Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 260
45260
Bắc Minh Phong cầm điện thoại di động của Lăng Tuyết về nhà, vào cửa đã nhìn thấy Lăng Tuyết khóc lóc với Đào Dung ở trong phòng khách.
“Lăng Tuyết, con thật là đồ vô dụng. Ta biết bệnh của Ý Ý lúc tốt lúc xấu, con có lo lắng thì cũng không thể tùy tiện tin tưởng lời của người bán thuốc chứ? Bây giờ làm cho Phong nhi cũng hiểu lầm con. Đều là con tiện nhân Thủy Tinh kia xấu xa, không có việc gì liền khích bác con và Phong nhi. Cô ta vẫn là muốn chiếm đoạt Phong nhi nhà chúng ta không thả!” Đào Dung tức giận nói.
“Đều là con không tốt, tin tưởng thầy đồng có thể trị bệnh mới để cho Thủy Tinh hiểu lầm! Con sẽ giải thích với cô ấy sau, thật ra thì cô ấy cũng là đau lòng cho Ý Ý.” Lăng Tuyết lau nước mắt nói.
“Lăng Tuyết, ta phải nói con cái gì đây! Con chính là quá lương thiện, người ta cố ý khích bác con, con lại nói giúp cho người ta! Ta nói cho con, Thủy Tinh không phải là người đơn giản như vậy đâu! Lúc cô ta kết hôn với Phong nhi đã không còn là xử nữ rồi. Mới vừa kết hôn cô ta liền bỏ trốn với George. Loại đàn bà này làm sao có thể là nữ nhân tốt được? Cô ta làm sao có thể thương yêu đứa trẻ của tình địch mình chứ? Ngoài mẹ ruột ra, ai sẽ thương đứa trẻ của người khác đây? Con không nên bị cô ta lừa!” Đào Dung nói với Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết cúi đầu thật thấp, không để cho bất cứ ai thấy được biểu tình trên mắt. Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, bây giờ cô ta là mẹ ruột của Bắc Minh Ý, sẽ không ai hoài nghi cô ta hại chính con trai mình!
Cô nhìn bóng đen của người đàn ông đi tới, quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Phong: “Anh Phong, anh về rồi? Em đã nói chuyện rõ ràng với mẹ, số điện thoại đó là của một thầy đồng, em tìm thầy đồng lấy thuốc vì người ta nói thuốc đó có thể trị khỏi bệnh cho Ý Ý.”
Lý do thật hoàn hảo, dù là ai cũng không thể vạch trần tội lỗi của cô ta.
Bắc Minh Phong mím môi thật chặt: “Thầy đồng có thể chữa bệnh được à? Cô bị ngu sao?”
“Phong nhi! Con đừng nói Lăng Tuyết thế. Con trai mình bị bệnh, con bé chẳng nhẽ không lo lắng? Đây chính là có bệnh vái tứ phương mà thôi. Không phải mẹ nói con! Chỉ sinh có một đứa bé Ý Ý nên Lăng Tuyết mới vội vàng tìm thầy đồng. Thật ra thì nói cho cùng, hay là con có vấn đề? Nếu con chịu sinh thêm với Lăng Tuyết vài đứa nữa, con bé cũng chẳng lo lắng đến vậy đi? Nhiều trẻ con cũng tốt cho bệnh của Ý Ý, cho thằng bé tiếp xúc nhiều với anh chị em mình. Ta thấy cứ vậy đi, bắt đầu từ hôm nay con và Lăng Tuyết sinh thêm cho ta vài đứa cháu trai! Người đâu, đem canh bổ cho thiếu gia!” Đào Dung kêu người giúp việc.
Người hầu gái đi vào bếp bưng canh bổ mà Đào Dung nấu đến trước mặt Bắc Minh Phong.
Chân mày Bắc Minh Phong cau chặt lại, nhìn thấy trong bát canh rất to có một thứ gì hình tròn trụ dài.
“Mẹ, con không có bệnh, uống cái này làm gì?”
“Con và Lăng Tuyết không ở chung phòng, còn nói con không có bệnh ư? Năm năm không động đến đàn bà, con còn nói con bình thường sao? Ta làm sao sinh ra đứa con trai bất lực như con chứ? Rốt cục Lăng Tuyết có chỗ nào không tốt mà con ngày ngày đều nhớ con tiện nhân kia!” Đào Dung trách cứ.
