Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
938
Những người đánh Tô Y Y năm xưa, bây giờ đa số đều đã kết hôn, tất nhiên chẳng ai muốn trở về trong tù nữa, thế nên tất cả đều khai ra toàn bộ chuyện năm đó.
Họ nói lúc đó nhận được sự sắp xếp của một người đàn ông, nói rằng chỉ cần đánh Tô Y Y sảy thai thì sẽ giúp họ giảm nhẹ tội hình.
Những ngày tháng khổ sở trong ngục, ai cũng muốn bớt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, có được sự đảm bảo của hắn, họ tất nhiên phải ra sức hành hạ Tô Y Y.
"Hờ, yêu cầu của các cô thật đấy." Tô Y Y nhìn họ bằng ánh mắt mỉa mai, thấy họ đều chột dạ cúi đầu xuống, cũng biết bây giờ không phải là lúc để lên cơn trút giận, cô chỉ hói: "Nói cho tôi biết, năm đó người đàn ông tìm các cô trông ra sao?"
Vài người miêu tả đại khái.
Trong lòng Tô Y Y có đáp án, mở một tấm hình từ trong di động ra, hỏi họ: "Có phải là người đàn ông này?"
Sau khi xem hình, tất cả đều đồng loạt gật đầu, cuối cùng cũng giải đáp được sự ngờ vực bao nhiêu năm qua của Tô Y Y.
"Xin cô, năm đó chúng tôi cũng là vạn bất đắc dĩ! Nếu cô đã ra khỏi tù trước cả chúng tôi thì đừng làm khó chúng tôi nữa, bây giờ chúng tôi đều có gia đình riêng của mình rồi…" Một người phụ nữ trong số họ khóc lóc, van xin Tô Y Y bỏ qua cho họ.
Siết chặt bàn tay đặt dưới bàn, trong lòng biết rõ họ sẽ không cảm nhận được nỗi đau sống không bằng chết năm xưa của cô, nhưng cảm xúc vẫn hơi không thể kiểm soát được.
Đợi cảm giác bức bối trong cơ thể dịu xuống, Tô Y Y lấy bút ghi âm ra, lạnh lùng lên tiếng: "Muốn sau này tôi không đến tìm các cô nữa thì rất đơn giản, lặp lại những lời các cô vừa nói lúc nãy là được, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm phiền đến cuộc sống của các cô nữa."
Nhóm phụ nữ kia nhìn nhau, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tường thuật lại mọi việc.
Tô Y Y xử lý xong chuyện này, cô trở về biệt thự, muốn lấy bút ghi âm ra mở cho anh nghe, nhưng không ngờ anh không có ở đây.
Lúc này Bùi Hoàn Phong đang ở một quán cà phê, người ngồi đối diện chính là Tô Hợp - bạn thân của anh.
"Tô Hợp, giúp tôi tìm một đoạn băng ghi hình, của hai năm trước, hôm nay khi quản gia đi đến bệnh viện lấy thì bị người ta trộm mất."
Vẻ mặt của Bùi Hoàn Phong vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, cho dù là Tô Hợp cũng hiếm khi thấy biểu cảm này của anh.
"Không thành vấn đề, tôi nắm rất rõ địa bàn kia." Dứt lời, Tô Hợp gọi ngay đến một số điện thoại, chưa đến nửa tiếng, đã có người mang đoạn băng ghi hình bị cố ý phá hoại đó đến.
Nhân lúc Tô Hợp đang có mặt ở đây, Bùi Hoàn Phong vứt đoạn băng ghi hình cho cao thủ như anh ta sửa lại.
Một tiếng sau, Bùi Hoàn Phong xem lại đoạn clip ghi hình năm xưa. Chỉ là lúc này người đột nhập vào biệt thự xông vào phòng anh trong clip thật sự là Tô Y Y, chứ không phải Hứa Thư Kỳ!
Trong lòng Bùi Hoàn Phong nổi sống, không kịp giải thích với Tô Hợp, liền mang theo đoạn ghi hình chạy thẳng về biệt thự.
Nhìn thấy Tô Y Y đang ngồi yên lặng trong phòng khách, trong lòng hoảng hốt như lâm vào lúc sóng gió nguy nan.
Anh khom người ôm lấy cô, không ngừng nói xin lỗi trong khi cô đang sửng sốt.
"Xin lỗi, là anh không tốt, năm xưa không chịu điều trang kỹ càng, khiến em phải chịu nhiều tủi thân như vậy…" Bùi Hoàn Phong ngẩng đầu khỏi cổ Tô Y Y, đôi mắt giăng đầy tơ máu: "Y Y, anh xin thề, anh sẽ dùng quảng đời còn lại bù đắp hết cho em!"
Sự tủi thân dồn nén trong lòng suốt bao nhiêu năm qua bỗng dưng bùng nổ, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, cô đẩy Bùi Hoàn Phong ra, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, khóc lóc nói: "Từ trước đến giờ anh không hề tin em, không hề tin em lấy một lần nào!"
