Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
44169
Cái gì?
Chu Lâm Huyên trợn tròn mắt, không tự chủ mà lùi về sau một bước, “Ngươi biết rồi sao?”
Vu Thức Vy liền bước lên trước một bước, nắm lấy cổ áo nàng ta, kéo nàng ta áp sát lại mặt mình, ánh mắt lóe lên một tia nhìn u ám rồi thốt ra từng từ, “Ban đầu ta không biết, nhưng sau đó thì ta đã biết, ngươi gả vào Vu phủ thật ra… là vì muốn báo thù ta thôi.”
Từ sau hôm đi tra án ở phủ Trấn quốc công, nàng đã cảm thấy không hiểu vì sao hai mẹ con họ lại cứ nhằm vào nàng như thế, sau đó mới nhớ ra, Đường quốc công phu nhân Cố Thị mẫu thân của Chu Lâm Huyên và đích trưởng tỉ của bà ta đều là muội muội của Vân Nam vương Cố Kỳ Sơn, thế nên chắc chắn sẽ muốn tính món nợ của Đường quốc công phu nhân lên đầu nàng. Nếu nàng đoán không nhầm thì trong hai đám người mặc áo đen muốn thích sát nàng hôm qua, có một đám người là sát thủ của nhà họ Cố, Chu Lâm Huyên sợ không giết được nàng nên đã phái hai đợt đến, đảm bảo có thể diệt cỏ tận gốc!
Đáng tiếc…
Tiếc là họ lại hoàn toàn không hiểu tính cách của nàng, con người của nàng không có giới hạn nào cả, không quá thủ đoạn, nhưng cũng không quá lỗi lạc, kẻ nào động vào nàng thì sẽ không có kết cục tốt…
Chu Lâm Huyên giật mình trong lòng, ánh mắt thoáng lên một chút hoảng sợ, “Ngươi cho dù có biết thì cũng làm được gì? Ngươi có chứng cứ chứng minh ta đã hạ độc ngươi không?”
“Ha ha…” Vu Thức Vy cười lạnh nhạt, giữa đôi mày lộ lên một nét mỉa mai vô tận, “Chu Lâm Huyên, ngươi từ bỏ người mình yêu để gả vào Vu phủ, lấy một lão già như Vu Văn Thanh, có đáng không?”
Người mình yêu?
Sắc mặt Chu Lâm Huyên trắng bệch, “Ngươi…”
Vu Thức Vy lại tiếp tục vạch mặt nàng ta một cách không nể nang: “Chu Lâm Huyên, ở trường đua lần trước ta đã nhận ra, ánh mắt ngươi nhìn Tĩnh vương Thượng Quan Mặc rất khác lạ… Phải rồi, hôm đó ngươi rời phủ để đến thành tây là gặp ai? Đã gây ra việc mất mặt gì? Ngươi nghĩ xem nếu Vu Văn Thanh biết ngươi đã cho ông ta cắm sừng thì ông ta sẽ làm gì ngươi?”
Sắc mặt Chu Lâm Huyên càng lúc càng tái đi, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt lạc lõng, đúng thế, nàng ta chấp nhận gả cho Vu Văn Thanh là vì nghe lời của mẫu thân, là để báo thu cho di mẫu, nàng ta đã từ bỏ Tĩnh vương Thượng Quan Mặc, từ bỏ nam nhân mà nàng ta yêu nhất.
Lần trước, khi gặp nhau ở biệt trang, họ đã làm chuyện đó, một Chu Lâm Huyên dung mạo như hoa, trẻ trung xinh đẹp, tại sao lại phải ở bên cạnh một lão già? Tuy lão già ấy cũng không đến mức quá già, khả năng ấy vẫn còn rất tốt, nhưng làm sao sánh được với người trong lòng nàng ta?
Đột nhiên, Chu Lâm Huyên đứng dậy, ánh mắt bừng lên một ngọn lửa hận, đưa tay liều mạng bóp chặt cổ Vu Thức Vy, nghiến răng nói: “Tất cả những chuyện ấy không phải là vì ngươi sao? Nếu không phải ngươi hại di mẫu của ta, hại mẫu thân của ta thì ta sao lại gả vào Vu phủ? Đều là ngươi hại ta.”
Ánh mắt Vu Thức Vy vẫn là một vẻ mỉa mai, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên là bẻ ngược ngón tay Chu Lâm Huyên ra sau, khiến nàng ta lập tức buông tay khỏi cổ nàng, kêu lên thảm thiết, “A, đau quá, tiện nhân, ngươi bỏ ta ra!”
