Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
44202
Trong lòng tam di nương Chân Thị hiểu rõ Vu Vinh Hoa nói vậy là muốn Vu Thức Vy qua đỡ, chẳng qua nàng cuối cùng không nhịn được lại muốn bảo vệ Vu Thức Vy nên vội vàng đỡ tay Vu Vinh Hoa và lộ vẻ thấp hèn nói: “Dạ, công chúa, để tiện thiếp...”
Vu Vinh Hoa lạnh lùng cắt ngang lời nàng nói: “Chân di nương, ta nói là Vu Thức Vy, người tuy là thiếp của phụ thân ta, nhưng dù sao cũng là một trưởng bối, bản công chúa sao dám nhờ người đỡ được?”
Sau khí Vu Thức Vy ngẩng đầu lên thì kéo Chân Thị lại và mỉm cười đi tới gần Vu Vinh Hoa, mãi đến khi thân thể sắp dán đến trên người nàng ta, nàng lại ghé sát cổ nàng ta nói: “Vu Vinh Hoa, ngươi chắc chắn muốn ta đỡ chứ? Không hối hận chứ?”
Vu Vinh Hoa nhìn thấy trong ánh mắt nàng lộ ra bộ dạng ta sẽ sử dụng tới ám chiêu thì trong lòng kinh sợ nên vội vàng thu tay của mình lại: “Không cần, ngươi là một thứ nữ thấp hèn, cho dù có xách giày cho bản công chúa, bản công chúa cũng thấy bẩn.”
Nàng cố ý đụng vào Vu Thức Vy rồi đi với bộ dạng rất ghét bỏ nhưng không thấy được Vu Thức Vy đang đứng sát bên cạnh mà trong ánh mắt đã lóe lên sự sắc bén một cách lạ thường. Vu Vinh Hoa còn đi chưa được hai bước thì thân thể bỗng nhiên lảo đảo, ngã về phía cửa chính của phủ thái sư, gương mặt của nàng vừa lúc đụng vào cánh cửa.
“A...”
Tất cả mọi người bao gồm cả bản thân Vu Vinh Hoa cũng phát ra một tiếng thét chói tai, chuyện phát sinh quá bất ngờ nên không ai kịp đề phòng, tất cả mọi người còn không kịp phản ứng thì mặt Vu Vinh Hoa mặt đập bộp một cái vào phía trên cánh cửa, phát ra một tiếng xương nứt rất rõ ràng, sau đó Vu Vinh Hoa kêu thảm thiết giống như heo bị làm thịt: “A!”
Chu Lâm Huyên khiếp sợ đến mức ba hồn bảy vía cũng không còn, nàng ta vội vàng cùng tỳ nữ Ngọc Cầm đỡ Vu Vinh Hoa lên.
“A… a… đau quá, mặt của ta...”
Trong tiếng kêu đau đớn của Vu Vinh Hoa, mọi người liếc mắt nhìn về phía của Vu Vinh Hoa, chỉ mới nhìn qua mà mọi người đều hít sâu, chỉ thấy trên miệng, trong mũi, thậm chí sống mũi đều là một mảnh máu thịt mơ hồ một màu đỏ sậm, chỉ nhìn thôi cũng thấy giật mình, chỗ sống mũi còn lộ một đoạn xương trắng và nhỏ, đó là sống mũi của nàng ta bị đụng gãy và đâm rách lớp da thịt, lộ ra ngoài.
“A…” Chu Lâm Huyên khiếp sợ đến mức hét to một tiếng, bàn tay đang đỡ lấy Vu Vinh Hoa vội thả ra, sắc mặt trắng bệch và nhanh chóng lùi về phía sau hai bước.
Vu Vinh Hoa thấy biểu tình của Chu Lâm Huyên sợ hãi như vậy thì trong lòng trầm xuống, một cảm giác khủng hoảng nhất từ trước tới nay lại dâng lên, nàng ta dùng một tay nắm lấy Chân Thị kéo đến trước mặt mình rồi sốt ruột hỏi: “Mặt của ta, mặt của ta làm sao?”
Chân Thị khiếp sợ đến mức răng môi run rẩy, đầu cũng choáng váng muốn ngất xỉu, nàng khẽ kêu lên: “Hạnh Vũ, còn không mau đi mời Lý đại phu tới đây.”
