Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 315
44315
Nghe được lời nói của Vu Thức Vy, sắc mặt của Bách Lý Trường Nguyên cứng đờ, có chút không thể tin được. Cũng đã một năm rồi mà nó vẫn không chịu nhận bọn họ.
Bọn họ có làm gì cũng không sưởi ấm được trái tim nó sao?
Cơ thị khóc càng thêm dữ dội, lớp trang điểm trên mặt lem nhem hết, bà kích động nắm lấy tay Vu Thức Vy, nói bi thiết: “Thức Vy, sao con có thể nói những lời này làm tổn thương ta và phụ thân con chứ? Con là nữ nhi mà ta mang thai mười tháng mới sinh ra, sao lại không liên quan tới Cơ thị và Bách Lý thị? Con có thể không nhận người mẫu thân này, có thể không nhận người phụ thân này, nhưng không thể phủ nhận thân phận của con được!”
“Thân phận?” Vu Thức Vy cười lạnh lùng, ánh mắt lóe lên vẻ vô tình: “Thân phận của ta là Mẫn quận vương phi, ngoài ra thì không còn gì khác cả! Chuyện của ta không liên quan chút gì tới các ngươi, đừng có tự xưng là cha mẹ của ta nữa, Vu Thức Vy ta… không có cha mẹ!”
Từ giờ khắc mà nàng rơi vào tay Vương thị, nàng liền không cha không mẹ. Tuy Vương thị là mẫu thân trên danh nghĩa, nhưng lại không cho nàng chút dịu hiền nào. Mỗi một cái tát, mỗi một trận đòn của bà ta, đều là một vết sẹo mà cả đời này nàng cũng khó quên, bất cứ lúc nào nhắc tới cũng đều sẽ chảy máu đầm đìa, sao nàng… lại không hận chứ?
Nàng hận, hận vô cùng, mặc dù Vương thị đã chết, mặc dù là do sơ sẩy nên vợ chồng Bách Lý thị mới để lạc mất nàng, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ dễ dàng như thế được. Bị tổn thương mười sáu năm, sống trong địa ngục mười sáu năm, vĩnh viễn nàng cũng không thể quên được!
Cơ thị như bị tạt một gáo nước lạnh, bà chật vật lùi về sau mấy bước, cơ thể đung đưa theo gió, như thể nếu như gió thổi mạnh thêm chút nữa là bà sẽ ngã xuống.
Mặt bà ấy tái nhợt kinh khủng, đôi mắt đẫm lệ, bà dùng khăn che miệng, hàm răng cũng đã không ngừng run rẩy: “Thức Vy, con không nhận người mẹ này thật sao?”
Bách Lý Ngọc San vội chạy vào từ bên ngoài, kéo cánh tay Vu Thức Vy: “Tỷ tỷ, tỷ không thể không nhận mẫu thân được, bao nhiêu năm nay, ngày nào mẫu thân cũng lấy nước mắt để lau mặt, chỉ mong có thể được gặp tỷ…”
Trên mặt Vu Thức Vy không có chút biểu cảm gì cả, nàng ngắt lời nàng ta: “Chuyện này không liên gì đến ta, Hàm Yên, Điểm Thúy, tiễn khách!”
Hàm Yên và Điểm Thúy bước từ ngoài hành lang vào, làm động tác mời, nói cung kính: “Lão gia, phu nhân, tiểu thư đã nói như vậy rồi, hai vị cũng đừng dây dưa nữa, ngày mai tiểu thư còn phải ra tiền tuyến đánh giặc, để cho người yên tâm rời đi đi.”
Bách Lý Trường Nguyên tỏ ra rất tức giận: “Vu Thức Vy, một năm nay, chúng ta đã van nài vô số lần cũng không thể ủ ấm trái tim con, hôm nay con còn dùng lời nói nhẫn tâm như vậy để làm tổn thương chúng ta, phu nhân, chúng ta đi, coi như chúng ta chưa từng sinh ra đứa con gái này.”
