Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 244
44244
Hàm Yên bị Khương Sở chỉ trích tới mặt đỏ bừng, cảm thấy hơi mất mặt, bèn nhìn sang Vu Thức Vy, vẫn là lời cầu cứu không lời.
Vu Thức Vy nhìn nàng ta, nở lên nụ cười nhẹ nhàng, ý bảo Hàm Yên không cần phải để ý đến y, sau đó đứng dậy cúi người, “Dân nữ bái kiến Cửu U Vương, Diệp tiểu thư, Chu công tử.”
Vẻ mặt Thượng Quan Cửu U lạnh lùng, nghiêng mắt nhìn Vu Thức Vy một cái, rồi quay đầu đi, giọng điệu không được ổn lắm, “Bổn vương không dám nhận!”
“Thức Vy, đừng đa lễ vậy.” Diệp Hề Tương sải bước bước tới, trên gương mặt được tô điểm tinh tế nở một nụ cười, muốn thân thiết kéo lấy tay của Vu Thức Vy, nhưng lại bị Vu Thức Vy lẳng lặng tránh né, nàng lạnh nhạt nói: “Cám ơn Diệp tiểu thư.”
Diệp Hề Tương không ngờ Vu Thức Vy sẽ né tránh, sắc mặt hơi ngượng ngùng, cười gượng gạo nói: “Không sao, không sao.”
Trong lòng lại thấy bồn chồn lo lắng, Vu Thức Vy xa lánh nàng như vậy, ắt hẳn là vì chuyện lần đó. Nàng ta thông minh như vậy, sao có thể nghĩ không ra là nàng đã hợp tác với Hoàng hậu nương nương.
Chung quy vẫn là nàng có lỗi với nàng ta.
Chu Đình Nguyên ở bên cạnh, đang nhìn chằm chằm Vu Thức Vy, trong ánh mắt có sự hiếu kỳ, lúc tam đệ Chu Đình Thâm chết, y vừa đúng đang nhậm chức ở nơi khác, ngay đến tan lễ cũng không kịp về. Nghe nói chính là nữ nhi này đang dẫn quan khám nghiệm tử thi trong cung đến để khám nghiệm, phá giải vụ án tam đệ bị giết, cách hành sự của nàng ta rất cẩn trọng, suy nghĩ cũng tỉ mỉ kỹ càng, tổ mẫu của y vẫn hay khen nàng.
Cho nên, y vẫn luôn muốn gặp người phụ nữ truyền kỳ đã từ một thứ nữ ti hèn trở thành công chúa, và bây giờ lại trở thành dân thường này là một người như thế nào, lời đồn đều nói nàng ta thủ đoạn độc ác, là tên nữ ma đầu biến thái, nhưng không ngờ lại là một người phụ nữ xinh đẹp nhu mì như vậy, so với thủ đoạn độc ác, biến thái tàn nhẫn … thật sự không có chút liên hệ nào cả.
Nhưng nhìn người không được nhìn bề ngoài chẳng phải sao?
Lúc y đang quan sát, Vu Thức Vy cũng đang quan sát sơ lược về y, trông y chỉ tầm hai mươi năm sáu, ở độ tuổi trưởng thành, y mặc trên người cẩm y màu xanh biếc, thân hình cao ráo, tướng mạo đường đường, xem ra ắt là nhị ca của Chu Đình Thâm.
Lần này họ đến đây,ắt là đều có chung một mục đích, dò thực hư ở nàng.
Lần trước nàng bắt ba nhóm sát thủ, kiện tới Kim Loan Điện, đó chắc chắn là lời cảnh tỉnh tốt nhất, bắt những người đang trốn ở góc tối muốn đối phó nàng, buộc lòng phải đưa ra nơi sáng!
Nếu Diệp Hề Tương là do Diệp phế hậu sai đến, vậy Chu nhị công tử này ắt là do Trấn Quốc Công Chu tướng quân sai y tới! Nếu không chính là Tĩnh vương Thượng Quan Mặc!
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy ra hiệu mời, “Chư vị đã tới đây rồi, thì đều là khách quý của ta, Hàm Yên, đi bảo bếp làm một bữa tiệc ngon, ta phải chiêu đãi khách quý.”
