Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
44178
Lúc Vu Thức Vy về đến phủ Thái Sư thì đã rất muộn. Sau khi xác định Vu Vinh Nhược đã bình an vô sự, nàng mới rời đi.
Tam di nương Chân thị quỳ dập đầu trước mặt Vu Thức Vy: “Tiện thiếp đa tạ đại ân của công chúa, đa tạ người cứu Vinh Nhược và đứa bé, tiện thiếp đa tạ công chúa.”
Vu Thức Vy khẽ bóp cái trán đau nhức, hơi mệt mỏi xua tay: “Không cần cảm ơn đâu, lui xuống đi.”
Gần đây nàng luôn cảm thấy cơ thể dường như có vấn đề, nhưng lại không chẩn đoán ra được rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề, cứ cảm thấy mệt mỏi lạ thường.
Chân thị thấy Vu Thức Vy có vẻ mệt mỏi nên không dám nhiều lời nữa, nhanh chóng lui xuống. Hàm Yên rót một ly trà thanh tâm giải nhiệt qua, lo lắng nói: “Tiểu thư, người mệt rồi đúng không?”
“Ừ, ta đi nghỉ một lát, các ngươi đói thì cứ tự mình ăn trước đi, đừng ai đến làm phiền ta.”
Nói xong, Vu Thức Vy tháo cây trâm hoa mai ngọc tím Hàn Giang Nguyệt tặng xuống, cẩn thận cho vào hộp gỗ đàn hương rồi cởi áo ngoài nằm xuống giường.
Hàm Yên nhẹ tay nhẹ chân mở cửa ra ngoài.
Đêm về khuya, mây đen cuồn cuộn, “đoàng” một tiếng lớn, một tiếng sấm muốn nổ tung bầu trời vang lên, sau đó trời đổ mưa như trút nước.
Trong góc phòng tối tăm, Vu Thức Vy cuộn mình trong chăn, bịt chặt hai tai, cả người không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Nàng sợ... nàng sợ những ngày trời vừa sấm to vừa mưa lớn như thế. Vì nó sẽ khiến nàng nhớ lại kiếp trước bi thảm của mình. Nhớ đến cái đêm nàng bị nấu đến chết, đêm đó cũng mưa to như trút thế này. Không ai hiểu được việc bản thân mất đi hơi thở từng chút một đáng sợ tuyệt vọng đến mức nào. Rất nhiều đêm, nàng không hề dám chợp mắt, sợ một khi ngủ rồi tỉnh lại, nàng lại trở về lãnh cung lạnh lẽo kia. Sợ một khi tỉnh lại, những chuyện như sống lại, báo thù đều chẳng qua chỉ là giấc mơ của nàng, sợ tình yêu giữa nàng và Hàn Giang Nguyệt cũng chỉ là hư vô.
“Hức hức hức...” Vu Thức Vy tựa như một con thú nhỏ bị thương mà lặng lẽ khóc. Nàng hy vọng trời đừng vang tiếng sấm nữa, nhưng ông trời dường như cố tình chống đối nàng, lại một tiếng “đoàng” đinh tai nhức óc vang lên, dọa nàng ôm chặt đầu, càng khóc dữ dội hơn.
Đột nhiên một bóng đen như bóng ma xuất hiện trước mặt nàng, đưa tay nâng mặt nàng lên: “Nữ nhân này, nàng sợ sấm sao?”
Vu Thức Vy vẫn đang nước mắt đầy mặt, nàng kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cửu U không biết từ lúc nào lại xuất hiện trong phòng nàng, sự sợ hãi trong mắt cũng không kịp giấu đi, cũng không cách nào giấu đi: “Ngươi... ngươi đến đây làm gì?”
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U tối lại, nhanh chóng ôm chặt Vu Thức Vy vào lòng, cất tiếng khàn khàn: “Nếu bổn vương không đến, có phải nàng định cứ thế khóc mãi không? Nàng có nô tỳ có ám vệ mà, chẳng lẽ không biết gọi người vào?”
Vu Thức Vy vùng vằng muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng lại phát hiện sức lực hắn mạnh đến đáng sợ, nàng căn bản chẳng có cơ hội vùng vẫy, đành bực dọc nói: “Buông ta ra.”
“Không buông.” Thượng Quan Cửu U kiên định nói. Khó khăn lắm tên Hàn Giang Nguyệt kia mới đi xa, hắn mới có cơ hội đến bên cạnh nàng, mới có cơ hội được ôm nàng thế này, dựa vào đâu mà buông ra?
Nàng xem hắn như kẻ địch, nhưng hắn lại không làm được điều tương tự.
Hắn hết lần này đến lần khác tự nói với mình, không thể nhớ đến nàng nữa, không thể đến gần nàng nữa, nhưng hắn không làm được, thật sự không làm được.
Hắn có thể lừa dối tất cả mọi người nhưng lại chẳng thể lừa được chính mình. Hắn yêu nàng, yêu đến điên cuồng. Vậy nên hắn cam tâm tình nguyện giao một nửa binh quyền cho nàng, cho dù về sau có một ngày có thể nàng sẽ chĩa mũi kiếm về phía hắn, thì hắn cũng không chĩa ngược mũi kiếm lại với nàng được.
Trước kia hắn không hiểu được mẫu phi thân là phi tử của phụ hoàng mà lại ngày nhớ đêm mong một nam tử khác, sau này hắn mới hiểu được chân tướng. Thêm vào nữa, lúc này, hắn rốt cuộc cũng hiểu được khi yêu một người vì sao không thể dễ dàng từ bỏ. Vì tình yêu ấy đã xâm nhập vào xương tủy, ngày qua ngày càng lớn dần thêm, căn bản không phải cứ muốn khống chế là khống chế được.
Vu Thức Vy giật mình trước sự kiên định của hắn, giãy dụa nói: “Thượng Quan Cửu U, ngươi đừng quên rằng ngươi ghét ta giống như ta ghét ngươi vậy. Ngươi ôm người mà ngươi ghét vào lòng, ngươi điên rồi sao?”
Thượng Quan Cửu U nghe nàng lại nhắc đến chữ ghét liền thấy giận, hắng giọng nói: “Ta điên đấy thì sao?”
Thật sự thì từ khi gặp nàng hắn đã điên rồi, hết lần này đến lần khác không tự chủ được mà đến gần nàng. Rõ ràng biết nàng là một đóa hoa đầy gai nhưng vẫn không màng đến bản thân mà muốn hái xuống để đem về giấu thật kĩ, để đóa hoa ấy chỉ nở rộ vì một mình hắn.
Hắn không giống Hàn Giang Nguyệt có thể dễ dàng thể hiện tình cảm của mình ra như vậy, thế nên nàng vẫn luôn cho rằng hắn ghét nàng, thật ra hắn chỉ là không thể nói ra thành lời.
Vu Thức Vy lại bị lời nói của hắn làm cho ngây người, quên luôn cả giãy dụa, quên luôn nỗi sợ sấm. Nàng chỉ nhìn hắn, có hơi buồn cười nói: “Thượng Quan Cửu U, rốt cuộc ngươi làm sao thế? Ngươi như thế ta sẽ nghi ngờ là ngươi thích ta... ưm...”
Vu Thức Vy còn chưa nói xong thì hắn đã hôn tới, từng hơi thở dồn dập phả lên mặt nàng khiến nàng nổi da gà. Nàng đẩy mạnh Thượng Quan Cửu U ra rồi tát cho hắn một bạt tai, sau đó vô cùng chán ghét mà lấy mu bàn tay lau môi mình như thể môi nàng dính phải thứ gì đó rất kinh tởm.
Hành động này hoàn toàn chọc giận Thượng Quan Cửu U, giận đến mức hắn đẩy Vu Thức Vy nằm xuống giường rồi như mãnh thú mà vồ đến đè lên người nàng, nộ khí xung thiên nhìn nàng hỏi: “Nàng ghét ta đến vậy sao?”
Vu Thức Vy nhíu mày, chẳng hề do dự trả lời: “Phải, ta ghét ngươi thế đấy, nên ngươi cút đi.”
Thượng Quan Cửu U bị giọng điệu ghét bỏ không chút do dự của nàng khiến sắc mặt càng xấu hơn. Hắn cắn răng xé một đoạn vải từ rèm giường của nàng rồi buộc chặt đôi tay nàng vào đầu giường.
Vu Thức Vy tức giận dùng chân đá hắn nhưng đến chân nàng cũng không thoát khỏi số phận bị hắn chia ra buộc hai bên cuối giường. Bây giờ cả người nàng nằm thẳng trên giường, đón nhận ánh mắt sỗ sàng của hắn khiến nàng sinh ra một cảm giác nhục nhã sâu sắc. Tựa như bản thân đã bị lột sạch để hắn ngắm, thật đáng chết!
