Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
943
"Tìm được manh mối rồi chưa?" Ngày hôm sau, Tô Y Y nhận được điện thoại của Luật sư Vương, hỏi thăm về chuyện nhờ anh điều tra lúc trước.
Đầu dây bên kia của Luật sư Vương có hơi ồn, anh ta khẽ nói: "Tìm được y tá chăm sóc ông cụ Bùi năm đó rồi, phát hiện được một vài tình hình mới."
Tô Y Y phấn khích, đợi Luật sư Vương nói rõ.
"Năm xưa ông cụ Bùi được nằm trong phòng bệnh cao cấp, theo lý mà nói lúc nào cũng phải có y tá chú ý theo dõi." Luật sư Vương miêu tả lại, "Tôi tiến hành điều tra từ đây, tìm được cô y tá đó, tuy y tá đó nói không hề biết gì về việc này, nhưng theo tôi thấy...cô ta rất chột dạ."
"Chột dạ?" Tô Y Y híp mắt, thông thường chỉ người mục kích hiện trường gây án và tạo chứng cứ giả mới thấy chột dạ.
Tô Y Y rất tin tưởng con người của Luật sư Vương, dù sao cũng là người ông cụ Bùi để lại cho cô, hai năm nay Tô Y Y đều nhờ vào sự giúp đỡ của anh ta mới có thể đi đến được bước này.
Suy nghĩ sơ qua, Tô Y Y nói: "Luật sư Vương, đưa phương thức liên hệ của cô ta cho tôi. Tôi muốn đi gặp mặt ôn ta, hừ, tôi không tin không cạy được mồm cô ta."
Nghe thấy thế, Luật sư Vương đồng ý, thời gian hai năm đủ đều anh ta hiểu rõ con người Tô Y Y, vì thế cũng biết cô không phải đang nói đùa. Thế là anh ta trực tiếp cúp máy, chưa đầy năm phút là có một tin nhắn được gửi đi.
Tô Y Y không do dự nhiều, gọi thẳng vào số đó.
"Chào cô, tôi là Tô Y Y."
"Chào…chào cô…cô Tô, cô tìm tôi có việc gì sao?" Giọng nói sợ hãi của y tá vang lên trong điện thoại.
Không cần phải trực tiếp đối mặt với người y tá kia, chỉ cần nghe giọng nói thôi là đủ cảm thấy sự chột dạ và hoảng loạn của cô ta.
Tô Y Y cố gắng dịu giọng lại nói: "Chắc hẳn anh Vương đã hỏi cô rồi, tôi sẽ không nói nhiều nữa. Có tiện tìm thời gian gặp mặt không? Chúng ta có thể bàn về việc này, chỉ cần cô chịu nói cho tôi biết sự thật, thì cô cứ việc nêu điều kiện ra.
Y tá do dự không dám nói nhiều, sau khi đáp lời thì cúp máy.
Tô Y Y cũng không hối thúc cô ta, người trên đời đều yêu tiền tài, cô không tin người phụ nữ này lại ngoại lệ.
Nhưng điều khiến cô không ngờ đến là y tá kia lại yêu bản thân hơn yêu tiền, sau khi cúp máy, cô ta lập tức gọi ngay cho Thương Lạc, người mua chuộc cô ta lúc ban đầu.
Không sai, năm xưa đúng là cô ta đã nhìn thấy cảnh Hứa Thư Kỳ hại chết ông cụ Bùi, chỉ là sau này bị Thương Lạc uy hiếp và dụ dỗ, cuối cùng mua chuộc được cô y tá kia.
"Cô nói có một người phụ nữ tên Tô Y Y tìm cô?" Thương Lạc cau mày, ánh mắt sắc bén.
Hứa Thư Kỳ ở bên cạnh hắn nghe thấy ba chữ Tô Y Y, cả người bừng tỉnh, nhanh chóng áp sát lỗ tai, trái tim hoảng loạn.
Y tá sợ hãi nói: "Vâng, bây giờ tôi nên làm thế nào?"
Thương Lạc và Hứa Thư Kỳ nhìn nhau, Hứa Thư Kỳ nhớ đến bóng rời đi dứt khoát vô tình của Bùi Hoàn Phong, con tim đau nhói, bỗng nhiên cảm thấy bản thân không nên ôm cây đợi thỏ, thế nghiến răng nói: "Tôi không thể chịu thua như thế được, hẹn Tô Y Y ra đi, tôi tìm người bắt cóc cô ta!"
Đối với việc Hứa Thư Kỳ bỗng nhiên thông suốt, Thương Lạc thấy hơi bất ngờ, nhưng nếu suy nghĩ của hai người đã giống nhau như thế, thì không còn cần phải tranh luận nữa, nói thẳng với y tá: "Cô hện cô ta ra, tiện thể đòi một ít tiền. Chuyện sau đó, không còn liên quan đến cô nữa."
