Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240
44240
Cái gì?
Tự sát?
“Rầm” một tiếng, tay của Vu Thức Vy bỗng run lên, đánh rơi hộp trang sức trên bàn xuống đất, trâm cài, ngọc thoa vỡ tàn tành.
Nàng hoảng sợ mà mở to đôi mắt, Tiểu Ninh vẫn còn chưa chạy đến cửa, nàng đã điên cuồng mà lao ra ngoài, như một cơn gió mà hướng về phía Thúy Trúc uyển.
Bên trong Thúy Trúc uyển truyền đến những tiếng khóc nức nở: “Điểm Thúy tỷ tỷ, xin tỷ đừng làm chuyện khờ dại....”
Thái Trúc cùng Thái Cúc liều mạng mà giựt lấy dao găm từ trong tay của Điểm Thúy, Điểm Thúy lúc này đây hai mắt đỏ au, như một mãnh thú bị giam cầm mà gào thét: “Các ngươi buông ta ra, buông ta ra....”
Trong tay nàng ta đang nắm chặt một thanh dao găm, không ngừng ra sức hướng thanh dao đâm về phía mình, Thái Trúc cùng Thái Cúc liều mạng ngăn cản, tay của Thái Trúc không biết tự lúc nào đã bị rạch lấy, máu chảy đầm đìa, nhưng nàng ta hoàn toàn như không phát giác.
Vu Thức Vy hơi thở gấp rút mà xông vào, liền thấy một màn như vậy, lập tức gầm lên một tiếng: “Dừng tay!”
Ba người Điểm thúy lập tức sững sờ mà nhìn về phía Vu Thức Vy, Điểm Thúy thất thần thì thầm: “Tiểu thư ~”
Trong lòng Vu Thức Vy bỗng nhói đau, sắc mặt sa sầm lại, bước nhanh đến bên cạnh Điểm Thúy mà đoạt lấy thanh dao găm từ trong tay nàng ta ra, hung hăng ném xuống đất.
“Điểm Thúy, ngươi muốn làm gì?”
Hôm qua nàng ta kích động đến mức muốn bóp chết Vu Vinh Hoa, nàng còn cho rằng là do Điểm Thúy không chịu được sự kích động của Vu Vinh Hoa mà một phút phát điên, nhưng bây giờ xem ra, đó không phải là do nàng ta phát điên, mà là nàng ta đã khỏi hẳn rồi, chứng thất tâm phong (1)của nàng ta đã khỏi hẳn rồi!!
Điểm Thúy sững sờ nhìn gương mặt sa sầm của Vu Thức Vy, bỗng “Aa” lên một tiếng mà gào khóc, tiếp theo một tiếng “Rầm” vang lên, quỳ đến trước mặt Vu Thức Vy, ôm chặt chân nàng, gào khóc mà khẩn cầu: “Tiểu thư, cầu xin người, xin người hãy để cho ta chết đi, cứ để mặc ta đi, ta cầu xin người.....”
Vu Thức Vy quỳ xuống bên canh Điểm Thúy, hai tay nắm chặt lấy vai nàng ta, ra sức mà lắc mạnh, kiên định nói: “Không được, ta không cho phép, ngươi không được chết!”
Điểm Thúy điên cuồng lắc đầu, gào khóc nức nở: “Nhưng.... nhưng .... nhưng nô tỳ không muốn sống nữa, nô tỳ.... aaaaa......”
Vu Thức Vy giữ chặt lấy vai nàng ta, nhìn thẳng vào mặt nàng ta mà nói: “Điểm Thúy, ngươi nghe ta nói, kẻ ô nhục ngươi, ta đã đem bọn chúng phanh thây xẻ thịt, giúp ngươi báo thù rồi, ngươi phải sống, phải sống cho thật tốt, chết rồi thì cái gì cũng không còn nữa!”
“Không, vẫn chưa chết, ả vẫn còn sống, ả ta vẫn còn sống.....”
Vẫn còn sống?
Là có ý gì?
Vu Thức Vy sắc mặt bỗng đanh lại, hai tay nắm chặt vai nàng ta bỗng gia tăng lực đạo, ngưng trọng nói: “Điểm Thúy, ngươi nói cái gì? Ngươi nói rõ ràng ra cho ta, cái gì mà vẫn còn sống? Là ai vẫn còn sống?”