Cơ thị giãy giụa tránh né khỏi tay Bách Lý Trường Nguyên, bà chạy vội tới trước mặt Vu Thức Vy, khóc lên kích động: “Thức Vy, Thức Vy, mẫu thân biết mẫu thân có lỗi với con, những năm qua con phải chịu những uất ức đáng ra không phải của con, cũng vì thế chúng ta mới nóng lòng muốn nhận lại con, yêu thương con nhiều hơn để bù lại những uất ức con phải chịu mười mấy năm qua, chúng ta…”
Đáy mắt Vu Thức Vy vẫn không có chút cảm động nào: “Không uất ức, những gì phải chịu đựng, ta đã trả lại gấp trăm lần. bây giờ ta không cần gì cả, không cần cha mẹ, không cần tỷ muội, càng không cần có nhà, bởi vì ta có nhà, có trượng phu, có tỷ muội rồi, Hàm Yên, Điểm Thúy, các nàng ấy chính là tỷ muội của ta!”
Hàm Yên và Điểm Thúy sửng sốt, đã hơn ba năm trôi qua, các nàng ấy luôn biết mình có địa vị rất quan trọng trong lòng tiểu thư, nhưng không ngờ tiểu thư đã coi các nàng ấy là tỷ muội từ lâu rồi…
“Tiểu thư…” Điểm Thúy gạt lệ, cười như một đứa trẻ.
Hàm Yên cũng lặng lẽ lau nước mắt, sống nương tựa nhau nhiều năm vậy rồi, các nàng ấy cũng đã coi tiểu thư như người thân của mình, cho dù phải thịt nát xương tan, lên núi đao xuống biển lửa, các nàng cũng thề chết đi theo!
Vu Thức Vy bước tới lau nước mắt cho hai người, cười nói: “Đồ ngốc, từ ngày đầu tiên hai ngươi tới hầu hạ ta, những lời này ta liền chôn dưới đáy lòng. Ta chưa từng coi hai ngươi như tỳ nữ, sau này chảy máu cũng không được rơi lệ, có hiểu không?”
Hàm Yên và Điểm Thúy nhìn nhau, sau đó gật mạnh đầu, quỳ phịch xuống đất rồi chắp tay nói: “Vâng, cháy máu không rơi lệ!”
Ngoại trừ đau lòng, Cơ thị và Bách Lý Trường Nguyên còn cảm thấy cảm động với tình chủ tớ của các nàng, có lẽ… bọn họ đã quá nôn nóng rồi. Một năm không được thì hai năm, ba năm, thế nào cũng có thể khiến con bé coi họ thành người nhà như Điểm Thúy và Hàm Yên.
Cơ thị lau nước mắt, bà cười nói: “Thức Vy, mẫu thân quá sốt ruột rồi, không nên nói những lời đó. Ngày mai con sẽ phải tới chiến trường Tây Lương, ta… ta gói một ít sủi cảo cho con có được không?”
Giọng nói của bà mang theo sự cẩn thận, thậm chí còn có chút van cầu, ngay cả Bách Lý Trường Nguyên cũng thế, ông nói nhẹ nhàng: “Thức Vy, để bà ấy làm một bữa sủi cảo cho con đi.”
Bách Lý Ngọc San cũng van nài: “Đúng vậy, tỷ tỷ.”
Vu Thức Vy ngầm thở dài, trái tim nàng như bị một cây kim đâm vào, tuy không quá đau, nhưng lại không thể phớt lờ.
Bởi vì trong mắt của bọn họ, nàng không chỉ thấy được sự khẩn cầu hèn mọn, mà còn thấy được thứ mà cả đời này nàng theo đuổi, tình yêu của cha mẹ!
Kiếp trước, nàng khát vọng được cha mẹ yêu chiều nàng như yêu chiều Vu Vinh Hoa đến nhường nào, nhưng cuối cùng nàng chẳng nhận được cái gì, chỉ có sự phản bội và thừa cơ hãm hại.
