Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 353
44353
Cơ thị cười hiền hòa, nói nhẹ nhàng: “Hai nha đầu các ngươi, chẳng phải đã nói sau này không cần phải đa lễ sao? Mau đứng lên.”
Hàm Yên nhận lấy bát súp, nói khôn khéo: “Bọn nô tỳ là thị nữ gần người của tiểu thư, nếu giữ lễ bên ngoài, ở nhà lại xấc láo, để người ta gặp được, chẳng phải sẽ nói tiểu thư là người hai mặt sao?”
Cơ thị không nói đúng không không bảo sai: “Cũng chỉ có người cơ trí khéo léo mời có thể dạy ra được nha đầu thông minh lanh lợi như vậy. Nó chịu nhiều khổ cực thế rồi, rốt cuộc bây giờ cũng chịu nhận người mẹ này, hai người các ngươi nhớ phải thận trọng giúp đỡ ta…”
Hàm Yên và Điểm Thúy nhìn nhau cười, Điểm Thúy cười dí dỏm: “Vâng vâng vâng, phu nhân tốt của ta, chắc chắn chúng ta sẽ nói ngọt nhiều hơn, để tiểu thư nhận tổ tông sớm một chút..”
Trong khi nói chuyện, mấy người đã vào Vy Nguyệt Các. Vu Thức Vy là người luyện võ, thính lực rất tốt, nàng đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ. Nàng xuống giường ra đón, nở một nụ cười không mặn không nhạt: “Phu nhân, Ngọc San…”
Thấy Vu Thức Vy vẫn gọi mình là phu nhân, Cơ thị cũng không để ý, bà kéo nàng lên giường, chỉnh lại gối đầu rồi ấn nàng nằm xuống. Sau đó bà cầm lấy bát súp trong tay Hàm Yên, múc một muỗng súp có độ ấm vừa phải đưa tới miệng Vu Thức Vy, nói hiền từ: “Nào, a… Há miệng…”
Nhìn hành động của Cơ thị, Vu Thức Vy thấy hơi buồn cười. Nàng có phải trẻ con ba tuổi đâu, uống bát súp còn phải dỗ nữa?
Nàng đang cười, rồi bỗng nhiên cứng đờ lại. Từ nhỏ đến lớn, Vương thị hận nàng ghê gớm, hình như chưa từng dỗ nàng ăn đồ ăn như vậy bao giờ, ít nhất, trong trí nhớ của nàng không có.
Lúc nhỏ, nàng từng thấy Triệu di nương ôm Vu Vinh Mỹ đút cháo cho nàng ta, cũng từng thấy đại phu nhân Đường thị ôm Vu Vinh Hoa mớm thuốc, ánh mắt của bọn họ rất dịu dàng, rất dịu dàng, giống như Cơ thị trước mắt vậy, dịu dàng như có thể tràn ra nước, nhưng khi nhìn sang nàng thì lại biến thành lạnh như băng, biến thành giễu cợt, thậm chí là sự chán ghét vô bờ, như một lưỡi dao cứa rách trái tim của nàng. Suốt mười sáu năm, nàng cố gắng lấy lòng người của phủ thái sư, nhưng nàng càng hèn mọn, thì bọn họ lại càng xem thường, càng không đổi được một chút thật lòng nào.
Trải qua hai kiếp, nàng cũng không quan tâm nữa, trở thành một người máu lạnh, tàn nhẫn, dần đắm mình trong sự trả thù. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cha mẹ ruột của nàng xuất hiện, vậy nên nàng không tài nào thừa nhận được.
Nàng từng thề trước phần mộ của Vương thị, nếu người đó cố tình bỏ nàng lại, chắc chắn nàng sẽ tự tay giết chết, nếu không phải cố tình, nàng cũng sẽ không tha thứ một cách dễ dàng.
Nhưng đã hai năm trôi qua, Cơ thị vẫn toàn tâm toàn ý tốt với nàng như vậy, muốn bồi thường cho nàng. Bảy tám ngày dưỡng thương trong hoàng cung, bà ấy chăm sóc cho nàng tận tình, mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, khiến nàng cảm nhận được sự thực lòng thực dạ, và cả tình mẹ mà nàng chưa từng được hưởng thụ.
Trái tim sắt đá đến mấy cũng có ngày tan chảy, mà ngày đó cũng sẽ không hẹn…
“Mẫu thân…”
Giọng nói nhẹ nhàng vang ra từ miệng Vu Thức Vy, như một cơn gió dài trong hang động thâm sâu, phiêu đãng bay bổng.