Vu Thức Vy không hề giảm lực tay, ngược lại còn nắm chặt hơn, tàn nhẫn vô tình nói: “Các ngươi mắng ta là tiện nhân, nhưng các ngươi nhìn lại xem, các ngươi có kẻ nào là không đê tiện? Đã cắm sừng lên đầu trượng phu của mình, còn vênh mặt tự đắc, không cảm thấy bản thân mình mới là tiện nhân sao?”
Chu Lâm Huyên đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, kích động hét to: “Tiện nhân, ngươi mới là tiện nhân vừa độc vừa ác, ngươi là ác quỷ, ngươi không phải con người…”
Vu Thức Vy giơ tay giáng cho nàng ta một bạt tai, lạnh lùng cười nói: “Ngươi nói rất đúng, ta thật sự không phải con người, thế thì đã sao?”
Nàng trước nay chưa bao giờ nghĩ mình là một người sống, trái tim nàng đã chết ở tiền kiếp rất lâu về trước, đã tan thành tro bụi từ lâu rồi!
Chu Lâm Huyên hốt hoảng, liền há miệng cắn thật mạnh vào bàn tay đang bẻ ngón tay nàng ta của Vu Thức Vy, mạnh đến mức khiến Vu Thức Vy lập tức sa sầm nét mặt, không kiềm được cơn đau mà hừ một tiếng.
Hàm Yên và Điểm Thúy từ ngoài bước vào trông thấy Chu Lâm Huyên đang cắn tay Vu Thức Vy thì liền không do dự mà lao đến cố gắng kéo Chu Lâm Huyên ra. Nhưng Chu Lâm Huyên cắn quá chặt, họ càng kéo thì nàng ta càng cắn mạnh hơn, họ sợ nàng ta thật sự sẽ cắn đứt thịt tiểu thư nên đành buông tay, không dám kéo nữa.
Điểm Thúy trong lúc cấp bách chợt sáng trí, chộp lấy cái ghế đập mạnh vào lưng của Chu Lâm Huyên.
“Á…”
Chu Lâm Huyên kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức buông Vu Thức Vy ra, đau đớn ngã xuống đất
Hàm Yên liền lao đến nhìn vào tay Vu Thức Vy, vẻ mặt lo lắng, “Trời ơi, tiểu thư, tay của người.”
Phần thịt ở ngón cái đã bị cắn nát, thấp thoáng thấy cả xương, có một mảnh thịt gần như đã bị cắn đứt ra, máu chảy xối xả.
Hàm Yên vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, vội vàng đi lấy hòm thuốc, xử lí vết thương cho Vu Thức Vy, còn Điểm Thúy thì bước đến lôi Chu Lâm Huyên dậy tát cho mười mấy cái bạt tai, tát xong rồi vẫn chưa hả giận còn lấy ghế ra định đập thêm mấy cái vào người nàng ta, nhưng bị Vu Thức Vy ngăn lại: “Điểm Thúy, dừng tay.”
Điểm Thúy có hơi thắc mắc, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, tại sao lại phải dừng tay? Ả ta cắn người ra nông nỗi này, tôi phải đánh cho ả tàn phế, tôi không quan tâm ả ta có phải danh môn tiểu thư cao môn phu nhân gì đó không, ả ta làm hại tiểu thư thì phải trả giá…”
Vu Thức Vy cảm động trước lòng trung thành bảo vệ chủ của nàng ta, bèn đưa ánh mắt dịu dàng cười nói: “Ai bảo là ta sẽ tha cho ả? Ta chỉ định bảo ám vệ lôi ả vào mật thất, sau đó nhổ hết răng của ả ra.”
Cái gì?
Điểm Thúy trợn tròn mắt, “Nhổ… nhổ hết răng sao?”
Thôi được, tiểu thư vẫn ác hơn mình.
Điểm Thúy liền nở một nụ cười thâm hiểm, sảng khoái trả lời: “Vâng, nô tì sẽ bảo người hầu hạ ả ta cẩn thận.”
Chu Lâm Huyên vừa nghe thấy Vu Thức Vy muốn nhổ hết răng của mình thì sợ đến mức sắc mặt lại trắng bệch, có lẽ đoán mình sẽ không chịu đau nổi nên liền đứng dậy chạy ra ngoài, nàng ta tin chắc Vu Thức Vy hoàn toàn có thể làm chuyện đó, tuyệt đối không phải nói chơi!
