Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
44198
Cung điện nguy nga tráng lệ, bất luận mưa dập gió vùi như nài, thời gian luân hồi ra sao, cung Trường Xuân vẫn y như trong trí nhớ của Vu Thức Vy, không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ khiến nàng cảm thấy sợ hãi, cũng khiến nàng cảm thấy chán ghét.
“Tham kiến Như Mộng cô cô”. Vu Thức Vy gật đầu với thị nữ của Hoàng hậu Như Mộng đang đứng ở cửa.
Như Mộng cúi người với Vu Thức Vy, không phải là bởi vì Vu Thức Vy không còn là công chúa nữa mà xem thường nàng, nhẹ nhàng ra dấu tay mời Vu Thức Vy: “Nhị tiểu thư, mời vào”.
Vu Thức Vy bước qua ngưỡng cửa,phía đối diện một mùi hương hoa lê thoang thoảng xộc vào mũi, theo đó là giọng nói lười nhác vang lên: “Vu Thức Vy, ngươi đến rồi à” bên kia của tấm mành thủy tinh, một bóng người phản chiếu lên bức mành, cả người chìm trong làn khói nhẹ tỏa ra từ lư hương, khiến người khác nhìn không ra.
Vu Thức Vy vén tấm màn thủy tinh lên, đi qua lư hương, đến trước giường, cúi người nói: “Vu Thức Vy thỉnh an Hoàng hậu nương nương”.
Diệp Hoàng hậu đang nằm nghiêng trên giường lên tiếng ngồi dậy, trên người mặc một chiếc áo yếm màu vàng, mái tóc dài vẫn chưa vấn lại, mà toàn bộ đều đang rối tung, thiếu đi một chút đoan tràng lộng lẫy thường ngày, thêm vào đó là sự lười biếng và quyến rũ. Tuy bà ta đã gần bốn mươi tuổi rồi, nhưng do chăm sóc tốt vẻ ngoài, nên nhìn trông không khác ba mươi tuổi là mấy, chính là thời điểm tốt nhất của sự yểu điệu.
Lúc Vu Thức Vy nhìn bà ta, Diệp Hoàng hậu cũng đang nhìn thẳng nàng, ánh mắt hai người nhìn nhau, không ai nhường ai. Cuối cùng, Hoàng hậu mở lời trước: “Đứng lên đi, Như Mộng, ban ngồi”.
Vu Thức Vy đứng lên sau đó ngồi xuống, chỉnh lại y phục trên người, dáng vẻ khoan thai nhàn nhã, giống như chỉ là tới đây dạo chơi vậy.
Đáy mắt của Hoàng hậu thoáng hiện lên vẻ chán ghét, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: “Vu Thức Vy, dốt cuộc ngươi muốn như nào mới có thể tha cho Hoa nhi?”.
Tuy, mỗi một việc nhìn thì giống như Hoa nhi đang trọc tức cô ta, nhưng bà biết là không phải, bà cảm thấy được sự cố ý nhắm vào Hoa củaVu Thức Vy, cô ta chính là đang muốn đối phó với Hoa nhi.
Vu Thức Vy nghe xong cảm thấy có chút buồn cười, không nhịn được nghiêm túc nói: “Hoàng hậu nương nương, người không cảm thấy sự quan tâm của người đối với Vu Vinh Hoa có chút hơi quá rồi sao? Khó tránh người khác cho rằng Vu Vinh Hoa mới là con gái ruột của người đó”.
Nói xong, Vu Thức Vy nhìn thẳng vào mắt của Diệp Hoàng hậu, nàng nhìn thấy rõ trong đôi mắt đó vì những lời nói của nàng mà hiện lên lên vẻ sợ hãi và hoang mang.
Trong lòng Vu Thức Vy cảm thấy khinh thường, đột nhiên cười khe khẽ: “hì… hì…. Khiến nương nương bị dọa rồi sao? Thật là ngại quá, ta chẳng qua chỉ là muốn đùa với nương nương một chút mà thôi”.
