Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
4471
Đường quốc công không thể đứng nhìn tiếp được nữa, vội vàng cầu xin, “Thái hậu, xin người từ bi đại phát, tha cho tên phản nghịch vô lễ này, lão thần trở về nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt.”
Thái hậu liếc ông ta một cái, không có động tĩnh gì, Hàn Giang nguyệt lại xen vào một câu, “Ý của quốc công là thái hậu không từ bi rồi? Còn muốn thái hậu phát từ bi nữa? Vì miệng lưỡi độc ác của hắn, mới khiến Đường Sùng Việt giúp người làm chuyện xấu, còn đánh Vu nhị tiểu thư ra nông nổi này, Đường gia các người thân là hoàng thân quốc thích, nhưng lại ngang ngược vô độ, làm mất mặt hoàng thượng và quý phi, ngươi nói xem có phải các người thật vô dụng không?”
“Ngươi...Hàn Giang Nguyệt, ngươi là một tiểu bối, cũng dám khiển trách bổn quốc công, ngươi...” Đường quốc công giận đến nỗi trợn mắt, khóe mắt như muốn nứt ra, râu ria ông ta cũng run lên từng hồi, thiếu chút nữa là ngất đi.
Hàn Giang Nguyệt đứng dậy đi đến trước mặt ông ta, khinh bỉ nói: “Sao? Đường quốc công muốn ỷ vào việc mình là lão thần, làm sai cũng không để người khác nói hay sao?”
Đường Sùng Diễn cười nhếch mép, tiến lên một bước cản trước mặt Đường quốc công, ánh mắt tựa băng nguyên nhìn Hàn Giang Nguyệt, cười đùa nói: “Vương gia hà tất gì phải ép người như vậy? Đường gia ta thật sự làm sai, nhưng có sai đi chăng nữa, cũng chỉ là chuyện của hai nhà Đường Vu, vương gia người không cảm thấy người lo lắng quá nhiều rồi sao?”
Nghe vậy, Hàn Giang nguyệt sững sờ, lập tức thản nhiên nói: “Không cảm thấy.”
Chỉ ba chữ, làm cho Đường Sùng Diễn tức đến nỗi sắc mặt trở nên lạnh lùng, khó coi giống như vừa ăn phải một con ruồi, đều nói là chân không không sợ mang dép, tên chân không Hàn Giang Nguyệt này, tự cho rằng nắm giữ trăm ngàn đại quân trong tay thì vô pháp vô thiên, thật sự là tên vô sỉ vô lại!
“Vương gia rất có tài nói chuyện đó, cũng đúng, những người giống như vương gia nắm giữ trăm ngàn đại quân quyền cao chức trọng, ngay cả thánh thượng cũng không sợ, có đạp chết lão bách tính nho nhỏ như chúng ta đây cũng là chuyện dễ như trở bàn tay?”
Đường Sùng Diễn cố ý nhấn mạnh bốn từ “Quyền cao chức trọng”, âm thầm ám chỉ cho hoàng thượng sự tồn tại của Hàn Giang Nguyệt chính là một mầm họa.
Quả nhiên, ánh mắt của hoàng thượng và thái hậu đột nhiên thay đổi, sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp khó hiểu.
Vu Thức Vy thấy Hàn Giang Nguyệt đang bị dồn về phía hạ phong, vội vàng mở miệng nói: “Lời nói của Đường tam công tử ngậm máu phun người, là đang nói với hoàng thượng Mẫn Thân vương có mưu đồ bất chính hay sao?”
Đường Sùng Diễn thản nhiên cười, “Tại hạ quả thật không có ý đó”
“Ồ? Vậy ý của ngươi là tất cả chúng ta đều ngu xuẩn đến nỗi nghe không hiểu hay sao? Chỉ có một mình ngươi thông minh, có thể chơi đùa chúng ta trong lòng bàn tay hay sao?”
Vu Thức Vy cười lạnh lùng, tiếp tục nói: “Đường tam công tử, bàn tính như ý của ngươi tính sai rồi, thượng tọa là đương kim thiên tử, bên cạnh là thái hậu đó, hoàng thượng thống ngự thiên hạ, thái hậu thống ngự hậu cung, hiểu rõ lòng người nhất, Mẫn thân vương có mưu đồ bất chính hay không, chẳng lẽ họ không rõ bằng ngươi? Từng lời nói của ngươi đều muốn hãm hại người khác, ngươi muốn tạo hiềm khích giữa hoàng thượng và Mẫn thân vương sao?”
“Tạo sự hiềm khích cho có lẽ có lợi đối với ngươi, nhưng đối với bách tính thật sự không có lợi. Trong lòng bách tính, hoàng thượng là trời trên đầu của họ, là mặt trời trên đầu, còn Mẫn thân vương là thần bảo vệ bên cạnh, cùng họ nhận ân huệ của mặt trời, ngươi như vậy, là đang muốn dồn bách tính đi về đâu?”
Những câu nói mạnh mẽ dứt khoát, văn từ đẹp đẽ, cộng thêm nàng một thân rướm máy, khuôn mặt ung dung không lo sợ, khiến mọi người sinh ra một cảm giác rùng mình. Nàng yếu đuối đứng ở đó, nhưng lại cường đại không thể so sánh, loại cường đại đó được viết vào trong máu thịt, được khắc vào sâu trong xương tủy, khiến người khác không thể không kính phục.
Trong máy Đường Sùng Diễn lóe lên một tia thâm độc, “Vu tiểu thư nói quá nghiêm trọng rồi, tại hạ thật sự không có ý đó.”
Đường quốc công tức giận chỉ vào Vu Thức Vy, “Tên nha đầu nhà ngươi, ngươi.... ngươi....”
Ông ta chĩa một mũi nhọn chuẩn xác vào Vu Văn Thanh dường như không hề tồn tại ngồi một bên, trách móc nói: “Vu Văn Thanh, đây là đứa con gái tốt mà ngươi đã nuôi dạy sao? Xem thường tôn trưởng, không có quy tắc, tử bất giáo phụ chi qua, Vu Văn Thanh, ngươi có xứng làm thái sư không?”
Vu Văn Thanh mày thấp thuận mắt nói một câu, “Nhạc phụ đại nhân, con có xứng làm thái sư hay không, trong lòng hoàng thượng hiểu rõ,không phải là con hay nhạc phụ có thể chất vấn được đâu.”
“Ngươi...ngươi...” Đường quốc công bị Vu Thức Vy và Vu Văn Thanh chọc tức đến nỗi nói không nên lời.
Lúc này, trong khi mọi người đang tranh cãi thì Đường Sùng Vi đã bị đánh đến mặt mũi sưng to như đầu heo, thị vệ nói: “Thái hậu, người đã ngất xỉu rồi.”
Ánh mắt của mọi người lúc này mới dồn vào khuôn mặt như đầu heo của Đường Sùng Vi, trong lòng Đường quốc công bỗng nhiên đau nhói, lo sợ kêu lên: “Vi nhi~”
Đường Sùng Việt nhìn thấy Đường Sùng Vi đã ngất xỉu, sắc mặt liền trở nên xanh xao, hắn thực sự không hiểu nổi chẳng qua bọn họ chỉ đánh Vu Thức Vy một roi mà thôi, tại sao lại thành ra như vậy chứ? Dường như trong chốc lát, Đường gia sẽ bị sụp đổ.
Ánh mắt hắn ta như rắn độc nhìn vào khuôn mặt Vu Thức Vy, đột nhiên đứng dậy lấy sợi mây ở phía sau nhắm vào Vu Thức Vy, cắn răng phẫn nộ nói: “Đều là do tên tiện nhân nhà ngươi, ngươi bóp méo sự thật, trắng đen đảo lộn, bây giờ ta sẽ giết tên tiện nhân tai họa nhà ngươi, rồi lấy cái chết để tạ tội!”
Vừa nói, hắn liền xông về phía Vu Thức Vy.
Đường quốc công và Đường Sùng Viễn cùng hô to một tiếng, “Việt Nhi ( đại ca) không được.”
Thái hậu và bát công chúa hoảng hốt kêu lên: “(Vu tỷ tỷ) Nhị nha đầu!”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt cũng thay đổi, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền đứng cản trước mặt Vu Thức Vy, Vu Thức Vy thấy sợi mây sắp giáng vào đầu Hàn Giang Nguyệt, trong lòng bỗng run lên, đột nhiên xoay vòng, đến trước mặt Hàn Giang Nguyệt. Thời khắc đó, xuất phát từ bản năng, không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ muốn không để đối phương bị thương thôi.
Nói ra dài dòng, trong chớp mắt.
Sức mạnh khủng khiếp của sợi mây giáng xuống, sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vu Thức Vy, sau lưng bị sợi mây cắt ra một vệt máu sâu , y phục của nàng cũng bị xé rách, để lộ ra một vết sẹo trên cánh lưng yếu ớt.
Hàn Giang Nguyệt trừng mắt, sững sờ một lúc, mới lấy lại bình tĩnh, một chưởng đánh vào ngực của Đường Sùng Việt.
Đường Sùng Việt bị một chưởng đánh lùi về sau mấy bước, mới đứng vững, liền nghe thấy một tiếng “Xuy~” có vật gì đó đang lao đến, trong lúc hắn chưa kịp phản ứng, liền đâm thật sâu vào cánh tay của hắn.
Mọi người hoảng sợ nhìn về phía cửa điện, chỉ thấy Thượng Cung Cửu Ưu tay cầm một cây cung, sắc mặt u ám đáng sợ, hắn hét to với thị vệ ở ngoài cửa: “Người này ngự tiền hành hung, các ngươi đứng đó làm gì, còn không mau bắt lấy hắn?”
Ngự lâm quân nhanh chóng tiến lên, bắt lấy Đường Sùng Việt đưa ra ngoài.
“Việt Nhi~”
Đường quốc công không chịu được đả kích, run sợ kêu một tiếng, liền phun ra máu tươi, ngất đi. Sắc mặt Đường Sùng Diễn không thể nào bình tĩnh được nữa, đỡ dậy Đường quốc công la lớn: ‘Gia gia~gia gia~”
Lúc này, Hàn Giang Nguyệt vội vàng cởi áo ngoài của mình ra, khoác vào người Vu Thức Vy, y lo lẳng hoảng sợ nhìn Vu Thức Vy, hai tay run lên bần bật, ‘Vi nhi, nàng sao rồi.”
Thái hậu và bát công chúa cũng đi xuống, sắc mặt trở nên xanh xao, “Nhị nha đầu a, ngươi có sao không? Thái y, mau truyền thái y.”
Tiểu thái giám kinh sợ hoảng loạn nói: “Hồi... hồi hoàng thượng, thái y đều bị gọi đến Chiêu Dương cung rồi, quý phi nương nương không được khỏe...”
Thái hậu tức giận trách mắng, “Lại không phải sắp chết, cư nhiên lại dám độc chiếm toàn bộ thái y, lập tức gọi hết qua đây cho ai gia. Còn nữa, truyền chỉ ý của ai gia, quý phi vì đắc sủng nên kiêu ngạo, tước bỏ phong hiệu, giáng làm phi tần, lập tức dọn vào ở Thúy Vi cung.”
Hoàng đế nghe xong khóe môi khẽ động, nhưng lại không nói gì, cũng âm thầm đồng tình, ở trước mặt hoàng đế mà người của Đường gia lại dám xem người khác không ra gì, có lẽ nên được dạy cho một bài học.