Điểm Thúy cắn chặt môi, trong đáy mặt đều là sự thống khổ cùng tuyệt vọng, dường như muốn đem tất cả ủy khuất trong lòng mà trút hết ra ngoài, thanh âm theo từng câu từng chữ mỗi lúc dâng cao: “Nô tỳ..... tiểu thư, tiểu thư.... là Vu Vinh Hoa, là ả đem người đến cưỡng bức nô tỳ......”
“Rầm Rầm!!”
Vu Thức Vy như bị sét đánh giữa trời quang, khiến nàng ba hồn liền mất đi bảy phách, cả người không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, đôi môi không kiềm được mà run lên bần bật, nàng ta... nàng ta nói... là Vu Vinh Hoa?
Lẽ nào ngày hôm đó, Vu Vinh Hoa cũng có mặt trong phủ?
Vậy cái bẫy của ngày hôm đó.....
Khuôn mặt Vu Thức Vy bỗng trầm xuống, đáy mắt tràn ngập sát khí, khiến cho Điểm Thúy chấn động đến mức quên cả gào khóc, Thái Trúc cùng Thái Cúc quỳ rạp dưới mặt đất, tiểu thư làm sao thế này, sao lại bỗng trở nên đáng sợ như vậy?
Chỉ trong khoảng khắc, Vu Thức Vy ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như dao, hướng ra ngoài cửa mà thét lên từng câu từng chữ: “Thanh Phong, Đem Vu Vinh Hoa đến đây cho ta, còn có ả tỳ nữ tên là Vân La ở Đoan Vương phủ, cũng đem đến đây cho ta!”
“Vù ~” một tiếng, một bóng đen như tia sét lướt qua không trung, rồi biến mất.....
Ánh sáng le lói phát ra từ tàn nguyêt, đêm đen vẫn chưa dứt...
Trong căn phòng mật thất yên tĩnh, thanh âm phát ra từ ngọn lửa đang cháy đặc biệt trở nên rõ ràng.
Bên ánh lửa chập chờn, phản chiếu ra một gương mặt trắng như ngọc, mày thanh mục tú như bước ra từ trong tranh, nhưng gương mặt đó lại có một đôi đồng tử vô cùng băng lãnh, hoàn toàn không mang chút cảm súc , khô cùng như giếng cạn, như nùi băng nghìn năm, như vực sâu thăm thẵm, một khi đã rơi vào trong, liền vạn kiếp bất phục!
“Khiến ả tỉnh lại cho ta!”
Một thanh âm thanh thúy như ngọc vang lên, ẩn hiện trong giọng nói là cả sự nhạo báng
“Rào” một tiếng, một chậu nước lạnh được tạt thẳng vào mặt nữ nữ đang bị trói chặt trên ghế. ả ta một thân ngục y, đầu tóc tán loạn
“A” nữ tử bị trói trên ghế bỗng kinh hô một tiếng, giật mình tỉnh dậy, lập tức ngước mắt nhìn xung quanh, cảm thấy khung cảnh vô cùng quen thuộc, liền lập tức hít sâu một hơi.
Đây là....
Mật thất của Vu Thức Vy
Thanh âm trong trẻo đó một lần nữa vang lên, như kinh lôi giáng trần, sấm sét giữa trời quang, vang vọng bên tai Vu Vinh Hoa: “Vu Vinh Hoa, ngươi đoán lần này, ngươi có còn mạng mà rời khỏi đây không?”
Cái gì?
Vu Vinh Hoa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt mang đầy hận ý, lạnh giá như núi băng nghìn năm, đôi đồng tử của ả bỗng co lại: “Vu Thức Vy, lại là ngươi....”
“Ngươi rất bất ngờ sao?”
Vu Vinh Hoa kích động đến mức không ngừng liều mạng cố gắng thoát ra khỏi đám dây trói, thét lên: “Ngươi bắt ta tới đây làm gì? Ta đã bị ngươi hại đến mức bị giam vào thiên lao rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Vu Thức vy nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt qua mặt ả ta, nhàn nhạt cười nói: “Ta chẳng muốn gì cả, chỉ là có vài việc đến nay ta vẫn không sao hiểu được, muốn hỏi ngươi một chút đó mà”
“Hỏi ta? Ngươi còn muốn hỏi ta cái gì nữa chứ? Ngươi chính là đồ tiện nhân!” Vu Vinh Hoa hung hăng nhìn về phía Vu Thức Vy, hận không thể giết chết nàng.