“Con biết, trời không còn sớm rồi. Mẹ trở về ngủ đi.” Bắc Minh Phong né tránh đề tài này, xoay người đi về phía cầu thang.
“Quay lại! Hôm nay con đừng nghĩ chạy trốn! Canh bổ không uống thì đừng có đi!” Đào Dung đánh chết cũng không buông tha Bắc Minh Phong.
Môi Bắc Minh Phong mím lại thật chặt, nhìn canh bổ trong tay người hầu gái, cầm lấy chén canh, ngửa đầu uống.
“Con uống rồi, được chưa?” Anh buông chén xuống đi về phía cầu thang.
Đào Dung thỏa mãn nhìn chén canh trống không: “Chén canh này là mẹ đặc biệt hỏi phương thuốc của một bác sĩ dinh dưỡng đó, đảm bảo uống liền có hiệu quả. Con nhanh lên phòng nó đi. Mẹ có thể ôm một đứa cháu trai nữa hay không, trông cậy cả vào các con tối nay đó.”
Lăng Tuyết gật đầu một cái, trên mặt đỏ ửng: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng!”
Cô ta vội vàng đi về phía phòng của Bắc Minh Phong, trong lòng cuồng loạn. Chờ đợi năm năm, rốt cục cũng chờ được đến ngày này. Nghĩ đến cô ta lập tức sẽ có con với Bắc Minh Phong, khóe môi khẽ nhếch cười.
Trong phòng không có ai nhưng có thể nghe thấy tiếng người đàn ông tắm từ phía phòng tắm. Cô ta không do dự mà cởi hết quần áo, chui vào trong chăn.
Thời điểm Bắc Minh Phong tắm xong đi ra khỏi phòng vệ sinh, không hề nhìn thấy người đàn bà trong chăn.
Anh rảo bước đi về phía phòng thay quần áo.
Ánh mắt của Lăng Tuyết từ đầu đến cuối vẫn dõi theo bóng người đàn ông. Thân thể của Bắc Minh Phong đặc biệt tốt, bắp thịt cường tráng, vai rộng eo hẹp đủ để thỏa mãn ảo tưởng của tất cả đàn bà.
Tay cô ta nắm chặt chăn, thật rất muốn nói, anh không cần đi thay áo ngủ. Mặc vào quần áo ngủ lát nữa lại phải cởi ra, thật phiền.
Nhưng mà, khi người đàn ông đó bước ra, ánh mắt cô ta kinh ngạc. Anh mặc quần áo vô cùng chỉnh tề, có vẻ như muốn đi ra ngoài.
“Anh Phong, đã trễ thế này, anh định đi đâu?” Cô ta vội vàng hỏi.
Lông mày Bắc Minh Phong trầm xuống: “Con trai cô không về nhà, cô không nhận ra sao?”
Lời nói của anh giống như một tia sét giáng xuống đầu Lăng Tuyết. Khuôn mặt cô ta trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, cô ta thật không nhận ra.
“Em, em cái đó, em biết Ý Ý ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ sắp xếp cho nó, cho nên mới không hỏi.” Cô ta hốt hoảng vội nói.
Ánh mắt Bắc Minh Phong sắc lạnh vô cùng: “Ý Ý chơi cùng với Mộ Dã. Tôi đi xem con trai, cô cứ ngủ một mình đi.”
Anh quăng lại một lời rồi rảo bước ra khỏi phòng.
Lăng Tuyết nghe tiếng bước chân của anh dần xuống lầu, tay chống dậy trên giường, tức muốn hộc máu.
Giọng điệu lạnh nhạt của người đàn ông vang vọng trong đầu cô ta, khiến cho lòng cô ta cũng rối rắm, anh hỏi như vậy là có ý gì? Có phải anh ta hoài nghi mình không phải là mẹ ruột của Ý Ý rồi?
Nhưng là không thể nào, cô ta mang thai là thật. Mỗi lần xét nghiệm Đào Dung đều đi cùng với cô ta, đó thực sự là một đứa bé, sẽ không thể có bất kỳ người nào hoài nghi cô ta.
Chẳng qua là lúc cô ta sinh đứa trẻ đã tráo hai đứa bé với nhau.