Khuôn mặt tràn đầy ý cười, thật sự chỉ là dáng vẻ muốn đùa.
Diệp Hoàng hậu khẽ thở phào một cái, cố gắng nén lại cảm giác lo sợ ở trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chuyện cười của người thật là không buồn cười chút nào, Hoa nhi là đích tỷ ruột của ngươi, sao có thể là con gái ruột của ta được chứ?”.
Nghe xong lời này, Vu Thức Vy nhướn lông mày, trong giọng nói có chút mỉa mai: “Đích tỷ ruột?”
“haha….” Nàng giống như nghe được câu chuyện cười buồn cười nhất trong thiên hạ này, cười một tiếng, rồi nói: “Đích tỷ muội ruột thì sao? Cuối cùng đều là không qua nổi sự si mê, mộng tưởng hão huyền của một nữ nhân với nam nhân, trong nháy mắt liền đâm một đao sau lưng. Cho nên, trong thế gian này, điều không đáng tin nhất chính là chữ “Tình””.
Diệp Hoàng hậu nghe xong lại sợ hãi một lần nữa, có chút không vui, nói: “Vu Thức Vy, ngươi đang nói lung tung cái gì đó?”.
Đáy mắt của Vu Thức Vy chợt lóe lên điều gì đó, giọng nói vang lên: “Hoàng hậu nương nương, cả đời này của người đã từng làm chuyện gì khiến mình phải hối hận hay chưa?”.
Diệp Hoàng hậu bị ánh mắt dường như biết hết tất cả của nàng nhìn mình khiến cả da đầu có chút tê dại, ánh mắt đó giống như ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp tuyết, quá chói mắt, khiến bà ta trong chốc lát xuất hiện ảo giác tất cả bí mật trong lòng mình đều bị bới ra phơi trần trước mặt mọi người. Bà kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy một cái, không nhịn được mặt lạnh lùng nói: “Cái này liên quan gì tới ngươi?”.
Vu Thức Vy thu lại ánh mắt, nhìn những ngón tay mịn màng của mình, nở nụ cười xinh đẹp: “điều này đương nhiên là không liên quan tới ta, ta chỉ là tùy miệng hỏi một chút, nương nương cần gì phải kích động như vậy?”.
Hoàng hậu cố gắng ổn định lại cảm xúc bất an ở trong lòng, nặng giọng nói: “Vu Thức Vy, lời của bổn cung hỏi ngươi, ngươi cớ sao luôn trả lời bằng những chuyện không đâu như vậy?”.
Bà ta hỏi một đằng, nàng trả lời một nẻo, nhưng đáng buồn cười ở đây là, bà ta lại vì những lời của nàng mà cảm thấy sợ hãi.
Vu Thức Vy nhìn bà ta không còn kiên nhẫn nữa, cũng không tiếp tục trọc, nghiêm túc nói: “Vậy còn nương nương thì sao? Sai Chu Lâm Huyên tới phủ đối phó với ta, là ý của nương nương? Hay là ý của Thượng Quan Cửu U? Nương nương và hắn bắt tay với nhau, hai người đã từng…?”.
Mặt Hoàng hậu trở nên trắng bệch, có chút không dám tin nhìn Vu Thức Vy: “Ngươi…”
“Hoàng hậu nương nương, ta không biết giữ hai người có lợi ích gì mà bắt tay hợp tác với nhau. Nhưng, ta không nhịn được nên khuyên nương nương một câu, Thượng Quan Cửu U tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, nếu không hiểu rõ nội tình bên trong của đối phương, thì sẽ như làm bạn với hổ lang. Đến lúc đó, cuối cùng bị ăn cũng chỉ có bản thân mình mà thôi. Hoàng hậu nương nương muốn an hưởng cả đời, nhất định phải dựa vào Thái tử mới được, nếu thái tử bị mất ngôi, vậy đích mẫu như người sẽ không còn gì cả, cho dù sau này người có trở thành thái hậu, thì cũng chỉ là một thái hậu thất thế, liệu còn ai tôn trọng người, cung kính với người nữa?”.
Cái gì?
Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, bà ta không ngờ rằng Vu Thức Vy cái gì cũng biết, cô ta cái gì cũng biết….
Không sai, Chu Lâm Huyên được gài vào phủ Thái sư không phải chủ ý của một mình bà, mà còn có Thượng Quan Cửu U, bao gồm cả vụ án chết thảm của Chu Đình Thâm tam công tử của Chu gia lần đó, bà ta và Thượng Quan Cửu U đều có tham gia, Từ Thái Vy đó chính là do bà ta chỉ thị đi tố cáo Vu Nhậm Hy.
Mà việc hãm hại Vu Nhậm Hy và Diệp Hề Tương tư thông với nhau là do Thượng Quan Cửu U bày mưu, mà bà ta chỉ là đồng ý mà thôi. Bởi vì….bởi vì bà ta cuối cùng cũng không muốn Diệp Hề Tương lấy Dung Xuyên Thái tử, bởi vì hắn…không xứng! Hắn cũng không xứng làm hoàng đế, có bà ta ở đây, hắn vĩnh viễn đừng hòng làm hoàng đế!
Vu Thức Vy nhìn những âm mưu chồng chất hiện lên trong mắt của Hoàng hậu, không thể không nghĩ tới người có dáng vẻ nho nhã đó, lần đầu tiên gặp mặt, hai chân của hắn bị huynh đệ làm cho tàn phế, nhưng không có lấy một lời oán hận, lê đôi chân bị tàn phế đó, hắn kiên quyết không chịu đối mặt với chính mình, tiêu diệt hết tất cả sơn tặc, giành lấy sự tự tôn về cho chính mình!
Nhưng…nhưng nếu hắn ta biết tất cả những gì mình có chẳng qua chỉ là những cảnh tượng hão huyền, liệu còn có thể nở nụ cười dịu dàng như gió xuân đó nữa hay không?
Trong lòng Vu Thức Vy mơ hồ hiện ra sự thương xót, rất bất ngờ, bất ngờ tới mức khiến nàng cảm thấy vẻ mặt của hoàng hậu ở trước mặt mình càng đáng ghét hơn, không đợi thêm nữa, nói: “Hoàng hậu nương nương, ta chỉ nói tới đây thôi, nếu người không có việc gì thì đừng truyền ta vào cung, bởi vì cung Trường Xuân này, ta ngồi thêm một lúc nữa cũng chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi”.
Nói xong, Vu Thức Vy không chút do dự liền đi ra khỏi cung Trường Xuân, hít thở không khí trong lành bên ngoài, xua tan cảm giác nghẹt thở ở trong lòng, sau đó liền đi tới cung Thái Hậu, không dễ gì mới vào cung một chuyến, nàng muốn tới thăm người trong cung khiến nàng bận tâm nhất, cho dù người có thể không muốn gặp nàng.
Cung Trường Thọ.
Trần ma ma nhìn thấy Vu Thức Vy tới thăm Thái hậu, vui mừng chạy vào bên trong, lớn giọng nói: “Thái hậu, người xem ai tới thăm người kìa ~”.
Bên trong vang lên một giọng nói già nua: “Bảo nó về đi, nói với nó, ta sắp tới Li Sơn tu thiền, bảo nó không cần nhớ ta”.
Rất nhanh, Trần ma ma có chút áy náy đi ra ngoài, do dự nói: “Tiểu thư…”
“Ma ma, ta nghe thấy cả rồi”.
Thái hậu lần này chính mắt nhìn thấy nàng chặt chân tay của Vu Vinh Mỹ, chắc hẳn bị dọa cho sợ rồi, người luôn coi nàng như cháu gái mà thương yêu, lại không ngờ rằng người đó lại là một người tàn nhẫn máu lạnh như vậy, người chắn chắn là rất thất vọng!
Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, nàng không chỉ muốn báo thù cho Điểm Thúy, mà còn muốn cứu lấy cái mạng nhỏ này của mình. Thái hậu có thể cũng biết toàn bộ sự thật, nhưng không thể chấp nhận. Lẽ nào…. Tình cảm quý báu này thật sự sẽ biến mất, sẽ rời xa nàng sao?