Vu Thức Vy nhìn thấy ả, trong lòng liền cảm thấy buồn nôn, nàng quay người đi, chắp tay ra sau, thanh âm không chút cảm xúc, nói: “Là ngươi sai người cưỡng bức Điểm Thúy có đúng hay không?”
“Điểm Thúy?” Vu Vinh Hoa đáy mặt khẽ động: “Là ả ngốc đó nói cho ngươi biết?”
“Nàng ta không ngốc, ngươi chỉ cần trả lời ta có đúng hay không, không cần phí lời!”
Vu Vinh Hoa bỗng bật cười thành tiếng: “Ha ha ha.... là ta thì đã sao? Không phải ta thì đã sao?
“Thì đã sao? Cái này một lúc nữa ngươi sẽ biết, ta hỏi ngươi, lần đó là ngươi liên kết với tên Thượng Quan Lăng cài bẫy hãm hại ta, hay còn có người khác chỉ điểm?”
Dựa vào đầu óc của Vu Vinh Hoa cùng Thượng Quan Lăng, có cộng lại cũng khó lòng mà nghĩ ra được một mưu kế chu toàn đến như vậy, nhất định còn có kẻ thứ ba
Vu Vinh Hoa nghe xong lại tiếp tục cười như điên: “Vu Thức Vy, giờ ngươi mới nghĩ ra sao.... hahaha, ta chính là không nói cho ngươi biết, nếu như ngươi muốn giết ta, không có vấn đề gì, sẽ có ngươi thay thế ta đối phó với ngươi, đến lúc đó ta sẽ đứng ở hoàng tuyền mà chờ ngươi!”
Vu Thức Vy đột nhiên quay đầu lại, một tay bóp chặt cổ Vu Vinh Hoa, thanh âm nhẹ nhàng như gió: “cho nên, bên trong đó quả thật có phần của ngươi?”
Vu Vinh Hoa cắn chặt răng, khuôn mặt dữ tợn nói: “Đúng, ta chính là có tham gia vào thì đã sao? Là ta phái người cưỡng bức Điểm Thúy thì đã sao? ả ta đáng đời! Hahaha có trách thì trách ả có mắt không tròng, đã chọn nhầm chủ tử, không nên trở thành tỳ nữ của ngươi.... hahaha”
Giống như vẫn còn chưa đủ, ả tiếp tục gầm lên mà nói: “Loại súc sinh tán tận lương tâm như ngươi, không xứng đáng có tỳ nữ bên mình! Tất cả bọn chúng đều đáng chết! Ngươi hại chết mẫu thân ta, còn khiến ta đích thân giết chết phụ thân, ngươi không phải người.... ngươi là một nữ ma đầu biến thái, yêu nữ, yêu nghiệp.... ngươi còn hại cả gia tộc ngoại tổ ta chết thảm, ngươi đáng chết, ngươi đáng chết!!!”
Vu Thức Vy không chút biểu cảm, như không may mảy quan tâm đến lời sỉ nhục mắng chửi của ả ta, chỉ dùng ánh mắt mang đầy sự chế nhạo mà nhìn ả, làn môi khẽ mở: “Vu Văn Thanh chỉ vì một đạo thánh chỉ, không chút do dự mà phái sát thủ ám sát ta, muốn giết chết cốt nhục của chính bản thân mình, lẽ nào còn không cho ta được phép khản kháng? Ngươi cùng Chu Lâm Huyên, Cố Lan Y hợp lực phái sát thủ giết ta, khiến ta phải nằm trên giường bệnh gần hai tháng trời ròng rã, lẽ nào không cho phép ta được báo thù?”
Vu Vinh Hoa bỗng sững người, sau lại càng kích động hơn mà thét gầm lên: “Vậy ta thì sao? Mối thù của ta thì sao? Ngươi hại chết đi mẫu thân của ta, hại chết đi cả gia tộc Đường gia, lẽ nào ta không nên báo thù hay sao?”
Vu Thức Vy bỗng nhiên bật cười: “Có thể chứ, ta đâu bảo ngươi không thể báo thủ, ta cũng không ngăn cản ngươi báo thù, nhưng chỉ là do ngươi tài không bằng người, trách được ta sao?”
