Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11 Phát bệnh
"Kịch bản?"
Nhắc đến kịch bản, Đường Tố Tố lại không để ý đến mấy tiểu tiết, tinh thần trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Cô là một tác giả viết tiểu thuyết, cũng là một biên kịch. Câu chuyện của mình để cho người khác viết tiếp, Đường Tố Tố chắc chắn sẽ thấy tiếc nuối. May mà Lục Cẩn Ngôn lại đồng ý cho cô tiếp tục viết nốt kịch bản này.
Cô ôm lấy tập giấy, ngước mắt nhìn anh:
"Lục tổng, có ai nói rằng anh rất tốt hay chưa?"
"Rất tốt? Cô ở trong đoàn làm phim chưa từng nghe thấy danh tiếng của tôi bao giờ à?"
Nghe đồn, Tổng giám đốc của Hoa Nghiên là một kẻ ăn chơi trác táng, máu lạnh vô tình. Bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng bị người này cưỡng ép, vùi dập, cuối cùng trở thành tàn hoa bại liễu.
Vị tổng giám đốc đó chính là Lục Cẩn Ngôn.
Đường Tố Tố không cho rằng những lời đồn đoán đó là đúng. Cô ở trong đoàn làm phim mấy tháng trời, thấy nhiều hạng phụ nữ cố ngả vào lòng anh, nhưng Lục Cẩn Ngôn còn không thèm liếc mắt một cái, chứ đừng nói mạnh mẽ cưỡng ép.
Lời đồn là thứ vô căn cứ nhất trên đời này, bản thân cô đã từng trải qua, làm sao có thể không hiểu.
"Anh rất tốt, thật đấy!"
Mặc dù miệng hơi tiện, nhưng Đường Tố Tố làm sao không cảm nhận được người đàn ông này đối với mình rất tốt. Anh âm thầm vươn tay ra bảo vệ cô, như hôm nay vậy.
Quần áo trên người cô, giường trong căn phòng này, nếu như anh không lên tiếng, ai có can đảm mang vào?
Lục Cẩn Ngôn nhìn ánh mắt hoa đào của Đường Tố Tố, bật dậy:
"Tối rồi, cô ngủ sớm. Hai ngày sau mang kịch bản trả lại cho tôi. Tôi muốn có tác phẩm tốt nhất, nên hai ngày này cô ở trong phòng làm việc đi, không cần ra ngoài nữa."
Người nói xong đã không còn bóng dáng, chỉ còn lại tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Đường Tố Tố ôm lấy tập kịch bản thơm mùi giấy trong tay mình, nằm ra chiếc giường trải chăn đệm ấm áp.
Lục Cẩn Ngôn.
Anh đang dự tính cái gì, làm sao có thể che giấu cô được?
Có vẻ như Lục Cẩn Ngôn đã dặn dò mọi người, trong suốt hai ngày, không có ai làm phiền cô cả. Ngay cả bà Nhậm cũng đi cả ngày, chắc là đến bệnh viện thăm Lục Thư Dung.
Thực ra, cô không quá oán hận người phụ nữ này.
Con gái bị người ta gây tai nạn bỏ trốn mà trở thành người thực vật, thủ phạm lại đang đứng trước mặt, ai có thể giữ được bình tĩnh.
Bà không rạch mặt, giết chết cô đã là may lắm rồi.
Nhưng cô cũng không thể vì vậy mà thông cảm cho hành vi tra tấn người được.
Đường Tố Tố ở trong phòng tĩnh dưỡng hai ngày, chăm chỉ sửa kịch bản. Không có máy tính, cô lấy bút viết chi chít màu đỏ lên kịch bản cũ. Biên kịch mới trình độ quả nhiên không tốt, cũng không hiểu được tinh thần của tác phẩm. Nhiều đoạn tình tiết rất đáng cười.
Cô nghiêm túc sửa lại, muốn mang lại tác phẩm tốt nhất, cũng là trả ân cho Lục Cẩn Ngôn.
Cho đến tối hôm ấy, Lục Cẩn Ngôn vẫn không có ý định đến lấy kịch bản.
Đường Tố Tố không gặp anh ở đâu cả.
Nói cũng đáng cười, hai người trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng phòng của anh ở đâu, cô cũng không hề hay biết.
"Cho tôi hỏi một chút, Lục tổng đã trở về chưa?"
Cô đến trước người gác cổng, hỏi một câu.
Ông ta nhìn cô, hất hàm:
"Cô muốn gặp Lục tổng? Để làm gì? Muốn quyến rũ cậu ấy sao? Không có cửa đâu!"
