Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
4489
Khóe miệng Thượng Quan Diệp khẽ cong lên, nắm lấy tay còn lại của Thẩm Ly Hạ, kéo nhẹ một cái khiến nàng lần nữa sa vào lòng hắn, nói một cách phong lưu: “Mỹ nhân đã nói vậy, cớ gì không chấp thuận?”
Nói xong lập tức bế Thẩm Ly Hạ lên đi thẳng vào gian phòng phía sau.
Tất cả mọi người đều tròn mắt. Chuyện này nhanh quá rồi đấy, họ còn chưa xem đủ mà, mỹ nhân cứ thế để một tên công tử bột chiếm được lợi sao?
“Bọn ta không phục, mỹ nhân mau quay lại đây.”
“Nhất định là mù rồi, rõ ràng ta tốt hơn tên công tử bột kia nhiều.”
“Đúng rồi, người nào trong chúng ta cũng hơn hẳn hắn.”
Lưu ma ma nhìn những người đang mất hứng chuẩn bị rời đi, lập tức phe phẩy quạt cất cao giọng: “Khách quan, khách quan, đừng lo lắng. Vì để các vị khách quan được chơi cho tận hứng, các cô nương của bọn ta đã chuẩn bị đủ loại tiết mục trình diễn cho các vị.”
Nói rồi, bà ta vỗ tay vài cái, các cô nương khác của Vân Hương Lầu lần lượt lên sân khấu bắt đầu ca hát nhảy múa.
Vu Thức Vy không nhìn một màn kia nữa mà quay đầu lại nhìn Hàn Giang Nguyệt đứng phía sau, nhàn nhạt nói một câu: “Cáo từ.”
Nói rồi nàng vượt qua biển người, lặng lẽ ra khỏi Vân Hương Lầu.
Lúc Hàn Giang Nguyệt đuổi theo đến bên ngoài thì khắp con đường người qua kẻ lại đã không còn bóng dáng của Vu Thức Vy. Y đứng tại góc đường tấp nập, ánh mắt buồn bã, nàng... gấp gáp muốn tránh khỏi y đến vậy sao?
Thật ra y không biết, Vu Thức Vy căn bản không phải vì trốn y, mà khi vừa ra khỏi Vân Hương Lầu đã bị Thượng Quan Cửu U ép lên xe ngựa rồi tăng tốc rẽ vào một con hẻm lát đá xanh.
Lúc này, trong xe ngựa, Thượng Quan Cửu U lạnh lùng trừng mắt nhìn Vu Thức Vy, càng nhìn càng giận, càng nhìn càng giận. Vì Vu Thức Vy ở đối diện vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh như thế, ngoại trừ lạnh lùng ra thì chẳng có gì khác. Đáng chết, ở trước mặt Hàn Giang Nguyệt thì thế này thế nọ, trước mặt hắn thì lại như người chết. Hắn thật muốn xé nát khuôn mặt xinh đẹp khiến hắn phiền lòng này của nàng.
Vu Thức Vy bị hắn nhìn đến mức sau lưng nổi da gà, lạnh nhạt nói: “Vương gia làm vậy là có ý gì đây?”
“Nàng nói xem ta có ý gì? Đương nhiên là muốn đem nàng hiếp xong rồi giết, sau đó ném xác nơi hoang dã.”
Nghe xong, trên mặt Vu Thức Vy chẳng có vẻ gì sợ hãi, vì nàng biết hắn chỉ nói thế thôi. Nàng đối với hắn mà nói, cũng giống như Vu Vinh Hoa đối với nàng, nếu vẫn còn giá trị lợi dụng thì vẫn chưa đến lúc ra tay.
Nàng không đáp lại lời hắn mà mở rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài, bình tĩnh nói với phu xe: “Sư phụ, đưa ta đến cửa sau phủ thái sư là được rồi.”
“Ầm” một tiếng, Thượng Quan Cửu U đánh lên thùng xe, phẫn nộ quát: “Không có lệnh của bổn vương, không được xuống!”
Vu Thức Vy bị tiếng quát đột nhiên của hắn làm cho giật mình, nàng quay đầu lại dùng ánh mắt kì lạ nhìn Thượng Quan Cửu U. Nàng không hạ độc hắn, cũng không chọc giận hắn, hắn phát điên cái gì vậy?
