Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
44122
Lúc này hoàng đế mới phát hiện sắc mặt của Vu trắc phi không được tốt, bộ dạng như một cành cây khô, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Lão ngũ, Vu trắc phi có phải bị bệnh rồi không?”
Sắc mặt Thượng Quan Lăng liền thay đổi, không ngờ Vu Thức Vy lại thừa cơ hội này để sinh sự, vội vã nói: “Hồi hoàng thượng, Vinh Mỹ nàng ta không sao, chỉ là gần đây thường hay mất ngủ, cho nên khí sắc có phần kém.”
Vu Thức Vy khẽ chau mày, đã đứng dậy rời khỏi yến tiệc, trong ánh mắt kinh ngạc của Thượng Quan Lăng, đi đến trước mặt Vu Vinh mỹ, sau đó nắm lấy cánh tay của cô ta, bắt mạch cho cô ta.
Một lúc sau, đột nhiên Vu Thức Vy dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Quan Lăng, giọng nghiêm nghị nói: “còn nói không sao? Muội muội ta tim đập rất mạnh, thần thái buồn rầu, rõ ràng là dấu hiệu của bệnh tâm lý, Lễ vương ơi Lễ vương,ngài nói đi, rốt cuộc ngài đã làm gì muội muội ta rồi?”
Đáy lòng Thượng Quan Lăng bỗng trầm xuống, đột nhiên có phần hối hận khi dẫn theo Vu Vinh Mỹ đến đây. Đang định âm thầm cho Vu Vinh Mỹ một chỉ thị, kêu cô ta tự ứng phó, nhưng không ngờ Vu Thức Vy đột nhiên vén ống tay áo của Vu Vinh Mỹ lên, đem từng vệt vết thương đã bầm tím trên cánh tay, phơi bày trước mặt mọi người, Vu Thức Vy nắm lấy tay của Vu Vinh Mỹ, buồn rầu nhìn Thượng Quan Lăng, từng chữ chỉ trích nói: “Lễ vương, rốt cuộc ngài đã ngược đãi muội muội ta ra sao? Ngài nói đi ~”
‘Ngược đãi’ hai chữ giống như hai cây dao, ‘xẹt xẹt’ đâm vào trong lòng của Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Lăng có một cảm giác xấu hổ như tự mình đưa mặt đến trước mặt Vu Thức Vy để cho nàng ‘bụp bụp bụp’ tùy ý mà đánh, chết tiệt, vốn dĩ ván cờ này là để giết nàng, nhưng không ngờ ngược lại bị nàng chiếu tướng, Vu Vinh Mỹ chết tiệt, quả nhiên không nói một lời nào.
Trong lòng tuy rằng hận không được giết chết Vu Thức Vy, nhưng trên mặt Thượng Quan Lăng không thể không để lộ một nụ cười không mấy tự nhiên, “Công chúa nói quá lời rồi, bổn vương sao lại ngược đãi Vinh Mỹ chứ, bổn vương đối với Vinh Mỹ là nhất kiến chung tình, thương nàng ta còn không hết, sao lại có thể như vậy được, đây thực sự là do Vinh Mỹ tự ngã mà.”
“Ngã ư?”
Vu Thức Vy cười lạnh lùng, lần nữa giơ cánh tay của Vu Vinh Mỹ lên, “Thử hỏi có ai ngã ra được vết roi không, nếu đúng là ngã, vậy là do chúng ta kém hiểu biết rồi, chi bằng xin mời Lễ vương đích thân ngã thử xem, nếu cũng có vết thương như vậy, vậy ta không còn gì để nói.”
Vu Vinh Mỹ rút tay của mình lại, giống như vừa mới bình tĩnh lại, có chút nghi ngờ nhìn Vu Thức Vy, tại sao nàng lại giúp cô ta chứ?
Vu Thức Vy ghé vào tai cô ta, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói: “Nếu muốn sau này dễ sống, thì đừng nói chuyện.”
