Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
945
"Được, vậy một tay giao người một tay giao hàng."
Thương Lạc nở một nụ cười nhẹ nhàng, hắn đang cầm súng trong tay, không hề sợ Bùi Hoàn Phong giở trò.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Thương Lạc, Hứa Thư Kỳ lôi Tô Y Y từ từ đi về phía Bùi Hoàn Phong.
Nhận lấy vặn kiện trong tay, tiện thể đẩy Tô Y Y về phía anh.
Bùi Hoàn Phong vội vàng đỡ lấy bà xã yêu của mình, phủi bụi trên người cô, xoa nhẹ dấu vết bị đánh trên khuôn mặt, "Bà xã, đều do anh không tốt, để em chịu khổ rồi."
Tô Y Y nhào vào lòng anh, cơ thể gầy yếu run cầm cập.
Trước khi Hứa Thư Kỳ xoay người, cô ta nhìn chằm chằm vào anh, cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong tim.
Nhưng Bùi Hoàn Phòng lại chẳng hề nhìn cô ta, anh chỉ quan tâm đến tình trạng của Tô Y Y, khiến cô ta vừa đau khổ vừa cảm thấy không cam lòng.
Hứa Thư Kỳ nghiến răng, bực bội cầm văn kiện trở về đưa cho Thương Lạc, Thương Lạc vội vàng xác nhận.
Hắn ta từng làm trợ lý của Bùi Hoàn Phong, có thể dễ dàng phân biệt được con dấu và chữ kỹ trên văn kiện là thật hay giả. Sau khi kiểm tra nhiều lần, Thương Lạc đã có thể an tâm, "Thật sự không ngờ Đế Thiếu danh tiếng lẫy lừng trên thương trường lại là một kẻ si tình, vì một người phụ nữ sẵn sàng từ bỏ một khối tài sản khổng lồ."
Đối diện với lời của Thương Lạc, Bùi Hoàn Phong chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Có thể để cho chúng tôi đi chưa?"
Nếu đồ đã đến tay, Thương Lạc cũng sẽ không giữ hoài không buông. Dù sao Bùi Hoàn Phong là chủ tịch của Tập đoàn Bùi Thị, nếu anh chết rồi chắc chắc sẽ nổi lên sóng gió. Và Thương Lạc là người tiếp nhận vị trí chủ tịch Tập đoàn Bùi Thị, đến lúc đó nếu bị người có ý đồ điều tra ra được, thì hắn ta cũng sẽ tiêu tùng theo.
"Đi đi, lần sau gặp lại nói không chừng lại khác đấy." Thương Lạc cười hả hê, cứ như nhìn thấy giây phút mình trở thành chủ tịch của Bùi Thị.
Bùi Hoàn Phong híp mắt, không có bất kỳ phản ứng gì, ôm Tô Y Y rời đi khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.
Suốt dọc đường hai người không nói gì, mãi đến khi về biệt thự, Tô Y Y mới cảm thấy an toàn, dần trở nên bình tĩnh lại, cô hỏi: "Hoàn Phong, anh thật sự chuyển nhượng cổ phần lại cho hắn ta à?"
Ánh mắt tối xuống, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự hối hận và tự trách.
"Cưng à, ngoan, ông xã thoa thuốc cho em trước đã."
Bùi Hoàn Phong kéo cô vào phòng ngồi xuống ghế, sau khi tìm được hộp thuốc trong tủ liền thoa thuốc lên vết thương trên mặt của cô.
Đợi sau khi phải làm xong những việc này, lại đưa cô vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ.
Trong suốt cả quá trình, Bùi Hoàn Phong đều giữ nét mặt khá là nghiêm túc, khiến Tô Y Y sợ hãi, mím môi không dám thở mạnh.
Đến khi anh bế Tô Y Y đã được tắm rửa sạch sẽ bước ra, anh mới nói khẽ: "Bà xã à, bây giờ anh chỉ muốn cảm nhận sự tồn tại của em."
Tô Y Y cắn môi, gò má đỏ bừng, ngoan ngoãn chui vào ổ chăn, tiếp nhận sự dịu dàng của anh.
Ôm người phụ nữ anh yêu nhất vào lòng, yêu thương cô, đến giờ phút này Bùi Hoàn Phong mới cảm thấy viên mãn.
Khi anh nhận được tin Tô Y Y bị bắt cóc, anh cảm thấy trời như sắp sập xuống.
Sau cơn mây mưa, cô hỏi: "Hoàn Phong, văn kiện kia…."
Bùi Hoàn Phong cúi đầu cắn vào ngực cô một cái, chu môi nói một cách tủi thân: "Bà xã à, anh không còn xu dính túi rồi, sau này phải nhờ em nuôi anh đó."
"Anh thật à…." Khuynh gia bại sản vì cô?
Nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của cô, Bùi Hoàn Phong đau lòng hôn lên môi cô, khàn giọng nói: "Yên tâm đi, khi ký tên lên văn kiện anh đã dùng một loại bút mực đặc biệt, không đến hai ngày, nét chữ đều sẽ biến mất không tung tích."
