Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257
44257
Bên ngoài Phi Loan cung.
Lục An bẩm báo tin tức vừa nhận được từ thám tử ở ngoài cung cho hoàng đế, “Hoàng thượng, sau khi Mẫn Thân vương đưa Vu Thức Vy trở về.....thành....thành thân rồi, còn bày tiệc linh đình....”
“Thành thân?”
Hoàng đế kinh ngạc đứng dậy, không dám tin Hàn Giang Nguyệt lại si tình như vậy, Vu Thức Vy chết rồi nhưng vẫn muốn cưới nàng!
Nhưng, Vu Thức Vy thật sự đã chết rồi sao?
“Lục An, phái người nửa đêm do thám Mẫn thân vương phủ, trẫm cảm thấy Vu Thức Vy căn bản là đang giả chết!”
Nếu không tại sao chỉ có Lan Lăng cung và Phi Loan cung bị nhiễm thiên hoa*, còn những nơi khác thì không bị chứ?
Lục An phân tích nói: “Nô tài cũng cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, nếu Vu Thức Vy giả chết, thì làm sao có thể qua mặt chư vị thái y chứ? Nhiều thái y như vậy không thể nào tất cả đều chẩn đoán sai được, cho nên nô tài cảm thấy vấn đề chính là ở trên người Vu Thức Vy, không phải cô ta tinh thông y thuật sao?”
Hoàng đế nghe xong lập tức lo lắng: “Cô ta giảo hoạt đa đoan, bây giờ cho dù là giả chết, trẫm cũng không cảm thấy kỳ lạ. Đúng rồi, kêu ngươi đi mời Vệ thái y, tại sao Vệ thái y vẫn chưa đến?”
Lục An cúi đầu nói: “Hồi hoàng thượng, Vệ thái y về quê thăm người thân, đợt trước đã xin thái y viện cho nghỉ phép, nhưng nói là ngày mai sẽ trở về, chỉ cần nương nương có thể chống đỡ được đến ngày mai, tin rằng với y thuật cao minh của Vệ thái y, chắc chắn có thể chữa khỏi cho nương nương.”
“Mong là vậy, trẫm không thể mất đi Tĩnh Tuyết...
Hoàng thượng vừa nói vừa nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt sắc bén đó hiện lên vẻ phức tạp, chính nàng ta muốn ông ta giao thi thể của Vu Thức Vy cho Hàn Giang Nguyệt. Nói cũng là nàng kêu Vu Thức vy truyền bệnh cho nàng, trong chuyện này, rốt cuộc nàng đang vào diễn vai gì đây?
Dao Hoa cung.
Diệp Thần phi nghe thấy tin Vu Thức Vy đã thành thân cùng Hàn Giang Nguyệt, giận đến nỗi đập bể hết những đồ sứ trong nhà, mặt đất đồ sứ vỡ vụn, cảnh tượng thật là khủng khiếp.
“Không phải bổn cung đã nói rồi sao, không cho Vu Thức Vy rời khỏi hoàng cung, người nào ngăn cản thì giết người đó, các ngươi làm việc kiểu gì vậy?”
Trong cơn phẫn nộ, Như Mộng không tự chủ được quỳ xuống, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, “Hồi nương nương, là Mẫn Thân vương, y giết hết tất cả ám vệ của chúng ta, đưa Vy Thức Vy đi, võ công của y vô cùng cao cường, người của chúng ta căn bản không thể ngăn cản.”
Khuôn mặt như hoa như ngọc của Diệp Thần phi bỗng trở nên méo mó, “Vậy hoàng thượng thì sao? Vu Thức Vy rõ ràng là đang giả chết, chẳng lẽ hoàng thượng không nhìn ra sao? Tại sao lại cho Hàn Giang Nguyệt tiến cung, còn mang theo Vu Thức Vy rời khỏi chứ?”
Vừa nghĩ đến Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt lúc này đã thành đôi thành cặp, còn Hoa nhi của bà ta vẫn chưa rõ tung tích, bà ta liền hận đến cắn răng, hận không thể xông đến Mẫn Thân vương phủ, chém Vu Thức Vy ra làm trăm mảnh.
Như Mộng nhìn thấy khuôn mặt méo mó của bà ta, trong lòng sợ hãi, lại nói: “Nô tỳ đã phái người điều tra rồi, là Nhàn quý phi, Nhàn quý phi nói đều tại Vu Thức Vy truyền bệnh cho cô ta, cho nên mới kêu hoàng thượng ném thi thể Vu Thức Vy ra ngoài cung. Đúng lúc Mẫn Thân vương ở ngoài cửa cung cầu xin thi thể của Vu Thức Vy, cho nên...”