Trong lòng Vu Vinh Hoa càng khiếp sợ hơn, nàng ta giơ tay ra lau một cái lại cảm thấy mặt đau đớn gần như tê dại, vừa giơ tay ra nhìn thì chỉ thấy một tay đầy máu nên trước mắt không khỏi tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã xuống: “A… Mặt của ta, mặt của ta...”
Ánh mắt nàng ta nhìn về phía Vu Thức Vy đầy căm hận và độc ác: “Là ngươi đúng không? Là ngươi đúng không? Tiện nhân, ngươi dám hại ta ngã xuống.”
Sắc mặt Vu Thức Vy thản nhiên, vuốt tay nói: “Ta không hề làm gì cả.”
Không có mới là lạ! Nàng tính toán được khoảng cách giữa cánh cửa và Vu Vinh Hoa, cho nên mới rất thích hợp đạp lên đuôi váy dài kéo trên mặt đất, hiện tại xem ra hiệu quả không tệ, sống mũi gãy rồi thì sau này đừng mong có thể khôi phục lại được nữa.
Kiếp trước, nàng ta hại nàng biến thành người lợn, cạo sạch tóc, da đầu bị bỏng, còn rạch lên mặt nàng. Hiện tại, nàng chỉ trả lại cho nàng ta mà thôi, trước hết phá hủy đi gương mặt mà nàng ta luôn kiêu ngạo, làm cho nàng ta cũng thử cảm giác đau đớn đến mức không muốn sống này!
Vu Vinh Hoa mới không tin, nàng ta xông tới và muốn liều mạng với Vu Thức Vy thì lại nghe được phía sau vang lên một tiếng quát lớn: “Xảy ra chuyện gì?”
Trong phúc chốc Vu Vinh Hoa xoay đầu lại và nhìn thấy Vu Văn Thanh thì vội vàng chạy qua: “Phụ thân, mặt của ta là do Vu Thức Vy hủy.”
Vu Văn Thanh nhìn thấy gương mặt Vu Vinh Hoa đầy máu thịt mơ hồ thì khiếp sợ đến mức liên tiếp lùi về phía sau vài bước, ngón tay run rẩy nói: “Đây là... đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phụ thân, là Vu Thức Vy... là nàng!”
Vu Thức Vy cũng đi tới, trên mặt không có bất kỳ sự hổ thẹn nào mà ngược lại đầy vẻ vô tội nói: “Vu Vinh Hoa, ngươi luôn miệng nói là ta hại ngươi, nhưng chứng cớ đâu, ta hại ngươi thế nào?”
Lúc đó tất cả mọi người đều đang chú ý tới trên mặt của Vu Vinh Hoa và Vu Thức Vy nên không có phát hiện ra hành động mờ ám dưới chân của Vu Thức Vy, cho nên tất cả đều cho rằng Vu Vinh Hoa tự mình ngã sấp xuống. Ngay cả bản thân Vu Vinh Hoa cũng tưởng mình vướng chân nên mới ngã sấp xuống mà không nhận thấy có người giẫm lên trang phục của nàng ta, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy điều này có liên quan đến Vu Thức Vy!
“Vu Thức Vy, ngươi không cần nguỵ biện nữa, nhất định là ngươi.” Vu Vinh Hoa vừa căm giận nói, vừa cố nhịn đau đớn do cơ mặt tác động tới.
Vu Thức Vy bất đắc dĩ giang tay ra: “Ngươi đi không vững thì sao có thể trách ta được chứ?”
Ánh mắt Vu Văn Thanh dò xét nhìn về phía Vu Thức Vy và cố gắng tìm ra manh mối, nhưng đã khiến cho hắn phải thất vọng rồi, trong ánh mắt cũng như sắc mặt của Vu Thức Vy không có bất kỳ sự khác thường nào. Nếu không phải thật sự vô tội thì nhất định là lòng dạ thật sự sâu tới mức không để lộ ra bên ngoài, khiến người ta không nhìn ra được là thật hay giả.