"Được, vậy một tay giao người một tay giao hàng."
Thương Lạc nở một nụ cười nhẹ nhàng, hắn đang cầm súng trong tay, không hề sợ Bùi Hoàn Phong giở trò.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Thương Lạc, Hứa Thư Kỳ lôi Tô Y Y từ từ đi về phía Bùi Hoàn Phong.
Nhận lấy vặn kiện trong tay, tiện thể đẩy Tô Y Y về phía anh.
Bùi Hoàn Phong vội vàng đỡ lấy bà xã yêu của mình, phủi bụi trên người cô, xoa nhẹ dấu vết bị đánh trên khuôn mặt, "Bà xã, đều do anh không tốt, để em chịu khổ rồi."
Tô Y Y nhào vào lòng anh, cơ thể gầy yếu run cầm cập.
Trước khi Hứa Thư Kỳ xoay người, cô ta nhìn chằm chằm vào anh, cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong tim.
Nhưng Bùi Hoàn Phòng lại chẳng hề nhìn cô ta, anh chỉ quan tâm đến tình trạng của Tô Y Y, khiến cô ta vừa đau khổ vừa cảm thấy không cam lòng.
Hứa Thư Kỳ nghiến răng, bực bội cầm văn kiện trở về đưa cho Thương Lạc, Thương Lạc vội vàng xác nhận.
Hắn ta từng làm trợ lý của Bùi Hoàn Phong, có thể dễ dàng phân biệt được con dấu và chữ kỹ trên văn kiện là thật hay giả. Sau khi kiểm tra nhiều lần, Thương Lạc đã có thể an tâm, "Thật sự không ngờ Đế Thiếu danh tiếng lẫy lừng trên thương trường lại là một kẻ si tình, vì một người phụ nữ sẵn sàng từ bỏ một khối tài sản khổng lồ."
Đối diện với lời của Thương Lạc, Bùi Hoàn Phong chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Có thể để cho chúng tôi đi chưa?"
Nếu đồ đã đến tay, Thương Lạc cũng sẽ không giữ hoài không buông. Dù sao Bùi Hoàn Phong là chủ tịch của Tập đoàn Bùi Thị, nếu anh chết rồi chắc chắc sẽ nổi lên sóng gió. Và Thương Lạc là người tiếp nhận vị trí chủ tịch Tập đoàn Bùi Thị, đến lúc đó nếu bị người có ý đồ điều tra ra được, thì hắn ta cũng sẽ tiêu tùng theo.
"Đi đi, lần sau gặp lại nói không chừng lại khác đấy." Thương Lạc cười hả hê, cứ như nhìn thấy giây phút mình trở thành chủ tịch của Bùi Thị.
Bùi Hoàn Phong híp mắt, không có bất kỳ phản ứng gì, ôm Tô Y Y rời đi khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.
Suốt dọc đường hai người không nói gì, mãi đến khi về biệt thự, Tô Y Y mới cảm thấy an toàn, dần trở nên bình tĩnh lại, cô hỏi: "Hoàn Phong, anh thật sự chuyển nhượng cổ phần lại cho hắn ta à?"
Ánh mắt tối xuống, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự hối hận và tự trách.
"Cưng à, ngoan, ông xã thoa thuốc cho em trước đã."
Bùi Hoàn Phong kéo cô vào phòng ngồi xuống ghế, sau khi tìm được hộp thuốc trong tủ liền thoa thuốc lên vết thương trên mặt của cô.
Đợi sau khi phải làm xong những việc này, lại đưa cô vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ.
Trong suốt cả quá trình, Bùi Hoàn Phong đều giữ nét mặt khá là nghiêm túc, khiến Tô Y Y sợ hãi, mím môi không dám thở mạnh.
Đến khi anh bế Tô Y Y đã được tắm rửa sạch sẽ bước ra, anh mới nói khẽ: "Bà xã à, bây giờ anh chỉ muốn cảm nhận sự tồn tại của em."
Tô Y Y cắn môi, gò má đỏ bừng, ngoan ngoãn chui vào ổ chăn, tiếp nhận sự dịu dàng của anh.
Ôm người phụ nữ anh yêu nhất vào lòng, yêu thương cô, đến giờ phút này Bùi Hoàn Phong mới cảm thấy viên mãn.
Khi anh nhận được tin Tô Y Y bị bắt cóc, anh cảm thấy trời như sắp sập xuống.
Sau cơn mây mưa, cô hỏi: "Hoàn Phong, văn kiện kia…."
Bùi Hoàn Phong cúi đầu cắn vào ngực cô một cái, chu môi nói một cách tủi thân: "Bà xã à, anh không còn xu dính túi rồi, sau này phải nhờ em nuôi anh đó."
"Anh thật à…." Khuynh gia bại sản vì cô?
Nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của cô, Bùi Hoàn Phong đau lòng hôn lên môi cô, khàn giọng nói: "Yên tâm đi, khi ký tên lên văn kiện anh đã dùng một loại bút mực đặc biệt, không đến hai ngày, nét chữ đều sẽ biến mất không tung tích."
Bình luận facebook