Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
44159
Trong lầu các , nơi ánh mặt trời chiếu không tới , bên cạnh cái bàn đá Thanh Ngư , có một nam tử bạch y cẩm bào tùy ý đạm nhiên ngồi đó.
Đường nét khuôn mặt của hắn được phác thảo dưới sự đan xen của ánh sáng , như được thừa hưởng từ bức tranh, tinh mỹ nhẵn nhụi, hàm súc phong lưu. Một mái tóc đen bóng , tự thu thủy dung nguyệt, đổ xuống ngàn dặm.
Phượng mâu sâu thẳm lúc này đang nhìn chăm chú vào bóng hình đỏ tươi như máu xinh đẹp chói mắt ở giữa sân ngựa, nổi lên quang mang lấp lánh, sáng chói như sao , không nhiễm bụi trần, thâm tình nói không ra, lưu luyến bất tận. Đầu ngón tay thon dài như ngọc của hắn đang giữ một con cờ trắng, sau khi nghe được lời nói của nam tử tử y đối diện, đầu ngón tay cử động, môi mỏng sáng bóng ôn nhuận nở nụ cười cưng chìu, "Đây là bọn hắn nợ của nàng..."
Công Tôn Vị có hứng thú nhìn Vu Thức Vy trong sân, tự thở dài nói rằng: "Thực sự là đáng tiếc..."
Hàn Giang Nguyệt nhướng mày, "Đáng tiếc cái gì?"
Trên khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của Công Tôn Vị mang theo thần sắc tựa tiếu phi tiếu, khóe môi cười như ôn liên, "Đáng tiếc cho chiến vương danh khắp thiên hạ bị cô gái này câu hồn, trong ánh mắt không còn chứa được thế gian phương thảo, biết bao thiếu nữ khuê các không thủ đầu bạc..."
Hàn Giang Nguyệt trêu chọc cười, "Ngươi nói chính ngươi hả? Đàng hoàng không chịu, chơi cái gì đoạn tay áo, tiểu sư muội rõ ràng là một nữ tử, lại bắt nàng giả thành nam tử, chọc giận lão tử của mình, ngươi thật đúng là thiên hạ đệ nhất kỳ ba."
Nghe xong lời này, Công Tôn vị không khỏi có chút oan khuất nói: "Không phải ta bắt nàng giả nam trang , chính nàng ta đòi , nói cái gì phải chứng minh mị lực của mình, mê đảo vạn nghìn thiếu nữ, ngươi nói, nàng mê đảo ta thiên hạ đệ nhất thủ phú kiêm đệ nhất mỹ nam tử vẫn không được sao?"
"Tự kỷ cuồng!" Hàn Giang Nguyệt cười ánh mắt lại đặt ở thân ảnh màu đỏ trong sân, như có điều suy nghĩ nói: "Như nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật không biết Vy nhi còn có một mặt hào tình như hiệp, nàng cho tới bây giờ đều là nữ tử dịu dàng như nước, thì ra giam cầm linh hồn phóng đãng khó kềm chế..."
Hắn ngày hôm nay vốn là đi ra tụ họp với sư huynh sư muội đường xa đến, lại không nghĩ rằng Vy nhi cũng tới, không chỉ có như vậy, mấy tên khốn kiếp Thượng quan Cửu U kia cũng tới, còn dây dưa với Vy nhi của hắn. Mới vừa rồi hắn rất muốn xông ra tìm Vy nhi, lại bị sư huynh Công Tôn Vị và sư muội Lê Thiếu Quán đồng thời ngăn lại, Thiếu Quán đối với Vi nhi rất có hứng thú, muốn đi gặp gở một chút, liền lặng lẽ đi, mới hai lần cứu được Vy nhi thoát hiểm!
Tuy rằng nàng không động thủ, cũng tự có Lộc Nguyệt bảo hộ Vy nhi mà, nhưng nàng đã cứu, phần nhân tình này hắn nợ nàng.
Nếu như hắn biết ai dám đánh lén Vy nhi, hắn nhất định bầm thây vạn đoạn người đó.
Nhìn sắc mặt thoáng cái âm trầm xuống của Hàn Giang Nguyệt, Công Tôn vị mâu sắc lóe lên, liền đoán được là vì cái gì, kỳ thật hắn cũng thấy lạ , địa bàn của hắn cũng có người dám dương oai, thực sự là muốn chết!