Bỏ đi bỏ đi, nàng cố giữ rồi, nhưng giữ lại không được, đây chính là số mệnh!
Vu Thức Vy buồn bã quay trở lại phủ Thái sư, còn chưa về tới Thính Vũ Hiên, liền bị Hàm Yên luống cuống lôi ra phía sau hòn núi giả của Thính Vũ Hiên, có chút lo lắng không yên nói: “Tiểu thư, cô vẫn là không nên đi vào, Cửu U Vương tới, nói… nói muốn tìm cô tính sổ”.
“Tính sổ?” hắn tìm cô tính sổ cái gì chứ?
Vu Thức Vy có chút kinh ngạc, trong đầu nghĩ lại một chút, đột nhiên hiểu ra, nàng đoán ra Thượng Quan Cửu U muốn tìm nàng tính sổ gì, chắc chắn là bởi vì chuyện của Trữ Tuyết công chúa đó.
Trữ Tuyết công chúa cũng thật là tính tình thật thà, người mà nàng ta thích, nàng dốc hết tâm trí để theo đuổi,cộng thêm một chút chỉ dẫn của nàng, liền xuất hiện cả ngày lẫn đêm trước mặt Thượng Quan Cửu U, bám riết lấy hắn.
Thượng Quan Cửu U con người này máu lạnh vô tình, người bên cạnh đều ra vẻ nghiêm cẩn, lần này đối mặt với một người phụ nữ điên cuồng lúc nào cũng bám lấy hắn mười hai canh giờ, hắn cũng sắp điên theo rồi, không tìm nàng tính sổ mới là lạ.
“Vậy được, ta không vào đó nữa, ta ra ngoài uống chút trà hoa đi tiêu dao một chút”.
Nói xong, Vu Thức Vy liền cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh thổi tới, sắc mặt Hàm Yên trắng bệch nhìn nàng, dáng vẻ khổ tâm không nói lên lời.
Cung điện nguy nga tráng lệ, bất luận mưa dập gió vùi như nài, thời gian luân hồi ra sao, cung Trường Xuân vẫn y như trong trí nhớ của Vu Thức Vy, không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ khiến nàng cảm thấy sợ hãi, cũng khiến nàng cảm thấy chán ghét.
“Tham kiến Như Mộng cô cô”. Vu Thức Vy gật đầu với thị nữ của Hoàng hậu Như Mộng đang đứng ở cửa.
Như Mộng cúi người với Vu Thức Vy, không phải là bởi vì Vu Thức Vy không còn là công chúa nữa mà xem thường nàng, nhẹ nhàng ra dấu tay mời Vu Thức Vy: “Nhị tiểu thư, mời vào”.
Vu Thức Vy bước qua ngưỡng cửa,phía đối diện một mùi hương hoa lê thoang thoảng xộc vào mũi, theo đó là giọng nói lười nhác vang lên: “Vu Thức Vy, ngươi đến rồi à” bên kia của tấm mành thủy tinh, một bóng người phản chiếu lên bức mành, cả người chìm trong làn khói nhẹ tỏa ra từ lư hương, khiến người khác nhìn không ra.
Vu Thức Vy vén tấm màn thủy tinh lên, đi qua lư hương, đến trước giường, cúi người nói: “Vu Thức Vy thỉnh an Hoàng hậu nương nương”.
Diệp Hoàng hậu đang nằm nghiêng trên giường lên tiếng ngồi dậy, trên người mặc một chiếc áo yếm màu vàng, mái tóc dài vẫn chưa vấn lại, mà toàn bộ đều đang rối tung, thiếu đi một chút đoan tràng lộng lẫy thường ngày, thêm vào đó là sự lười biếng và quyến rũ. Tuy bà ta đã gần bốn mươi tuổi rồi, nhưng do chăm sóc tốt vẻ ngoài, nên nhìn trông không khác ba mươi tuổi là mấy, chính là thời điểm tốt nhất của sự yểu điệu.