Vu Vinh Hoa càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại nghe theo ngậm miệng lại, không biết tại sao đột nhiên cô ta lại cảm thấy rất tin tưởng nàng, đúng vậy, mẹ ruột của cô ta cũng không dám đứng ra nói giúp, nhưng Vu Thức Vy lại dám ở ngự tiền chống lưng cho cô ta....
Sau khi Thượng Quan Lăng nghe thấy những lời khiêu khích của Vu Thức Vy, sắc mặt càng trở nên khó coi, giận đến nỗi âm thầm cắn răng, Vu Thức Vy chết tiệt, sao lại khó xử lý đến vậy, vừa độc vừa tàn nhẫn, căn bản là một bông hoa lang độc, hắn nghĩ hắn có thể hiểu được tại sao bát đệ lại bại trong tay nữ nhân này rồi, bản lĩnh gặp chiêu nào giải chiêu đó không từ thủ đoạn thật đúng là cao minh, dễ như trở bàn tay đã đem ván cờ nan giải đó đẩy cho hắn, được, được lắm!
Vu Thức Vy thấy hắn không nói gì, khẽ cười nói thêm một câu, “Lễ vương không nói chuyện cũng không thị phạm, phải chăng đã gián tiếp thừa nhận ngược đãi muội muội của ta rồi?”
“Vu Thức Vy, ngươi đừng có ngụm máu phun người ~”, sắc mặt Thượng Quan Lăng trở nên ảm đạm, chỉ trích một tiếng.
Vu Thức Vy khẽ nâng cằm lên, không lo sợ nhìn ánh mắt như muốn giết người đó, “Nếu muốn người ta không biết, thì đừng có làm, Lễ vương lẽ nào muốn ta ở trước mặt mọi người nói ra hết những chuyện mà ngài đã làm hay sao? Không bằng cầm thú, có phải dùng để chỉ loại người như ngài hay không?”
Mọi người càng nghe càng thấy khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ rốt cuộc đang muốn nói gì thế? Tại sao lại nghe thấy hình như có ẩn tình bên trong chứ?
Thái hậu nói: “Y nha đầu a, ngươi đang nói cái gì, sao ai gia càng nghe càng hồ đồ vậy?”
Vu Thức Vy nở mỉm cười với thái hậu, “Thái hậu, tôn nữ chỉ là đang sửa lại một sai lầm thôi ạ.”
Ánh mắt Vu Thức Vy rời khỏi người thái hậu, Vu Thức Vy vô tình nhìn thấy một ánh mắt hoảng hốt sợ hãi, Đức phi?
Sinh mẫu của Thượng Quan Lăng lúc này đang lo lắng nhìn Thượng Quan Lăng, bà ta biết con trai mình có sở thích trên phương diện đó, cũng đã âm thầm khuyên nhủ hắn, nhưng không ngờ hôm nay lại bị vạch trần ở trước mặt mọi người, nếu thật sự bị vạch trần, vậy hoàng nhi..... hoàng nhi sau này làm sao mà còn mặt mũi gì chứ?
Đức phi đang lo lắng, đột nhiên trong lo lắng đó lại sinh ra sự cơ trí, đứng dậy ngượng ngùng cười nói: “Tĩnh Văn công chúa hiểu lầm rồi, Lăng nhi không dám nói, đó là vì vết thương trên người Vinh Mỹ là do bổn cung phạt đó, hôm qua nó đến thỉnh an cho bổn cung, lại dám nói lời đụng chạm đến bổn cung, bổn cung mới sai người ban cho cho nó mấy roi.”
Nụ cười trên khóe miêng Vu Thức Vy sâu thêm, trong lòng cảm thấy có phần buồn cười, tại sao lại có những người cứ thích chạy đến để ăn tát vậy chứ.
“Nghe nói Đức phi nương nương trước giờ vẫn luôn nhân từ, thường ngày ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm lên, nhưng lại vì muội muội ta đụng chạm vào câu mà ban roi, thật sự khiến người ta cảm thấy không lạnh mà phát run đấy, đều nói là con trai theo mẫu thân, xem ra câu nói này cũng thật là có căn cứ đó.”