Trong lúc thất thần, hai người lơ đãng nhìn về phía bên ngoài, khi thấy một cái bóng trắng đi tới hướng Vu Thức Vy , thì đều trợn to hai mắt, "Di? Đó không phải là Quán Quán sao?"
Lúc này, Vu Thức Vy đang lau mồ hôi huyết sắc cho Phi Vân, chợt nghe được một thanh âm thanh thúy ở sau người vang lên, "Ngươi chính là Vu Thức Vy?"
Tay Vu Thức Vy dừng lại, xoay người qua, đạm nhiên ung dung nhìn về phía sau đã thấy bạch y nam tử đứng đó, hắn trông hết sức tuấn mỹ, minh mâu khê phong, môi hồng răng trắng, cử chỉ anh khí bác nhiên, nhìn kỹ sẽ thấy hội tụ một tia kiều mị!
Ánh mắt nhìn người của Vu Thức Vy luôn luôn rất độc, liếc mắt một cái liền nhận ra nam tử trước mặt, thật ra là nữ giả nam trang một nữ nhi gia.
Nàng nhìn ra nhưng không nói , khiêm khiêm lễ độ nói: "Gặp qua vị công tử này."
Lê Thiếu Quán "Xoạt" một cái mở ra cây quạt, cực kỳ phong lưu lắc lắc, ngước mặt kiêu căng nói rằng: "Ta cứu ngươi hai lần, ngươi định cám ơn ta như thế nào?"
Cứu nàng?
Lẽ nào vừa rồi trong rừng người cứu nàng là người trước mặt?
"Ân cứu mạng suốt đời khó quên, tại hạ sẽ tự mình đăng môn bái phỏng công tử, trịnh trọng bái tạ."
Thiếu Quán "Xoạt" một cái thu hồi cây quạt, hai mắt tinh quang trên dưới nhìn Vu Thức Vy, tự cho là rất mê người vén nhẹ mái tóc , tiến gần sát mặt của Vu Thức Vy, ôm lấy cổ của nàng thổ khí nói: "Không bằng lấy thân báo đáp ?"
Trên mặt Vu Thức Vy không có nửa phần vẻ thẹn thùng, phóng khoáng nói "Tốt, nếu công tử nói như vậy, vậy tại hạ tự nhiên lấy thân báo đáp là được."
Cách đó không xa Thượng quan Cửu U thấy Vu Thức Vy bị một bạch y nam tử ôm lấy cái cổ, sắc mặt lập tức đông lại, ba bước dồn hai, một tay kéo Vu Thức Vy ra, căm tức nhìn Thiếu Quán, mắng: " Đăng đồ tử từ đâu tới?"
Thiếu Quán thấy giũa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, không khỏi buồn cười nói: "Ngươi lại là đăng đồ tử từ đâu tới?"
Thượng Quan Cửu U mâu sắc phát lạnh, "Ta là ….,Ta là …."
Thanh âm Lạnh lẽo đột nhiên dừng lại, thế nào cũng không nói tiếp được nữa, bởi vì hắn căn bản không biết mình là gì của nàng, bằng hữu? Không tính? Địch nhân? Nàng coi là hắn địch nhân, nhưng hắn lại coi nàng là quân cờ, nếu nói có quan hệ, như vậy nhất định là quan hệ lợi ích giữa lợi dụng và bị lợi dụng, không còn cái khác!
Chết tiệt, hắn thật sự chỉ có một chút quan hệ như thế với nàng sao? Xem ra phải gia tăng thêm một chút quan hệ.
Thiếu Quán phe phẩy cây quạt, khí định thần nhàn, "Ngươi là cái gì của nàng?"
"Ta..."
Vu Thức Vy đột nhiên ngắt lời của hắn, minh xác quan hệ, "Hoàng thúc, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, mới vừa rồi bất quá là nói về việc báo ân, ngươi cắt ngang chuyện chúng ta đang nói."
"Báo ân?" Thượng Quan Cửu U kinh ngạc nhìn hai người.
Thiếu Quán vén nhẹ tóc mái, phong thái miên miên nói: "Chúng ta Vừa nói đến lấy thân báo đáp, chọn ngày không bằng đụng ngày, không bằng hiện tại đi, bản công tử thấy ngươi trông cũng không tệ, bản công tử liền miễn cưỡng tiếp nhận sự báo ân này."
Vu Thức Vy lộ ra nụ cười e thẹn hiếm thấy, như chim nhỏ nép vào người khoác lên cánh tay của Thiếu Quán , ôn nhu nói: "Công tử không chê bai , vậy chúng ta liền đi đi. Điểm Thúy, dẫn theo Phi vân, muốn tiền cho tiền là được."
Nói xong, Vu Thức Vy lại nhìn về phía ba người Chu Lâm Huyên La thị, gật đầu, thản nhiên nói: "vậy con đây liền theo vị công tử này đi trước, mọi người nếu mệt mỏi, thì tự hồi phủ."
"Được." La thị lăng lăng đáp trả, trong lòng nghi ngờ, Vy nhi làm sao lại đi theo nam tử này? Nam tử này là ai a? Sao lại nói mình là ân nhân cứu mạng của Vy nhi ? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Mọi người cũng đều không hiểu ra sao, trượng nhị hòa thượng không nghĩ ra.
Đợi Thượng Quan Cửu U phản ứng kịp, tiến lên kéo cánh tay của Vu Thức Vy, khí gấp bại hoại nói: " Vu Thức Vy, ngươi chơi trò gì?"
Lời nói còn chưa dứt thì cánh tay của Thượng Quan Cửu U đã bị Thiếu Quán dùng quạt đánh ra, kiêu căng nói: "Ong bướm to gan, dám đụng vào nữ nhân của bản công tử, muốn chết!"
Thượng quan Cửu U vừa nghe nói thế, sát ý trên người lập tức tăng vọt, nhìn thẳng vào Thiếu Quán, khí thế chạm vào nhau, ở trong hư không bốc lên tia lửa mạnh mẽ, nếu còn không ngăn cản, chắc chắn sẽ động tay.
Vu Thức Vy kỳ thực cũng có chút buồn bực, Thượng Quan Cửu U sao càng ngày càng kỳ quái? Còn người nữ giả nam trang này còn kỳ quái hơn, trực giác nói cho nàng biết, nữ tử này biết nàng.
"Hoàng thúc, đừng quên lời ngươi đã nói, đừng quên ngươi ghét hạng người gì." Vu Thức Vy nhịn không được nhắc nhở.
Thượng Quan Cửu U mâu sắc bị kiềm hãm, tức thì thu hồi khí thế trên người, chán ghét nhìn Vu Thức Vy, "Cút, lập tức biến mất trước mặt bản vương."
Vu Thức Vy gật đầu, "Dạ."
Sau đó thực sự theo Thiếu Quán nghênh ngang mà đi, phất tay không mang theo một đám mây.
Thượng Quan Cửu U tức giận nắm lấy gã sai vặt đi ngang qua bên người, "Phanh ~" một cái ném vào một cái lu nước bên cạnh, làm cho gã sai vặt sợ hãi kêu liên tục, ủy khuất không ngừng, đang yên lành, hắn đây là trêu ai ghẹo ai a? A?
Đến khi Vu Thức Vy và Lê Thiếu Quán rời khỏi sân, ván cờ này của Hàn Giang Nguyệt và Công Tôn Vị rốt cục cũng phân ra thắng bại, "Sư huynh, đa tạ."
Công Tôn Vị lắc đầu bật cười nói: "Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, vẫn là thắng không được ngươi a."
Hàn Giang Nguyệt đã đứng dậy, "Thời gian cũng không còn sớm, ta cần phải trở về."
"Trở về?" Công Tôn Vị đáy mắt hiện lên một tia ám muội, "Chỉ sợ là muốn ôm ấp mỹ nhân, kể khổ tương tư đi."
Hàn Giang Nguyệt không e dè, "Ta đích xác là nhớ nàng nhớ đến phát cuồng, nếu mười ngày không gặp nàng, ta nhất định ban đêm xông vào khuê phòng, đem nàng mang về vương phủ."
"Ha ha ha... Ngươi a, thực sự là vào chướng, ngươi... Ai, chớ đi a, vi huynh còn chưa nói hết , ngươi cái người gặp sắc quên bạn, ta còn có chuyện đứng đắn nói với ngươi."
Đột nhiên thanh âm từ ngoài truyền đến, "Để nói sau đi, ta đi trước tìm Vi nhi, Thiếu Quán xưa nay thích nói giỡn, ta sợ nàng dọa Vy nhi sợ."
Trong lầu các , nơi ánh mặt trời chiếu không tới , bên cạnh cái bàn đá Thanh Ngư , có một nam tử bạch y cẩm bào tùy ý đạm nhiên ngồi đó.
Đường nét khuôn mặt của hắn được phác thảo dưới sự đan xen của ánh sáng , như được thừa hưởng từ bức tranh, tinh mỹ nhẵn nhụi, hàm súc phong lưu. Một mái tóc đen bóng , tự thu thủy dung nguyệt, đổ xuống ngàn dặm.
Phượng mâu sâu thẳm lúc này đang nhìn chăm chú vào bóng hình đỏ tươi như máu xinh đẹp chói mắt ở giữa sân ngựa, nổi lên quang mang lấp lánh, sáng chói như sao , không nhiễm bụi trần, thâm tình nói không ra, lưu luyến bất tận. Đầu ngón tay thon dài như ngọc của hắn đang giữ một con cờ trắng, sau khi nghe được lời nói của nam tử tử y đối diện, đầu ngón tay cử động, môi mỏng sáng bóng ôn nhuận nở nụ cười cưng chìu, "Đây là bọn hắn nợ của nàng..."
Công Tôn Vị có hứng thú nhìn Vu Thức Vy trong sân, tự thở dài nói rằng: "Thực sự là đáng tiếc..."
Hàn Giang Nguyệt nhướng mày, "Đáng tiếc cái gì?"
Trên khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của Công Tôn Vị mang theo thần sắc tựa tiếu phi tiếu, khóe môi cười như ôn liên, "Đáng tiếc cho chiến vương danh khắp thiên hạ bị cô gái này câu hồn, trong ánh mắt không còn chứa được thế gian phương thảo, biết bao thiếu nữ khuê các không thủ đầu bạc..."
Hàn Giang Nguyệt trêu chọc cười, "Ngươi nói chính ngươi hả? Đàng hoàng không chịu, chơi cái gì đoạn tay áo, tiểu sư muội rõ ràng là một nữ tử, lại bắt nàng giả thành nam tử, chọc giận lão tử của mình, ngươi thật đúng là thiên hạ đệ nhất kỳ ba."
Nghe xong lời này, Công Tôn vị không khỏi có chút oan khuất nói: "Không phải ta bắt nàng giả nam trang , chính nàng ta đòi , nói cái gì phải chứng minh mị lực của mình, mê đảo vạn nghìn thiếu nữ, ngươi nói, nàng mê đảo ta thiên hạ đệ nhất thủ phú kiêm đệ nhất mỹ nam tử vẫn không được sao?"
"Tự kỷ cuồng!" Hàn Giang Nguyệt cười ánh mắt lại đặt ở thân ảnh màu đỏ trong sân, như có điều suy nghĩ nói: "Như nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật không biết Vy nhi còn có một mặt hào tình như hiệp, nàng cho tới bây giờ đều là nữ tử dịu dàng như nước, thì ra giam cầm linh hồn phóng đãng khó kềm chế..."
Hắn ngày hôm nay vốn là đi ra tụ họp với sư huynh sư muội đường xa đến, lại không nghĩ rằng Vy nhi cũng tới, không chỉ có như vậy, mấy tên khốn kiếp Thượng quan Cửu U kia cũng tới, còn dây dưa với Vy nhi của hắn. Mới vừa rồi hắn rất muốn xông ra tìm Vy nhi, lại bị sư huynh Công Tôn Vị và sư muội Lê Thiếu Quán đồng thời ngăn lại, Thiếu Quán đối với Vi nhi rất có hứng thú, muốn đi gặp gở một chút, liền lặng lẽ đi, mới hai lần cứu được Vy nhi thoát hiểm!
Tuy rằng nàng không động thủ, cũng tự có Lộc Nguyệt bảo hộ Vy nhi mà, nhưng nàng đã cứu, phần nhân tình này hắn nợ nàng.
Nếu như hắn biết ai dám đánh lén Vy nhi, hắn nhất định bầm thây vạn đoạn người đó.
Nhìn sắc mặt thoáng cái âm trầm xuống của Hàn Giang Nguyệt, Công Tôn vị mâu sắc lóe lên, liền đoán được là vì cái gì, kỳ thật hắn cũng thấy lạ , địa bàn của hắn cũng có người dám dương oai, thực sự là muốn chết!
Trong lúc thất thần, hai người lơ đãng nhìn về phía bên ngoài, khi thấy một cái bóng trắng đi tới hướng Vu Thức Vy , thì đều trợn to hai mắt, "Di? Đó không phải là Quán Quán sao?"
Lúc này, Vu Thức Vy đang lau mồ hôi huyết sắc cho Phi Vân, chợt nghe được một thanh âm thanh thúy ở sau người vang lên, "Ngươi chính là Vu Thức Vy?"
Tay Vu Thức Vy dừng lại, xoay người qua, đạm nhiên ung dung nhìn về phía sau đã thấy bạch y nam tử đứng đó, hắn trông hết sức tuấn mỹ, minh mâu khê phong, môi hồng răng trắng, cử chỉ anh khí bác nhiên, nhìn kỹ sẽ thấy hội tụ một tia kiều mị!
Ánh mắt nhìn người của Vu Thức Vy luôn luôn rất độc, liếc mắt một cái liền nhận ra nam tử trước mặt, thật ra là nữ giả nam trang một nữ nhi gia.
Nàng nhìn ra nhưng không nói , khiêm khiêm lễ độ nói: "Gặp qua vị công tử này."
Lê Thiếu Quán "Xoạt" một cái mở ra cây quạt, cực kỳ phong lưu lắc lắc, ngước mặt kiêu căng nói rằng: "Ta cứu ngươi hai lần, ngươi định cám ơn ta như thế nào?"
Cứu nàng?
Lẽ nào vừa rồi trong rừng người cứu nàng là người trước mặt?
"Ân cứu mạng suốt đời khó quên, tại hạ sẽ tự mình đăng môn bái phỏng công tử, trịnh trọng bái tạ."
Thiếu Quán "Xoạt" một cái thu hồi cây quạt, hai mắt tinh quang trên dưới nhìn Vu Thức Vy, tự cho là rất mê người vén nhẹ mái tóc , tiến gần sát mặt của Vu Thức Vy, ôm lấy cổ của nàng thổ khí nói: "Không bằng lấy thân báo đáp ?"
Trên mặt Vu Thức Vy không có nửa phần vẻ thẹn thùng, phóng khoáng nói "Tốt, nếu công tử nói như vậy, vậy tại hạ tự nhiên lấy thân báo đáp là được."
Cách đó không xa Thượng quan Cửu U thấy Vu Thức Vy bị một bạch y nam tử ôm lấy cái cổ, sắc mặt lập tức đông lại, ba bước dồn hai, một tay kéo Vu Thức Vy ra, căm tức nhìn Thiếu Quán, mắng: " Đăng đồ tử từ đâu tới?"
Thiếu Quán thấy giũa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, không khỏi buồn cười nói: "Ngươi lại là đăng đồ tử từ đâu tới?"
Thượng Quan Cửu U mâu sắc phát lạnh, "Ta là ….,Ta là …."
Thanh âm Lạnh lẽo đột nhiên dừng lại, thế nào cũng không nói tiếp được nữa, bởi vì hắn căn bản không biết mình là gì của nàng, bằng hữu? Không tính? Địch nhân? Nàng coi là hắn địch nhân, nhưng hắn lại coi nàng là quân cờ, nếu nói có quan hệ, như vậy nhất định là quan hệ lợi ích giữa lợi dụng và bị lợi dụng, không còn cái khác!
Chết tiệt, hắn thật sự chỉ có một chút quan hệ như thế với nàng sao? Xem ra phải gia tăng thêm một chút quan hệ.
Thiếu Quán phe phẩy cây quạt, khí định thần nhàn, "Ngươi là cái gì của nàng?"
"Ta..."
Vu Thức Vy đột nhiên ngắt lời của hắn, minh xác quan hệ, "Hoàng thúc, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, mới vừa rồi bất quá là nói về việc báo ân, ngươi cắt ngang chuyện chúng ta đang nói."
"Báo ân?" Thượng Quan Cửu U kinh ngạc nhìn hai người.
Thiếu Quán vén nhẹ tóc mái, phong thái miên miên nói: "Chúng ta Vừa nói đến lấy thân báo đáp, chọn ngày không bằng đụng ngày, không bằng hiện tại đi, bản công tử thấy ngươi trông cũng không tệ, bản công tử liền miễn cưỡng tiếp nhận sự báo ân này."
