Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
44173
Vu Vinh Hoa khiếp sợ trước sắc mặt u tối của Thượng Quan Diệp, trực giác mách bảo nàng ta tuyệt đối không được thừa nhận, nên nàng ta vội vàng che giấu: “Vương gia, ả đang nói dối, thiếp không có nói như thế.”
Cố Ngưng Hương khinh bỉ, kiêu căng nói, “Vu Vinh Hoa, dù ngươi không chính miệng thừa nhận nhưng sắc mặt của ngươi trước vương gia lại thừa nhận rồi, còn mắng Hạo Tuyết là kỹ nữ, mắng ta là tiện tì, tự cho mình cao cao tại thượng, thì ra ngươi cũng chỉ có như thế, Cố Ngưng Hương ta xem thường ngươi.”
Cố Ngưng Hương là như vậy, bộc trực thẳng tính, cao ngạo, khinh rẻ loại mưu kế hại người.
Thượng Quan Diệp nghe xong, nghĩ đến cảnh Vu Vinh Hoa nắm tóc Hạo Tuyết và Cố Ngưng Hương thì đã tin lời Cố Ngưng Hương mấy phần. Hắn quay đầu sang Thấm Thủy công chúa, hỏi: “Chuyện này nàng thấy thế nào?”
Thấm Thủy công chúa dịu dàng cười, sau đó bước đến khoác vào tay Thượng Quan Diệp, nhẹ nhàng trả lời: “Vương gia, con người ai cũng sẽ thay đổi. Thần thiếp trước đây thân là công chúa ngang ngược càn rỡ nhưng bây giờ đã dẹp đi cái cao ngạo đó mà bên cạnh vương gia, làm thê tử của vương gia. Thần thiếp không biết những mâu thuẫn này lắm nên thần thiếp cũng không biết ai đúng ai sai.”
Nói là không có nhưng trong nửa câu đầu, vô tình nàng ta đã đạp Vu Vinh Hoa thêm một cước. Con người ai cũng sẽ thay đổi, có người thay đổi tốt, có người thay đổi xấu, tốt hay xấu chỉ là một khái niệm mà thôi!
Thượng Quan Diệp đã hiểu ý Thấm Thủy công chúa, nhìn nàng tán thưởng, không ngờ sự ương ngạnh cao ngạo ngày nào giờ đã biến thành môt đóa hoa nhu mì nho nhã thế này, hắn đột nhiên phát hiện mình không còn chán ghét nàng ta như trước nữa.
Thượng Quan Diệp nhìn sang chỗ đứt ở cổ tay Cố Ngưng Hương, máu đang thấm ra ngoài băng vải cho thấy cuộc chiến ban nãy rất kịch liệt. Hắn vừa nhìn vừa lau nước mắt trên gương mặt uất ức không dám nói lời nào của Hạo Tuyết. Lòng hắn bất giác cảm thấy chán ghét Vu Vinh Hoa, không còn cảm giác yêu thương của thời thanh mai trúc mã nữa.
Cuối cùng, trong đầu Thượng Quan Diệp lại xuất hiện hình ảnh Vu Thức Vy, một nữ nhân xinh đẹp nhưng tàn độc, gương mặt lãnh cảm nhưng cốt cách như một con ngựa bất kham, vừa cương liệt, vừa ngạo nghễ, có lúc lại giống chim phi ưng, tung cánh trời xanh, đi mây về gió.
Nàng ấy nhất định không phải là người bình thường .Cơ bản không ai có thể cản được bước chân của nàng. Hắn bây giờ thậm chí còn tin nếu nàng ấy muốn thì cả thiên hạ này nàng đều có thể đi đến bất kỳ nơi nào. Nhưng so về tâm kế thì nàng ấy vẫn còn thua xa Vu Vinh Hoa!
Nhìn lại Vu Vinh Hoa, mắt Thượng Quan Diệp đã không còn sự dịu dàng nữa, thậm chí còn lóe lên cảm giác chán ghét, hắn nói với Thấm Thủy công chúa: “Nàng là vương phi lo chuyện hậu viện, bổn vương không quản, nàng xem mà quản đi.”
Thấm Thủy công chúa phủ phục, mỉm cười: “Vâng, vương gia, thần thiếp nhất định sẽ quản lý hậu viện không để vương gia phiền lòng.”