“Vâng tiểu thư.” Hàm Yên cúi người, trừng mắt nhìn Khương Sở, rồi nhanh chân rời khỏi.
Mọi người ngồi xuống, tì nữ bưng trà lên trước, Vu Thức Vy giơ tay bảo: “Mời chư vị thưởng thức Tuyết Tùng vừa được gửi tới trong năm nay.”
“Tuyết Tùng?” Diệp Hề Tương kinh ngạc, Tuyết Tùng là thứ mà Liêu Đông chuyên hiến dâng cho hoàng gia thưởng thức, một năm chẳng qua chỉ sản xuất ra được vài lạng, cực kỳ quý hiếm, ngàn vàng khó mua, ngay cả hoàng thượng cũng không nỡ uống, sao Vu Thức Vy lại có?
Chu Đình Nguyên đã cầm tách trà lên, mở nắp ra, nhẹ nhàng hít một hơi nói: “Trà này hương vị thanh như hoa lài, nhưng lại không có mùi thơm nồng nặc như hoa lài, đủ mê say lòng người, hạ quan lần đầu tiên ngửi được mùi hương mỹ miều này, cảm tạ Vu tiểu thư đã chiêu đãi.”
Nói xong y uống một ngụm, chỉ thấy vị ngọt vào họng, mùi vị đọng lại rất lâu, vô cùng ngon miệng, “Không hổ danh là trà thiên hạ cực phẩm.”
Vu Thức Vy cười, “Xem ra Chu nhị công tử là người yêu trà, Chu gia và ta vốn dĩ có chút hiềm khích, Chu nhị công tử có thể đến đây, tiểu nữ rất vlui…”
Lời khách sáo còn chưa kịp nói xong, đã bị Thượng Quan Cửu U lạnh lùng ngắt lời, “Uống trà thì uống trà, nói nhiều vậy làm gì?”
Vu Thức Vy và Chu Đình Nguyên đồng thời thay đổi sắc mặt, Vu Thức Vy lạnh nhạt mỉa mai nói: “Vụ án năm mươi vạn đại quân Nam Cương mất tích còn chưa điều tra rõ, vương gia còn đang mang hiềm nghi bất thần, hay là nói ít hai câu đi, không nói chuyện, bọn ta cũng vẫn sẽ tôn kính ngươi, không xem ngươi là người câm đâu.”
“Ngươi …” Thượng Quan Cửu U tức giận, hắn chẳng qua là thấy nàng nói chuyện vui vẻ với người đàn ông khác nên chướng tai gai mắt thôi, sao lại chọc giận nàng ta?
Khương Sở thấy Vu Thức Vy đối xử với Thượng Quan Cửu U, còn không khách sáo hơn so với lúc đối xử với y, nên lòng bắt đầu cảm thấy cân bằng , bèn cầm tách trà lên nói: “Vu tiểu thư, trà này không uống đã say, có thể tặng bổn công tử một lạng?”
Vu Thức Vy đưa mắt nhìn y, thấy vẻ cười nhạo ẩn nấp trong ánh mắt y, bỗng cảm thấy tức cười, “Nếu Khương công tử đã mở lời rồi, vậy tiểu nữ sẽ tặng Khương công tử một lạng, tặng Chu công tử hai lạng.”
Tặng y một lạng?
Tặng Chu công tử hai lạng?
Tại sao?
Khương Sở không vui nhíu mày, cảm thấy Vu Thức Vy đang cố ý vả vào mặt y, “Vu tiểu thư, cớ sao tặng hắn hai lạng? Hắn đâu có xin, bổn công tử đã xin đấy.”
Vu Thức Vy che môi cười, “Một lạng đó là tặng cho lão phu nhân của Trấn Quốc Công Phủ, lần trước vụ án của nhị ca ta, nếu không phải do Chu lão phu nhân bao dung, bọn ta cũng không thể tìm ra chân tướng nhanh như vậy, để vụ án được sáng tỏ, di thể của Chu công tử tuy chưa tìm thấy, nhưng dù sao cũng coi như chết nhắm mắt, không đến nỗi chết mà không rõ vì sao…”
Hóa ra là vậy … Khương Sở gật gật đầu, “Vậy được rồi, bổn công tử miễn cưỡng, tha thứ cho ngươi.”
