Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 350
44350
Ngày hôm sau
Trên Đại Vân triều, Binh Bộ Thượng thư tấu trình: “Thượng thư, thần nhận được mật báo, Hộ Quốc phu nhân không ở trong vương phủ dưỡng thương giống như lời của Cố nguyên soái và thái tử đã nói, mà là dẫn binh đến Tây Lương cùng Mẫn Thân vương làm phản.”
Lời này vừa nói ra thì cả điện lập tức sôi trào giống như nước sôi, không ngừng thảo luận.
“Hộ Quốc phu nhân không bị trọng thương sao? Nghe nói bị thương khi quyết chiến cùng Tây Lương mà, nàng làm sao có khả năng đi Tây Lương làm phản được?”
“Đúng vậy, hạ quan kiên quyết không tin Hộ Quốc phu nhân sẽ làm phản.”
“Hộ Quốc phu nhân là nữ anh hùng của một thế hệ, nàng đã vài lần vào sống ra chết vì triều Đại Vân ta, lập được công lao hiển hách, nhật nguyệt có thể chứng giám cho lòng trung thành của nàng, nàng làm sao có thể làm phản được?”
“Hạ quan cũng không tin, không nói đến Hộ Quốc phu nhân, cho dù là Mẫn Thân vương cũng đã phòng thủ biên quan mấy chục năm, từ còn trẻ ngài ấy đã phải rời khỏi nhà, bảo vệ biên cương của triều Đại Vân ta, Hàn gia mấy đời đều là trung lương nên không có khả năng làm phản được.”
“Thượng thư đại nhân, ngài nói phải chính xác, phải có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì ngài phải quỳ xuống xin lỗi Hộ Quốc phu nhân đi.”
Binh Bộ Thượng thư nghe được lời này thì sắc mặt tối sầm, nổi giận nói: “Bản quan còn phải xin lỗi một kẻ phản tặc sao?”
Thái sư Nhạc Lâm ra khỏi hàng và chỉ vào Binh Bộ Thượng thư nói những lời lẽ đanh thép: “Trần đại nhân, ngươi mở miệng liền nói là một kẻ phản tặc, vậy ngươi có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì chính là hãm hại trung lương, ngươi muốn bị tội gì?”
Gần như phần lớn quan viên trong triều đình đều là hiền tài được Vu Thức Vy ngầm tiến cử, Nhạc Lâm vừa nói ra những lời này lại lập tức được mọi người hưởng ứng, tất cả đều đứng ra nói giúp cho Vu Thức Vy.
“Thái sư nói không sai, bất cứ việc gì cũng phải có chứng cứ, nếu như không lấy ra được chứng cứ thì chính là ngậm máu phun người!”
“Đúng vậy, nói gì cũng phải có chứng cứ, bằng không chính là tội lớn nói xấu trọng thần của triều đình!”
Binh Bộ Thượng thư chỉ nói có một câu, không nghĩ tới lại bị quần thần liên tục công kích như vậy, hắn vừa sợ vừa tức: “Các ngươi... sao các ngươi lại kích động như thế, bản quan tấu trình chuyện nàng làm phản thì tất nhiên phải có chứng cứ rồi.”
Hắn nói xong lại lấy bức thư mật trong người ra. “Đây là thành chủ ở biên quan viết mật thư gửi tới, từ ngày thắng trận về triều, Vu Thức Vy lại chưa có trở về, thám tử đã tận mắt nhìn thấy được Vu Thức Vy xuất hiện ở trong hoàng cung của Tây Lương, cùng với hoàng đế Tây Lương và bách quan.”
Lục An đưa bức thư mật đến trong tay của hoàng đế, hoàng đế vừa mở ra nhìn thì trong mắt ngỡ ngàng lại im lặng không nói gì, hắn nhìn về phía thái tử và Cố Ngọc, trầm giọng nói: “Thái tử, phò mã, trẫm hỏi các ngươi, có phải Hộ Quốc phu nhân trở về cùng với các ngươi hay không?”
Thái tử và Cố Ngọc nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều lo lắng không yên, bọn họ hiểu rõ chuyện này đã lộ ra, bây giờ Thượng thư chỉ cần đi phủ Mẫn Thân Vương kiểm tra Vu Thức Vy có ở trong quý phủ không, không quan tâm nàng có phải ở Tây Lương hay không, nàng đều phạm vào tội khi quân, nếu như lại điều tra ra nàng thật sự ở Tây Lương thì đó chính là tội lớn làm phản.
Rốt cuộc... bọn họ nên nói thế nào?
Đại Lý Tự Thiếu Khanh Lô Minh Đạt liếc mắt nhìn hai người, trong mắt lại thoáng có ý cười, hắn ra khỏi hàng vái lạy và nói: “Thượng thư, thần cảm thấy bất kể bức thư mật thế nào thì cũng không thể xem là chứng cứ trực tiếp được, hiện tại chỉ có một chứng cứ, đó chính là Hộ Quốc phu nhân rốt cuộc có ở trong vương phủ dưỡng bệnh hay không, nếu như không có thì có thể tin được vài phần về lời Thượng thư đại nhân đã nói.”
Nhạc Lâm phụ họa nói: “Cựu thần cũng tán thành cách nói của Lô đại nhân nói.”
Thái tử và Cố Ngọc lại liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lại càng thêm hoảng loạn, tuyệt đối không được, mấy ngày trước bọn họ nhận được bức thư mật nói Vu Thức Vy thật sự đang ở trong hoàng cung Tây Lương, nàng cũng không phải làm phản mà đã bị trọng thương, cửu tử nhất sinh.
Nếu không thì nói ra chân tướng sự việc vậy?
Trong lòng hai người đang thầm suy tính về lợi và hại trong đó thì Thượng thư đã đứng dậy và nói với bá quan văn võ. “Nhắc tới cũng xấu hổ, Hộ Quốc phu nhân vì nước mới bị thương, nàng còn có công lao rất lớn mà trẫm lại chưa từng tới nhà thăm, nếu hôm nay Binh Bộ Thượng thư cứ khăng khăng nói Hộ Quốc phu nhân làm phản, vậy trẫm lại dẫn theo các vị cùng đi tới phủ Mẫn Thân Vương xem thế nào.”
Bách quan tất nhiên là đồng ý, ngược lại Cố Ngọc và thái tử có tật giật mình thì luống cuống nhưng không nghĩ ra được bất kỳ lý do gì để ngăn cản, bọn họ sốt ruột không biết phải làm sao.
Lô Minh Đạt nhìn ra được hai người đang sốt ruột nên đi tới, nói thật khẽ: “Thái tử và phò mã cứ việc yên tâm, đêm qua Vu tướng quân đã trở lại vương phủ rồi.”
Trở về rồi sao?
Thái tử và Cố Ngọc đầu tiên là chấn động, sau đó lại vui mừng đồng thời nghi ngờ, Làm sao Lô Minh Đạt biết được chuyện này? Vì sao Vu Thức Vy không thông báo cho bọn họ biết, để bọn họ phải khiếp sợ như vậy...
Sau nửa canh giờ, hoàng đế dẫn đầu bách quan đi tới phủ Mẫn Thân Vương. Trên con đường trong kinh thành, bách tính quỳ lạy nghênh đón, một đường hô to vạn tuế. Cảnh tượng thật sự rất ngoạn mục.
Vừa nhìn thấy thanh thế của nhóm người này lớn như vậy, người dẫn đầu lại mặc long bào màu vàng nhạt, trong lòng người canh cửa của vương phủ kinh sợ, vội vàng cho một người đi bẩm báo, năm người còn lại thì tiến lên nghênh đón. “Nô tài khấu kiến Thượng thư, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hoàng đế giơ tay lên và cười nói: “Trẫm tới thăm Hộ Quốc phu nhân, ngươi đi phía trước dẫn đường đi.”
“Tuân chỉ, Thượng thư, các vị đại nhân, mời vào bên trong...”
Binh Bộ Thượng thư Trần đại nhân vừa nhìn thấy gã sai vặt này dẫn đường không chút hoang mang thì bắt đầu lo lắng không yên, vì sao bọn họ không hoảng hốt? Chẳng lẽ bọn họ không biết gì sao?
Ý tưởng này thực sự làm Binh Bộ Thượng thư cảm thấy thoải mái, hắn yên tâm đi theo hoàng đế vào trong.
Trước sảnh chính, quản gia nhận được tin tức nên đã dẫn theo toàn bộ hạ nhân trong phủ tới đón tiếp: “Cung nghênh Thượng thư, Thượng thư vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Bình thân, Hộ Quốc phu nhân đâu? Vì sao không thấy nàng ra ngoài nghênh đón?” Binh Bộ Thượng thư hỏi với giọng điệu sắc bén.
Lão quản gia hoàn toàn bình tĩnh, ung dung nói: “Vương phi bị thương quá nặng, lại từ biên quan một đường đi xe mệt nhọc trở lại kinh thành nên suýt nữa mất mạng, may là mấy ngày nay được điều dưỡng mới từ từ hồi phục, nhưng đại phu căn dặn vẫn không thể xuống giường.”
Hoàng đế khoát tay áo với thái y phía sau và cười nói: “Dù sao những lang trung trên giang hồ cũng không bằng thái y trong cung, thái y đã tới đây thì theo trẫm đi xem thử.”
Quản gia làm một tư thế mời, nói: “Thượng thư mời.”
Đoàn người lại đi từ chính sảnh tới Vi Nguyệt các ở hậu viện, Hàm Yên và Điểm Thúy đã chờ sẵn và đón hoàng đế tiến vào Vi Nguyệt các, bởi vì Vi Nguyệt các không thể chứa được nhiều người như vậy, nên phần lớn quan viên đều ở lại chính sảnh dùng trà, chỉ có một số ít tiến vào trong.
Vu Thức Vy mặc chiếc váy bông màu xanh nhạt có thêu hoa, tóc vấn theo kiểu Lăng Nguyệt kế tao nhã, gương mặt không trang điểm lại không hề kém vẻ xinh đẹp, khi nhìn thấy Thượng thư tiến lên vào, nàng tiến lên và dịu dàng thi lễ, giọng nói yếu ớt: “Thần khấu kiến Thượng thư, Thượng thư đường xa đến đây mà thần không thể ra cửa nghênh đón, mong Thượng thư thứ lỗi.”
Hoàng đế giơ tay giả đỡ và khách sáo nói: “Hộ Quốc phu nhân nói quá lời, trên người phu nhân đang bị thương thì không cần hành lễ như vậy, nhanh ngồi đi.”
Sắc mặt Vu Thức Vi tái nhợt, bộ dạng rõ ràng đang bị bệnh, nàng ho khan một cái và làm ra một tư thế mời để mời hoàng đế ngồi trên ngôi cao ở gian ngoài.
Binh Bộ Thượng thư nhìn thấy Vu Thức Vy đang ở đây thì gương mặt vô cùng khó coi, lúc trắng lúc xanh, rất đặc sắc. Chuyện này... sao có thể như vậy được?
Rõ ràng Tĩnh Vương gửi thư tới nói Vu Thức Vy đang ở trong hoàng cung Tây Lương dưỡng thương, làm sao nàng có thể ở chỗ này được? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
“Điểm Thúy, Hàm Yên, còn không mau lo pha trà mời Thượng thư cùng với các vị đại nhân.”
“Dạ, tiểu thư.”
Hoàng đế nhìn sắc mặt Vu Thức Vy kém như vậy lại không nhịn được nói: “Sắc mặt Hộ quốc phu nhân thoạt nhìn vẫn không tốt, thái y còn không mau khám cho Hộ Quốc phu nhân.”
Thái y vội bước lên phía trước bắt mạch cho Vu Thức Vy, sau khi chẩn mạch xong, hắn cung kính trả lời: “Thượng thư, Hộ Quốc phu nhân mất máu quá nhiều, cho nên sắc mặt mới có thể kém như vậy, vẫn cần phải bồi bổ nhiều hơn, thỉnh thoảng đứng lên hoạt động gân cốt một chút, nhưng phần lớn thời gian còn lại nên nằm ở trên giường tĩnh dưỡng thì thỏa đáng hơn.”
Sau khi hoàng đế nghe xong thì gật đầu và dặn dò vài câu lại muốn rời đi.
Lúc này Lô Minh Đạt đứng lên, nói ra những lời đanh thép, âm vang: “Thượng thư, Hộ Quốc phu nhân vì nước đến lúc này còn chưa xuống khỏi giường được, nhưng phu nhân không những không nhận được sự tôn trọng đáng có mà vô duyên vô cớ bị tiểu nhân gian nịnh nghi ngờ nói xấu, thần kiến nghị, xử trí kẻ tiểu nhân kia ở ngay trước mặt Hộ Quốc phu nhân, tránh cho sau này Hộ Quốc phu nhân nghe được lại khó chịu.”
Nhạc Lâm cũng nói: “Cựu thần cũng cho rằng Lô đại nhân nói rất đúng, cho dù có thuốc tốt thì cũng không vui sướng bằng trực tiếp rửa sạch nỗi oan, mong Thượng thư xử trí Binh Bộ Thượng thư.”
Quần thần đều nhiệt tình hưởng ứng, trăm miệng một lời nói: “Mong Thượng thư xử trí Binh Bộ Thượng thư.”
Gia thần của phủ Trấn Quốc Công cùng với phủ Vân Nam Vương muốn biện hộ cho Binh Bộ Thượng thư, nhưng nhìn quần thần đều kích động như thế, lúc này bọn họ cảm thấy mình nên bo bo giữ mình thì tốt hơn, bởi vậy nuốt những lời xin tha vào trong và nhượng bộ lui binh.
Vu Thức Vy giả vờ như mình không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Thượng thư, đây là... đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao thần có cảm giác nó liên quan đến thần vậy?”
Việc đã đến nước này, hoàng đế lại biết thời biết thế nói: “Trần đại nhân tấu trình Hộ Quốc phu nhân cùng với Mẫn Thân vương thông đồng với địch phản quốc, cũng trình lên thư kín của thành chủ biên quan, trong lòng trẫm không tin, vì vậy dẫn theo bá quan văn võ tự mình tới chứng kiến. Thứ nhất là thăm bệnh, thứ hai cũng là chứng minh sự trong sạch của Hộ Quốc phu nhân.”
Ngày hôm sau
Trên Đại Vân triều, Binh Bộ Thượng thư tấu trình: “Thượng thư, thần nhận được mật báo, Hộ Quốc phu nhân không ở trong vương phủ dưỡng thương giống như lời của Cố nguyên soái và thái tử đã nói, mà là dẫn binh đến Tây Lương cùng Mẫn Thân vương làm phản.”
Lời này vừa nói ra thì cả điện lập tức sôi trào giống như nước sôi, không ngừng thảo luận.
“Hộ Quốc phu nhân không bị trọng thương sao? Nghe nói bị thương khi quyết chiến cùng Tây Lương mà, nàng làm sao có khả năng đi Tây Lương làm phản được?”
“Đúng vậy, hạ quan kiên quyết không tin Hộ Quốc phu nhân sẽ làm phản.”
“Hộ Quốc phu nhân là nữ anh hùng của một thế hệ, nàng đã vài lần vào sống ra chết vì triều Đại Vân ta, lập được công lao hiển hách, nhật nguyệt có thể chứng giám cho lòng trung thành của nàng, nàng làm sao có thể làm phản được?”
“Hạ quan cũng không tin, không nói đến Hộ Quốc phu nhân, cho dù là Mẫn Thân vương cũng đã phòng thủ biên quan mấy chục năm, từ còn trẻ ngài ấy đã phải rời khỏi nhà, bảo vệ biên cương của triều Đại Vân ta, Hàn gia mấy đời đều là trung lương nên không có khả năng làm phản được.”
“Thượng thư đại nhân, ngài nói phải chính xác, phải có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì ngài phải quỳ xuống xin lỗi Hộ Quốc phu nhân đi.”
Binh Bộ Thượng thư nghe được lời này thì sắc mặt tối sầm, nổi giận nói: “Bản quan còn phải xin lỗi một kẻ phản tặc sao?”
Thái sư Nhạc Lâm ra khỏi hàng và chỉ vào Binh Bộ Thượng thư nói những lời lẽ đanh thép: “Trần đại nhân, ngươi mở miệng liền nói là một kẻ phản tặc, vậy ngươi có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì chính là hãm hại trung lương, ngươi muốn bị tội gì?”
Gần như phần lớn quan viên trong triều đình đều là hiền tài được Vu Thức Vy ngầm tiến cử, Nhạc Lâm vừa nói ra những lời này lại lập tức được mọi người hưởng ứng, tất cả đều đứng ra nói giúp cho Vu Thức Vy.
“Thái sư nói không sai, bất cứ việc gì cũng phải có chứng cứ, nếu như không lấy ra được chứng cứ thì chính là ngậm máu phun người!”
“Đúng vậy, nói gì cũng phải có chứng cứ, bằng không chính là tội lớn nói xấu trọng thần của triều đình!”
Binh Bộ Thượng thư chỉ nói có một câu, không nghĩ tới lại bị quần thần liên tục công kích như vậy, hắn vừa sợ vừa tức: “Các ngươi... sao các ngươi lại kích động như thế, bản quan tấu trình chuyện nàng làm phản thì tất nhiên phải có chứng cứ rồi.”
Hắn nói xong lại lấy bức thư mật trong người ra. “Đây là thành chủ ở biên quan viết mật thư gửi tới, từ ngày thắng trận về triều, Vu Thức Vy lại chưa có trở về, thám tử đã tận mắt nhìn thấy được Vu Thức Vy xuất hiện ở trong hoàng cung của Tây Lương, cùng với hoàng đế Tây Lương và bách quan.”
Lục An đưa bức thư mật đến trong tay của hoàng đế, hoàng đế vừa mở ra nhìn thì trong mắt ngỡ ngàng lại im lặng không nói gì, hắn nhìn về phía thái tử và Cố Ngọc, trầm giọng nói: “Thái tử, phò mã, trẫm hỏi các ngươi, có phải Hộ Quốc phu nhân trở về cùng với các ngươi hay không?”
Thái tử và Cố Ngọc nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều lo lắng không yên, bọn họ hiểu rõ chuyện này đã lộ ra, bây giờ Thượng thư chỉ cần đi phủ Mẫn Thân Vương kiểm tra Vu Thức Vy có ở trong quý phủ không, không quan tâm nàng có phải ở Tây Lương hay không, nàng đều phạm vào tội khi quân, nếu như lại điều tra ra nàng thật sự ở Tây Lương thì đó chính là tội lớn làm phản.
Rốt cuộc... bọn họ nên nói thế nào?
Đại Lý Tự Thiếu Khanh Lô Minh Đạt liếc mắt nhìn hai người, trong mắt lại thoáng có ý cười, hắn ra khỏi hàng vái lạy và nói: “Thượng thư, thần cảm thấy bất kể bức thư mật thế nào thì cũng không thể xem là chứng cứ trực tiếp được, hiện tại chỉ có một chứng cứ, đó chính là Hộ Quốc phu nhân rốt cuộc có ở trong vương phủ dưỡng bệnh hay không, nếu như không có thì có thể tin được vài phần về lời Thượng thư đại nhân đã nói.”
Nhạc Lâm phụ họa nói: “Cựu thần cũng tán thành cách nói của Lô đại nhân nói.”
Thái tử và Cố Ngọc lại liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lại càng thêm hoảng loạn, tuyệt đối không được, mấy ngày trước bọn họ nhận được bức thư mật nói Vu Thức Vy thật sự đang ở trong hoàng cung Tây Lương, nàng cũng không phải làm phản mà đã bị trọng thương, cửu tử nhất sinh.
Nếu không thì nói ra chân tướng sự việc vậy?
Trong lòng hai người đang thầm suy tính về lợi và hại trong đó thì Thượng thư đã đứng dậy và nói với bá quan văn võ. “Nhắc tới cũng xấu hổ, Hộ Quốc phu nhân vì nước mới bị thương, nàng còn có công lao rất lớn mà trẫm lại chưa từng tới nhà thăm, nếu hôm nay Binh Bộ Thượng thư cứ khăng khăng nói Hộ Quốc phu nhân làm phản, vậy trẫm lại dẫn theo các vị cùng đi tới phủ Mẫn Thân Vương xem thế nào.”