Cúp máy, Thương Lạc đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía Tập đoàn Bùi Thị, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
"Tìm được manh mối rồi chưa?" Ngày hôm sau, Tô Y Y nhận được điện thoại của Luật sư Vương, hỏi thăm về chuyện nhờ anh điều tra lúc trước.
Đầu dây bên kia của Luật sư Vương có hơi ồn, anh ta khẽ nói: "Tìm được y tá chăm sóc ông cụ Bùi năm đó rồi, phát hiện được một vài tình hình mới."
Tô Y Y phấn khích, đợi Luật sư Vương nói rõ.
"Năm xưa ông cụ Bùi được nằm trong phòng bệnh cao cấp, theo lý mà nói lúc nào cũng phải có y tá chú ý theo dõi." Luật sư Vương miêu tả lại, "Tôi tiến hành điều tra từ đây, tìm được cô y tá đó, tuy y tá đó nói không hề biết gì về việc này, nhưng theo tôi thấy...cô ta rất chột dạ."
"Chột dạ?" Tô Y Y híp mắt, thông thường chỉ người mục kích hiện trường gây án và tạo chứng cứ giả mới thấy chột dạ.
Tô Y Y rất tin tưởng con người của Luật sư Vương, dù sao cũng là người ông cụ Bùi để lại cho cô, hai năm nay Tô Y Y đều nhờ vào sự giúp đỡ của anh ta mới có thể đi đến được bước này.
Suy nghĩ sơ qua, Tô Y Y nói: "Luật sư Vương, đưa phương thức liên hệ của cô ta cho tôi. Tôi muốn đi gặp mặt ôn ta, hừ, tôi không tin không cạy được mồm cô ta."
Nghe thấy thế, Luật sư Vương đồng ý, thời gian hai năm đủ đều anh ta hiểu rõ con người Tô Y Y, vì thế cũng biết cô không phải đang nói đùa. Thế là anh ta trực tiếp cúp máy, chưa đầy năm phút là có một tin nhắn được gửi đi.
Tô Y Y không do dự nhiều, gọi thẳng vào số đó.
"Chào cô, tôi là Tô Y Y."
"Chào…chào cô…cô Tô, cô tìm tôi có việc gì sao?" Giọng nói sợ hãi của y tá vang lên trong điện thoại.
Không cần phải trực tiếp đối mặt với người y tá kia, chỉ cần nghe giọng nói thôi là đủ cảm thấy sự chột dạ và hoảng loạn của cô ta.
Tô Y Y cố gắng dịu giọng lại nói: "Chắc hẳn anh Vương đã hỏi cô rồi, tôi sẽ không nói nhiều nữa. Có tiện tìm thời gian gặp mặt không? Chúng ta có thể bàn về việc này, chỉ cần cô chịu nói cho tôi biết sự thật, thì cô cứ việc nêu điều kiện ra.
Y tá do dự không dám nói nhiều, sau khi đáp lời thì cúp máy.
Tô Y Y cũng không hối thúc cô ta, người trên đời đều yêu tiền tài, cô không tin người phụ nữ này lại ngoại lệ.
Nhưng điều khiến cô không ngờ đến là y tá kia lại yêu bản thân hơn yêu tiền, sau khi cúp máy, cô ta lập tức gọi ngay cho Thương Lạc, người mua chuộc cô ta lúc ban đầu.
Không sai, năm xưa đúng là cô ta đã nhìn thấy cảnh Hứa Thư Kỳ hại chết ông cụ Bùi, chỉ là sau này bị Thương Lạc uy hiếp và dụ dỗ, cuối cùng mua chuộc được cô y tá kia.
"Cô nói có một người phụ nữ tên Tô Y Y tìm cô?" Thương Lạc cau mày, ánh mắt sắc bén.
Hứa Thư Kỳ ở bên cạnh hắn nghe thấy ba chữ Tô Y Y, cả người bừng tỉnh, nhanh chóng áp sát lỗ tai, trái tim hoảng loạn.
Y tá sợ hãi nói: "Vâng, bây giờ tôi nên làm thế nào?"
Thương Lạc và Hứa Thư Kỳ nhìn nhau, Hứa Thư Kỳ nhớ đến bóng rời đi dứt khoát vô tình của Bùi Hoàn Phong, con tim đau nhói, bỗng nhiên cảm thấy bản thân không nên ôm cây đợi thỏ, thế nghiến răng nói: "Tôi không thể chịu thua như thế được, hẹn Tô Y Y ra đi, tôi tìm người bắt cóc cô ta!"
Đối với việc Hứa Thư Kỳ bỗng nhiên thông suốt, Thương Lạc thấy hơi bất ngờ, nhưng nếu suy nghĩ của hai người đã giống nhau như thế, thì không còn cần phải tranh luận nữa, nói thẳng với y tá: "Cô hện cô ta ra, tiện thể đòi một ít tiền. Chuyện sau đó, không còn liên quan đến cô nữa."
Cúp máy, Thương Lạc đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía Tập đoàn Bùi Thị, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Bình luận facebook