Chu Đình Nguyên bất ngờ trước thái độ của nàng nên bèn đứng dậy chắp tay nói: “Vậy tại hạ không khách sáo, đa tạ Vu tiểu thư.”
Thượng Quan Cửu U ở bên cạnh lạnh lùng quan sát, nghiến răng lẩm bẩm: “Thứ gì, người đàn bà lẳng lơ, sao với ai cũng cười?”
Khương Sở cố tình giả vờ nghe không thấy, lớn tiếng nói: “Cửu U vương, người đang lẩm bẩm gì vậy?”
Thượng Quan Cửu U khựng lại, lạnh lùng nhìn Khương Sở, vừa nãy nhìn hắn đã thấy hắn giống đồ đàn bà, nhìn gần … càng giống, không phải y nói chứ, Vu Thức Vy sao lại đi chung với gã đồ đàn bà như vậy? Đúng là ngán tận cổ …
“Bổn vương nói gì, liên quan gì tới ngươi? Tên vô danh tiểu tốt, dám tùy tiện bắt chuyện với bổn vương, cũng không biết tè một bãi ra soi soi gương, nhìn xem bộ dạng đàn bà của ngươi…”
Nụ cười bên môi của Khương Sở khựng lại, Khương Sở y đây người gặp người mở, hoa gặp hoa nở, oai vũ bất phàm, bộ dạng đàn bà ở đâu?
Y đâu có đắc tội với hắn?
Sao lại chửi khó nghe như vậy?
Nói chuyện không có chút trình độ, quả nhiên là thua xa Hàn Giang Nguyệt.
Hàn Giang Nguyệt vốn nổi tiếng ác miệng, nhưng chửi người khác lại không mang một từ tục tỉu nào cả, đâu như hắn, trước mặt nữ nhi nói chuyện tè một bãi, đúng thô tục!
Y vẫn luôn hiếu kỳ tại sao Vu Thức Vy lại chọn Hàn Giang Nguyệt mà không phải Thượng Quan Cửu U, bây giờ xem ra, đáp án rất rõ ràng, Thượng Quan Cửu U quả thật đáng ghét!
Hắn quay đầu lại, nhìn Vu Thức Vy, cố tình nói, “Nghe nói Mẫn thân vương sắp về rồi, Vu tiểu thư sẽ thành thân với y trong năm nay chứ?”
Sắc mặt Vu Thức Vy đơ ra, quay đầu lại, nhìn Khương Sở với ánh mắt sắt nhọn, hắn cố ý, nhất định là cố ý!
“Khương công tử, lúc nãy chẳng phải ngươi nói mẫu thân già đang nằm bệnh ở nhà sao, còn không mau quay về?”
Màu mắt của Khương Sở lấp loe, cảm thấy tức cười, muốn đuổi y đi cũng không cần phải nói mẫu thân già ở nhà bị bệnh chứ, y đâu ra mẫu thân già gì?
Vở kịch của y còn chưa coi xong, y không đi đâu.
“Bệnh của mẫu thân ta không sao cả, chỉ là Vu tiểu thư, nói đến chuyện hôn sự với Mẫn thân vương, xấu hổ rồi sao? Thật ra không cần phải xấu hổ, sớm muộn gì cũng phải gả thôi.”
Xấu hổ?
Ánh mắt Vu Thức Vy lộ vẻ tức cười, con mắt nào của y nhìn thấy nàng xấu hổ? Giỏi mở to mắt ra nói bậy hơn cả nàng!
Lúc này, yến tiệc đã được sắp xếp xong, Hàm Yên đến trước mặt Vu Thức Vy, cúi người nói: “Mời tiểu thư và chư vị khách quý dời bước đến phòng khách.”
Khương Sở gật đầu, bộ dạng như hiển nhiên, “Đây mới là bộ dạng của một tì nữ, qua đây, chải chải đầu cho bổn công tử.”
