Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
44195
Vén bức rèm lên, một luồng ánh sáng chói chang chiếu vào, chiếu tia sáng vào mặt đất, trong tia sáng chói chang đó, chỉ thấy một đôi giày thêu hoa bằng lụa vàng đập vào mắt, tiếp tục nhìn lên trên, một chiếc đầm xếp ly màu xanh lam thướt tha trên nền đất, thân trên là một chiếc áo bằng lụa tơ tằm màu hồng nhạt, xanh hồng kết hợp, tôn lên vẻ đẹp dao quang của khuôn mặt, cô ta mày liễu mắt mai, ung dung ngạo nghễ, kiều mị tựa hoa hải đường.
Sau khi cô ta đi vào, ánh mắt tất cả mọi người đều lóe lên, trong lúc cô ta mỉm cười, mọi người cơ hồ như bị mất đi một nửa linh hồn.
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên, Cố, Lan, Y?
Đích thứ nữ nhỏ tuổi nhất của Vân Nam Vương Cố gia, Lan Y Quận chúa, biểu muội xa của Vu Vinh Hoa, ngoại tổ mẫu Cố Thị của Vu Vinh Hoa, là bà cô ruột của Cố Lan Y.
Sao đột nhiên cô ta lại đến đây?
Vu Thức Vy dời tầm mắt nhìn về phía Vu Vinh Hoa, Cố Lan Y trước giờ nổi tiếng có miệng lưỡi thâm độc không dễ đấu, hơn nữa còn biết võ công, Vu Vinh Hoa tìm cô ta tới đây, chẳng lẽ là để đối phó với nàng?
Vu Vinh Hao mỉm cười tiếp đón, “Lan Y muội muội, nhiều năm không gặp, muội vẫn đẹp như xưa.”
Cố Lan Y nắm lấy tay Vu Vinh Hoa, cười cao ngạo, “Hoa tỷ tỷ, chúng ta đã sáu năm không gặp rồi, nhưng muội vẫn nhớ thời gian tươi đẹp lúc nhỏ chúng ta cùng nhau chơi đùa đó.”
“Ta chẳng phải cũng vậy sao.”
Dư Quang của Cố Lan Y liếc qua bọn người Thượng Quan Diệp và Vu Thức Vy, ánh mắt lóe lên, đi đến trước mặt Thượng Quan Diệp, hành lễ, bộ dạng phóng khoáng, “Tiểu nữ bái kiến vương gia.”
Ánh mắt của Thượng Quan Diệp khẽ ấm áp lên, nhưng không nhìn thêm cô ta một cái, nhàn nhạ nói: “Đứng lên đi.”
Ngữ khí lạnh lùng của hắn, khiến Cố Lan Y cảm thấy bất ngờ ngước mắt lên nhìn hắn, bất giác có chút nghi ngờ, tại sao thần sắc của hắn lại lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ hắn đang thất thần vì chìm đắm trong dung nhan của ta sao? Trên thế gian này, tên nam tử nào gặp cô ta mà không mất ba hồn bảy phách chứ, tại sao lại có thể ngó lơ ta được chứ?
Trong phút chốc, Cố Lan Y lại nhìn thấy Vu Thức Vy, thấy nàng mặc một bộ y phục trắng, khuôn mặt không trang điểm, một mái tóc dài ngang eo được buộc một cách lỏng lẻo, còn lại bây phấp phới sau lưng, đen như mực, bóng mượt vô cùng.
Vu Vinh Hoa thuận theo tầm mắt của cô ta nhìn Vu Thức Vy, đáy mắt hiện lên một tia hận ý, nói nhỏ: “Cô ta chính là Vu Thức Vy.”
Lúc cô ta truyền thư cho Cố Lan Y, trong thư viết rất rõ ràng ân oán thâm thù giữa cô ta và Vu Thức Vy, cô ta vốn dĩ lo lắng, Lan Y có đến hay không, ai ngờ chưa gì đã đến rồi, đến thật đúng lúc, đúng lúc có thể giúp cô ta xử lý đám tiện nhân này.
Sau khi Cố Lan Y nghe xong lời nói của Vu Vinh Hoa, đôi mày liễu khẽ động, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh bỉ, sau đó đi đến trước mặt Vu Thức Vy, kiêu ngạo cười nói: “Ngươi chính là Vu Thức Vy được sắc phong làm công chúa nhưng sau đó lại bị phế truất ư?”
Quả nhiên lời nói thâm độc!
Vu Thức Vy gật gật đầu, ánh mắt bình thản, “Đúng là tại hạ.”
“Tại hạ? Ngươi ở trước mặt bổn quận chúa phải xưng là tiểu nữ, tại hạ là cách xưng hô của nam tử,Vu tiểu thư nam nữ cũng không phân biệt được, xem ra chắc là không có ai dạy dỗ rồi? Hoa tỷ tỷ, tỷ thân là trưởng tỷ của cô ta, cũng nên dạy bảo quy tắc cho cô ta chứ?”
Vu Vinh Hoa cười nham hiểm, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Cố Lan Y, cô ta quả nhiên lợi hại, lần này đúng là không tìm nhầm người rồi.
“Ngọc ma ma, đi dạy bảo quy tắc cho muội muội của ta, tránh làm trò cười cho người khác.”
Ngọc ma ma cũng làm ra bộ dạng đắc thế, hành lễ, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà ác, cầm lấy sợi dây thừng đi về phía Vu Thức Vy.
Thẩm Ly Hạ và Thấm Thủy công chúa lo lắng nhìn Vu Thức Vy, sợ Vu Thức Vy chịu thiệt. Thượng Quan Diệp cũng nhìn chằm chằm Vu Thức Vy, nếu như Ngọc ma ma dám lấy dây thừng đánh Vu Thức Vy, hắn tuyệt đối cho bà ta chết không có chỗ chôn thây!
Ngọc ma ma đi về phía sau Vu Thức Vy, mỉm cười nói: “Vu nhị tiểu thư, gặp mặt quận chúa, phải cung kính hành lễ, giống như vậy.”
Nói xong, ánh mắt bà ta trở nên hung dữ, đột nhiên nhấc chân lên đạp vào đầu gối của Vu Thức Vy, khiến nàng không tự chủ được quỳ xuống, quỳ trước mặt Cố Lan Y.
Cố Lan Y thấy Vu Thức Vy quỳ trước mặt cô ta, đắc ý vuốt vuốt tóc mái của mình, ra vẻ cảnh cáo, “Như vậy mới đúng chứ, nếu đã là một thứ nữ, thì phải có dáng vẻ của thứ nữ, đừng tưởng được lên làm đích nữ, liền quên đi nguồn cội, dù sao đi nữa, cũng là con người đê tiện thấp hèn thôi.”
Lời nói của cô ta từng câu từng chữ đều có gai, làm bị thương người khác không hề nể mặt.
Ánh mắt Vu Thức Vy hiện lên giông bão, đột nhiên đứng lên, nhẹ nhàng đáp trả nói: “Phật nói, chúng sanh bình đẳng, trên thế gian này không có ai là thấp hèn cả, chỉ có những người tự cho mình là đúng mới thích đưa mình lên cao, cho nên mới cảm thấy người khác thấp hèn, thực ra, loại người như vậy rất đáng thương, tự cho rằng mình cao quý, nhưng thật ra, trong con mắt của những người thấp hèn đó, không khác gì so với chó mèo.”
Cố Lan Y chau mày, “Cái gì? Ngươi dám mắng bổn quận chúa không bằng chó mèo ư?”
Vu Thức Vy gật đầu đồng ý, sắc mặt không biểu cảm, “Đây là do quận chúa tự nói đó, không liên quan đến ta.”
“Ngươi...Vu Thức Vy, đây chính là thái độ của ngươi đối với bổn quận chúa hay sao?” Cố Lan Y tức đến nỗi lông mày dựng đứng lên, nói thầm trong lòng: “Tên Vu Thức Vy này quả nhiên không phải là một tên dễ đối phó a!
Vu Thức Vy bình thản mặt đối mặt nhìn vào Cố Lan Y, “Quận chúa có biết công dụng của chiếc gương là gì hay không?”
“Hử?” Cố Lan Y sững sờ, cô ta nhắc đến cái gương gì? Nói lung tung gì vậy?
“Ý của ngươi là sao?” Vu Vinh Hoa không nhịn được nói chen vào.
Vu Thức Vy liếc Vu Vinh Hoa một cái, sau đó tiến sát Cố Lan Y một bước, cười nhẹ nhàng, “Công chụng của chiếc gương là để con người có thể nhìn rõ bản thân, không chỉ bề ngoài, mà còn ở bên trong tâm hồn, bản thân đã từng nói những lời gì, đức hạnh của bản thân như thế nào, chiếc gương đều phản chiếu trở lại, thực ra ta có mắng quận chúa hay không, phải xem quận chúa có phải cũng ăn nói ngông cuồng hay không, nếu không có, thì tại sao lại cảm thấy mình bị mắng chứ?”
Cố Lan Y càng nghe sắc mặt càng tối sầm lại, nàng chính là đang nói với cô ta, cô ta mắng nàng trước, nàng mới đáp trả thôi, nàng bây giờ chính là chiếc gương của cô ta, nếu cô ta còn ăn nói ngông cuồng, nàng cũng sẽ không nhẫn nhịn, đáp trả cô ta đến cùng.
Được, được lắm!
Cố Lan Y cô ta lớn đến như vậy rồi, trước giờ chưa từng gặp được đối thủ, Vu Thức Vy nàng là người đầu tiên, cô ta muốn xem thử nàng còn có bản lĩnh gì!
Vu Vinh Hoa cũng nghe ra ý của Vu Thức Vy, tức đến nỗi nghiến răng, bước về trước định tát Vu Thức Vy một bạt tai, liền bị Cố Lan Y kéo lại, tùy ý ngồi xuống, chậm rãi nói: “Hoa tỷ tỷ cần gì tức giận chứ, Vu nhị tiểu thư miệng lưỡi lanh lợi, ăn nói thông minh, chắc là cũng giỏi ca múa, bổn quận chúa đây cảm thấy có chút vô vị, chi bằng mời Vu nhị tiểu thư hát một khúc nhạc hay múa một điệu cho ta xem đi.
Ánh mắt vô hồn của Vu Thức Vy hiện lên một luồng sát ý mờ nhạt, cô ta đang ám chỉ nàng chẳng qua chỉ là một người ca kĩ có tiếng mà thôi, chỉ xứng hát một khúc nhạc, nhảy một điệu múa, làm trò vui cho người khác.
Thấm Thủy công chúa ở một bên thấy Cố Lan Y làm khó Vu Thức Vy như vậy, không kìm được khinh bỉ nói: “Bổn công chúa tưởng những thiên kim của các danh môn thế gia được dạy bảo rất nghiêm khắc chứ, thì ra cũng chỉ như vậy thôi, còn không hiểu chuyện bằng những tiểu nha đầu ở nông thôn, thật sự khiến người ta chê cười.”
Ánh mắt Cố Lan Y vừa chuyển, nhìn về phía Thấm Thủy công chúa, hỏi Vu Vinh Hoa: “Không biết người đang nói chuyện là ai vậy?”
Vu Vinh Hoa hung dữ nhìn cô ta, đang định nói chuyện, liền bị Thấm Thủy công chúa cắt ngang, đi qua đó nói thật nhanh: “Ta chính là chính thiếp của vương gia, tùng nhất phẩm vương phi, ngươi một tên chính nhị phẩm quận chúa gặp bổn vương phi, không những không chịu quỳ xuống, còn làm loạn trong phủ của ta, ngươi nói bản thân được dạy bảo đàng hoàng, vậy những gì ngươi được dạy đã đi đâu hết cả rồi?”
Từng lời nói như là tiếng pháo, đùng đùng vang lên, suýt chút nữa nổ tung Cố Lan Y, sắc mặt cô ta đỏ lên.
Vu Thức Vy hơi bất ngờ nhìn Thấm Thủy công chúa, không ngờ đến thời khắc quan trọng, cái miệng này của Thấm Thủy công chúa cũng không tha một ai.
Thấm Thủy công chúa đúng lúc cũng nhìn về phía Vu Thức Vy, hai người di dời tầm mắt, nhưng lại mở ra tâm linh tương thông giữa hai người.
Trong lòng Vu Thức Vy âm thầm được an ủi, cô ta giúp nàng, nàng sẽ ghi nhớ, nàng ân oán phân minh, có thù tất báo, có ân...cũng sẽ tất báo!
Vu Vinh Hoa nhìn thấy vẻ ái ngại trên mặt Cố Lan Y, sau đó đứng cản trước mặt Cố Lan Y, phẫn nộ nhìn Thấm Thủy công chúa, “Sao hả? Bổn công chúa cũng là chính nhất phẩm, ngươi chẳng qua chỉ là tùng nhất phẩm, cũng dám chống đối bổn công chúa hay sao?”
“Bổn công chúa?” Thấm Thủy công chúa không nhịn được cười, “Công chúa nhà ngươi danh không chính ngôn không thuận, cũng dám hỗn xược trước mặt bổn vương phi, hoàng hậu nương nương quý mến ngươi là phúc phận của ngươi, nhưng nếu được sủng ái mà trở nên kiêu ngạo, ta nghĩ nếu hoàng hậu nương nương biết được, nhất định người sẽ rất đau lòng đấy.”
“Ngươi...”Vu Vinh Hoa tức giận nói không nên lời, cô ta nôn nóng muốn trả thù, cho nên không phân biệt được mặt lợi và mặt hại của việc này.
Ngọc ma ma thấy Vu Vinh Hoa tức đến nỗi không nói được lời nào, không kìm được đem lệnh của hoàng hậu nương nương truyền cho cô ta, “Công chúa, không cần sợ, hoàng hậu nương nương mãi mãi là nghĩa mẫu của người.”
Vén bức rèm lên, một luồng ánh sáng chói chang chiếu vào, chiếu tia sáng vào mặt đất, trong tia sáng chói chang đó, chỉ thấy một đôi giày thêu hoa bằng lụa vàng đập vào mắt, tiếp tục nhìn lên trên, một chiếc đầm xếp ly màu xanh lam thướt tha trên nền đất, thân trên là một chiếc áo bằng lụa tơ tằm màu hồng nhạt, xanh hồng kết hợp, tôn lên vẻ đẹp dao quang của khuôn mặt, cô ta mày liễu mắt mai, ung dung ngạo nghễ, kiều mị tựa hoa hải đường.
Sau khi cô ta đi vào, ánh mắt tất cả mọi người đều lóe lên, trong lúc cô ta mỉm cười, mọi người cơ hồ như bị mất đi một nửa linh hồn.
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên, Cố, Lan, Y?
Đích thứ nữ nhỏ tuổi nhất của Vân Nam Vương Cố gia, Lan Y Quận chúa, biểu muội xa của Vu Vinh Hoa, ngoại tổ mẫu Cố Thị của Vu Vinh Hoa, là bà cô ruột của Cố Lan Y.
Sao đột nhiên cô ta lại đến đây?
Vu Thức Vy dời tầm mắt nhìn về phía Vu Vinh Hoa, Cố Lan Y trước giờ nổi tiếng có miệng lưỡi thâm độc không dễ đấu, hơn nữa còn biết võ công, Vu Vinh Hoa tìm cô ta tới đây, chẳng lẽ là để đối phó với nàng?
Vu Vinh Hao mỉm cười tiếp đón, “Lan Y muội muội, nhiều năm không gặp, muội vẫn đẹp như xưa.”
Cố Lan Y nắm lấy tay Vu Vinh Hoa, cười cao ngạo, “Hoa tỷ tỷ, chúng ta đã sáu năm không gặp rồi, nhưng muội vẫn nhớ thời gian tươi đẹp lúc nhỏ chúng ta cùng nhau chơi đùa đó.”
“Ta chẳng phải cũng vậy sao.”
Dư Quang của Cố Lan Y liếc qua bọn người Thượng Quan Diệp và Vu Thức Vy, ánh mắt lóe lên, đi đến trước mặt Thượng Quan Diệp, hành lễ, bộ dạng phóng khoáng, “Tiểu nữ bái kiến vương gia.”
Ánh mắt của Thượng Quan Diệp khẽ ấm áp lên, nhưng không nhìn thêm cô ta một cái, nhàn nhạ nói: “Đứng lên đi.”
Ngữ khí lạnh lùng của hắn, khiến Cố Lan Y cảm thấy bất ngờ ngước mắt lên nhìn hắn, bất giác có chút nghi ngờ, tại sao thần sắc của hắn lại lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ hắn đang thất thần vì chìm đắm trong dung nhan của ta sao? Trên thế gian này, tên nam tử nào gặp cô ta mà không mất ba hồn bảy phách chứ, tại sao lại có thể ngó lơ ta được chứ?
Trong phút chốc, Cố Lan Y lại nhìn thấy Vu Thức Vy, thấy nàng mặc một bộ y phục trắng, khuôn mặt không trang điểm, một mái tóc dài ngang eo được buộc một cách lỏng lẻo, còn lại bây phấp phới sau lưng, đen như mực, bóng mượt vô cùng.
Vu Vinh Hoa thuận theo tầm mắt của cô ta nhìn Vu Thức Vy, đáy mắt hiện lên một tia hận ý, nói nhỏ: “Cô ta chính là Vu Thức Vy.”
Lúc cô ta truyền thư cho Cố Lan Y, trong thư viết rất rõ ràng ân oán thâm thù giữa cô ta và Vu Thức Vy, cô ta vốn dĩ lo lắng, Lan Y có đến hay không, ai ngờ chưa gì đã đến rồi, đến thật đúng lúc, đúng lúc có thể giúp cô ta xử lý đám tiện nhân này.
Sau khi Cố Lan Y nghe xong lời nói của Vu Vinh Hoa, đôi mày liễu khẽ động, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh bỉ, sau đó đi đến trước mặt Vu Thức Vy, kiêu ngạo cười nói: “Ngươi chính là Vu Thức Vy được sắc phong làm công chúa nhưng sau đó lại bị phế truất ư?”
Quả nhiên lời nói thâm độc!
Vu Thức Vy gật gật đầu, ánh mắt bình thản, “Đúng là tại hạ.”
“Tại hạ? Ngươi ở trước mặt bổn quận chúa phải xưng là tiểu nữ, tại hạ là cách xưng hô của nam tử,Vu tiểu thư nam nữ cũng không phân biệt được, xem ra chắc là không có ai dạy dỗ rồi? Hoa tỷ tỷ, tỷ thân là trưởng tỷ của cô ta, cũng nên dạy bảo quy tắc cho cô ta chứ?”
Vu Vinh Hoa cười nham hiểm, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Cố Lan Y, cô ta quả nhiên lợi hại, lần này đúng là không tìm nhầm người rồi.
“Ngọc ma ma, đi dạy bảo quy tắc cho muội muội của ta, tránh làm trò cười cho người khác.”
Ngọc ma ma cũng làm ra bộ dạng đắc thế, hành lễ, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà ác, cầm lấy sợi dây thừng đi về phía Vu Thức Vy.
Thẩm Ly Hạ và Thấm Thủy công chúa lo lắng nhìn Vu Thức Vy, sợ Vu Thức Vy chịu thiệt. Thượng Quan Diệp cũng nhìn chằm chằm Vu Thức Vy, nếu như Ngọc ma ma dám lấy dây thừng đánh Vu Thức Vy, hắn tuyệt đối cho bà ta chết không có chỗ chôn thây!
Ngọc ma ma đi về phía sau Vu Thức Vy, mỉm cười nói: “Vu nhị tiểu thư, gặp mặt quận chúa, phải cung kính hành lễ, giống như vậy.”
Nói xong, ánh mắt bà ta trở nên hung dữ, đột nhiên nhấc chân lên đạp vào đầu gối của Vu Thức Vy, khiến nàng không tự chủ được quỳ xuống, quỳ trước mặt Cố Lan Y.
Cố Lan Y thấy Vu Thức Vy quỳ trước mặt cô ta, đắc ý vuốt vuốt tóc mái của mình, ra vẻ cảnh cáo, “Như vậy mới đúng chứ, nếu đã là một thứ nữ, thì phải có dáng vẻ của thứ nữ, đừng tưởng được lên làm đích nữ, liền quên đi nguồn cội, dù sao đi nữa, cũng là con người đê tiện thấp hèn thôi.”
Lời nói của cô ta từng câu từng chữ đều có gai, làm bị thương người khác không hề nể mặt.
Ánh mắt Vu Thức Vy hiện lên giông bão, đột nhiên đứng lên, nhẹ nhàng đáp trả nói: “Phật nói, chúng sanh bình đẳng, trên thế gian này không có ai là thấp hèn cả, chỉ có những người tự cho mình là đúng mới thích đưa mình lên cao, cho nên mới cảm thấy người khác thấp hèn, thực ra, loại người như vậy rất đáng thương, tự cho rằng mình cao quý, nhưng thật ra, trong con mắt của những người thấp hèn đó, không khác gì so với chó mèo.”
Cố Lan Y chau mày, “Cái gì? Ngươi dám mắng bổn quận chúa không bằng chó mèo ư?”
Vu Thức Vy gật đầu đồng ý, sắc mặt không biểu cảm, “Đây là do quận chúa tự nói đó, không liên quan đến ta.”
“Ngươi...Vu Thức Vy, đây chính là thái độ của ngươi đối với bổn quận chúa hay sao?” Cố Lan Y tức đến nỗi lông mày dựng đứng lên, nói thầm trong lòng: “Tên Vu Thức Vy này quả nhiên không phải là một tên dễ đối phó a!
Vu Thức Vy bình thản mặt đối mặt nhìn vào Cố Lan Y, “Quận chúa có biết công dụng của chiếc gương là gì hay không?”
“Hử?” Cố Lan Y sững sờ, cô ta nhắc đến cái gương gì? Nói lung tung gì vậy?
“Ý của ngươi là sao?” Vu Vinh Hoa không nhịn được nói chen vào.
Vu Thức Vy liếc Vu Vinh Hoa một cái, sau đó tiến sát Cố Lan Y một bước, cười nhẹ nhàng, “Công chụng của chiếc gương là để con người có thể nhìn rõ bản thân, không chỉ bề ngoài, mà còn ở bên trong tâm hồn, bản thân đã từng nói những lời gì, đức hạnh của bản thân như thế nào, chiếc gương đều phản chiếu trở lại, thực ra ta có mắng quận chúa hay không, phải xem quận chúa có phải cũng ăn nói ngông cuồng hay không, nếu không có, thì tại sao lại cảm thấy mình bị mắng chứ?”
Cố Lan Y càng nghe sắc mặt càng tối sầm lại, nàng chính là đang nói với cô ta, cô ta mắng nàng trước, nàng mới đáp trả thôi, nàng bây giờ chính là chiếc gương của cô ta, nếu cô ta còn ăn nói ngông cuồng, nàng cũng sẽ không nhẫn nhịn, đáp trả cô ta đến cùng.
Được, được lắm!
Cố Lan Y cô ta lớn đến như vậy rồi, trước giờ chưa từng gặp được đối thủ, Vu Thức Vy nàng là người đầu tiên, cô ta muốn xem thử nàng còn có bản lĩnh gì!
Vu Vinh Hoa cũng nghe ra ý của Vu Thức Vy, tức đến nỗi nghiến răng, bước về trước định tát Vu Thức Vy một bạt tai, liền bị Cố Lan Y kéo lại, tùy ý ngồi xuống, chậm rãi nói: “Hoa tỷ tỷ cần gì tức giận chứ, Vu nhị tiểu thư miệng lưỡi lanh lợi, ăn nói thông minh, chắc là cũng giỏi ca múa, bổn quận chúa đây cảm thấy có chút vô vị, chi bằng mời Vu nhị tiểu thư hát một khúc nhạc hay múa một điệu cho ta xem đi.
Ánh mắt vô hồn của Vu Thức Vy hiện lên một luồng sát ý mờ nhạt, cô ta đang ám chỉ nàng chẳng qua chỉ là một người ca kĩ có tiếng mà thôi, chỉ xứng hát một khúc nhạc, nhảy một điệu múa, làm trò vui cho người khác.
Thấm Thủy công chúa ở một bên thấy Cố Lan Y làm khó Vu Thức Vy như vậy, không kìm được khinh bỉ nói: “Bổn công chúa tưởng những thiên kim của các danh môn thế gia được dạy bảo rất nghiêm khắc chứ, thì ra cũng chỉ như vậy thôi, còn không hiểu chuyện bằng những tiểu nha đầu ở nông thôn, thật sự khiến người ta chê cười.”
Ánh mắt Cố Lan Y vừa chuyển, nhìn về phía Thấm Thủy công chúa, hỏi Vu Vinh Hoa: “Không biết người đang nói chuyện là ai vậy?”
Vu Vinh Hoa hung dữ nhìn cô ta, đang định nói chuyện, liền bị Thấm Thủy công chúa cắt ngang, đi qua đó nói thật nhanh: “Ta chính là chính thiếp của vương gia, tùng nhất phẩm vương phi, ngươi một tên chính nhị phẩm quận chúa gặp bổn vương phi, không những không chịu quỳ xuống, còn làm loạn trong phủ của ta, ngươi nói bản thân được dạy bảo đàng hoàng, vậy những gì ngươi được dạy đã đi đâu hết cả rồi?”
Từng lời nói như là tiếng pháo, đùng đùng vang lên, suýt chút nữa nổ tung Cố Lan Y, sắc mặt cô ta đỏ lên.
Vu Thức Vy hơi bất ngờ nhìn Thấm Thủy công chúa, không ngờ đến thời khắc quan trọng, cái miệng này của Thấm Thủy công chúa cũng không tha một ai.
Thấm Thủy công chúa đúng lúc cũng nhìn về phía Vu Thức Vy, hai người di dời tầm mắt, nhưng lại mở ra tâm linh tương thông giữa hai người.
Trong lòng Vu Thức Vy âm thầm được an ủi, cô ta giúp nàng, nàng sẽ ghi nhớ, nàng ân oán phân minh, có thù tất báo, có ân...cũng sẽ tất báo!
Vu Vinh Hoa nhìn thấy vẻ ái ngại trên mặt Cố Lan Y, sau đó đứng cản trước mặt Cố Lan Y, phẫn nộ nhìn Thấm Thủy công chúa, “Sao hả? Bổn công chúa cũng là chính nhất phẩm, ngươi chẳng qua chỉ là tùng nhất phẩm, cũng dám chống đối bổn công chúa hay sao?”
“Bổn công chúa?” Thấm Thủy công chúa không nhịn được cười, “Công chúa nhà ngươi danh không chính ngôn không thuận, cũng dám hỗn xược trước mặt bổn vương phi, hoàng hậu nương nương quý mến ngươi là phúc phận của ngươi, nhưng nếu được sủng ái mà trở nên kiêu ngạo, ta nghĩ nếu hoàng hậu nương nương biết được, nhất định người sẽ rất đau lòng đấy.”
“Ngươi...”Vu Vinh Hoa tức giận nói không nên lời, cô ta nôn nóng muốn trả thù, cho nên không phân biệt được mặt lợi và mặt hại của việc này.
Ngọc ma ma thấy Vu Vinh Hoa tức đến nỗi không nói được lời nào, không kìm được đem lệnh của hoàng hậu nương nương truyền cho cô ta, “Công chúa, không cần sợ, hoàng hậu nương nương mãi mãi là nghĩa mẫu của người.”
Bình luận facebook