Mà nhà họ Bắc Minh để bác sĩ làm xét nghiệm máu giữa đứa bé và Bắc Minh Phong, đã xác nhận Ý Ý chính là con trai Bắc Minh Phong.
Mặc dù cô ta không biết người kia lấy được đứa con của Bắc Minh Phong ở đâu ra, nhưng là đứa bé này đã để cho cô ta ngồi vững chắc trên vị trí thiếu phu nhân của Bắc Minh Phong, hơn nữa sẽ không ai hoài nghi cô ta có phải là mẹ đẻ của Bắc Minh Ý không!
Cô ta không ngừng xây dựng niềm tin trong lòng, không ai có thể hoài nghi cô ta, cũng sẽ chẳng ai hoài nghi cả!
Hôm nay Bắc Minh Phong chạy được, cô ta không tin ngày nào anh cũng trốn được!
Bắc Minh Phong không đi tìm Bắc Minh Ý, phỏng đoán Mộ Thương Nam đang ôm ôn hương noãn ngọc mà ngủ, anh coi như có kinh nghiệm nên không đi làm phiền vậy.
Anh trở về công ty của mình ngủ, không thể không nói cái canh thuốc đó hiệu quả thật tốt. Anh đã biết trước được tối nay bản thân mình sẽ khó khăn đến mức nào rồi.
_
Trong biệt thự của Mộ Thương Nam, Diệp Phi đang ngủ thoải mái, có hai bàn tay to đem cô từ trong chăn mò ra.
Không khí trong trẻo lạnh lẽo ập đến trên người, khiến cô muốn tìm một chỗ ấm áp mà dựa dẫm.
Cô hướng về phía sau lưng dựa dẫm, không hài lòng mà đẩy tay của người đàn ông ra.
Chẳng qua là lần này, người đàn ông kia chẳng giống như ngày thường ôm cô vào trong lòng, mà lại bế cô dậy, lột quần áo cô ra, bàn tay dùng quần áo trói cổ tay cô vào thành giường lớn.
Không khí lạnh lẽo hoàn toàn đánh thức Diệp Phi. Cô mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông bò lên người mình: “Mộ Thương Nam! Tên thần kinh này! Tối rồi không ngủ đi còn muốn làm gì?”
Bắc Minh Phong cầm điện thoại di động của Lăng Tuyết về nhà, vào cửa đã nhìn thấy Lăng Tuyết khóc lóc với Đào Dung ở trong phòng khách.
“Lăng Tuyết, con thật là đồ vô dụng. Ta biết bệnh của Ý Ý lúc tốt lúc xấu, con có lo lắng thì cũng không thể tùy tiện tin tưởng lời của người bán thuốc chứ? Bây giờ làm cho Phong nhi cũng hiểu lầm con. Đều là con tiện nhân Thủy Tinh kia xấu xa, không có việc gì liền khích bác con và Phong nhi. Cô ta vẫn là muốn chiếm đoạt Phong nhi nhà chúng ta không thả!” Đào Dung tức giận nói.
“Đều là con không tốt, tin tưởng thầy đồng có thể trị bệnh mới để cho Thủy Tinh hiểu lầm! Con sẽ giải thích với cô ấy sau, thật ra thì cô ấy cũng là đau lòng cho Ý Ý.” Lăng Tuyết lau nước mắt nói.
“Lăng Tuyết, ta phải nói con cái gì đây! Con chính là quá lương thiện, người ta cố ý khích bác con, con lại nói giúp cho người ta! Ta nói cho con, Thủy Tinh không phải là người đơn giản như vậy đâu! Lúc cô ta kết hôn với Phong nhi đã không còn là xử nữ rồi. Mới vừa kết hôn cô ta liền bỏ trốn với George. Loại đàn bà này làm sao có thể là nữ nhân tốt được? Cô ta làm sao có thể thương yêu đứa trẻ của tình địch mình chứ? Ngoài mẹ ruột ra, ai sẽ thương đứa trẻ của người khác đây? Con không nên bị cô ta lừa!” Đào Dung nói với Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết cúi đầu thật thấp, không để cho bất cứ ai thấy được biểu tình trên mắt. Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, bây giờ cô ta là mẹ ruột của Bắc Minh Ý, sẽ không ai hoài nghi cô ta hại chính con trai mình!
