Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310
44310
Trong cơn đau đớn, Vu Thức Vy nghe thấy lời Thượng Quan Cửu U, khó khăn mà nhìn về phía đó, chỉ thấy hắn đã tóm được Bạch Vân Thâm, chỉ có thể nhận lấy phần nhân tình này của hắn, cắn răng nói: “Ta muốn tận tay móc tim hắn!”
Nói xong bò lên, đến bên Hàn Giang Nguyệt, bắt mạch cho hắn, lại lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Cửu U, lạnh lùng nói: “Thuốc giải!”
Mắt Thượng Quan Cửu U trầm xuống, không nói gì mà vứt thuốc giải cho Vu Thức Vy, lần tập kích Hàn Giang Nguyệt này đúng là hắn có hơi bỉ ổi.
Hàn Giang Nguyệt là đối thủ nhiều năm của hắn, trước khi gặp Vu Thức Vy, sự tranh đấu giữa y và hắn đều có cùng một chí hướng là quang minh lỗi lạc. Vừa nãy y cứu hắn nói rõ ra là y có lòng tôn trọng đối thủ. Là hắn tiểu nhân, luôn muốn đẩy y vào chỗ chết!
Vu Thức Vy sau khi cho Hàn Giang Nguyệt uống thuốc giải liền hoàn toàn thở phào, cơn đau trên người cũng giảm như thủy triều rút, hồi phục được ít sức lực.
Nàng đi đến bên người Bạch Vân Thâm, sắc mặt âm trầm dọa người, gằn từng chữ: “Bạch Vân Thâm, ngươi và ta không thù không oán, thậm chí còn không quen biết, thế mà ngươi là dùng thiên hạ chí độc đến để dày vò ta, biết những người đắc tội ta có kết quả thế nào không?”
Bạch Vân Thâm không hề sợ hãi, cười lạnh, nhìn về phía Vu Nhậm Hoằng, nói: “Vu huynh, chúng ta là đồng minh!”
Mắt Vu Nhậm Hoằng run rẩy, có chút do dự nhìn về phía Thượng Quan Cửu U, bọn họ đúng là đồng minh, nhưng người nhúng tay lại là Thượng Quan Cửu U, là Đại Hãn Nhu Nhiên quốc.
Võ công hắn cao cường, mình đấu với hắn thì không có mấy phần thắng. Nếu vì chuyện này mà đắc tội hắn, thì không tốt…
“Bạch huynh, hay là ngươi giải cổ cho cô nương đây đi, nụ cười hóa giải ân oán!”
Bạch Vân Thâm nghe thấy Vu Nhậm Hoằng nói thì không cam tâm: “Nữ nhân này chơi chúng ta, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?”
“Dừng.” Vu Thức Vy đột nhiên mở miệng, cắt đứt thương lượng của hai người, nhắc nhở nói: “Đừng quên, bây giờ ngươi đang ở trong tay ta, đừng có ra vẻ quyết định ta sống hay chết ra, mạng của ngươi nằm trong tay ta, ta nói đem ngươi thiên đao vạn quả thì nhất định sẽ thiên đao vạn quả!”
Ánh mắt xoay chuyển, Vu Thức Vy nhìn thấy dao găm nằm trên đất cách Hàn Giang Nguyệt không xa thì qua nhặt lấy, không hề do dự mà đâm mạnh vào vai của Bạch Vân Thâm.
Bạch Vân Thâm lập tức hét thảm: “A…”
Vu Thức Vy tàn nhẫn mỉm cười, một đao cắt thịt hắn xuống, sau đó ném trên đất, nắm tóc hắn kéo đến trước mặt, hơi thở như lan: “Có muốn nếm thử tư vị bị móc tim không?”
Trên vai Bạch Vân Thâm chảy đầy máu tươi, đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nhưng không hề có ý xin lỗi, hung ác nói: “Tiện nhân, ngươi dám thương tổn bổn hoàng tử, Nam Chiêu ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Vu Thức Vy cười nhạo, khuôn mặt phổ thông vì nụ cười này mà trở nên sán lạn tươi đẹp, xinh xắn tuyệt vời, như yêu dị quỷ cơ dưới địa ngục, đát mắt lướt qua ánh sáng màu máu: “Không tha thì không ta, chỉ một Nam Chiêu, ta không để vào mắt.”
Lời này thì là thật. Trong tay Vu Thức Vy nắm vững mạch kinh tế Thiên hạ, lại đào rỗng quốc khố các nước, trong tay có trên trăm vạn đại quân, muốn diệt một Nam Chiêu nho nhỏ thì có gì khó.
Nhưng vì một Bạch Vân Thâm thì không đáng!
Bạch Vân Thâm nghe thấy lời này, đồng tử co lại, đột nhiên hoảng sợ nói: “Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai mà dám nói lời này?”
Vu Thức Vy mỉm cười, lại một đao rơi trên vai còn lại của hắn, cắt xuống một miếng thịt, vứt lên mặt hắn: “Ngươi không đáng biết tên của ta.”
“Á. Tiện nhân, tiện nhân, ta muốn giết ngươi…” Mặt Bạch Vân Thâm trắng bệch, giãy dụa muốn giết Vu Thức Vy, nhưng lại bị Thượng Quan Cửu U giữ chặt, căn bản không thể động đậy, không nhịn được hét to: “Thả bổn hoàng tử ra, đây là ân oán giữa bổn hoàng tử và tiện nhân này, thả bổn hoàng tử ra.”
“Bốp”. Thượng Quan Cửu U tát một cái lên mặt Bạch Vân Thâm: “Hai chữ tiện nhân ngoài bổn hãn ra ra thì không ai có thể nói nàng như thế.”
Cái gì?
Bạch Vân Thâm bị đánh đến mù mờ, nghe đến đây liền cảm thấy không thể tin được. Nữ nhân này là ai? Thượng Quan Cửu U vì sao bảo vệ nàng?
Vu Nhậm Hoằng cũng thấy kinh ngạc, trước nay chưa từng nghe nói Thượng Quan cửu U để ý nữ nhân nào, trừ tiện nhân kia… tiện nhân…
Là Vu Thức Vy!
Thế mà lại là Vu Thức Vy!
Mẹ kiếp, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Vu Nhậm Hoằng nắm chặt kiếm trong tay, áp chế hận ý dâng lên, cười nói: “Bạch huynh, chuyện này là ngươi sai, trước hãy xin lỗi cô nương đây sau đó dập đầu tạ tội, Chuyện này rồi sẽ có qua, cô nương, cô thấy sao?”
Nghe xong, Vu Thức Vy quay đầu nhìn Vu Nhậm Hoằng, cười mỉm: “Đừng nói hắn không đáp ứng, mà ta… cũng không thể đồng ý!”
Hôm nay, nàng nhất định phải lấy mạng hắn!
Bạch Vân Thâm híp mắt, trên trán nổi đầy gân xanh: “Bổn hoàng tử sẽ không tha cho ngươi.”
Vu Nhậm Hoằng thấy hắn không thức thời như thế, thì trong lòng bực bội, Vu Thức Vy có bao nhiêu ác độc hắn rõ hơn ai hết. Nàng nói móc tim thì nhất định sẽ móc tim. Người là do hắn mang đến, nếu Tam hoàng tử bỏ mạng tại đây, thì không dễ nói với chỗ Nhị hoàng tử kia…
Nghĩ tới đây, Vu Nhậm Hoằng đánh lên mặt Bạch Vân Thâm, quát: “Thứ không biết tốt xấu. Hôm nay ngươi không xin cũng phải xin. Có đại hãn làm chứng ở đây, nếu ngươi không thành kính thì không thể theo ý ngươi được, đại hãn thấy sao?”
Mắt Thượng Quan Cửu U lóe lên, ngập ngừng nói: “Nữ nhân, chuyện này…”
“Thượng Quan Cửu U, ngươi muốn làm người giảng hòa, ngươi có tư cách ư?”
Tiểu nhân bỉ ổi lấy oán báo ân, nàng thật sự cảm thấy không đáng thay Hàn Giang Nguyệt, sao chàng lại cứu hắn chứ? Lúc nãy nên cho hắn đập đầu chết mới đúng!
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U đen lại: “Ngươi…”
“Ít nói nhảm, hôm nay, mạng của Bạch Vân Thâm ta muốn chắc rồi!”
Nói xong, dao găm liền ác độc đâm vào tim Bạch Vân Thâm, khoét hai cái, rạch da thịt bên ngoài trái tim ra, móc tim hắn kéo mạnh, huyết quản đứt lìa, tim thoát cơ thể ra ngoài.
Đồng tử Bạch Vân Thâm mở to hết cỡ, phát ra tiếng hét thảm thiết, sau đó hô hấp ngừng lại, ngã xuống thân vong.
Thời gian trước sau không tới một chốc, khiến người ta không thể ngời, nhưng mà lại trong dự liệu.
Vu Nhậm Hoằng kinh khủng lùi lại một bước, hắn biết, hắn biết Vu Thức Vy hạ thủ được, cái tên biến thái điên cuồng này, kẻ nhất định phải tìm cơ hội giết nàng. Báo thù cho phụ thân, mẫu thân, cho Hoa Nhi, Diệp Nhi, cho cả Đường gia!
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U không hề dao động, dường như hình ảnh tàn nhẫn trước mắt đã thấy quen. Chuyện tàn nhẫn nhất hắn từng thấy còn gấp trăm ngàn lần chuyện này!``
Nhưng hắn cũng tin, nếu không phải đang ở cổ mộ thì Vu Thức Vy cũng nhất định sẽ cho Bạch Vân Thâm chịu thống khổ gấp trăm ngàn lần!
Hàn Giang Nguyệt tỉnh lại đúng lúc này, nhìn thấy tay Vu Thức Vy tràn đầy máu tươi, thấy tim đang ướt đẫm máu trong tay nàng, kinh ngạc bật dậy, kêu lên: “Vy Nhi, nàng…”
Lúc này y mới thấy Bạch Vân Thâm đang nằm dưới đất, nhất thời hiểu ra nàng móc tim của hắn ta.
Đánh rớt trái tim trong tay Vu Thức Vy, Hàn Giang Nguyệt không để ý máu tanh mà lấy vạt áo mình lau tay cho nàng, đau lòng nói: “Vì sao không đợi ta tỉnh dậy?”
Hắn có thể động thủ thay nàng, như vậy… Sau trăm năm, khi xuống địa ngục thì hắn sẽ chịu trừng phạt tất cả!
Vu Thức Vy cười không để ý: “Dù sao cả người thiếp đều là tội nghiệt, sau khi chết nhất định sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, không thể siêu sinh. Thêm một cái đã sao nào?”
Thượng Quan Cửu U yên tĩnh nhìn đôi này, trước mắt là hai người tình thâm ý trọng, cảm thấy vô cùng đau mắt, không tự chủ cắt đứt: “Nữ nhân, ngươi giết hắn có nghĩ đến hậu quả không? Đừng quên ở đây còn một tên nữa!”
Vu Nhậm Hoằng trầm xuống, biết đang nói đến mình liền vội vàng lùi hai bước, lạnh giọng quát: “Sao hả, các ngươi còn muốn giết người diệt khẩu ư?”
Vu Thức Vy đi đến trước một bước, sắc mặt quyết tuyệt: “Diệt cỏ không diệt gốc, gió xuân thổi tất lại sinh! Ngươi nói nên giết hay nên thả đây?”
Vì nàng không trừ sạch nên mới để con cá lọt lưới này đến Tây Lương, còn làm thừa tướng.
Còn Đường Mẫn Nhi mãi vẫn chưa tìm thấy, không biết đến ngóc ngách nào nghĩ cách báo thù nàng rồi!
Mà công chúa Trữ Ngọc trước khi chết đã nói thừa tướng kia chính là Vu Nhậm Hoằng, hắn lợi dụng Trữ Ngọc, để ả giả trang Hạ Hoan đến Đại Vân hại nàng, món nợ này đã đến lúc tính rồi!
Vu Nhậm Hoằng cảnh giác lùi ra sau vài bước, trong tay đột nhiên xuất hiện vài viên thuốc nổ, khong nói mà ném về phía Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy sớm đã phòng bị hắn dùng chiêu này, nên trong lúc hắn móc thuốc nổ đã túm lấy Hàn Giang Nguyệt tránh ra, đồng thời hét: “Cẩn thận.”
