• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyện không tên số 38 (1 Viewer)

  • Chương 318

44318
Thượng Quan Cửu U từ từ thu lại ánh mắt nghiêm túc trong mắt mình, trên khuôn mặt tuấn dật lộ ra vẻ bất lực: “Nàng ta đưa ra đề khó này cho Khả Hãn ta quả thật rất là khó giải….nhưng….”
Thượng Quan Cửu U chuyển đề tài câu chuyện, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng yêu ma mà tà ác, nói: “Nhưng cũng không phải là không thể giải, một đồng tiền làm khó được anh hùng hảo hán, cũng giống như, một hạt gạo cũng có thể làm khó được anh hùng hảo hán! Chết thì dễ, sống thì khó, nếu ngay cả đồ ăn mà cũng không ăn được, còn quan tâm tới kháng nghị hay không kháng nghị, khí phách hay không khí phách sao….”
A Mông lóe lên, lập tức hiểu ý, đáp: “Thuộc hạ hiểu!”.
Thượng Quan Cửu U giơ tay ra đón lấy một bông tuyết, mặc cho nó tan chảy ở trong tay mình, trên mặt lộ ra nụ cười sâu sa ý vị, nói: “Lương thảo của chúng ta chung quy cũng có hạn, phải đi đâu để giành lấy, không cần Khả Hãn ta dạy ngươi phải làm như thế nào chứ?”.
A Mông chắp tay, đôi môi mỏng nở cụ cười nham hiểm, nói: “Vẫn là Đại Hãn anh minh, sai hai tên thuộc hạ chà trộn vào trong đội thương nhân của đối phương, thời cơ đến chúng ta sẽ nắm giữ khu vực kho lương của đối phương, như vậy, chúng ta sẽ có thể không bao giờ phải lo lương thực bị cạn kiệt, Bách Lý Thành Cẩm lừa được quốc khố của chúng ta vài nghìn vạn lượng bạc, lúc đó sẽ phải trả lại cho chúng ta rồi!”.
“Truyền ý chỉ của ta, người nào đầu hàng, sẽ được đãi ngộ hậu hĩnh!
“Vâng, Đại Hãn!”.
Sau khi A Mông đi, tiền phương truyền tin thắng trận tới: “Báo, Đại Hãn, Đại quân của ta đã phá tan thành Tây U, còn có 29 thành nữa sẽ có thể tấn công vào hoàng cung~”
Thượng Quan Cửu U giơ tay lên: “Tốt, không hổ danh đại quân của Nhu Nhiên ta, có thể tiến quân thần tốc như vậy, đoạt lấy Đột Quyết”.
“Đi nói với Gia Luật Nguyên soái, ngày hắn khải hoàn trở về, sẽ là lúc Khả hãn ta trọng thưởng ba quân”
“ Mạt tướng tuân lệnh!”
Quân doanh Bắc Cương
Hàn Giang Nguyệt mặc một bộ giáp màu bạc trên người, đang ngồi trong quân trướng dày công nghiên cứu binh pháp.
Ba ngày trước, Trầm Minh quan báo tin tới, Vu Nhậm Hoằng giao chiến trận đầu tiên với Thái tử, lấy Cửu Long Hí Châu trận đại thắng Thái tử, trận đầu giành thắng lợi khiến tinh thần của binh sĩ lên cao ngất trời.
Hắn hành binh đánh trận bao nhiêu năm nay, chỉ là có nghe nói qua về Cửu Long Hí Châu trận, nhưng cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, nếu không phải hoàng thượng có chỉ, bảo hắn tiếp tục đi đóng giữ Bắc Cương, hắn có lẽ sẽ đi tới chiến trường Tây Lương lĩnh hội một chút sự thần kì của Nhị Thập Bát Tinh tú trận .
“Báo, khởi bẩm vương gia, có thư nhà gửi tới”. Lộc Nguyệt cầm một thư vội vàng đi tới, đặt lên trước án của Hàn Giang Nguyệt.
Hàn Giang Nguyệt nhìn nét chữ ngay ngắn quen thuộc trên phong thư giấy vàng, ánh mắt vui sướng, vội vàng mở phong thư ra xem, xem xong, sắc mặt liền thay đổi, tức giận nói: “Thật hồ đồ, Hoàng thượng đây là muốn làm liều hay sao”.