Động tác thổi thuốc của Cơ thị cứng ngắc lại, sau đó, chén thuốc trượt ra khỏi tay bà, rơi xuống mặt đất, tạo thành một tiếng “choang” rồi vỡ tan tành, cũng đánh thức Cơ thị.
Cơ thị giật mình, tiếp đó mới vui mừng khôn xiết: “Con… gọi ta là gì?”
Vu Thức Vy đưa tay nắm tay bà, gọi một tiếng thật mềm mại: “Mẫu thân…”
Nước mắt của Cơ thị tràn mi, bà kích động bưng miệng khóc lớn tiếng: “Hức… Con gái của ta, con gái của ta… hức…”
Vu Thức Vy ôm lấy bà, nàng khẽ vuốt lưng của bà, mắt nàng đẫm lệ.
Điểm Thúy và Hàm Yên cũng ôm lấy nhau, quá vui mừng nên nước mắt cũng trào ra, lại không dám khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ vui vẻ.
Bách Lý Ngọc San cầm khăn lau nước mắt, tận sâu nơi đáy mắt là sự phức tạp, quỷ bí như phong vân.
Lúc này Bách Lý Trường Nguyên cũng đi vào, nghe được tiếng khóc, ông nghi ngờ hỏi: “Ơ, sao lại khóc rồi, có chuyện gì xảy ra?”
Nghe tiếng, Cơ thị cuống quít lau nước mắt, nhanh chóng bước tới trước mặt Bách Lý Trường Nguyên, bà mừng rỡ như một đứa trẻ: “Lão gia, Thức Vy… Rốt cuộc nó cũng chịu gọi tôi là mẫu thân, nó gọi tôi…”
Bách Lý Trường Nguyên cảm thấy khó có thể tin: “Thật không?”
“Thật!” Cơ thị kích động gật đầu, bà nhìn sang Vu Thức Vy, chỉ sợ lúc nãy chỉ là ảo giác của mình, dè dặt hỏi lại: “Thức Vy, con gọi mẫu thân lần nữa được không?”
Vu Thức Vy hào phòng gọi: “Mẫu thân, phụ thân…”
“Hức…” Cơ thị lại không kiềm chế được khóc to lên: “Lão gia… Ông nghe thấy không? Nghe thấy không?”
Người nam nhân tuổi đã tứ tuần này cũng vui mừng rơi lệ, gật đầu như giã tỏi: “Phu nhân, ta nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, rốt cuộc chúng ta cũng đợi được.”
“Ta biết mà, ta biết thế nào cũng có ngày này, ông xem, ta đã chờ được rồi.”
Bách Lý Trường Nguyên bước nhanh ôm lấy vai Vu Thức Vy, đôi mắt vô cùng từ ái: “Con gái, con gái ngoan.”
Điểm Thúy nhìn người trong phòng đều khóc sướt mướt, nàng ấy không khỏi lau nước mắt rồi nói to: “Đừng khóc nữa, đây là chuyện vui mà. Nô tỳ đi bảo đầu bếp làm một bữa cơm đoàn viên.”
Hàm Yên thấy hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc thời khắc tốt đẹp này vương gia lại không ở đây.”
Bách Lý Trường Nguyên quay đầu cười nói: “Trước mắt chưa cần làm bữa cơm đoàn viên, hoàng thượng vừa hạ chỉ, lệnh Mẫn quận vương về kinh. Lòng muốn về nhà của Mẫn quận vương như mũi tên, chắc là sẽ về kinh thành nhanh thôi.”
Vu Thức Vy thấy hơi kì lạ: “Sao dột nhiên hoàng thượng lại cho Giang Nguyệt về kinh?”
Bách Lý Trường Nguyên nói: “Bởi vì mấy ngày nữa hoàng đế của Bắc Tề sẽ tới kình thành, thương lượng chuyện giao hảo giữa hai nước. Vì vậy hoàng thượng mới triệu người duy nhất có thể địch lại Thượng Quan Cửu U là Mẫn quận vương về.”
Vu Thức Vy khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy, Hàm Yên, Điểm Thúy, vậy mà hai người không nói cho ta.”