Hắn đoán Vu Thức Vy tất nhiên là thuộc về loại sau, dạng người lòng dạ đanh đá chua ngoa, sâu tới mức ngay cả hắn là quan thái sư nhất phẩm, kẻ lăn lộn trong quan trường lâu như vậy cũng không nhìn ra được manh mối nào. Nếu thật sự là như vậy thì Vu Thức Vy này quá đáng sợ rồi.
“Mời đại phu tới khám đã.” Vu Văn Thanh bình tĩnh nói, sau đó mở miệng ra lệnh mời đại phu, Chân Thị nhân cơ hội cắt ngang lời của hắn: “Lão gia, đã đi mời rồi ạ.”
Sau khoảng hai khắc.
Lý đại phu xử lý xong vết thương trên mặt của Vu Vinh Hoa mới vuốt chòm râu hoa râm của mình và đứng lên nói: “Đều là tổn thương ngoài da nên không có nguy hiểm tới tính mạng.” Vu Vinh Hoa vội vàng nói: “Vậy còn mặt của ta thì sao? Mặt của ta có thể có vấn đề gì hay không?”
Lý đại phu nghe xong lại có chút do dự và đáng tiếc nói: “Xin lỗi Vu tiểu thư, sống mũi của tiểu thư bị gãy, dù đã được nối lại nhưng cũng không thể nào khôi phục được bộ dạng lúc trước, có lẽ sẽ lưu lại vết sẹo lớn, ở đây lão phu có thuốc lành sẹo, nhưng dù sao cũng không thể khỏi hoàn toàn được.”
Cái gì?
Vu Vinh Hoa cảm thấy mình bị công kích và tổn thương giống như núi lật biển đổ vậy, cái gì gọi là không có khả năng khôi phục lại bộ dạng lúc trước?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc tới đây nàng ta vẫn còn lành lặn mà, sao có thể nói bị hủy là hủy được?
Nàng ta luôn kiêu ngạo về dáng vẻ khuynh thành của mình, nàng ta rõ ràng vừa mới xoay người lên làm công chúa, trở thành đối tượng được các nữ tử trên thế gian hâm mộ, thế nào chỉ chớp mắt lại trở thành như vậy được chứ?
Là Vu Thức Vy! Nhất định là nàng!
“Vu Thức Vy, ngươi lăn ra đây, ta phải giết ngươi!”
Vu Thức Vy đang ở bên ngoài bức bình phong thì nghe được tiếng Vu Vinh Hoa quát lớn, nàng đi đến và nhìn trên mặt nàng ta đều bị băng kín, chỉ lộ ra phần trán và mắt thì không nhịn được cười mà cười ra thành tiếng, nàng giả vờ kinh ngạc nói: “Trời ơi, trưởng tỷ, tại sao trưởng tỷ lại quấn kín như vậy?”
Nàng nói xong còn nhìn về phía Lý đại phu và oán trách: “Lý đại phu ngài cũng thật là, trưởng tỷ nàng đẹp như vậy mà đại phu quấn kín thế kia thì còn không phải khiến cho nàng tức chết sao?”
Lý đại phu nghe vậy thì đỏ mặt: “Lão phu lại xin cáo lui trước.”
Trong phòng chỉ còn lại Vu Vinh Hoa và Vu Thức Vy, qua ánh mắt hai người nhìn nhau, Vu Thức Vy cảm nhận được Vu Vinh Hoa có ý định muốn giết mình, Vu Vinh Hoa cảm nhận được Vu Thức Vy hoàn toàn không che giấu tâm tình hả lòng hả dạ của nàng.
Không ngờ nàng lại cao hứng khi thấy mình bị hủy dung?
Trong lòng Vu Vinh Hoa càng thêm hận , nàng ta xuống giường và đi tới trước mặt của Vu Thức Vy rồi dùng tay bóp cổ nàng, không thèm để ý tới đau đớn trên mặt mà hô to: “Ta phải bóp chết ngươi, ta phải bóp chết ngươi...”
Vu Thức Vy cười đầy vẻ giễu cợt, nàng dùng tay nắm tóc của Vu Vinh Hoa kéo mạnh xuống khiến cho nàng ta không thể không thả tay và đầu cúi thấp xuống một đoạn.
“Vu Thức Vy, ngươi thả ta ra.” Vu Vinh Hoa giống như phát điên muốn đẩy tay của Vu Thức Vy ra, nhưng bởi vì sức lực không bằng Vu Thức Vy nên chỉ có thể bị nàng kéo tóc.