Một tên trúng hai đích, vừa có thể kéo hai mẹ con họ xuống nước, đồng thời có thể gán thêm ác danh ngược đãi thê thiếp và con dâu, quả thật là thâm độc.
Thượng Quan Lăng tức đến nỗi gân xanh chuyển động trên trán, bàn tay ở phía trong ống tay áo đã nắm thành quyền, nếu không phải có mặt nhiều người ở đây, hắn nhất định sẽ giết chết tên nữ nhân này, còn Vu Vinh Mỹ nữa, cư nhiên lại không nói gì, không nói chuyện đồng nghĩa với việc thừa nước đục thả câu, trở về nhất định phải dạy dỗ một phen.
Vu Thức Vy nhìn thấy bộ dạng tức điên của Thượng Quan Lăng, cười nhạo nói: ‘Vương gia hà tất gì phải giận đến gân xanh hiện đầy trên mặt vậy chứ? Là đang nghĩ sau khi trở về sẽ xử trí muội muội ta sao? Vương gia, Vương phủ tuy là địa bàn của ngài, khoảng cách xa như vậy ta không quản được, nhưng ta sẽ không trơ mất đứng nhìn hai mẹ con ngài dày vò muội muội của ta đâu.”
Nói xong, Vu Thức Vy tranh thủ thời cơ, quỳ xuống đất, hai tay đan vào nhau, giơ qua khỏi đỉnh đầu, hành một đại lễ, trịnh trọng nói: “Xin hoàng thượng làm chủ cho muội muội của thần, hỏi ngài ta tại sao lại ngược đãi muội muội ta như vậy.”
Hoàng đế từ lúc bắt đầu kinh ngạc bây giờ trở thành đau đầu, không biết làm thế nào, tại sao mỗi lần thiết yến lại xảy ra chuyện này chuyện nọ? Lão ngũ này cũng thật là, đang yên đang lành cầu thân gì chứ, ngược lại chọc giận nhị nha đầu, bị nàng tàn nhẫn chiếu tướng như vậy, ôi.....
Ông ta bây giờ rốt cuộc cũng hiểu rõ, bất kể là ai, cũng đừng mơ có thể có được nửa phần lợi ích từ nhị nha đầu, không những không có được, còn có thể bị thịt nát xương tan, cái tính có thù tất báo này....thật giống lúc ông ta còn trẻ.
“Được rồi được rồi, lão ngũ a, sau này đối với trắc phi của đệ tốt một chút, đừng có tạo nên trò cười như vậy nữa, làm người khác cười vào mặt hoàng gia ta, nhị nha đầu a, ngươi cũng đừng lo lắng, sau ngươi có thể phái người đi Lễ vương phủ giám sát, nếu như lại xảy ra chuyện này nữa, thì cứ nói với trẫm, để trẫm làm chủ.”
Vu Thức Vy biết đây là nhượng bộ lớn nhất của hoàng thượng rồi, liền nghe theo, “Tạ hoàng thượng, thần sẽ dốc hết sức làm tốt việc này.”
Nói xong, Vu Thức Vy trở về chỗ ngồi, bỗng chốc bắt gặp ánh mắt giễu cợt của Thượng Quan Cửu U, sắc mặt bất giác trở nên lạnh lùng, muốn đẩy nàng ngồi vào vị trí thái tử phi ư, Thượng Quan Cửu U, lâu như vậy rồi, ngươi rốt cuộc đã đi ván cờ này chưa?
Yến hội lần nữa lại trở nên náo nhiệt, mỹ tửu giai hào, sinh ca mạn vũ, khúc nhạc xen vào lúc nãy cũng bị mọi người cho qua, dù sao thì hôm nay cũng là đêm trừ tịch, ăn tết nên vui mừng mới đúng.
Hàn Giang Nguyệt cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng trở nên tốt hơn, ánh mắt nồng ấm nhìn Vu Thức Vy, khen ngợi trong lòng, Vy nhi nhà y đúng là thông minh, không cần y ra tay cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết, thực sự khiến người ta thán phục.