Hàm Yên có chút chột dạ: “Tiểu thư, chúng ta chỉ biết hoàng đế của Bắc Tề sẽ tới, không biết vương gia sẽ về. À, không chỉ như thế, hoàng đế mới của Tây Lương và sứ giả của Nam Chiếu cũng sẽ tới kinh thành để kí kết đầu hàng, vậy nên kinh thành sắp nhộn nhịp rồi.”
Vu Thức Vy mở to hai mắt: “Chuyện lớn như vậy mà… Thanh phong, Thanh phong, ngươi mau vào đây…”
Lạc Thanh Phong mở cửa nhảy vào, vội bước mấy bước tới gần, chắp tay nói: “Tiểu thư có gì sai bảo?”
“Dẫn năm mươi vạn tinh binh lặng lẽ trở lại kinh thành, dùng tốc độ nhanh nhất!”
“Vâng, tiểu thư.” Vừa dứt lời, Lạc Thanh Phong biến mất khỏi tầm mắt của mọi người như một cơn gió, quả đúng như tên của hắn.
Bách Lý Trường Nguyên và Cơ thị đều vô cùng kinh ngạc: “Thức Vy, sao con phải…”
“Phòng bị trước vậy…” Vu Thức Vy cười thần bí.
Lúc này, Đại Phúc chạy vội vào, bẩm báo: “Tiểu thư, hoàng hậu phái người tới thăm người…”
“Ừ, mời vào đi…” Vu Thức Vy nằm lại vào giường, tỏ ra suy yếu không dậy nổi, nàng nhìn sang Bách Lý Trường Nguyên và Cơ thị: “Phụ thân, mẫu thân, hai người biết phải làm gì chứ?”
Bách Lý Trường Nguyên gật đầu: “Vi phụ hiểu.”
Như Mộng được Đại Phúc đón vào một cách cung kính, đằng sau là một dàn cung nữ, cầm dược liệu và thuốc bổ.
“Nô tỳ bái kiến hộ quốc phu nhân.” Như Mộng khom người, hành lễ một cách cung kính.
Vu Thức Vy ho khan một hồi rồi nói yếu ớt: “ Mời Như Mộng cô cô đứng lên, khụ khụ… Hàm Yên, chuẩn bị chỗ ngồi cho cô cô.”
Nhìn Vu Thức Vy ho đến mức đỏ hết cả khuôn mặt, Như Mộng tiện đà ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Phu nhân đã nghỉ ngơi được ít ngày rồi, có vẻ bệnh tình vẫn còn chưa đỡ, những lang băm đó thật là, không tận tâm gì cả…”
Vu Thức Vy khoát tay áo, thở hổn hển nói đứt quãng: “Vốn là bởi vì ta… bị thương liên tiếp, ngược lại còn để các đại phu chịu tiếng xấu…”
Cơ thị khẽ vuốt lưng Vu Thức Vy, đau lòng hỏi: “Cô cô, sức khỏe của con gái ta ngươi cũng thấy rồi đấy, nó không thể tiếp khách lâu được. Chúng ta xin nhận ý tốt của hoàng hậu nương nương, mời cô cô tới phòng khách dùng trà bánh đi.”
Như Mộng cũng không từ chối, đứng lên nói: “Phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, hi vọng sức khỏe của phu nhân mau chóng khôi phục, nô tỳ tới phòng khách trước.”
Điểm Thúy làm động tác mời rồi dẫn Như Mộng ra ngoài. Cho tới khi người đã đi xa, Vu Thức Vy mới ngừng ho khan, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Những ngày nàng không ở đây, Diệp hoàng hậu lật khắp kinh thành tìm Vu Vinh Hoa, lại không biết nàng đã giấu Vu Vinh Hoa vào lãnh cung ở hoàng cung.
Lần này bà ta sai Như Mộng tới, chắc chắn là tới xem bệnh tình của nàng thế nào, để coi khi nào thì ra tay được.
Nàng đã nghe Hàm Yên nói rồi, mấy hôm trước Diệp hoàng hậu mời tam vương phi Cố Lan Y và tứ vương phi Chu Lâm Nguyệt vào cung ngắm hoa. Vương phi có những mấy người, tại sao lại vừa hay là hai người có thù oán với nàng? Không thể không hoài nghi…
Còn một vị khác trong cung nữa, chắc cũng sẽ phái người tới thăm nàng.