“Thượng Quan Cửu U, khốn kiếp, thả ta ra.”
Vẻ tức giận trên mặt Thượng Quan Cửu U biến mất mà chuyển thành nụ cười gian tà. Hắn đưa tay nhẹ nhàng tháo đai eo của nàng, vừa cởi áo của nàng vừa lạnh lùng nói: “Cầu xin ta đi, ta sẽ thả nàng ra.”
Vu Thức Vy dừng giãy dụa, sợ nếu còn khích hắn nữa, có lẽ hắn sẽ càng làm ra hành động khiếm nhã hơn. Nàng nhanh chóng mềm giọng nói: “Ta xin ngươi, ta xin ngươi thả ta ra.”
Thượng Quan Cửu U cười lạnh: “Nàng đúng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn trắng trợn di chuyển khắp người nàng. Dưới lớp áo đỏ là cơ thể có lồi có lõm của thiếu nữ, duyên dáng yêu kiều, thật sự là cảnh đẹp, đẹp không tả xiết.
Cuối cùng, ánh mắt Thượng Quan Cửu U dừng trên ngực nàng, lấy tay lên đo thử, cố ý dùng giọng điệu khinh bỉ nói: “Đã một năm trôi qua rồi, sao chỉ lớn hơn có một chút thôi vậy?”
Nhưng trong lòng lại nghĩ: Nữ nhân đáng chết này, sao lớn nhanh thế? Nàng không biết nàng lớn lên xinh đẹp như thế sẽ khiến người khác không nhịn được muốn mạo phạm sao? Đúng là nữ nhân đáng chết!
Cái gì?
Sắc mặt Vu Thức Vy tối sầm. Hắn nửa đêm xông vào phòng của nàng, trói nàng lên giường, còn mặt dày thảo luận về kích thước của ngực nàng. Chẳng lẽ hắn ăn no rững mỡ? Đúng là tên ngu ngốc!
“Thượng Quan Cửu U, đủ rồi đấy. Nếu ngươi đến đây là để nhận xét về cơ thể ta thì giờ ngươi cũng nói xong rồi, mau cút đi.”
Thượng Quan Cửu U khẽ cười, tiếp tục dùng đầu ngón tay thon dài cởi dây buộc áo yếm màu trắng của nàng. Động tác hắn chậm rãi vô cùng, tựa như muốn để nàng sốt ruột, để nàng thấy sợ. Lại dám dùng cách này để trừng phạt nàng, tên khốn này!
Vu Thức Vy không nhịn được mà phẫn nộ hét: “Thượng Quan Cửu U! Dừng tay! Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Thượng Quan Cửu U dừng tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng. Hắn cũng không vòng vo nữa mà nói ra mục đích của mình: “Giải trừ hôn ước với Hàn Giang Nguyệt đi.”
Sắc mặt Vu Thức Vy lạnh lẽo, thì ra đây là mục đích của hắn, nàng lạnh giọng: “Không được!”
Không được?
Thượng Quan Cửu U nắm lấy cằm nàng, để nàng không thể không nhìn vào mắt hắn, cười lạnh nói: “Vậy nàng muốn y chết sao?”
Lời của hắn còn chấn động hơn so với những tiếng sấm ngoài kia, chấn động đến mức Vu Thức Vy cứng người, có chút không dám tin mà hỏi: “Là ngươi dùng kế đuổi huynh ấy đi?”
Nàng chợt nhớ Việt Vương Mạc Bắc Hách Liên Khanh từng đến phủ Nhiếp Chính Vương đến tối muộn về mới về. Lúc đó nàng không để ý, chỉ cho là hai người lén kết bạn với nhau. Mà lần này lại đúng lúc Mạc Bắc khiêu khích chiến sự trước. Hừ! Bảo sao nàng còn đang nghĩ sao đang yên đang lành Mạc Bắc lại có chuyện chứ.
Thượng Quan Cửu U đáng chết!
Vẻ mặt Vu Thức Vy càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt như chứa phong ba bão táp, nàng nói từng từ: “Thượng Quan Cửu U, nếu ngươi dám làm tổn tại đến huynh ấy, ta sẽ khiến ngươi cả đời này sống không bằng chết.”
Ánh mắt nàng nghiêm túc vô cùng, tựa như nói được sẽ làm được, mà điều này trước giờ đều được thể hiện rõ ràng, không thể nghi ngờ.
