Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 305
44305
Khóe miệng Vu Thức Vy giật giật, hồi lâu mới vân đạm phong khinh nói một câu, "Ta không sợ."
Đường xương khô, nàng đi qua lưỡng thế, sao lại sợ một bộ xương cốt vô danh.
Hàn Giang Nguyệt lúng túng thu tay về, hắn đã quên, hắn cho là nàng còn là. . .
"Đi thôi."
Hàn Giang Nguyệt nắm tay của Vu Thức Vy, mười ngón đan chặt, đi vào bên trong.
Càng đi vào trong, không khí trở nên càng ẩm ướt, thậm chí mơ hồ có thể nghe được tiếng nước chảy, theo âm phong truyền đến, đinh linh rung động, hết sức dễ nghe.
"Trong này có nước?"
Ba người nhanh chóng lại đi thêm một đoạn đường, cuối cùng đi đến trước một hàn đàm, thác nước từ nham bích kia chảy xuống, rơi vào trong đàm, phát ra tiếng nước chảy dễ nghe.
Lạc Thanh Phong cầm cây lửa hai bên dò xét một phen, sau đó trở lại nói rằng, "Hai bên đều không có đường."
Hàn Giang Nguyệt đem cây lửa đưa tới trong tay của Vu Thức Vy, cẩn thận nói rằng: "Ta xuống nước xem xem, xem xem đường có đúng là ở trong nước không, nàng ở nơi này chờ ta."
Vu Thức Vy cầm cây lửa đi về phía trước soi soi, nhìn mặt hồ tối tăm như miệng mãnh thú, đáy lòng đột nhiên nổi lên một cổ tâm tình bất an, "Chàng cẩn thận chút."
"Umh ~ "
"Put tung ~" một tiếng, Hàn Giang Nguyệt nhảy vào trong hàn đàm.
Vu Thức Vy cầm cây lửa nhìn chung quanh, trong lúc lơ đảng phát hiện một ít xương cá ở bên cạnh tảng đá lớn, không khỏi đem cây lửa để sát vào nhìn một chút, vừa nhìn thấy không sao, đột nhiên như hút ngược một ngụm khí lạnh, xương cá này. . . Hàm răng thật là sắc bén, nàng chưa từng thấy qua loài cá nào có hàm răng giống mãnh thú vậy. . .
Nguy rồi, Giang Nguyệt!
"Put tung ~" một tiếng, Vu Thức Vy nhảy trong vào hàn đàm.
Đàm thủy lạnh băng giống như nanh vuốt ác ma, một phen đem nàng bao vây lại, ý lạnh thấu xương, mang đến cơn đau nhè nhẹ, nàng cứng đơ hút một hơi, mới tập trung lại, bơi về bờ bên kia.
Phía sau truyền đến một tiếng rơi xuống nước, không cần suy nghĩ, là Lạc Thanh Phong, "Tiểu thư, chờ thuộc hạ một chút."
Màu nước đen thui nhìn không thấy bất kỳ vật gì, Vu Thức Vy chỉ có thể dựa vào sóng nước ba động, cảm ứng sự tồn tại của Hàn Giang Nguyệt, nàng bơi nhanh chóng, thỉnh thoảng lại ló đầu ra hô to hai tiếng, "Giang Nguyệt ~ "
Nhưng mà, bên trong sơn động ngoại trừ tiếng nước chảy, còn lại là hồi âm của nàng, căn bản là không có bất kỳ cái gì đáp lại.
Vu Thức Vy có chút nóng nảy, lấy hơi một cái, một phát lặn xuống nước, bơi a bơi, đột nhiên cảm thấy ngón tay đau, lập tức tê rần, cả cánh tay đều như mất đi tri giác vậy chết lặng.
Trong khoảnh khắc đó, Vu Thức Vy rõ ràng cảm giác được có một vật gì đó cắn nàng một ngụm, nàng nín thở trồi ra mặt nước, đưa ngón tay lên miệng cảm giác được, nhất thời con ngươi co rụt lại, ngón tay của nàng. . . cư nhiên thiếu mất một miếng thịt!