“Ngươi....” Vu Vinh Hoa tức đến mức cả người run bần bật, Vu Thức Vy chính là đang mắng ả ngu xuẩn?
“Vu Thức Vy, ngươi chỉ là một ả tiện nhân, bỉ ổi vô liêm sỉ, Vu Vinh Hoa ta đây mới là đệ nhất mỹ nhân của Đại Vân triều, Thiên chi kiều nữ, ngươi dựa vào đâu mà dành hết tất cả phong hoa của ta? Dựa vào đâu Mẫn thân vương lại si mê ngươi như vậy? Bảo vệ ngươi như vậy? Dựa vào đâu mà một ả tiện nhân như ngươi lại có hết tất cả? Còn ta lại mất đi tất cả, ta hận ngươi, ta hận ngươi...”
“Hận ta?”
Vu Thức Vy bỗng bật cười như điên như dại, hồi lâu, đột nhiên giơ tay bóp chặt cổ của Vu Vinh Hoa, đôi mắt băng lãnh bỗng nheo lại: “vậy ngươi có biết ta hận ngươi như thế nào? Ngươi hại chết hài tử của ta, khiến ta trở thành nhân trệ, trở thành một con quái vật bị giam giữ trong lãnh cung mười tám năm trời, khiến ta muốn sống không được, muốn chết không xong! Cuối cùng bị trưng chết trong một ngày hồng tuyết bay đầy trời, ngươi có biết cảm giác hơi nóng từ từ, từ từ mà đun chín ngươi như thế nào không? Ngươi có biết cảm giác đó đau đớn như thế nào không? Ngươi có biết cảm giác cùng cực tuyệt vọng lúc đó là như thế nào không? Vu Vinh Hoa, ngươi hại ta đến như vậy, ngươi có tư cách gì mà nhắc đến chữ hận cùng ta kia chứ?”
Vu Vinh Hoa chống trả, cố gắng thoát khỏi tay Vu Thức Vy, hoảng sợ nói: “Ngươi đang nói cái gì, ta hoàn toàn nghe không hiểu......”
(1) Bị điên
Cái gì?
Tự sát?
“Rầm” một tiếng, tay của Vu Thức Vy bỗng run lên, đánh rơi hộp trang sức trên bàn xuống đất, trâm cài, ngọc thoa vỡ tàn tành.
Nàng hoảng sợ mà mở to đôi mắt, Tiểu Ninh vẫn còn chưa chạy đến cửa, nàng đã điên cuồng mà lao ra ngoài, như một cơn gió mà hướng về phía Thúy Trúc uyển.
Bên trong Thúy Trúc uyển truyền đến những tiếng khóc nức nở: “Điểm Thúy tỷ tỷ, xin tỷ đừng làm chuyện khờ dại....”
Thái Trúc cùng Thái Cúc liều mạng mà giựt lấy dao găm từ trong tay của Điểm Thúy, Điểm Thúy lúc này đây hai mắt đỏ au, như một mãnh thú bị giam cầm mà gào thét: “Các ngươi buông ta ra, buông ta ra....”
Trong tay nàng ta đang nắm chặt một thanh dao găm, không ngừng ra sức hướng thanh dao đâm về phía mình, Thái Trúc cùng Thái Cúc liều mạng ngăn cản, tay của Thái Trúc không biết tự lúc nào đã bị rạch lấy, máu chảy đầm đìa, nhưng nàng ta hoàn toàn như không phát giác.
Vu Thức Vy hơi thở gấp rút mà xông vào, liền thấy một màn như vậy, lập tức gầm lên một tiếng: “Dừng tay!”
Ba người Điểm thúy lập tức sững sờ mà nhìn về phía Vu Thức Vy, Điểm Thúy thất thần thì thầm: “Tiểu thư ~”
Trong lòng Vu Thức Vy bỗng nhói đau, sắc mặt sa sầm lại, bước nhanh đến bên cạnh Điểm Thúy mà đoạt lấy thanh dao găm từ trong tay nàng ta ra, hung hăng ném xuống đất.
“Điểm Thúy, ngươi muốn làm gì?”