Đường Sùng Diễn kinh hãi ngẩng đầu nhìn thái hậu, có chút không tin, không ngờ thái hậu vì chuyện này mà nổi trận lôi đình như vậy, lại thấy hoàng thượng đồng tính, kìm nén sự tức giận trong lòng, đột nhiên một ngụm máu tươi trào lên cổ họng, lại cố gắng nuốt xuống, Vu Thức Vy, không ngờ kế hoạch của ta còn chưa bắt đầu lại bị ngươi giành mất cơ hội, được, được lắm, Đường Sùng Diễn ta thề, nếu không giết ngươi, thề không làm người!
Vu Thức Vy bị Hàn Giang Nguyệt ôm chặt lấy cũng kinh ngạc nhìn thái hậu, nàng biết thái hậu đối tốt với nàng, nàng vô cùng trân trọng. Nhưng nàng không ngờ thái hậu lại thương nàng đến như vậy, vì nàng bị thương không tìm được thái y mà đổ lỗi lên đầu Đường quý phi. Nên biết rằng Đường quý phi và Đường quốc công là hai cái tên luôn đi đôi với nhau, Đường thị chưa đổ, thì quý phi cũng không đổ được, cũng như, quý phi chưa đổ, Đường thị cũng khôn đổ. Bây giờ hai tôn tử Đường gia phạm phải long uy, Đường quý phi lại trở thành chiêu nghi, cây đại thụ Đường gia sắp sụp đổ rồi.
Vu Thức Vy dựa vào sức của Hàn Giang Nguyệt cố gắng đứng dậy, một cử động nhẹ, đều cảm thấy sau lưng đau như cắt da cắt thịt. Trái tim Hàn Giang Nguyệt như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, ôm nàng thật chặt, từ trong tay áo của Vu Thức Vy lấy ra một bách trùng cao, bôi lên vêt thương cho Vu Thức Vy.
Thiếu chút nữa là đụng vào da của nàng, Vu Thức Vy đột nhiên cản lại, sắc mặt thảm thương nói: “Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, vẫn nên giao cho bát công chúa làm thì hơn.”
Nhưng Hàn Giang Nguyệt lại không muốn nghe nàng nói những lời vớ vẩn đó, “Bổn vương đụng vào ngươi bổn vương sẽ chịu trách nhiệm, có gì không được chứ?”
Nói xong, y không để cho nàng nói tiếp, bá đạo vén y phục ra, bôi thuốc cho Vu Thức Vy.
Lúc này nghe thấy thị vệ nhỏ nhẹ hỏi một câu. “Hoàng thượng, nên làm sao đây?”
Lời này muốn hỏi Đường Sùng Vi đang ngất đi.
Thái hậu đột nhiên quay đầu tức giận nói, “Đem hắn vứt ra ngoài cho ta, bây giờ lập tức đem vứt ra khỏi hoàng cung, còn Đường quốc công và Đường Sùng Diễn, đuổi bọn họ ra ngoài hết đi.”
Thị vệ nghe xong do dự một hồi, dù sao cũng là Đường quốc công a, đuổi ra có hợp lý không?
“Để bọn họ đi đi.” Hoàng thượng nhỏ nhẹ căn dặn một câu, không biết nên nói gì hơn, mọi chuyện đi đến bước này thật sự quá bất giờ, bây giờ hoàng thượng đối với Đường gia thật sự cảm thấy thất vọng vô cùng!
Cuối cùng, Đường Sùng Diễn Đường Sùng Vi và Đường quốc công bị đuổi khỏi hoàng cung, trở thành đệ nhất trò cười trong khắp kinh thành, còn Vu Thức Vy sau khi được chúng thái y xem vết thương đều nói là bị thương ngoài da, chỉ cần về nhà dưỡng thương, không có nguy hại đến tính mạng.
Vu Thức Vy được thái hậu đưa về dưỡng thương ở Trường Thọ cung, còn Vu Nhậm Hoằng lúc này lại được đưa đến trước mặt hoàng thượng, Lục An sắc mặt phức tạp nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng, khi nô tài đi bắt Vu công tử, còn phát hiện một chuyện khác...”
Đường quốc công không thể đứng nhìn tiếp được nữa, vội vàng cầu xin, “Thái hậu, xin người từ bi đại phát, tha cho tên phản nghịch vô lễ này, lão thần trở về nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt.”
Thái hậu liếc ông ta một cái, không có động tĩnh gì, Hàn Giang nguyệt lại xen vào một câu, “Ý của quốc công là thái hậu không từ bi rồi? Còn muốn thái hậu phát từ bi nữa? Vì miệng lưỡi độc ác của hắn, mới khiến Đường Sùng Việt giúp người làm chuyện xấu, còn đánh Vu nhị tiểu thư ra nông nổi này, Đường gia các người thân là hoàng thân quốc thích, nhưng lại ngang ngược vô độ, làm mất mặt hoàng thượng và quý phi, ngươi nói xem có phải các người thật vô dụng không?”
“Ngươi...Hàn Giang Nguyệt, ngươi là một tiểu bối, cũng dám khiển trách bổn quốc công, ngươi...” Đường quốc công giận đến nỗi trợn mắt, khóe mắt như muốn nứt ra, râu ria ông ta cũng run lên từng hồi, thiếu chút nữa là ngất đi.
Hàn Giang Nguyệt đứng dậy đi đến trước mặt ông ta, khinh bỉ nói: “Sao? Đường quốc công muốn ỷ vào việc mình là lão thần, làm sai cũng không để người khác nói hay sao?”
Đường Sùng Diễn cười nhếch mép, tiến lên một bước cản trước mặt Đường quốc công, ánh mắt tựa băng nguyên nhìn Hàn Giang Nguyệt, cười đùa nói: “Vương gia hà tất gì phải ép người như vậy? Đường gia ta thật sự làm sai, nhưng có sai đi chăng nữa, cũng chỉ là chuyện của hai nhà Đường Vu, vương gia người không cảm thấy người lo lắng quá nhiều rồi sao?”
Nghe vậy, Hàn Giang nguyệt sững sờ, lập tức thản nhiên nói: “Không cảm thấy.”
Chỉ ba chữ, làm cho Đường Sùng Diễn tức đến nỗi sắc mặt trở nên lạnh lùng, khó coi giống như vừa ăn phải một con ruồi, đều nói là chân không không sợ mang dép, tên chân không Hàn Giang Nguyệt này, tự cho rằng nắm giữ trăm ngàn đại quân trong tay thì vô pháp vô thiên, thật sự là tên vô sỉ vô lại!
“Vương gia rất có tài nói chuyện đó, cũng đúng, những người giống như vương gia nắm giữ trăm ngàn đại quân quyền cao chức trọng, ngay cả thánh thượng cũng không sợ, có đạp chết lão bách tính nho nhỏ như chúng ta đây cũng là chuyện dễ như trở bàn tay?”
Đường Sùng Diễn cố ý nhấn mạnh bốn từ “Quyền cao chức trọng”, âm thầm ám chỉ cho hoàng thượng sự tồn tại của Hàn Giang Nguyệt chính là một mầm họa.
Quả nhiên, ánh mắt của hoàng thượng và thái hậu đột nhiên thay đổi, sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp khó hiểu.
Vu Thức Vy thấy Hàn Giang Nguyệt đang bị dồn về phía hạ phong, vội vàng mở miệng nói: “Lời nói của Đường tam công tử ngậm máu phun người, là đang nói với hoàng thượng Mẫn Thân vương có mưu đồ bất chính hay sao?”
Đường Sùng Diễn thản nhiên cười, “Tại hạ quả thật không có ý đó”
“Ồ? Vậy ý của ngươi là tất cả chúng ta đều ngu xuẩn đến nỗi nghe không hiểu hay sao? Chỉ có một mình ngươi thông minh, có thể chơi đùa chúng ta trong lòng bàn tay hay sao?”
Vu Thức Vy cười lạnh lùng, tiếp tục nói: “Đường tam công tử, bàn tính như ý của ngươi tính sai rồi, thượng tọa là đương kim thiên tử, bên cạnh là thái hậu đó, hoàng thượng thống ngự thiên hạ, thái hậu thống ngự hậu cung, hiểu rõ lòng người nhất, Mẫn thân vương có mưu đồ bất chính hay không, chẳng lẽ họ không rõ bằng ngươi? Từng lời nói của ngươi đều muốn hãm hại người khác, ngươi muốn tạo hiềm khích giữa hoàng thượng và Mẫn thân vương sao?”
“Tạo sự hiềm khích cho có lẽ có lợi đối với ngươi, nhưng đối với bách tính thật sự không có lợi. Trong lòng bách tính, hoàng thượng là trời trên đầu của họ, là mặt trời trên đầu, còn Mẫn thân vương là thần bảo vệ bên cạnh, cùng họ nhận ân huệ của mặt trời, ngươi như vậy, là đang muốn dồn bách tính đi về đâu?”
Những câu nói mạnh mẽ dứt khoát, văn từ đẹp đẽ, cộng thêm nàng một thân rướm máy, khuôn mặt ung dung không lo sợ, khiến mọi người sinh ra một cảm giác rùng mình. Nàng yếu đuối đứng ở đó, nhưng lại cường đại không thể so sánh, loại cường đại đó được viết vào trong máu thịt, được khắc vào sâu trong xương tủy, khiến người khác không thể không kính phục.
Trong máy Đường Sùng Diễn lóe lên một tia thâm độc, “Vu tiểu thư nói quá nghiêm trọng rồi, tại hạ thật sự không có ý đó.”
Đường quốc công tức giận chỉ vào Vu Thức Vy, “Tên nha đầu nhà ngươi, ngươi.... ngươi....”
Ông ta chĩa một mũi nhọn chuẩn xác vào Vu Văn Thanh dường như không hề tồn tại ngồi một bên, trách móc nói: “Vu Văn Thanh, đây là đứa con gái tốt mà ngươi đã nuôi dạy sao? Xem thường tôn trưởng, không có quy tắc, tử bất giáo phụ chi qua, Vu Văn Thanh, ngươi có xứng làm thái sư không?”
Vu Văn Thanh mày thấp thuận mắt nói một câu, “Nhạc phụ đại nhân, con có xứng làm thái sư hay không, trong lòng hoàng thượng hiểu rõ,không phải là con hay nhạc phụ có thể chất vấn được đâu.”
“Ngươi...ngươi...” Đường quốc công bị Vu Thức Vy và Vu Văn Thanh chọc tức đến nỗi nói không nên lời.
Lúc này, trong khi mọi người đang tranh cãi thì Đường Sùng Vi đã bị đánh đến mặt mũi sưng to như đầu heo, thị vệ nói: “Thái hậu, người đã ngất xỉu rồi.”
Ánh mắt của mọi người lúc này mới dồn vào khuôn mặt như đầu heo của Đường Sùng Vi, trong lòng Đường quốc công bỗng nhiên đau nhói, lo sợ kêu lên: “Vi nhi~”
Đường Sùng Việt nhìn thấy Đường Sùng Vi đã ngất xỉu, sắc mặt liền trở nên xanh xao, hắn thực sự không hiểu nổi chẳng qua bọn họ chỉ đánh Vu Thức Vy một roi mà thôi, tại sao lại thành ra như vậy chứ? Dường như trong chốc lát, Đường gia sẽ bị sụp đổ.
Ánh mắt hắn ta như rắn độc nhìn vào khuôn mặt Vu Thức Vy, đột nhiên đứng dậy lấy sợi mây ở phía sau nhắm vào Vu Thức Vy, cắn răng phẫn nộ nói: “Đều là do tên tiện nhân nhà ngươi, ngươi bóp méo sự thật, trắng đen đảo lộn, bây giờ ta sẽ giết tên tiện nhân tai họa nhà ngươi, rồi lấy cái chết để tạ tội!”
Vừa nói, hắn liền xông về phía Vu Thức Vy.
Đường quốc công và Đường Sùng Viễn cùng hô to một tiếng, “Việt Nhi ( đại ca) không được.”
Thái hậu và bát công chúa hoảng hốt kêu lên: “(Vu tỷ tỷ) Nhị nha đầu!”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt cũng thay đổi, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền đứng cản trước mặt Vu Thức Vy, Vu Thức Vy thấy sợi mây sắp giáng vào đầu Hàn Giang Nguyệt, trong lòng bỗng run lên, đột nhiên xoay vòng, đến trước mặt Hàn Giang Nguyệt. Thời khắc đó, xuất phát từ bản năng, không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ muốn không để đối phương bị thương thôi.
Nói ra dài dòng, trong chớp mắt.
Sức mạnh khủng khiếp của sợi mây giáng xuống, sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vu Thức Vy, sau lưng bị sợi mây cắt ra một vệt máu sâu , y phục của nàng cũng bị xé rách, để lộ ra một vết sẹo trên cánh lưng yếu ớt.
Hàn Giang Nguyệt trừng mắt, sững sờ một lúc, mới lấy lại bình tĩnh, một chưởng đánh vào ngực của Đường Sùng Việt.
Đường Sùng Việt bị một chưởng đánh lùi về sau mấy bước, mới đứng vững, liền nghe thấy một tiếng “Xuy~” có vật gì đó đang lao đến, trong lúc hắn chưa kịp phản ứng, liền đâm thật sâu vào cánh tay của hắn.
Mọi người hoảng sợ nhìn về phía cửa điện, chỉ thấy Thượng Cung Cửu Ưu tay cầm một cây cung, sắc mặt u ám đáng sợ, hắn hét to với thị vệ ở ngoài cửa: “Người này ngự tiền hành hung, các ngươi đứng đó làm gì, còn không mau bắt lấy hắn?”
Ngự lâm quân nhanh chóng tiến lên, bắt lấy Đường Sùng Việt đưa ra ngoài.
“Việt Nhi~”
Đường quốc công không chịu được đả kích, run sợ kêu một tiếng, liền phun ra máu tươi, ngất đi. Sắc mặt Đường Sùng Diễn không thể nào bình tĩnh được nữa, đỡ dậy Đường quốc công la lớn: ‘Gia gia~gia gia~”
Lúc này, Hàn Giang Nguyệt vội vàng cởi áo ngoài của mình ra, khoác vào người Vu Thức Vy, y lo lẳng hoảng sợ nhìn Vu Thức Vy, hai tay run lên bần bật, ‘Vi nhi, nàng sao rồi.”
Thái hậu và bát công chúa cũng đi xuống, sắc mặt trở nên xanh xao, “Nhị nha đầu a, ngươi có sao không? Thái y, mau truyền thái y.”
Tiểu thái giám kinh sợ hoảng loạn nói: “Hồi... hồi hoàng thượng, thái y đều bị gọi đến Chiêu Dương cung rồi, quý phi nương nương không được khỏe...”
Thái hậu tức giận trách mắng, “Lại không phải sắp chết, cư nhiên lại dám độc chiếm toàn bộ thái y, lập tức gọi hết qua đây cho ai gia. Còn nữa, truyền chỉ ý của ai gia, quý phi vì đắc sủng nên kiêu ngạo, tước bỏ phong hiệu, giáng làm phi tần, lập tức dọn vào ở Thúy Vi cung.”
Hoàng đế nghe xong khóe môi khẽ động, nhưng lại không nói gì, cũng âm thầm đồng tình, ở trước mặt hoàng đế mà người của Đường gia lại dám xem người khác không ra gì, có lẽ nên được dạy cho một bài học.
Đường Sùng Diễn kinh hãi ngẩng đầu nhìn thái hậu, có chút không tin, không ngờ thái hậu vì chuyện này mà nổi trận lôi đình như vậy, lại thấy hoàng thượng đồng tính, kìm nén sự tức giận trong lòng, đột nhiên một ngụm máu tươi trào lên cổ họng, lại cố gắng nuốt xuống, Vu Thức Vy, không ngờ kế hoạch của ta còn chưa bắt đầu lại bị ngươi giành mất cơ hội, được, được lắm, Đường Sùng Diễn ta thề, nếu không giết ngươi, thề không làm người!
Vu Thức Vy bị Hàn Giang Nguyệt ôm chặt lấy cũng kinh ngạc nhìn thái hậu, nàng biết thái hậu đối tốt với nàng, nàng vô cùng trân trọng. Nhưng nàng không ngờ thái hậu lại thương nàng đến như vậy, vì nàng bị thương không tìm được thái y mà đổ lỗi lên đầu Đường quý phi. Nên biết rằng Đường quý phi và Đường quốc công là hai cái tên luôn đi đôi với nhau, Đường thị chưa đổ, thì quý phi cũng không đổ được, cũng như, quý phi chưa đổ, Đường thị cũng khôn đổ. Bây giờ hai tôn tử Đường gia phạm phải long uy, Đường quý phi lại trở thành chiêu nghi, cây đại thụ Đường gia sắp sụp đổ rồi.
Vu Thức Vy dựa vào sức của Hàn Giang Nguyệt cố gắng đứng dậy, một cử động nhẹ, đều cảm thấy sau lưng đau như cắt da cắt thịt. Trái tim Hàn Giang Nguyệt như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, ôm nàng thật chặt, từ trong tay áo của Vu Thức Vy lấy ra một bách trùng cao, bôi lên vêt thương cho Vu Thức Vy.
Thiếu chút nữa là đụng vào da của nàng, Vu Thức Vy đột nhiên cản lại, sắc mặt thảm thương nói: “Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, vẫn nên giao cho bát công chúa làm thì hơn.”
Nhưng Hàn Giang Nguyệt lại không muốn nghe nàng nói những lời vớ vẩn đó, “Bổn vương đụng vào ngươi bổn vương sẽ chịu trách nhiệm, có gì không được chứ?”
Nói xong, y không để cho nàng nói tiếp, bá đạo vén y phục ra, bôi thuốc cho Vu Thức Vy.
Lúc này nghe thấy thị vệ nhỏ nhẹ hỏi một câu. “Hoàng thượng, nên làm sao đây?”
Lời này muốn hỏi Đường Sùng Vi đang ngất đi.
Thái hậu đột nhiên quay đầu tức giận nói, “Đem hắn vứt ra ngoài cho ta, bây giờ lập tức đem vứt ra khỏi hoàng cung, còn Đường quốc công và Đường Sùng Diễn, đuổi bọn họ ra ngoài hết đi.”
Thị vệ nghe xong do dự một hồi, dù sao cũng là Đường quốc công a, đuổi ra có hợp lý không?
“Để bọn họ đi đi.” Hoàng thượng nhỏ nhẹ căn dặn một câu, không biết nên nói gì hơn, mọi chuyện đi đến bước này thật sự quá bất giờ, bây giờ hoàng thượng đối với Đường gia thật sự cảm thấy thất vọng vô cùng!
Cuối cùng, Đường Sùng Diễn Đường Sùng Vi và Đường quốc công bị đuổi khỏi hoàng cung, trở thành đệ nhất trò cười trong khắp kinh thành, còn Vu Thức Vy sau khi được chúng thái y xem vết thương đều nói là bị thương ngoài da, chỉ cần về nhà dưỡng thương, không có nguy hại đến tính mạng.
Vu Thức Vy được thái hậu đưa về dưỡng thương ở Trường Thọ cung, còn Vu Nhậm Hoằng lúc này lại được đưa đến trước mặt hoàng thượng, Lục An sắc mặt phức tạp nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng, khi nô tài đi bắt Vu công tử, còn phát hiện một chuyện khác...”
Bình luận facebook