Là vật vừa rồi, một ngụm ăn mất một miếng thịt trên ngón tay của nàng!
Đáng chết!
"A ~ "
Phía sau, đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, là Lạc Thanh Phong!
"Thanh Phong, ngươi làm sao vậy?" Vu Thức Vy khẩn trương hỏi.
Lạc Thanh Phong đau kêu hô lớn: "Tiểu thư, ngươi đi mau, trong nước có cái gì đó!"
Sắc mặt Vu Thức Vy trầm xuống, hoả tốc bơi đến bên người Lạc Thanh Phong, móc ra dạ minh châu trong ngực vừa nhìn, liền thấy trên cánh tay hắn đang treo hai con cá lớn chừng bàn tay, hàm răng sắc bén một ngụm khảm sâu vào trong máu thịt của hắn, quần áo trên người hiện ra màu đỏ tươi, theo lay động của Lạc Thanh Phong càng thêm cuộn trào mãnh liệt.
Vu Thức Vy không hề nghĩ ngợi, rút ra chủy thủ giấu trong giày, hai ba cái đem cá đang cắn trên cánh tay của hắn cắt xuống, chỉ để miệng cá sắc bén trên cánh tay Lạc Thanh Phong.
"Rút về đi!" Vu Thức Vy quyết đoán nói rằng.
Lạc Thanh Phong cũng không chậm trễ nữa, rất nhanh bơi về tới bên bờ lúc đầu, Vu Thức Vy theo sau đó cũng lên bờ.
Vu Thức Vy cầm lấy cánh tay Lạc Thanh Phong, tinh tế quan sát miệng cá và hàm răng phát ra hàn quang, với đống xương bên cạnh tảng đá lớn kia như nhau, tâm trạng lần nữa trầm xuống, sau đó một tay lấy dạ minh châu nhét vào tay của Lạc Thanh Phong, ngưng trọng nói: "Cầm lấy, ta giúp ngươi lấy xuống, nhịn đau!"
Lạc Thanh Phong gật đầu, sắc mặt hơi khó coi, "vâng."
"Ừ!" Vu Thức Vy lần thứ hai lấy ra chủy thủ,ở giữa miệng cá dầm dề máu gạch một đao, đem hàm trên dưới của cá tách ra, như vậy dễ dàng cho việc rút hàm răng ra.
"Sưu ~" một tiếng, Vu Thức Vy một phát nhổ xuống một hàm răng cá, vết thương thoáng chốc máu chảy tung toé, nàng như nhìn không thấy, như dao sắc chặt đay rối, liên tiếp ba cái, nhổ xuống ba hàm răng còn lại đang khảm trong máu thịt.
Lạc Thanh Phong cắn răng, từ đầu đến cuối chưa phát ra thanh âm nào.
"Đau không ?" Vu Thức Vy hỏi.
Lạc Thanh Phong ngước mắt nhìn nàng một cái,mắt thoáng hiện lên một tia dị quang, lóe lên rồi biến mất, "Không đau."
Vu Thức Vy không nói gì thêm, lặng lẽ vì hắn bôi thuốc, băng bó kỹ vết thương, lúc này mới lại nhảy vào trong hàn đàm, "Đừng đi theo nữa, ta tự có cách đối phó với mấy con cá này!"
Lạc Thanh Phong lông mày nhăn lại, "Tiểu thư ~ "
Cũng không có trả lời, đang lo lắng có nên nhảy xuống hay không thì trên mặt nước đột nhiên toát ra một cái đầu, "Lạc Thanh Phong, Vy nhi đâu?"
"Phanh ~" một tiếng, Lạc Thanh Phong còn chưa đáp lời, chợt nghe một tiếng nổ lớn từ phía trên sơn động truyền đến, chấn động toàn bộ sơn động ,run lắc vô số cái, mới dần dần dừng lại.
Hàn Giang Nguyệt sửng sốt, thanh âm này. . . Có người nổ núi, nhất định là những người tìm kiếm lăng mộ của Võ Mộc tướng quân!
"Lạc Thanh Phong, Vy nhi đâu?" Hàn Giang Nguyệt gấp gáp hỏi lần thứ hai.
"Tiểu thư nàng đi tìm người, vừa xuống nước!"
Hàn Giang Nguyệt sau khi nghe xong, một chưởng đánh vào trong nước, tạo nên một làn sóng nước, "Không phải nói nàng ở chỗ này chờ sao?"
Lạc Thanh Phong giải thích: "Vương gia, người hiểu lầm rồi, tiểu thư nàng phát hiện trong nước có dị vật, lo lắng cho người, nên mới xuống nước."
"Dị vật?"
Tim Hàn Giang Nguyệt thắt lại, chẳng lẽ là cá ăn thịt người?
Những con cá đó thật sự hung mãnh, hàm răng vô cùng sắc bén, mẫn cảm đối với mùi máu tươi, vừa ngửi được mùi máu tươi sẽ dốc toàn bộ lực lượng, đem người ăn chỉ còn bộ xương khô!
Đáng chết, hắn cư nhiên không nói với nàng trong nước có cá ăn thịt người!
"Lạc Thanh Phong, đi theo, cùng nhau tìm!" Hai người hoả tốc vào nước.
Lúc này Vu Thức Vy đang hướng theo phía dưới bơi xuống bơi a bơi, đột nhiên đã cảm thấy có một tiếng nổ truyền đến, sau đó toàn bộ hồ nước đều bị rung động, ở đáy nước hình thành một xoáy nước lớn, đem nàng hút vào trong, mặc nàng giãy dụa, nhưng chung quy không chống cự nổi sức mạnh quá lớn này, cuối cùng dưới những trận xung kích kịch liệt ,mất đi ý thức. . .
Lúc tỉnh lại thì đã không ở trong nước, mà là ở trước cửa đá khổng lồ .
Trên cửa đá điêu khắc hoa văn cổ xưa phức tạp, hai bên trên cửa mỗi bên một con thú mặt ngặm vòng, dữ tợn mà uy nghiêm.
Ở đây chẳng lẽ cửa vào hậu môn của lăng mộ Võ Mộc?
Giang Nguyệt đâu?
Lạc Thanh Phong đâu?
Sao còn chưa tới?
Vu Thức Vy động động thân thể, định đứng dậy đi mở cửa,vừa động một cái, hít ngược một hơi, chân . . . Đau quá!
Dựa vào tia sáng yếu ớt, Vu Thức Vy thấy được chân mình một mảnh vết máu, lập tức sờ soạng một cái, phát giác chân thiếu vài miếng thịt, cư nhiên lại bị quái ngư ăn!
Vậy rốt cuộc là loại cá gì? Sao sinh ra lợi hại như vậy?
Vu Thức Vy cắn răng đứng dậy, tiện tay kéo lấy một con thú mặt ngặm vòng, định đứng vững rồi tính, đâu ngờ rằng chỉ nghe được 'Ca sát' một tiếng, giống như là khởi động cơ quan gì, cửa đá 'Ùng ùng ~' tự mở ra, sau đó xoay một cái, đem nàng chuyển đến bên trong ,cửa đá lần nữa đóng lại, như chưa từng mở.
Bên trong cửa, Vu Thức Vy vừa mới bị chuyển vào trong thì đã phải đối mặt với một cặp mắt lớn bằng nắm đấm,trong âm u đang nhìn chằm chằm vào nàng, như nhìn con mồi của mình, cực hưng phấn, lại khát máu!
"Xoa ~" một tiếng, nàng còn chưa kịp phản, đã bị một cái gì đó lạnh lẽo liếm lên trên mặt, để lại một mảnh dịch thể tanh hôi, dính dính, rất ghê rợn.
Vu Thức Vy hung hăng lau một cái, ngước mắt lần nữa đối mặt với ánh mắt như mắt quỷ của đối phương, lập tức sờ sờ trên người, chủy thủ của nàng đâu?
Được rồi, trước lúc hôn mê bị nước xoáy cuốn đi!
Một khắc sau, nàng lấy một cây ngân trâm trên đầu xuống, đặt ở trước người, cảnh giác nhìn về phía vật thể không rõ trước mặt.
Đồng thời đề phòng, một cái gì đó lạnh lẽo lần nữa xẹt qua mặt nàng, mùi tanh hôi lần nữa tràn đầy khoan mũi, chỉ ngửi đã muốn ói!
Đây rốt cuộc là vật gì? hoàn cảnh đen như mực nhìn không thấy!
Nhìn không thấy, vậy thì chạy.
Động tác so với đầu óc nhanh hơn, một khắc sau, Vu Thức Vy đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, chạy ra một khoảng, phía sau truyền đến tiếng 'Sàn sạt', nhất định là quái vật lớn đuổi theo nàng.
Vu Thức Vy tăng nhanh tốc độ, bên chạy bên lục lọi trong ngực, rất nhanh mò lấy ra một bình thuốc, đổ thuốc bột bên trong ra, một phát hướng phía sau rải đi, do thật sự quá tối, nàng căn bản không thấy chính mình rải là xuân dược.
Cự mãng đang đuổi theo nàng đã đâm vào trong đám sương thuốc bột, như là bị đánh mấy roi, bỗng nhiên rít gào một tiếng, lần nữa hướng về phía Vu Thức Vy đuổi theo, so với tốc độ vừa rồi còn nhanh hơn.
Vu Thức Vy nghe thanh âm phía sau từ xa đến gần, trong lòng liền buồn bực, thuốc của nàng thế nào lại không phát huy tác dụng? Vật kia thế nào lại không ngã xuống?
"Sa ~ "
Một tiếng vang thật lớn, nguy hiểm từ dưới chân truyền đến, Vu Thức Vy theo bản năng nhảy dựng lên, tránh thoát chiêu thức hoành tảo thiên quân của cự mãng, lần nữa chạy như điên.
Mắt thấy phía trước có ánh sáng, Vu Thức Vy không chút suy nghĩ, lại hướng về phía ánh sáng mà chạy tới, cự mãng phía sau đuổi theo không bỏ. . .
Hàn Giang Nguyệt và Lạc Thanh Phong từ trong hàn đàm bò lên bờ, ở bên bờ tìm một vòng, cũng không tìm được Vu Thức Vy, hai người tâm trạng không khỏi trở nên trầm trọng.
Trong dư quang, Hàn Giang Nguyệt phát hiện cửa đá cách đó không xa có chút dị thường, một bên có thú mặt ngặm vòng, một bên không có!
Vậy là có chút kỳ quái rồi, theo đạo lý mà nói, thú mặt ngặm vòng đều là một đôi, không có khả năng chỉ có một con, một con khác tại sao không có?
Hắn ba bước gọp hai bước đi tới, sờ lên đường nét trên cửa đá, lỗ tai áp trên cửa đá, muốn nghe một chút thanh âm bên trong, nhưng lại là cái gì cũng không nghe được!
"Tiểu thư nàng có thể đã tiến vào trong hay không?"
Lạc Thanh Phong có chút chần chờ nói rằng, nhưng đáy lòng lại chân chính muốn nói là: Tiểu thư có phải đã bị cá ăn thịt ăn rồi không?
Hắn không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì hắn sợ miệng quạ của mình. . .
Hàn Giang Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn một cái, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, mặc kệ nàng có vào trong hay không, chỉ cần không ở bên cạnh hắn, hắn đều sẽ cảm thấy không an lòng, Vy nhi, nàng ngàn vạn lần không thể có việc gì a. . .