Hôm qua nàng ta kích động đến mức muốn bóp chết Vu Vinh Hoa, nàng còn cho rằng là do Điểm Thúy không chịu được sự kích động của Vu Vinh Hoa mà một phút phát điên, nhưng bây giờ xem ra, đó không phải là do nàng ta phát điên, mà là nàng ta đã khỏi hẳn rồi, chứng thất tâm phong (1)của nàng ta đã khỏi hẳn rồi!!
Điểm Thúy sững sờ nhìn gương mặt sa sầm của Vu Thức Vy, bỗng “Aa” lên một tiếng mà gào khóc, tiếp theo một tiếng “Rầm” vang lên, quỳ đến trước mặt Vu Thức Vy, ôm chặt chân nàng, gào khóc mà khẩn cầu: “Tiểu thư, cầu xin người, xin người hãy để cho ta chết đi, cứ để mặc ta đi, ta cầu xin người.....”
Vu Thức Vy quỳ xuống bên canh Điểm Thúy, hai tay nắm chặt lấy vai nàng ta, ra sức mà lắc mạnh, kiên định nói: “Không được, ta không cho phép, ngươi không được chết!”
Điểm Thúy điên cuồng lắc đầu, gào khóc nức nở: “Nhưng.... nhưng .... nhưng nô tỳ không muốn sống nữa, nô tỳ.... aaaaa......”
Vu Thức Vy giữ chặt lấy vai nàng ta, nhìn thẳng vào mặt nàng ta mà nói: “Điểm Thúy, ngươi nghe ta nói, kẻ ô nhục ngươi, ta đã đem bọn chúng phanh thây xẻ thịt, giúp ngươi báo thù rồi, ngươi phải sống, phải sống cho thật tốt, chết rồi thì cái gì cũng không còn nữa!”
“Không, vẫn chưa chết, ả vẫn còn sống, ả ta vẫn còn sống.....”
Vẫn còn sống?
Là có ý gì?
Vu Thức Vy sắc mặt bỗng đanh lại, hai tay nắm chặt vai nàng ta bỗng gia tăng lực đạo, ngưng trọng nói: “Điểm Thúy, ngươi nói cái gì? Ngươi nói rõ ràng ra cho ta, cái gì mà vẫn còn sống? Là ai vẫn còn sống?”
Điểm Thúy cắn chặt môi, trong đáy mặt đều là sự thống khổ cùng tuyệt vọng, dường như muốn đem tất cả ủy khuất trong lòng mà trút hết ra ngoài, thanh âm theo từng câu từng chữ mỗi lúc dâng cao: “Nô tỳ..... tiểu thư, tiểu thư.... là Vu Vinh Hoa, là ả đem người đến cưỡng bức nô tỳ......”
“Rầm Rầm!!”
Vu Thức Vy như bị sét đánh giữa trời quang, khiến nàng ba hồn liền mất đi bảy phách, cả người không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, đôi môi không kiềm được mà run lên bần bật, nàng ta... nàng ta nói... là Vu Vinh Hoa?
Lẽ nào ngày hôm đó, Vu Vinh Hoa cũng có mặt trong phủ?
Vậy cái bẫy của ngày hôm đó.....
Khuôn mặt Vu Thức Vy bỗng trầm xuống, đáy mắt tràn ngập sát khí, khiến cho Điểm Thúy chấn động đến mức quên cả gào khóc, Thái Trúc cùng Thái Cúc quỳ rạp dưới mặt đất, tiểu thư làm sao thế này, sao lại bỗng trở nên đáng sợ như vậy?
Chỉ trong khoảng khắc, Vu Thức Vy ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như dao, hướng ra ngoài cửa mà thét lên từng câu từng chữ: “Thanh Phong, Đem Vu Vinh Hoa đến đây cho ta, còn có ả tỳ nữ tên là Vân La ở Đoan Vương phủ, cũng đem đến đây cho ta!”
“Vù ~” một tiếng, một bóng đen như tia sét lướt qua không trung, rồi biến mất.....
Ánh sáng le lói phát ra từ tàn nguyêt, đêm đen vẫn chưa dứt...
Trong căn phòng mật thất yên tĩnh, thanh âm phát ra từ ngọn lửa đang cháy đặc biệt trở nên rõ ràng.