Vu Thức Vy bị ánh mắt nồng ấm không che đậy của y nhìn đến nỗi mê hoặc, sau khi uống vài ly, nàng đứng dậy đi đến trước mặt thái hậu, làm bộ dạng say xỉn, hành lễ nói: “Thái hậu, tôn nữ say rồi, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, lát nữa sẽ về Trường Thọ cung trước.”
Thái hậu đứng dậy muốn cùng nàng rời đi, nhưng bị Vu Thức Vy ngăn lại, nũng nịu nói bên tai thái hậu: “Thái hậu, tôn nữ thực ra là muốn đi nhà xí, người không thể đi cùng.”
Nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của nàng, thái hậu nói với Liên Kiều ở phía sau: “Liên Kiều, theo nhị nha đầu đi đi.”
Liên Kiều hành lễ, “Vâng, thái hậu.”
Sau khi Vu Thức Vy từ hậu đình ra khỏi Thanh Âm Các, nụ cười và vẻ say xỉn trên khuôn mặt liền biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng trước giờ chưa từng có, nàng nhìn Liên Kiều một cái, nhỏ giọng nói: “Ngươi về Trường Thọ cung trước đi, ta muốn đi dạo một chút.”
“Nhưng mà công chúa, một mình người...”
“Không sao, ngươi xem ở đây sáng đèn như vậy, ta cũng không đi nơi khác, chỉ là đi vòng vòng ở đây thôi.”
“Vậy được rồi.... nô tỳ cáo lui.”
Sau khi Liên Kiều rời đi, Vu Thức Vy ngồi lên một ngọn núi giả ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn những hạt tuyết đang rơi xuống, cứ ngồi lặng yên ở đó, giống như đang đợi người nào đó.
Một lúc sau, phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ, Vu Thức Vy không quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, nhàn nhạ nói: “Đây là bước cờ đầu tiên của ngươi? Hay là món nợ ân tình đầu tiên mà ngươi muốn đòi lại?”
Lúc này hoàng đế mới phát hiện sắc mặt của Vu trắc phi không được tốt, bộ dạng như một cành cây khô, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Lão ngũ, Vu trắc phi có phải bị bệnh rồi không?”
Sắc mặt Thượng Quan Lăng liền thay đổi, không ngờ Vu Thức Vy lại thừa cơ hội này để sinh sự, vội vã nói: “Hồi hoàng thượng, Vinh Mỹ nàng ta không sao, chỉ là gần đây thường hay mất ngủ, cho nên khí sắc có phần kém.”
Vu Thức Vy khẽ chau mày, đã đứng dậy rời khỏi yến tiệc, trong ánh mắt kinh ngạc của Thượng Quan Lăng, đi đến trước mặt Vu Vinh mỹ, sau đó nắm lấy cánh tay của cô ta, bắt mạch cho cô ta.
Một lúc sau, đột nhiên Vu Thức Vy dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Quan Lăng, giọng nghiêm nghị nói: “còn nói không sao? Muội muội ta tim đập rất mạnh, thần thái buồn rầu, rõ ràng là dấu hiệu của bệnh tâm lý, Lễ vương ơi Lễ vương,ngài nói đi, rốt cuộc ngài đã làm gì muội muội ta rồi?”
Đáy lòng Thượng Quan Lăng bỗng trầm xuống, đột nhiên có phần hối hận khi dẫn theo Vu Vinh Mỹ đến đây. Đang định âm thầm cho Vu Vinh Mỹ một chỉ thị, kêu cô ta tự ứng phó, nhưng không ngờ Vu Thức Vy đột nhiên vén ống tay áo của Vu Vinh Mỹ lên, đem từng vệt vết thương đã bầm tím trên cánh tay, phơi bày trước mặt mọi người, Vu Thức Vy nắm lấy tay của Vu Vinh Mỹ, buồn rầu nhìn Thượng Quan Lăng, từng chữ chỉ trích nói: “Lễ vương, rốt cuộc ngài đã ngược đãi muội muội ta ra sao? Ngài nói đi ~”
‘Ngược đãi’ hai chữ giống như hai cây dao, ‘xẹt xẹt’ đâm vào trong lòng của Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Lăng có một cảm giác xấu hổ như tự mình đưa mặt đến trước mặt Vu Thức Vy để cho nàng ‘bụp bụp bụp’ tùy ý mà đánh, chết tiệt, vốn dĩ ván cờ này là để giết nàng, nhưng không ngờ ngược lại bị nàng chiếu tướng, Vu Vinh Mỹ chết tiệt, quả nhiên không nói một lời nào.
Trong lòng tuy rằng hận không được giết chết Vu Thức Vy, nhưng trên mặt Thượng Quan Lăng không thể không để lộ một nụ cười không mấy tự nhiên, “Công chúa nói quá lời rồi, bổn vương sao lại ngược đãi Vinh Mỹ chứ, bổn vương đối với Vinh Mỹ là nhất kiến chung tình, thương nàng ta còn không hết, sao lại có thể như vậy được, đây thực sự là do Vinh Mỹ tự ngã mà.”
“Ngã ư?”
Vu Thức Vy cười lạnh lùng, lần nữa giơ cánh tay của Vu Vinh Mỹ lên, “Thử hỏi có ai ngã ra được vết roi không, nếu đúng là ngã, vậy là do chúng ta kém hiểu biết rồi, chi bằng xin mời Lễ vương đích thân ngã thử xem, nếu cũng có vết thương như vậy, vậy ta không còn gì để nói.”
Vu Vinh Mỹ rút tay của mình lại, giống như vừa mới bình tĩnh lại, có chút nghi ngờ nhìn Vu Thức Vy, tại sao nàng lại giúp cô ta chứ?
Vu Thức Vy ghé vào tai cô ta, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói: “Nếu muốn sau này dễ sống, thì đừng nói chuyện.”
Vu Vinh Hoa càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại nghe theo ngậm miệng lại, không biết tại sao đột nhiên cô ta lại cảm thấy rất tin tưởng nàng, đúng vậy, mẹ ruột của cô ta cũng không dám đứng ra nói giúp, nhưng Vu Thức Vy lại dám ở ngự tiền chống lưng cho cô ta....
Sau khi Thượng Quan Lăng nghe thấy những lời khiêu khích của Vu Thức Vy, sắc mặt càng trở nên khó coi, giận đến nỗi âm thầm cắn răng, Vu Thức Vy chết tiệt, sao lại khó xử lý đến vậy, vừa độc vừa tàn nhẫn, căn bản là một bông hoa lang độc, hắn nghĩ hắn có thể hiểu được tại sao bát đệ lại bại trong tay nữ nhân này rồi, bản lĩnh gặp chiêu nào giải chiêu đó không từ thủ đoạn thật đúng là cao minh, dễ như trở bàn tay đã đem ván cờ nan giải đó đẩy cho hắn, được, được lắm!
Vu Thức Vy thấy hắn không nói gì, khẽ cười nói thêm một câu, “Lễ vương không nói chuyện cũng không thị phạm, phải chăng đã gián tiếp thừa nhận ngược đãi muội muội của ta rồi?”
“Vu Thức Vy, ngươi đừng có ngụm máu phun người ~”, sắc mặt Thượng Quan Lăng trở nên ảm đạm, chỉ trích một tiếng.
Vu Thức Vy khẽ nâng cằm lên, không lo sợ nhìn ánh mắt như muốn giết người đó, “Nếu muốn người ta không biết, thì đừng có làm, Lễ vương lẽ nào muốn ta ở trước mặt mọi người nói ra hết những chuyện mà ngài đã làm hay sao? Không bằng cầm thú, có phải dùng để chỉ loại người như ngài hay không?”
Mọi người càng nghe càng thấy khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ rốt cuộc đang muốn nói gì thế? Tại sao lại nghe thấy hình như có ẩn tình bên trong chứ?
