• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyện không tên số 38 (1 Viewer)

  • Chương 153

44153
Nhìn Chu Thị nôn ra máu, Điểm Thuý không khỏi vội vàng lay người Chu Thị, khóc hô: “Bà Chu, ngươi tỉnh lại đi, ngươi còn chưa nói rốt cuộc tiểu thư là nữ nhi của ai đâu.”
Vu Thức Vy ngơ ngác đứng lên như người mất hồn, nói nhẹ nhàng: “Không cần lay nữa, bà ấy chết rồi…”
Điểm Thuý cứng đờ cả người, rơi lệ nhìn Vu Thức Vy, nhìn cơ thể mảnh mai như một con diều đung đưa trên không trung, như thể có thể bay đi theo gió bất cứ lúc nào, lên trên chín tầng mây.
Hàm Yên và Tiểu Ninh đều không nghĩ sẽ như vậy, hai người kinh hoàng ngẩn người, không ai có phản ứng gì.
Vu Thức Vy ngơ ngác nhìn vào hư không, như thấy được kí ức từ nơi sâu thẳm nhất, lần đầu tiên nàng gọi Vương Thị là mẫu thân, khi đó nàng mới ba tuổi, nàng hâm mộ Vu Vinh Mỹ và Vu Vinh Nhược gọi mẫu thân như vậy, liền gọi nhỏ Vương Thị là mẫu thân, nhưng không đạt được nụ cười hiền lành như nàng tưởng tượng, mà là một cái tát mạnh của Vương Thị: “Tiện nhân, ngươi mà xứng gọi ta là mẫu thân sao, cút…”
Lúc bốn tuổi, nàng học lau nhà với Chu ma ma, khi đó nàng còn rất ham chơi, có một lần vì không hoàn thành nhiệm vụ mà Vương Thị giao cho nàng, nàng bị ăn một trận đòn, nàng lăn lộn trên mặt đất, kêu to: “Di nương, con không dám nữa, Vy Vy thật sự không dám nữa, đừng đánh con…”
Sáu tuổi, lần đầu tiên nàng học nấu cơm, làm cơm bị cháy, Vương Thị tức giận đổ một chậu nước nóng lên người nàng, vừa lúc lục di nương đi ngang qua, ôm nàng cho vào nước lạnh, lại dồn hết tiền mua thuốc của thái y trong cung, mới chữa khỏi những vết thương trên người nàng!
Có một lần, nàng sốt cao suốt nửa tháng, Vương Thị chưa từng tới thăm nàng, là tổ mẫu và La Thị tới chăm sóc nàng, nhặt lại mạng cho nàng từ quỷ môn quan.
Mười tuổi, nàng trộm một món cống phẩm trong từ đường, bị tứ di nươngTriệu Thị phát hiện, bà ta giễu cợt Vương Thị một câu, sau khi trở lại, Vương Thị dồn hết cơn tức lên người nàng, trói nàng lại treo dưới mặt trời, đánh tận một trăm cái, treo hai ngày như vậy mới để La Thị tháo xuống, lần đó, thực sự nàng gần chết, lại may mắn kiên cường sống sót…
Từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ sự sợ hãi và đau khổ đến tột cùng, Vương Thị chưa từng cho nàng một chút dịu dàng, thì ra là bởi vì nàng căn bản không phải con ruột của bà ta!
Thì ra là vậy, thì ra là vậy..
Đột nhiên, Vu Thức Vy cười ha ha, cười tới mức nước mắt tuôn ra, cười cuồng loạn, cười như điên: “Ha ha ha… Ha ha ha…”
Tiếng cười thê lương của Vu Thức Vy len lỏi khắp chân núi, như tiếng kêu của quỷ hồn trên đường tới hoàng tuyền, khiến người ta sợ hãi đến tận xương.
Ba người Hàm Yên chưa từng thấy Vu Thức Vy điên cuồng như vậy, hoảng sợ kéo góc áo của Vu Thức Vy, hô khẽ: “Tiểu thư, tiểu thư…”
Vu Thức Vy cười một hồi, bỗng nhiên im bặt lại, căm hận nhìn mộ bia của Vương Thị, nàng chạy tới, đạp đổ tất cả đồ tế, chỉ vào nấm mộ của bà ta nói nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi có tư cách gì nhận đồ tế? Ngươi có mặt mũi nào nhận hương hoả? Vương Thị, đừng tưởng ngươi đã chết liền xong rồi, ta sẽ đóng đinh vào thi cốt của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn bị kẹt ở mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh…”
Lời nguyền rủa như bị phủ một tầng máu tươi, tản ra khắp thế giới, Vu Thức Vy giận dữ xoay người, lấy tay lau sạch nước mắt, con ngươi vốn đã rất âm lãnh, giờ phút này lại càng thêm âm lãnh, quỷ thần đều phải lui bước.
