Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 356
44356
Sau khi ngồi vào chỗ, Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn sơ lược một vòng, nhưng thấy toàn bộ đại điện một mảnh xanh vàng rực rỡ, bữa tiệc đang rất náo nhiệt, hát hay múa giỏi, vẽ ra một cảnh tượng phồn hoa mê ly.
Ở trên hàng cao nhất, hoàng đế tam quốc đang ngồi thẳng , Đại Vân hoàng đế ngồi ở chính giữa, Thượng Quan Cửu U ngồi ở bên phải, Trữ Lam ngồi ở bên trái, bên cạnh, là Diệp hoàng hậu và thái hậu.
Thái hậu. . .
Ánh mắt của Vu Thức Vy dừng lại một chút, chỉ cảm thấy chuyện cũ như hiện ra trước mắt, vui vẻ, cảm động, từng ly từng tí nàng đều nhớ. Khi đó bà ta hòa ái dễ gần, hiền lành như tổ mẫu, khiến nàng buông lỏng để phòng, thực sự đem bà coi như người thân. Nhưng chính là người thân này, vào lúc nàng tin tưởng bà nhất, lại ở sau lưng đâm nàng một đao.
Lúc trước thái tử hẹn nàng đi Xuyên Vân đỉnh du ngoạn, gặp phải hai phe hắc y nhân mai phục, nàng vẫn cho là một phe sát thủ là người của hoàng đế, nhưng thực ra, là người của thái hậu, nàng không giết bá nhân, bá nhân lại vì nàng mà chết, cái chết của Ngũ hoàng tử Thượng Quan Lăng, thái hậu chung quy tính lên đầu của nàng!
Hai năm không thấy, hai bên tóc mai bà đã bạc, nếp nhăn chồng chất, so với trong trí nhớ đã già hơn một ít, xem ra cuộc sống không thoải mái dễ chịu.
Vu Thức Vy nhìn sang, đồng thời,thái hậu cũng nhìn về phía Vu Thức Vy, trong đôi mắt tang thương thoáng hiện lên vẻ phức tạp, tựa như có lời muốn nói, nhưng ngại vì có nhiều người, lại không tiện nói cái gì.
Vu Thức Vy giả bộ nhìn không hiểu, đạm mạc thu hồi tầm mắt, tiếp tục phóng nhãn toàn bộ đại điện, chỉ thấy phía bên phải là những phi tần mệnh phụ ngồi có trật tự, mỗi người đều ăn mặc y phục hoa lệ, như bách hoa đua nở, tranh kỳ đấu diễm, đẹp không sao tả xiết.
Mà bên trái nàng, hoàng tử triều thần đã ngồi đầy, theo quy củ, hoàng tử như trước ngồi ở hàng trước nhất, chẳng qua là lúc trước khi các vị hoàng tử hoàng gia ngồi đầy dãy, hình ảnh phong thần tuấn tú đó không còn thấy được nữa, hiện tại trong số các hoàng tử Vương gia, chỉ còn thái tử, Tứ vương gia, Lục vương gia và thập hoàng tử.
Tam hoàng tử Thượng Quan Mặc bị đày xuống làm thứ dân, bây giờ đang ở góc nào đó ngoài cung lập mưu tạo phản, Ngũ hoàng tử Thượng Quan Lăng sớm ba năm trước đã chết , Bát hoàng tử Thượng Quan Diệp cũng bị nàng làm cho sống dở chết dở, Cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ thì đã chết do rơi xuống nước trong trận Đông bộ khi đó.
Thật sự đã ứng nghiệm câu nói kia: Từ xưa hoàng gia không có tình thân, hoàng tử công chúa đều bạc mệnh!
Cảm thán đồng thời, Vu Thức Vy bỗng nhiên phát hiện ngồi ở bên trái chỉ có mình nàng là nữ tử, còn lại toàn bộ đều là nam tử. Cũng đúng, quân quyền trên người như nàng, vị trí tướng quân, trong triều Đại Vân duy chỉ một mình nàng, vinh dự như vậy, là nàng phơi đầu đổ máu mà có được, không ai dám nói một câu không phải!
Ý niệm này khiến Vu Thức Vy cảm thấy buồn cười, bắt đầu từ khi nào thì, nàng lại để ý những điều vô căn cứ như thế? Rốt cuộc là hoàng đồ bá nghiệp làm mê muội đôi mắt, hay là quyền lợi lợi ích làm mờ tâm?
Trong lúc thất thần, một ánh mắt đột nhiên hướng tới, mang theo một lực xuyên thấu như lôi điện vậy , ngay trên đầu tâm chợt lóe lên, mau kinh người. Vu Thức Vy thân thể cứng đờ, ngẩng đầu một cái liền chạm phải một đôi mắt thâm thúy, đáy lòng phát lạnh, rất nhanh cúi đầu xuống, nhìn về phía khác.
Hàn Giang Nguyệt thì ngồi bên cạnh Vu Thức Vy, thấy Thượng Quan Cửu U ở chốn đông người nhìn chằm chằm thê tử của mình, đáy lòng nổi lên một trận ghen tuông, liền nghiêng người, chặn tầm mắt của hắn.
Thượng Quan Cửu U chợt bị chặn lại,đôi mắt híp một cái, thoáng qua tia không vui, chuyển mắt đối mặt vưới mâu quang băng lãnh như đao của Hàn Giang Nguyệt, trong đó ẩn ẩn chút tức giận, không khỏi lạnh lùng cười, giơ ly rượu lên giễu cợt nói: " Đã lâu không gặp, ngươi vẫn khiến cho người ta chán ghét như thế."
Hàn Giang Nguyệt nâng chén rượu lên, không những không nộ, trái lại nụ cười phát tà mị, đạm nhiên đối lại, "đương nhiên, ta luôn luôn tuân theo luật lệ, làm sao so được với Tề hoàng nhân tiện nhân ái như vậy, thâu binh phản quốc? Nhưng mà nói thật thì, thủ đoạn như vậy, ta thật sự là không học được."
"Ngươi. . ." Thượng Quan Cửu U một câu nói bị chặn đến nghẹn họng, sắc mặt' soạt' một cái đen xuống, đáy mắt phong vân quát tháo, tựa hồ sau một khắc sẽ vỗ án, đánh một trận với Hàn Giang Nguyệt.
Hàn Giang Nguyệt nhìn dáng vẻ hắn thẹn quá thành giận, đáy mắt tiếu ý không giảm chút nào, thậm chí mang theo khiêu khích nồng nặc , ánh mắt chạm với hắn giữa không trung. Cái đối nhau này, thoáng như mặt trời đụng phải mặt trăng, phát ra một mảnh hỏa quang kịch liệt kinh thiên động địa.
Hai người khí thế lực lượng ngang nhau, ai cũng không sợ ai, ai cũng không thua ai, càng không ai nhường ai, trong lúc nhất thời, gió thổi mưa giông trước cơn bão!
Trống nhạc sớm đã ngưng, vũ cơ từ lâu đã dừng lại, toàn bộ đại điện hãm trong một mảng chiến trường không có khói thuốc súng. Tuy không xích huyết hoàng sa, tuy không thiên quân vạn mã, nhưng cũng dị thường kịch liệt, không hề thua kém chiến trường tiền tuyến !
Tất cả mọi người mắt không chớp nhìn hai người, âm thầm đổ mồ hôi vì Hàn Giang Nguyệt, nghĩ trong thiên hạ này, dám ... như vậy mặt đối mặt với Thượng Quan Cửu U, ngoại trừ Hàn Giang Nguyệt, thật đúng là không ai dám.
Mặc dù biết hắn là phản tặc, mặc dù biết hắn mang đi năm mươi vạn đại quân của Đại Vân triều , nhưng hắn hiện tại đã trở thành bá chủ một phương, cường quốc hoàng đế, dù là thánh thượng hiện tại, cũng không dám nói hắn nửa điều không phải như vậy .
Cho nên, không thể không nói Mẫn thân vương lần này. . . Làm rất tốt!
Căn cứ kinh nghiệm lúc trước, chỉ cần là chiến trường của Bắc Giang nguyệt Nam Cửu U , bại tất nhiên là nam Cửu U!
Nói như thế nào đây, Mẫn thân vương người này miệng lưỡi rất độc, có thể đem người sống tức chết, khiến người chết tức sống dậy, người như Thượng Quan Cửu U xưa nay cô nói quả ngữ như thế, tuyệt đối nói không lại y.
Nói không lại không sao, nhưng lại không thể đánh, bởi vì hắn đã là hoàng đế một quốc gia , là đại biểu của một quốc gia, nếu là tùy tiện động thủ, hình tượng của bản thân bị tổn hại nhiều không nói, lại nhất định sẽ khiến Bắc Tề cùng nhau hổ thẹn, hắn không ngốc, biết cái gì nên làm, cái gì không nên.
Quả nhiên, sau khi hai người nhìn nhau một phen xong, Thượng Quan Cửu U thua trận, đem rượu trong chén uống cạn một hơi, “xuy” một tiếng cười nói: "Vẫn là ta tiện miệng Hàn Giang Nguyệt ta quen biết, không tệ!"
Hàn Giang Nguyệt cũng uống cạn, không tức giận, "Vẫn là gà trống dựng lông mà ta quen biết, đợi lâu rồi!"
Hoàng đế thấy chiến tranh vô hình giữa hai người cuối cùng kết thúc, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thoáng qua Lục An. Lục An hiểu ý, tiến lên trước, vung phất trần, cao giọng nói: "Tấu nhạc, khởi vũ ~ "
Âm thanh ti trúc lần nữa vang lên, vũ cơ lần nữa phiên phiên nhảy múa, phảng phất cuộc chiến ngầm vừa rồi chỉ là một ảo giác.
Hoàng đế để làm dịu không khí, nâng chén rượu lên, hướng Hàn Giang Nguyệt cười nói: "Mẫn thân vương và hộ quốc phu nhân tới trễ, nên tự phạt ba chung mới phải, nhưng nể tình hộ quốc phu nhân bệnh nặng mới khỏi, rượu này a, liền do Mẫn thân vương uống thay, chư vị đang ngồi thấy thế nào?"
Thái tử đứng lên nói: "Nhi thần cho rằng được."
Hoàng đế Tây Lương Trữ Lam cũng cười nói: "Trẫm cũng thấy đề nghị này của Vân hoàng không tệ ~ "
Mọi người thấy thái tử và Tây Lương hoàng đế nói như vậy, liền phụ họa, "Được, được."
Hàn Giang Nguyệt đứng lên, chắp tay nghiêm túc nói: "Đỡ rượu vì thề, ta dĩ nhiên vui vô cùng."
Thượng Quan Cửu U nhịn không được liền trợn mắt, miệng lưỡi trơn tru, hoa ngôn xảo ngữ. . .
Tiểu thái giám ứng mệnh lệnh bưng bầu rượu, đi tới trước mặt của Hàn Giang Nguyệt, cung kính vì y rót một chén rượu, đưa tới trước mặt của y, "Vương gia thỉnh."
Hàn Giang Nguyệt mỉm cười, nâng chén vừa định uống, lại bỗng nhiên bị Vu Thức Vy ngăn lại, "Chờ một chút."
Hàn Giang Nguyệt động tác dừng lại, có chút không hiểu nhìn về phía Vu Thức Vy, "Phu nhân. . ."
Vu Thức Vy tiếp nhận chén rượu đưa lên mũi ngửi ngửi, sau khi phát hiện không có thuốc độc các loại, lúc này mới trả lại cho Hàn Giang Nguyệt, rồi giải thích: "Rượu này không uống được, ngửi một chút mùi rượu cũng được, ha ha. . ."
Mọi người vừa nghe, ầm ầm cười to, nghĩ không ra Vu Thức Vy lại có một vẻ hài hước như thế , nhưng không biết mục đích thật sự của nàng .
Diệp hoàng hậu để ở trong mắt, đáy mắt hiện lên một tia thâm độc, sau đó nhìn về phía Cố Lan Y và Chu Lâm Nguyệt ở trong các phi tần ngồi bên phải, ba người trao đổi ánh mắt, lập tức dời đi.
Chờ Hàn Giang Nguyệt uống cạn sáu ly rượu xong, Cố Lan Y đột nhiên đứng lên, nét mặt nở nụ cười đoan trang, hướng hoàng đế nói rằng: "Phụ hoàng, yến hội luôn luôn không phải ca hát thì là nhảy múa, thật là có chút buồn chán, không bằng đổi chút mới mẻ đi."
Hoàng đế nhìn thoáng qua Trữ Lam và Thượng Quan Cửu U, cười nói: "Nhị vị nghĩ thế nào?"
Thượng Quan Cửu U lạnh lùng nói: "Tùy vậy."
Hoàng đế trên mặt hơi hiện lên vẻ lúng túng, nhân tiện nói: "Quận chúa có điều gì mới mẻ, hãy nói ra."
Thượng Quan Mặc bị cách chức làm thứ dân, Cố Lan Y là chính phi của Thượng Quan Mặc, theo lý cũng nên cách chức làm thứ dân, chỉ là nhà mẹ đẻ nàng là Vân Nam vương phủ, ca ca của nàng, cũng chính là Phò mã Cố Ngọc, lần này chinh tây, cũng là lập được đại công, nếu cách chức sẽ làm mất mặt mũi của Vân Nam vương phủ, cho nên hoàng đế giáng làm quận chúa, vẫn là con dâu hoàng gia , yến hội lần này vốn không nên tham dự, cũng là hoàng hậu phá lệ khai ân, để cho nàng ta tới.
Cố Lan Y nghe được hoàng đế nói như vậy, mím môi cười, sau đó nói: "Phụ hoàng, con dâu nghe nói Giang Đông có một gánh xiếc ảo thuật , biết đùa khỉ trêu chó, còn có thể đuổi hổ nhảy qua vòng lửa, cảm giác thập phần mới lạ, cho nên con dâu cố ý mời tới, để cho bọn họ biểu diễn một phen."
Sau khi ngồi vào chỗ, Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn sơ lược một vòng, nhưng thấy toàn bộ đại điện một mảnh xanh vàng rực rỡ, bữa tiệc đang rất náo nhiệt, hát hay múa giỏi, vẽ ra một cảnh tượng phồn hoa mê ly.
Ở trên hàng cao nhất, hoàng đế tam quốc đang ngồi thẳng , Đại Vân hoàng đế ngồi ở chính giữa, Thượng Quan Cửu U ngồi ở bên phải, Trữ Lam ngồi ở bên trái, bên cạnh, là Diệp hoàng hậu và thái hậu.
Thái hậu. . .
Ánh mắt của Vu Thức Vy dừng lại một chút, chỉ cảm thấy chuyện cũ như hiện ra trước mắt, vui vẻ, cảm động, từng ly từng tí nàng đều nhớ. Khi đó bà ta hòa ái dễ gần, hiền lành như tổ mẫu, khiến nàng buông lỏng để phòng, thực sự đem bà coi như người thân. Nhưng chính là người thân này, vào lúc nàng tin tưởng bà nhất, lại ở sau lưng đâm nàng một đao.
Lúc trước thái tử hẹn nàng đi Xuyên Vân đỉnh du ngoạn, gặp phải hai phe hắc y nhân mai phục, nàng vẫn cho là một phe sát thủ là người của hoàng đế, nhưng thực ra, là người của thái hậu, nàng không giết bá nhân, bá nhân lại vì nàng mà chết, cái chết của Ngũ hoàng tử Thượng Quan Lăng, thái hậu chung quy tính lên đầu của nàng!
Hai năm không thấy, hai bên tóc mai bà đã bạc, nếp nhăn chồng chất, so với trong trí nhớ đã già hơn một ít, xem ra cuộc sống không thoải mái dễ chịu.
Vu Thức Vy nhìn sang, đồng thời,thái hậu cũng nhìn về phía Vu Thức Vy, trong đôi mắt tang thương thoáng hiện lên vẻ phức tạp, tựa như có lời muốn nói, nhưng ngại vì có nhiều người, lại không tiện nói cái gì.
Vu Thức Vy giả bộ nhìn không hiểu, đạm mạc thu hồi tầm mắt, tiếp tục phóng nhãn toàn bộ đại điện, chỉ thấy phía bên phải là những phi tần mệnh phụ ngồi có trật tự, mỗi người đều ăn mặc y phục hoa lệ, như bách hoa đua nở, tranh kỳ đấu diễm, đẹp không sao tả xiết.
Mà bên trái nàng, hoàng tử triều thần đã ngồi đầy, theo quy củ, hoàng tử như trước ngồi ở hàng trước nhất, chẳng qua là lúc trước khi các vị hoàng tử hoàng gia ngồi đầy dãy, hình ảnh phong thần tuấn tú đó không còn thấy được nữa, hiện tại trong số các hoàng tử Vương gia, chỉ còn thái tử, Tứ vương gia, Lục vương gia và thập hoàng tử.
Tam hoàng tử Thượng Quan Mặc bị đày xuống làm thứ dân, bây giờ đang ở góc nào đó ngoài cung lập mưu tạo phản, Ngũ hoàng tử Thượng Quan Lăng sớm ba năm trước đã chết , Bát hoàng tử Thượng Quan Diệp cũng bị nàng làm cho sống dở chết dở, Cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ thì đã chết do rơi xuống nước trong trận Đông bộ khi đó.
Thật sự đã ứng nghiệm câu nói kia: Từ xưa hoàng gia không có tình thân, hoàng tử công chúa đều bạc mệnh!
Cảm thán đồng thời, Vu Thức Vy bỗng nhiên phát hiện ngồi ở bên trái chỉ có mình nàng là nữ tử, còn lại toàn bộ đều là nam tử. Cũng đúng, quân quyền trên người như nàng, vị trí tướng quân, trong triều Đại Vân duy chỉ một mình nàng, vinh dự như vậy, là nàng phơi đầu đổ máu mà có được, không ai dám nói một câu không phải!
Ý niệm này khiến Vu Thức Vy cảm thấy buồn cười, bắt đầu từ khi nào thì, nàng lại để ý những điều vô căn cứ như thế? Rốt cuộc là hoàng đồ bá nghiệp làm mê muội đôi mắt, hay là quyền lợi lợi ích làm mờ tâm?
Trong lúc thất thần, một ánh mắt đột nhiên hướng tới, mang theo một lực xuyên thấu như lôi điện vậy , ngay trên đầu tâm chợt lóe lên, mau kinh người. Vu Thức Vy thân thể cứng đờ, ngẩng đầu một cái liền chạm phải một đôi mắt thâm thúy, đáy lòng phát lạnh, rất nhanh cúi đầu xuống, nhìn về phía khác.
Hàn Giang Nguyệt thì ngồi bên cạnh Vu Thức Vy, thấy Thượng Quan Cửu U ở chốn đông người nhìn chằm chằm thê tử của mình, đáy lòng nổi lên một trận ghen tuông, liền nghiêng người, chặn tầm mắt của hắn.
Thượng Quan Cửu U chợt bị chặn lại,đôi mắt híp một cái, thoáng qua tia không vui, chuyển mắt đối mặt vưới mâu quang băng lãnh như đao của Hàn Giang Nguyệt, trong đó ẩn ẩn chút tức giận, không khỏi lạnh lùng cười, giơ ly rượu lên giễu cợt nói: " Đã lâu không gặp, ngươi vẫn khiến cho người ta chán ghét như thế."
Hàn Giang Nguyệt nâng chén rượu lên, không những không nộ, trái lại nụ cười phát tà mị, đạm nhiên đối lại, "đương nhiên, ta luôn luôn tuân theo luật lệ, làm sao so được với Tề hoàng nhân tiện nhân ái như vậy, thâu binh phản quốc? Nhưng mà nói thật thì, thủ đoạn như vậy, ta thật sự là không học được."
"Ngươi. . ." Thượng Quan Cửu U một câu nói bị chặn đến nghẹn họng, sắc mặt' soạt' một cái đen xuống, đáy mắt phong vân quát tháo, tựa hồ sau một khắc sẽ vỗ án, đánh một trận với Hàn Giang Nguyệt.
Hàn Giang Nguyệt nhìn dáng vẻ hắn thẹn quá thành giận, đáy mắt tiếu ý không giảm chút nào, thậm chí mang theo khiêu khích nồng nặc , ánh mắt chạm với hắn giữa không trung. Cái đối nhau này, thoáng như mặt trời đụng phải mặt trăng, phát ra một mảnh hỏa quang kịch liệt kinh thiên động địa.
Hai người khí thế lực lượng ngang nhau, ai cũng không sợ ai, ai cũng không thua ai, càng không ai nhường ai, trong lúc nhất thời, gió thổi mưa giông trước cơn bão!
Trống nhạc sớm đã ngưng, vũ cơ từ lâu đã dừng lại, toàn bộ đại điện hãm trong một mảng chiến trường không có khói thuốc súng. Tuy không xích huyết hoàng sa, tuy không thiên quân vạn mã, nhưng cũng dị thường kịch liệt, không hề thua kém chiến trường tiền tuyến !
Tất cả mọi người mắt không chớp nhìn hai người, âm thầm đổ mồ hôi vì Hàn Giang Nguyệt, nghĩ trong thiên hạ này, dám ... như vậy mặt đối mặt với Thượng Quan Cửu U, ngoại trừ Hàn Giang Nguyệt, thật đúng là không ai dám.
Mặc dù biết hắn là phản tặc, mặc dù biết hắn mang đi năm mươi vạn đại quân của Đại Vân triều , nhưng hắn hiện tại đã trở thành bá chủ một phương, cường quốc hoàng đế, dù là thánh thượng hiện tại, cũng không dám nói hắn nửa điều không phải như vậy .
Cho nên, không thể không nói Mẫn thân vương lần này. . . Làm rất tốt!
Căn cứ kinh nghiệm lúc trước, chỉ cần là chiến trường của Bắc Giang nguyệt Nam Cửu U , bại tất nhiên là nam Cửu U!
Nói như thế nào đây, Mẫn thân vương người này miệng lưỡi rất độc, có thể đem người sống tức chết, khiến người chết tức sống dậy, người như Thượng Quan Cửu U xưa nay cô nói quả ngữ như thế, tuyệt đối nói không lại y.
Nói không lại không sao, nhưng lại không thể đánh, bởi vì hắn đã là hoàng đế một quốc gia , là đại biểu của một quốc gia, nếu là tùy tiện động thủ, hình tượng của bản thân bị tổn hại nhiều không nói, lại nhất định sẽ khiến Bắc Tề cùng nhau hổ thẹn, hắn không ngốc, biết cái gì nên làm, cái gì không nên.
Quả nhiên, sau khi hai người nhìn nhau một phen xong, Thượng Quan Cửu U thua trận, đem rượu trong chén uống cạn một hơi, “xuy” một tiếng cười nói: "Vẫn là ta tiện miệng Hàn Giang Nguyệt ta quen biết, không tệ!"
Hàn Giang Nguyệt cũng uống cạn, không tức giận, "Vẫn là gà trống dựng lông mà ta quen biết, đợi lâu rồi!"
Hoàng đế thấy chiến tranh vô hình giữa hai người cuối cùng kết thúc, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thoáng qua Lục An. Lục An hiểu ý, tiến lên trước, vung phất trần, cao giọng nói: "Tấu nhạc, khởi vũ ~ "
Âm thanh ti trúc lần nữa vang lên, vũ cơ lần nữa phiên phiên nhảy múa, phảng phất cuộc chiến ngầm vừa rồi chỉ là một ảo giác.
Hoàng đế để làm dịu không khí, nâng chén rượu lên, hướng Hàn Giang Nguyệt cười nói: "Mẫn thân vương và hộ quốc phu nhân tới trễ, nên tự phạt ba chung mới phải, nhưng nể tình hộ quốc phu nhân bệnh nặng mới khỏi, rượu này a, liền do Mẫn thân vương uống thay, chư vị đang ngồi thấy thế nào?"