Khóe miệng Vu Thức Vy giật giật, hồi lâu mới vân đạm phong khinh nói một câu, "Ta không sợ."
Đường xương khô, nàng đi qua lưỡng thế, sao lại sợ một bộ xương cốt vô danh.
Hàn Giang Nguyệt lúng túng thu tay về, hắn đã quên, hắn cho là nàng còn là. . .
"Đi thôi."
Hàn Giang Nguyệt nắm tay của Vu Thức Vy, mười ngón đan chặt, đi vào bên trong.
Càng đi vào trong, không khí trở nên càng ẩm ướt, thậm chí mơ hồ có thể nghe được tiếng nước chảy, theo âm phong truyền đến, đinh linh rung động, hết sức dễ nghe.
"Trong này có nước?"
Ba người nhanh chóng lại đi thêm một đoạn đường, cuối cùng đi đến trước một hàn đàm, thác nước từ nham bích kia chảy xuống, rơi vào trong đàm, phát ra tiếng nước chảy dễ nghe.
Lạc Thanh Phong cầm cây lửa hai bên dò xét một phen, sau đó trở lại nói rằng, "Hai bên đều không có đường."
Hàn Giang Nguyệt đem cây lửa đưa tới trong tay của Vu Thức Vy, cẩn thận nói rằng: "Ta xuống nước xem xem, xem xem đường có đúng là ở trong nước không, nàng ở nơi này chờ ta."
Vu Thức Vy cầm cây lửa đi về phía trước soi soi, nhìn mặt hồ tối tăm như miệng mãnh thú, đáy lòng đột nhiên nổi lên một cổ tâm tình bất an, "Chàng cẩn thận chút."
"Umh ~ "
"Put tung ~" một tiếng, Hàn Giang Nguyệt nhảy vào trong hàn đàm.
Vu Thức Vy cầm cây lửa nhìn chung quanh, trong lúc lơ đảng phát hiện một ít xương cá ở bên cạnh tảng đá lớn, không khỏi đem cây lửa để sát vào nhìn một chút, vừa nhìn thấy không sao, đột nhiên như hút ngược một ngụm khí lạnh, xương cá này. . . Hàm răng thật là sắc bén, nàng chưa từng thấy qua loài cá nào có hàm răng giống mãnh thú vậy. . .
Nguy rồi, Giang Nguyệt!
"Put tung ~" một tiếng, Vu Thức Vy nhảy trong vào hàn đàm.
Đàm thủy lạnh băng giống như nanh vuốt ác ma, một phen đem nàng bao vây lại, ý lạnh thấu xương, mang đến cơn đau nhè nhẹ, nàng cứng đơ hút một hơi, mới tập trung lại, bơi về bờ bên kia.
Phía sau truyền đến một tiếng rơi xuống nước, không cần suy nghĩ, là Lạc Thanh Phong, "Tiểu thư, chờ thuộc hạ một chút."
Màu nước đen thui nhìn không thấy bất kỳ vật gì, Vu Thức Vy chỉ có thể dựa vào sóng nước ba động, cảm ứng sự tồn tại của Hàn Giang Nguyệt, nàng bơi nhanh chóng, thỉnh thoảng lại ló đầu ra hô to hai tiếng, "Giang Nguyệt ~ "
Nhưng mà, bên trong sơn động ngoại trừ tiếng nước chảy, còn lại là hồi âm của nàng, căn bản là không có bất kỳ cái gì đáp lại.
Vu Thức Vy có chút nóng nảy, lấy hơi một cái, một phát lặn xuống nước, bơi a bơi, đột nhiên cảm thấy ngón tay đau, lập tức tê rần, cả cánh tay đều như mất đi tri giác vậy chết lặng.
Trong khoảnh khắc đó, Vu Thức Vy rõ ràng cảm giác được có một vật gì đó cắn nàng một ngụm, nàng nín thở trồi ra mặt nước, đưa ngón tay lên miệng cảm giác được, nhất thời con ngươi co rụt lại, ngón tay của nàng. . . cư nhiên thiếu mất một miếng thịt!
Là vật vừa rồi, một ngụm ăn mất một miếng thịt trên ngón tay của nàng!
Đáng chết!
"A ~ "
Phía sau, đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, là Lạc Thanh Phong!
"Thanh Phong, ngươi làm sao vậy?" Vu Thức Vy khẩn trương hỏi.
Lạc Thanh Phong đau kêu hô lớn: "Tiểu thư, ngươi đi mau, trong nước có cái gì đó!"
Sắc mặt Vu Thức Vy trầm xuống, hoả tốc bơi đến bên người Lạc Thanh Phong, móc ra dạ minh châu trong ngực vừa nhìn, liền thấy trên cánh tay hắn đang treo hai con cá lớn chừng bàn tay, hàm răng sắc bén một ngụm khảm sâu vào trong máu thịt của hắn, quần áo trên người hiện ra màu đỏ tươi, theo lay động của Lạc Thanh Phong càng thêm cuộn trào mãnh liệt.
Vu Thức Vy không hề nghĩ ngợi, rút ra chủy thủ giấu trong giày, hai ba cái đem cá đang cắn trên cánh tay của hắn cắt xuống, chỉ để miệng cá sắc bén trên cánh tay Lạc Thanh Phong.
"Rút về đi!" Vu Thức Vy quyết đoán nói rằng.
Lạc Thanh Phong cũng không chậm trễ nữa, rất nhanh bơi về tới bên bờ lúc đầu, Vu Thức Vy theo sau đó cũng lên bờ.
Vu Thức Vy cầm lấy cánh tay Lạc Thanh Phong, tinh tế quan sát miệng cá và hàm răng phát ra hàn quang, với đống xương bên cạnh tảng đá lớn kia như nhau, tâm trạng lần nữa trầm xuống, sau đó một tay lấy dạ minh châu nhét vào tay của Lạc Thanh Phong, ngưng trọng nói: "Cầm lấy, ta giúp ngươi lấy xuống, nhịn đau!"
Lạc Thanh Phong gật đầu, sắc mặt hơi khó coi, "vâng."
"Ừ!" Vu Thức Vy lần thứ hai lấy ra chủy thủ,ở giữa miệng cá dầm dề máu gạch một đao, đem hàm trên dưới của cá tách ra, như vậy dễ dàng cho việc rút hàm răng ra.
"Sưu ~" một tiếng, Vu Thức Vy một phát nhổ xuống một hàm răng cá, vết thương thoáng chốc máu chảy tung toé, nàng như nhìn không thấy, như dao sắc chặt đay rối, liên tiếp ba cái, nhổ xuống ba hàm răng còn lại đang khảm trong máu thịt.
Lạc Thanh Phong cắn răng, từ đầu đến cuối chưa phát ra thanh âm nào.
"Đau không ?" Vu Thức Vy hỏi.
Lạc Thanh Phong ngước mắt nhìn nàng một cái,mắt thoáng hiện lên một tia dị quang, lóe lên rồi biến mất, "Không đau."
Vu Thức Vy không nói gì thêm, lặng lẽ vì hắn bôi thuốc, băng bó kỹ vết thương, lúc này mới lại nhảy vào trong hàn đàm, "Đừng đi theo nữa, ta tự có cách đối phó với mấy con cá này!"
Lạc Thanh Phong lông mày nhăn lại, "Tiểu thư ~ "
Cũng không có trả lời, đang lo lắng có nên nhảy xuống hay không thì trên mặt nước đột nhiên toát ra một cái đầu, "Lạc Thanh Phong, Vy nhi đâu?"
"Phanh ~" một tiếng, Lạc Thanh Phong còn chưa đáp lời, chợt nghe một tiếng nổ lớn từ phía trên sơn động truyền đến, chấn động toàn bộ sơn động ,run lắc vô số cái, mới dần dần dừng lại.
Hàn Giang Nguyệt sửng sốt, thanh âm này. . . Có người nổ núi, nhất định là những người tìm kiếm lăng mộ của Võ Mộc tướng quân!
"Lạc Thanh Phong, Vy nhi đâu?" Hàn Giang Nguyệt gấp gáp hỏi lần thứ hai.
"Tiểu thư nàng đi tìm người, vừa xuống nước!"
Hàn Giang Nguyệt sau khi nghe xong, một chưởng đánh vào trong nước, tạo nên một làn sóng nước, "Không phải nói nàng ở chỗ này chờ sao?"
Lạc Thanh Phong giải thích: "Vương gia, người hiểu lầm rồi, tiểu thư nàng phát hiện trong nước có dị vật, lo lắng cho người, nên mới xuống nước."
"Dị vật?"
Tim Hàn Giang Nguyệt thắt lại, chẳng lẽ là cá ăn thịt người?
Những con cá đó thật sự hung mãnh, hàm răng vô cùng sắc bén, mẫn cảm đối với mùi máu tươi, vừa ngửi được mùi máu tươi sẽ dốc toàn bộ lực lượng, đem người ăn chỉ còn bộ xương khô!
Đáng chết, hắn cư nhiên không nói với nàng trong nước có cá ăn thịt người!
"Lạc Thanh Phong, đi theo, cùng nhau tìm!" Hai người hoả tốc vào nước.
Lúc này Vu Thức Vy đang hướng theo phía dưới bơi xuống bơi a bơi, đột nhiên đã cảm thấy có một tiếng nổ truyền đến, sau đó toàn bộ hồ nước đều bị rung động, ở đáy nước hình thành một xoáy nước lớn, đem nàng hút vào trong, mặc nàng giãy dụa, nhưng chung quy không chống cự nổi sức mạnh quá lớn này, cuối cùng dưới những trận xung kích kịch liệt ,mất đi ý thức. . .
Lúc tỉnh lại thì đã không ở trong nước, mà là ở trước cửa đá khổng lồ .
Trên cửa đá điêu khắc hoa văn cổ xưa phức tạp, hai bên trên cửa mỗi bên một con thú mặt ngặm vòng, dữ tợn mà uy nghiêm.
Ở đây chẳng lẽ cửa vào hậu môn của lăng mộ Võ Mộc?
Giang Nguyệt đâu?
Lạc Thanh Phong đâu?
Sao còn chưa tới?
Vu Thức Vy động động thân thể, định đứng dậy đi mở cửa,vừa động một cái, hít ngược một hơi, chân . . . Đau quá!
Dựa vào tia sáng yếu ớt, Vu Thức Vy thấy được chân mình một mảnh vết máu, lập tức sờ soạng một cái, phát giác chân thiếu vài miếng thịt, cư nhiên lại bị quái ngư ăn!
Vậy rốt cuộc là loại cá gì? Sao sinh ra lợi hại như vậy?
Vu Thức Vy cắn răng đứng dậy, tiện tay kéo lấy một con thú mặt ngặm vòng, định đứng vững rồi tính, đâu ngờ rằng chỉ nghe được 'Ca sát' một tiếng, giống như là khởi động cơ quan gì, cửa đá 'Ùng ùng ~' tự mở ra, sau đó xoay một cái, đem nàng chuyển đến bên trong ,cửa đá lần nữa đóng lại, như chưa từng mở.
Bên trong cửa, Vu Thức Vy vừa mới bị chuyển vào trong thì đã phải đối mặt với một cặp mắt lớn bằng nắm đấm,trong âm u đang nhìn chằm chằm vào nàng, như nhìn con mồi của mình, cực hưng phấn, lại khát máu!
"Xoa ~" một tiếng, nàng còn chưa kịp phản, đã bị một cái gì đó lạnh lẽo liếm lên trên mặt, để lại một mảnh dịch thể tanh hôi, dính dính, rất ghê rợn.
Vu Thức Vy hung hăng lau một cái, ngước mắt lần nữa đối mặt với ánh mắt như mắt quỷ của đối phương, lập tức sờ sờ trên người, chủy thủ của nàng đâu?
Được rồi, trước lúc hôn mê bị nước xoáy cuốn đi!
Một khắc sau, nàng lấy một cây ngân trâm trên đầu xuống, đặt ở trước người, cảnh giác nhìn về phía vật thể không rõ trước mặt.
Đồng thời đề phòng, một cái gì đó lạnh lẽo lần nữa xẹt qua mặt nàng, mùi tanh hôi lần nữa tràn đầy khoan mũi, chỉ ngửi đã muốn ói!
Đây rốt cuộc là vật gì? hoàn cảnh đen như mực nhìn không thấy!
Nhìn không thấy, vậy thì chạy.
Động tác so với đầu óc nhanh hơn, một khắc sau, Vu Thức Vy đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, chạy ra một khoảng, phía sau truyền đến tiếng 'Sàn sạt', nhất định là quái vật lớn đuổi theo nàng.
Vu Thức Vy tăng nhanh tốc độ, bên chạy bên lục lọi trong ngực, rất nhanh mò lấy ra một bình thuốc, đổ thuốc bột bên trong ra, một phát hướng phía sau rải đi, do thật sự quá tối, nàng căn bản không thấy chính mình rải là xuân dược.
Cự mãng đang đuổi theo nàng đã đâm vào trong đám sương thuốc bột, như là bị đánh mấy roi, bỗng nhiên rít gào một tiếng, lần nữa hướng về phía Vu Thức Vy đuổi theo, so với tốc độ vừa rồi còn nhanh hơn.
Vu Thức Vy nghe thanh âm phía sau từ xa đến gần, trong lòng liền buồn bực, thuốc của nàng thế nào lại không phát huy tác dụng? Vật kia thế nào lại không ngã xuống?
"Sa ~ "
Một tiếng vang thật lớn, nguy hiểm từ dưới chân truyền đến, Vu Thức Vy theo bản năng nhảy dựng lên, tránh thoát chiêu thức hoành tảo thiên quân của cự mãng, lần nữa chạy như điên.
Mắt thấy phía trước có ánh sáng, Vu Thức Vy không chút suy nghĩ, lại hướng về phía ánh sáng mà chạy tới, cự mãng phía sau đuổi theo không bỏ. . .
Hàn Giang Nguyệt và Lạc Thanh Phong từ trong hàn đàm bò lên bờ, ở bên bờ tìm một vòng, cũng không tìm được Vu Thức Vy, hai người tâm trạng không khỏi trở nên trầm trọng.
Trong dư quang, Hàn Giang Nguyệt phát hiện cửa đá cách đó không xa có chút dị thường, một bên có thú mặt ngặm vòng, một bên không có!
Vậy là có chút kỳ quái rồi, theo đạo lý mà nói, thú mặt ngặm vòng đều là một đôi, không có khả năng chỉ có một con, một con khác tại sao không có?
Hắn ba bước gọp hai bước đi tới, sờ lên đường nét trên cửa đá, lỗ tai áp trên cửa đá, muốn nghe một chút thanh âm bên trong, nhưng lại là cái gì cũng không nghe được!
"Tiểu thư nàng có thể đã tiến vào trong hay không?"
Lạc Thanh Phong có chút chần chờ nói rằng, nhưng đáy lòng lại chân chính muốn nói là: Tiểu thư có phải đã bị cá ăn thịt ăn rồi không?
Hắn không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì hắn sợ miệng quạ của mình. . .
Hàn Giang Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn một cái, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, mặc kệ nàng có vào trong hay không, chỉ cần không ở bên cạnh hắn, hắn đều sẽ cảm thấy không an lòng, Vy nhi, nàng ngàn vạn lần không thể có việc gì a. . .
Bình luận facebook