Lúc Vu Thức Vy về đến phủ Thái Sư thì đã rất muộn. Sau khi xác định Vu Vinh Nhược đã bình an vô sự, nàng mới rời đi.
Tam di nương Chân thị quỳ dập đầu trước mặt Vu Thức Vy: “Tiện thiếp đa tạ đại ân của công chúa, đa tạ người cứu Vinh Nhược và đứa bé, tiện thiếp đa tạ công chúa.”
Vu Thức Vy khẽ bóp cái trán đau nhức, hơi mệt mỏi xua tay: “Không cần cảm ơn đâu, lui xuống đi.”
Gần đây nàng luôn cảm thấy cơ thể dường như có vấn đề, nhưng lại không chẩn đoán ra được rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề, cứ cảm thấy mệt mỏi lạ thường.
Chân thị thấy Vu Thức Vy có vẻ mệt mỏi nên không dám nhiều lời nữa, nhanh chóng lui xuống. Hàm Yên rót một ly trà thanh tâm giải nhiệt qua, lo lắng nói: “Tiểu thư, người mệt rồi đúng không?”
“Ừ, ta đi nghỉ một lát, các ngươi đói thì cứ tự mình ăn trước đi, đừng ai đến làm phiền ta.”
Nói xong, Vu Thức Vy tháo cây trâm hoa mai ngọc tím Hàn Giang Nguyệt tặng xuống, cẩn thận cho vào hộp gỗ đàn hương rồi cởi áo ngoài nằm xuống giường.
Hàm Yên nhẹ tay nhẹ chân mở cửa ra ngoài.
Đêm về khuya, mây đen cuồn cuộn, “đoàng” một tiếng lớn, một tiếng sấm muốn nổ tung bầu trời vang lên, sau đó trời đổ mưa như trút nước.
Trong góc phòng tối tăm, Vu Thức Vy cuộn mình trong chăn, bịt chặt hai tai, cả người không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Nàng sợ... nàng sợ những ngày trời vừa sấm to vừa mưa lớn như thế. Vì nó sẽ khiến nàng nhớ lại kiếp trước bi thảm của mình. Nhớ đến cái đêm nàng bị nấu đến chết, đêm đó cũng mưa to như trút thế này. Không ai hiểu được việc bản thân mất đi hơi thở từng chút một đáng sợ tuyệt vọng đến mức nào. Rất nhiều đêm, nàng không hề dám chợp mắt, sợ một khi ngủ rồi tỉnh lại, nàng lại trở về lãnh cung lạnh lẽo kia. Sợ một khi tỉnh lại, những chuyện như sống lại, báo thù đều chẳng qua chỉ là giấc mơ của nàng, sợ tình yêu giữa nàng và Hàn Giang Nguyệt cũng chỉ là hư vô.
“Hức hức hức...” Vu Thức Vy tựa như một con thú nhỏ bị thương mà lặng lẽ khóc. Nàng hy vọng trời đừng vang tiếng sấm nữa, nhưng ông trời dường như cố tình chống đối nàng, lại một tiếng “đoàng” đinh tai nhức óc vang lên, dọa nàng ôm chặt đầu, càng khóc dữ dội hơn.
Đột nhiên một bóng đen như bóng ma xuất hiện trước mặt nàng, đưa tay nâng mặt nàng lên: “Nữ nhân này, nàng sợ sấm sao?”
Vu Thức Vy vẫn đang nước mắt đầy mặt, nàng kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cửu U không biết từ lúc nào lại xuất hiện trong phòng nàng, sự sợ hãi trong mắt cũng không kịp giấu đi, cũng không cách nào giấu đi: “Ngươi... ngươi đến đây làm gì?”
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U tối lại, nhanh chóng ôm chặt Vu Thức Vy vào lòng, cất tiếng khàn khàn: “Nếu bổn vương không đến, có phải nàng định cứ thế khóc mãi không? Nàng có nô tỳ có ám vệ mà, chẳng lẽ không biết gọi người vào?”
Vu Thức Vy vùng vằng muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng lại phát hiện sức lực hắn mạnh đến đáng sợ, nàng căn bản chẳng có cơ hội vùng vẫy, đành bực dọc nói: “Buông ta ra.”
“Không buông.” Thượng Quan Cửu U kiên định nói. Khó khăn lắm tên Hàn Giang Nguyệt kia mới đi xa, hắn mới có cơ hội đến bên cạnh nàng, mới có cơ hội được ôm nàng thế này, dựa vào đâu mà buông ra?