Vu Thức Vy lộ ra nụ cười e thẹn hiếm thấy, như chim nhỏ nép vào người khoác lên cánh tay của Thiếu Quán , ôn nhu nói: "Công tử không chê bai , vậy chúng ta liền đi đi. Điểm Thúy, dẫn theo Phi vân, muốn tiền cho tiền là được."
Nói xong, Vu Thức Vy lại nhìn về phía ba người Chu Lâm Huyên La thị, gật đầu, thản nhiên nói: "vậy con đây liền theo vị công tử này đi trước, mọi người nếu mệt mỏi, thì tự hồi phủ."
"Được." La thị lăng lăng đáp trả, trong lòng nghi ngờ, Vy nhi làm sao lại đi theo nam tử này? Nam tử này là ai a? Sao lại nói mình là ân nhân cứu mạng của Vy nhi ? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Mọi người cũng đều không hiểu ra sao, trượng nhị hòa thượng không nghĩ ra.
Đợi Thượng Quan Cửu U phản ứng kịp, tiến lên kéo cánh tay của Vu Thức Vy, khí gấp bại hoại nói: " Vu Thức Vy, ngươi chơi trò gì?"
Lời nói còn chưa dứt thì cánh tay của Thượng Quan Cửu U đã bị Thiếu Quán dùng quạt đánh ra, kiêu căng nói: "Ong bướm to gan, dám đụng vào nữ nhân của bản công tử, muốn chết!"
Thượng quan Cửu U vừa nghe nói thế, sát ý trên người lập tức tăng vọt, nhìn thẳng vào Thiếu Quán, khí thế chạm vào nhau, ở trong hư không bốc lên tia lửa mạnh mẽ, nếu còn không ngăn cản, chắc chắn sẽ động tay.
Vu Thức Vy kỳ thực cũng có chút buồn bực, Thượng Quan Cửu U sao càng ngày càng kỳ quái? Còn người nữ giả nam trang này còn kỳ quái hơn, trực giác nói cho nàng biết, nữ tử này biết nàng.
"Hoàng thúc, đừng quên lời ngươi đã nói, đừng quên ngươi ghét hạng người gì." Vu Thức Vy nhịn không được nhắc nhở.
Thượng Quan Cửu U mâu sắc bị kiềm hãm, tức thì thu hồi khí thế trên người, chán ghét nhìn Vu Thức Vy, "Cút, lập tức biến mất trước mặt bản vương."
Vu Thức Vy gật đầu, "Dạ."
Sau đó thực sự theo Thiếu Quán nghênh ngang mà đi, phất tay không mang theo một đám mây.
Thượng Quan Cửu U tức giận nắm lấy gã sai vặt đi ngang qua bên người, "Phanh ~" một cái ném vào một cái lu nước bên cạnh, làm cho gã sai vặt sợ hãi kêu liên tục, ủy khuất không ngừng, đang yên lành, hắn đây là trêu ai ghẹo ai a? A?
Đến khi Vu Thức Vy và Lê Thiếu Quán rời khỏi sân, ván cờ này của Hàn Giang Nguyệt và Công Tôn Vị rốt cục cũng phân ra thắng bại, "Sư huynh, đa tạ."
Công Tôn Vị lắc đầu bật cười nói: "Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, vẫn là thắng không được ngươi a."
Hàn Giang Nguyệt đã đứng dậy, "Thời gian cũng không còn sớm, ta cần phải trở về."
"Trở về?" Công Tôn Vị đáy mắt hiện lên một tia ám muội, "Chỉ sợ là muốn ôm ấp mỹ nhân, kể khổ tương tư đi."
Hàn Giang Nguyệt không e dè, "Ta đích xác là nhớ nàng nhớ đến phát cuồng, nếu mười ngày không gặp nàng, ta nhất định ban đêm xông vào khuê phòng, đem nàng mang về vương phủ."
"Ha ha ha... Ngươi a, thực sự là vào chướng, ngươi... Ai, chớ đi a, vi huynh còn chưa nói hết , ngươi cái người gặp sắc quên bạn, ta còn có chuyện đứng đắn nói với ngươi."
Đột nhiên thanh âm từ ngoài truyền đến, "Để nói sau đi, ta đi trước tìm Vi nhi, Thiếu Quán xưa nay thích nói giỡn, ta sợ nàng dọa Vy nhi sợ."
Bình luận facebook