Thấm Thủy công chúa nhìn sang Đàn Hương ở phía sau, “Đi mời đại phu đến xem vết thương cho Hương di nương, sai người mang tuyết sâm đến cho Hương di nương bồi bổ sức khỏe.”
Cố Ngưng Hương biết Thượng Quan Diệp và Thấm Thủy công chúa đã tin lời mình, cảm thấy ấm lòng trở lại, gật đầu, “Tạ vương phi ban thưởng.”
Tuy biết Thấm Thủy chỉ làm cho Thượng Quan Diệp xem, không phải thật lòng nhưng chung quy như thế đối với nàng cũng tốt. Cho nên nàng không thể không nể mặt nàng ta, như vậy sẽ không khiến Thượng Quan Diệp chán ghét mình.
Bây giờ nàng đã nhìn thấu, trong vương phủ này, người Thượng Quan Diệp tín nhiệm nhất là Thấm Thủy công chúa. Người phụ nữ này không đơn giản chút nào!
Thấm Thủy công chúa nói xong thì đi đến bên cạnh Thẩm Ly Hạ, chỉnh lại búi tóc xộc xệch thì thấy trên đầu nàng ta có một mảng da đầu bị rách. Thấm Thủy công chúa đưa Thẩm Ly Hạ đến trước mặt Thượng Quan Diệp, có chút bất đắc dĩ nói: “Vương gia, người xem.”
Thượng Quan Diệp nhìn thấy cảnh tóc bị giật đến nổi rách da đầu thì lại càng chán ghét Vu Vinh Hoa, hắn bực bội nói: “Nàng xử lý đi, bổn vương đau đầu quá.”
Nói xong hắn liền rời khỏi Vinh Hoa các.
Trong Vinh Hoa các, cuối cùng chỉ còn lại bốn nữ nhân.
Thấm Thủy công chúa thu lại nụ cười trên khóe miệng, lạnh lùng nhìn Vu Vinh Hoa rồi ngồi xuống khẽ nói: “Vu Vinh Hoa, quỳ xuống!”
Vu Vinh Hoa thấy nàng ta rốt cuộc cũng hết giả vờ, sắc mặt tối sầm lại, nghiến răng: “Ngươi muốn thế nào?”
Thấm Thủy công chúa vỗ bàn, nổi giận nói: “Vu trắc phi, đây là thái độ ngươi đối với bổn vương phi à? Lẽ nào trong lòng ngươi không còn biết tôn ti nữa à?”
Vu Vinh Hoa lạnh lùng cười, “Thấm Thủy, cần gì giả vờ nữa, ngươi thế nào ta vẫn còn chưa biết sao?”
Cố Ngưng Hương đứng sau Vu Vinh Hoa, vẫn với vẻ khinh thường, nàng ta tức giận đạp Vu Vinh Hoa ngã nhoài xuống đất: “Kêu ngươi quỳ thì ngươi quỳ, cần gì phí lời vậy?”
Thẩm Ly Hạ bước lên phía trước, đè người Vu Vinh Hoa xuống, túm lấy tóc, giả vờ tức giận nói: “Vu trắc phi, ngươi coi như cũng được xem là phi nhưng xét đến cùng cũng chỉ là trắc phi thôi. Gặp vương phi nương nương thì phải cúi đầu xưng thần. Ngươi phải nhớ lấy điều này mà an phận thủ thường đi.”
Vu Vinh Hoa thấy ba người đều ức hiếp mình, giận dữ hét lớn: “Các ngươi làm gì vậy? Các ngươi muốn ức hiếp một mình ta à, các ngươi dám…”
Vân La xông vào, đẩy Thẩm Ly Hạ ra nhưng bị Cố Ngưng Hương đạp đi, “Cút ra!”
Thấm Thủy công chúa nhìn thấy cảnh này, trong lòng khoan khoái, nhưng sắc mặt vẫn bình thản, “Người đâu, Vu trắc phi ra tay độc ác đánh đập Hương di nương và Tuyết di nương, nhưng lại không biết hối cải, chống đối vương phi, lôi xuống, đánh mười hai đại bản răn đe.”
Bốn năm ma ma bước vào lôi Vu Vinh Hoa ra ngoài không chút nương tình. Vinh Hoa các vang vọng tiếng la thảm thiết của Vu Vinh Hoa ...