Bây giờ tự nhiên lại có cha mẹ ruột nhảy ra đột ngột, mặc dù không có chút sơ hở, nhưng nàng không dám tin tưởng quá dễ dàng, không dám để mình có chút tình cảm dư thừa nào. Nếu có một ngày, mọi thứ trước mặt đều chỉ là hư ảo như kiếp trước, nàng biết phải làm sao?
Có lẽ, thời gian có thể nghiệm chứng tất cả.
Có lẽ, nàng nên cho bọn họ một cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội, không phải vì mềm lòng, mà là cuộc sống ngẳn ngủi, phải nếm thử những chuyện mà mình chưa từng làm, như vậy sau này sẽ không cảm thấy tiếc nuối!
“Được rồi.” Vu Thức Vy đồng ý.
Thấy nàng đồng ý, Cơ thị ngừng khóc rồi mỉm cười, bà dùng khăn lau nước mắt, nói: “Vậy ta đi làm đây.”
Bách Lý Trường Nguyên cũng thấy vô cùng mừng rỡ, ông cuống quít đi theo sau Cơ thị: “Phu nhân, vi phu cùng làm với bà.”
Bách Lý Ngọc San nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt cảm kích, sau đó cũng đi theo: “Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi cũng cùng làm sủi cảo với mọi người cho tỷ tỷ.”
Nhìn bóng dáng ba người rời đi, Vu Thức Vy cau mày, sao nàng cứ thấy là lạ ở đâu đó vậy nhỉ?
Tình cảm của vợ chồng Bách Lý đối với Bách Lý Ngọc San và nàng không giống là giả, nhưng Bách Lý Ngọc San ở trước mặt thì một đằng, sau lưng lại một nẻo, vợ chồng Bách Lý có biết không?
Nếu bọn họ biết thì còn dễ hiểu, nhưng nếu không biết, vậy thì Bách Lý Ngọc San…
Phủ Tĩnh thân vương.
Cố Lan Y biết tin Vu Thức Vy được thánh thượng phong làm tướng quân, ngoại trừ kinh ngạc, nàng ta càng thấy tức giận nhiều hơn, đập nát hết những thứ đồ sứ trong phòng.
“Vu Thức Vy, vì sao ả lại được làm tướng quân? Ả ta là cọng hành nào chứ? Cũng xứng thống lĩnh tam quân?”
Thượng Quan Mặc ngồi trên chiếc ghế khắc hoa trầm mặc không nói gì. Trên mặt hắn tràn ngập âm trầm, không phải vì Cố Lan Y đập đồ, mà cũng là vì chuyện Vu Thức Vy được lên làm tướng quân.
Hắn khen ngợi Vu Thức Vy không ngớt trước mặt phụ hoàng chuyện Vu Thức Vy dũng mãnh đoạt binh thư, vốn là định lấy lòng Vu Thức Vy, sau đó leo lên cây cổ thụ Hàn Giang Nguyệt, lót đường cho sự nghiệp tranh giành hoàng vị của mình.
Nhưng không ngờ phụ hoàng lại coi trọng, khảo nghiệm nàng ta, khiến nàng ta thể hiện tài trí trước mặt văn võ bá quan và tam quân, còn phong nàng ta làm tướng quân trước mặt mọi người.
Đây là chuyện vinh quang đến nhường nào, nữ tướng đầu tiên của triều Đại Vân!
Cho dù Vu Thức Vy nàng ta có thông tuệ, có tài hoa mưu lược tới mức nào đi chăng nữa, tóm lại nàng ta vẫn chỉ là một nữ tử trong hậu trạch, mơ mộng lên chiến trường, nực cười, nực cười vô cùng!
Cố Lan Y đập nát lọ hoa cuối cùng, nàng ta tức giận ngồi xuống cạnh Thượng Quan Mặc, khuôn mặt như hoa nhu ngọc nổi lên sự căm ghét: “Vương gia, chẳng lẽ cứ để mặc nữ nhân đó ra trận giết địch sao? Triều Đại Vân chúng ta chưa từng có tiền lệ nữ tử ra trận giết địch, không thể để nữ nhân đó làm vậy được.”
Nếu thất bại còn đỡ, nếu đánh thắng trân, chẳng phải nàng ta sẽ bay thẳng lên trời, quyền thế nghiêng thiên hạ giống Hàn Giang Nguyệt sao?
Tới lúc đó, nàng muốn đối phó nàng ta sẽ không dễ như vậy!
Thượng Quan Mặc có hơi do dự, sau khi suy xét một hồi, hắn đứng bật dậy, nói kiên quyết: “Bổn vương phải khiến Vu Thức Vy biết nhờ ai nàng ta mới có được ngày hôm nay!”
Dứt lời, hắn liền ra khỏi cửa, Cố Lan Y đứng dậy dậm chân kêu lên: “Vương gia, vương gia, ngươi đi đâu?”
“Bổn vương có chuyện gấp, ngươi dùng bữa trước đi!”
Thượng Quan Mặc cưỡi ngựa phi nước đại tới phủ Mẫn quận vương.
Lúc này, Vu Thức Vy vừa ăn bánh sủi cảo của vợ chồng Bách Lý làm, đang nói chuyện vu vơ với họ, quản gia Lưu thúc vào bẩm báo: “Vương phi nương nương, Tĩnh thân vương cần kiến.”
Vu Thức Vy liếc nhìn vợ chồng Bách Lý, nói đều đều: “vậy ta đi trước, Hàm Yên, Điểm Thúy, lo pha trà!”
“Vâng, tiểu thư.”
Vu Thức Vy tiếp đón Thượng Quan Mặc trong phòng khách. Hắn mặc áo bào màu chàm, có vẻ như tới vội, sắc mặt không được vui vẻ gì cho lắm.
Còn Vu Thức Vy thì đã cởi áp giáp ra, mặc bộ váy đỏ, búi một kiểu tóc lỏng, nàng làm động tác mời: “Vương gia, mời ngồi.”
Thượng Quan Mặc cũng không khách khí, hắn ngồi xuống nói thẳng vào vấn đề chính: “Vu tướng quân, ngươi có biết tại sao phụ hoàng lại coi trọng ngươi, phong ngươi làm tướng quân tiên phong thống lĩnh tam quân không?”
Vu Thức Vy nhấc váy ngồi xuống, ra lệnh cho quản gia Lưu thúc ở đằng sau: “Lưu thúc, ngươi lui ra đi.”
Lưu thúc cung kính khom người nói ‘vâng’, sau đó dẫn toàn bộ tỳ nữ ra ngoài.
Lúc này Vu Thức Vy mới nói: “Vương gia muốn nói gì?”
“Bổn vương muốn nói, nếu không có bổn vương nói tốt trước mặt phụ hoàng, ngươi căn bản không thể lên làm tướng quân, ngươi nên cảm tạ bổn vương.”
“Hứ?” Vu Thức Vy nhíu mày, đôi mắt sâu không thấy đáy hiện lên vẻ buồn cười: “Vương gia, tự mình tới đòi cảm ơn, vậy thì không đáng giá đâu.”
Ánh mắt Thượng Quan Mặc trở nên căng thẳng, nói nghiêm túc: “Vu tướng quân, người xưa nói rất đúng, thiên lí mã thường thấy, nhưng Bá Nhạc lại không dễ gặp, thiên lí mã có tốt đến mấy, nhưng nếu không có Bá Nhạc thì cũng chỉ là một con ngựa bình thường, không có tác dụng gì lớn. Bổn vương có ơn Bá Nhạc với ngươi, ngươi nên báo đáp bổn vương!”
“Báo đáp ngươi…”
Vu Thức Vy nghiên cứu ba chữ này, nàng nhếch môi, nói thản nhiên: “Ngươi muốn ta phải báo đáp ngươi thế nào?”