Thái tử đứng lên nói: "Nhi thần cho rằng được."
Hoàng đế Tây Lương Trữ Lam cũng cười nói: "Trẫm cũng thấy đề nghị này của Vân hoàng không tệ ~ "
Mọi người thấy thái tử và Tây Lương hoàng đế nói như vậy, liền phụ họa, "Được, được."
Hàn Giang Nguyệt đứng lên, chắp tay nghiêm túc nói: "Đỡ rượu vì thề, ta dĩ nhiên vui vô cùng."
Thượng Quan Cửu U nhịn không được liền trợn mắt, miệng lưỡi trơn tru, hoa ngôn xảo ngữ. . .
Tiểu thái giám ứng mệnh lệnh bưng bầu rượu, đi tới trước mặt của Hàn Giang Nguyệt, cung kính vì y rót một chén rượu, đưa tới trước mặt của y, "Vương gia thỉnh."
Hàn Giang Nguyệt mỉm cười, nâng chén vừa định uống, lại bỗng nhiên bị Vu Thức Vy ngăn lại, "Chờ một chút."
Hàn Giang Nguyệt động tác dừng lại, có chút không hiểu nhìn về phía Vu Thức Vy, "Phu nhân. . ."
Vu Thức Vy tiếp nhận chén rượu đưa lên mũi ngửi ngửi, sau khi phát hiện không có thuốc độc các loại, lúc này mới trả lại cho Hàn Giang Nguyệt, rồi giải thích: "Rượu này không uống được, ngửi một chút mùi rượu cũng được, ha ha. . ."
Mọi người vừa nghe, ầm ầm cười to, nghĩ không ra Vu Thức Vy lại có một vẻ hài hước như thế , nhưng không biết mục đích thật sự của nàng .
Diệp hoàng hậu để ở trong mắt, đáy mắt hiện lên một tia thâm độc, sau đó nhìn về phía Cố Lan Y và Chu Lâm Nguyệt ở trong các phi tần ngồi bên phải, ba người trao đổi ánh mắt, lập tức dời đi.
Chờ Hàn Giang Nguyệt uống cạn sáu ly rượu xong, Cố Lan Y đột nhiên đứng lên, nét mặt nở nụ cười đoan trang, hướng hoàng đế nói rằng: "Phụ hoàng, yến hội luôn luôn không phải ca hát thì là nhảy múa, thật là có chút buồn chán, không bằng đổi chút mới mẻ đi."
Hoàng đế nhìn thoáng qua Trữ Lam và Thượng Quan Cửu U, cười nói: "Nhị vị nghĩ thế nào?"
Thượng Quan Cửu U lạnh lùng nói: "Tùy vậy."
Hoàng đế trên mặt hơi hiện lên vẻ lúng túng, nhân tiện nói: "Quận chúa có điều gì mới mẻ, hãy nói ra."
Thượng Quan Mặc bị cách chức làm thứ dân, Cố Lan Y là chính phi của Thượng Quan Mặc, theo lý cũng nên cách chức làm thứ dân, chỉ là nhà mẹ đẻ nàng là Vân Nam vương phủ, ca ca của nàng, cũng chính là Phò mã Cố Ngọc, lần này chinh tây, cũng là lập được đại công, nếu cách chức sẽ làm mất mặt mũi của Vân Nam vương phủ, cho nên hoàng đế giáng làm quận chúa, vẫn là con dâu hoàng gia , yến hội lần này vốn không nên tham dự, cũng là hoàng hậu phá lệ khai ân, để cho nàng ta tới.
Cố Lan Y nghe được hoàng đế nói như vậy, mím môi cười, sau đó nói: "Phụ hoàng, con dâu nghe nói Giang Đông có một gánh xiếc ảo thuật , biết đùa khỉ trêu chó, còn có thể đuổi hổ nhảy qua vòng lửa, cảm giác thập phần mới lạ, cho nên con dâu cố ý mời tới, để cho bọn họ biểu diễn một phen."
Bình luận facebook