Trong sân Thính Vũ hiên, hoa đào nở rộ, gió thổi nhè nhẹ, thoang thoảng mùi hương hoa. Trong rừng hoa đào, Vu Thức Vy đang cùng Vệ Trường Phong luyện công phu. Nàng mặc chiếc áo lụa mỏng, mỗi chiêu thức tung ra, váy áo cũng bay bay.
Vệ Trường Phong rất tận tình chỉ dạy. Những lúc xuất chiêu không đúng, hắn đều làm mẫu lại, tận tâm tận lực dạy cho cho nàng.
Vu Thức Vy từ nhỏ đã chịu khổ nên xương cốt có phần cứng, không được mềm dẻo. Nàng không phải là người thích hợp tu tập võ công thượng thừa nhưng học vài ba chiêu phòng thân cũng không phải là không được.
Luyện tập đã lâu, Vu Thức Vy thu kiếm lại, lau mồ hôi trên trán, khẽ nói: “Trường Phong, trước đây ngươi là sát thủ cho tổ chức nào?”
Trên gương mặt lãnh đạm của Vệ Trường Phong không chút biến sắc, hắn thản nhiên nói: “Tiểu thư, thuộc hạ trước đây là sát thủ của Bốc Diệp Môn.”
“Ơ?” Vu Thức Vy nhíu mày, “Một năm trước ngươi thích sát hoàng đế, là ý của ai?”
“Hồi tiểu thư, chúng tôi nhận được nhiệm vụ, có người ra giá cao đòi giết hoàng đế. Từ trước đến nay chúng tôi luôn chỉ bàn đến ngân lượng, bất kể đối phương là ai, một khi đã nhận nhiệm vụ thì dù chết cũng phải hoàn thành.”
“Ừm…” Vu Thức Vy chỉ chỉ đi ra bên ngoài rồi nói tiếp: “Vậy ngươi vẫn chưa gặp qua môn chủ Bốc Diệp Môn của các người à? Nghe nói đó là môt nam tử trẻ tuổi.”
Vệ Trường Phong gật đầu, “Thuộc hạ cũng từng nghe nói nhưng vẫn chưa gặp qua môn chủ. Toàn môn chỉ có hữu hộ pháp là đã từng gặp người. Cho nên dù môn chủ có đứng mặt thuộc hạ, thuộc hạ cũng không nhận ra.”
“Ừm.”
Hai người ra rừng hoa đào thì gặp Điểm Thúy đang chạy đến. Mặt Điểm Thúy rất phấn khích, “Tiểu thư, Vu Vinh Hoa bị đánh hai mươi đại bản, trong mười ngày nửa tháng không thể xuống giường được.”
Vu Thức Vy chớp mắt, dù không tận mắt chứng kiến nhưng cũng cảm thấy sảng khoái trong lòng, nàng nói: “Chuyện tốt thế này phải nghĩ cách cho hoàng hậu biết mới được.”
“Vâng thưa tiểu thư.”
Lúc này, một con chim bồ câu từ trên trời bay xuống đậu dưới đất. Vệ Trường Phong bước đến lấy thư từ mắt cá chân bồ câu ra và đưa cho Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy mở ra xem, mắt nheo nheo tỏ vẻ hứng thú, “Có người dám cướp cống phẩm Tây Lương tiến công Đại Vân nữa à... ”
Trong hoàng cung, hoàng đế đang phê duyệt tấu chương thì thấy Lục An sắc mặt kinh hãi chạy vào, mồ hôi nhễ nhại, đứng cách hoàng đế không xa, Lục An phủ phục quỳ xuống, hô lớn: “Hoàng thượng, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi... ”
Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhíu mày, “Chuyện gì?”
Lục An run rẩy đến líu cả lưỡi, “Hoàng thượng, cống... cống phẩm của Tây Lương tiến cống cho Đại Vân triều ở ba trăm dặm ngoài thành đã bị cướp sạch không còn gì cả! Bây giờ ... Bây giờ ngũ hoàng tử Trữ Ấp, lục công chúa Trữ Tuyết và nhóm sứ thần đang đuổi đến kinh thành. Thám tử hồi báo bọn họ... bọn họ rất giận dữ, muốn hoàng thượng làm chủ... ”
Vu Vinh Hoa khiếp sợ trước sắc mặt u tối của Thượng Quan Diệp, trực giác mách bảo nàng ta tuyệt đối không được thừa nhận, nên nàng ta vội vàng che giấu: “Vương gia, ả đang nói dối, thiếp không có nói như thế.”