Bên ánh lửa chập chờn, phản chiếu ra một gương mặt trắng như ngọc, mày thanh mục tú như bước ra từ trong tranh, nhưng gương mặt đó lại có một đôi đồng tử vô cùng băng lãnh, hoàn toàn không mang chút cảm súc , khô cùng như giếng cạn, như nùi băng nghìn năm, như vực sâu thăm thẵm, một khi đã rơi vào trong, liền vạn kiếp bất phục!
“Khiến ả tỉnh lại cho ta!”
Một thanh âm thanh thúy như ngọc vang lên, ẩn hiện trong giọng nói là cả sự nhạo báng
“Rào” một tiếng, một chậu nước lạnh được tạt thẳng vào mặt nữ nữ đang bị trói chặt trên ghế. ả ta một thân ngục y, đầu tóc tán loạn
“A” nữ tử bị trói trên ghế bỗng kinh hô một tiếng, giật mình tỉnh dậy, lập tức ngước mắt nhìn xung quanh, cảm thấy khung cảnh vô cùng quen thuộc, liền lập tức hít sâu một hơi.
Đây là....
Mật thất của Vu Thức Vy
Thanh âm trong trẻo đó một lần nữa vang lên, như kinh lôi giáng trần, sấm sét giữa trời quang, vang vọng bên tai Vu Vinh Hoa: “Vu Vinh Hoa, ngươi đoán lần này, ngươi có còn mạng mà rời khỏi đây không?”
Cái gì?
Vu Vinh Hoa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt mang đầy hận ý, lạnh giá như núi băng nghìn năm, đôi đồng tử của ả bỗng co lại: “Vu Thức Vy, lại là ngươi....”
“Ngươi rất bất ngờ sao?”
Vu Vinh Hoa kích động đến mức không ngừng liều mạng cố gắng thoát ra khỏi đám dây trói, thét lên: “Ngươi bắt ta tới đây làm gì? Ta đã bị ngươi hại đến mức bị giam vào thiên lao rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Vu Thức vy nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt qua mặt ả ta, nhàn nhạt cười nói: “Ta chẳng muốn gì cả, chỉ là có vài việc đến nay ta vẫn không sao hiểu được, muốn hỏi ngươi một chút đó mà”
“Hỏi ta? Ngươi còn muốn hỏi ta cái gì nữa chứ? Ngươi chính là đồ tiện nhân!” Vu Vinh Hoa hung hăng nhìn về phía Vu Thức Vy, hận không thể giết chết nàng.
Vu Thức Vy nhìn thấy ả, trong lòng liền cảm thấy buồn nôn, nàng quay người đi, chắp tay ra sau, thanh âm không chút cảm xúc, nói: “Là ngươi sai người cưỡng bức Điểm Thúy có đúng hay không?”
“Điểm Thúy?” Vu Vinh Hoa đáy mặt khẽ động: “Là ả ngốc đó nói cho ngươi biết?”
“Nàng ta không ngốc, ngươi chỉ cần trả lời ta có đúng hay không, không cần phí lời!”
Vu Vinh Hoa bỗng bật cười thành tiếng: “Ha ha ha.... là ta thì đã sao? Không phải ta thì đã sao?
“Thì đã sao? Cái này một lúc nữa ngươi sẽ biết, ta hỏi ngươi, lần đó là ngươi liên kết với tên Thượng Quan Lăng cài bẫy hãm hại ta, hay còn có người khác chỉ điểm?”
Dựa vào đầu óc của Vu Vinh Hoa cùng Thượng Quan Lăng, có cộng lại cũng khó lòng mà nghĩ ra được một mưu kế chu toàn đến như vậy, nhất định còn có kẻ thứ ba
Vu Vinh Hoa nghe xong lại tiếp tục cười như điên: “Vu Thức Vy, giờ ngươi mới nghĩ ra sao.... hahaha, ta chính là không nói cho ngươi biết, nếu như ngươi muốn giết ta, không có vấn đề gì, sẽ có ngươi thay thế ta đối phó với ngươi, đến lúc đó ta sẽ đứng ở hoàng tuyền mà chờ ngươi!”
Vu Thức Vy đột nhiên quay đầu lại, một tay bóp chặt cổ Vu Vinh Hoa, thanh âm nhẹ nhàng như gió: “cho nên, bên trong đó quả thật có phần của ngươi?”
Vu Vinh Hoa cắn chặt răng, khuôn mặt dữ tợn nói: “Đúng, ta chính là có tham gia vào thì đã sao? Là ta phái người cưỡng bức Điểm Thúy thì đã sao? ả ta đáng đời! Hahaha có trách thì trách ả có mắt không tròng, đã chọn nhầm chủ tử, không nên trở thành tỳ nữ của ngươi.... hahaha”
Giống như vẫn còn chưa đủ, ả tiếp tục gầm lên mà nói: “Loại súc sinh tán tận lương tâm như ngươi, không xứng đáng có tỳ nữ bên mình! Tất cả bọn chúng đều đáng chết! Ngươi hại chết mẫu thân ta, còn khiến ta đích thân giết chết phụ thân, ngươi không phải người.... ngươi là một nữ ma đầu biến thái, yêu nữ, yêu nghiệp.... ngươi còn hại cả gia tộc ngoại tổ ta chết thảm, ngươi đáng chết, ngươi đáng chết!!!”
Vu Thức Vy không chút biểu cảm, như không may mảy quan tâm đến lời sỉ nhục mắng chửi của ả ta, chỉ dùng ánh mắt mang đầy sự chế nhạo mà nhìn ả, làn môi khẽ mở: “Vu Văn Thanh chỉ vì một đạo thánh chỉ, không chút do dự mà phái sát thủ ám sát ta, muốn giết chết cốt nhục của chính bản thân mình, lẽ nào còn không cho ta được phép khản kháng? Ngươi cùng Chu Lâm Huyên, Cố Lan Y hợp lực phái sát thủ giết ta, khiến ta phải nằm trên giường bệnh gần hai tháng trời ròng rã, lẽ nào không cho phép ta được báo thù?”
Vu Vinh Hoa bỗng sững người, sau lại càng kích động hơn mà thét gầm lên: “Vậy ta thì sao? Mối thù của ta thì sao? Ngươi hại chết đi mẫu thân của ta, hại chết đi cả gia tộc Đường gia, lẽ nào ta không nên báo thù hay sao?”
Vu Thức Vy bỗng nhiên bật cười: “Có thể chứ, ta đâu bảo ngươi không thể báo thủ, ta cũng không ngăn cản ngươi báo thù, nhưng chỉ là do ngươi tài không bằng người, trách được ta sao?”
“Ngươi....” Vu Vinh Hoa tức đến mức cả người run bần bật, Vu Thức Vy chính là đang mắng ả ngu xuẩn?
“Vu Thức Vy, ngươi chỉ là một ả tiện nhân, bỉ ổi vô liêm sỉ, Vu Vinh Hoa ta đây mới là đệ nhất mỹ nhân của Đại Vân triều, Thiên chi kiều nữ, ngươi dựa vào đâu mà dành hết tất cả phong hoa của ta? Dựa vào đâu Mẫn thân vương lại si mê ngươi như vậy? Bảo vệ ngươi như vậy? Dựa vào đâu mà một ả tiện nhân như ngươi lại có hết tất cả? Còn ta lại mất đi tất cả, ta hận ngươi, ta hận ngươi...”
“Hận ta?”
Vu Thức Vy bỗng bật cười như điên như dại, hồi lâu, đột nhiên giơ tay bóp chặt cổ của Vu Vinh Hoa, đôi mắt băng lãnh bỗng nheo lại: “vậy ngươi có biết ta hận ngươi như thế nào? Ngươi hại chết hài tử của ta, khiến ta trở thành nhân trệ, trở thành một con quái vật bị giam giữ trong lãnh cung mười tám năm trời, khiến ta muốn sống không được, muốn chết không xong! Cuối cùng bị trưng chết trong một ngày hồng tuyết bay đầy trời, ngươi có biết cảm giác hơi nóng từ từ, từ từ mà đun chín ngươi như thế nào không? Ngươi có biết cảm giác đó đau đớn như thế nào không? Ngươi có biết cảm giác cùng cực tuyệt vọng lúc đó là như thế nào không? Vu Vinh Hoa, ngươi hại ta đến như vậy, ngươi có tư cách gì mà nhắc đến chữ hận cùng ta kia chứ?”
Vu Vinh Hoa chống trả, cố gắng thoát khỏi tay Vu Thức Vy, hoảng sợ nói: “Ngươi đang nói cái gì, ta hoàn toàn nghe không hiểu......”
(1) Bị điên
Bình luận facebook