Khóe môi Vu Thức Vy nhếch lên, hiện ra một nụ cười hung ác lại khát máu, bỗng nhiên nàng kéo Vu Vinh Hoa đến trước mặt mình và nhìn xuống nàng ta, giọng nói tàn ác giống như từ mười tám tầng địa ngục truyền đến, rõ ràng từng câu từng chữ một: “Vu Vinh Hoa, đừng nóng vội, đây chỉ mới là bắt đầu thôi, dù ngươi có muốn hay không thì cũng phải nhận, đây là ngươi nợ ta nên phải trả lại thôi!”
Giọng nói lạnh như băng giống như từng viên đá lớn nện vào trong lòng của Vu Vinh Hoa tạo thành từng cái hố lớn, đập mãi đến khi máu chảy đầm đìa, thịt nát xương tan!
Vu Vinh Hoa sửng sốt, Vu Văn Thanh, Chu Lâm Huyên và Chân Thị đang ở bên ngoài chẳng biết đã tiến vào từ lúc nào, bọn họ thấy vậy đều sửng sốt!
Bọn họ không biết một người lại có khí thế giống như có thể hủy diệt tất cả như vậy, có sự căm hận giống như có thể đốt trời đốt đất, loại căm hận không dễ dàng lộ ra, nhưng một khi đã lộ ra thì sẽ cắn nuốt tất cả, không để lại cho người ta bất kỳ cơ hội sống sót nào cả.
Cảm giác sinh mạng có chết đi cũng không hề dừng lại, mà là hành hạ trên phương diện tinh thần và thể xác, làm cho người nàng hận sẽ muốn sống không được, mà muốn chết cũng chẳng xong!
Nàng... nàng cuối cùng lại có thể ngoan độc tới mức nào?
Toàn thân của Vu Vinh Hoa khẽ run lên, thân thể dường như cũng nhũn ra, nàng ta đã bị khí thế trên người của Vu Thức Vy dọa cho toàn thân tê liệt và chỉ có thể yếu ớt nói: “Ngươi thả ta ra…”
Trong lòng tam di nương Chân Thị hiểu rõ Vu Vinh Hoa nói vậy là muốn Vu Thức Vy qua đỡ, chẳng qua nàng cuối cùng không nhịn được lại muốn bảo vệ Vu Thức Vy nên vội vàng đỡ tay Vu Vinh Hoa và lộ vẻ thấp hèn nói: “Dạ, công chúa, để tiện thiếp...”
Vu Vinh Hoa lạnh lùng cắt ngang lời nàng nói: “Chân di nương, ta nói là Vu Thức Vy, người tuy là thiếp của phụ thân ta, nhưng dù sao cũng là một trưởng bối, bản công chúa sao dám nhờ người đỡ được?”
Sau khí Vu Thức Vy ngẩng đầu lên thì kéo Chân Thị lại và mỉm cười đi tới gần Vu Vinh Hoa, mãi đến khi thân thể sắp dán đến trên người nàng ta, nàng lại ghé sát cổ nàng ta nói: “Vu Vinh Hoa, ngươi chắc chắn muốn ta đỡ chứ? Không hối hận chứ?”
Vu Vinh Hoa nhìn thấy trong ánh mắt nàng lộ ra bộ dạng ta sẽ sử dụng tới ám chiêu thì trong lòng kinh sợ nên vội vàng thu tay của mình lại: “Không cần, ngươi là một thứ nữ thấp hèn, cho dù có xách giày cho bản công chúa, bản công chúa cũng thấy bẩn.”
Nàng cố ý đụng vào Vu Thức Vy rồi đi với bộ dạng rất ghét bỏ nhưng không thấy được Vu Thức Vy đang đứng sát bên cạnh mà trong ánh mắt đã lóe lên sự sắc bén một cách lạ thường. Vu Vinh Hoa còn đi chưa được hai bước thì thân thể bỗng nhiên lảo đảo, ngã về phía cửa chính của phủ thái sư, gương mặt của nàng vừa lúc đụng vào cánh cửa.
“A...”
Tất cả mọi người bao gồm cả bản thân Vu Vinh Hoa cũng phát ra một tiếng thét chói tai, chuyện phát sinh quá bất ngờ nên không ai kịp đề phòng, tất cả mọi người còn không kịp phản ứng thì mặt Vu Vinh Hoa mặt đập bộp một cái vào phía trên cánh cửa, phát ra một tiếng xương nứt rất rõ ràng, sau đó Vu Vinh Hoa kêu thảm thiết giống như heo bị làm thịt: “A!”
Chu Lâm Huyên khiếp sợ đến mức ba hồn bảy vía cũng không còn, nàng ta vội vàng cùng tỳ nữ Ngọc Cầm đỡ Vu Vinh Hoa lên.
“A… a… đau quá, mặt của ta...”
Trong tiếng kêu đau đớn của Vu Vinh Hoa, mọi người liếc mắt nhìn về phía của Vu Vinh Hoa, chỉ mới nhìn qua mà mọi người đều hít sâu, chỉ thấy trên miệng, trong mũi, thậm chí sống mũi đều là một mảnh máu thịt mơ hồ một màu đỏ sậm, chỉ nhìn thôi cũng thấy giật mình, chỗ sống mũi còn lộ một đoạn xương trắng và nhỏ, đó là sống mũi của nàng ta bị đụng gãy và đâm rách lớp da thịt, lộ ra ngoài.
“A…” Chu Lâm Huyên khiếp sợ đến mức hét to một tiếng, bàn tay đang đỡ lấy Vu Vinh Hoa vội thả ra, sắc mặt trắng bệch và nhanh chóng lùi về phía sau hai bước.
Vu Vinh Hoa thấy biểu tình của Chu Lâm Huyên sợ hãi như vậy thì trong lòng trầm xuống, một cảm giác khủng hoảng nhất từ trước tới nay lại dâng lên, nàng ta dùng một tay nắm lấy Chân Thị kéo đến trước mặt mình rồi sốt ruột hỏi: “Mặt của ta, mặt của ta làm sao?”
Chân Thị khiếp sợ đến mức răng môi run rẩy, đầu cũng choáng váng muốn ngất xỉu, nàng khẽ kêu lên: “Hạnh Vũ, còn không mau đi mời Lý đại phu tới đây.”
Trong lòng Vu Vinh Hoa càng khiếp sợ hơn, nàng ta giơ tay ra lau một cái lại cảm thấy mặt đau đớn gần như tê dại, vừa giơ tay ra nhìn thì chỉ thấy một tay đầy máu nên trước mắt không khỏi tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã xuống: “A… Mặt của ta, mặt của ta...”
Ánh mắt nàng ta nhìn về phía Vu Thức Vy đầy căm hận và độc ác: “Là ngươi đúng không? Là ngươi đúng không? Tiện nhân, ngươi dám hại ta ngã xuống.”
Sắc mặt Vu Thức Vy thản nhiên, vuốt tay nói: “Ta không hề làm gì cả.”
Không có mới là lạ! Nàng tính toán được khoảng cách giữa cánh cửa và Vu Vinh Hoa, cho nên mới rất thích hợp đạp lên đuôi váy dài kéo trên mặt đất, hiện tại xem ra hiệu quả không tệ, sống mũi gãy rồi thì sau này đừng mong có thể khôi phục lại được nữa.
Kiếp trước, nàng ta hại nàng biến thành người lợn, cạo sạch tóc, da đầu bị bỏng, còn rạch lên mặt nàng. Hiện tại, nàng chỉ trả lại cho nàng ta mà thôi, trước hết phá hủy đi gương mặt mà nàng ta luôn kiêu ngạo, làm cho nàng ta cũng thử cảm giác đau đớn đến mức không muốn sống này!
Vu Vinh Hoa mới không tin, nàng ta xông tới và muốn liều mạng với Vu Thức Vy thì lại nghe được phía sau vang lên một tiếng quát lớn: “Xảy ra chuyện gì?”
Trong phúc chốc Vu Vinh Hoa xoay đầu lại và nhìn thấy Vu Văn Thanh thì vội vàng chạy qua: “Phụ thân, mặt của ta là do Vu Thức Vy hủy.”
Vu Văn Thanh nhìn thấy gương mặt Vu Vinh Hoa đầy máu thịt mơ hồ thì khiếp sợ đến mức liên tiếp lùi về phía sau vài bước, ngón tay run rẩy nói: “Đây là... đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phụ thân, là Vu Thức Vy... là nàng!”
Vu Thức Vy cũng đi tới, trên mặt không có bất kỳ sự hổ thẹn nào mà ngược lại đầy vẻ vô tội nói: “Vu Vinh Hoa, ngươi luôn miệng nói là ta hại ngươi, nhưng chứng cớ đâu, ta hại ngươi thế nào?”
Lúc đó tất cả mọi người đều đang chú ý tới trên mặt của Vu Vinh Hoa và Vu Thức Vy nên không có phát hiện ra hành động mờ ám dưới chân của Vu Thức Vy, cho nên tất cả đều cho rằng Vu Vinh Hoa tự mình ngã sấp xuống. Ngay cả bản thân Vu Vinh Hoa cũng tưởng mình vướng chân nên mới ngã sấp xuống mà không nhận thấy có người giẫm lên trang phục của nàng ta, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy điều này có liên quan đến Vu Thức Vy!
“Vu Thức Vy, ngươi không cần nguỵ biện nữa, nhất định là ngươi.” Vu Vinh Hoa vừa căm giận nói, vừa cố nhịn đau đớn do cơ mặt tác động tới.
Vu Thức Vy bất đắc dĩ giang tay ra: “Ngươi đi không vững thì sao có thể trách ta được chứ?”
Ánh mắt Vu Văn Thanh dò xét nhìn về phía Vu Thức Vy và cố gắng tìm ra manh mối, nhưng đã khiến cho hắn phải thất vọng rồi, trong ánh mắt cũng như sắc mặt của Vu Thức Vy không có bất kỳ sự khác thường nào. Nếu không phải thật sự vô tội thì nhất định là lòng dạ thật sự sâu tới mức không để lộ ra bên ngoài, khiến người ta không nhìn ra được là thật hay giả.
Hắn đoán Vu Thức Vy tất nhiên là thuộc về loại sau, dạng người lòng dạ đanh đá chua ngoa, sâu tới mức ngay cả hắn là quan thái sư nhất phẩm, kẻ lăn lộn trong quan trường lâu như vậy cũng không nhìn ra được manh mối nào. Nếu thật sự là như vậy thì Vu Thức Vy này quá đáng sợ rồi.
“Mời đại phu tới khám đã.” Vu Văn Thanh bình tĩnh nói, sau đó mở miệng ra lệnh mời đại phu, Chân Thị nhân cơ hội cắt ngang lời của hắn: “Lão gia, đã đi mời rồi ạ.”
Sau khoảng hai khắc.
Lý đại phu xử lý xong vết thương trên mặt của Vu Vinh Hoa mới vuốt chòm râu hoa râm của mình và đứng lên nói: “Đều là tổn thương ngoài da nên không có nguy hiểm tới tính mạng.” Vu Vinh Hoa vội vàng nói: “Vậy còn mặt của ta thì sao? Mặt của ta có thể có vấn đề gì hay không?”
Lý đại phu nghe xong lại có chút do dự và đáng tiếc nói: “Xin lỗi Vu tiểu thư, sống mũi của tiểu thư bị gãy, dù đã được nối lại nhưng cũng không thể nào khôi phục được bộ dạng lúc trước, có lẽ sẽ lưu lại vết sẹo lớn, ở đây lão phu có thuốc lành sẹo, nhưng dù sao cũng không thể khỏi hoàn toàn được.”
Cái gì?
Vu Vinh Hoa cảm thấy mình bị công kích và tổn thương giống như núi lật biển đổ vậy, cái gì gọi là không có khả năng khôi phục lại bộ dạng lúc trước?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc tới đây nàng ta vẫn còn lành lặn mà, sao có thể nói bị hủy là hủy được?
Nàng ta luôn kiêu ngạo về dáng vẻ khuynh thành của mình, nàng ta rõ ràng vừa mới xoay người lên làm công chúa, trở thành đối tượng được các nữ tử trên thế gian hâm mộ, thế nào chỉ chớp mắt lại trở thành như vậy được chứ?
Là Vu Thức Vy! Nhất định là nàng!
“Vu Thức Vy, ngươi lăn ra đây, ta phải giết ngươi!”
Vu Thức Vy đang ở bên ngoài bức bình phong thì nghe được tiếng Vu Vinh Hoa quát lớn, nàng đi đến và nhìn trên mặt nàng ta đều bị băng kín, chỉ lộ ra phần trán và mắt thì không nhịn được cười mà cười ra thành tiếng, nàng giả vờ kinh ngạc nói: “Trời ơi, trưởng tỷ, tại sao trưởng tỷ lại quấn kín như vậy?”
Nàng nói xong còn nhìn về phía Lý đại phu và oán trách: “Lý đại phu ngài cũng thật là, trưởng tỷ nàng đẹp như vậy mà đại phu quấn kín thế kia thì còn không phải khiến cho nàng tức chết sao?”
Lý đại phu nghe vậy thì đỏ mặt: “Lão phu lại xin cáo lui trước.”
Trong phòng chỉ còn lại Vu Vinh Hoa và Vu Thức Vy, qua ánh mắt hai người nhìn nhau, Vu Thức Vy cảm nhận được Vu Vinh Hoa có ý định muốn giết mình, Vu Vinh Hoa cảm nhận được Vu Thức Vy hoàn toàn không che giấu tâm tình hả lòng hả dạ của nàng.
Không ngờ nàng lại cao hứng khi thấy mình bị hủy dung?
Trong lòng Vu Vinh Hoa càng thêm hận , nàng ta xuống giường và đi tới trước mặt của Vu Thức Vy rồi dùng tay bóp cổ nàng, không thèm để ý tới đau đớn trên mặt mà hô to: “Ta phải bóp chết ngươi, ta phải bóp chết ngươi...”
Vu Thức Vy cười đầy vẻ giễu cợt, nàng dùng tay nắm tóc của Vu Vinh Hoa kéo mạnh xuống khiến cho nàng ta không thể không thả tay và đầu cúi thấp xuống một đoạn.
“Vu Thức Vy, ngươi thả ta ra.” Vu Vinh Hoa giống như phát điên muốn đẩy tay của Vu Thức Vy ra, nhưng bởi vì sức lực không bằng Vu Thức Vy nên chỉ có thể bị nàng kéo tóc.
Khóe môi Vu Thức Vy nhếch lên, hiện ra một nụ cười hung ác lại khát máu, bỗng nhiên nàng kéo Vu Vinh Hoa đến trước mặt mình và nhìn xuống nàng ta, giọng nói tàn ác giống như từ mười tám tầng địa ngục truyền đến, rõ ràng từng câu từng chữ một: “Vu Vinh Hoa, đừng nóng vội, đây chỉ mới là bắt đầu thôi, dù ngươi có muốn hay không thì cũng phải nhận, đây là ngươi nợ ta nên phải trả lại thôi!”
Giọng nói lạnh như băng giống như từng viên đá lớn nện vào trong lòng của Vu Vinh Hoa tạo thành từng cái hố lớn, đập mãi đến khi máu chảy đầm đìa, thịt nát xương tan!
Vu Vinh Hoa sửng sốt, Vu Văn Thanh, Chu Lâm Huyên và Chân Thị đang ở bên ngoài chẳng biết đã tiến vào từ lúc nào, bọn họ thấy vậy đều sửng sốt!
Bọn họ không biết một người lại có khí thế giống như có thể hủy diệt tất cả như vậy, có sự căm hận giống như có thể đốt trời đốt đất, loại căm hận không dễ dàng lộ ra, nhưng một khi đã lộ ra thì sẽ cắn nuốt tất cả, không để lại cho người ta bất kỳ cơ hội sống sót nào cả.
Cảm giác sinh mạng có chết đi cũng không hề dừng lại, mà là hành hạ trên phương diện tinh thần và thể xác, làm cho người nàng hận sẽ muốn sống không được, mà muốn chết cũng chẳng xong!
Nàng... nàng cuối cùng lại có thể ngoan độc tới mức nào?
Toàn thân của Vu Vinh Hoa khẽ run lên, thân thể dường như cũng nhũn ra, nàng ta đã bị khí thế trên người của Vu Thức Vy dọa cho toàn thân tê liệt và chỉ có thể yếu ớt nói: “Ngươi thả ta ra…”
Bình luận facebook