Cố Ngưng Hương khinh bỉ, kiêu căng nói, “Vu Vinh Hoa, dù ngươi không chính miệng thừa nhận nhưng sắc mặt của ngươi trước vương gia lại thừa nhận rồi, còn mắng Hạo Tuyết là kỹ nữ, mắng ta là tiện tì, tự cho mình cao cao tại thượng, thì ra ngươi cũng chỉ có như thế, Cố Ngưng Hương ta xem thường ngươi.”
Cố Ngưng Hương là như vậy, bộc trực thẳng tính, cao ngạo, khinh rẻ loại mưu kế hại người.
Thượng Quan Diệp nghe xong, nghĩ đến cảnh Vu Vinh Hoa nắm tóc Hạo Tuyết và Cố Ngưng Hương thì đã tin lời Cố Ngưng Hương mấy phần. Hắn quay đầu sang Thấm Thủy công chúa, hỏi: “Chuyện này nàng thấy thế nào?”
Thấm Thủy công chúa dịu dàng cười, sau đó bước đến khoác vào tay Thượng Quan Diệp, nhẹ nhàng trả lời: “Vương gia, con người ai cũng sẽ thay đổi. Thần thiếp trước đây thân là công chúa ngang ngược càn rỡ nhưng bây giờ đã dẹp đi cái cao ngạo đó mà bên cạnh vương gia, làm thê tử của vương gia. Thần thiếp không biết những mâu thuẫn này lắm nên thần thiếp cũng không biết ai đúng ai sai.”
Nói là không có nhưng trong nửa câu đầu, vô tình nàng ta đã đạp Vu Vinh Hoa thêm một cước. Con người ai cũng sẽ thay đổi, có người thay đổi tốt, có người thay đổi xấu, tốt hay xấu chỉ là một khái niệm mà thôi!
Thượng Quan Diệp đã hiểu ý Thấm Thủy công chúa, nhìn nàng tán thưởng, không ngờ sự ương ngạnh cao ngạo ngày nào giờ đã biến thành môt đóa hoa nhu mì nho nhã thế này, hắn đột nhiên phát hiện mình không còn chán ghét nàng ta như trước nữa.
Thượng Quan Diệp nhìn sang chỗ đứt ở cổ tay Cố Ngưng Hương, máu đang thấm ra ngoài băng vải cho thấy cuộc chiến ban nãy rất kịch liệt. Hắn vừa nhìn vừa lau nước mắt trên gương mặt uất ức không dám nói lời nào của Hạo Tuyết. Lòng hắn bất giác cảm thấy chán ghét Vu Vinh Hoa, không còn cảm giác yêu thương của thời thanh mai trúc mã nữa.
Cuối cùng, trong đầu Thượng Quan Diệp lại xuất hiện hình ảnh Vu Thức Vy, một nữ nhân xinh đẹp nhưng tàn độc, gương mặt lãnh cảm nhưng cốt cách như một con ngựa bất kham, vừa cương liệt, vừa ngạo nghễ, có lúc lại giống chim phi ưng, tung cánh trời xanh, đi mây về gió.
Nàng ấy nhất định không phải là người bình thường .Cơ bản không ai có thể cản được bước chân của nàng. Hắn bây giờ thậm chí còn tin nếu nàng ấy muốn thì cả thiên hạ này nàng đều có thể đi đến bất kỳ nơi nào. Nhưng so về tâm kế thì nàng ấy vẫn còn thua xa Vu Vinh Hoa!
Nhìn lại Vu Vinh Hoa, mắt Thượng Quan Diệp đã không còn sự dịu dàng nữa, thậm chí còn lóe lên cảm giác chán ghét, hắn nói với Thấm Thủy công chúa: “Nàng là vương phi lo chuyện hậu viện, bổn vương không quản, nàng xem mà quản đi.”
Thấm Thủy công chúa phủ phục, mỉm cười: “Vâng, vương gia, thần thiếp nhất định sẽ quản lý hậu viện không để vương gia phiền lòng.”