Xem ra người làm trong nhà đều nhận định cô là một người phụ nữ xấu xa muốn bám víu vào nhà giàu để ăn sung mặc sướng rồi. Đường Tố Tố cũng chẳng hy vọng gì có thể thuyết phục được họ.
Cô chuẩn bị quay người đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói sau lưng.
"Anh ấy về rồi!"
Giọng nói này, giống như đã nghe thấy ở đâu đó.
Đường Tố Tố quay người lại, giật mình.
Đây không phải diễn viên chính trong bộ phim mà cô làm biên kịch hay sao?
Lục Phàm.
Đợi đã, họ Lục?
Lục Phàm tươi cười nhìn cô:
"Biên kịch Lăng Nhân, cô nghĩ đúng rồi đấy. Tôi là em trai của Lục tổng."
Đường Tố Tố đã gặp Lục Phàm nhiều lần để trao đổi về kịch bản, giữa hai người cũng khá thân thiết. Nhưng giờ gặp lại với thân phận chị dâu em chồng, thực sự không thể nào quen được.
Mà cô không nghe nói nhà họ Lục còn một đứa con trai mà?
Lục Phàm hình như cũng hiểu Đường Tố Tố đang nghĩ gì, giọng hơi trầm xuống:
"Chị không biết cũng phải, em là một đứa trẻ không được gia tộc thừa nhận."
Cậu ta nói rất bình đạm, nhưng không hiểu sao Đường Tố Tố lại thấy mình hơi run lên một cái. Cô cũng không biết khuyên gì cho phải chăng, chỉ có thể lảng sang chuyện khác.
"Cậu nói Lục tổng về rồi?"
"Vừa mới về rồi. Anh ấy về phòng riêng của anh ấy rồi."
Đường Tố Tố mơ mơ hồ hồ. Thực sự cô chẳng biết phòng riêng của anh ở đâu cả.
Lục Phàm nhướng mày lên như đang xem kịch vui:
"Đừng nói là phòng anh ấy ở đây chị cũng không biết nhé!"
Đường Tố Tố túng quẫn ôm chặt kịch bản trong tay, bị người khác bóc trần sự thật, cũng không thoải mái mái lắm.
Lục Phàm lại cười hà hà:
"Chị thấy ngôi nhà bằng gỗ nhỏ trong vườn kia không? Anh ấy ở đó một mình!"
Lần này, Đường Tố Tố lại không che giấu nổi sự ngạc nhiên. Giữa vườn nhà họ Lục có một ngôi nhà gỗ đơn giản, bốn bề đều là cây xanh. Một căn nhà bình thường, chẳng giống nơi một tổng giám đốc công ty lớn sẽ ở chút nào cả.
Cũng hoàn toàn không hợp với phong cách của anh.
Đường Tố Tố che giấu đi sự thắc mắc của anh, gật đầu cảm ơn với Lục Phàm, sau đó chậm rãi tiến về phía căn nhà kia. Bảy giờ tối mùa đông, con đường đã bao trùm bởi bóng tối.
Trong phòng vẫn còn sáng đèn. Cô đưa tay lên gõ cửa:
"Lục tổng, anh có ở trong đó không?"
"Lục tổng, hình như anh quên đến lấy kịch bản rồi. Tôi mang đến cho anh."
Bên trong hơi im ắng.
Đường Tố Tố nhíu mày lại. Có lẽ anh đang bận, hoặc ngủ rồi chăng?
"Vậy mai tôi đến nhé. Anh nghỉ sớm!"
"Rầm!"
Đúng lúc cô định quay người đi, bên trong phòng lại vang lên một tiếng vật nặng va chạm với đất. Nhất thời, ánh đèn vụt tắt.
Đường Tố Tố thấy trong lòng bồn chồn. Cô quay người lại, gõ cửa:
"Lục tổng, anh có sao không?"
Không có ai trả lời, nhưng cô có thể nghe thấy những tiếng rên vụn vặt. Cô xoay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa.
Trong phòng tối om.
"Lục tổng?"
Cô mò mẫm trong bóng tối muốn bật đèn lên, nhưng lại nghe thấy tiếng quát:
"Không được bật!"
Đây rõ ràng là giọng của Lục Cẩn Ngôn, nhưng khác hẳn vẻ lạnh nhạt thường ngày, âm sắc ẩn chứa sự táo bạo và cuồng nộ.
Cô hơi run lên, hỏi nhỏ:
"Anh có sao không?"
Một bóng đen lao về phía Đường Tố Tố. Cô thấy cổ mình chợt lạnh. Bàn tay lớn của người đàn ông bóp chặt lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, hàm răng sắc lạnh của anh cắn vào một bên vai.
Nhắc đến kịch bản, Đường Tố Tố lại không để ý đến mấy tiểu tiết, tinh thần trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Cô là một tác giả viết tiểu thuyết, cũng là một biên kịch. Câu chuyện của mình để cho người khác viết tiếp, Đường Tố Tố chắc chắn sẽ thấy tiếc nuối. May mà Lục Cẩn Ngôn lại đồng ý cho cô tiếp tục viết nốt kịch bản này.
Cô ôm lấy tập giấy, ngước mắt nhìn anh:
"Lục tổng, có ai nói rằng anh rất tốt hay chưa?"
"Rất tốt? Cô ở trong đoàn làm phim chưa từng nghe thấy danh tiếng của tôi bao giờ à?"
Nghe đồn, Tổng giám đốc của Hoa Nghiên là một kẻ ăn chơi trác táng, máu lạnh vô tình. Bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng bị người này cưỡng ép, vùi dập, cuối cùng trở thành tàn hoa bại liễu.
Vị tổng giám đốc đó chính là Lục Cẩn Ngôn.
Đường Tố Tố không cho rằng những lời đồn đoán đó là đúng. Cô ở trong đoàn làm phim mấy tháng trời, thấy nhiều hạng phụ nữ cố ngả vào lòng anh, nhưng Lục Cẩn Ngôn còn không thèm liếc mắt một cái, chứ đừng nói mạnh mẽ cưỡng ép.
Lời đồn là thứ vô căn cứ nhất trên đời này, bản thân cô đã từng trải qua, làm sao có thể không hiểu.
"Anh rất tốt, thật đấy!"
Mặc dù miệng hơi tiện, nhưng Đường Tố Tố làm sao không cảm nhận được người đàn ông này đối với mình rất tốt. Anh âm thầm vươn tay ra bảo vệ cô, như hôm nay vậy.
Quần áo trên người cô, giường trong căn phòng này, nếu như anh không lên tiếng, ai có can đảm mang vào?
Lục Cẩn Ngôn nhìn ánh mắt hoa đào của Đường Tố Tố, bật dậy:
"Tối rồi, cô ngủ sớm. Hai ngày sau mang kịch bản trả lại cho tôi. Tôi muốn có tác phẩm tốt nhất, nên hai ngày này cô ở trong phòng làm việc đi, không cần ra ngoài nữa."
Người nói xong đã không còn bóng dáng, chỉ còn lại tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Đường Tố Tố ôm lấy tập kịch bản thơm mùi giấy trong tay mình, nằm ra chiếc giường trải chăn đệm ấm áp.
Lục Cẩn Ngôn.
Anh đang dự tính cái gì, làm sao có thể che giấu cô được?
Có vẻ như Lục Cẩn Ngôn đã dặn dò mọi người, trong suốt hai ngày, không có ai làm phiền cô cả. Ngay cả bà Nhậm cũng đi cả ngày, chắc là đến bệnh viện thăm Lục Thư Dung.
Thực ra, cô không quá oán hận người phụ nữ này.
Con gái bị người ta gây tai nạn bỏ trốn mà trở thành người thực vật, thủ phạm lại đang đứng trước mặt, ai có thể giữ được bình tĩnh.
Bà không rạch mặt, giết chết cô đã là may lắm rồi.
Nhưng cô cũng không thể vì vậy mà thông cảm cho hành vi tra tấn người được.
Đường Tố Tố ở trong phòng tĩnh dưỡng hai ngày, chăm chỉ sửa kịch bản. Không có máy tính, cô lấy bút viết chi chít màu đỏ lên kịch bản cũ. Biên kịch mới trình độ quả nhiên không tốt, cũng không hiểu được tinh thần của tác phẩm. Nhiều đoạn tình tiết rất đáng cười.
Cô nghiêm túc sửa lại, muốn mang lại tác phẩm tốt nhất, cũng là trả ân cho Lục Cẩn Ngôn.
Cho đến tối hôm ấy, Lục Cẩn Ngôn vẫn không có ý định đến lấy kịch bản.
Đường Tố Tố không gặp anh ở đâu cả.
Nói cũng đáng cười, hai người trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng phòng của anh ở đâu, cô cũng không hề hay biết.
"Cho tôi hỏi một chút, Lục tổng đã trở về chưa?"
Cô đến trước người gác cổng, hỏi một câu.
Ông ta nhìn cô, hất hàm:
"Cô muốn gặp Lục tổng? Để làm gì? Muốn quyến rũ cậu ấy sao? Không có cửa đâu!"
Xem ra người làm trong nhà đều nhận định cô là một người phụ nữ xấu xa muốn bám víu vào nhà giàu để ăn sung mặc sướng rồi. Đường Tố Tố cũng chẳng hy vọng gì có thể thuyết phục được họ.
Cô chuẩn bị quay người đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói sau lưng.
"Anh ấy về rồi!"
Giọng nói này, giống như đã nghe thấy ở đâu đó.
Đường Tố Tố quay người lại, giật mình.
Đây không phải diễn viên chính trong bộ phim mà cô làm biên kịch hay sao?
Lục Phàm.
Đợi đã, họ Lục?
Lục Phàm tươi cười nhìn cô:
"Biên kịch Lăng Nhân, cô nghĩ đúng rồi đấy. Tôi là em trai của Lục tổng."
Đường Tố Tố đã gặp Lục Phàm nhiều lần để trao đổi về kịch bản, giữa hai người cũng khá thân thiết. Nhưng giờ gặp lại với thân phận chị dâu em chồng, thực sự không thể nào quen được.
Mà cô không nghe nói nhà họ Lục còn một đứa con trai mà?
Lục Phàm hình như cũng hiểu Đường Tố Tố đang nghĩ gì, giọng hơi trầm xuống:
"Chị không biết cũng phải, em là một đứa trẻ không được gia tộc thừa nhận."
Cậu ta nói rất bình đạm, nhưng không hiểu sao Đường Tố Tố lại thấy mình hơi run lên một cái. Cô cũng không biết khuyên gì cho phải chăng, chỉ có thể lảng sang chuyện khác.
"Cậu nói Lục tổng về rồi?"
"Vừa mới về rồi. Anh ấy về phòng riêng của anh ấy rồi."
Đường Tố Tố mơ mơ hồ hồ. Thực sự cô chẳng biết phòng riêng của anh ở đâu cả.
Lục Phàm nhướng mày lên như đang xem kịch vui:
"Đừng nói là phòng anh ấy ở đây chị cũng không biết nhé!"
Đường Tố Tố túng quẫn ôm chặt kịch bản trong tay, bị người khác bóc trần sự thật, cũng không thoải mái mái lắm.
Lục Phàm lại cười hà hà:
"Chị thấy ngôi nhà bằng gỗ nhỏ trong vườn kia không? Anh ấy ở đó một mình!"
Lần này, Đường Tố Tố lại không che giấu nổi sự ngạc nhiên. Giữa vườn nhà họ Lục có một ngôi nhà gỗ đơn giản, bốn bề đều là cây xanh. Một căn nhà bình thường, chẳng giống nơi một tổng giám đốc công ty lớn sẽ ở chút nào cả.
Cũng hoàn toàn không hợp với phong cách của anh.
Đường Tố Tố che giấu đi sự thắc mắc của anh, gật đầu cảm ơn với Lục Phàm, sau đó chậm rãi tiến về phía căn nhà kia. Bảy giờ tối mùa đông, con đường đã bao trùm bởi bóng tối.
Trong phòng vẫn còn sáng đèn. Cô đưa tay lên gõ cửa:
"Lục tổng, anh có ở trong đó không?"
"Lục tổng, hình như anh quên đến lấy kịch bản rồi. Tôi mang đến cho anh."
Bên trong hơi im ắng.
Đường Tố Tố nhíu mày lại. Có lẽ anh đang bận, hoặc ngủ rồi chăng?
"Vậy mai tôi đến nhé. Anh nghỉ sớm!"
"Rầm!"
Đúng lúc cô định quay người đi, bên trong phòng lại vang lên một tiếng vật nặng va chạm với đất. Nhất thời, ánh đèn vụt tắt.
Đường Tố Tố thấy trong lòng bồn chồn. Cô quay người lại, gõ cửa:
"Lục tổng, anh có sao không?"
Không có ai trả lời, nhưng cô có thể nghe thấy những tiếng rên vụn vặt. Cô xoay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa.
Trong phòng tối om.
"Lục tổng?"
Cô mò mẫm trong bóng tối muốn bật đèn lên, nhưng lại nghe thấy tiếng quát:
"Không được bật!"
Đây rõ ràng là giọng của Lục Cẩn Ngôn, nhưng khác hẳn vẻ lạnh nhạt thường ngày, âm sắc ẩn chứa sự táo bạo và cuồng nộ.
Cô hơi run lên, hỏi nhỏ:
"Anh có sao không?"
Một bóng đen lao về phía Đường Tố Tố. Cô thấy cổ mình chợt lạnh. Bàn tay lớn của người đàn ông bóp chặt lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, hàm răng sắc lạnh của anh cắn vào một bên vai.
Bình luận facebook