Cô nhìn bóng đen của người đàn ông đi tới, quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Phong: “Anh Phong, anh về rồi? Em đã nói chuyện rõ ràng với mẹ, số điện thoại đó là của một thầy đồng, em tìm thầy đồng lấy thuốc vì người ta nói thuốc đó có thể trị khỏi bệnh cho Ý Ý.”
Lý do thật hoàn hảo, dù là ai cũng không thể vạch trần tội lỗi của cô ta.
Bắc Minh Phong mím môi thật chặt: “Thầy đồng có thể chữa bệnh được à? Cô bị ngu sao?”
“Phong nhi! Con đừng nói Lăng Tuyết thế. Con trai mình bị bệnh, con bé chẳng nhẽ không lo lắng? Đây chính là có bệnh vái tứ phương mà thôi. Không phải mẹ nói con! Chỉ sinh có một đứa bé Ý Ý nên Lăng Tuyết mới vội vàng tìm thầy đồng. Thật ra thì nói cho cùng, hay là con có vấn đề? Nếu con chịu sinh thêm với Lăng Tuyết vài đứa nữa, con bé cũng chẳng lo lắng đến vậy đi? Nhiều trẻ con cũng tốt cho bệnh của Ý Ý, cho thằng bé tiếp xúc nhiều với anh chị em mình. Ta thấy cứ vậy đi, bắt đầu từ hôm nay con và Lăng Tuyết sinh thêm cho ta vài đứa cháu trai! Người đâu, đem canh bổ cho thiếu gia!” Đào Dung kêu người giúp việc.
Người hầu gái đi vào bếp bưng canh bổ mà Đào Dung nấu đến trước mặt Bắc Minh Phong.
Chân mày Bắc Minh Phong cau chặt lại, nhìn thấy trong bát canh rất to có một thứ gì hình tròn trụ dài.
“Mẹ, con không có bệnh, uống cái này làm gì?”
“Con và Lăng Tuyết không ở chung phòng, còn nói con không có bệnh ư? Năm năm không động đến đàn bà, con còn nói con bình thường sao? Ta làm sao sinh ra đứa con trai bất lực như con chứ? Rốt cục Lăng Tuyết có chỗ nào không tốt mà con ngày ngày đều nhớ con tiện nhân kia!” Đào Dung trách cứ.
“Con biết, trời không còn sớm rồi. Mẹ trở về ngủ đi.” Bắc Minh Phong né tránh đề tài này, xoay người đi về phía cầu thang.
“Quay lại! Hôm nay con đừng nghĩ chạy trốn! Canh bổ không uống thì đừng có đi!” Đào Dung đánh chết cũng không buông tha Bắc Minh Phong.
Môi Bắc Minh Phong mím lại thật chặt, nhìn canh bổ trong tay người hầu gái, cầm lấy chén canh, ngửa đầu uống.
“Con uống rồi, được chưa?” Anh buông chén xuống đi về phía cầu thang.
Đào Dung thỏa mãn nhìn chén canh trống không: “Chén canh này là mẹ đặc biệt hỏi phương thuốc của một bác sĩ dinh dưỡng đó, đảm bảo uống liền có hiệu quả. Con nhanh lên phòng nó đi. Mẹ có thể ôm một đứa cháu trai nữa hay không, trông cậy cả vào các con tối nay đó.”
Lăng Tuyết gật đầu một cái, trên mặt đỏ ửng: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng!”
Cô ta vội vàng đi về phía phòng của Bắc Minh Phong, trong lòng cuồng loạn. Chờ đợi năm năm, rốt cục cũng chờ được đến ngày này. Nghĩ đến cô ta lập tức sẽ có con với Bắc Minh Phong, khóe môi khẽ nhếch cười.
Trong phòng không có ai nhưng có thể nghe thấy tiếng người đàn ông tắm từ phía phòng tắm. Cô ta không do dự mà cởi hết quần áo, chui vào trong chăn.
Thời điểm Bắc Minh Phong tắm xong đi ra khỏi phòng vệ sinh, không hề nhìn thấy người đàn bà trong chăn.
Anh rảo bước đi về phía phòng thay quần áo.
Ánh mắt của Lăng Tuyết từ đầu đến cuối vẫn dõi theo bóng người đàn ông. Thân thể của Bắc Minh Phong đặc biệt tốt, bắp thịt cường tráng, vai rộng eo hẹp đủ để thỏa mãn ảo tưởng của tất cả đàn bà.
Tay cô ta nắm chặt chăn, thật rất muốn nói, anh không cần đi thay áo ngủ. Mặc vào quần áo ngủ lát nữa lại phải cởi ra, thật phiền.
Nhưng mà, khi người đàn ông đó bước ra, ánh mắt cô ta kinh ngạc. Anh mặc quần áo vô cùng chỉnh tề, có vẻ như muốn đi ra ngoài.
“Anh Phong, đã trễ thế này, anh định đi đâu?” Cô ta vội vàng hỏi.
Lông mày Bắc Minh Phong trầm xuống: “Con trai cô không về nhà, cô không nhận ra sao?”
Lời nói của anh giống như một tia sét giáng xuống đầu Lăng Tuyết. Khuôn mặt cô ta trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, cô ta thật không nhận ra.
“Em, em cái đó, em biết Ý Ý ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ sắp xếp cho nó, cho nên mới không hỏi.” Cô ta hốt hoảng vội nói.
Ánh mắt Bắc Minh Phong sắc lạnh vô cùng: “Ý Ý chơi cùng với Mộ Dã. Tôi đi xem con trai, cô cứ ngủ một mình đi.”
Anh quăng lại một lời rồi rảo bước ra khỏi phòng.
Lăng Tuyết nghe tiếng bước chân của anh dần xuống lầu, tay chống dậy trên giường, tức muốn hộc máu.
Giọng điệu lạnh nhạt của người đàn ông vang vọng trong đầu cô ta, khiến cho lòng cô ta cũng rối rắm, anh hỏi như vậy là có ý gì? Có phải anh ta hoài nghi mình không phải là mẹ ruột của Ý Ý rồi?
Nhưng là không thể nào, cô ta mang thai là thật. Mỗi lần xét nghiệm Đào Dung đều đi cùng với cô ta, đó thực sự là một đứa bé, sẽ không thể có bất kỳ người nào hoài nghi cô ta.
Chẳng qua là lúc cô ta sinh đứa trẻ đã tráo hai đứa bé với nhau.
Mà nhà họ Bắc Minh để bác sĩ làm xét nghiệm máu giữa đứa bé và Bắc Minh Phong, đã xác nhận Ý Ý chính là con trai Bắc Minh Phong.
Mặc dù cô ta không biết người kia lấy được đứa con của Bắc Minh Phong ở đâu ra, nhưng là đứa bé này đã để cho cô ta ngồi vững chắc trên vị trí thiếu phu nhân của Bắc Minh Phong, hơn nữa sẽ không ai hoài nghi cô ta có phải là mẹ đẻ của Bắc Minh Ý không!
Cô ta không ngừng xây dựng niềm tin trong lòng, không ai có thể hoài nghi cô ta, cũng sẽ chẳng ai hoài nghi cả!
Hôm nay Bắc Minh Phong chạy được, cô ta không tin ngày nào anh cũng trốn được!
Bắc Minh Phong không đi tìm Bắc Minh Ý, phỏng đoán Mộ Thương Nam đang ôm ôn hương noãn ngọc mà ngủ, anh coi như có kinh nghiệm nên không đi làm phiền vậy.
Anh trở về công ty của mình ngủ, không thể không nói cái canh thuốc đó hiệu quả thật tốt. Anh đã biết trước được tối nay bản thân mình sẽ khó khăn đến mức nào rồi.
_
Trong biệt thự của Mộ Thương Nam, Diệp Phi đang ngủ thoải mái, có hai bàn tay to đem cô từ trong chăn mò ra.
Không khí trong trẻo lạnh lẽo ập đến trên người, khiến cô muốn tìm một chỗ ấm áp mà dựa dẫm.
Cô hướng về phía sau lưng dựa dẫm, không hài lòng mà đẩy tay của người đàn ông ra.
Chẳng qua là lần này, người đàn ông kia chẳng giống như ngày thường ôm cô vào trong lòng, mà lại bế cô dậy, lột quần áo cô ra, bàn tay dùng quần áo trói cổ tay cô vào thành giường lớn.
Không khí lạnh lẽo hoàn toàn đánh thức Diệp Phi. Cô mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông bò lên người mình: “Mộ Thương Nam! Tên thần kinh này! Tối rồi không ngủ đi còn muốn làm gì?”
Bình luận facebook