“Ầm rầm” vài tiếng nổ vang lên, cả hai trận bắt đầu kịch liệt rung lắc, đám người chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, hoa mắt chóng mặt rơi xuống.
Hàn Giang Nguyệt ôm chặt Vu Thức Vy, lúc rơi xuống đất thì để nàng lên người mình, làm đệm lưng cho nàng.
“Giang Nguyệt, Giang Nguyệt, chàng sao rồi?” Vu Thức Vy kinh hoảng hô lên, nhìn vết máu lộ ra chỗ tim hắn, thì nhanh chóng đứng dậy.
Hàn Giang Nguyệt lắc đầu, môi mỏng trắng bệch: “Không sao, cái đau này không tính là gì.”
Vu Thức Vy dìu hắn dậy, lúc đứng dậy lại bị kiếm kề cổ: “Vu Thức Vy, đừng động.”
Thân thể Vu Thức Vy cứng đờ, biết là ai thì chỉ cảm thấy một trận vô lực, nàng lấy kim sang dược, dùng dao găm cẩn thận xé rách y phục bên tim hắn, cẩn thận rắc thuốc lên trên, nhìn máu dừng lại từng chút thì đau lòng nói: “Không được động võ nữa, cũng không được dùng lực.”
Hàn Giang Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, phu nhân nói gì thì là đó.”
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U trầm xuống, Hàn Giang Nguyệt đáng chết, đến lúc này còn không quên hoa ngôn xảo ngữ, đánh chết, tại sao mình không biết nói những lời này?
Hắn nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện họ thế mà rơi vào tầng cuối cùng của địa cung, mà nơi này… là mộ thất của Võ Mộc Tướng Quân.
Ngọc quan khắc hoa cách đó không xa được thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ canh chừng bốn phía, chẳng lẽ là quan tài của Võ Mộc tướng quân?
Bên trên điêu khác đồ án kỳ lân, quy cách rất cao nhất định là đúng. Đúng là tìm hoài mà không thấy, đến lúc tìm được lại chẳng tốn công!
Cũng không quan tâm ghen ghét gì nữa, Thượng Quan Cửu U nhanh chóng chạy về phía quan tài ngọc khắc hoa kia…
Trong cơn đau đớn, Vu Thức Vy nghe thấy lời Thượng Quan Cửu U, khó khăn mà nhìn về phía đó, chỉ thấy hắn đã tóm được Bạch Vân Thâm, chỉ có thể nhận lấy phần nhân tình này của hắn, cắn răng nói: “Ta muốn tận tay móc tim hắn!”
Nói xong bò lên, đến bên Hàn Giang Nguyệt, bắt mạch cho hắn, lại lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Cửu U, lạnh lùng nói: “Thuốc giải!”
Mắt Thượng Quan Cửu U trầm xuống, không nói gì mà vứt thuốc giải cho Vu Thức Vy, lần tập kích Hàn Giang Nguyệt này đúng là hắn có hơi bỉ ổi.
Hàn Giang Nguyệt là đối thủ nhiều năm của hắn, trước khi gặp Vu Thức Vy, sự tranh đấu giữa y và hắn đều có cùng một chí hướng là quang minh lỗi lạc. Vừa nãy y cứu hắn nói rõ ra là y có lòng tôn trọng đối thủ. Là hắn tiểu nhân, luôn muốn đẩy y vào chỗ chết!
Vu Thức Vy sau khi cho Hàn Giang Nguyệt uống thuốc giải liền hoàn toàn thở phào, cơn đau trên người cũng giảm như thủy triều rút, hồi phục được ít sức lực.
Nàng đi đến bên người Bạch Vân Thâm, sắc mặt âm trầm dọa người, gằn từng chữ: “Bạch Vân Thâm, ngươi và ta không thù không oán, thậm chí còn không quen biết, thế mà ngươi là dùng thiên hạ chí độc đến để dày vò ta, biết những người đắc tội ta có kết quả thế nào không?”
Bạch Vân Thâm không hề sợ hãi, cười lạnh, nhìn về phía Vu Nhậm Hoằng, nói: “Vu huynh, chúng ta là đồng minh!”
Mắt Vu Nhậm Hoằng run rẩy, có chút do dự nhìn về phía Thượng Quan Cửu U, bọn họ đúng là đồng minh, nhưng người nhúng tay lại là Thượng Quan Cửu U, là Đại Hãn Nhu Nhiên quốc.
Võ công hắn cao cường, mình đấu với hắn thì không có mấy phần thắng. Nếu vì chuyện này mà đắc tội hắn, thì không tốt…
“Bạch huynh, hay là ngươi giải cổ cho cô nương đây đi, nụ cười hóa giải ân oán!”
Bạch Vân Thâm nghe thấy Vu Nhậm Hoằng nói thì không cam tâm: “Nữ nhân này chơi chúng ta, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?”
“Dừng.” Vu Thức Vy đột nhiên mở miệng, cắt đứt thương lượng của hai người, nhắc nhở nói: “Đừng quên, bây giờ ngươi đang ở trong tay ta, đừng có ra vẻ quyết định ta sống hay chết ra, mạng của ngươi nằm trong tay ta, ta nói đem ngươi thiên đao vạn quả thì nhất định sẽ thiên đao vạn quả!”
Ánh mắt xoay chuyển, Vu Thức Vy nhìn thấy dao găm nằm trên đất cách Hàn Giang Nguyệt không xa thì qua nhặt lấy, không hề do dự mà đâm mạnh vào vai của Bạch Vân Thâm.
Bạch Vân Thâm lập tức hét thảm: “A…”
Vu Thức Vy tàn nhẫn mỉm cười, một đao cắt thịt hắn xuống, sau đó ném trên đất, nắm tóc hắn kéo đến trước mặt, hơi thở như lan: “Có muốn nếm thử tư vị bị móc tim không?”
Trên vai Bạch Vân Thâm chảy đầy máu tươi, đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nhưng không hề có ý xin lỗi, hung ác nói: “Tiện nhân, ngươi dám thương tổn bổn hoàng tử, Nam Chiêu ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Vu Thức Vy cười nhạo, khuôn mặt phổ thông vì nụ cười này mà trở nên sán lạn tươi đẹp, xinh xắn tuyệt vời, như yêu dị quỷ cơ dưới địa ngục, đát mắt lướt qua ánh sáng màu máu: “Không tha thì không ta, chỉ một Nam Chiêu, ta không để vào mắt.”
Lời này thì là thật. Trong tay Vu Thức Vy nắm vững mạch kinh tế Thiên hạ, lại đào rỗng quốc khố các nước, trong tay có trên trăm vạn đại quân, muốn diệt một Nam Chiêu nho nhỏ thì có gì khó.
Nhưng vì một Bạch Vân Thâm thì không đáng!
Bạch Vân Thâm nghe thấy lời này, đồng tử co lại, đột nhiên hoảng sợ nói: “Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai mà dám nói lời này?”
Vu Thức Vy mỉm cười, lại một đao rơi trên vai còn lại của hắn, cắt xuống một miếng thịt, vứt lên mặt hắn: “Ngươi không đáng biết tên của ta.”
“Á. Tiện nhân, tiện nhân, ta muốn giết ngươi…” Mặt Bạch Vân Thâm trắng bệch, giãy dụa muốn giết Vu Thức Vy, nhưng lại bị Thượng Quan Cửu U giữ chặt, căn bản không thể động đậy, không nhịn được hét to: “Thả bổn hoàng tử ra, đây là ân oán giữa bổn hoàng tử và tiện nhân này, thả bổn hoàng tử ra.”
“Bốp”. Thượng Quan Cửu U tát một cái lên mặt Bạch Vân Thâm: “Hai chữ tiện nhân ngoài bổn hãn ra ra thì không ai có thể nói nàng như thế.”
Cái gì?
Bạch Vân Thâm bị đánh đến mù mờ, nghe đến đây liền cảm thấy không thể tin được. Nữ nhân này là ai? Thượng Quan Cửu U vì sao bảo vệ nàng?
Vu Nhậm Hoằng cũng thấy kinh ngạc, trước nay chưa từng nghe nói Thượng Quan cửu U để ý nữ nhân nào, trừ tiện nhân kia… tiện nhân…
Là Vu Thức Vy!
Thế mà lại là Vu Thức Vy!
Mẹ kiếp, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Vu Nhậm Hoằng nắm chặt kiếm trong tay, áp chế hận ý dâng lên, cười nói: “Bạch huynh, chuyện này là ngươi sai, trước hãy xin lỗi cô nương đây sau đó dập đầu tạ tội, Chuyện này rồi sẽ có qua, cô nương, cô thấy sao?”
Nghe xong, Vu Thức Vy quay đầu nhìn Vu Nhậm Hoằng, cười mỉm: “Đừng nói hắn không đáp ứng, mà ta… cũng không thể đồng ý!”
Hôm nay, nàng nhất định phải lấy mạng hắn!
Bạch Vân Thâm híp mắt, trên trán nổi đầy gân xanh: “Bổn hoàng tử sẽ không tha cho ngươi.”
Vu Nhậm Hoằng thấy hắn không thức thời như thế, thì trong lòng bực bội, Vu Thức Vy có bao nhiêu ác độc hắn rõ hơn ai hết. Nàng nói móc tim thì nhất định sẽ móc tim. Người là do hắn mang đến, nếu Tam hoàng tử bỏ mạng tại đây, thì không dễ nói với chỗ Nhị hoàng tử kia…
Nghĩ tới đây, Vu Nhậm Hoằng đánh lên mặt Bạch Vân Thâm, quát: “Thứ không biết tốt xấu. Hôm nay ngươi không xin cũng phải xin. Có đại hãn làm chứng ở đây, nếu ngươi không thành kính thì không thể theo ý ngươi được, đại hãn thấy sao?”
Mắt Thượng Quan Cửu U lóe lên, ngập ngừng nói: “Nữ nhân, chuyện này…”
“Thượng Quan Cửu U, ngươi muốn làm người giảng hòa, ngươi có tư cách ư?”
Tiểu nhân bỉ ổi lấy oán báo ân, nàng thật sự cảm thấy không đáng thay Hàn Giang Nguyệt, sao chàng lại cứu hắn chứ? Lúc nãy nên cho hắn đập đầu chết mới đúng!
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U đen lại: “Ngươi…”
“Ít nói nhảm, hôm nay, mạng của Bạch Vân Thâm ta muốn chắc rồi!”
Nói xong, dao găm liền ác độc đâm vào tim Bạch Vân Thâm, khoét hai cái, rạch da thịt bên ngoài trái tim ra, móc tim hắn kéo mạnh, huyết quản đứt lìa, tim thoát cơ thể ra ngoài.
Đồng tử Bạch Vân Thâm mở to hết cỡ, phát ra tiếng hét thảm thiết, sau đó hô hấp ngừng lại, ngã xuống thân vong.
Thời gian trước sau không tới một chốc, khiến người ta không thể ngời, nhưng mà lại trong dự liệu.
Vu Nhậm Hoằng kinh khủng lùi lại một bước, hắn biết, hắn biết Vu Thức Vy hạ thủ được, cái tên biến thái điên cuồng này, kẻ nhất định phải tìm cơ hội giết nàng. Báo thù cho phụ thân, mẫu thân, cho Hoa Nhi, Diệp Nhi, cho cả Đường gia!
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U không hề dao động, dường như hình ảnh tàn nhẫn trước mắt đã thấy quen. Chuyện tàn nhẫn nhất hắn từng thấy còn gấp trăm ngàn lần chuyện này!``
Nhưng hắn cũng tin, nếu không phải đang ở cổ mộ thì Vu Thức Vy cũng nhất định sẽ cho Bạch Vân Thâm chịu thống khổ gấp trăm ngàn lần!
Hàn Giang Nguyệt tỉnh lại đúng lúc này, nhìn thấy tay Vu Thức Vy tràn đầy máu tươi, thấy tim đang ướt đẫm máu trong tay nàng, kinh ngạc bật dậy, kêu lên: “Vy Nhi, nàng…”
Lúc này y mới thấy Bạch Vân Thâm đang nằm dưới đất, nhất thời hiểu ra nàng móc tim của hắn ta.
Đánh rớt trái tim trong tay Vu Thức Vy, Hàn Giang Nguyệt không để ý máu tanh mà lấy vạt áo mình lau tay cho nàng, đau lòng nói: “Vì sao không đợi ta tỉnh dậy?”
Hắn có thể động thủ thay nàng, như vậy… Sau trăm năm, khi xuống địa ngục thì hắn sẽ chịu trừng phạt tất cả!
Vu Thức Vy cười không để ý: “Dù sao cả người thiếp đều là tội nghiệt, sau khi chết nhất định sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, không thể siêu sinh. Thêm một cái đã sao nào?”
Thượng Quan Cửu U yên tĩnh nhìn đôi này, trước mắt là hai người tình thâm ý trọng, cảm thấy vô cùng đau mắt, không tự chủ cắt đứt: “Nữ nhân, ngươi giết hắn có nghĩ đến hậu quả không? Đừng quên ở đây còn một tên nữa!”
Vu Nhậm Hoằng trầm xuống, biết đang nói đến mình liền vội vàng lùi hai bước, lạnh giọng quát: “Sao hả, các ngươi còn muốn giết người diệt khẩu ư?”
Vu Thức Vy đi đến trước một bước, sắc mặt quyết tuyệt: “Diệt cỏ không diệt gốc, gió xuân thổi tất lại sinh! Ngươi nói nên giết hay nên thả đây?”
Vì nàng không trừ sạch nên mới để con cá lọt lưới này đến Tây Lương, còn làm thừa tướng.
Còn Đường Mẫn Nhi mãi vẫn chưa tìm thấy, không biết đến ngóc ngách nào nghĩ cách báo thù nàng rồi!
Mà công chúa Trữ Ngọc trước khi chết đã nói thừa tướng kia chính là Vu Nhậm Hoằng, hắn lợi dụng Trữ Ngọc, để ả giả trang Hạ Hoan đến Đại Vân hại nàng, món nợ này đã đến lúc tính rồi!
Vu Nhậm Hoằng cảnh giác lùi ra sau vài bước, trong tay đột nhiên xuất hiện vài viên thuốc nổ, khong nói mà ném về phía Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy sớm đã phòng bị hắn dùng chiêu này, nên trong lúc hắn móc thuốc nổ đã túm lấy Hàn Giang Nguyệt tránh ra, đồng thời hét: “Cẩn thận.”
“Ầm rầm” vài tiếng nổ vang lên, cả hai trận bắt đầu kịch liệt rung lắc, đám người chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, hoa mắt chóng mặt rơi xuống.
Hàn Giang Nguyệt ôm chặt Vu Thức Vy, lúc rơi xuống đất thì để nàng lên người mình, làm đệm lưng cho nàng.
“Giang Nguyệt, Giang Nguyệt, chàng sao rồi?” Vu Thức Vy kinh hoảng hô lên, nhìn vết máu lộ ra chỗ tim hắn, thì nhanh chóng đứng dậy.
Hàn Giang Nguyệt lắc đầu, môi mỏng trắng bệch: “Không sao, cái đau này không tính là gì.”
Vu Thức Vy dìu hắn dậy, lúc đứng dậy lại bị kiếm kề cổ: “Vu Thức Vy, đừng động.”
Thân thể Vu Thức Vy cứng đờ, biết là ai thì chỉ cảm thấy một trận vô lực, nàng lấy kim sang dược, dùng dao găm cẩn thận xé rách y phục bên tim hắn, cẩn thận rắc thuốc lên trên, nhìn máu dừng lại từng chút thì đau lòng nói: “Không được động võ nữa, cũng không được dùng lực.”
Hàn Giang Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, phu nhân nói gì thì là đó.”
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U trầm xuống, Hàn Giang Nguyệt đáng chết, đến lúc này còn không quên hoa ngôn xảo ngữ, đánh chết, tại sao mình không biết nói những lời này?
Hắn nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện họ thế mà rơi vào tầng cuối cùng của địa cung, mà nơi này… là mộ thất của Võ Mộc Tướng Quân.
Ngọc quan khắc hoa cách đó không xa được thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ canh chừng bốn phía, chẳng lẽ là quan tài của Võ Mộc tướng quân?
Bên trên điêu khác đồ án kỳ lân, quy cách rất cao nhất định là đúng. Đúng là tìm hoài mà không thấy, đến lúc tìm được lại chẳng tốn công!
Cũng không quan tâm ghen ghét gì nữa, Thượng Quan Cửu U nhanh chóng chạy về phía quan tài ngọc khắc hoa kia…
Bình luận facebook