Nàng xem hắn như kẻ địch, nhưng hắn lại không làm được điều tương tự.
Hắn hết lần này đến lần khác tự nói với mình, không thể nhớ đến nàng nữa, không thể đến gần nàng nữa, nhưng hắn không làm được, thật sự không làm được.
Hắn có thể lừa dối tất cả mọi người nhưng lại chẳng thể lừa được chính mình. Hắn yêu nàng, yêu đến điên cuồng. Vậy nên hắn cam tâm tình nguyện giao một nửa binh quyền cho nàng, cho dù về sau có một ngày có thể nàng sẽ chĩa mũi kiếm về phía hắn, thì hắn cũng không chĩa ngược mũi kiếm lại với nàng được.
Trước kia hắn không hiểu được mẫu phi thân là phi tử của phụ hoàng mà lại ngày nhớ đêm mong một nam tử khác, sau này hắn mới hiểu được chân tướng. Thêm vào nữa, lúc này, hắn rốt cuộc cũng hiểu được khi yêu một người vì sao không thể dễ dàng từ bỏ. Vì tình yêu ấy đã xâm nhập vào xương tủy, ngày qua ngày càng lớn dần thêm, căn bản không phải cứ muốn khống chế là khống chế được.
Vu Thức Vy giật mình trước sự kiên định của hắn, giãy dụa nói: “Thượng Quan Cửu U, ngươi đừng quên rằng ngươi ghét ta giống như ta ghét ngươi vậy. Ngươi ôm người mà ngươi ghét vào lòng, ngươi điên rồi sao?”
Thượng Quan Cửu U nghe nàng lại nhắc đến chữ ghét liền thấy giận, hắng giọng nói: “Ta điên đấy thì sao?”
Thật sự thì từ khi gặp nàng hắn đã điên rồi, hết lần này đến lần khác không tự chủ được mà đến gần nàng. Rõ ràng biết nàng là một đóa hoa đầy gai nhưng vẫn không màng đến bản thân mà muốn hái xuống để đem về giấu thật kĩ, để đóa hoa ấy chỉ nở rộ vì một mình hắn.
Hắn không giống Hàn Giang Nguyệt có thể dễ dàng thể hiện tình cảm của mình ra như vậy, thế nên nàng vẫn luôn cho rằng hắn ghét nàng, thật ra hắn chỉ là không thể nói ra thành lời.
Vu Thức Vy lại bị lời nói của hắn làm cho ngây người, quên luôn cả giãy dụa, quên luôn nỗi sợ sấm. Nàng chỉ nhìn hắn, có hơi buồn cười nói: “Thượng Quan Cửu U, rốt cuộc ngươi làm sao thế? Ngươi như thế ta sẽ nghi ngờ là ngươi thích ta... ưm...”
Vu Thức Vy còn chưa nói xong thì hắn đã hôn tới, từng hơi thở dồn dập phả lên mặt nàng khiến nàng nổi da gà. Nàng đẩy mạnh Thượng Quan Cửu U ra rồi tát cho hắn một bạt tai, sau đó vô cùng chán ghét mà lấy mu bàn tay lau môi mình như thể môi nàng dính phải thứ gì đó rất kinh tởm.
Hành động này hoàn toàn chọc giận Thượng Quan Cửu U, giận đến mức hắn đẩy Vu Thức Vy nằm xuống giường rồi như mãnh thú mà vồ đến đè lên người nàng, nộ khí xung thiên nhìn nàng hỏi: “Nàng ghét ta đến vậy sao?”
Vu Thức Vy nhíu mày, chẳng hề do dự trả lời: “Phải, ta ghét ngươi thế đấy, nên ngươi cút đi.”
Thượng Quan Cửu U bị giọng điệu ghét bỏ không chút do dự của nàng khiến sắc mặt càng xấu hơn. Hắn cắn răng xé một đoạn vải từ rèm giường của nàng rồi buộc chặt đôi tay nàng vào đầu giường.
Vu Thức Vy tức giận dùng chân đá hắn nhưng đến chân nàng cũng không thoát khỏi số phận bị hắn chia ra buộc hai bên cuối giường. Bây giờ cả người nàng nằm thẳng trên giường, đón nhận ánh mắt sỗ sàng của hắn khiến nàng sinh ra một cảm giác nhục nhã sâu sắc. Tựa như bản thân đã bị lột sạch để hắn ngắm, thật đáng chết!
“Thượng Quan Cửu U, khốn kiếp, thả ta ra.”
Vẻ tức giận trên mặt Thượng Quan Cửu U biến mất mà chuyển thành nụ cười gian tà. Hắn đưa tay nhẹ nhàng tháo đai eo của nàng, vừa cởi áo của nàng vừa lạnh lùng nói: “Cầu xin ta đi, ta sẽ thả nàng ra.”
Vu Thức Vy dừng giãy dụa, sợ nếu còn khích hắn nữa, có lẽ hắn sẽ càng làm ra hành động khiếm nhã hơn. Nàng nhanh chóng mềm giọng nói: “Ta xin ngươi, ta xin ngươi thả ta ra.”
Thượng Quan Cửu U cười lạnh: “Nàng đúng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn trắng trợn di chuyển khắp người nàng. Dưới lớp áo đỏ là cơ thể có lồi có lõm của thiếu nữ, duyên dáng yêu kiều, thật sự là cảnh đẹp, đẹp không tả xiết.
Cuối cùng, ánh mắt Thượng Quan Cửu U dừng trên ngực nàng, lấy tay lên đo thử, cố ý dùng giọng điệu khinh bỉ nói: “Đã một năm trôi qua rồi, sao chỉ lớn hơn có một chút thôi vậy?”
Nhưng trong lòng lại nghĩ: Nữ nhân đáng chết này, sao lớn nhanh thế? Nàng không biết nàng lớn lên xinh đẹp như thế sẽ khiến người khác không nhịn được muốn mạo phạm sao? Đúng là nữ nhân đáng chết!
Cái gì?
Sắc mặt Vu Thức Vy tối sầm. Hắn nửa đêm xông vào phòng của nàng, trói nàng lên giường, còn mặt dày thảo luận về kích thước của ngực nàng. Chẳng lẽ hắn ăn no rững mỡ? Đúng là tên ngu ngốc!
“Thượng Quan Cửu U, đủ rồi đấy. Nếu ngươi đến đây là để nhận xét về cơ thể ta thì giờ ngươi cũng nói xong rồi, mau cút đi.”
Thượng Quan Cửu U khẽ cười, tiếp tục dùng đầu ngón tay thon dài cởi dây buộc áo yếm màu trắng của nàng. Động tác hắn chậm rãi vô cùng, tựa như muốn để nàng sốt ruột, để nàng thấy sợ. Lại dám dùng cách này để trừng phạt nàng, tên khốn này!
Vu Thức Vy không nhịn được mà phẫn nộ hét: “Thượng Quan Cửu U! Dừng tay! Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Thượng Quan Cửu U dừng tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng. Hắn cũng không vòng vo nữa mà nói ra mục đích của mình: “Giải trừ hôn ước với Hàn Giang Nguyệt đi.”
Sắc mặt Vu Thức Vy lạnh lẽo, thì ra đây là mục đích của hắn, nàng lạnh giọng: “Không được!”
Không được?
Thượng Quan Cửu U nắm lấy cằm nàng, để nàng không thể không nhìn vào mắt hắn, cười lạnh nói: “Vậy nàng muốn y chết sao?”
Lời của hắn còn chấn động hơn so với những tiếng sấm ngoài kia, chấn động đến mức Vu Thức Vy cứng người, có chút không dám tin mà hỏi: “Là ngươi dùng kế đuổi huynh ấy đi?”
Nàng chợt nhớ Việt Vương Mạc Bắc Hách Liên Khanh từng đến phủ Nhiếp Chính Vương đến tối muộn về mới về. Lúc đó nàng không để ý, chỉ cho là hai người lén kết bạn với nhau. Mà lần này lại đúng lúc Mạc Bắc khiêu khích chiến sự trước. Hừ! Bảo sao nàng còn đang nghĩ sao đang yên đang lành Mạc Bắc lại có chuyện chứ.
Thượng Quan Cửu U đáng chết!
Vẻ mặt Vu Thức Vy càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt như chứa phong ba bão táp, nàng nói từng từ: “Thượng Quan Cửu U, nếu ngươi dám làm tổn tại đến huynh ấy, ta sẽ khiến ngươi cả đời này sống không bằng chết.”
Ánh mắt nàng nghiêm túc vô cùng, tựa như nói được sẽ làm được, mà điều này trước giờ đều được thể hiện rõ ràng, không thể nghi ngờ.
Bình luận facebook