Nghe được lời nói của Vu Thức Vy, sắc mặt của Bách Lý Trường Nguyên cứng đờ, có chút không thể tin được. Cũng đã một năm rồi mà nó vẫn không chịu nhận bọn họ.
Bọn họ có làm gì cũng không sưởi ấm được trái tim nó sao?
Cơ thị khóc càng thêm dữ dội, lớp trang điểm trên mặt lem nhem hết, bà kích động nắm lấy tay Vu Thức Vy, nói bi thiết: “Thức Vy, sao con có thể nói những lời này làm tổn thương ta và phụ thân con chứ? Con là nữ nhi mà ta mang thai mười tháng mới sinh ra, sao lại không liên quan tới Cơ thị và Bách Lý thị? Con có thể không nhận người mẫu thân này, có thể không nhận người phụ thân này, nhưng không thể phủ nhận thân phận của con được!”
“Thân phận?” Vu Thức Vy cười lạnh lùng, ánh mắt lóe lên vẻ vô tình: “Thân phận của ta là Mẫn quận vương phi, ngoài ra thì không còn gì khác cả! Chuyện của ta không liên quan chút gì tới các ngươi, đừng có tự xưng là cha mẹ của ta nữa, Vu Thức Vy ta… không có cha mẹ!”
Từ giờ khắc mà nàng rơi vào tay Vương thị, nàng liền không cha không mẹ. Tuy Vương thị là mẫu thân trên danh nghĩa, nhưng lại không cho nàng chút dịu hiền nào. Mỗi một cái tát, mỗi một trận đòn của bà ta, đều là một vết sẹo mà cả đời này nàng cũng khó quên, bất cứ lúc nào nhắc tới cũng đều sẽ chảy máu đầm đìa, sao nàng… lại không hận chứ?
Nàng hận, hận vô cùng, mặc dù Vương thị đã chết, mặc dù là do sơ sẩy nên vợ chồng Bách Lý thị mới để lạc mất nàng, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ dễ dàng như thế được. Bị tổn thương mười sáu năm, sống trong địa ngục mười sáu năm, vĩnh viễn nàng cũng không thể quên được!
Cơ thị như bị tạt một gáo nước lạnh, bà chật vật lùi về sau mấy bước, cơ thể đung đưa theo gió, như thể nếu như gió thổi mạnh thêm chút nữa là bà sẽ ngã xuống.
Mặt bà ấy tái nhợt kinh khủng, đôi mắt đẫm lệ, bà dùng khăn che miệng, hàm răng cũng đã không ngừng run rẩy: “Thức Vy, con không nhận người mẹ này thật sao?”
Bách Lý Ngọc San vội chạy vào từ bên ngoài, kéo cánh tay Vu Thức Vy: “Tỷ tỷ, tỷ không thể không nhận mẫu thân được, bao nhiêu năm nay, ngày nào mẫu thân cũng lấy nước mắt để lau mặt, chỉ mong có thể được gặp tỷ…”
Trên mặt Vu Thức Vy không có chút biểu cảm gì cả, nàng ngắt lời nàng ta: “Chuyện này không liên gì đến ta, Hàm Yên, Điểm Thúy, tiễn khách!”
Hàm Yên và Điểm Thúy bước từ ngoài hành lang vào, làm động tác mời, nói cung kính: “Lão gia, phu nhân, tiểu thư đã nói như vậy rồi, hai vị cũng đừng dây dưa nữa, ngày mai tiểu thư còn phải ra tiền tuyến đánh giặc, để cho người yên tâm rời đi đi.”
Bách Lý Trường Nguyên tỏ ra rất tức giận: “Vu Thức Vy, một năm nay, chúng ta đã van nài vô số lần cũng không thể ủ ấm trái tim con, hôm nay con còn dùng lời nói nhẫn tâm như vậy để làm tổn thương chúng ta, phu nhân, chúng ta đi, coi như chúng ta chưa từng sinh ra đứa con gái này.”