“Sư phụ, nếu vương gia đã không cho đi thì dừng ở đây đi, ta đi bộ về.”
Dù vậy, phu xe bên ngoài cứ như không hề nghe thấy, xe ngựa vẫn lăn bánh đều đều, không hề có ý dừng lại. Có lẽ vừa rồi đã bị Thượng Quan Cửu U dọa cho sợ quá, không dám dừng.
Vu Thức Vy đành chuyển tầm nhìn về lại khuôn mặt của Thượng Quan Cửu U, nói một cách chân thành: “Vương gia, người không cho thần nữ xuống xe, cũng không cho xe ngựa đưa ta về, rốt cuộc là có ý gì?”
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U chợt lóe, kéo Vu Thức Vy một phát, cố định nàng trên đùi của hắn, ôm chặt nàng vào lòng, cất tiếng nói không chút ấm áp: “Bổn vương nói rồi, phải hiếp xong rồi giết, sau đó vứt xác nơi hoang dã.”
Vu Thức Vy nhíu mày giãy giụa, dưới đáy mắt dần xuất hiện sát khí. Hôm nay làm sao vậy? Tưởng nàng dễ ăn hiếp vậy sao?
“Vương gia, thả ta ra.”
Thượng Quan Cửu U chẳng những không thả ra mà còn ôm chặt hơn. Hắn dùng một tay sờ lên môi nàng, ánh mắt lạnh băng: “Đôi môi này... bổn vương đột nhiên cũng muốn nếm thử xem mùi vị thế nào mà lại khiến Hàn Giang Nguyệt thà từ bỏ giang sơn cũng phải có mỹ nhân.”
Vừa dứt lời, hắn đã dùng tay giữ lấy cằm nàng, môi hắn dần áp sát, mang theo tư thế chiếm hữu.
Nhìn thấy hắn sắp hôn đến, Vu Thức Vy dưới tình thế gấp gáp không thể nghĩ nhiều liền với tay xuống eo của Thượng Quan Cửu U cấu thật mạnh.
“A!” Thượng Quan Cửu U bị đau hét lên, tay đang ôm nàng cũng thả lỏng nhiều. Vu Thức Vy nhanh chóng tận dụng thời cơ này tránh thoát khỏi cái ôm của hắn. Lúc này nàng kéo rèm xe lên, muốn nhảy ra ngoài thì bị Thượng Quan Cửu U kéo lại đè xuống đất, tay hắn bóp cổ nàng.
“Vu Thức Vy, cô dám tấn công bổn vương?”
Ánh mắt Vu Thức Vy còn lạnh lùng hơn hắn, dùng giọng điệu đầy khí thế nói: “Thần nữ chỉ phòng vệ chính đáng thôi, không tính là tấn công.”
“Cô...” Thượng Quan Cửu U cưỡi ngồi trên người nàng, từ một tay đổi thành cả hai tay đều bóp cổ nàng, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như thể thật sự muốn bóp chết nàng.
Vu Thức Vy cắn răng, cảm thấy khó thở, nàng dùng ánh mắt như nhìn người điên mà nhìn Thượng Quan Cửu U: “Vương gia, người không cảm thấy người rất kì lạ sao? Bây giờ người vừa nổi giận vừa muốn giết ta là sao? Trừ phi là do người đang ghen!”
Ghen?
Thượng Quan Cửu U cứng người tự hỏi, cái gì vậy? Sao hắn có thể ghen được?
“Cô nói năng bậy bạ gì thế?”
Thượng Quan Cửu U cũng cấu một phát thật mạnh vào eo nàng: “Bổn vương chẳng qua chỉ muốn báo thù vừa rồi cô cấu ta!”
Vu Thức Vy cắn răng để bản thân không hét lên. Đợi cơn đau qua đi, nàng mới phát hiện lúc nãy nàng cấu hắn như thế đúng là đau thật.
“Vương gia, nếu đã không phải là ghen thì xin đừng phát điên nữa. Tránh ra.”
Vu Thức Vy đẩy hắn ra, Thượng Quan Cửu U thuận thế đứng lên, trừng mắt với nàng, lẩm bẩm: “Ngồi lên người cô một chút cũng đâu có chết.”
“...” Vu Thức Vy không còn gì để nói. Trong lòng nàng nghĩ sau này nhất định phải tránh xa tên vừa ngốc vừa điên này một chút mới được.
Xe ngựa lộc cộc lộc cộc đi một đường đến phủ nhiếp chính vương mới dừng lại. Thượng Quan Cửu U kéo Vu Thức Vy xuống xe: “Tự mình đi về đi. Còn nữa, bổn vương không thèm ghen đâu, bổn vương chỉ thấy cô là ghét thôi.”
Vu Thức Vy nhướng mày, nở nụ cười hoàn hảo nói: “Như nhau như nhau thôi, thần nữ nhìn thấy cửu hoàng thúc cũng thấy ghét vô cùng. Vậy nên về sau người đi đường của người, ta đi đường của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Nói rồi Vu Thức Vy huýt gió một tiếng, xoay người bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
“Cô...” Mặt Thượng Quan Cửu U xanh lè, đánh lên xe ngựa một chưởng. Vu Thức Vy đáng chết, lại dám gọi hắn là cửu hoàng thúc, hắn già như vậy sao?
Nữ nhân xấu xa đáng chết, sớm muộn gì hắn cũng phải có được nàng, à không, phải giết được nàng.
Phủ nhiếp chính vương và phủ thái sư không hề cách xa nhau, chỉ đi qua ba con đường mà thôi. Vu Thức Vy nhanh chóng về đến cửa sau của phủ thái sư. Đang cải nam trang, không để ai phát hiện ra thì tốt hơn, vậy nên nàng chọn một con đường kín đáo để về Thính Vũ Hiên.
Nhưng nàng đâu biết lần ra ngoài này của nàng đã bị Đường Thị và Vu Vinh Hoa để mắt từ lâu. Thế nên nàng vừa về, còn chưa đi đến Thính Vũ Hiên thì đã bị Lý ma ma hầu hạ bên Đường Thị bắt được ở hậu hoa viên.
“Công chúa, đứng lại.”
Vu Thức Vy dừng bước, bình tĩnh xoay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Có chuyện gì mà gọi bổn công chúa?”
Lý ma ma hành lễ với nàng, sau đó ra hiệu cho các nha hoàn phía sau: “Công chúa, phu nhân mời người qua gặp.”
Lúc bà ta đang nói thì các nha đầu đã đi đến. Bên trái có hai người, một người nắm lấy cánh tay nàng, một người giữ lấy chân nàng, bên phải cũng thế, một trong số họ còn nói: “Công chúa, đắc tội rồi.”
Nói rồi bốn người nhấc nàng lên mà đi. Vu Thức Vy nhìn trời xanh mây trắng, lười giãy dụa, vì đi chuyến này về nàng thật sự mệt vô cùng nên cứ để mặc họ khiêng đi, dù cho thế này có hơi mất hình tượng.
Sau khi đến Quan Cảnh Viên, bốn nha hoàn thả Vu Thức Vy xuống. Lý ma ma còn rất nể mặt xin lỗi Vu Thức Vy: “Có chỗ nào đắc tội, mong công chúa bỏ qua.”
Vu Thức Vy cũng chẳng để ý: “Các ngươi lui xuống đi.”
Nói rồi nàng bước vào Quan Cảnh Viên, đi qua một con đường rải sỏi, lại đi qua một câu cầy nhỏ mới đến lầu các nơi Đường Thị ở.
Từ xa đã nghe thấy tiếng đánh chửi, còn có tiếng khóc rấm rứt. Sắc mặt Vu Thức Vy lạnh băng, là Hàm Yên và Điểm Thúy.
“Nói, rốt cuộc công chúa đi đâu rồi? Lũ đê tiện các người, lại dám dạy hư công chúa.”
Trước khi Vu Thức Vy xuất hiện, vài lão nô tỳ đang không tiếc chút sức lực nào đánh ba người Điểm Thúy, Hàm Yên và Tiểu Ninh. Ba nha hoàn này đều cắn chặt răng, khóc rấm rứt.
“Dừng tay!” Vu Thức Vy cất tiếng lạnh lùng.
Khóe miệng Thượng Quan Diệp khẽ cong lên, nắm lấy tay còn lại của Thẩm Ly Hạ, kéo nhẹ một cái khiến nàng lần nữa sa vào lòng hắn, nói một cách phong lưu: “Mỹ nhân đã nói vậy, cớ gì không chấp thuận?”
Nói xong lập tức bế Thẩm Ly Hạ lên đi thẳng vào gian phòng phía sau.
Tất cả mọi người đều tròn mắt. Chuyện này nhanh quá rồi đấy, họ còn chưa xem đủ mà, mỹ nhân cứ thế để một tên công tử bột chiếm được lợi sao?
“Bọn ta không phục, mỹ nhân mau quay lại đây.”
“Nhất định là mù rồi, rõ ràng ta tốt hơn tên công tử bột kia nhiều.”
“Đúng rồi, người nào trong chúng ta cũng hơn hẳn hắn.”
Lưu ma ma nhìn những người đang mất hứng chuẩn bị rời đi, lập tức phe phẩy quạt cất cao giọng: “Khách quan, khách quan, đừng lo lắng. Vì để các vị khách quan được chơi cho tận hứng, các cô nương của bọn ta đã chuẩn bị đủ loại tiết mục trình diễn cho các vị.”
Nói rồi, bà ta vỗ tay vài cái, các cô nương khác của Vân Hương Lầu lần lượt lên sân khấu bắt đầu ca hát nhảy múa.
Vu Thức Vy không nhìn một màn kia nữa mà quay đầu lại nhìn Hàn Giang Nguyệt đứng phía sau, nhàn nhạt nói một câu: “Cáo từ.”
Nói rồi nàng vượt qua biển người, lặng lẽ ra khỏi Vân Hương Lầu.
Lúc Hàn Giang Nguyệt đuổi theo đến bên ngoài thì khắp con đường người qua kẻ lại đã không còn bóng dáng của Vu Thức Vy. Y đứng tại góc đường tấp nập, ánh mắt buồn bã, nàng... gấp gáp muốn tránh khỏi y đến vậy sao?
Thật ra y không biết, Vu Thức Vy căn bản không phải vì trốn y, mà khi vừa ra khỏi Vân Hương Lầu đã bị Thượng Quan Cửu U ép lên xe ngựa rồi tăng tốc rẽ vào một con hẻm lát đá xanh.
Lúc này, trong xe ngựa, Thượng Quan Cửu U lạnh lùng trừng mắt nhìn Vu Thức Vy, càng nhìn càng giận, càng nhìn càng giận. Vì Vu Thức Vy ở đối diện vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh như thế, ngoại trừ lạnh lùng ra thì chẳng có gì khác. Đáng chết, ở trước mặt Hàn Giang Nguyệt thì thế này thế nọ, trước mặt hắn thì lại như người chết. Hắn thật muốn xé nát khuôn mặt xinh đẹp khiến hắn phiền lòng này của nàng.
Vu Thức Vy bị hắn nhìn đến mức sau lưng nổi da gà, lạnh nhạt nói: “Vương gia làm vậy là có ý gì đây?”
“Nàng nói xem ta có ý gì? Đương nhiên là muốn đem nàng hiếp xong rồi giết, sau đó ném xác nơi hoang dã.”
Nghe xong, trên mặt Vu Thức Vy chẳng có vẻ gì sợ hãi, vì nàng biết hắn chỉ nói thế thôi. Nàng đối với hắn mà nói, cũng giống như Vu Vinh Hoa đối với nàng, nếu vẫn còn giá trị lợi dụng thì vẫn chưa đến lúc ra tay.
Nàng không đáp lại lời hắn mà mở rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài, bình tĩnh nói với phu xe: “Sư phụ, đưa ta đến cửa sau phủ thái sư là được rồi.”
“Ầm” một tiếng, Thượng Quan Cửu U đánh lên thùng xe, phẫn nộ quát: “Không có lệnh của bổn vương, không được xuống!”
Vu Thức Vy bị tiếng quát đột nhiên của hắn làm cho giật mình, nàng quay đầu lại dùng ánh mắt kì lạ nhìn Thượng Quan Cửu U. Nàng không hạ độc hắn, cũng không chọc giận hắn, hắn phát điên cái gì vậy?
“Sư phụ, nếu vương gia đã không cho đi thì dừng ở đây đi, ta đi bộ về.”
Dù vậy, phu xe bên ngoài cứ như không hề nghe thấy, xe ngựa vẫn lăn bánh đều đều, không hề có ý dừng lại. Có lẽ vừa rồi đã bị Thượng Quan Cửu U dọa cho sợ quá, không dám dừng.
Vu Thức Vy đành chuyển tầm nhìn về lại khuôn mặt của Thượng Quan Cửu U, nói một cách chân thành: “Vương gia, người không cho thần nữ xuống xe, cũng không cho xe ngựa đưa ta về, rốt cuộc là có ý gì?”
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U chợt lóe, kéo Vu Thức Vy một phát, cố định nàng trên đùi của hắn, ôm chặt nàng vào lòng, cất tiếng nói không chút ấm áp: “Bổn vương nói rồi, phải hiếp xong rồi giết, sau đó vứt xác nơi hoang dã.”
Vu Thức Vy nhíu mày giãy giụa, dưới đáy mắt dần xuất hiện sát khí. Hôm nay làm sao vậy? Tưởng nàng dễ ăn hiếp vậy sao?
“Vương gia, thả ta ra.”
Thượng Quan Cửu U chẳng những không thả ra mà còn ôm chặt hơn. Hắn dùng một tay sờ lên môi nàng, ánh mắt lạnh băng: “Đôi môi này... bổn vương đột nhiên cũng muốn nếm thử xem mùi vị thế nào mà lại khiến Hàn Giang Nguyệt thà từ bỏ giang sơn cũng phải có mỹ nhân.”
Vừa dứt lời, hắn đã dùng tay giữ lấy cằm nàng, môi hắn dần áp sát, mang theo tư thế chiếm hữu.
Nhìn thấy hắn sắp hôn đến, Vu Thức Vy dưới tình thế gấp gáp không thể nghĩ nhiều liền với tay xuống eo của Thượng Quan Cửu U cấu thật mạnh.
“A!” Thượng Quan Cửu U bị đau hét lên, tay đang ôm nàng cũng thả lỏng nhiều. Vu Thức Vy nhanh chóng tận dụng thời cơ này tránh thoát khỏi cái ôm của hắn. Lúc này nàng kéo rèm xe lên, muốn nhảy ra ngoài thì bị Thượng Quan Cửu U kéo lại đè xuống đất, tay hắn bóp cổ nàng.
“Vu Thức Vy, cô dám tấn công bổn vương?”
Ánh mắt Vu Thức Vy còn lạnh lùng hơn hắn, dùng giọng điệu đầy khí thế nói: “Thần nữ chỉ phòng vệ chính đáng thôi, không tính là tấn công.”
“Cô...” Thượng Quan Cửu U cưỡi ngồi trên người nàng, từ một tay đổi thành cả hai tay đều bóp cổ nàng, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như thể thật sự muốn bóp chết nàng.
Vu Thức Vy cắn răng, cảm thấy khó thở, nàng dùng ánh mắt như nhìn người điên mà nhìn Thượng Quan Cửu U: “Vương gia, người không cảm thấy người rất kì lạ sao? Bây giờ người vừa nổi giận vừa muốn giết ta là sao? Trừ phi là do người đang ghen!”
Ghen?
Thượng Quan Cửu U cứng người tự hỏi, cái gì vậy? Sao hắn có thể ghen được?
“Cô nói năng bậy bạ gì thế?”
Thượng Quan Cửu U cũng cấu một phát thật mạnh vào eo nàng: “Bổn vương chẳng qua chỉ muốn báo thù vừa rồi cô cấu ta!”
Vu Thức Vy cắn răng để bản thân không hét lên. Đợi cơn đau qua đi, nàng mới phát hiện lúc nãy nàng cấu hắn như thế đúng là đau thật.
“Vương gia, nếu đã không phải là ghen thì xin đừng phát điên nữa. Tránh ra.”
Vu Thức Vy đẩy hắn ra, Thượng Quan Cửu U thuận thế đứng lên, trừng mắt với nàng, lẩm bẩm: “Ngồi lên người cô một chút cũng đâu có chết.”
“...” Vu Thức Vy không còn gì để nói. Trong lòng nàng nghĩ sau này nhất định phải tránh xa tên vừa ngốc vừa điên này một chút mới được.
Xe ngựa lộc cộc lộc cộc đi một đường đến phủ nhiếp chính vương mới dừng lại. Thượng Quan Cửu U kéo Vu Thức Vy xuống xe: “Tự mình đi về đi. Còn nữa, bổn vương không thèm ghen đâu, bổn vương chỉ thấy cô là ghét thôi.”
Vu Thức Vy nhướng mày, nở nụ cười hoàn hảo nói: “Như nhau như nhau thôi, thần nữ nhìn thấy cửu hoàng thúc cũng thấy ghét vô cùng. Vậy nên về sau người đi đường của người, ta đi đường của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Nói rồi Vu Thức Vy huýt gió một tiếng, xoay người bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
“Cô...” Mặt Thượng Quan Cửu U xanh lè, đánh lên xe ngựa một chưởng. Vu Thức Vy đáng chết, lại dám gọi hắn là cửu hoàng thúc, hắn già như vậy sao?
Nữ nhân xấu xa đáng chết, sớm muộn gì hắn cũng phải có được nàng, à không, phải giết được nàng.
Phủ nhiếp chính vương và phủ thái sư không hề cách xa nhau, chỉ đi qua ba con đường mà thôi. Vu Thức Vy nhanh chóng về đến cửa sau của phủ thái sư. Đang cải nam trang, không để ai phát hiện ra thì tốt hơn, vậy nên nàng chọn một con đường kín đáo để về Thính Vũ Hiên.
Nhưng nàng đâu biết lần ra ngoài này của nàng đã bị Đường Thị và Vu Vinh Hoa để mắt từ lâu. Thế nên nàng vừa về, còn chưa đi đến Thính Vũ Hiên thì đã bị Lý ma ma hầu hạ bên Đường Thị bắt được ở hậu hoa viên.
“Công chúa, đứng lại.”
Vu Thức Vy dừng bước, bình tĩnh xoay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Có chuyện gì mà gọi bổn công chúa?”
Lý ma ma hành lễ với nàng, sau đó ra hiệu cho các nha hoàn phía sau: “Công chúa, phu nhân mời người qua gặp.”
Lúc bà ta đang nói thì các nha đầu đã đi đến. Bên trái có hai người, một người nắm lấy cánh tay nàng, một người giữ lấy chân nàng, bên phải cũng thế, một trong số họ còn nói: “Công chúa, đắc tội rồi.”
Nói rồi bốn người nhấc nàng lên mà đi. Vu Thức Vy nhìn trời xanh mây trắng, lười giãy dụa, vì đi chuyến này về nàng thật sự mệt vô cùng nên cứ để mặc họ khiêng đi, dù cho thế này có hơi mất hình tượng.
Sau khi đến Quan Cảnh Viên, bốn nha hoàn thả Vu Thức Vy xuống. Lý ma ma còn rất nể mặt xin lỗi Vu Thức Vy: “Có chỗ nào đắc tội, mong công chúa bỏ qua.”
Vu Thức Vy cũng chẳng để ý: “Các ngươi lui xuống đi.”
Nói rồi nàng bước vào Quan Cảnh Viên, đi qua một con đường rải sỏi, lại đi qua một câu cầy nhỏ mới đến lầu các nơi Đường Thị ở.
Từ xa đã nghe thấy tiếng đánh chửi, còn có tiếng khóc rấm rứt. Sắc mặt Vu Thức Vy lạnh băng, là Hàm Yên và Điểm Thúy.
“Nói, rốt cuộc công chúa đi đâu rồi? Lũ đê tiện các người, lại dám dạy hư công chúa.”
Trước khi Vu Thức Vy xuất hiện, vài lão nô tỳ đang không tiếc chút sức lực nào đánh ba người Điểm Thúy, Hàm Yên và Tiểu Ninh. Ba nha hoàn này đều cắn chặt răng, khóc rấm rứt.
“Dừng tay!” Vu Thức Vy cất tiếng lạnh lùng.
Bình luận facebook