Thấm Thủy công chúa nhìn sang Đàn Hương ở phía sau, “Đi mời đại phu đến xem vết thương cho Hương di nương, sai người mang tuyết sâm đến cho Hương di nương bồi bổ sức khỏe.”
Cố Ngưng Hương biết Thượng Quan Diệp và Thấm Thủy công chúa đã tin lời mình, cảm thấy ấm lòng trở lại, gật đầu, “Tạ vương phi ban thưởng.”
Tuy biết Thấm Thủy chỉ làm cho Thượng Quan Diệp xem, không phải thật lòng nhưng chung quy như thế đối với nàng cũng tốt. Cho nên nàng không thể không nể mặt nàng ta, như vậy sẽ không khiến Thượng Quan Diệp chán ghét mình.
Bây giờ nàng đã nhìn thấu, trong vương phủ này, người Thượng Quan Diệp tín nhiệm nhất là Thấm Thủy công chúa. Người phụ nữ này không đơn giản chút nào!
Thấm Thủy công chúa nói xong thì đi đến bên cạnh Thẩm Ly Hạ, chỉnh lại búi tóc xộc xệch thì thấy trên đầu nàng ta có một mảng da đầu bị rách. Thấm Thủy công chúa đưa Thẩm Ly Hạ đến trước mặt Thượng Quan Diệp, có chút bất đắc dĩ nói: “Vương gia, người xem.”
Thượng Quan Diệp nhìn thấy cảnh tóc bị giật đến nổi rách da đầu thì lại càng chán ghét Vu Vinh Hoa, hắn bực bội nói: “Nàng xử lý đi, bổn vương đau đầu quá.”
Nói xong hắn liền rời khỏi Vinh Hoa các.
Trong Vinh Hoa các, cuối cùng chỉ còn lại bốn nữ nhân.
Thấm Thủy công chúa thu lại nụ cười trên khóe miệng, lạnh lùng nhìn Vu Vinh Hoa rồi ngồi xuống khẽ nói: “Vu Vinh Hoa, quỳ xuống!”
Vu Vinh Hoa thấy nàng ta rốt cuộc cũng hết giả vờ, sắc mặt tối sầm lại, nghiến răng: “Ngươi muốn thế nào?”
Thấm Thủy công chúa vỗ bàn, nổi giận nói: “Vu trắc phi, đây là thái độ ngươi đối với bổn vương phi à? Lẽ nào trong lòng ngươi không còn biết tôn ti nữa à?”
Vu Vinh Hoa lạnh lùng cười, “Thấm Thủy, cần gì giả vờ nữa, ngươi thế nào ta vẫn còn chưa biết sao?”
Cố Ngưng Hương đứng sau Vu Vinh Hoa, vẫn với vẻ khinh thường, nàng ta tức giận đạp Vu Vinh Hoa ngã nhoài xuống đất: “Kêu ngươi quỳ thì ngươi quỳ, cần gì phí lời vậy?”
Thẩm Ly Hạ bước lên phía trước, đè người Vu Vinh Hoa xuống, túm lấy tóc, giả vờ tức giận nói: “Vu trắc phi, ngươi coi như cũng được xem là phi nhưng xét đến cùng cũng chỉ là trắc phi thôi. Gặp vương phi nương nương thì phải cúi đầu xưng thần. Ngươi phải nhớ lấy điều này mà an phận thủ thường đi.”
Vu Vinh Hoa thấy ba người đều ức hiếp mình, giận dữ hét lớn: “Các ngươi làm gì vậy? Các ngươi muốn ức hiếp một mình ta à, các ngươi dám…”
Vân La xông vào, đẩy Thẩm Ly Hạ ra nhưng bị Cố Ngưng Hương đạp đi, “Cút ra!”
Thấm Thủy công chúa nhìn thấy cảnh này, trong lòng khoan khoái, nhưng sắc mặt vẫn bình thản, “Người đâu, Vu trắc phi ra tay độc ác đánh đập Hương di nương và Tuyết di nương, nhưng lại không biết hối cải, chống đối vương phi, lôi xuống, đánh mười hai đại bản răn đe.”
Bốn năm ma ma bước vào lôi Vu Vinh Hoa ra ngoài không chút nương tình. Vinh Hoa các vang vọng tiếng la thảm thiết của Vu Vinh Hoa ...