Tốt nhất đừng để nàng biết mẹ ruột của nàng là ai, tốt nhất là bà ta để lạc mất nàng lúc nào không hay, nếu không… Nàng sẽ tự tay giết bà ta, thần cản giết thần, phật chắn giết phật, không ai có thể ngăn cản nàng!
Sau khi trở lại phủ thái sư, Vu Thức Vy cởi bộ quần áo trắng trên người ra, thay bộ váy đỏ tươi như máu vào, vạt váy xoè trên mặt đất, như hoa bỉ ngạn nở rộ, không có nhiệt độ, không có tình cảm, lạnh lùng tĩnh mịch.
“Đi đào thi cốt của Vương Thị ra, tìm đạo sĩ hạ lời nguyền, ta muốn bà ta vĩnh viên không thể siêu sinh!”
Tiểu Ninh biết nỗi đau trong lòng Vu Thức Vy, không chút do dự liền đáp: “Vâng, tiểu thư, nhất định nô tỳ sẽ làm thật tốt, nhất định sẽ khiến Vương Thị vĩnh viễn không thoát thân được!”
Sau khi Tiểu Ninh đi, nha đầu bên người Chu Lâm Huyên là Ngọc Trúc tới, nói cung kính: “Nô tỳ bái kiến công chúa, hôm nay bên ngoại nhà phu nhân gửi ít hoa qua tươi tới, mời công chúa tới Quan Cảnh Viên cùng nhau thưởng thức…”
Khoé môi Vu Thức Vy cong lên, so với vẻ đạm mạc trước kia, bây giờ nàng càng thêm lạnh lẽo thấu xương: “Bổn công chúa biết rồi, bây giờ sẽ chuẩn bị đi, ngươi về báo lại đi.”
“Vậy nô tỳ cáo lui trước!”
Sau khi Ngọc Trúc đi, Vu Thức Vy đứng dậy sửa sang lại quần áo, nàng nhìn Hàm Yên, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Chọn một ám vệ có võ công cao nhất ra, ta muốn học công phu!”
Hàm Yên hơi kinh ngạc, nhưng lại nghĩ tới hôm nay Vu Thức Vy bị kích thích không nhẹ, liền đáp: “Vâng, chờ tiểu thư trở lại, nô tỳ sẽ xử lí xong.”
“Điểm Thuý, theo ta tới Quan Cảnh Viên.”
“Vâng, tiểu thư.” Điểm Thuý nâng váy Vu Thức Vy, nàng khập khiễng bước tới Quan Cảnh Viên.
Một tiếng cười trong trẻo vọng ra từ trong Quan Cảnh Viên: “Ha ha ha… Trân tỷ tỷ cứ nói đùa, sao ta có thể so được với vẻ đẹp như hoa của Trân tỷ ty, dù đã qua tuổi ba mươi, nhưng vẻ đẹp vẫn như ngày đầu, ngay cả muội nhìn thấy Trân tỷ tỷ cũng cảm thấy ngứa ngứa trong lòng, ha ha ha…”
Chu Lâm Huyên nói, bên ngoài có vẻ như là khen, nhưng ngầm lại đang chế giễu La Thị, Vu Thức Vy nhíu mày, vịn tay Điểm Thuý, khập khiễng bước vào.
Hôm qua nàng bị “trật khớp” là vì trốn tránh việc phải đi thăm thân với hoàng hậu, lúc đó đúng là bị sưng, nhưng không bị trật, bát công chúa và hoàng hậu thấy sưng là do nàng đã chuẩn bị từ trước, bây giờ trước mặt người ngoài, nàng phải là một người bị thương, hành động không linh hoạt mới đúng.
Thấy nàng bước vào, Chu Lâm Huyên, La Thị và Chân Thị đều đứng lên, nhẹ nhàng cúi đầu với nàng: “Thiếp thân tham kiến công chúa.”
Vu Thức Vy ngồi xuống chủ toạ, hơi nâng cằm nói thản nhiên: “Bình thân!”
Chu Lâm Huyên đứng thẳng lên, nhìn Ngọc Trúc ở đằng sau, vừa cười vừa nói: “Công chúa, hôm nay bên nhà ngoại của thiếp thân đưa tới chút hoa quả tươi, thiếp thân nghĩ rằng có thể công chúa sẽ thích, nên bảo Ngọc Trúc mời công chúa tới.”
Trong khi nói chuyện, nàng ta bưng một đĩa hoa quả màu đỏ đậm tới trước mặt Vu Thức Vy, mỗi quả to bằng quả táo, đỏ tươi như máu, còn bóng loáng.
Chu Lâm Huyên cầm một quả lên, đưa tới trước mặt Vu Thức Vy, cười nói: “Công chúa, đây là huyết bồ đề chỉ có ở phía nam, ở đó có người nhà của Chu gia, mới mang hộ tới một ít, nghe nói ăn thứ này có thể trường sinh bất lão.”
Nhìn đuôi lông mày nàng ta mang theo ý cười quỷ dị, Vu Thức Vy ngầm cười lạnh, vị mẫu thân này bị ngồi tù vì nàng, chỉ hận nàng không chết đi, còn có thể cười thực lòng với nàng sao?
Nhận quả mà Chu Lâm Huyên đưa, Vu Thức Vy đặt lên môi, ngửi được mùi hương kì lạ tản ra từ bên trong, ý cười trên miệng càng thêm rõ ràng, nói “cám ơn phu nhân” liền bỏ vào miệng rồi nuốt vào.
Huyết bồ đề này ngoài trừ cái tên là huyết bồ đề, thịt quả cũng có vị máu, tan ra trong khoang miệng, hoàn toàn có thể khiến người ta cảm thấy được khoái cảm khát máu, chỉ có điều huyết bồ đề này mọc trên vách núi, rất khó để hái được, đừng nói tới là cả một đĩa.
Ăn nó mặc dù không có hiệu quả trường sinh bất lão, nhưng lại có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, còn có một công dụng, là an thần… Nếu ăn nhiều có thể ngủ luôn không tỉnh dậy! Hơn nữa huyết bồ đề tương khắc với nhiều vị thuốc, người không biết về y thuật thường không dám ăn linh tinh, xem ra sau lưng Chu Lâm Huyên có cao nhân chỉ điểm…
Sau khi ăn xong một quả, Vu Thức Vy đẩy tới trước mặt Chân Thị và La Thị: “Hai người cũng nếm thử xem…”
La Thị và Chân Thị nhìn nhau, mỗi người cầm một quả cho vào miệng, La Thị lập tức nhăn mi, nuốt một cách khó nhằn: “Quả này… như máu vậy.”
Chân Thị cũng hơi nhíu mày, nhưng không nói lời nào.
Chu Lâm Huyên cười cười: “Quả này ăn vào đúng là không bình thường lắm, ta thấy công chúa có vẻ thích ăn, vậy tặng hết cho công chúa vậy.”
Vu Thức Vy cũng không từ chối, nói với Điểm Thuý đứng đằng sau: “Nếu phu nhân tặng, thì nhận đi.”
Điểm Thuý bưng đĩa quả lên đứng sau lưng Vu Thức Vy, Vu Thức Vy ngồi thêm một lát mời khập khiễng rời đi, Chân Thị và La Thị thấy Vu Thức Vy đi cũng lần lượt rời đi.
Nhìn bóng dáng bọn họ khuất dần, Chu Lâm Huyên cười âm độc, nói với Ngọc Trúc: “Tối nay bỏ hai vị thuốc vào trong đồ ăn của ả, ngày mai bỏ vị thứ ba, sau bảy ngày ả sẽ mục ruột mà chết, hừ! Vu Thức Vy, dù cho y thuật của ngươi có cao tới đâu, cũng sẽ không ngờ rằng loại độc này có sáu vị thuốc, mà đem sáu vị thuốc này tách riêng ra, ngươi sẽ không phân ra được…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện không tên số 41
  • Đang cập nhật..
Chương 157
Truyện không tên số 40
  • Đang cập nhật..
Chương 331
Truyện không tên số 39
  • Đang cập nhật..
Chương 318
Truyện không tên số 37
  • Đang cập nhật..
Chương 30
Truyện không tên số 36
  • Đang cập nhật..
Chương 764
Truyện không tên số 35
  • Đang cập nhật..
Chương 149

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom