Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-2
"Buông tay!"
Đêm càng ngày càng sâu, căn phòng tráng lệ bị bao phủ trong bóng tối. Đã lâu lắm rồi, Lục Cẩn Ngôn mới bị cơn đau đầu dày vò như vậy.
Đau đến mức đầu muốn nứt ra. Hai mắt anh đỏ quạch, gân xanh trên trán nổi giần giật.
Thân thể bên cạnh nóng hầm hập, nhưng lại mang theo mùi hoa quế dịu dàng, giảm bớt sự cuồng nộ của anh.
"Xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Giọng nói người đàn ông bên tai vang lên khàn khàn, từ tính đầy mị hoặc, nhưng lại khiến lòng người rét lạnh.
Đường Tố Tố hoàn toàn tuyệt vọng, tay cô nắm chặt, khiến cho móng tay đâm sâu vào da thịt, phần vì sợ hãi, phần để chống lại tác dụng của thứ thuốc trong thân thể. Cô hét lên.
"Xin anh đó… dừng tay! Tôi…"
Cô còn chưa nói xong đã thấy cả thân thể căng chặt đau đớn. Người đàn ông công thành đoạt đất, không để cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Không biết qua bao nhiêu lâu, căn phòng cuối cùng cũng chìm vào yên tĩnh.
Đường Tố Tố lắng nghe tiếng hít thở trầm trầm bên cạnh, lách người ra khỏi vòng tay của anh. Trong phòng không sáng đèn, cô mò mẫm mãi mới có thể tìm thấy quần áo của mình đang nằm hỗn độn trên mặt đất.
Lần đầu tiên của cô vừa mới mất đi trong căn phòng này, trong tay một người đàn ông xa lạ mà cô không biết mặt. Tránh được lão già ghê tởm như đạo diễn Trần, nhưng lại...
Thậm chí cô còn không có quyền trách cứ người đàn ông này, vì bản thân mình vào nhầm phòng.
Đường Tố Tố không nhìn lại người đàn ông, mò mẫm trong bóng tối tròng từng lớp quần áo lên người rồi mở cửa ra ngoài.
Gió đêm tát vào mặt khiến cô tỉnh táo. Cô tựa lưng vào tường, ấn một số điện thoại quen thuộc.
Giọng nói bên kia rất ấm áp:
"Tố Tố, sao vậy? Không ngủ được sao?"
"Anh đang ở đâu?", tiếng cô khàn khàn, phần vì do dư âm của cuộc kích tình khi nãy, phần do cảm lạnh.
Cố Tư Thành hơi chần chừ:
"Ngoan! Anh đang chuẩn bị về nước rồi. Đợi anh về, chúng ta nói chuyện được không?"
Không được! Đường Tố Tố muốn gào lên kể với Cố Tư Thành mình vừa trải qua những chuyện gì. Nhưng lời đến cổ họng chỉ có thể bật lên:
"Anh giữ gìn sức khỏe một chút."
Cô vừa nói xong, bên kia đã cúp máy.
Cô và Cố Tư Thành yêu nhau đã năm năm, còn sắp làm đám cưới. Nhưng bây giờ, cô làm sao có thể đối diện với anh đây?
Cô làm sao có thể nói rằng, bản thân mình đã mất đi trong sạch ngay trước ngày hai người chuẩn bị đính hôn? Mà nói xong rồi, tình cảm giữa hai người sẽ trở thành thế nào?
Đường Tố Tố không nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Đêm dài đằng đẵng. Gió gào thét.
Đường Tố Tố để mở cửa xe, khiến cho gió lùa vào trong tát lên mặt lạnh buốt. Từ đoàn làm phim về đến nhà mất hai tiếng đồng hồ. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà chui vào lòng mẹ mình, khóc thật lớn cùng bà.
Xe đỗ ở khu nhà cao cấp của thành phố. Cơ thể của Đường Tố Tố như bị bánh xe nghiền qua. Cô chậm rãi bước qua khoảng sân rộng, vặn nắm cửa.