“Tiểu thư, thái hậu phái Trần ma ma tới thăm bệnh…”
Vu Thức Vy mỉm cười, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới…
Cơ thị cười hiền hòa, nói nhẹ nhàng: “Hai nha đầu các ngươi, chẳng phải đã nói sau này không cần phải đa lễ sao? Mau đứng lên.”
Hàm Yên nhận lấy bát súp, nói khôn khéo: “Bọn nô tỳ là thị nữ gần người của tiểu thư, nếu giữ lễ bên ngoài, ở nhà lại xấc láo, để người ta gặp được, chẳng phải sẽ nói tiểu thư là người hai mặt sao?”
Cơ thị không nói đúng không không bảo sai: “Cũng chỉ có người cơ trí khéo léo mời có thể dạy ra được nha đầu thông minh lanh lợi như vậy. Nó chịu nhiều khổ cực thế rồi, rốt cuộc bây giờ cũng chịu nhận người mẹ này, hai người các ngươi nhớ phải thận trọng giúp đỡ ta…”
Hàm Yên và Điểm Thúy nhìn nhau cười, Điểm Thúy cười dí dỏm: “Vâng vâng vâng, phu nhân tốt của ta, chắc chắn chúng ta sẽ nói ngọt nhiều hơn, để tiểu thư nhận tổ tông sớm một chút..”
Trong khi nói chuyện, mấy người đã vào Vy Nguyệt Các. Vu Thức Vy là người luyện võ, thính lực rất tốt, nàng đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ. Nàng xuống giường ra đón, nở một nụ cười không mặn không nhạt: “Phu nhân, Ngọc San…”
Thấy Vu Thức Vy vẫn gọi mình là phu nhân, Cơ thị cũng không để ý, bà kéo nàng lên giường, chỉnh lại gối đầu rồi ấn nàng nằm xuống. Sau đó bà cầm lấy bát súp trong tay Hàm Yên, múc một muỗng súp có độ ấm vừa phải đưa tới miệng Vu Thức Vy, nói hiền từ: “Nào, a… Há miệng…”
Nhìn hành động của Cơ thị, Vu Thức Vy thấy hơi buồn cười. Nàng có phải trẻ con ba tuổi đâu, uống bát súp còn phải dỗ nữa?
Nàng đang cười, rồi bỗng nhiên cứng đờ lại. Từ nhỏ đến lớn, Vương thị hận nàng ghê gớm, hình như chưa từng dỗ nàng ăn đồ ăn như vậy bao giờ, ít nhất, trong trí nhớ của nàng không có.
Lúc nhỏ, nàng từng thấy Triệu di nương ôm Vu Vinh Mỹ đút cháo cho nàng ta, cũng từng thấy đại phu nhân Đường thị ôm Vu Vinh Hoa mớm thuốc, ánh mắt của bọn họ rất dịu dàng, rất dịu dàng, giống như Cơ thị trước mắt vậy, dịu dàng như có thể tràn ra nước, nhưng khi nhìn sang nàng thì lại biến thành lạnh như băng, biến thành giễu cợt, thậm chí là sự chán ghét vô bờ, như một lưỡi dao cứa rách trái tim của nàng. Suốt mười sáu năm, nàng cố gắng lấy lòng người của phủ thái sư, nhưng nàng càng hèn mọn, thì bọn họ lại càng xem thường, càng không đổi được một chút thật lòng nào.
Trải qua hai kiếp, nàng cũng không quan tâm nữa, trở thành một người máu lạnh, tàn nhẫn, dần đắm mình trong sự trả thù. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cha mẹ ruột của nàng xuất hiện, vậy nên nàng không tài nào thừa nhận được.
Nàng từng thề trước phần mộ của Vương thị, nếu người đó cố tình bỏ nàng lại, chắc chắn nàng sẽ tự tay giết chết, nếu không phải cố tình, nàng cũng sẽ không tha thứ một cách dễ dàng.
Nhưng đã hai năm trôi qua, Cơ thị vẫn toàn tâm toàn ý tốt với nàng như vậy, muốn bồi thường cho nàng. Bảy tám ngày dưỡng thương trong hoàng cung, bà ấy chăm sóc cho nàng tận tình, mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, khiến nàng cảm nhận được sự thực lòng thực dạ, và cả tình mẹ mà nàng chưa từng được hưởng thụ.
Trái tim sắt đá đến mấy cũng có ngày tan chảy, mà ngày đó cũng sẽ không hẹn…
“Mẫu thân…”
Giọng nói nhẹ nhàng vang ra từ miệng Vu Thức Vy, như một cơn gió dài trong hang động thâm sâu, phiêu đãng bay bổng.