Lộc Nguyệt nhìn Hàn Giang Nguyệt phản ứng lại nhanh như vậy, vội vàng cầm thư lên xem một chút, nhất thời đồng tử co lại, sắc mặt trở lên phức tạp: “Đây là…...Hoàng thượng sao lại có thể phong Vương phi nương nương làm tướng quân tiên phong được chứ?
Không phải do nàng xem nhẹ Vương phi, chỉ là chiến trường thay đổi trong nháy mắt, Vương phi kinh nghiệm ứng chiến không có, sao có thể làm tướng quân tiên phong được chứ?
Tiên phong, sao lại là tiên phong?
Đương nhiên là phải đi đánh trận đầu rồi!
Hoàng thượng lại giao cho một nữ tử không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế đi đánh trận đầu, thật là khiến người ta không thể hiểu nổi!
Trong lòng Hàn Giang Nguyệt cũng không thể hiểu nổi, nhưng cũng không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy, vừa cởi áo giáp, vừa nói vọng ra bên ngoài: “người đâu, mau truyền quân sư”.
Lộc Nguyệt thấy vậy, cũng đã đoán ra Vương gia ngài ấy muốn làm gì, không nhịn được nói: “Vương gia, ngài hãy mang theo nô tì, dù sao nô tì cũng là nữ nhi!”.
Động tác cởi áo giáp của Hàn Giang Nguyệt dừng lại, liếc nhìn Lộc Nguyệt một cái, hắn hiểu ý của Lộc Nguyệt, ngộ nhỡ Vy Nhi không cho hắn ở bên cạnh nàng, vẫn còn có Lộc Nguyệt có thể ở lại.
“Cũng được, ngươi đi cùng bổn vương”.
Cẩm Thư vén mành trướng lên vừa hay nhìn thấy Hàn Giang Nguyệt đứng trước mặt Lộc Nguyệt đang cởi áo giáp, vội vàng lấy quạt che mặt mình lại, rồi lui ra ngoài, nói: “Thuộc hạ tới hình như không đúng lúc, hai người cứ tiếp tục đi….”
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt tối sầm lại, gầm gừ nói: “Tiếp tục cái ông nội nhà ngươi, mau lăn vào đây cho ta”.
Cẩm Thư vén mành trướng lên lại đi vào một lần nữa, trên mặt mang đầy vẻ xem thường, nói: “Vương gia, không phải là thuộc hạ muốn nói ngài, nói thế nào đi nữa Vương gia cũng đã là người đã có thê tử, giữa thanh thiên bạch nhật, lại đi quyến rũ Tiểu Lộc Nguyệt, ngài nói xem như thế có được hay không?”.
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt đã đen như cái đáy nồi, tức giận nói: “Tên khốn nhà ngươi, ngươi có dám thử nói lại một lần nữa hay không?”.
Hắn tuyệt đối sẽ đánh cho tên này một trận, cho hắn không nhìn được đường luôn!
Cẩm Thư biết đùa như vậy cũng đủ rồi, vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Vương gia, ngài tìm thuộc hạ không biết là có chuyện gì vậy?”.
Sao hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?
Hàn Giang Nguyệt “Soạt” một tiếng, liền đem bộ áo giáp ở trong tay ném vào trong lòng Cẩm Thư, vừa đi lấy hộp thuốc, vừa nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là bổn vương!”.
“Hả?” Cẩm Thư mở to hai mắt nhìn Hàn Giang Nguyệt, có chút oán hận trong lòng, nói: “Ngài lại muốn đi sao?”.
Lộc Nguyệt nhẹ giọng giải thích, nói: “Hoàng thượng phong cho Vương phi nương nương làm tướng quân tiên phong, lệnh cho nương nương dẫn quân xuất chinh đánh Tây Lương, bây giờ đã xuất phát rồi, không đến ba ngày nữa sẽ tới Trầm Minh quan, mà Vu Nhậm Hoằng và Vương phi vốn có mối thâm thù đại hận, trong tay lại nắm giữ thập nhị bát tinh tú trận, cuộc đối đầu lần này, tất nhiên sẽ là một trận đấu sinh tử, cho nên Vương gia nhất định phải đi!”.
Cẩm Thư đứng đó trố mắt ra nhìn không nói được lời nào vì kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng lại, chắp tay lại, nói: “Vương gia, nếu đã như vậy chi bằng ngài hãy để thuộc hạ đi, tổ tiên của thuộc hạ trước đây vốn là quân sư ở bên cạnh Võ Mộc tướng Quân, nhị thập bát tinh tú trận đó thuộc hạ cũng đã từng nghe nói, nếu tận mắt nhìn thấy, biết đâu có thể phá vỡ thế trận!”.
Động tác hóa trang của Hàn Giang Nguyệt dừng lại, nhíu mày nhìn về phía Cẩm Thư, “Trước đây sao ta chưa từng nghe thấy ngươi nhắc tới việc người là hậu nhân của quân sư bên cạnh Võ Mộc tướng quân vậy?
Sắc mặt Cẩm Thư nghiêm túc hơn thường ngày, nói: “Cũng chính vừa rồi thuộc hạ nghe thấy Lộc Nguyệt cô nương nhắc tới nhị thập bát tinh tú trận mới nhớ ra, thuộc hạ hình như cũng chưa từng nhắc qua với Vương gia, ông nội của thuộc hạ chính là Cẩm Quy”.
“Cẩm Quy?” ánh mắt của Hàn Giang Nguyệt sáng lên, nói: “quả đúng như vậy sao?”
“Đúng là như vậy, nếu thuộc hạ có nửa lời nói dối, sẽ bị lão tổ tông của thuộc hạ đem theo thuộc hạ cùng đi xuống dưới hoàng tuyền”.
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt lóe lên, do dự một lúc.
Bản thân hắn đối với việc nghiên cứu binh pháp còn không thông thạo triệt để như Cẩm Thư. Cẩm Thư trên thông thiên văn dưới tường địa lí, xem bói bấm đốt ngón tay thì không có gì để nói, nếu để hắn đi, có lẽ so với hắn còn có ích hơn nhiều.
Vi nhi có dũng có mưu, lại cộng thêm hậu nhân quân sư cái tên Cẩm Thư này, nhất định sẽ đánh đâu thắng đấy. Hắn không cầu mong nàng danh tiếng lẫy lừng, uy chấn bốn phương, hắn chỉ mong nàng có thể sống an nhàn, cùng nhau trải qua những ngày tháng bình yên vô sự.
Hơn nữa….nước không thể một ngày không có vua, cũng như, quân doanh không thể một ngày không có soái!
Hắn đóng giữ Bắc Cương nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tự ý rời khỏi quân doanh, chính là để tìm ra tên sát thủ truy sát mình, đương nhiên cũng còn một việc cá nhân nữa, đó chính là Vy nhi.
Lần thứ hai rời khỏi quân doanh, là vì nhị thập bát tinh tú trận, đương nhiên cũng có một việc cá nhân khác nữa, cũng chính là Vy nhi!
Nhưng mà lần này….. hắn không thể!
Bởi vì hiện này, thời thế loạn lạc chìm nổi, quần hùng giao tranh, đây đâu còn là thiên hạ thái bình trước đây nữa.
Thượng Quan Cửu U tuy hắn đã lui binh đi đánh Đột Quyết, nhưng khó đảm bảo rằng hắn sẽ không trở tay, huy động quân đội tấn công biên giới một lần nữa. Vy nhi là tính mạng của hắn không sai, nhưng những huynh đệ vào sinh ra tử cùng hắn cũng quan trọng không kém, hắn không vì giang sơn, cũng không phải vì quyền lực, mà hắn chỉ vì tình nghĩa!
Chỉ cần một ngày bọn họ còn chấp nhận hắn là nguyên soái, thì trên vai hắn sẽ phải chịu trách nhiệm cho tính mạng của hàng trăm vạn binh sĩ!
Vừa rồi, là hắn nhất thời kích động….
Nghĩ tới đây, Hàn Giang Nguyệt lấy lại bộ áo giáp từ trong tay của Cẩm Thư, lớn tiếng gọi ra bên ngoài: “Bạch Khê, ngươi vào đây!”
