Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
4445
Vu Thức Vy mở mắt ra, nhận thấy bản thân mình đang ở trong một gian mật thất tối đen, nhìn kĩ thì thấy rất quen mắt, trong đầu nàng loé lên, sắc mặt nàng trầm xuống, đáng chết, lại là hắn!
“Ra đi.” Vu Thức Vy khẽ quát.
Một lát sau, tiếng bước chân nặng nề vang lên, một bóng người cao lớn bước vào mật thất, sau đó, khuôn mặt của Thượng Quan Cửu Ưu xuất hiện trong tầm mắt của Vu Thức Vy.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn lành lạnh như cũ, đen kịt như thể ai nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc vậy, cặp mắt tràn đầy sát khí, khiến Vu Thức Vy không khỏi kinh hãi, nàng lại làm sao hắn rồi?
Vu Thức Vy nghĩ nghĩ, không có mà, nàng chỉ ước gì cách tên la sát này xa một chút, sao có thể chọc tới hắn được.
Thượng Quan Cửu Ưu bước tới, hắn vươn tay bóp cổ Vu Thức Vy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vu Thức Vy, nhà ngươi giỏi lắm, dám giỡn với bổn vương nhiều lần, ngươi cho là bổn vương ăn chay sao?”
Vu Thức Vy khẽ nhíu mày, hai tay vô thúc kéo tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Ngươi thích ăn cái gì là chuyện của ngươi, liên quan gì tới ta?”
“Thế sao?” Thượng Quan Cửu Ưu càng dùng lực, khoé miệng nhếch lên: “Vậy ta sẽ giết ngươi.”
Sức lực to lớn khiến Vu Thức Vy không khỏi cắn răng, nàng đau muốn hét lên, khoé mắt nàng lạnh lùng không vui, giọng nói như sương tuyết: “Cho dù là diêm vương phán tội còn phải nghe biện giải, chẳng lẽ vương gia cứ để thần nữ chết không rõ ràng vậy sao?”
Thượng Quan Cửu Ưu cười một nụ cười tà mị, trong mắt là sự lãnh huyết vô tình, coi thường sinh mệnh: “Được, vậy ta sẽ để ngươi chết một cách rõ ràng.”
Dứt lời, hắn xé vạt áo trước ngực ra, cầm tay của Vu Thức Vy đặt lên lồng ngực màu đồng rắn chắc của hắn, vẻ tà mị nơi đáy mắt trở nên sắc bén, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn chuyện tốt mà ngươi đã làm, dám hạ độc với bổn vương hết lần này tới lần khác, tưởng bổn vương không nỡ giết ngươi thật sao?”
Vu Thức Vy không để ý tới Thượng Quan Cửu Ưu, nhìn chằm chằm vào ngực hắn, không còn sự e lệ của cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không có gì xấu hổ khi tiếp xúc gần gũi như thế, nàng xích lại gần hơn, sau đó lại nới vạt áo ra thêm một chút, dùng tay sờ vào những vết mẩn đỏ trên ngực hắn, ánh mắt loé lên, có vẻ rất đăm chiêu.
Thượng Quan Cửu Ưu lại dùng ánh mắt quái dị nhìn người đang cúi đầu trước ngực mình, nơi bị nàng chạm vào không được bình thường cho lắm, dường như nóng lên, nóng lên như bị lửa đốt, mũi hắn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, hương thơm tự nhiên, tươi mát mà chỉ thiếu nữ mới có, khiến người ngửi được rất thư giãn, rất… hấp dẫn?”
“Tránh ra…” Thượng Quan Cửu Ưu cực kì chán ghét suy nghĩ này của mình, đẩy Vu Thức Vy ra, đáy lòng thấy thật nực cười, hắn lại cảm thấy Vu Thức Vy rất hấp dẫn? Đúng là điên rồi. “Dám sàm sỡ bổn vương, coi chừng bổn vương lấy mạng ngươi.”
“Sàm sỡ ngươi?”Vu Thức Vy xuy một tiếng, cười lạnh: “Vương gia cảm thấy ta sẽ có hứng thú với thiểu năng sao?”
“Ngươi… Nữ nhân đáng chết.” Thượng Quan Cửu Ưu rất là ức chế, nữ nhân chết tiệt, dám nói hắn là thiểu năng, hắn nên giơ tay vỗ chết nàng.
Vu Thức Vy thu lại sự trào phúng nơi đáy mắt, sau đó nhìn giấy bút trên chiếc bàn đá bên cạnh, nàng bước tới, cầm bút lên viết.
Sau một lát, nàng cầm phương thuốc toàn chữ là chữ kia ném vào mặt Thượng Quan Cửu Ưu, sau đó đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Đó chỉ là dị ứng thôi, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu thần nữ, nếu vương gia không hiểu biết, thì đọc sách nhiều vào, nếu không ra ngoài đường bị bán còn đếm tiền cho người ta.”
Bị ném vào mặt, Thượng Quan Cửu Ưu ngơ ngác, sau đó lại hắn nghe được lời nói của Vu Thức Vy, sắc mặt vì tức giận mà càng thối hơn, được lắm, nữ nhân chết tiệt, ngươi chết chắc rồi!
Theo yêu cầu của Vu Thức Vy, người bắt nàng tới, A Mông, lại đưa nàng về chỗ cũ- nơi núi giả gần cung Vĩnh Hoà, trước khi A Mông đi nàng còn không quên tặng hắn một cây ngân châm có tẩm thuốc ngứa, đủ để hắn ngứa hai ngày, không ai mưu hại nàng còn có thể bình an vô sự.
Ra khỏi núi giả, Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn vầng trăng đã nghiêng về phía tây, ước chừng sắp giờ tý rồi, nàng mất tích một canh giờ, không biết bát công chúa có phát hiện không.
Nàng nâng chân định đi, đột nhiên nhìn thấy trước mắt có một bóng đen, nàng vội vàng lùi ra sau núi giả, bóng đen đó leo vào Vĩnh Hoà cũng nhanh như tia chớp.
Con ngươi Vu Thức Vy loé lên, sau đó nàng lặng lẽ đi theo, vào tới cửa cung Vĩnh Hoà, không biết có phải vì đám thái giám trốn việc hay không, trong cung không có ai cả.
Bóng đen đó đi đâu rồi?
Vu Thức Vy linh hoạt đi khắp các cung điện trong cung Vĩnh Hoà như một con mèo, không thấy có động tĩnh gì, nàng nghĩ rằng có lẽ người kia vốn chính là người ở nơi đây, sẽ không ra lại nữa, nên định trở về điện Hoa Âm.
Nào ngờ nàng còn chưa ra cung Vĩnh Hoà, một giọng nói the thé vang lên từ đằng sau: “Cháy rồi, cháy rồi, người đâu.”
Trong giây lát, đám thái giám và thị vệ lười biếng kia lần lượt bừng tỉnh, xách nước lao tới điện Thượng Dương, nơi đó bây giờ đang ngập tràn ánh lửa.
Vu Thức Vy giật mình, lẽ nào…
Nhân lúc không ai chú ý, nàng vội rời khỏi cung Vĩnh Hoà, nghĩ rằng nếu có người nghi ngờ mình thì phiền phức rồi.
Nàng đi nhanh về điện Hoa Âm, con đường không mấy rộng rãi ngày càng nhiều thái giám, bọn họ xách nước đi dập lửa trong điện Thượng Dương ở cung Vĩnh Hoà.
Vừa bước vào sân điện Hoa Âm, một cung nữ chạy tới vọt vào từ đằng sau, chỉ chớp mắt, bát công chúa chạy ra ngoài, sắc mặt bối rối, nhìn thấy Vu Thức Vy thì ngẩn ra, giữ lấy tay nàng hỏi: “Vu tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy, ta tìm tỷ một hồi lâu mà không thấy.”
Vu Thức Vy không đáp mà hỏi: “Sao công chúa lại bối rối như thế, đã xảy ra chuyện gì?”
Bát công chúa càng thêm vội vàng: “Điện Thượng Dương của thái tử ca ca cháy rồi, chúng ta đi xem sao.”
Nói rồi nàng nhìn sang cung nữ thân tín Lục Ỷ, vội quát lên: “Ai da, ngươi còn đi theo chúng ta làm gì? Không đi bẩm báo phụ hoàng mẫu hậu nhanh lên.”
Lục Ỷ bị quát cho hoảng sợ, xoay người chạy đi: “Nô tỳ đi ngay.”
Cung Vĩnh Hoà hỗn loạn vô cùng, tất cả thái giám đang chen chúc dập lửa, mấy hoàng tử đứng ở cửa cung Vĩnh Hoà đều sợ bị liên luỵ, thái tử cũng đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Bát công chúa nhìn ngay ra thái tử, chạy lại hô: “Thái tử ca ca, huynh không sao chứ.”
Bởi vì quá vội vàng, búi tóc của nàng đã rơi xuống, trâm cài đầu cũng rơi trên đường chạy tới đây, Vu Thức Vy cũng vậy, lúc này đầu tóc hai người đều tán loạn, dưới sự ánh xạ của ngọn lửa, trông như hai nữ quỷ với thân hình yếu ớt vậy.
Thái tử xoa đầu bát công chúa, an ủi nói: “Yên tâm, không sao.”
Trái tim treo trên cổ họng của bát công chúa lúc này mới thả xuống, nàng thở ra một hơi, vỗ ngực: “Đúng là làm muội sợ chết khiếp, may mà huynh không có chuyện gì.”
Lục hoàng tử Thượng Quan Phi đứng bên cạnh nói: “Đệ là người phát hiện ra đầu tiên, nhìn thấy một bóng đen luồn vào điện Thượng Dương rất nhanh, mới đầu chỉ tưởng là ảo giác nên không để ý tới, bây giờ nghĩ lại, nhất định là bóng đen đó làm.”
Nghe vậy, trên người mọi người lạnh lẽo tới phát run, Vu Thức Vy lại đã chắc chắn bóng đen mà lục hoàng tử nói chính là bóng đen mà nàng nhìn thấy, nhưng nàng cũng không thấy bóng đen đó đi ra, chỉ có hai trường hợp, một là giống với suy đoán lúc trước của nàng, đó là người trong cung Vĩnh Hoà, hai là hắn đã chạy đi từ một nơi khác.
Vu Thức Vy nhìn quanh nhưng không thấy bóng Thượng Quan Diệp, không khỏi hỏi: “Bát hoàng tử đâu?”
Lúc này mấy hoàng tử mới nhận ra Thượng Quan Diệp không ở đây, ngũ hoàng tử Thượng Quan Lăng đứng lên nói: “Bát hoàng đệ ra cung rồi, đệ ấy nghe nói Đường tam công tử trở về từ Mạc Bắc, bèn đi phủ Đường quốc công để nâng chén với hắn.”
Lục hoàng tử gật đầu: “Thì ra là như thế.”
Cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ mới gần mười tuổi cũng nói: “Thì ra là như thế.”
Vu Thức Vy liếc nhìn Thượng Quan Lăng, kiếp trước, vì hắn đã nhảy vào dưới trướng của Thượng Quan Diệp nên không bị diệt trừ trong lúc đoạt vị, Thượng Quan Diệp đăng cơ nhiều năm sau mới tìm cớ đày hắn tới Nam Cương, là một kẻ khá thâm hiểm, không thể coi thường.
Mà lục hoàng tử thì ngược lại, bởi vì xuất thân của mẹ đẻ hắn thấp kém, chỉ là một cung nữ, tới giờ còn chỉ là tần phi, cũng không được hoàng đế thích, nên tính tình hơi nhút nhát, cẩn thận từng li từng tí, trong lúc đoạt vị, hắn ngầm giúp tam hoàng tử một chút, bị Thượng Quan Diệp dùng hình trên chảo nóng, thành một trong những oan hồn chốn hoàng cung.
Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, Vu Thức Vy nhận thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng vô thức nhìn sang, bắt gặp ánh mắt vội vàng của thái tử, có vẻ như hắn muốn biểu đạt điều gì đó, bàn tay nắm trên tay ghế đã biến thành màu xanh trắng.
Vu Thức Vy đã đoán ra được là chuyện gì, nàng dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng lo, đưa ra lời đề nghị: “Chắc là thái tử đã bị kinh hoảng rồi, hay là người tới cung của hoàng hậu nương nương ở tạm một đêm.”
Thái tử gật đầu, nhìn sang mấy vị hoàng tử khác: “Có lẽ các vị hoàng huynh hoàng đệ cũng bị hoảng sợ, cứ tới cung của mẫu phi mình ở tạm vậy, bổn cung đi trước.”
Vu Thức Vy và bát công chúa bước tới đẩy hắn đi về phía tây, thái tử nói nhỏ: “Bức thư mất rồi.”
Vu Thức Vy nhắm mắt lại, ngầm cắn răng, không khỏi cảm thấy thất vọng. Thái tử đúng là quá sơ sẩy, không biết làm một phong thư giả để lừa Thượng Quan Diệp sao, ai…. Cũng trách nàng vì sao không nhắc nhở hắn, thôi, còn nhiều thời gian mà, thế nào cũng có cơ hội quật đổ Thượng Quan Diệp…
Lúc này, hoàng hậu, hoàng thượng và thái hậu cũng kinh hoảng chạy tới, hoàng hậu sớm đã hốt hoảng vô cùng, không quan tâm đến dáng vẻ, bà chạy tới tới trước mặt thái tử, nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Thư Nhi, con có sao không?”
Thái tử cười nhẹ, nói: “Không sao, mẫu hậu đừng lo lắng.”
Vu Thức Vy mở mắt ra, nhận thấy bản thân mình đang ở trong một gian mật thất tối đen, nhìn kĩ thì thấy rất quen mắt, trong đầu nàng loé lên, sắc mặt nàng trầm xuống, đáng chết, lại là hắn!
“Ra đi.” Vu Thức Vy khẽ quát.
Một lát sau, tiếng bước chân nặng nề vang lên, một bóng người cao lớn bước vào mật thất, sau đó, khuôn mặt của Thượng Quan Cửu Ưu xuất hiện trong tầm mắt của Vu Thức Vy.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn lành lạnh như cũ, đen kịt như thể ai nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc vậy, cặp mắt tràn đầy sát khí, khiến Vu Thức Vy không khỏi kinh hãi, nàng lại làm sao hắn rồi?
Vu Thức Vy nghĩ nghĩ, không có mà, nàng chỉ ước gì cách tên la sát này xa một chút, sao có thể chọc tới hắn được.
Thượng Quan Cửu Ưu bước tới, hắn vươn tay bóp cổ Vu Thức Vy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vu Thức Vy, nhà ngươi giỏi lắm, dám giỡn với bổn vương nhiều lần, ngươi cho là bổn vương ăn chay sao?”
Vu Thức Vy khẽ nhíu mày, hai tay vô thúc kéo tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Ngươi thích ăn cái gì là chuyện của ngươi, liên quan gì tới ta?”
“Thế sao?” Thượng Quan Cửu Ưu càng dùng lực, khoé miệng nhếch lên: “Vậy ta sẽ giết ngươi.”
Sức lực to lớn khiến Vu Thức Vy không khỏi cắn răng, nàng đau muốn hét lên, khoé mắt nàng lạnh lùng không vui, giọng nói như sương tuyết: “Cho dù là diêm vương phán tội còn phải nghe biện giải, chẳng lẽ vương gia cứ để thần nữ chết không rõ ràng vậy sao?”
Thượng Quan Cửu Ưu cười một nụ cười tà mị, trong mắt là sự lãnh huyết vô tình, coi thường sinh mệnh: “Được, vậy ta sẽ để ngươi chết một cách rõ ràng.”
Dứt lời, hắn xé vạt áo trước ngực ra, cầm tay của Vu Thức Vy đặt lên lồng ngực màu đồng rắn chắc của hắn, vẻ tà mị nơi đáy mắt trở nên sắc bén, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn chuyện tốt mà ngươi đã làm, dám hạ độc với bổn vương hết lần này tới lần khác, tưởng bổn vương không nỡ giết ngươi thật sao?”
Vu Thức Vy không để ý tới Thượng Quan Cửu Ưu, nhìn chằm chằm vào ngực hắn, không còn sự e lệ của cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không có gì xấu hổ khi tiếp xúc gần gũi như thế, nàng xích lại gần hơn, sau đó lại nới vạt áo ra thêm một chút, dùng tay sờ vào những vết mẩn đỏ trên ngực hắn, ánh mắt loé lên, có vẻ rất đăm chiêu.
Thượng Quan Cửu Ưu lại dùng ánh mắt quái dị nhìn người đang cúi đầu trước ngực mình, nơi bị nàng chạm vào không được bình thường cho lắm, dường như nóng lên, nóng lên như bị lửa đốt, mũi hắn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, hương thơm tự nhiên, tươi mát mà chỉ thiếu nữ mới có, khiến người ngửi được rất thư giãn, rất… hấp dẫn?”
“Tránh ra…” Thượng Quan Cửu Ưu cực kì chán ghét suy nghĩ này của mình, đẩy Vu Thức Vy ra, đáy lòng thấy thật nực cười, hắn lại cảm thấy Vu Thức Vy rất hấp dẫn? Đúng là điên rồi. “Dám sàm sỡ bổn vương, coi chừng bổn vương lấy mạng ngươi.”
“Sàm sỡ ngươi?”Vu Thức Vy xuy một tiếng, cười lạnh: “Vương gia cảm thấy ta sẽ có hứng thú với thiểu năng sao?”
“Ngươi… Nữ nhân đáng chết.” Thượng Quan Cửu Ưu rất là ức chế, nữ nhân chết tiệt, dám nói hắn là thiểu năng, hắn nên giơ tay vỗ chết nàng.
Vu Thức Vy thu lại sự trào phúng nơi đáy mắt, sau đó nhìn giấy bút trên chiếc bàn đá bên cạnh, nàng bước tới, cầm bút lên viết.
Sau một lát, nàng cầm phương thuốc toàn chữ là chữ kia ném vào mặt Thượng Quan Cửu Ưu, sau đó đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Đó chỉ là dị ứng thôi, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu thần nữ, nếu vương gia không hiểu biết, thì đọc sách nhiều vào, nếu không ra ngoài đường bị bán còn đếm tiền cho người ta.”
Bị ném vào mặt, Thượng Quan Cửu Ưu ngơ ngác, sau đó lại hắn nghe được lời nói của Vu Thức Vy, sắc mặt vì tức giận mà càng thối hơn, được lắm, nữ nhân chết tiệt, ngươi chết chắc rồi!
Theo yêu cầu của Vu Thức Vy, người bắt nàng tới, A Mông, lại đưa nàng về chỗ cũ- nơi núi giả gần cung Vĩnh Hoà, trước khi A Mông đi nàng còn không quên tặng hắn một cây ngân châm có tẩm thuốc ngứa, đủ để hắn ngứa hai ngày, không ai mưu hại nàng còn có thể bình an vô sự.
Ra khỏi núi giả, Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn vầng trăng đã nghiêng về phía tây, ước chừng sắp giờ tý rồi, nàng mất tích một canh giờ, không biết bát công chúa có phát hiện không.
Nàng nâng chân định đi, đột nhiên nhìn thấy trước mắt có một bóng đen, nàng vội vàng lùi ra sau núi giả, bóng đen đó leo vào Vĩnh Hoà cũng nhanh như tia chớp.
Con ngươi Vu Thức Vy loé lên, sau đó nàng lặng lẽ đi theo, vào tới cửa cung Vĩnh Hoà, không biết có phải vì đám thái giám trốn việc hay không, trong cung không có ai cả.
Bóng đen đó đi đâu rồi?
Vu Thức Vy linh hoạt đi khắp các cung điện trong cung Vĩnh Hoà như một con mèo, không thấy có động tĩnh gì, nàng nghĩ rằng có lẽ người kia vốn chính là người ở nơi đây, sẽ không ra lại nữa, nên định trở về điện Hoa Âm.
Nào ngờ nàng còn chưa ra cung Vĩnh Hoà, một giọng nói the thé vang lên từ đằng sau: “Cháy rồi, cháy rồi, người đâu.”
Trong giây lát, đám thái giám và thị vệ lười biếng kia lần lượt bừng tỉnh, xách nước lao tới điện Thượng Dương, nơi đó bây giờ đang ngập tràn ánh lửa.
Vu Thức Vy giật mình, lẽ nào…
Nhân lúc không ai chú ý, nàng vội rời khỏi cung Vĩnh Hoà, nghĩ rằng nếu có người nghi ngờ mình thì phiền phức rồi.
Nàng đi nhanh về điện Hoa Âm, con đường không mấy rộng rãi ngày càng nhiều thái giám, bọn họ xách nước đi dập lửa trong điện Thượng Dương ở cung Vĩnh Hoà.
Vừa bước vào sân điện Hoa Âm, một cung nữ chạy tới vọt vào từ đằng sau, chỉ chớp mắt, bát công chúa chạy ra ngoài, sắc mặt bối rối, nhìn thấy Vu Thức Vy thì ngẩn ra, giữ lấy tay nàng hỏi: “Vu tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy, ta tìm tỷ một hồi lâu mà không thấy.”
Vu Thức Vy không đáp mà hỏi: “Sao công chúa lại bối rối như thế, đã xảy ra chuyện gì?”
Bát công chúa càng thêm vội vàng: “Điện Thượng Dương của thái tử ca ca cháy rồi, chúng ta đi xem sao.”
Nói rồi nàng nhìn sang cung nữ thân tín Lục Ỷ, vội quát lên: “Ai da, ngươi còn đi theo chúng ta làm gì? Không đi bẩm báo phụ hoàng mẫu hậu nhanh lên.”
Lục Ỷ bị quát cho hoảng sợ, xoay người chạy đi: “Nô tỳ đi ngay.”
Cung Vĩnh Hoà hỗn loạn vô cùng, tất cả thái giám đang chen chúc dập lửa, mấy hoàng tử đứng ở cửa cung Vĩnh Hoà đều sợ bị liên luỵ, thái tử cũng đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Bát công chúa nhìn ngay ra thái tử, chạy lại hô: “Thái tử ca ca, huynh không sao chứ.”
Bởi vì quá vội vàng, búi tóc của nàng đã rơi xuống, trâm cài đầu cũng rơi trên đường chạy tới đây, Vu Thức Vy cũng vậy, lúc này đầu tóc hai người đều tán loạn, dưới sự ánh xạ của ngọn lửa, trông như hai nữ quỷ với thân hình yếu ớt vậy.
Thái tử xoa đầu bát công chúa, an ủi nói: “Yên tâm, không sao.”
Trái tim treo trên cổ họng của bát công chúa lúc này mới thả xuống, nàng thở ra một hơi, vỗ ngực: “Đúng là làm muội sợ chết khiếp, may mà huynh không có chuyện gì.”
Lục hoàng tử Thượng Quan Phi đứng bên cạnh nói: “Đệ là người phát hiện ra đầu tiên, nhìn thấy một bóng đen luồn vào điện Thượng Dương rất nhanh, mới đầu chỉ tưởng là ảo giác nên không để ý tới, bây giờ nghĩ lại, nhất định là bóng đen đó làm.”
Nghe vậy, trên người mọi người lạnh lẽo tới phát run, Vu Thức Vy lại đã chắc chắn bóng đen mà lục hoàng tử nói chính là bóng đen mà nàng nhìn thấy, nhưng nàng cũng không thấy bóng đen đó đi ra, chỉ có hai trường hợp, một là giống với suy đoán lúc trước của nàng, đó là người trong cung Vĩnh Hoà, hai là hắn đã chạy đi từ một nơi khác.
Vu Thức Vy nhìn quanh nhưng không thấy bóng Thượng Quan Diệp, không khỏi hỏi: “Bát hoàng tử đâu?”
Lúc này mấy hoàng tử mới nhận ra Thượng Quan Diệp không ở đây, ngũ hoàng tử Thượng Quan Lăng đứng lên nói: “Bát hoàng đệ ra cung rồi, đệ ấy nghe nói Đường tam công tử trở về từ Mạc Bắc, bèn đi phủ Đường quốc công để nâng chén với hắn.”
Lục hoàng tử gật đầu: “Thì ra là như thế.”
Cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ mới gần mười tuổi cũng nói: “Thì ra là như thế.”
Vu Thức Vy liếc nhìn Thượng Quan Lăng, kiếp trước, vì hắn đã nhảy vào dưới trướng của Thượng Quan Diệp nên không bị diệt trừ trong lúc đoạt vị, Thượng Quan Diệp đăng cơ nhiều năm sau mới tìm cớ đày hắn tới Nam Cương, là một kẻ khá thâm hiểm, không thể coi thường.
Mà lục hoàng tử thì ngược lại, bởi vì xuất thân của mẹ đẻ hắn thấp kém, chỉ là một cung nữ, tới giờ còn chỉ là tần phi, cũng không được hoàng đế thích, nên tính tình hơi nhút nhát, cẩn thận từng li từng tí, trong lúc đoạt vị, hắn ngầm giúp tam hoàng tử một chút, bị Thượng Quan Diệp dùng hình trên chảo nóng, thành một trong những oan hồn chốn hoàng cung.
Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, Vu Thức Vy nhận thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng vô thức nhìn sang, bắt gặp ánh mắt vội vàng của thái tử, có vẻ như hắn muốn biểu đạt điều gì đó, bàn tay nắm trên tay ghế đã biến thành màu xanh trắng.
Vu Thức Vy đã đoán ra được là chuyện gì, nàng dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng lo, đưa ra lời đề nghị: “Chắc là thái tử đã bị kinh hoảng rồi, hay là người tới cung của hoàng hậu nương nương ở tạm một đêm.”
Thái tử gật đầu, nhìn sang mấy vị hoàng tử khác: “Có lẽ các vị hoàng huynh hoàng đệ cũng bị hoảng sợ, cứ tới cung của mẫu phi mình ở tạm vậy, bổn cung đi trước.”
Vu Thức Vy và bát công chúa bước tới đẩy hắn đi về phía tây, thái tử nói nhỏ: “Bức thư mất rồi.”
Vu Thức Vy nhắm mắt lại, ngầm cắn răng, không khỏi cảm thấy thất vọng. Thái tử đúng là quá sơ sẩy, không biết làm một phong thư giả để lừa Thượng Quan Diệp sao, ai…. Cũng trách nàng vì sao không nhắc nhở hắn, thôi, còn nhiều thời gian mà, thế nào cũng có cơ hội quật đổ Thượng Quan Diệp…
Lúc này, hoàng hậu, hoàng thượng và thái hậu cũng kinh hoảng chạy tới, hoàng hậu sớm đã hốt hoảng vô cùng, không quan tâm đến dáng vẻ, bà chạy tới tới trước mặt thái tử, nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Thư Nhi, con có sao không?”
Thái tử cười nhẹ, nói: “Không sao, mẫu hậu đừng lo lắng.”
Bình luận facebook