Diệp thần phi đập bàn một cái, tức giận vô cùng nói: “Con tiện nhân Chu Tĩnh Tuyết, cô ta đang yên đang lành tại sao lại bị Vu Thức Vy truyền bệnh chứ? Cô ta đi gặp Vu Thức Vy rồi sao?”
“Nghe nói đi ngang qua cửa cung của Lan Lăng cung, cho nên bị truyền bệnh.”
“Hư, hàm hồ, tại sao lại đúng lúc đi ngang Lan Lăng cung, còn đúng lúc bị truyền bệnh? Mấy năm nay cô ta đều không màng việc trong cung, không màng thế sự, do bổn cung sơ suất rồi, không phải cô ta cũng nhiễm thiên hoa sao? vậy thì để cô ta chết trong thiên hoa đi.”
“Còn nữa, phái người đi Mẫn Thân vương phủ điều tra xem, nếu Vu Thức Vy còn sống, trước hết đừng nên bứt dây động rừng, việc này bổn cung cần nghĩ kế lâu dài!”
“Vâng, nô tỳ đã rõ!”
Chớp mắt đã là ban đêm, trong mật thất ánh đèn sáng chói, bố trí vô cùng xa hoa.
Cặp nến long phụng màu đỏ chớp chớp trên bàn, ở giữa táo đỏ đổ chồng lên nhau thành một ngọn núi nhỏ, còn có đậu phộng, long nhãn, hạt sen, tạo thành chữ nhất, ngụ ý sớm sanh quý tử, chữ hỷ được dán khắp phòng, vàng bạc châu báu, khắp phòng đều có, tạo nên một một khung cảnh vô cùng vui mừng.
Hàn Giang Nguyệt ôm lấy Vu Thức Vy chậm rãi tiến vào trong mật thất, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng xuống, đặt xuống chiếc giường thổ cẩm màu đỏ tứ hỷ như ý. Xung quanh bốn phía rèm châu như lưu tô bay phấp phới, được xuyên từ viên châu mã não màu đỏ, ánh nến phản chiếu, phát ra từng tia sáng hoa lệ, làm cho người xem hoa cả mắt.
Còn Hàn Giang Nguyệt vẫn mặc bộ hồng bào đại hỷ, nắm lấy tay nàng đặt lên ngực y, ánh mắt quyến luyến nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Vy Nhi, cuối cùng chúng ta cũng thành thân rồi, nàng có vui không?”
Đôi mắt của người nằm trên giường nhắm chặt lại, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng khẽ hiện lên sắc đào hoa, hàng lông mi dài che lại hốc mắt, hiện lên một vẻ đẹp kiều mị, tựa như ánh sáng lướt qua, khiến người khác chỉ nhìn qua một cái, liền chìm đắm trong vẻ đẹp thần bí đó.
Nàng mặc bộ y phục màu đỏ, vốn đã yểu điệu kiêu sa, như một đóa hoa anh túc có độc, hôm nay càng thêm rực rỡ.
Đây có lẽ chính là tâm chi sở hướng, vạn vật giai không.
Ánh mắt của Hàn Giang Nguyệt bất giác nhìn về phía xa, hình như đã nhớ ra điều gì, chậm rãi nói: “Vy Nhi, nàng có biết ta đợi giờ khắc này, đợi bao lâu rồi không?”
Lâu đến nỗi hắn cũng nhớ không rõ là bao lâu nữa.
“Vy Nhi, xin nàng hãy mau tỉnh dậy, xem căn hỷ phòng mà ta tự tay bố trí, nàng có hài lòng không?”
Y nghĩ chắc nàng sẽ thích, ừ, chắc chắn là như vậy.
“Vy Nhi, ta...”
“Chúng ta có phải nên uống rượu giao bôi rồi không?”
“Đúng vậy, nên uống rồi...”
Hàn Giang Nguyệt nhẹ nhàng nói, càng nói càng nói càng cảm thấy không đúng, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Vu Thức Vy không biết từ khi nào đã tỉnh dậy, mỉm cười nhìn y, đôi mắt long lanh ôn nhu như nước, dường như đang nói điều gì đó.
“Vy Nhi, nàng tỉnh rồi sao?” Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Giang Nguyệt tỏa ra tia sáng vui mừng mãnh liệt, mững rỡ vô cùng, “Vy Nhi, nàng thật sự tỉnh rồi sao!”
Trong chớp mắt, y liền kéo nàng ôm vào lòng, ôm nàng thật chặt, vô cùng kích động, “Ta biết mà, ta biết đây chỉ là kế sách của nàng thôi.”
Vu Thức Vy bị y ôm đến nỗi không thở được, dùng hết sức lực toàn thân mới đẩy được y ra, trong lòng cảm thấy buồn cười nói: “Ta ở hoàng cung chưa chết, nhưng lại bị huynh ôm chết rồi đấy, há chẳng phải huynh giết ta rồi sao?
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt đỏ lên, ngượng ngùng gãi đầu, như một tên ngốc, cười ngây ngô, “Là ta quá kích động rồi, ta quá kích động rồi.”
Khuôn mặt Vu Thức Vy khẽ ửng đỏ, dư quang liếc về phía hai chiếc ly được dây đỏ buộc vào nhau, nói: “Uống xong rượu giao bôi, mới được tính đại lễ đã hoàn thành, còn không mau đưa qua đây?”
Hàn Giang Nguyệt lúc này mới nhớ lại, lập tức đi lấy, liền phát hiện trước giờ bản thân luôn nhanh nhẹn nhưng hôm nay không biết bị làm sao, lại trở nên chậm chạp, ngay cả rót rượu mà cũng rót ra ngoài.
Trong lòng không ngừng khinh bỉ bản thân, Hàn Giang Nguyệt, tay ngươi run cái gì chứ? Có gì đáng để khẩn trương đâu? Không phải trong lòng ngươi đã diễn tập hàng ngàn lần rồi sao?
Nhưng...vẫn vô cùng khẩn trương!
Vu Thức Vy nhìn y đột nhiên lại trở nên chậm chạp, càng cảm thấy buồn cười hơn, nhận lấy ly rượu y mang tới, không nhịn được muốn chọc y, “Ôi, đây có phải là đại anh hùng Hàn Giang Nguyệt luôn hết mình khi ra trận mà ta từng quen biết không? Sao ta lại cảm thấy không giống nhỉ? Nói, ngươi là ai? Tại sao lại dám mạo xưng vương gia của chúng ta?”
Nghe vậy, Hàn Giang Nguyệt hoảng hốt, vội vàng giải thích, “Không có, ta là thật...”
Chưa nói dứt câu đã bắt gặp ánh mắt đùa giỡn của Vu Thức Vy, “Được lắm Vy Nhi, nàng dám trêu đùa phu quân của nàng ư.”
Vu Thức Vy cầm lấy ly rượu, vòng qua tay y, làm ra tư thế định uống, cười nói: “Có uống hay không? Không uống là ta ném đi đấy.”
Hàn Giang Nguyệt lập tức đưa ly rượu lên môi, trong chớp mắt ánh mắt thấp thỏm đó nhìn Vu Thức Vy, hóa thành tình thâm, mắt sáng như đuốc, vô cùng nghiêm túc, “Uống ly rượu này, nàng sẽ là thê tử của ta, thật sự không hối hận chứ?”
Vu Thức Vy không có nửa phần do dự, ngẩng đầu uống cạn, hào sảng cười: “Không hối hận.”
Hàn Giang Nguyệt giương khóe miệng, cũng uống một hơi cạn, sau đó ném ly qua một bên.
Chớp mắt, tầm mắt như lửa, nhìn vào ánh mắt của Vu Thức Vy, nhắc đến vấn đề muốn tránh cũng không thể tránh, “Vy Nhi, lễ cũng thành rồi, có phải chúng ta nên động phòng rồi không?”
Động phòng...
Đáy mắt Vu Thức Vy hiện lên một tia ngượng ngùng, ánh mắt e dè nói: “Ta...Ta vẫn chưa chuẩn bị...”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt như hai ngọn đuốc rực sáng, khẽ nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn nhẹ vào đôi môi của nàng, khẽ nói: “Đừng sợ, ta sẽ rất nhẹ nhàng, giống như vậy.....”
Trong chớp mắt, Vu Thức Vy chỉ thấy trước mắt nhòe đi, đợi đến khi nhìn rõ, toàn thân nằm dưới người y, những nụ hôn bao phủ trời đất rơi xuống, “Ư....”
Ánh sáng mờ ảo, khung cảnh hữu tình, một đêm xuân quang vô hạn.
*Bệnh đậu mùa.