Thái hậu nói: “Y nha đầu a, ngươi đang nói cái gì, sao ai gia càng nghe càng hồ đồ vậy?”
Vu Thức Vy nở mỉm cười với thái hậu, “Thái hậu, tôn nữ chỉ là đang sửa lại một sai lầm thôi ạ.”
Ánh mắt Vu Thức Vy rời khỏi người thái hậu, Vu Thức Vy vô tình nhìn thấy một ánh mắt hoảng hốt sợ hãi, Đức phi?
Sinh mẫu của Thượng Quan Lăng lúc này đang lo lắng nhìn Thượng Quan Lăng, bà ta biết con trai mình có sở thích trên phương diện đó, cũng đã âm thầm khuyên nhủ hắn, nhưng không ngờ hôm nay lại bị vạch trần ở trước mặt mọi người, nếu thật sự bị vạch trần, vậy hoàng nhi..... hoàng nhi sau này làm sao mà còn mặt mũi gì chứ?
Đức phi đang lo lắng, đột nhiên trong lo lắng đó lại sinh ra sự cơ trí, đứng dậy ngượng ngùng cười nói: “Tĩnh Văn công chúa hiểu lầm rồi, Lăng nhi không dám nói, đó là vì vết thương trên người Vinh Mỹ là do bổn cung phạt đó, hôm qua nó đến thỉnh an cho bổn cung, lại dám nói lời đụng chạm đến bổn cung, bổn cung mới sai người ban cho cho nó mấy roi.”
Nụ cười trên khóe miêng Vu Thức Vy sâu thêm, trong lòng cảm thấy có phần buồn cười, tại sao lại có những người cứ thích chạy đến để ăn tát vậy chứ.
“Nghe nói Đức phi nương nương trước giờ vẫn luôn nhân từ, thường ngày ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm lên, nhưng lại vì muội muội ta đụng chạm vào câu mà ban roi, thật sự khiến người ta cảm thấy không lạnh mà phát run đấy, đều nói là con trai theo mẫu thân, xem ra câu nói này cũng thật là có căn cứ đó.”
Một tên trúng hai đích, vừa có thể kéo hai mẹ con họ xuống nước, đồng thời có thể gán thêm ác danh ngược đãi thê thiếp và con dâu, quả thật là thâm độc.
Thượng Quan Lăng tức đến nỗi gân xanh chuyển động trên trán, bàn tay ở phía trong ống tay áo đã nắm thành quyền, nếu không phải có mặt nhiều người ở đây, hắn nhất định sẽ giết chết tên nữ nhân này, còn Vu Vinh Mỹ nữa, cư nhiên lại không nói gì, không nói chuyện đồng nghĩa với việc thừa nước đục thả câu, trở về nhất định phải dạy dỗ một phen.
Vu Thức Vy nhìn thấy bộ dạng tức điên của Thượng Quan Lăng, cười nhạo nói: ‘Vương gia hà tất gì phải giận đến gân xanh hiện đầy trên mặt vậy chứ? Là đang nghĩ sau khi trở về sẽ xử trí muội muội ta sao? Vương gia, Vương phủ tuy là địa bàn của ngài, khoảng cách xa như vậy ta không quản được, nhưng ta sẽ không trơ mất đứng nhìn hai mẹ con ngài dày vò muội muội của ta đâu.”
Nói xong, Vu Thức Vy tranh thủ thời cơ, quỳ xuống đất, hai tay đan vào nhau, giơ qua khỏi đỉnh đầu, hành một đại lễ, trịnh trọng nói: “Xin hoàng thượng làm chủ cho muội muội của thần, hỏi ngài ta tại sao lại ngược đãi muội muội ta như vậy.”
Hoàng đế từ lúc bắt đầu kinh ngạc bây giờ trở thành đau đầu, không biết làm thế nào, tại sao mỗi lần thiết yến lại xảy ra chuyện này chuyện nọ? Lão ngũ này cũng thật là, đang yên đang lành cầu thân gì chứ, ngược lại chọc giận nhị nha đầu, bị nàng tàn nhẫn chiếu tướng như vậy, ôi.....
Ông ta bây giờ rốt cuộc cũng hiểu rõ, bất kể là ai, cũng đừng mơ có thể có được nửa phần lợi ích từ nhị nha đầu, không những không có được, còn có thể bị thịt nát xương tan, cái tính có thù tất báo này....thật giống lúc ông ta còn trẻ.
“Được rồi được rồi, lão ngũ a, sau này đối với trắc phi của đệ tốt một chút, đừng có tạo nên trò cười như vậy nữa, làm người khác cười vào mặt hoàng gia ta, nhị nha đầu a, ngươi cũng đừng lo lắng, sau ngươi có thể phái người đi Lễ vương phủ giám sát, nếu như lại xảy ra chuyện này nữa, thì cứ nói với trẫm, để trẫm làm chủ.”
Vu Thức Vy biết đây là nhượng bộ lớn nhất của hoàng thượng rồi, liền nghe theo, “Tạ hoàng thượng, thần sẽ dốc hết sức làm tốt việc này.”
Nói xong, Vu Thức Vy trở về chỗ ngồi, bỗng chốc bắt gặp ánh mắt giễu cợt của Thượng Quan Cửu U, sắc mặt bất giác trở nên lạnh lùng, muốn đẩy nàng ngồi vào vị trí thái tử phi ư, Thượng Quan Cửu U, lâu như vậy rồi, ngươi rốt cuộc đã đi ván cờ này chưa?
Yến hội lần nữa lại trở nên náo nhiệt, mỹ tửu giai hào, sinh ca mạn vũ, khúc nhạc xen vào lúc nãy cũng bị mọi người cho qua, dù sao thì hôm nay cũng là đêm trừ tịch, ăn tết nên vui mừng mới đúng.
Hàn Giang Nguyệt cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng trở nên tốt hơn, ánh mắt nồng ấm nhìn Vu Thức Vy, khen ngợi trong lòng, Vy nhi nhà y đúng là thông minh, không cần y ra tay cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết, thực sự khiến người ta thán phục.
Vu Thức Vy bị ánh mắt nồng ấm không che đậy của y nhìn đến nỗi mê hoặc, sau khi uống vài ly, nàng đứng dậy đi đến trước mặt thái hậu, làm bộ dạng say xỉn, hành lễ nói: “Thái hậu, tôn nữ say rồi, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, lát nữa sẽ về Trường Thọ cung trước.”
Thái hậu đứng dậy muốn cùng nàng rời đi, nhưng bị Vu Thức Vy ngăn lại, nũng nịu nói bên tai thái hậu: “Thái hậu, tôn nữ thực ra là muốn đi nhà xí, người không thể đi cùng.”
Nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của nàng, thái hậu nói với Liên Kiều ở phía sau: “Liên Kiều, theo nhị nha đầu đi đi.”
Liên Kiều hành lễ, “Vâng, thái hậu.”
Sau khi Vu Thức Vy từ hậu đình ra khỏi Thanh Âm Các, nụ cười và vẻ say xỉn trên khuôn mặt liền biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng trước giờ chưa từng có, nàng nhìn Liên Kiều một cái, nhỏ giọng nói: “Ngươi về Trường Thọ cung trước đi, ta muốn đi dạo một chút.”
“Nhưng mà công chúa, một mình người...”
“Không sao, ngươi xem ở đây sáng đèn như vậy, ta cũng không đi nơi khác, chỉ là đi vòng vòng ở đây thôi.”
“Vậy được rồi.... nô tỳ cáo lui.”
Sau khi Liên Kiều rời đi, Vu Thức Vy ngồi lên một ngọn núi giả ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn những hạt tuyết đang rơi xuống, cứ ngồi lặng yên ở đó, giống như đang đợi người nào đó.
Một lúc sau, phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ, Vu Thức Vy không quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, nhàn nhạ nói: “Đây là bước cờ đầu tiên của ngươi? Hay là món nợ ân tình đầu tiên mà ngươi muốn đòi lại?”
Bình luận facebook