Hàm Yên kinh ngạc ngẩn đầu lên, đụng phải đôi mắt đào hoa của Khương Sở, nhìn thấy ánh mắt y lộ vẻ bá đạo khó nói, có hơi ngạc nhiên.
Nàng ta đi theo bên tiểu thư, gặp qua không ít người, nên cũng có mắt nhìn người nhất định, sao nàng đột nhiên cảm thấy Khương công tử này, có khí chất cao quý thấp thoáng trên người?
Nàng ta chỉ biết rằng Khương Sở là khách thường của Tĩnh vương phủ, nhưng lại điều tra không ra bối cảnh của y, rất thần bí!
Thấy Hàm Yên đơ người ra, Khương Sở không kìm được hối thúc: “Đờ ra làm gì? Hình tượng đẹp đẽ của bổn công tử đã bị ngươi làm hỏng rồi, ngươi có trách nhiệm phải hầu hạ chải chuốc lại cho bổn công tử.
Vu Thức Vy thấy bộ dạng ngỡ ngàng của Hàm Yên, lại nhìn Khương Sở quyết tâm bắt Hàm Yên hầu hạ, có hơi đau đầu, “Hàm Yên, chải chuốc lại cho y đi.”
“Vâng … tiểu thư.” Hàm Yên không tình nguyện thô bạo kéo vạt tay áo của Khương Sở, “Khương công tử, theo ta.”
“Này, ngươi chậm chút, ngươi nói nữ nhi như ngươi, hung dữ như vậy, ngươi sẽ gả không ra đâu.”
“Công tử đi mau lên.”
“Ngươi …”
Nhìn Khương Sở ồn ào này, Vu Thức Vy bỗng nhớ tới Hàn Giang Nguyệt vô lại, không biết giờ huynh ấy đang đi tới đâu…
“Người đàn bà lẳng lơ, đừng nhìn nữa, tên đồ đàn bà ấy đi xa rồi!” Thượng Quan Cửu U thật muốn bóp chết người đàn bà đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông khác này.
Hàm Yên bị Khương Sở chỉ trích tới mặt đỏ bừng, cảm thấy hơi mất mặt, bèn nhìn sang Vu Thức Vy, vẫn là lời cầu cứu không lời.
Vu Thức Vy nhìn nàng ta, nở lên nụ cười nhẹ nhàng, ý bảo Hàm Yên không cần phải để ý đến y, sau đó đứng dậy cúi người, “Dân nữ bái kiến Cửu U Vương, Diệp tiểu thư, Chu công tử.”
Vẻ mặt Thượng Quan Cửu U lạnh lùng, nghiêng mắt nhìn Vu Thức Vy một cái, rồi quay đầu đi, giọng điệu không được ổn lắm, “Bổn vương không dám nhận!”
“Thức Vy, đừng đa lễ vậy.” Diệp Hề Tương sải bước bước tới, trên gương mặt được tô điểm tinh tế nở một nụ cười, muốn thân thiết kéo lấy tay của Vu Thức Vy, nhưng lại bị Vu Thức Vy lẳng lặng tránh né, nàng lạnh nhạt nói: “Cám ơn Diệp tiểu thư.”
Diệp Hề Tương không ngờ Vu Thức Vy sẽ né tránh, sắc mặt hơi ngượng ngùng, cười gượng gạo nói: “Không sao, không sao.”
Trong lòng lại thấy bồn chồn lo lắng, Vu Thức Vy xa lánh nàng như vậy, ắt hẳn là vì chuyện lần đó. Nàng ta thông minh như vậy, sao có thể nghĩ không ra là nàng đã hợp tác với Hoàng hậu nương nương.
Chung quy vẫn là nàng có lỗi với nàng ta.
Chu Đình Nguyên ở bên cạnh, đang nhìn chằm chằm Vu Thức Vy, trong ánh mắt có sự hiếu kỳ, lúc tam đệ Chu Đình Thâm chết, y vừa đúng đang nhậm chức ở nơi khác, ngay đến tan lễ cũng không kịp về. Nghe nói chính là nữ nhi này đang dẫn quan khám nghiệm tử thi trong cung đến để khám nghiệm, phá giải vụ án tam đệ bị giết, cách hành sự của nàng ta rất cẩn trọng, suy nghĩ cũng tỉ mỉ kỹ càng, tổ mẫu của y vẫn hay khen nàng.