Cơ thị giãy giụa tránh né khỏi tay Bách Lý Trường Nguyên, bà chạy vội tới trước mặt Vu Thức Vy, khóc lên kích động: “Thức Vy, Thức Vy, mẫu thân biết mẫu thân có lỗi với con, những năm qua con phải chịu những uất ức đáng ra không phải của con, cũng vì thế chúng ta mới nóng lòng muốn nhận lại con, yêu thương con nhiều hơn để bù lại những uất ức con phải chịu mười mấy năm qua, chúng ta…”
Đáy mắt Vu Thức Vy vẫn không có chút cảm động nào: “Không uất ức, những gì phải chịu đựng, ta đã trả lại gấp trăm lần. bây giờ ta không cần gì cả, không cần cha mẹ, không cần tỷ muội, càng không cần có nhà, bởi vì ta có nhà, có trượng phu, có tỷ muội rồi, Hàm Yên, Điểm Thúy, các nàng ấy chính là tỷ muội của ta!”
Hàm Yên và Điểm Thúy sửng sốt, đã hơn ba năm trôi qua, các nàng ấy luôn biết mình có địa vị rất quan trọng trong lòng tiểu thư, nhưng không ngờ tiểu thư đã coi các nàng ấy là tỷ muội từ lâu rồi…
“Tiểu thư…” Điểm Thúy gạt lệ, cười như một đứa trẻ.
Hàm Yên cũng lặng lẽ lau nước mắt, sống nương tựa nhau nhiều năm vậy rồi, các nàng ấy cũng đã coi tiểu thư như người thân của mình, cho dù phải thịt nát xương tan, lên núi đao xuống biển lửa, các nàng cũng thề chết đi theo!
Vu Thức Vy bước tới lau nước mắt cho hai người, cười nói: “Đồ ngốc, từ ngày đầu tiên hai ngươi tới hầu hạ ta, những lời này ta liền chôn dưới đáy lòng. Ta chưa từng coi hai ngươi như tỳ nữ, sau này chảy máu cũng không được rơi lệ, có hiểu không?”
Hàm Yên và Điểm Thúy nhìn nhau, sau đó gật mạnh đầu, quỳ phịch xuống đất rồi chắp tay nói: “Vâng, cháy máu không rơi lệ!”
Ngoại trừ đau lòng, Cơ thị và Bách Lý Trường Nguyên còn cảm thấy cảm động với tình chủ tớ của các nàng, có lẽ… bọn họ đã quá nôn nóng rồi. Một năm không được thì hai năm, ba năm, thế nào cũng có thể khiến con bé coi họ thành người nhà như Điểm Thúy và Hàm Yên.
Cơ thị lau nước mắt, bà cười nói: “Thức Vy, mẫu thân quá sốt ruột rồi, không nên nói những lời đó. Ngày mai con sẽ phải tới chiến trường Tây Lương, ta… ta gói một ít sủi cảo cho con có được không?”
Giọng nói của bà mang theo sự cẩn thận, thậm chí còn có chút van cầu, ngay cả Bách Lý Trường Nguyên cũng thế, ông nói nhẹ nhàng: “Thức Vy, để bà ấy làm một bữa sủi cảo cho con đi.”
Bách Lý Ngọc San cũng van nài: “Đúng vậy, tỷ tỷ.”
Vu Thức Vy ngầm thở dài, trái tim nàng như bị một cây kim đâm vào, tuy không quá đau, nhưng lại không thể phớt lờ.
Bởi vì trong mắt của bọn họ, nàng không chỉ thấy được sự khẩn cầu hèn mọn, mà còn thấy được thứ mà cả đời này nàng theo đuổi, tình yêu của cha mẹ!
Kiếp trước, nàng khát vọng được cha mẹ yêu chiều nàng như yêu chiều Vu Vinh Hoa đến nhường nào, nhưng cuối cùng nàng chẳng nhận được cái gì, chỉ có sự phản bội và thừa cơ hãm hại.