Những người đánh Tô Y Y năm xưa, bây giờ đa số đều đã kết hôn, tất nhiên chẳng ai muốn trở về trong tù nữa, thế nên tất cả đều khai ra toàn bộ chuyện năm đó.
Họ nói lúc đó nhận được sự sắp xếp của một người đàn ông, nói rằng chỉ cần đánh Tô Y Y sảy thai thì sẽ giúp họ giảm nhẹ tội hình.
Những ngày tháng khổ sở trong ngục, ai cũng muốn bớt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, có được sự đảm bảo của hắn, họ tất nhiên phải ra sức hành hạ Tô Y Y.
"Hờ, yêu cầu của các cô thật đấy." Tô Y Y nhìn họ bằng ánh mắt mỉa mai, thấy họ đều chột dạ cúi đầu xuống, cũng biết bây giờ không phải là lúc để lên cơn trút giận, cô chỉ hói: "Nói cho tôi biết, năm đó người đàn ông tìm các cô trông ra sao?"
Vài người miêu tả đại khái.
Trong lòng Tô Y Y có đáp án, mở một tấm hình từ trong di động ra, hỏi họ: "Có phải là người đàn ông này?"
Sau khi xem hình, tất cả đều đồng loạt gật đầu, cuối cùng cũng giải đáp được sự ngờ vực bao nhiêu năm qua của Tô Y Y.
"Xin cô, năm đó chúng tôi cũng là vạn bất đắc dĩ! Nếu cô đã ra khỏi tù trước cả chúng tôi thì đừng làm khó chúng tôi nữa, bây giờ chúng tôi đều có gia đình riêng của mình rồi…" Một người phụ nữ trong số họ khóc lóc, van xin Tô Y Y bỏ qua cho họ.
Siết chặt bàn tay đặt dưới bàn, trong lòng biết rõ họ sẽ không cảm nhận được nỗi đau sống không bằng chết năm xưa của cô, nhưng cảm xúc vẫn hơi không thể kiểm soát được.
Đợi cảm giác bức bối trong cơ thể dịu xuống, Tô Y Y lấy bút ghi âm ra, lạnh lùng lên tiếng: "Muốn sau này tôi không đến tìm các cô nữa thì rất đơn giản, lặp lại những lời các cô vừa nói lúc nãy là được, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm phiền đến cuộc sống của các cô nữa."
Nhóm phụ nữ kia nhìn nhau, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tường thuật lại mọi việc.
Tô Y Y xử lý xong chuyện này, cô trở về biệt thự, muốn lấy bút ghi âm ra mở cho anh nghe, nhưng không ngờ anh không có ở đây.
Lúc này Bùi Hoàn Phong đang ở một quán cà phê, người ngồi đối diện chính là Tô Hợp - bạn thân của anh.
"Tô Hợp, giúp tôi tìm một đoạn băng ghi hình, của hai năm trước, hôm nay khi quản gia đi đến bệnh viện lấy thì bị người ta trộm mất."
Vẻ mặt của Bùi Hoàn Phong vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, cho dù là Tô Hợp cũng hiếm khi thấy biểu cảm này của anh.
"Không thành vấn đề, tôi nắm rất rõ địa bàn kia." Dứt lời, Tô Hợp gọi ngay đến một số điện thoại, chưa đến nửa tiếng, đã có người mang đoạn băng ghi hình bị cố ý phá hoại đó đến.
Nhân lúc Tô Hợp đang có mặt ở đây, Bùi Hoàn Phong vứt đoạn băng ghi hình cho cao thủ như anh ta sửa lại.
Một tiếng sau, Bùi Hoàn Phong xem lại đoạn clip ghi hình năm xưa. Chỉ là lúc này người đột nhập vào biệt thự xông vào phòng anh trong clip thật sự là Tô Y Y, chứ không phải Hứa Thư Kỳ!
Trong lòng Bùi Hoàn Phong nổi sống, không kịp giải thích với Tô Hợp, liền mang theo đoạn ghi hình chạy thẳng về biệt thự.
Nhìn thấy Tô Y Y đang ngồi yên lặng trong phòng khách, trong lòng hoảng hốt như lâm vào lúc sóng gió nguy nan.
Anh khom người ôm lấy cô, không ngừng nói xin lỗi trong khi cô đang sửng sốt.
"Xin lỗi, là anh không tốt, năm xưa không chịu điều trang kỹ càng, khiến em phải chịu nhiều tủi thân như vậy…" Bùi Hoàn Phong ngẩng đầu khỏi cổ Tô Y Y, đôi mắt giăng đầy tơ máu: "Y Y, anh xin thề, anh sẽ dùng quảng đời còn lại bù đắp hết cho em!"
Sự tủi thân dồn nén trong lòng suốt bao nhiêu năm qua bỗng dưng bùng nổ, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, cô đẩy Bùi Hoàn Phong ra, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, khóc lóc nói: "Từ trước đến giờ anh không hề tin em, không hề tin em lấy một lần nào!"
Bình luận facebook