Nhưng Điểm Thúy đã mau chóng chộp lấy tóc của Chu Lâm Huyên, lôi nàng ta xềnh xệch dưới đất, gằn giọng hỏi: “Ngươi định chạy đi đâu?”
Chu Lâm Huyên kinh hãi nhìn Điểm Thúy, rồi lại quay sang nhìn Vu Thức Vy vừa bị nàng ta cắn sắp đứt thịt mà sắc mặt vẫn rất điềm tĩnh, không kiềm được mà gào lên: “Vu Thức Vy, ngươi dám? Nếu ngươi mà làm thế thì cả Chu gia và Cố gia đều sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Vu Thức Vy khẽ nheo mày một chút, sau đó nhướn mắt nhìn nàng ta, “Ngươi đang muốn nhắc ta rằng, động vào ngươi tức là động vào cả Chu gia và Cố gia sao?”
“Ngươi biết thế là tốt!” Chu Lâm Huyên nghiến răng nói, rồi chợt hiểu ra, tròng mắt co lại, vội vàng nói: “Ngươi dám? Chu gia và Cố gia dễ dàng cho ngươi động vào sao? Ngươi đừng tưởng rằng biết dùng độc thì sẽ có thể thiên hạ vô địch, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người lợi hại hơn ngươi vẫn còn rất nhiều…”
Vu Thức Vy nhếch mép cười, “Cảm ơn ngươi đã nhắc ta, Điểm Thúy, bịt mồm ả lại, ta nghe mà đau đầu.”
Điểm Thúy liền lấy miếng giẻ trên bàn nhét vào miệng Chu Lâm Huyên, sau đó gọi ám vệ đến lôi nàng ta đi.
Hàm Yên sau khi băng bó vết thương cho Vu Thức Vy xong thì đau lòng hỏi: “Tiểu thư, có đau không?”
“Chắc chắn không đau bằng Chu Lâm Huyên đâu.”
“Tiểu thư, đã tra rõ ràng rồi, đám sát thủ mà hôm nay người gặp phải là do Đức phi và Lệ tần cùng bỏ tiền ra mua chuộc, người xem bây giờ phải làm sao?”
Vu Thức Vy giấu bàn tay vào tay áo rồi lạnh lùng nói: “Bây giờ mà xảy ra chuyện thì sẽ khiến người ta nghi ngờ ta, chúng ta cứ hạ độc mạn tính, một tháng hai tháng sau chết cũng được.”
“Vâng, nô tì biết rồi, nhưng mà… còn Thượng Quan Diệp, tiểu thư đã có dự tính gì chưa?”
“Hắn… đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, có khi sẽ bị người ta đánh tàn phế không chừng…”
Hàm Yên lập tức hiểu ý câu nói của nàng, gật đầu, “Ý của tiểu thư, nô tì đã hiểu, nô tì đã dặn dò rồi, ngày mai sẽ mời Phí ma ma đến phủ chúng ta một chuyến, ngày mai người sẽ gặp được bà ta.”
“Được, cũng không còn sớm nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Sáng sớm hôm sau, Phí ma ma còn chưa thấy đâu thì Vu Văn Thanh đã nộ khí xung thiên xông đến Thính Vũ hiên, tìm Vu Thức Vy để hỏi tội, “Tiểu Vy, mẫu thân của con tại sao lại thế? Răng của nàng ấy là do con nhổ sao?”
Vu Thức Vy nhìn vẻ mặt hùng hổ của ông ta, không hề chối bỏ, “Đúng thế, là do con nhổ đấy!”
Bốp một tiếng, Vu Văn Thanh vung tay tát thẳng vào mặt Vu Thức Vy, “Tiểu Vy, sao con lại trở nên tàn độc như thế? Đó dù gì cũng là mẹ kế của con, là đích nữ của Chu gia, sao con lại làm như thế? Con thật sự khiến vi phu kinh hãi đấy.”
Vu Thức Vy ôm mặt, ánh mắt lạnh lùng, chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu, “Đó là do ả ta tự làm tự chịu.”
Bốp một tiếng, Vu Văn Thanh lại tát thêm cái nữa vào mặt Vu Thức Vy, lần này còn mạnh hơn lúc nãy, đến mức khiến Vu Thức Vy ngã lăn ra đất. Ông ta giận dữ chỉ ngón tay run run vào mặt nàng mà mắng: “Nghiệt nữ, nghiệt nữ…”
Cái gì?
Chu Lâm Huyên trợn tròn mắt, không tự chủ mà lùi về sau một bước, “Ngươi biết rồi sao?”
Vu Thức Vy liền bước lên trước một bước, nắm lấy cổ áo nàng ta, kéo nàng ta áp sát lại mặt mình, ánh mắt lóe lên một tia nhìn u ám rồi thốt ra từng từ, “Ban đầu ta không biết, nhưng sau đó thì ta đã biết, ngươi gả vào Vu phủ thật ra… là vì muốn báo thù ta thôi.”
Từ sau hôm đi tra án ở phủ Trấn quốc công, nàng đã cảm thấy không hiểu vì sao hai mẹ con họ lại cứ nhằm vào nàng như thế, sau đó mới nhớ ra, Đường quốc công phu nhân Cố Thị mẫu thân của Chu Lâm Huyên và đích trưởng tỉ của bà ta đều là muội muội của Vân Nam vương Cố Kỳ Sơn, thế nên chắc chắn sẽ muốn tính món nợ của Đường quốc công phu nhân lên đầu nàng. Nếu nàng đoán không nhầm thì trong hai đám người mặc áo đen muốn thích sát nàng hôm qua, có một đám người là sát thủ của nhà họ Cố, Chu Lâm Huyên sợ không giết được nàng nên đã phái hai đợt đến, đảm bảo có thể diệt cỏ tận gốc!
Đáng tiếc…
Tiếc là họ lại hoàn toàn không hiểu tính cách của nàng, con người của nàng không có giới hạn nào cả, không quá thủ đoạn, nhưng cũng không quá lỗi lạc, kẻ nào động vào nàng thì sẽ không có kết cục tốt…
Chu Lâm Huyên giật mình trong lòng, ánh mắt thoáng lên một chút hoảng sợ, “Ngươi cho dù có biết thì cũng làm được gì? Ngươi có chứng cứ chứng minh ta đã hạ độc ngươi không?”
“Ha ha…” Vu Thức Vy cười lạnh nhạt, giữa đôi mày lộ lên một nét mỉa mai vô tận, “Chu Lâm Huyên, ngươi từ bỏ người mình yêu để gả vào Vu phủ, lấy một lão già như Vu Văn Thanh, có đáng không?”
Người mình yêu?
Sắc mặt Chu Lâm Huyên trắng bệch, “Ngươi…”
Vu Thức Vy lại tiếp tục vạch mặt nàng ta một cách không nể nang: “Chu Lâm Huyên, ở trường đua lần trước ta đã nhận ra, ánh mắt ngươi nhìn Tĩnh vương Thượng Quan Mặc rất khác lạ… Phải rồi, hôm đó ngươi rời phủ để đến thành tây là gặp ai? Đã gây ra việc mất mặt gì? Ngươi nghĩ xem nếu Vu Văn Thanh biết ngươi đã cho ông ta cắm sừng thì ông ta sẽ làm gì ngươi?”
Sắc mặt Chu Lâm Huyên càng lúc càng tái đi, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt lạc lõng, đúng thế, nàng ta chấp nhận gả cho Vu Văn Thanh là vì nghe lời của mẫu thân, là để báo thu cho di mẫu, nàng ta đã từ bỏ Tĩnh vương Thượng Quan Mặc, từ bỏ nam nhân mà nàng ta yêu nhất.
Lần trước, khi gặp nhau ở biệt trang, họ đã làm chuyện đó, một Chu Lâm Huyên dung mạo như hoa, trẻ trung xinh đẹp, tại sao lại phải ở bên cạnh một lão già? Tuy lão già ấy cũng không đến mức quá già, khả năng ấy vẫn còn rất tốt, nhưng làm sao sánh được với người trong lòng nàng ta?
Đột nhiên, Chu Lâm Huyên đứng dậy, ánh mắt bừng lên một ngọn lửa hận, đưa tay liều mạng bóp chặt cổ Vu Thức Vy, nghiến răng nói: “Tất cả những chuyện ấy không phải là vì ngươi sao? Nếu không phải ngươi hại di mẫu của ta, hại mẫu thân của ta thì ta sao lại gả vào Vu phủ? Đều là ngươi hại ta.”
Ánh mắt Vu Thức Vy vẫn là một vẻ mỉa mai, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên là bẻ ngược ngón tay Chu Lâm Huyên ra sau, khiến nàng ta lập tức buông tay khỏi cổ nàng, kêu lên thảm thiết, “A, đau quá, tiện nhân, ngươi bỏ ta ra!”
Vu Thức Vy không hề giảm lực tay, ngược lại còn nắm chặt hơn, tàn nhẫn vô tình nói: “Các ngươi mắng ta là tiện nhân, nhưng các ngươi nhìn lại xem, các ngươi có kẻ nào là không đê tiện? Đã cắm sừng lên đầu trượng phu của mình, còn vênh mặt tự đắc, không cảm thấy bản thân mình mới là tiện nhân sao?”
Chu Lâm Huyên đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, kích động hét to: “Tiện nhân, ngươi mới là tiện nhân vừa độc vừa ác, ngươi là ác quỷ, ngươi không phải con người…”
Vu Thức Vy giơ tay giáng cho nàng ta một bạt tai, lạnh lùng cười nói: “Ngươi nói rất đúng, ta thật sự không phải con người, thế thì đã sao?”
Nàng trước nay chưa bao giờ nghĩ mình là một người sống, trái tim nàng đã chết ở tiền kiếp rất lâu về trước, đã tan thành tro bụi từ lâu rồi!
Chu Lâm Huyên hốt hoảng, liền há miệng cắn thật mạnh vào bàn tay đang bẻ ngón tay nàng ta của Vu Thức Vy, mạnh đến mức khiến Vu Thức Vy lập tức sa sầm nét mặt, không kiềm được cơn đau mà hừ một tiếng.
Hàm Yên và Điểm Thúy từ ngoài bước vào trông thấy Chu Lâm Huyên đang cắn tay Vu Thức Vy thì liền không do dự mà lao đến cố gắng kéo Chu Lâm Huyên ra. Nhưng Chu Lâm Huyên cắn quá chặt, họ càng kéo thì nàng ta càng cắn mạnh hơn, họ sợ nàng ta thật sự sẽ cắn đứt thịt tiểu thư nên đành buông tay, không dám kéo nữa.
Điểm Thúy trong lúc cấp bách chợt sáng trí, chộp lấy cái ghế đập mạnh vào lưng của Chu Lâm Huyên.
“Á…”
Chu Lâm Huyên kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức buông Vu Thức Vy ra, đau đớn ngã xuống đất
Hàm Yên liền lao đến nhìn vào tay Vu Thức Vy, vẻ mặt lo lắng, “Trời ơi, tiểu thư, tay của người.”
Phần thịt ở ngón cái đã bị cắn nát, thấp thoáng thấy cả xương, có một mảnh thịt gần như đã bị cắn đứt ra, máu chảy xối xả.
Hàm Yên vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, vội vàng đi lấy hòm thuốc, xử lí vết thương cho Vu Thức Vy, còn Điểm Thúy thì bước đến lôi Chu Lâm Huyên dậy tát cho mười mấy cái bạt tai, tát xong rồi vẫn chưa hả giận còn lấy ghế ra định đập thêm mấy cái vào người nàng ta, nhưng bị Vu Thức Vy ngăn lại: “Điểm Thúy, dừng tay.”
Điểm Thúy có hơi thắc mắc, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, tại sao lại phải dừng tay? Ả ta cắn người ra nông nỗi này, tôi phải đánh cho ả tàn phế, tôi không quan tâm ả ta có phải danh môn tiểu thư cao môn phu nhân gì đó không, ả ta làm hại tiểu thư thì phải trả giá…”
Vu Thức Vy cảm động trước lòng trung thành bảo vệ chủ của nàng ta, bèn đưa ánh mắt dịu dàng cười nói: “Ai bảo là ta sẽ tha cho ả? Ta chỉ định bảo ám vệ lôi ả vào mật thất, sau đó nhổ hết răng của ả ra.”
Cái gì?
Điểm Thúy trợn tròn mắt, “Nhổ… nhổ hết răng sao?”
Thôi được, tiểu thư vẫn ác hơn mình.
Điểm Thúy liền nở một nụ cười thâm hiểm, sảng khoái trả lời: “Vâng, nô tì sẽ bảo người hầu hạ ả ta cẩn thận.”
Chu Lâm Huyên vừa nghe thấy Vu Thức Vy muốn nhổ hết răng của mình thì sợ đến mức sắc mặt lại trắng bệch, có lẽ đoán mình sẽ không chịu đau nổi nên liền đứng dậy chạy ra ngoài, nàng ta tin chắc Vu Thức Vy hoàn toàn có thể làm chuyện đó, tuyệt đối không phải nói chơi!
Nhưng Điểm Thúy đã mau chóng chộp lấy tóc của Chu Lâm Huyên, lôi nàng ta xềnh xệch dưới đất, gằn giọng hỏi: “Ngươi định chạy đi đâu?”
Chu Lâm Huyên kinh hãi nhìn Điểm Thúy, rồi lại quay sang nhìn Vu Thức Vy vừa bị nàng ta cắn sắp đứt thịt mà sắc mặt vẫn rất điềm tĩnh, không kiềm được mà gào lên: “Vu Thức Vy, ngươi dám? Nếu ngươi mà làm thế thì cả Chu gia và Cố gia đều sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Vu Thức Vy khẽ nheo mày một chút, sau đó nhướn mắt nhìn nàng ta, “Ngươi đang muốn nhắc ta rằng, động vào ngươi tức là động vào cả Chu gia và Cố gia sao?”
“Ngươi biết thế là tốt!” Chu Lâm Huyên nghiến răng nói, rồi chợt hiểu ra, tròng mắt co lại, vội vàng nói: “Ngươi dám? Chu gia và Cố gia dễ dàng cho ngươi động vào sao? Ngươi đừng tưởng rằng biết dùng độc thì sẽ có thể thiên hạ vô địch, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người lợi hại hơn ngươi vẫn còn rất nhiều…”
Vu Thức Vy nhếch mép cười, “Cảm ơn ngươi đã nhắc ta, Điểm Thúy, bịt mồm ả lại, ta nghe mà đau đầu.”
Điểm Thúy liền lấy miếng giẻ trên bàn nhét vào miệng Chu Lâm Huyên, sau đó gọi ám vệ đến lôi nàng ta đi.
Hàm Yên sau khi băng bó vết thương cho Vu Thức Vy xong thì đau lòng hỏi: “Tiểu thư, có đau không?”
“Chắc chắn không đau bằng Chu Lâm Huyên đâu.”
“Tiểu thư, đã tra rõ ràng rồi, đám sát thủ mà hôm nay người gặp phải là do Đức phi và Lệ tần cùng bỏ tiền ra mua chuộc, người xem bây giờ phải làm sao?”
Vu Thức Vy giấu bàn tay vào tay áo rồi lạnh lùng nói: “Bây giờ mà xảy ra chuyện thì sẽ khiến người ta nghi ngờ ta, chúng ta cứ hạ độc mạn tính, một tháng hai tháng sau chết cũng được.”
“Vâng, nô tì biết rồi, nhưng mà… còn Thượng Quan Diệp, tiểu thư đã có dự tính gì chưa?”
“Hắn… đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, có khi sẽ bị người ta đánh tàn phế không chừng…”
Hàm Yên lập tức hiểu ý câu nói của nàng, gật đầu, “Ý của tiểu thư, nô tì đã hiểu, nô tì đã dặn dò rồi, ngày mai sẽ mời Phí ma ma đến phủ chúng ta một chuyến, ngày mai người sẽ gặp được bà ta.”
“Được, cũng không còn sớm nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Sáng sớm hôm sau, Phí ma ma còn chưa thấy đâu thì Vu Văn Thanh đã nộ khí xung thiên xông đến Thính Vũ hiên, tìm Vu Thức Vy để hỏi tội, “Tiểu Vy, mẫu thân của con tại sao lại thế? Răng của nàng ấy là do con nhổ sao?”
Vu Thức Vy nhìn vẻ mặt hùng hổ của ông ta, không hề chối bỏ, “Đúng thế, là do con nhổ đấy!”
Bốp một tiếng, Vu Văn Thanh vung tay tát thẳng vào mặt Vu Thức Vy, “Tiểu Vy, sao con lại trở nên tàn độc như thế? Đó dù gì cũng là mẹ kế của con, là đích nữ của Chu gia, sao con lại làm như thế? Con thật sự khiến vi phu kinh hãi đấy.”
Vu Thức Vy ôm mặt, ánh mắt lạnh lùng, chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu, “Đó là do ả ta tự làm tự chịu.”
Bốp một tiếng, Vu Văn Thanh lại tát thêm cái nữa vào mặt Vu Thức Vy, lần này còn mạnh hơn lúc nãy, đến mức khiến Vu Thức Vy ngã lăn ra đất. Ông ta giận dữ chỉ ngón tay run run vào mặt nàng mà mắng: “Nghiệt nữ, nghiệt nữ…”
Bình luận facebook