Bạch Khê nghe thấy giọng Vương gia gọi mình, vội vàng chạy vào trong, nói: “Vương gia có gì dặn dò?”.
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt trở lên trịnh trọng hơn, từng câu từng chữ nói: “Vương phi được hoàng thượng phong làm tướng quân tiên phong, dẫn quân đi đối phó ứng chiến ở Tây Lương, ngươi, Lộc Nguyệt còn có Cẩm Thư, ba người các ngươi cùng nhau đi Tây Lương phò trợ Vương phi, bổn vương sẽ ở lại đây….Mọi chuyện nhờ cả vào các ngươi!”.
Nói xong, quỳ một chân xuống dưới đất, long trọng vô cùng!
Ba người bị hành động này của hắn làm cho kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hết sức lo sợ vội vàng đỡ hắn dậy, “Vương gia người mau đứng dậy đi, chúng thuộc hạ không gánh nổi đâu! Bảo vệ Vương phi là việc chúng thuộc hạ nên làm, Vương gia đã nói những lời như vậy, chúng thuộc hạ cho dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa quyết không từ nan!”
Hàn Giang Nguyệt lắc đầu: “Vào sinh ra tử bao nhiêu năm như vậy, bổn vương sớm đã coi các ngươi như là huynh đệ tỷ muội của mình, bất cứ người nào trong các ngươi xảy ra chuyện, bổn vương đều sẽ cảm thấy lòng đau như cắt, bổn vương không muốn các ngươi thịt nát xương tan, chỉ mong các ngươi có thể làm hết sức mình là được!”.
Lộc Nguyệt ba người nhìn nhau, đồng loạt quỳ một gối xuống đất, trong lòng cảm động vô cùng “Vương gia nếu đã coi chúng tôi là huynh đệ tỷ muội của mình, vậy chúng tôi cho dù có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng vì Vương gia thì cũng đáng, chúng ta đi!”.
“Đợi đã! Uống xong bát rượu này đã rồi hẵng đi!”.
Hàn Giang Nguyệt đích thân rót bốn bát rượu, một người cầm một bát, lần lượt chạm bát, Hàn Giang Nguyệt nói: “Ta ở lại đây chờ các ngươi trở về”.
“Vâng, thưa Vương gia”.
Ba người vui vẻ uống bát rượu của mình, rồi cùng nhau rời khỏi Bắc Cương, đi về hướng Trầm Minh quan ở Tây Cương.
Hàn Giang Nguyệt đứng trên gò núi cao cao, nhìn bóng người của bọn họ rời đi, đáy mắt hiện lên sự mất mát, kỳ thật…. hắn muốn bỏ hết tất cả, chạy tới bên cạnh nàng bảo vệ nàng, nhưng…..
Hàn Giang Nguyệt nhìn về phía quân trướng nằm thành từng hàng ngay ngắn ở phía sau mình, khẽ thở dài, Vy Nhi, nàng còn nhớ hẹn ước của chúng ta không? Bỏ lại phồn hoa sau lưng, cùng nhau phiêu bạt chân trời góc bể!
Ba ngày sau
Đại quân của Vu Thức Vy cuối cùng cũng tới được Trầm Minh quan, cùng với Thái Tử còn có Nguyên soái Cố Ngọc tới đón.
“Mạt tướng tham kiến Cố Nguyên soái!”
Cố Ngọc nhìn Vu Thức Vy đánh giá trên dưới một lượt, đáy mắt lóe lên sự phức tạp, lão sớm nghe nói qua về nữ tử này, cùng là một nhân vật, nhưng hoàng thượng sao có thể phong nữ tử này làm tướng quân tiên phong được chứ? Dẫu sao đó cũng là một nữ tử a, có phải quá tắc trách rồi hay không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện không tên số 41
  • Đang cập nhật..
Chương 157
Truyện không tên số 40
  • Đang cập nhật..
Chương 331
Truyện không tên số 39
  • Đang cập nhật..
Chương 318
Truyện không tên số 37
  • Đang cập nhật..
Chương 30
Truyện không tên số 36
  • Đang cập nhật..
Chương 764
Truyện không tên số 35
  • Đang cập nhật..
Chương 149

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom