Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
44187
Ám vệ vừa nghe, liền nhanh chóng thay đổi mục tiêu, bỏ lại Vệ Trường Phong, tất cả đều sát khí đằng đằng xông tới chỗ của Vu Thức Vy.
Gương mặt tuấn tú của Vệ Trường Phong trầm xuống, đánh một cú nhào trên không, nhanh chóng tới bên Vu Thức Vy trước một bước, hai người lưng đối lưng, chưa kịp nói gì, đã bắt đầu đánh với quân ngự lâm và bọn ám vệ đang xông tới.
Vu Thức Vy vừa đánh vừa rải thuốc mê mà nàng đã chuẩn bị sẵn trong tay, bột thuốc “ào” một cái phân tản ra trong không khí, hình thành nên luồng khói mịt mù, bao vây lấy những quân ngự lâm và ám vệ gần nhất. Chỉ trong chớp mắt, luồng không khí hít vào còn chưa kịp thở ra, đã thấy trước mắt tối mịt, ngất xỉu tại chỗ.
Hoàng đế chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa, trông thấy bột thuốc của Vu Thức Vy lợi hại như vậy, bất giác lại một lần nữa long nhan đại nộ, “Vu Thức Vy, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn chịu trói, nếu không …”
“Nếu không thì sao? Có ai gia ở đây, ai gia xem kẻ nào dám động tới nhị nha đầu…”
Một giọng nói điềm đạm vang lên trước cổng Diệu Tuyết Các, mọi người liền quay lại nhìn, bèn trông thấy Thái hậu đang mặc trên người bộ cung trang như ý đoạn tú ngũ sắc tường vân màu đỏ tía, tay cầm một cây trượng đầu rồng, từng bước từng bước, mạnh mẽ bước tới.
Tất cả mọi người đều thờ ra, đồng loạt quỳ xuống khấu bái, “Bái kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hoàng đế cũng nhanh chóng bước tới, chắp tay hành lễ: “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”
Thái hậu trợn mắt nhìn y, gõ cây trượng đầu rồng dưới đất vài cái, để thể hiện sự phẫn nộ của bản thân, “Còn thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế gì chứ, bái kiến gì chứ, ai gia đến chậm hơn một chút, là không còn thiên tuế nữa.”
Nói xong, người nhìn về phía người duy nhất không quỳ xuống, còn đang không khuất phục đứng trong khuôn viên đó, Vu Thức Vy, nàng thân hình mảnh mai, hồng y như tú, đôi mắt trong suốt dấy lên một ít uất ức.
Thái hậu trông thấy mà đau lòng, vẫy tay nhẹ tiếng gọi: “Nhị nha đầu, qua đây ~”
Vu Thức Vy nghe lời bước qua, cúi người, “Thần nữ bái kiến thái hậu.”
Bàn tay đầy nếp nhăn của thái hậu sờ lên gương mặt của nàng, ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng xoa dịu trên mặt nàng, nói: “Đừng sợ, có bà lão này ở đây, không ai có thể động vào ngươi.”
Vu Thức Vy cảm động, nước mắt tích tụ lại, xém chút rơi xuống, người lại bảo vệ cho nàng … tại sao?
Người tỏ ra thắc mắc đâu chỉ một mình nàng, hoàng đế, tất cả mọi người đều không hiểu, tại sao thái hậu lại bảo vệ Vu Thức Vy đến vậy, Vu Thức Vy rốt cuộc đã cho thái hậu uống thuốc mê gì, mà được thái hậu che chở như vậy?
Đức phi là người đầu tiên không phục, đứng ra, nước mắt đầm đìa, nặng giọng chỉ trích: “Thái hậu, ả tiện nhân này đã giết Lăng Nhi, người vừa đến đã bao che cho ả, cháu ruột của người thi cốt còn chưa nguội lạnh, còn đang nằm bên trong đó, người có từng đi xem xem đứa cháu ruột của người đã bị giết chết tàn nhẫn thế nào chưa?”
Nghe vậy, ánh mắt của Thái hậu “soạt” một cái nhìn sang Đức phi, ánh mắt như tên, lạnh lùng bảo: “Trên đường đi ai gia đã nghe nói, Lăng Nhi đã chết, chẳng lẽ ai gia đi xem thì nó sẽ sống lại sao? Nếu được, ai gia xem cả đời cũng không chê nhiều.”