Động tác thổi thuốc của Cơ thị cứng ngắc lại, sau đó, chén thuốc trượt ra khỏi tay bà, rơi xuống mặt đất, tạo thành một tiếng “choang” rồi vỡ tan tành, cũng đánh thức Cơ thị.
Cơ thị giật mình, tiếp đó mới vui mừng khôn xiết: “Con… gọi ta là gì?”
Vu Thức Vy đưa tay nắm tay bà, gọi một tiếng thật mềm mại: “Mẫu thân…”
Nước mắt của Cơ thị tràn mi, bà kích động bưng miệng khóc lớn tiếng: “Hức… Con gái của ta, con gái của ta… hức…”
Vu Thức Vy ôm lấy bà, nàng khẽ vuốt lưng của bà, mắt nàng đẫm lệ.
Điểm Thúy và Hàm Yên cũng ôm lấy nhau, quá vui mừng nên nước mắt cũng trào ra, lại không dám khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ vui vẻ.
Bách Lý Ngọc San cầm khăn lau nước mắt, tận sâu nơi đáy mắt là sự phức tạp, quỷ bí như phong vân.
Lúc này Bách Lý Trường Nguyên cũng đi vào, nghe được tiếng khóc, ông nghi ngờ hỏi: “Ơ, sao lại khóc rồi, có chuyện gì xảy ra?”
Nghe tiếng, Cơ thị cuống quít lau nước mắt, nhanh chóng bước tới trước mặt Bách Lý Trường Nguyên, bà mừng rỡ như một đứa trẻ: “Lão gia, Thức Vy… Rốt cuộc nó cũng chịu gọi tôi là mẫu thân, nó gọi tôi…”
Bách Lý Trường Nguyên cảm thấy khó có thể tin: “Thật không?”
“Thật!” Cơ thị kích động gật đầu, bà nhìn sang Vu Thức Vy, chỉ sợ lúc nãy chỉ là ảo giác của mình, dè dặt hỏi lại: “Thức Vy, con gọi mẫu thân lần nữa được không?”
Vu Thức Vy hào phòng gọi: “Mẫu thân, phụ thân…”
“Hức…” Cơ thị lại không kiềm chế được khóc to lên: “Lão gia… Ông nghe thấy không? Nghe thấy không?”
Người nam nhân tuổi đã tứ tuần này cũng vui mừng rơi lệ, gật đầu như giã tỏi: “Phu nhân, ta nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, rốt cuộc chúng ta cũng đợi được.”
“Ta biết mà, ta biết thế nào cũng có ngày này, ông xem, ta đã chờ được rồi.”
Bách Lý Trường Nguyên bước nhanh ôm lấy vai Vu Thức Vy, đôi mắt vô cùng từ ái: “Con gái, con gái ngoan.”
Điểm Thúy nhìn người trong phòng đều khóc sướt mướt, nàng ấy không khỏi lau nước mắt rồi nói to: “Đừng khóc nữa, đây là chuyện vui mà. Nô tỳ đi bảo đầu bếp làm một bữa cơm đoàn viên.”
Hàm Yên thấy hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc thời khắc tốt đẹp này vương gia lại không ở đây.”
Bách Lý Trường Nguyên quay đầu cười nói: “Trước mắt chưa cần làm bữa cơm đoàn viên, hoàng thượng vừa hạ chỉ, lệnh Mẫn quận vương về kinh. Lòng muốn về nhà của Mẫn quận vương như mũi tên, chắc là sẽ về kinh thành nhanh thôi.”
Vu Thức Vy thấy hơi kì lạ: “Sao dột nhiên hoàng thượng lại cho Giang Nguyệt về kinh?”
Bách Lý Trường Nguyên nói: “Bởi vì mấy ngày nữa hoàng đế của Bắc Tề sẽ tới kình thành, thương lượng chuyện giao hảo giữa hai nước. Vì vậy hoàng thượng mới triệu người duy nhất có thể địch lại Thượng Quan Cửu U là Mẫn quận vương về.”
Vu Thức Vy khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy, Hàm Yên, Điểm Thúy, vậy mà hai người không nói cho ta.”