Lúc Vu Thức Vy nhìn bà ta, Diệp Hoàng hậu cũng đang nhìn thẳng nàng, ánh mắt hai người nhìn nhau, không ai nhường ai. Cuối cùng, Hoàng hậu mở lời trước: “Đứng lên đi, Như Mộng, ban ngồi”.
Vu Thức Vy đứng lên sau đó ngồi xuống, chỉnh lại y phục trên người, dáng vẻ khoan thai nhàn nhã, giống như chỉ là tới đây dạo chơi vậy.
Đáy mắt của Hoàng hậu thoáng hiện lên vẻ chán ghét, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: “Vu Thức Vy, dốt cuộc ngươi muốn như nào mới có thể tha cho Hoa nhi?”.
Tuy, mỗi một việc nhìn thì giống như Hoa nhi đang trọc tức cô ta, nhưng bà biết là không phải, bà cảm thấy được sự cố ý nhắm vào Hoa củaVu Thức Vy, cô ta chính là đang muốn đối phó với Hoa nhi.
Vu Thức Vy nghe xong cảm thấy có chút buồn cười, không nhịn được nghiêm túc nói: “Hoàng hậu nương nương, người không cảm thấy sự quan tâm của người đối với Vu Vinh Hoa có chút hơi quá rồi sao? Khó tránh người khác cho rằng Vu Vinh Hoa mới là con gái ruột của người đó”.
Nói xong, Vu Thức Vy nhìn thẳng vào mắt của Diệp Hoàng hậu, nàng nhìn thấy rõ trong đôi mắt đó vì những lời nói của nàng mà hiện lên lên vẻ sợ hãi và hoang mang.
Trong lòng Vu Thức Vy cảm thấy khinh thường, đột nhiên cười khe khẽ: “hì… hì…. Khiến nương nương bị dọa rồi sao? Thật là ngại quá, ta chẳng qua chỉ là muốn đùa với nương nương một chút mà thôi”.
Khuôn mặt tràn đầy ý cười, thật sự chỉ là dáng vẻ muốn đùa.
Diệp Hoàng hậu khẽ thở phào một cái, cố gắng nén lại cảm giác lo sợ ở trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chuyện cười của người thật là không buồn cười chút nào, Hoa nhi là đích tỷ ruột của ngươi, sao có thể là con gái ruột của ta được chứ?”.
Nghe xong lời này, Vu Thức Vy nhướn lông mày, trong giọng nói có chút mỉa mai: “Đích tỷ ruột?”
“haha….” Nàng giống như nghe được câu chuyện cười buồn cười nhất trong thiên hạ này, cười một tiếng, rồi nói: “Đích tỷ muội ruột thì sao? Cuối cùng đều là không qua nổi sự si mê, mộng tưởng hão huyền của một nữ nhân với nam nhân, trong nháy mắt liền đâm một đao sau lưng. Cho nên, trong thế gian này, điều không đáng tin nhất chính là chữ “Tình””.
Diệp Hoàng hậu nghe xong lại sợ hãi một lần nữa, có chút không vui, nói: “Vu Thức Vy, ngươi đang nói lung tung cái gì đó?”.
Đáy mắt của Vu Thức Vy chợt lóe lên điều gì đó, giọng nói vang lên: “Hoàng hậu nương nương, cả đời này của người đã từng làm chuyện gì khiến mình phải hối hận hay chưa?”.
Diệp Hoàng hậu bị ánh mắt dường như biết hết tất cả của nàng nhìn mình khiến cả da đầu có chút tê dại, ánh mắt đó giống như ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp tuyết, quá chói mắt, khiến bà ta trong chốc lát xuất hiện ảo giác tất cả bí mật trong lòng mình đều bị bới ra phơi trần trước mặt mọi người. Bà kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy một cái, không nhịn được mặt lạnh lùng nói: “Cái này liên quan gì tới ngươi?”.
Vu Thức Vy thu lại ánh mắt, nhìn những ngón tay mịn màng của mình, nở nụ cười xinh đẹp: “điều này đương nhiên là không liên quan tới ta, ta chỉ là tùy miệng hỏi một chút, nương nương cần gì phải kích động như vậy?”.
Hoàng hậu cố gắng ổn định lại cảm xúc bất an ở trong lòng, nặng giọng nói: “Vu Thức Vy, lời của bổn cung hỏi ngươi, ngươi cớ sao luôn trả lời bằng những chuyện không đâu như vậy?”.
Bà ta hỏi một đằng, nàng trả lời một nẻo, nhưng đáng buồn cười ở đây là, bà ta lại vì những lời của nàng mà cảm thấy sợ hãi.
Vu Thức Vy nhìn bà ta không còn kiên nhẫn nữa, cũng không tiếp tục trọc, nghiêm túc nói: “Vậy còn nương nương thì sao? Sai Chu Lâm Huyên tới phủ đối phó với ta, là ý của nương nương? Hay là ý của Thượng Quan Cửu U? Nương nương và hắn bắt tay với nhau, hai người đã từng…?”.
Mặt Hoàng hậu trở nên trắng bệch, có chút không dám tin nhìn Vu Thức Vy: “Ngươi…”
“Hoàng hậu nương nương, ta không biết giữ hai người có lợi ích gì mà bắt tay hợp tác với nhau. Nhưng, ta không nhịn được nên khuyên nương nương một câu, Thượng Quan Cửu U tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, nếu không hiểu rõ nội tình bên trong của đối phương, thì sẽ như làm bạn với hổ lang. Đến lúc đó, cuối cùng bị ăn cũng chỉ có bản thân mình mà thôi. Hoàng hậu nương nương muốn an hưởng cả đời, nhất định phải dựa vào Thái tử mới được, nếu thái tử bị mất ngôi, vậy đích mẫu như người sẽ không còn gì cả, cho dù sau này người có trở thành thái hậu, thì cũng chỉ là một thái hậu thất thế, liệu còn ai tôn trọng người, cung kính với người nữa?”.
Cái gì?
Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, bà ta không ngờ rằng Vu Thức Vy cái gì cũng biết, cô ta cái gì cũng biết….
Không sai, Chu Lâm Huyên được gài vào phủ Thái sư không phải chủ ý của một mình bà, mà còn có Thượng Quan Cửu U, bao gồm cả vụ án chết thảm của Chu Đình Thâm tam công tử của Chu gia lần đó, bà ta và Thượng Quan Cửu U đều có tham gia, Từ Thái Vy đó chính là do bà ta chỉ thị đi tố cáo Vu Nhậm Hy.
Mà việc hãm hại Vu Nhậm Hy và Diệp Hề Tương tư thông với nhau là do Thượng Quan Cửu U bày mưu, mà bà ta chỉ là đồng ý mà thôi. Bởi vì….bởi vì bà ta cuối cùng cũng không muốn Diệp Hề Tương lấy Dung Xuyên Thái tử, bởi vì hắn…không xứng! Hắn cũng không xứng làm hoàng đế, có bà ta ở đây, hắn vĩnh viễn đừng hòng làm hoàng đế!
Vu Thức Vy nhìn những âm mưu chồng chất hiện lên trong mắt của Hoàng hậu, không thể không nghĩ tới người có dáng vẻ nho nhã đó, lần đầu tiên gặp mặt, hai chân của hắn bị huynh đệ làm cho tàn phế, nhưng không có lấy một lời oán hận, lê đôi chân bị tàn phế đó, hắn kiên quyết không chịu đối mặt với chính mình, tiêu diệt hết tất cả sơn tặc, giành lấy sự tự tôn về cho chính mình!
Nhưng…nhưng nếu hắn ta biết tất cả những gì mình có chẳng qua chỉ là những cảnh tượng hão huyền, liệu còn có thể nở nụ cười dịu dàng như gió xuân đó nữa hay không?
Trong lòng Vu Thức Vy mơ hồ hiện ra sự thương xót, rất bất ngờ, bất ngờ tới mức khiến nàng cảm thấy vẻ mặt của hoàng hậu ở trước mặt mình càng đáng ghét hơn, không đợi thêm nữa, nói: “Hoàng hậu nương nương, ta chỉ nói tới đây thôi, nếu người không có việc gì thì đừng truyền ta vào cung, bởi vì cung Trường Xuân này, ta ngồi thêm một lúc nữa cũng chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi”.
Nói xong, Vu Thức Vy không chút do dự liền đi ra khỏi cung Trường Xuân, hít thở không khí trong lành bên ngoài, xua tan cảm giác nghẹt thở ở trong lòng, sau đó liền đi tới cung Thái Hậu, không dễ gì mới vào cung một chuyến, nàng muốn tới thăm người trong cung khiến nàng bận tâm nhất, cho dù người có thể không muốn gặp nàng.
Cung Trường Thọ.
Trần ma ma nhìn thấy Vu Thức Vy tới thăm Thái hậu, vui mừng chạy vào bên trong, lớn giọng nói: “Thái hậu, người xem ai tới thăm người kìa ~”.
Bên trong vang lên một giọng nói già nua: “Bảo nó về đi, nói với nó, ta sắp tới Li Sơn tu thiền, bảo nó không cần nhớ ta”.
Rất nhanh, Trần ma ma có chút áy náy đi ra ngoài, do dự nói: “Tiểu thư…”
“Ma ma, ta nghe thấy cả rồi”.
Thái hậu lần này chính mắt nhìn thấy nàng chặt chân tay của Vu Vinh Mỹ, chắc hẳn bị dọa cho sợ rồi, người luôn coi nàng như cháu gái mà thương yêu, lại không ngờ rằng người đó lại là một người tàn nhẫn máu lạnh như vậy, người chắn chắn là rất thất vọng!
Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, nàng không chỉ muốn báo thù cho Điểm Thúy, mà còn muốn cứu lấy cái mạng nhỏ này của mình. Thái hậu có thể cũng biết toàn bộ sự thật, nhưng không thể chấp nhận. Lẽ nào…. Tình cảm quý báu này thật sự sẽ biến mất, sẽ rời xa nàng sao?
Bỏ đi bỏ đi, nàng cố giữ rồi, nhưng giữ lại không được, đây chính là số mệnh!
Vu Thức Vy buồn bã quay trở lại phủ Thái sư, còn chưa về tới Thính Vũ Hiên, liền bị Hàm Yên luống cuống lôi ra phía sau hòn núi giả của Thính Vũ Hiên, có chút lo lắng không yên nói: “Tiểu thư, cô vẫn là không nên đi vào, Cửu U Vương tới, nói… nói muốn tìm cô tính sổ”.
“Tính sổ?” hắn tìm cô tính sổ cái gì chứ?
Vu Thức Vy có chút kinh ngạc, trong đầu nghĩ lại một chút, đột nhiên hiểu ra, nàng đoán ra Thượng Quan Cửu U muốn tìm nàng tính sổ gì, chắc chắn là bởi vì chuyện của Trữ Tuyết công chúa đó.
Trữ Tuyết công chúa cũng thật là tính tình thật thà, người mà nàng ta thích, nàng dốc hết tâm trí để theo đuổi,cộng thêm một chút chỉ dẫn của nàng, liền xuất hiện cả ngày lẫn đêm trước mặt Thượng Quan Cửu U, bám riết lấy hắn.
Thượng Quan Cửu U con người này máu lạnh vô tình, người bên cạnh đều ra vẻ nghiêm cẩn, lần này đối mặt với một người phụ nữ điên cuồng lúc nào cũng bám lấy hắn mười hai canh giờ, hắn cũng sắp điên theo rồi, không tìm nàng tính sổ mới là lạ.
“Vậy được, ta không vào đó nữa, ta ra ngoài uống chút trà hoa đi tiêu dao một chút”.
Nói xong, Vu Thức Vy liền cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh thổi tới, sắc mặt Hàm Yên trắng bệch nhìn nàng, dáng vẻ khổ tâm không nói lên lời.
Bình luận facebook