Cho nên, y vẫn luôn muốn gặp người phụ nữ truyền kỳ đã từ một thứ nữ ti hèn trở thành công chúa, và bây giờ lại trở thành dân thường này là một người như thế nào, lời đồn đều nói nàng ta thủ đoạn độc ác, là tên nữ ma đầu biến thái, nhưng không ngờ lại là một người phụ nữ xinh đẹp nhu mì như vậy, so với thủ đoạn độc ác, biến thái tàn nhẫn … thật sự không có chút liên hệ nào cả.
Nhưng nhìn người không được nhìn bề ngoài chẳng phải sao?
Lúc y đang quan sát, Vu Thức Vy cũng đang quan sát sơ lược về y, trông y chỉ tầm hai mươi năm sáu, ở độ tuổi trưởng thành, y mặc trên người cẩm y màu xanh biếc, thân hình cao ráo, tướng mạo đường đường, xem ra ắt là nhị ca của Chu Đình Thâm.
Lần này họ đến đây,ắt là đều có chung một mục đích, dò thực hư ở nàng.
Lần trước nàng bắt ba nhóm sát thủ, kiện tới Kim Loan Điện, đó chắc chắn là lời cảnh tỉnh tốt nhất, bắt những người đang trốn ở góc tối muốn đối phó nàng, buộc lòng phải đưa ra nơi sáng!
Nếu Diệp Hề Tương là do Diệp phế hậu sai đến, vậy Chu nhị công tử này ắt là do Trấn Quốc Công Chu tướng quân sai y tới! Nếu không chính là Tĩnh vương Thượng Quan Mặc!
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy ra hiệu mời, “Chư vị đã tới đây rồi, thì đều là khách quý của ta, Hàm Yên, đi bảo bếp làm một bữa tiệc ngon, ta phải chiêu đãi khách quý.”
“Vâng tiểu thư.” Hàm Yên cúi người, trừng mắt nhìn Khương Sở, rồi nhanh chân rời khỏi.
Mọi người ngồi xuống, tì nữ bưng trà lên trước, Vu Thức Vy giơ tay bảo: “Mời chư vị thưởng thức Tuyết Tùng vừa được gửi tới trong năm nay.”
“Tuyết Tùng?” Diệp Hề Tương kinh ngạc, Tuyết Tùng là thứ mà Liêu Đông chuyên hiến dâng cho hoàng gia thưởng thức, một năm chẳng qua chỉ sản xuất ra được vài lạng, cực kỳ quý hiếm, ngàn vàng khó mua, ngay cả hoàng thượng cũng không nỡ uống, sao Vu Thức Vy lại có?
Chu Đình Nguyên đã cầm tách trà lên, mở nắp ra, nhẹ nhàng hít một hơi nói: “Trà này hương vị thanh như hoa lài, nhưng lại không có mùi thơm nồng nặc như hoa lài, đủ mê say lòng người, hạ quan lần đầu tiên ngửi được mùi hương mỹ miều này, cảm tạ Vu tiểu thư đã chiêu đãi.”
Nói xong y uống một ngụm, chỉ thấy vị ngọt vào họng, mùi vị đọng lại rất lâu, vô cùng ngon miệng, “Không hổ danh là trà thiên hạ cực phẩm.”
Vu Thức Vy cười, “Xem ra Chu nhị công tử là người yêu trà, Chu gia và ta vốn dĩ có chút hiềm khích, Chu nhị công tử có thể đến đây, tiểu nữ rất vlui…”
Lời khách sáo còn chưa kịp nói xong, đã bị Thượng Quan Cửu U lạnh lùng ngắt lời, “Uống trà thì uống trà, nói nhiều vậy làm gì?”
Vu Thức Vy và Chu Đình Nguyên đồng thời thay đổi sắc mặt, Vu Thức Vy lạnh nhạt mỉa mai nói: “Vụ án năm mươi vạn đại quân Nam Cương mất tích còn chưa điều tra rõ, vương gia còn đang mang hiềm nghi bất thần, hay là nói ít hai câu đi, không nói chuyện, bọn ta cũng vẫn sẽ tôn kính ngươi, không xem ngươi là người câm đâu.”
“Ngươi …” Thượng Quan Cửu U tức giận, hắn chẳng qua là thấy nàng nói chuyện vui vẻ với người đàn ông khác nên chướng tai gai mắt thôi, sao lại chọc giận nàng ta?
Khương Sở thấy Vu Thức Vy đối xử với Thượng Quan Cửu U, còn không khách sáo hơn so với lúc đối xử với y, nên lòng bắt đầu cảm thấy cân bằng , bèn cầm tách trà lên nói: “Vu tiểu thư, trà này không uống đã say, có thể tặng bổn công tử một lạng?”
Vu Thức Vy đưa mắt nhìn y, thấy vẻ cười nhạo ẩn nấp trong ánh mắt y, bỗng cảm thấy tức cười, “Nếu Khương công tử đã mở lời rồi, vậy tiểu nữ sẽ tặng Khương công tử một lạng, tặng Chu công tử hai lạng.”
Tặng y một lạng?
Tặng Chu công tử hai lạng?
Tại sao?
Khương Sở không vui nhíu mày, cảm thấy Vu Thức Vy đang cố ý vả vào mặt y, “Vu tiểu thư, cớ sao tặng hắn hai lạng? Hắn đâu có xin, bổn công tử đã xin đấy.”
Vu Thức Vy che môi cười, “Một lạng đó là tặng cho lão phu nhân của Trấn Quốc Công Phủ, lần trước vụ án của nhị ca ta, nếu không phải do Chu lão phu nhân bao dung, bọn ta cũng không thể tìm ra chân tướng nhanh như vậy, để vụ án được sáng tỏ, di thể của Chu công tử tuy chưa tìm thấy, nhưng dù sao cũng coi như chết nhắm mắt, không đến nỗi chết mà không rõ vì sao…”
Hóa ra là vậy … Khương Sở gật gật đầu, “Vậy được rồi, bổn công tử miễn cưỡng, tha thứ cho ngươi.”
Chu Đình Nguyên bất ngờ trước thái độ của nàng nên bèn đứng dậy chắp tay nói: “Vậy tại hạ không khách sáo, đa tạ Vu tiểu thư.”
Thượng Quan Cửu U ở bên cạnh lạnh lùng quan sát, nghiến răng lẩm bẩm: “Thứ gì, người đàn bà lẳng lơ, sao với ai cũng cười?”
Khương Sở cố tình giả vờ nghe không thấy, lớn tiếng nói: “Cửu U vương, người đang lẩm bẩm gì vậy?”
Thượng Quan Cửu U khựng lại, lạnh lùng nhìn Khương Sở, vừa nãy nhìn hắn đã thấy hắn giống đồ đàn bà, nhìn gần … càng giống, không phải y nói chứ, Vu Thức Vy sao lại đi chung với gã đồ đàn bà như vậy? Đúng là ngán tận cổ …
“Bổn vương nói gì, liên quan gì tới ngươi? Tên vô danh tiểu tốt, dám tùy tiện bắt chuyện với bổn vương, cũng không biết tè một bãi ra soi soi gương, nhìn xem bộ dạng đàn bà của ngươi…”
Nụ cười bên môi của Khương Sở khựng lại, Khương Sở y đây người gặp người mở, hoa gặp hoa nở, oai vũ bất phàm, bộ dạng đàn bà ở đâu?
Y đâu có đắc tội với hắn?
Sao lại chửi khó nghe như vậy?
Nói chuyện không có chút trình độ, quả nhiên là thua xa Hàn Giang Nguyệt.
Hàn Giang Nguyệt vốn nổi tiếng ác miệng, nhưng chửi người khác lại không mang một từ tục tỉu nào cả, đâu như hắn, trước mặt nữ nhi nói chuyện tè một bãi, đúng thô tục!
Y vẫn luôn hiếu kỳ tại sao Vu Thức Vy lại chọn Hàn Giang Nguyệt mà không phải Thượng Quan Cửu U, bây giờ xem ra, đáp án rất rõ ràng, Thượng Quan Cửu U quả thật đáng ghét!
Hắn quay đầu lại, nhìn Vu Thức Vy, cố tình nói, “Nghe nói Mẫn thân vương sắp về rồi, Vu tiểu thư sẽ thành thân với y trong năm nay chứ?”
Sắc mặt Vu Thức Vy đơ ra, quay đầu lại, nhìn Khương Sở với ánh mắt sắt nhọn, hắn cố ý, nhất định là cố ý!
“Khương công tử, lúc nãy chẳng phải ngươi nói mẫu thân già đang nằm bệnh ở nhà sao, còn không mau quay về?”
Màu mắt của Khương Sở lấp loe, cảm thấy tức cười, muốn đuổi y đi cũng không cần phải nói mẫu thân già ở nhà bị bệnh chứ, y đâu ra mẫu thân già gì?
Vở kịch của y còn chưa coi xong, y không đi đâu.
“Bệnh của mẫu thân ta không sao cả, chỉ là Vu tiểu thư, nói đến chuyện hôn sự với Mẫn thân vương, xấu hổ rồi sao? Thật ra không cần phải xấu hổ, sớm muộn gì cũng phải gả thôi.”
Xấu hổ?
Ánh mắt Vu Thức Vy lộ vẻ tức cười, con mắt nào của y nhìn thấy nàng xấu hổ? Giỏi mở to mắt ra nói bậy hơn cả nàng!
Lúc này, yến tiệc đã được sắp xếp xong, Hàm Yên đến trước mặt Vu Thức Vy, cúi người nói: “Mời tiểu thư và chư vị khách quý dời bước đến phòng khách.”
Khương Sở gật đầu, bộ dạng như hiển nhiên, “Đây mới là bộ dạng của một tì nữ, qua đây, chải chải đầu cho bổn công tử.”
Hàm Yên kinh ngạc ngẩn đầu lên, đụng phải đôi mắt đào hoa của Khương Sở, nhìn thấy ánh mắt y lộ vẻ bá đạo khó nói, có hơi ngạc nhiên.
Nàng ta đi theo bên tiểu thư, gặp qua không ít người, nên cũng có mắt nhìn người nhất định, sao nàng đột nhiên cảm thấy Khương công tử này, có khí chất cao quý thấp thoáng trên người?
Nàng ta chỉ biết rằng Khương Sở là khách thường của Tĩnh vương phủ, nhưng lại điều tra không ra bối cảnh của y, rất thần bí!
Thấy Hàm Yên đơ người ra, Khương Sở không kìm được hối thúc: “Đờ ra làm gì? Hình tượng đẹp đẽ của bổn công tử đã bị ngươi làm hỏng rồi, ngươi có trách nhiệm phải hầu hạ chải chuốc lại cho bổn công tử.
Vu Thức Vy thấy bộ dạng ngỡ ngàng của Hàm Yên, lại nhìn Khương Sở quyết tâm bắt Hàm Yên hầu hạ, có hơi đau đầu, “Hàm Yên, chải chuốc lại cho y đi.”
“Vâng … tiểu thư.” Hàm Yên không tình nguyện thô bạo kéo vạt tay áo của Khương Sở, “Khương công tử, theo ta.”
“Này, ngươi chậm chút, ngươi nói nữ nhi như ngươi, hung dữ như vậy, ngươi sẽ gả không ra đâu.”
“Công tử đi mau lên.”
“Ngươi …”
Nhìn Khương Sở ồn ào này, Vu Thức Vy bỗng nhớ tới Hàn Giang Nguyệt vô lại, không biết giờ huynh ấy đang đi tới đâu…
“Người đàn bà lẳng lơ, đừng nhìn nữa, tên đồ đàn bà ấy đi xa rồi!” Thượng Quan Cửu U thật muốn bóp chết người đàn bà đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông khác này.
Bình luận facebook