Bên ngoài Phi Loan cung.
Lục An bẩm báo tin tức vừa nhận được từ thám tử ở ngoài cung cho hoàng đế, “Hoàng thượng, sau khi Mẫn Thân vương đưa Vu Thức Vy trở về.....thành....thành thân rồi, còn bày tiệc linh đình....”
“Thành thân?”
Hoàng đế kinh ngạc đứng dậy, không dám tin Hàn Giang Nguyệt lại si tình như vậy, Vu Thức Vy chết rồi nhưng vẫn muốn cưới nàng!
Nhưng, Vu Thức Vy thật sự đã chết rồi sao?
“Lục An, phái người nửa đêm do thám Mẫn thân vương phủ, trẫm cảm thấy Vu Thức Vy căn bản là đang giả chết!”
Nếu không tại sao chỉ có Lan Lăng cung và Phi Loan cung bị nhiễm thiên hoa*, còn những nơi khác thì không bị chứ?
Lục An phân tích nói: “Nô tài cũng cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, nếu Vu Thức Vy giả chết, thì làm sao có thể qua mặt chư vị thái y chứ? Nhiều thái y như vậy không thể nào tất cả đều chẩn đoán sai được, cho nên nô tài cảm thấy vấn đề chính là ở trên người Vu Thức Vy, không phải cô ta tinh thông y thuật sao?”
Hoàng đế nghe xong lập tức lo lắng: “Cô ta giảo hoạt đa đoan, bây giờ cho dù là giả chết, trẫm cũng không cảm thấy kỳ lạ. Đúng rồi, kêu ngươi đi mời Vệ thái y, tại sao Vệ thái y vẫn chưa đến?”
Lục An cúi đầu nói: “Hồi hoàng thượng, Vệ thái y về quê thăm người thân, đợt trước đã xin thái y viện cho nghỉ phép, nhưng nói là ngày mai sẽ trở về, chỉ cần nương nương có thể chống đỡ được đến ngày mai, tin rằng với y thuật cao minh của Vệ thái y, chắc chắn có thể chữa khỏi cho nương nương.”
“Mong là vậy, trẫm không thể mất đi Tĩnh Tuyết...
Hoàng thượng vừa nói vừa nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt sắc bén đó hiện lên vẻ phức tạp, chính nàng ta muốn ông ta giao thi thể của Vu Thức Vy cho Hàn Giang Nguyệt. Nói cũng là nàng kêu Vu Thức vy truyền bệnh cho nàng, trong chuyện này, rốt cuộc nàng đang vào diễn vai gì đây?
Dao Hoa cung.
Diệp Thần phi nghe thấy tin Vu Thức Vy đã thành thân cùng Hàn Giang Nguyệt, giận đến nỗi đập bể hết những đồ sứ trong nhà, mặt đất đồ sứ vỡ vụn, cảnh tượng thật là khủng khiếp.
“Không phải bổn cung đã nói rồi sao, không cho Vu Thức Vy rời khỏi hoàng cung, người nào ngăn cản thì giết người đó, các ngươi làm việc kiểu gì vậy?”
Trong cơn phẫn nộ, Như Mộng không tự chủ được quỳ xuống, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, “Hồi nương nương, là Mẫn Thân vương, y giết hết tất cả ám vệ của chúng ta, đưa Vy Thức Vy đi, võ công của y vô cùng cao cường, người của chúng ta căn bản không thể ngăn cản.”
Khuôn mặt như hoa như ngọc của Diệp Thần phi bỗng trở nên méo mó, “Vậy hoàng thượng thì sao? Vu Thức Vy rõ ràng là đang giả chết, chẳng lẽ hoàng thượng không nhìn ra sao? Tại sao lại cho Hàn Giang Nguyệt tiến cung, còn mang theo Vu Thức Vy rời khỏi chứ?”
Vừa nghĩ đến Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt lúc này đã thành đôi thành cặp, còn Hoa nhi của bà ta vẫn chưa rõ tung tích, bà ta liền hận đến cắn răng, hận không thể xông đến Mẫn Thân vương phủ, chém Vu Thức Vy ra làm trăm mảnh.
Như Mộng nhìn thấy khuôn mặt méo mó của bà ta, trong lòng sợ hãi, lại nói: “Nô tỳ đã phái người điều tra rồi, là Nhàn quý phi, Nhàn quý phi nói đều tại Vu Thức Vy truyền bệnh cho cô ta, cho nên mới kêu hoàng thượng ném thi thể Vu Thức Vy ra ngoài cung. Đúng lúc Mẫn Thân vương ở ngoài cửa cung cầu xin thi thể của Vu Thức Vy, cho nên...”
Diệp thần phi đập bàn một cái, tức giận vô cùng nói: “Con tiện nhân Chu Tĩnh Tuyết, cô ta đang yên đang lành tại sao lại bị Vu Thức Vy truyền bệnh chứ? Cô ta đi gặp Vu Thức Vy rồi sao?”
“Nghe nói đi ngang qua cửa cung của Lan Lăng cung, cho nên bị truyền bệnh.”
“Hư, hàm hồ, tại sao lại đúng lúc đi ngang Lan Lăng cung, còn đúng lúc bị truyền bệnh? Mấy năm nay cô ta đều không màng việc trong cung, không màng thế sự, do bổn cung sơ suất rồi, không phải cô ta cũng nhiễm thiên hoa sao? vậy thì để cô ta chết trong thiên hoa đi.”
“Còn nữa, phái người đi Mẫn Thân vương phủ điều tra xem, nếu Vu Thức Vy còn sống, trước hết đừng nên bứt dây động rừng, việc này bổn cung cần nghĩ kế lâu dài!”
“Vâng, nô tỳ đã rõ!”
Chớp mắt đã là ban đêm, trong mật thất ánh đèn sáng chói, bố trí vô cùng xa hoa.
Cặp nến long phụng màu đỏ chớp chớp trên bàn, ở giữa táo đỏ đổ chồng lên nhau thành một ngọn núi nhỏ, còn có đậu phộng, long nhãn, hạt sen, tạo thành chữ nhất, ngụ ý sớm sanh quý tử, chữ hỷ được dán khắp phòng, vàng bạc châu báu, khắp phòng đều có, tạo nên một một khung cảnh vô cùng vui mừng.
Hàn Giang Nguyệt ôm lấy Vu Thức Vy chậm rãi tiến vào trong mật thất, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng xuống, đặt xuống chiếc giường thổ cẩm màu đỏ tứ hỷ như ý. Xung quanh bốn phía rèm châu như lưu tô bay phấp phới, được xuyên từ viên châu mã não màu đỏ, ánh nến phản chiếu, phát ra từng tia sáng hoa lệ, làm cho người xem hoa cả mắt.
Còn Hàn Giang Nguyệt vẫn mặc bộ hồng bào đại hỷ, nắm lấy tay nàng đặt lên ngực y, ánh mắt quyến luyến nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Vy Nhi, cuối cùng chúng ta cũng thành thân rồi, nàng có vui không?”
Đôi mắt của người nằm trên giường nhắm chặt lại, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng khẽ hiện lên sắc đào hoa, hàng lông mi dài che lại hốc mắt, hiện lên một vẻ đẹp kiều mị, tựa như ánh sáng lướt qua, khiến người khác chỉ nhìn qua một cái, liền chìm đắm trong vẻ đẹp thần bí đó.
Nàng mặc bộ y phục màu đỏ, vốn đã yểu điệu kiêu sa, như một đóa hoa anh túc có độc, hôm nay càng thêm rực rỡ.
Đây có lẽ chính là tâm chi sở hướng, vạn vật giai không.
Ánh mắt của Hàn Giang Nguyệt bất giác nhìn về phía xa, hình như đã nhớ ra điều gì, chậm rãi nói: “Vy Nhi, nàng có biết ta đợi giờ khắc này, đợi bao lâu rồi không?”
Lâu đến nỗi hắn cũng nhớ không rõ là bao lâu nữa.
“Vy Nhi, xin nàng hãy mau tỉnh dậy, xem căn hỷ phòng mà ta tự tay bố trí, nàng có hài lòng không?”
Y nghĩ chắc nàng sẽ thích, ừ, chắc chắn là như vậy.
“Vy Nhi, ta...”
“Chúng ta có phải nên uống rượu giao bôi rồi không?”
“Đúng vậy, nên uống rồi...”
Hàn Giang Nguyệt nhẹ nhàng nói, càng nói càng nói càng cảm thấy không đúng, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Vu Thức Vy không biết từ khi nào đã tỉnh dậy, mỉm cười nhìn y, đôi mắt long lanh ôn nhu như nước, dường như đang nói điều gì đó.
“Vy Nhi, nàng tỉnh rồi sao?” Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Giang Nguyệt tỏa ra tia sáng vui mừng mãnh liệt, mững rỡ vô cùng, “Vy Nhi, nàng thật sự tỉnh rồi sao!”
Trong chớp mắt, y liền kéo nàng ôm vào lòng, ôm nàng thật chặt, vô cùng kích động, “Ta biết mà, ta biết đây chỉ là kế sách của nàng thôi.”
Vu Thức Vy bị y ôm đến nỗi không thở được, dùng hết sức lực toàn thân mới đẩy được y ra, trong lòng cảm thấy buồn cười nói: “Ta ở hoàng cung chưa chết, nhưng lại bị huynh ôm chết rồi đấy, há chẳng phải huynh giết ta rồi sao?
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt đỏ lên, ngượng ngùng gãi đầu, như một tên ngốc, cười ngây ngô, “Là ta quá kích động rồi, ta quá kích động rồi.”
Khuôn mặt Vu Thức Vy khẽ ửng đỏ, dư quang liếc về phía hai chiếc ly được dây đỏ buộc vào nhau, nói: “Uống xong rượu giao bôi, mới được tính đại lễ đã hoàn thành, còn không mau đưa qua đây?”
Hàn Giang Nguyệt lúc này mới nhớ lại, lập tức đi lấy, liền phát hiện trước giờ bản thân luôn nhanh nhẹn nhưng hôm nay không biết bị làm sao, lại trở nên chậm chạp, ngay cả rót rượu mà cũng rót ra ngoài.
Trong lòng không ngừng khinh bỉ bản thân, Hàn Giang Nguyệt, tay ngươi run cái gì chứ? Có gì đáng để khẩn trương đâu? Không phải trong lòng ngươi đã diễn tập hàng ngàn lần rồi sao?
Nhưng...vẫn vô cùng khẩn trương!
Vu Thức Vy nhìn y đột nhiên lại trở nên chậm chạp, càng cảm thấy buồn cười hơn, nhận lấy ly rượu y mang tới, không nhịn được muốn chọc y, “Ôi, đây có phải là đại anh hùng Hàn Giang Nguyệt luôn hết mình khi ra trận mà ta từng quen biết không? Sao ta lại cảm thấy không giống nhỉ? Nói, ngươi là ai? Tại sao lại dám mạo xưng vương gia của chúng ta?”
Nghe vậy, Hàn Giang Nguyệt hoảng hốt, vội vàng giải thích, “Không có, ta là thật...”
Chưa nói dứt câu đã bắt gặp ánh mắt đùa giỡn của Vu Thức Vy, “Được lắm Vy Nhi, nàng dám trêu đùa phu quân của nàng ư.”
Vu Thức Vy cầm lấy ly rượu, vòng qua tay y, làm ra tư thế định uống, cười nói: “Có uống hay không? Không uống là ta ném đi đấy.”
Hàn Giang Nguyệt lập tức đưa ly rượu lên môi, trong chớp mắt ánh mắt thấp thỏm đó nhìn Vu Thức Vy, hóa thành tình thâm, mắt sáng như đuốc, vô cùng nghiêm túc, “Uống ly rượu này, nàng sẽ là thê tử của ta, thật sự không hối hận chứ?”
Vu Thức Vy không có nửa phần do dự, ngẩng đầu uống cạn, hào sảng cười: “Không hối hận.”
Hàn Giang Nguyệt giương khóe miệng, cũng uống một hơi cạn, sau đó ném ly qua một bên.
Chớp mắt, tầm mắt như lửa, nhìn vào ánh mắt của Vu Thức Vy, nhắc đến vấn đề muốn tránh cũng không thể tránh, “Vy Nhi, lễ cũng thành rồi, có phải chúng ta nên động phòng rồi không?”
Động phòng...
Đáy mắt Vu Thức Vy hiện lên một tia ngượng ngùng, ánh mắt e dè nói: “Ta...Ta vẫn chưa chuẩn bị...”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt như hai ngọn đuốc rực sáng, khẽ nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn nhẹ vào đôi môi của nàng, khẽ nói: “Đừng sợ, ta sẽ rất nhẹ nhàng, giống như vậy.....”
Trong chớp mắt, Vu Thức Vy chỉ thấy trước mắt nhòe đi, đợi đến khi nhìn rõ, toàn thân nằm dưới người y, những nụ hôn bao phủ trời đất rơi xuống, “Ư....”
Ánh sáng mờ ảo, khung cảnh hữu tình, một đêm xuân quang vô hạn.
*Bệnh đậu mùa.
Bình luận facebook