Trong sân Thính Vũ hiên, hoa đào nở rộ, gió thổi nhè nhẹ, thoang thoảng mùi hương hoa. Trong rừng hoa đào, Vu Thức Vy đang cùng Vệ Trường Phong luyện công phu. Nàng mặc chiếc áo lụa mỏng, mỗi chiêu thức tung ra, váy áo cũng bay bay.
Vệ Trường Phong rất tận tình chỉ dạy. Những lúc xuất chiêu không đúng, hắn đều làm mẫu lại, tận tâm tận lực dạy cho cho nàng.
Vu Thức Vy từ nhỏ đã chịu khổ nên xương cốt có phần cứng, không được mềm dẻo. Nàng không phải là người thích hợp tu tập võ công thượng thừa nhưng học vài ba chiêu phòng thân cũng không phải là không được.
Luyện tập đã lâu, Vu Thức Vy thu kiếm lại, lau mồ hôi trên trán, khẽ nói: “Trường Phong, trước đây ngươi là sát thủ cho tổ chức nào?”
Trên gương mặt lãnh đạm của Vệ Trường Phong không chút biến sắc, hắn thản nhiên nói: “Tiểu thư, thuộc hạ trước đây là sát thủ của Bốc Diệp Môn.”
“Ơ?” Vu Thức Vy nhíu mày, “Một năm trước ngươi thích sát hoàng đế, là ý của ai?”
“Hồi tiểu thư, chúng tôi nhận được nhiệm vụ, có người ra giá cao đòi giết hoàng đế. Từ trước đến nay chúng tôi luôn chỉ bàn đến ngân lượng, bất kể đối phương là ai, một khi đã nhận nhiệm vụ thì dù chết cũng phải hoàn thành.”
“Ừm…” Vu Thức Vy chỉ chỉ đi ra bên ngoài rồi nói tiếp: “Vậy ngươi vẫn chưa gặp qua môn chủ Bốc Diệp Môn của các người à? Nghe nói đó là môt nam tử trẻ tuổi.”
Vệ Trường Phong gật đầu, “Thuộc hạ cũng từng nghe nói nhưng vẫn chưa gặp qua môn chủ. Toàn môn chỉ có hữu hộ pháp là đã từng gặp người. Cho nên dù môn chủ có đứng mặt thuộc hạ, thuộc hạ cũng không nhận ra.”
“Ừm.”
Hai người ra rừng hoa đào thì gặp Điểm Thúy đang chạy đến. Mặt Điểm Thúy rất phấn khích, “Tiểu thư, Vu Vinh Hoa bị đánh hai mươi đại bản, trong mười ngày nửa tháng không thể xuống giường được.”
Vu Thức Vy chớp mắt, dù không tận mắt chứng kiến nhưng cũng cảm thấy sảng khoái trong lòng, nàng nói: “Chuyện tốt thế này phải nghĩ cách cho hoàng hậu biết mới được.”
“Vâng thưa tiểu thư.”
Lúc này, một con chim bồ câu từ trên trời bay xuống đậu dưới đất. Vệ Trường Phong bước đến lấy thư từ mắt cá chân bồ câu ra và đưa cho Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy mở ra xem, mắt nheo nheo tỏ vẻ hứng thú, “Có người dám cướp cống phẩm Tây Lương tiến công Đại Vân nữa à... ”
Trong hoàng cung, hoàng đế đang phê duyệt tấu chương thì thấy Lục An sắc mặt kinh hãi chạy vào, mồ hôi nhễ nhại, đứng cách hoàng đế không xa, Lục An phủ phục quỳ xuống, hô lớn: “Hoàng thượng, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi... ”
Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhíu mày, “Chuyện gì?”
Lục An run rẩy đến líu cả lưỡi, “Hoàng thượng, cống... cống phẩm của Tây Lương tiến cống cho Đại Vân triều ở ba trăm dặm ngoài thành đã bị cướp sạch không còn gì cả! Bây giờ ... Bây giờ ngũ hoàng tử Trữ Ấp, lục công chúa Trữ Tuyết và nhóm sứ thần đang đuổi đến kinh thành. Thám tử hồi báo bọn họ... bọn họ rất giận dữ, muốn hoàng thượng làm chủ... ”
Bình luận facebook