Hàm Yên có chút chột dạ: “Tiểu thư, chúng ta chỉ biết hoàng đế của Bắc Tề sẽ tới, không biết vương gia sẽ về. À, không chỉ như thế, hoàng đế mới của Tây Lương và sứ giả của Nam Chiếu cũng sẽ tới kinh thành để kí kết đầu hàng, vậy nên kinh thành sắp nhộn nhịp rồi.”
Vu Thức Vy mở to hai mắt: “Chuyện lớn như vậy mà… Thanh phong, Thanh phong, ngươi mau vào đây…”
Lạc Thanh Phong mở cửa nhảy vào, vội bước mấy bước tới gần, chắp tay nói: “Tiểu thư có gì sai bảo?”
“Dẫn năm mươi vạn tinh binh lặng lẽ trở lại kinh thành, dùng tốc độ nhanh nhất!”
“Vâng, tiểu thư.” Vừa dứt lời, Lạc Thanh Phong biến mất khỏi tầm mắt của mọi người như một cơn gió, quả đúng như tên của hắn.
Bách Lý Trường Nguyên và Cơ thị đều vô cùng kinh ngạc: “Thức Vy, sao con phải…”
“Phòng bị trước vậy…” Vu Thức Vy cười thần bí.
Lúc này, Đại Phúc chạy vội vào, bẩm báo: “Tiểu thư, hoàng hậu phái người tới thăm người…”
“Ừ, mời vào đi…” Vu Thức Vy nằm lại vào giường, tỏ ra suy yếu không dậy nổi, nàng nhìn sang Bách Lý Trường Nguyên và Cơ thị: “Phụ thân, mẫu thân, hai người biết phải làm gì chứ?”
Bách Lý Trường Nguyên gật đầu: “Vi phụ hiểu.”
Như Mộng được Đại Phúc đón vào một cách cung kính, đằng sau là một dàn cung nữ, cầm dược liệu và thuốc bổ.
“Nô tỳ bái kiến hộ quốc phu nhân.” Như Mộng khom người, hành lễ một cách cung kính.
Vu Thức Vy ho khan một hồi rồi nói yếu ớt: “ Mời Như Mộng cô cô đứng lên, khụ khụ… Hàm Yên, chuẩn bị chỗ ngồi cho cô cô.”
Nhìn Vu Thức Vy ho đến mức đỏ hết cả khuôn mặt, Như Mộng tiện đà ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Phu nhân đã nghỉ ngơi được ít ngày rồi, có vẻ bệnh tình vẫn còn chưa đỡ, những lang băm đó thật là, không tận tâm gì cả…”
Vu Thức Vy khoát tay áo, thở hổn hển nói đứt quãng: “Vốn là bởi vì ta… bị thương liên tiếp, ngược lại còn để các đại phu chịu tiếng xấu…”
Cơ thị khẽ vuốt lưng Vu Thức Vy, đau lòng hỏi: “Cô cô, sức khỏe của con gái ta ngươi cũng thấy rồi đấy, nó không thể tiếp khách lâu được. Chúng ta xin nhận ý tốt của hoàng hậu nương nương, mời cô cô tới phòng khách dùng trà bánh đi.”
Như Mộng cũng không từ chối, đứng lên nói: “Phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, hi vọng sức khỏe của phu nhân mau chóng khôi phục, nô tỳ tới phòng khách trước.”
Điểm Thúy làm động tác mời rồi dẫn Như Mộng ra ngoài. Cho tới khi người đã đi xa, Vu Thức Vy mới ngừng ho khan, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Những ngày nàng không ở đây, Diệp hoàng hậu lật khắp kinh thành tìm Vu Vinh Hoa, lại không biết nàng đã giấu Vu Vinh Hoa vào lãnh cung ở hoàng cung.
Lần này bà ta sai Như Mộng tới, chắc chắn là tới xem bệnh tình của nàng thế nào, để coi khi nào thì ra tay được.
Nàng đã nghe Hàm Yên nói rồi, mấy hôm trước Diệp hoàng hậu mời tam vương phi Cố Lan Y và tứ vương phi Chu Lâm Nguyệt vào cung ngắm hoa. Vương phi có những mấy người, tại sao lại vừa hay là hai người có thù oán với nàng? Không thể không hoài nghi…
Còn một vị khác trong cung nữa, chắc cũng sẽ phái người tới thăm nàng.
“Tiểu thư, thái hậu phái Trần ma ma tới thăm bệnh…”
Vu Thức Vy mỉm cười, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới…
Bình luận facebook