Bây giờ tự nhiên lại có cha mẹ ruột nhảy ra đột ngột, mặc dù không có chút sơ hở, nhưng nàng không dám tin tưởng quá dễ dàng, không dám để mình có chút tình cảm dư thừa nào. Nếu có một ngày, mọi thứ trước mặt đều chỉ là hư ảo như kiếp trước, nàng biết phải làm sao?
Có lẽ, thời gian có thể nghiệm chứng tất cả.
Có lẽ, nàng nên cho bọn họ một cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội, không phải vì mềm lòng, mà là cuộc sống ngẳn ngủi, phải nếm thử những chuyện mà mình chưa từng làm, như vậy sau này sẽ không cảm thấy tiếc nuối!
“Được rồi.” Vu Thức Vy đồng ý.
Thấy nàng đồng ý, Cơ thị ngừng khóc rồi mỉm cười, bà dùng khăn lau nước mắt, nói: “Vậy ta đi làm đây.”
Bách Lý Trường Nguyên cũng thấy vô cùng mừng rỡ, ông cuống quít đi theo sau Cơ thị: “Phu nhân, vi phu cùng làm với bà.”
Bách Lý Ngọc San nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt cảm kích, sau đó cũng đi theo: “Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi cũng cùng làm sủi cảo với mọi người cho tỷ tỷ.”
Nhìn bóng dáng ba người rời đi, Vu Thức Vy cau mày, sao nàng cứ thấy là lạ ở đâu đó vậy nhỉ?
Tình cảm của vợ chồng Bách Lý đối với Bách Lý Ngọc San và nàng không giống là giả, nhưng Bách Lý Ngọc San ở trước mặt thì một đằng, sau lưng lại một nẻo, vợ chồng Bách Lý có biết không?
Nếu bọn họ biết thì còn dễ hiểu, nhưng nếu không biết, vậy thì Bách Lý Ngọc San…
Phủ Tĩnh thân vương.
Cố Lan Y biết tin Vu Thức Vy được thánh thượng phong làm tướng quân, ngoại trừ kinh ngạc, nàng ta càng thấy tức giận nhiều hơn, đập nát hết những thứ đồ sứ trong phòng.
“Vu Thức Vy, vì sao ả lại được làm tướng quân? Ả ta là cọng hành nào chứ? Cũng xứng thống lĩnh tam quân?”
Thượng Quan Mặc ngồi trên chiếc ghế khắc hoa trầm mặc không nói gì. Trên mặt hắn tràn ngập âm trầm, không phải vì Cố Lan Y đập đồ, mà cũng là vì chuyện Vu Thức Vy được lên làm tướng quân.
Hắn khen ngợi Vu Thức Vy không ngớt trước mặt phụ hoàng chuyện Vu Thức Vy dũng mãnh đoạt binh thư, vốn là định lấy lòng Vu Thức Vy, sau đó leo lên cây cổ thụ Hàn Giang Nguyệt, lót đường cho sự nghiệp tranh giành hoàng vị của mình.
Nhưng không ngờ phụ hoàng lại coi trọng, khảo nghiệm nàng ta, khiến nàng ta thể hiện tài trí trước mặt văn võ bá quan và tam quân, còn phong nàng ta làm tướng quân trước mặt mọi người.
Đây là chuyện vinh quang đến nhường nào, nữ tướng đầu tiên của triều Đại Vân!
Cho dù Vu Thức Vy nàng ta có thông tuệ, có tài hoa mưu lược tới mức nào đi chăng nữa, tóm lại nàng ta vẫn chỉ là một nữ tử trong hậu trạch, mơ mộng lên chiến trường, nực cười, nực cười vô cùng!
Cố Lan Y đập nát lọ hoa cuối cùng, nàng ta tức giận ngồi xuống cạnh Thượng Quan Mặc, khuôn mặt như hoa nhu ngọc nổi lên sự căm ghét: “Vương gia, chẳng lẽ cứ để mặc nữ nhân đó ra trận giết địch sao? Triều Đại Vân chúng ta chưa từng có tiền lệ nữ tử ra trận giết địch, không thể để nữ nhân đó làm vậy được.”