Bách quan tất nhiên là đồng ý, ngược lại Cố Ngọc và thái tử có tật giật mình thì luống cuống nhưng không nghĩ ra được bất kỳ lý do gì để ngăn cản, bọn họ sốt ruột không biết phải làm sao.
Lô Minh Đạt nhìn ra được hai người đang sốt ruột nên đi tới, nói thật khẽ: “Thái tử và phò mã cứ việc yên tâm, đêm qua Vu tướng quân đã trở lại vương phủ rồi.”
Trở về rồi sao?
Thái tử và Cố Ngọc đầu tiên là chấn động, sau đó lại vui mừng đồng thời nghi ngờ, Làm sao Lô Minh Đạt biết được chuyện này? Vì sao Vu Thức Vy không thông báo cho bọn họ biết, để bọn họ phải khiếp sợ như vậy...
Sau nửa canh giờ, hoàng đế dẫn đầu bách quan đi tới phủ Mẫn Thân Vương. Trên con đường trong kinh thành, bách tính quỳ lạy nghênh đón, một đường hô to vạn tuế. Cảnh tượng thật sự rất ngoạn mục.
Vừa nhìn thấy thanh thế của nhóm người này lớn như vậy, người dẫn đầu lại mặc long bào màu vàng nhạt, trong lòng người canh cửa của vương phủ kinh sợ, vội vàng cho một người đi bẩm báo, năm người còn lại thì tiến lên nghênh đón. “Nô tài khấu kiến Thượng thư, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hoàng đế giơ tay lên và cười nói: “Trẫm tới thăm Hộ Quốc phu nhân, ngươi đi phía trước dẫn đường đi.”
“Tuân chỉ, Thượng thư, các vị đại nhân, mời vào bên trong...”
Binh Bộ Thượng thư Trần đại nhân vừa nhìn thấy gã sai vặt này dẫn đường không chút hoang mang thì bắt đầu lo lắng không yên, vì sao bọn họ không hoảng hốt? Chẳng lẽ bọn họ không biết gì sao?
Ý tưởng này thực sự làm Binh Bộ Thượng thư cảm thấy thoải mái, hắn yên tâm đi theo hoàng đế vào trong.
Trước sảnh chính, quản gia nhận được tin tức nên đã dẫn theo toàn bộ hạ nhân trong phủ tới đón tiếp: “Cung nghênh Thượng thư, Thượng thư vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Bình thân, Hộ Quốc phu nhân đâu? Vì sao không thấy nàng ra ngoài nghênh đón?” Binh Bộ Thượng thư hỏi với giọng điệu sắc bén.
Lão quản gia hoàn toàn bình tĩnh, ung dung nói: “Vương phi bị thương quá nặng, lại từ biên quan một đường đi xe mệt nhọc trở lại kinh thành nên suýt nữa mất mạng, may là mấy ngày nay được điều dưỡng mới từ từ hồi phục, nhưng đại phu căn dặn vẫn không thể xuống giường.”
Hoàng đế khoát tay áo với thái y phía sau và cười nói: “Dù sao những lang trung trên giang hồ cũng không bằng thái y trong cung, thái y đã tới đây thì theo trẫm đi xem thử.”
Quản gia làm một tư thế mời, nói: “Thượng thư mời.”
Đoàn người lại đi từ chính sảnh tới Vi Nguyệt các ở hậu viện, Hàm Yên và Điểm Thúy đã chờ sẵn và đón hoàng đế tiến vào Vi Nguyệt các, bởi vì Vi Nguyệt các không thể chứa được nhiều người như vậy, nên phần lớn quan viên đều ở lại chính sảnh dùng trà, chỉ có một số ít tiến vào trong.
Vu Thức Vy mặc chiếc váy bông màu xanh nhạt có thêu hoa, tóc vấn theo kiểu Lăng Nguyệt kế tao nhã, gương mặt không trang điểm lại không hề kém vẻ xinh đẹp, khi nhìn thấy Thượng thư tiến lên vào, nàng tiến lên và dịu dàng thi lễ, giọng nói yếu ớt: “Thần khấu kiến Thượng thư, Thượng thư đường xa đến đây mà thần không thể ra cửa nghênh đón, mong Thượng thư thứ lỗi.”
Hoàng đế giơ tay giả đỡ và khách sáo nói: “Hộ Quốc phu nhân nói quá lời, trên người phu nhân đang bị thương thì không cần hành lễ như vậy, nhanh ngồi đi.”
Sắc mặt Vu Thức Vi tái nhợt, bộ dạng rõ ràng đang bị bệnh, nàng ho khan một cái và làm ra một tư thế mời để mời hoàng đế ngồi trên ngôi cao ở gian ngoài.
Binh Bộ Thượng thư nhìn thấy Vu Thức Vy đang ở đây thì gương mặt vô cùng khó coi, lúc trắng lúc xanh, rất đặc sắc. Chuyện này... sao có thể như vậy được?
Rõ ràng Tĩnh Vương gửi thư tới nói Vu Thức Vy đang ở trong hoàng cung Tây Lương dưỡng thương, làm sao nàng có thể ở chỗ này được? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
“Điểm Thúy, Hàm Yên, còn không mau lo pha trà mời Thượng thư cùng với các vị đại nhân.”
“Dạ, tiểu thư.”
Hoàng đế nhìn sắc mặt Vu Thức Vy kém như vậy lại không nhịn được nói: “Sắc mặt Hộ quốc phu nhân thoạt nhìn vẫn không tốt, thái y còn không mau khám cho Hộ Quốc phu nhân.”
Thái y vội bước lên phía trước bắt mạch cho Vu Thức Vy, sau khi chẩn mạch xong, hắn cung kính trả lời: “Thượng thư, Hộ Quốc phu nhân mất máu quá nhiều, cho nên sắc mặt mới có thể kém như vậy, vẫn cần phải bồi bổ nhiều hơn, thỉnh thoảng đứng lên hoạt động gân cốt một chút, nhưng phần lớn thời gian còn lại nên nằm ở trên giường tĩnh dưỡng thì thỏa đáng hơn.”
Sau khi hoàng đế nghe xong thì gật đầu và dặn dò vài câu lại muốn rời đi.
Lúc này Lô Minh Đạt đứng lên, nói ra những lời đanh thép, âm vang: “Thượng thư, Hộ Quốc phu nhân vì nước đến lúc này còn chưa xuống khỏi giường được, nhưng phu nhân không những không nhận được sự tôn trọng đáng có mà vô duyên vô cớ bị tiểu nhân gian nịnh nghi ngờ nói xấu, thần kiến nghị, xử trí kẻ tiểu nhân kia ở ngay trước mặt Hộ Quốc phu nhân, tránh cho sau này Hộ Quốc phu nhân nghe được lại khó chịu.”
Nhạc Lâm cũng nói: “Cựu thần cũng cho rằng Lô đại nhân nói rất đúng, cho dù có thuốc tốt thì cũng không vui sướng bằng trực tiếp rửa sạch nỗi oan, mong Thượng thư xử trí Binh Bộ Thượng thư.”
Quần thần đều nhiệt tình hưởng ứng, trăm miệng một lời nói: “Mong Thượng thư xử trí Binh Bộ Thượng thư.”
Gia thần của phủ Trấn Quốc Công cùng với phủ Vân Nam Vương muốn biện hộ cho Binh Bộ Thượng thư, nhưng nhìn quần thần đều kích động như thế, lúc này bọn họ cảm thấy mình nên bo bo giữ mình thì tốt hơn, bởi vậy nuốt những lời xin tha vào trong và nhượng bộ lui binh.
Vu Thức Vy giả vờ như mình không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Thượng thư, đây là... đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao thần có cảm giác nó liên quan đến thần vậy?”
Việc đã đến nước này, hoàng đế lại biết thời biết thế nói: “Trần đại nhân tấu trình Hộ Quốc phu nhân cùng với Mẫn Thân vương thông đồng với địch phản quốc, cũng trình lên thư kín của thành chủ biên quan, trong lòng trẫm không tin, vì vậy dẫn theo bá quan văn võ tự mình tới chứng kiến. Thứ nhất là thăm bệnh, thứ hai cũng là chứng minh sự trong sạch của Hộ Quốc phu nhân.”
Bình luận facebook