Nói xong, Thái hậu đã nước mắt chảy ròng, đứa cháu ruột đã chết, người đâu phải không đau lòng, người không đi xem, không có nghĩa là không buồn. Thế nhưng bây giờ điều người phải làm là bảo toàn cho Vu Thức Vy, đứa cháu gái không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả cháu gái ruột thịt này, người hoàn toàn không tin là nàng ta đã giết Lăng Nhi…
Đức phi vô lời trước lời nói của Thái hậu, nhưng vẫn không cam tâm, mấy bước bước tới trước mặt Vu Thức Vy, chỉ vào mũi nàng mắng quát: “Thái hậu, thần thiếp không biết ả tiểu tiện nhân này đã cho người uống thuốc mê hồn gì, nhưng ả đã giết chết Lăng Nhi, đó là sự thật, Vinh Mỹ đã tận mắt chứng kiến, bọn người hầu cũng có mặt, ả không trốn tội được đâu.”
Vu Vinh Mỹ cũng thừa cơ quỳ trước mặt thái hậu, khóc lóc và nói: “Thái hậu, là thật đấy, ả đã giết chết vương gia, còn đánh nhi thần ra thế này.”
Thái hậu sắc mặt trầm xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía Vu Thức Vy, nghiêm túc hỏi: Con có giết Lăng Nhi không?”
Vu Thức Vy cũng trả lời vô cùng nghiêm túc: “Thần nữ không có.”
Đơn giản bốn từ, nhưng lại khiến thái hậu tin tưởng hết mực, người nhìn tất cả mọi người, kiên định nói: “Ai gia tin nhị gia đầu, nó tuyệt đối không phải là hung thủ giết Lăng Nhi.”
Một câu nói dấy lên những đợt sóng vỗ!
Mọi người náo động, thậm chí không dám tin, thái hậu chỉ dựa vào một câu nói của Vu Thức Vy mà tin tưởng vào ả ta, rốt cuộc tại sao thái hậu lại yêu thương Vu Thức Vy đến vậy?
Vu Thức Vy cũng kinh ngạc nhìn Thái hậu, trong mắt nàng tràn lên một làn khói nước, nước mắt đã bị đè nén xuống lại trào lên và không ngừng dọc theo má rơi xuống như những hạt trân châu đã bị đứt dây, niềm tin đáng quý nhất trên thế gian này chẳng qua là niềm tin vững chắc, không cần chứng cứ, không cần biện giải!
Cả một cuộc đời, những niềm tin đáng quý như vậy không nhiều, có người cả đời cũng gặp không được, thái hậu, Hàn Giang Nguyệt, đều là niềm tin quý giá nhất của nàng.
Đức phi ngớ người ra, sau đó tức giận vả một bạt tay vào mặt Vu Thức Vy, giọng ác độc nói: “Ả tiện nhân bỉ ỏi vô liêm sỉ, yêu quái, rốt cuộc ngươi đã dùng yêu thuật gì với Thái hậu?”
Vu Thức Vy dùng tay áp mặt, vừa định lên cơn, bèn thấy Thái hậu sắc mặt tối sầm, đột nhiên giơ cao cây trượng đầu rồng trong tay, đánh vào người Đức phi, “Tiện nhân là ngươi gọi sao? Nó không có giở trò yêu thuật gì với ai gia, ai gia đã trải qua mọi chuyện thế sự, chẳng lẽ lại nhìn không thấu bản tính của một con người sao? Không nhìn ra người đó có làm chuyện quá đáng?”
Đức phi bị cây trượng đánh đến mức kêu oai oái, nhưng miệng vẫn không tha cho người khác, “Thái hậu, người bất công, Lăng Nhi sẽ chết không nhắm mắt, Lăng Nhi sẽ chết không nhắm mắt đấy…”
Thái hậu nghe vậy trong lòng càng buồn hơn, một lần nữa giơ cây trượng lên đánh mạnh vào mông của Đức phi, nghiến răng nói: “Ngươi dám trù cho Lăng Nhi chết không nhắm mắt? Lăng Nhi là vì có một người mẹ rác rưởi như ngươi, mới ra kết cục bi thảm như vậy, ngươi đừng tưởng ai gia ở trong cung là không biết chuyện gì cả, Lăng Nhi tính khí ra sao, có sở thích gì, ai gia đều biết rõ…”
Người từng cái từng cái đánh trên người Đức phi, Đức phi oa oa hét lên, chạy tán loạn khắp sân, Thái hậu bèn đuổi theo sau mà đánh, giọng thở hổn hển, “Tên đàn bà thị phi bất phân như ngươi, Lăng Nhi chết rồi, không nghĩ đến việc điều tra ra hung thủ thực sự, mà còn ở đây phát ngôn bừa bãi, vu oan cho người vô tội.”
Hoàng đế không thể đứng nhìn thêm nữa, tiến lên trước cản Thái hậu lại, “Mẫu hậu, người tuyệt đối đừng nổi giận, không tốt cho sức khỏe.”
Thái hậu dừng lại, tức giận nhìn hoàng đế, cây trượng không có mắt, đánh một phát trên người hoàng đế, rồi người đau buồn nói: “Hoàng đế à hoàng đế, uổng công ngươi đã hơn nửa đời người làm hoàng đế, nắm giữ vạn lý giang sơn, mà ngay cả hung thủ thật sự cũng nhận không ra, còn đòi xử quyết nhị nha đầu tại trận, nếu ai gia không tới, sẽ gây ra một vụ án oan thiên cổ đấy.”
Hoàng đế bị dạy dỗ tới đỏ mặt, chuyện này đương nhiên y không tin là do Vu Thức Vy làm, Lăng Nhi đã bị ả làm cho tàn phế, sẽ không thể làm gì ả nữa, nên ả hoàn toàn không cần phải so đo tính toán với một người tàn phế, y chỉ là… chỉ là muốn thừa cơ giết Vu Thức Vy…
Nữ nhi này náo động phong vân, khiến Thái tử động lòng, khiến Hàn Giang Nguyệt và Thượng Quan Cửu U đồng thời phải lòng, nói sao cũng là một mối họa, không thể giữ lại!
Vu Vinh Mỹ nghe lời thái hậu nói, lòng trầm xuống, thầm nghĩ: Tuyệt đối không thể để Vu Thức Vy lật ngược ván cờ này, nếu không sẽ thua chắc, cái chết của vương gia cũng trở nên vô nghĩa.
Ả liền vồ tới dưới chân Thái hậu, ái oan khóc lóc: “Thái hậu, con đã tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ người thật sự không màng tới chân tướng, để vương gia phải hàm oan dưới cửu tuyền sao?”
Thái độ nhìn vào gương mặt của Vu Vinh Mỹ, máu trên mặt ả đã đông lại, khiến ả như mang một chiếc mặt nạ máu, người sờ vào mặt của ả, “Hài nhi, chuyện tận mắt thấy đôi lúc chưa chắc là thật, chuyện này nhất định có người đã hãm hại tỷ tỷ của ngươi, ngươi là muội muội của nó, nhưng lại luôn miệng chỉ trích, ai gia còn có thể tin tưởng, tại sao ngươi lại không thể tin tưởng một lần, để hình bộ điều tra rõ chuyện này?”
Thái tử ở kế bên ngay thấy lời này, biết là cơ hội đã đến, vội chắp tay nói: “Phụ hoàng, theo nhi thần thấy, nên để quan khám nghiệm tử thi đến đây một chuyến.”
Vu Thức Vy cảm kích nhìn y, cũng nói: “Thần nữ cũng đồng ý phối hợp việc điều tra lần này.”
Tất cả mọi người nhìn sang hoàng đế, chờ người lên tiếng.
Hoàng đế thấy sự việc đã vượt quá giới hạn, nếu vẫn một mực loại Vu Thức Vy, e là sẽ bị gắn danh hôn quân, nên đành đồng ý: “Truyền quan khám nghiệm tử thi trong cung Lý đại nhân tới đây, còn Trương đại nhân bên hình bộ nữa, bảo họ cùng đến đây, vụ án này hôm nay nhất định phải làm sáng tỏ ra.”
Trong chỗ tối, những ám vệ do Hàn Giang Nguyệt để lại nghe thấy hoàng đế nói vậy, bèn lẳng lặng thu hồi cung tên, một lần nữa ẩn nấp đi.
Ám vệ vừa nghe, liền nhanh chóng thay đổi mục tiêu, bỏ lại Vệ Trường Phong, tất cả đều sát khí đằng đằng xông tới chỗ của Vu Thức Vy.
Gương mặt tuấn tú của Vệ Trường Phong trầm xuống, đánh một cú nhào trên không, nhanh chóng tới bên Vu Thức Vy trước một bước, hai người lưng đối lưng, chưa kịp nói gì, đã bắt đầu đánh với quân ngự lâm và bọn ám vệ đang xông tới.
Vu Thức Vy vừa đánh vừa rải thuốc mê mà nàng đã chuẩn bị sẵn trong tay, bột thuốc “ào” một cái phân tản ra trong không khí, hình thành nên luồng khói mịt mù, bao vây lấy những quân ngự lâm và ám vệ gần nhất. Chỉ trong chớp mắt, luồng không khí hít vào còn chưa kịp thở ra, đã thấy trước mắt tối mịt, ngất xỉu tại chỗ.
Hoàng đế chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa, trông thấy bột thuốc của Vu Thức Vy lợi hại như vậy, bất giác lại một lần nữa long nhan đại nộ, “Vu Thức Vy, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn chịu trói, nếu không …”
“Nếu không thì sao? Có ai gia ở đây, ai gia xem kẻ nào dám động tới nhị nha đầu…”
Một giọng nói điềm đạm vang lên trước cổng Diệu Tuyết Các, mọi người liền quay lại nhìn, bèn trông thấy Thái hậu đang mặc trên người bộ cung trang như ý đoạn tú ngũ sắc tường vân màu đỏ tía, tay cầm một cây trượng đầu rồng, từng bước từng bước, mạnh mẽ bước tới.
Tất cả mọi người đều thờ ra, đồng loạt quỳ xuống khấu bái, “Bái kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hoàng đế cũng nhanh chóng bước tới, chắp tay hành lễ: “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”
Thái hậu trợn mắt nhìn y, gõ cây trượng đầu rồng dưới đất vài cái, để thể hiện sự phẫn nộ của bản thân, “Còn thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế gì chứ, bái kiến gì chứ, ai gia đến chậm hơn một chút, là không còn thiên tuế nữa.”
Nói xong, người nhìn về phía người duy nhất không quỳ xuống, còn đang không khuất phục đứng trong khuôn viên đó, Vu Thức Vy, nàng thân hình mảnh mai, hồng y như tú, đôi mắt trong suốt dấy lên một ít uất ức.
Thái hậu trông thấy mà đau lòng, vẫy tay nhẹ tiếng gọi: “Nhị nha đầu, qua đây ~”
Vu Thức Vy nghe lời bước qua, cúi người, “Thần nữ bái kiến thái hậu.”
Bàn tay đầy nếp nhăn của thái hậu sờ lên gương mặt của nàng, ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng xoa dịu trên mặt nàng, nói: “Đừng sợ, có bà lão này ở đây, không ai có thể động vào ngươi.”
Vu Thức Vy cảm động, nước mắt tích tụ lại, xém chút rơi xuống, người lại bảo vệ cho nàng … tại sao?
Người tỏ ra thắc mắc đâu chỉ một mình nàng, hoàng đế, tất cả mọi người đều không hiểu, tại sao thái hậu lại bảo vệ Vu Thức Vy đến vậy, Vu Thức Vy rốt cuộc đã cho thái hậu uống thuốc mê gì, mà được thái hậu che chở như vậy?
Đức phi là người đầu tiên không phục, đứng ra, nước mắt đầm đìa, nặng giọng chỉ trích: “Thái hậu, ả tiện nhân này đã giết Lăng Nhi, người vừa đến đã bao che cho ả, cháu ruột của người thi cốt còn chưa nguội lạnh, còn đang nằm bên trong đó, người có từng đi xem xem đứa cháu ruột của người đã bị giết chết tàn nhẫn thế nào chưa?”
Nghe vậy, ánh mắt của Thái hậu “soạt” một cái nhìn sang Đức phi, ánh mắt như tên, lạnh lùng bảo: “Trên đường đi ai gia đã nghe nói, Lăng Nhi đã chết, chẳng lẽ ai gia đi xem thì nó sẽ sống lại sao? Nếu được, ai gia xem cả đời cũng không chê nhiều.”
Nói xong, Thái hậu đã nước mắt chảy ròng, đứa cháu ruột đã chết, người đâu phải không đau lòng, người không đi xem, không có nghĩa là không buồn. Thế nhưng bây giờ điều người phải làm là bảo toàn cho Vu Thức Vy, đứa cháu gái không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả cháu gái ruột thịt này, người hoàn toàn không tin là nàng ta đã giết Lăng Nhi…
Đức phi vô lời trước lời nói của Thái hậu, nhưng vẫn không cam tâm, mấy bước bước tới trước mặt Vu Thức Vy, chỉ vào mũi nàng mắng quát: “Thái hậu, thần thiếp không biết ả tiểu tiện nhân này đã cho người uống thuốc mê hồn gì, nhưng ả đã giết chết Lăng Nhi, đó là sự thật, Vinh Mỹ đã tận mắt chứng kiến, bọn người hầu cũng có mặt, ả không trốn tội được đâu.”
Vu Vinh Mỹ cũng thừa cơ quỳ trước mặt thái hậu, khóc lóc và nói: “Thái hậu, là thật đấy, ả đã giết chết vương gia, còn đánh nhi thần ra thế này.”
Thái hậu sắc mặt trầm xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía Vu Thức Vy, nghiêm túc hỏi: Con có giết Lăng Nhi không?”
Vu Thức Vy cũng trả lời vô cùng nghiêm túc: “Thần nữ không có.”
Đơn giản bốn từ, nhưng lại khiến thái hậu tin tưởng hết mực, người nhìn tất cả mọi người, kiên định nói: “Ai gia tin nhị gia đầu, nó tuyệt đối không phải là hung thủ giết Lăng Nhi.”
Một câu nói dấy lên những đợt sóng vỗ!
Mọi người náo động, thậm chí không dám tin, thái hậu chỉ dựa vào một câu nói của Vu Thức Vy mà tin tưởng vào ả ta, rốt cuộc tại sao thái hậu lại yêu thương Vu Thức Vy đến vậy?
Vu Thức Vy cũng kinh ngạc nhìn Thái hậu, trong mắt nàng tràn lên một làn khói nước, nước mắt đã bị đè nén xuống lại trào lên và không ngừng dọc theo má rơi xuống như những hạt trân châu đã bị đứt dây, niềm tin đáng quý nhất trên thế gian này chẳng qua là niềm tin vững chắc, không cần chứng cứ, không cần biện giải!
Cả một cuộc đời, những niềm tin đáng quý như vậy không nhiều, có người cả đời cũng gặp không được, thái hậu, Hàn Giang Nguyệt, đều là niềm tin quý giá nhất của nàng.
Đức phi ngớ người ra, sau đó tức giận vả một bạt tay vào mặt Vu Thức Vy, giọng ác độc nói: “Ả tiện nhân bỉ ỏi vô liêm sỉ, yêu quái, rốt cuộc ngươi đã dùng yêu thuật gì với Thái hậu?”
Vu Thức Vy dùng tay áp mặt, vừa định lên cơn, bèn thấy Thái hậu sắc mặt tối sầm, đột nhiên giơ cao cây trượng đầu rồng trong tay, đánh vào người Đức phi, “Tiện nhân là ngươi gọi sao? Nó không có giở trò yêu thuật gì với ai gia, ai gia đã trải qua mọi chuyện thế sự, chẳng lẽ lại nhìn không thấu bản tính của một con người sao? Không nhìn ra người đó có làm chuyện quá đáng?”
Đức phi bị cây trượng đánh đến mức kêu oai oái, nhưng miệng vẫn không tha cho người khác, “Thái hậu, người bất công, Lăng Nhi sẽ chết không nhắm mắt, Lăng Nhi sẽ chết không nhắm mắt đấy…”
Thái hậu nghe vậy trong lòng càng buồn hơn, một lần nữa giơ cây trượng lên đánh mạnh vào mông của Đức phi, nghiến răng nói: “Ngươi dám trù cho Lăng Nhi chết không nhắm mắt? Lăng Nhi là vì có một người mẹ rác rưởi như ngươi, mới ra kết cục bi thảm như vậy, ngươi đừng tưởng ai gia ở trong cung là không biết chuyện gì cả, Lăng Nhi tính khí ra sao, có sở thích gì, ai gia đều biết rõ…”
Người từng cái từng cái đánh trên người Đức phi, Đức phi oa oa hét lên, chạy tán loạn khắp sân, Thái hậu bèn đuổi theo sau mà đánh, giọng thở hổn hển, “Tên đàn bà thị phi bất phân như ngươi, Lăng Nhi chết rồi, không nghĩ đến việc điều tra ra hung thủ thực sự, mà còn ở đây phát ngôn bừa bãi, vu oan cho người vô tội.”
Hoàng đế không thể đứng nhìn thêm nữa, tiến lên trước cản Thái hậu lại, “Mẫu hậu, người tuyệt đối đừng nổi giận, không tốt cho sức khỏe.”
Thái hậu dừng lại, tức giận nhìn hoàng đế, cây trượng không có mắt, đánh một phát trên người hoàng đế, rồi người đau buồn nói: “Hoàng đế à hoàng đế, uổng công ngươi đã hơn nửa đời người làm hoàng đế, nắm giữ vạn lý giang sơn, mà ngay cả hung thủ thật sự cũng nhận không ra, còn đòi xử quyết nhị nha đầu tại trận, nếu ai gia không tới, sẽ gây ra một vụ án oan thiên cổ đấy.”
Hoàng đế bị dạy dỗ tới đỏ mặt, chuyện này đương nhiên y không tin là do Vu Thức Vy làm, Lăng Nhi đã bị ả làm cho tàn phế, sẽ không thể làm gì ả nữa, nên ả hoàn toàn không cần phải so đo tính toán với một người tàn phế, y chỉ là… chỉ là muốn thừa cơ giết Vu Thức Vy…
Nữ nhi này náo động phong vân, khiến Thái tử động lòng, khiến Hàn Giang Nguyệt và Thượng Quan Cửu U đồng thời phải lòng, nói sao cũng là một mối họa, không thể giữ lại!
Vu Vinh Mỹ nghe lời thái hậu nói, lòng trầm xuống, thầm nghĩ: Tuyệt đối không thể để Vu Thức Vy lật ngược ván cờ này, nếu không sẽ thua chắc, cái chết của vương gia cũng trở nên vô nghĩa.
Ả liền vồ tới dưới chân Thái hậu, ái oan khóc lóc: “Thái hậu, con đã tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ người thật sự không màng tới chân tướng, để vương gia phải hàm oan dưới cửu tuyền sao?”
Thái độ nhìn vào gương mặt của Vu Vinh Mỹ, máu trên mặt ả đã đông lại, khiến ả như mang một chiếc mặt nạ máu, người sờ vào mặt của ả, “Hài nhi, chuyện tận mắt thấy đôi lúc chưa chắc là thật, chuyện này nhất định có người đã hãm hại tỷ tỷ của ngươi, ngươi là muội muội của nó, nhưng lại luôn miệng chỉ trích, ai gia còn có thể tin tưởng, tại sao ngươi lại không thể tin tưởng một lần, để hình bộ điều tra rõ chuyện này?”
Thái tử ở kế bên ngay thấy lời này, biết là cơ hội đã đến, vội chắp tay nói: “Phụ hoàng, theo nhi thần thấy, nên để quan khám nghiệm tử thi đến đây một chuyến.”
Vu Thức Vy cảm kích nhìn y, cũng nói: “Thần nữ cũng đồng ý phối hợp việc điều tra lần này.”
Tất cả mọi người nhìn sang hoàng đế, chờ người lên tiếng.
Hoàng đế thấy sự việc đã vượt quá giới hạn, nếu vẫn một mực loại Vu Thức Vy, e là sẽ bị gắn danh hôn quân, nên đành đồng ý: “Truyền quan khám nghiệm tử thi trong cung Lý đại nhân tới đây, còn Trương đại nhân bên hình bộ nữa, bảo họ cùng đến đây, vụ án này hôm nay nhất định phải làm sáng tỏ ra.”
Trong chỗ tối, những ám vệ do Hàn Giang Nguyệt để lại nghe thấy hoàng đế nói vậy, bèn lẳng lặng thu hồi cung tên, một lần nữa ẩn nấp đi.
Bình luận facebook