Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
4456
Vết bớt?
Lý Hải ngẩn người, không ai nói cho hắn biết trên người Vu Thức Vy có bớt.
Thấy Lý Hải sững sờ, Thục quý phi vội lạnh lùng châm chọc: “Vu Thức Vy, ngươi đúng là không biết xấu hổ, lại hỏi vấn đề này trước mặt công chúng, ngươi không biết thẹn, nhưng cũng phải cố kị tới mặt mũi của Đại Vân chúng ta, mất mặt còn để người nước khác biết được, bổn cung cũng cảm thấy nhục nhã thay cho ngươi.”
Vu Thức Vy nhếch lông mày: “Vậy phải cám ơn nương nương rồi, nhưng ý của nương nương là để mặc cho người này vu oan cho thần nữ, sau đó thần nữ còn không được đối chất với hắn, rồi gánh lấy ác danh dâm phụ sao?”
“Bổn cung không nói như thế, bổn cung chỉ cảm thấy không nên rêu rao chuyện bê bối thế này ra trước mặt sứ thần nước khác.”
Ánh mắt Vu Thức Vy lạnh lùng loé lên: “Cái gì mà bê bối? Rõ ràng hắn thông đồng với Lăng Hương hãm hãi thần nữ, nếu thần nữ không rửa oan cho mình, chẳng lẽ sau chuyện này nương nương sẽ rửa oan cho thần nữ sao?“
Lời nói này khiến Thục quý phi không cách nào phản bác được, bà ta sẽ rửa oan cho Vu Thức Vy? Đúng là nực cười, bà ta chỉ hận nàng không chết đi!
Vu Thức Vy nhìn sang Lăng Hương, ánh mắt như nhìn một bãi phân chuột, toàn là vẻ buồn nôn: “Lăng Hương, ngươi nói ngươi nghe lệnh ta tìm Lý Hải hẹn gặp hắn ở phòng bếp trong điện Hoa Âm, vậy ta hỏi ngươi, điện Hoa Âm cách nơi này mười dặm, ở giữa có ba cung hai mươi tư điện, Lý Hải lại trực ở cửa Đức Dương, các ngươi nói chuyện kiểu gì mà tới trước mặt thánh thượng? Lại trùng hợp bị phát hiện trong ngày hôm nay? Vì sao không phải hôm qua hoặc hôm kia? Trên thế giới này có nhiều sự trùng hợp như vậy sao?”
Vừa nói nàng vừa bước tới gần, hỏi dồn dập: “Nếu thật sự ngươi trung thành với ta, tại sao trên người còn không có một vết thương nào đã khai hết ra? Sự trung thành của người cũng thật rẻ mạt.”
“Còn nữa, cho dù ta tư thông với Lý Hải thật, ngươi chỉ là một nha đầu mà bát công chúa mới điều tới cho ta được mấy ngày, tại sao ta phải tin tưởng ngươi, còn nói bí mật này cho ngươi? Chẳng lẽ ta không sợ khi mọi chuyện bị phát hiện sẽ phải chết không có chỗ chôn sao?”
Mỗi câu nói của nàng đều vô cùng sắc bén, đâm vào đúng trọng điểm, mọi người mới bừng tỉnh, đúng vậy, Vu Thức Vy mới vào cung mấy ngày, sao có thể mất đúng mực tư thông với người có tướng mạo tầm thường Lý Hải được? Nếu Lăng Hương trung thành thật, sao lại trùng hợp ngày hôm nay mới để bị phát hiện trước mặt thánh thượng? Trên người nàng ta cũng không bị thương, không giống như bị đánh không chịu nổi nữa mới khai ra.
“Nô tỳ… Nô tỳ… Đó là vì nhị tiểu thư coi nô tỳ thành tỷ muội mới nói.”
Đuôi lông mày Vu Thức Vy nhếch lên châm chọc: “Ờ? Ta coi ngươi như tỷ muội, những gì người làm là hành động mà tỷ muội nên làm sao? Trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, đúng là làm rất gọn gàng!”
Lời của nàng như một mũi dao đâm thẳng vào cột sống của Lăng Hương, khiến nàng ta không đáp lại được: “Nô tỳ… Nô tỳ…”
Vu Thức Vy lạnh lùng nói: “Lăng Hương, ta không biết người đứng đằng sau cho ngươi những lợi ích gì, để ngươi phản chủ như thế, nhưng ngươi nên hiểu rằng, dù lợi ích có lớn thế nào đi chăng nữa, sau ngày hôm nay, kể cả ngươi hãm hại ta thành công, người kia cũng sẽ không giữ lại ngươi, ngay từ giây phút ngươi quyết định hãm hại ta, nửa người ngươi cũng đã vùi vào trong đất rồi.”
Sắc mặt Lăng Hương tái đi, lại ngã lăn trên mặt đất, không chịu được trước những vấn đề liên tiếp như pháo đốt của Vu Thức Vy. Những câu nói cuối cùng càng khiến nàng ta rơi vào sự đấu tranh tư tưởng, có nên nói thật hay không, trong đầu nàng ta đang không ngừng chiến tranh, không ngừng giằng co…
Thấy ánh mắt do dự, giãy giụa của Lăng Hương, Vu Thức Vy không thèm để ý tới nàng ta nữa, nàng bước tới trước mặt Lý Hải, hỏi sắc bén: “Lý Hải, hai năm trước, ngươi và đệ đệ song sinh của ngươi suýt thì chết đói trước cửa phủ, ai đã cho ngươi bát bánh bao, khiến các ngươi tiếp tục sống sót? Đệ đệ Lý Hà của ngươi sốt cao suýt mất mạng, ai đã mang hai lượng bạc tích cóp một năm đưa cho ngươi để ngươi dẫn đệ đệ ngươi đi khám bệnh, ngươi lại táng tận lương tâm báo đáp ân nhân của ngươi như thế sao?”
“Vì sao ngươi bị đuổi ra khỏi phủ, còn cần ta nói sao? Bức hoạ giấu trong phòng ngươi mà ngày ngày ngươi đều ngắm nhìn có còn không? Cả cái hầu bao này nữa, rõ ràng không phải của ta, từ trước tới nay ta không biết thêu thùa, sao có thể thêu hầu bao cho ngươi được?”
Từng câu từng chữ đều như một ngọn núi lớn rơi vào nơi sâu nhất trong đáy lòng Lý Hải, khiến hắn không khỏi lui về phía sau, ánh mắt kiên định trở nên tan rã, mê man nhìn mặt đất.
Tưởng là xong rồi sao?
Vu Thức Vy bỗng quay sang Vu Vinh Hoa, chĩa thẳng mũi giáo về phía nàng ta, gằn từng chữ một: “Trưởng tỷ, đây rõ ràng là hầu bao của tỷ, vì sao trước mặt bao nhiêu người lại nói là của muội? Tỷ rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Câu hỏi đột ngột của nàng khiến Vu Vinh Hoa sững người, sau đó kích động nói: “Nhị muội muội, muội nói linh tinh gì vậy? Thứ này sao có thể là của tỷ tỷ được chứ?”
“Tỷ tỷ, chuyện đã tới nước này, tỷ còn muốn tiếp tục hãm hại muội muội sao? Tỷ nhìn kĩ lại xem hầu bao này rốt cuộc là của ai?”
Vu Thức Vy cúi người nhặt chiếc hầu bao bên cạnh Lý Hải lên, ném tới trước mặt Vu Vinh Hoa, sau đó lấy một chiếc hầu bao giống y như vậy trong tay áo ra, giơ lên cho mọi người nhìn, giọng nói trong trẻo như hoa lan nở: “Đây mới là hầu bao của ta, trong này thêu một chữ Vy, do tỳ nữ Hàm Yên của ta làm. Mà trong hầu bao của trưởng tỷ thêu một chữ Hoa, ai đúng ai sai, nhìn xem chẳng phải sẽ biết.”
Sắc mặt Vu Vinh Hoa trắng bệch, nàng ta không thể tin nhìn chiếc hầu bao trong tay Vu Thức Vy, giống hệt với cái nàng ta đang cầm, trong lòng không ngừng kêu gào: Không thể nào, không thể là của mình được, rõ ràng Lăng Hương lấy nó ra từ chỗ của Vu Thức Vy, sao lại là của mình được?
“Thế nào? Trưởng tỷ không mở hầu bao ra xem thử sao?”
Vừa nói, Vu Thức Vy vừa bước tới trước mặt thánh thượng, đặt hầu bao vào tay hoàng đế: “Hoàng thượng, ngài nhìn xem, có phải trong hầu bao có chữ Vy không?”
Hoàng đế lật xem, quả thực là có, ông lại nhìn Vu Vinh Hoa, trầm giọng nói: “Vu Vinh Hoa, trình hầu bao trong tay ngươi lên đây.”
Trước khi hoàng đế mở lời, Vu Vinh Hoa cũng đã trộm nhìn bên trong hầu bao, trong lòng trầm sâu xuống, nàng ta sắp đặt chu đáo như vậy, sao lại bị rơi vào bẫy của Vu Thức Vy thế này. Bây giờ nghe thấy hoàng thượng muốn nhìn cái hầu bao này, nàng ta ngầm cắn răng, không được, không thể để hoàng thượng nhìn thấy nó.
Nàng ta đưa mắt nhìn sang Thục quý phi, làm sao bây giờ?
Thục quý phi cũng đang rất nóng lòng, bà ta đứng lên nói nghiêm nghị với Vu Thức Vy: “Vu Thức Vy, rõ ràng là ngươi tư thông với Lý Hải, bây giờ mọi chuyện bại lộ, ngươi lại dám vu cho trưởng tỷ, phải là ngươi có rắp tâm gì mới đúng.”
Vu Thức Vy cười thản nhiên: “Sao nương nương phải lo lắng như thế? Có phải thần nữ vu oan tỷ ấy hay không, chỉ cần trình chiếc hầu bao kia lên cho thánh thượng nhìn là biết ngay. Trưởng tỷ, hoàng thượng bảo tỷ trình hầu bao lên, sao tỷ không dâng? Tỷ muốn kháng chỉ công khai vậy sao?
Kháng chỉ công khai?
Không phải ai cũng có thể gánh được trách nhiệm của bốn chữ này, Vu Vinh Hoa sợ hãi bước tới, nhưng nàng ta nhanh chóng đưa ra quyết định, nhét hầu bao vào trong tay áo: “Bẩm hoàng thượng, đấy đúng là hầu bao của thần nữ.”
Cả điện kinh ngạc.
Ánh mắt hoàng đế loé lên, giọng nói cũng thay đổi: “Vậy sao hầu bao của ngươi lại xuất hiện trong tay Lý Hải?”
Vu Vinh Hoa nói vô tội: “Một thời gian trước thần nữ làm mất nó, vì vậy thần nữ cũng không biết tại sao nó lại nằm trong tay Lý Hải.”
Lúc này Lý Hải mới hồi hồn, thấy Vu Vinh Hoa rơi vào hiểm cảnh, hắn vội nói: “Hoàng thượng, chiếc hầu bao đó là ti chức vô tình nhặt được, không liên quan gì tới đại tiểu thư.”
Rốt cuộc Hàn Giang Nguyệt cũng ngồi xem kịch đủ rồi, hắn gấp quạt lại, cười mà như không cười nói: “Vậy sao lúc nãy ngươi lại nói đó là tín vật đính ước của ngươi và Vu nhị tiểu thư? Câu trước không khớp với câu sau, người giải thích thế nào?”
“Là ti chức nhầm rồi.”
“Nhầm rồi? Ngươi đúng là biết nhầm, nếu hôm nay người biến nhầm thành thật, chẳng phải là sẽ hại tới tính mạng của Vu nhị tiểu thư sao? Thân là thị vệ trong cung, ngươi lại thông đồng với cung nữ và Vu Vinh Hoa hãm hại Vu nhị tiểu thư, đúng là muốn chết!” Nói tới chữ cuối cùng, Hàn Giang Nguyệt tản mát ra sát khí, như thể tiếp theo sẽ bóp chết kẻ muốn hãm hại Vu Thức Vy này.
Lăng Hương đã sớm run lập cập, kết thúc cuộc đấu tranh tư tưởng trong đầu mình, run rẩy nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng, là Vu đại tiểu thư, nàng ấy cho nô tỳ hai ngàn lượng, bảo nô tỳ hãm hại nhị tiểu thư, ngân phiếu hai ngàn lượng nô tỳ vẫn còn giấu trên người.”
Dứt lời, nàng ta đưa bàn tay run rẩy của mình lấy ngân phiếu ra, giơ lên đỉnh đầu. Lục An vội mang tới trước mặt hoàng đế, cung kính nói: “Hoàng thượng, vừa đúng hai ngàn lượng.”
Hoàng đế trầm mặt, sau đó trong điện hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh tới mức một sợi tóc rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được. Trái tim của mọi người đều treo trên cổ họng, biết sắc mặt này của hoàng đế là tức giận thật rồi!
Vết bớt?
Lý Hải ngẩn người, không ai nói cho hắn biết trên người Vu Thức Vy có bớt.
Thấy Lý Hải sững sờ, Thục quý phi vội lạnh lùng châm chọc: “Vu Thức Vy, ngươi đúng là không biết xấu hổ, lại hỏi vấn đề này trước mặt công chúng, ngươi không biết thẹn, nhưng cũng phải cố kị tới mặt mũi của Đại Vân chúng ta, mất mặt còn để người nước khác biết được, bổn cung cũng cảm thấy nhục nhã thay cho ngươi.”
Vu Thức Vy nhếch lông mày: “Vậy phải cám ơn nương nương rồi, nhưng ý của nương nương là để mặc cho người này vu oan cho thần nữ, sau đó thần nữ còn không được đối chất với hắn, rồi gánh lấy ác danh dâm phụ sao?”
“Bổn cung không nói như thế, bổn cung chỉ cảm thấy không nên rêu rao chuyện bê bối thế này ra trước mặt sứ thần nước khác.”
Ánh mắt Vu Thức Vy lạnh lùng loé lên: “Cái gì mà bê bối? Rõ ràng hắn thông đồng với Lăng Hương hãm hãi thần nữ, nếu thần nữ không rửa oan cho mình, chẳng lẽ sau chuyện này nương nương sẽ rửa oan cho thần nữ sao?“
Lời nói này khiến Thục quý phi không cách nào phản bác được, bà ta sẽ rửa oan cho Vu Thức Vy? Đúng là nực cười, bà ta chỉ hận nàng không chết đi!
Vu Thức Vy nhìn sang Lăng Hương, ánh mắt như nhìn một bãi phân chuột, toàn là vẻ buồn nôn: “Lăng Hương, ngươi nói ngươi nghe lệnh ta tìm Lý Hải hẹn gặp hắn ở phòng bếp trong điện Hoa Âm, vậy ta hỏi ngươi, điện Hoa Âm cách nơi này mười dặm, ở giữa có ba cung hai mươi tư điện, Lý Hải lại trực ở cửa Đức Dương, các ngươi nói chuyện kiểu gì mà tới trước mặt thánh thượng? Lại trùng hợp bị phát hiện trong ngày hôm nay? Vì sao không phải hôm qua hoặc hôm kia? Trên thế giới này có nhiều sự trùng hợp như vậy sao?”
Vừa nói nàng vừa bước tới gần, hỏi dồn dập: “Nếu thật sự ngươi trung thành với ta, tại sao trên người còn không có một vết thương nào đã khai hết ra? Sự trung thành của người cũng thật rẻ mạt.”
“Còn nữa, cho dù ta tư thông với Lý Hải thật, ngươi chỉ là một nha đầu mà bát công chúa mới điều tới cho ta được mấy ngày, tại sao ta phải tin tưởng ngươi, còn nói bí mật này cho ngươi? Chẳng lẽ ta không sợ khi mọi chuyện bị phát hiện sẽ phải chết không có chỗ chôn sao?”
Mỗi câu nói của nàng đều vô cùng sắc bén, đâm vào đúng trọng điểm, mọi người mới bừng tỉnh, đúng vậy, Vu Thức Vy mới vào cung mấy ngày, sao có thể mất đúng mực tư thông với người có tướng mạo tầm thường Lý Hải được? Nếu Lăng Hương trung thành thật, sao lại trùng hợp ngày hôm nay mới để bị phát hiện trước mặt thánh thượng? Trên người nàng ta cũng không bị thương, không giống như bị đánh không chịu nổi nữa mới khai ra.
“Nô tỳ… Nô tỳ… Đó là vì nhị tiểu thư coi nô tỳ thành tỷ muội mới nói.”
Đuôi lông mày Vu Thức Vy nhếch lên châm chọc: “Ờ? Ta coi ngươi như tỷ muội, những gì người làm là hành động mà tỷ muội nên làm sao? Trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, đúng là làm rất gọn gàng!”
Lời của nàng như một mũi dao đâm thẳng vào cột sống của Lăng Hương, khiến nàng ta không đáp lại được: “Nô tỳ… Nô tỳ…”
Vu Thức Vy lạnh lùng nói: “Lăng Hương, ta không biết người đứng đằng sau cho ngươi những lợi ích gì, để ngươi phản chủ như thế, nhưng ngươi nên hiểu rằng, dù lợi ích có lớn thế nào đi chăng nữa, sau ngày hôm nay, kể cả ngươi hãm hại ta thành công, người kia cũng sẽ không giữ lại ngươi, ngay từ giây phút ngươi quyết định hãm hại ta, nửa người ngươi cũng đã vùi vào trong đất rồi.”
Sắc mặt Lăng Hương tái đi, lại ngã lăn trên mặt đất, không chịu được trước những vấn đề liên tiếp như pháo đốt của Vu Thức Vy. Những câu nói cuối cùng càng khiến nàng ta rơi vào sự đấu tranh tư tưởng, có nên nói thật hay không, trong đầu nàng ta đang không ngừng chiến tranh, không ngừng giằng co…
Thấy ánh mắt do dự, giãy giụa của Lăng Hương, Vu Thức Vy không thèm để ý tới nàng ta nữa, nàng bước tới trước mặt Lý Hải, hỏi sắc bén: “Lý Hải, hai năm trước, ngươi và đệ đệ song sinh của ngươi suýt thì chết đói trước cửa phủ, ai đã cho ngươi bát bánh bao, khiến các ngươi tiếp tục sống sót? Đệ đệ Lý Hà của ngươi sốt cao suýt mất mạng, ai đã mang hai lượng bạc tích cóp một năm đưa cho ngươi để ngươi dẫn đệ đệ ngươi đi khám bệnh, ngươi lại táng tận lương tâm báo đáp ân nhân của ngươi như thế sao?”
“Vì sao ngươi bị đuổi ra khỏi phủ, còn cần ta nói sao? Bức hoạ giấu trong phòng ngươi mà ngày ngày ngươi đều ngắm nhìn có còn không? Cả cái hầu bao này nữa, rõ ràng không phải của ta, từ trước tới nay ta không biết thêu thùa, sao có thể thêu hầu bao cho ngươi được?”
Từng câu từng chữ đều như một ngọn núi lớn rơi vào nơi sâu nhất trong đáy lòng Lý Hải, khiến hắn không khỏi lui về phía sau, ánh mắt kiên định trở nên tan rã, mê man nhìn mặt đất.
Tưởng là xong rồi sao?
Vu Thức Vy bỗng quay sang Vu Vinh Hoa, chĩa thẳng mũi giáo về phía nàng ta, gằn từng chữ một: “Trưởng tỷ, đây rõ ràng là hầu bao của tỷ, vì sao trước mặt bao nhiêu người lại nói là của muội? Tỷ rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Câu hỏi đột ngột của nàng khiến Vu Vinh Hoa sững người, sau đó kích động nói: “Nhị muội muội, muội nói linh tinh gì vậy? Thứ này sao có thể là của tỷ tỷ được chứ?”
“Tỷ tỷ, chuyện đã tới nước này, tỷ còn muốn tiếp tục hãm hại muội muội sao? Tỷ nhìn kĩ lại xem hầu bao này rốt cuộc là của ai?”
Vu Thức Vy cúi người nhặt chiếc hầu bao bên cạnh Lý Hải lên, ném tới trước mặt Vu Vinh Hoa, sau đó lấy một chiếc hầu bao giống y như vậy trong tay áo ra, giơ lên cho mọi người nhìn, giọng nói trong trẻo như hoa lan nở: “Đây mới là hầu bao của ta, trong này thêu một chữ Vy, do tỳ nữ Hàm Yên của ta làm. Mà trong hầu bao của trưởng tỷ thêu một chữ Hoa, ai đúng ai sai, nhìn xem chẳng phải sẽ biết.”
Sắc mặt Vu Vinh Hoa trắng bệch, nàng ta không thể tin nhìn chiếc hầu bao trong tay Vu Thức Vy, giống hệt với cái nàng ta đang cầm, trong lòng không ngừng kêu gào: Không thể nào, không thể là của mình được, rõ ràng Lăng Hương lấy nó ra từ chỗ của Vu Thức Vy, sao lại là của mình được?
“Thế nào? Trưởng tỷ không mở hầu bao ra xem thử sao?”
Vừa nói, Vu Thức Vy vừa bước tới trước mặt thánh thượng, đặt hầu bao vào tay hoàng đế: “Hoàng thượng, ngài nhìn xem, có phải trong hầu bao có chữ Vy không?”
Hoàng đế lật xem, quả thực là có, ông lại nhìn Vu Vinh Hoa, trầm giọng nói: “Vu Vinh Hoa, trình hầu bao trong tay ngươi lên đây.”
Trước khi hoàng đế mở lời, Vu Vinh Hoa cũng đã trộm nhìn bên trong hầu bao, trong lòng trầm sâu xuống, nàng ta sắp đặt chu đáo như vậy, sao lại bị rơi vào bẫy của Vu Thức Vy thế này. Bây giờ nghe thấy hoàng thượng muốn nhìn cái hầu bao này, nàng ta ngầm cắn răng, không được, không thể để hoàng thượng nhìn thấy nó.
Nàng ta đưa mắt nhìn sang Thục quý phi, làm sao bây giờ?
Thục quý phi cũng đang rất nóng lòng, bà ta đứng lên nói nghiêm nghị với Vu Thức Vy: “Vu Thức Vy, rõ ràng là ngươi tư thông với Lý Hải, bây giờ mọi chuyện bại lộ, ngươi lại dám vu cho trưởng tỷ, phải là ngươi có rắp tâm gì mới đúng.”
Vu Thức Vy cười thản nhiên: “Sao nương nương phải lo lắng như thế? Có phải thần nữ vu oan tỷ ấy hay không, chỉ cần trình chiếc hầu bao kia lên cho thánh thượng nhìn là biết ngay. Trưởng tỷ, hoàng thượng bảo tỷ trình hầu bao lên, sao tỷ không dâng? Tỷ muốn kháng chỉ công khai vậy sao?
Kháng chỉ công khai?
Không phải ai cũng có thể gánh được trách nhiệm của bốn chữ này, Vu Vinh Hoa sợ hãi bước tới, nhưng nàng ta nhanh chóng đưa ra quyết định, nhét hầu bao vào trong tay áo: “Bẩm hoàng thượng, đấy đúng là hầu bao của thần nữ.”
Cả điện kinh ngạc.
Ánh mắt hoàng đế loé lên, giọng nói cũng thay đổi: “Vậy sao hầu bao của ngươi lại xuất hiện trong tay Lý Hải?”
Vu Vinh Hoa nói vô tội: “Một thời gian trước thần nữ làm mất nó, vì vậy thần nữ cũng không biết tại sao nó lại nằm trong tay Lý Hải.”
Lúc này Lý Hải mới hồi hồn, thấy Vu Vinh Hoa rơi vào hiểm cảnh, hắn vội nói: “Hoàng thượng, chiếc hầu bao đó là ti chức vô tình nhặt được, không liên quan gì tới đại tiểu thư.”
Rốt cuộc Hàn Giang Nguyệt cũng ngồi xem kịch đủ rồi, hắn gấp quạt lại, cười mà như không cười nói: “Vậy sao lúc nãy ngươi lại nói đó là tín vật đính ước của ngươi và Vu nhị tiểu thư? Câu trước không khớp với câu sau, người giải thích thế nào?”
“Là ti chức nhầm rồi.”
“Nhầm rồi? Ngươi đúng là biết nhầm, nếu hôm nay người biến nhầm thành thật, chẳng phải là sẽ hại tới tính mạng của Vu nhị tiểu thư sao? Thân là thị vệ trong cung, ngươi lại thông đồng với cung nữ và Vu Vinh Hoa hãm hại Vu nhị tiểu thư, đúng là muốn chết!” Nói tới chữ cuối cùng, Hàn Giang Nguyệt tản mát ra sát khí, như thể tiếp theo sẽ bóp chết kẻ muốn hãm hại Vu Thức Vy này.
Lăng Hương đã sớm run lập cập, kết thúc cuộc đấu tranh tư tưởng trong đầu mình, run rẩy nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng, là Vu đại tiểu thư, nàng ấy cho nô tỳ hai ngàn lượng, bảo nô tỳ hãm hại nhị tiểu thư, ngân phiếu hai ngàn lượng nô tỳ vẫn còn giấu trên người.”
Dứt lời, nàng ta đưa bàn tay run rẩy của mình lấy ngân phiếu ra, giơ lên đỉnh đầu. Lục An vội mang tới trước mặt hoàng đế, cung kính nói: “Hoàng thượng, vừa đúng hai ngàn lượng.”
Hoàng đế trầm mặt, sau đó trong điện hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh tới mức một sợi tóc rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được. Trái tim của mọi người đều treo trên cổ họng, biết sắc mặt này của hoàng đế là tức giận thật rồi!
Bình luận facebook