Nếu thất bại còn đỡ, nếu đánh thắng trân, chẳng phải nàng ta sẽ bay thẳng lên trời, quyền thế nghiêng thiên hạ giống Hàn Giang Nguyệt sao?
Tới lúc đó, nàng muốn đối phó nàng ta sẽ không dễ như vậy!
Thượng Quan Mặc có hơi do dự, sau khi suy xét một hồi, hắn đứng bật dậy, nói kiên quyết: “Bổn vương phải khiến Vu Thức Vy biết nhờ ai nàng ta mới có được ngày hôm nay!”
Dứt lời, hắn liền ra khỏi cửa, Cố Lan Y đứng dậy dậm chân kêu lên: “Vương gia, vương gia, ngươi đi đâu?”
“Bổn vương có chuyện gấp, ngươi dùng bữa trước đi!”
Thượng Quan Mặc cưỡi ngựa phi nước đại tới phủ Mẫn quận vương.
Lúc này, Vu Thức Vy vừa ăn bánh sủi cảo của vợ chồng Bách Lý làm, đang nói chuyện vu vơ với họ, quản gia Lưu thúc vào bẩm báo: “Vương phi nương nương, Tĩnh thân vương cần kiến.”
Vu Thức Vy liếc nhìn vợ chồng Bách Lý, nói đều đều: “vậy ta đi trước, Hàm Yên, Điểm Thúy, lo pha trà!”
“Vâng, tiểu thư.”
Vu Thức Vy tiếp đón Thượng Quan Mặc trong phòng khách. Hắn mặc áo bào màu chàm, có vẻ như tới vội, sắc mặt không được vui vẻ gì cho lắm.
Còn Vu Thức Vy thì đã cởi áp giáp ra, mặc bộ váy đỏ, búi một kiểu tóc lỏng, nàng làm động tác mời: “Vương gia, mời ngồi.”
Thượng Quan Mặc cũng không khách khí, hắn ngồi xuống nói thẳng vào vấn đề chính: “Vu tướng quân, ngươi có biết tại sao phụ hoàng lại coi trọng ngươi, phong ngươi làm tướng quân tiên phong thống lĩnh tam quân không?”
Vu Thức Vy nhấc váy ngồi xuống, ra lệnh cho quản gia Lưu thúc ở đằng sau: “Lưu thúc, ngươi lui ra đi.”
Lưu thúc cung kính khom người nói ‘vâng’, sau đó dẫn toàn bộ tỳ nữ ra ngoài.
Lúc này Vu Thức Vy mới nói: “Vương gia muốn nói gì?”
“Bổn vương muốn nói, nếu không có bổn vương nói tốt trước mặt phụ hoàng, ngươi căn bản không thể lên làm tướng quân, ngươi nên cảm tạ bổn vương.”
“Hứ?” Vu Thức Vy nhíu mày, đôi mắt sâu không thấy đáy hiện lên vẻ buồn cười: “Vương gia, tự mình tới đòi cảm ơn, vậy thì không đáng giá đâu.”
Ánh mắt Thượng Quan Mặc trở nên căng thẳng, nói nghiêm túc: “Vu tướng quân, người xưa nói rất đúng, thiên lí mã thường thấy, nhưng Bá Nhạc lại không dễ gặp, thiên lí mã có tốt đến mấy, nhưng nếu không có Bá Nhạc thì cũng chỉ là một con ngựa bình thường, không có tác dụng gì lớn. Bổn vương có ơn Bá Nhạc với ngươi, ngươi nên báo đáp bổn vương!”
“Báo đáp ngươi…”
Vu Thức Vy nghiên cứu ba chữ này, nàng nhếch môi, nói thản nhiên: “Ngươi muốn ta phải báo đáp ngươi thế nào?”
Bình luận facebook