"Mẹ, mẹ có chắc không đó?"
Trực giác mách bảo cô nên dừng lại không tiếp tục nghe nữa.
Nhưng giọng của Đường Hải Quỳnh, chị gái của cô cứ đập vào tai.
"Mẹ, đạo diễn Trần có tiếng là nghiêm khắc, bên cạnh còn rất nhiều ngôi sao lớn. Ông ta thực sự có thể xem trọng con sao?"
Đạo diễn Trần!
Ánh mắt của Đường Tố Tố trở nên âm trầm đáng sợ.
Người bên trong vẫn không hề biết bên ngoài có thêm một người. Mẹ Đường cười khanh khách:
"Con yên tâm đi. Đạo diễn Trần nhắm vào Tố Tố đã lâu. Giờ chúng ta thỏa mãn được ông ta, chắc chắn vị trí nữ diễn viên chính sẽ thuộc về con. Đợi con làm nữ diễn viên chính rồi, với tài năng và sắc đẹp của con, lẽ nào không thể nổi tiếng đâu."
Đường Hải Quỳnh chu miệng:
"Nhưng Đường Tố Tố cũng không phải người vừa. Nếu cô ta tố cáo…"
"Làm sao có thể tố cáo? Thứ thuốc mẹ cho vào bánh của nó rất hiệu quả, không màu không mùi, dùng xong cũng không để lại di chứng. Dù có xét nghiệm máu cũng không tra được gì. Trong giới giải trí có rất nhiều chuyện ngươi tình ta nguyện, nó lúc đấy nếu nói ra chỉ chuốc nhục vào thân mà thôi."
Dừng lại một chút, mẹ Đường nói tiếp:
"Con sắp gả đi rồi, gia cảnh chúng ta không còn như xưa. Nếu như Đường Tố Tố chấp nhận gả cho đạo diễn Trần làm vợ kế, nó có thể làm đá kê chân cho con thuận lợi tiến vào hào môn."
Đường Tố Tố dựa lưng vào tường lắng nghe tất cả những lời khiến cho người ta lạnh lòng.
Cô nhớ lại món bánh được nhân viên đưa đến chiều nay. Cô từng rất vui vẻ nhận lấy nó, nào ngờ trong đó lại chứa thứ thuốc đẩy mình vào đường cùng đâu. Tình thân là mật ngọt, khiến cô vướng bẫy mà không hề biết.
Cay nghiệt!
Thật không ngờ có ngày cô cũng có thể biến thành vật hy sinh cho kẻ khác thăng tiến.
Nơi này, là nơi cô đã sống hai mươi hai năm.
Hai mươi hai năm.
Đường Tố Tố cười, càng cười càng lớn, trong đêm khuya nghe như tiếng oan hồn khóc lóc nỉ non.
Cuối cùng hai người trong nhà cũng phát hiện ra bên ngoài có người. Mẹ Đường và Đường Hải Quỳnh bước ra ngoài, sợ đến tái mặt.
"Tố Tố, sao con lại về vào giờ này? Đi đường rất nguy hiểm đó!"
Cô nhìn người đã nuôi sống mình đã hai mươi hai năm, gọi một tiếng.
"Mẹ!"
Tiếng gọi này khiến cả người mẹ Đường run lên.
"Các người nói con không phải con gái nhà họ Đường, con trả lại vị trí này cho thiên kim thực sự của nhà các người."
"Các người nói tên Đường Hải Quỳnh vốn dĩ thuộc về chị ấy, con nhường, để trở thành Đường Tố Tố."
Cô tiến lên một bước, không cảm tình mà than lên:
"Nhưng hai mươi hai năm qua, nuôi con chó cũng phải có cảm tình. Lẽ nào mẹ không thấy lương tâm bất an sao? Mẹ chưa từng thương xót cho con một chút nào sao?"
Hoặc giả là cô còn chưa từng có giá trị như con chó mà bà nuôi.
Mẹ Đường cau mày lại:
"Tố Tố, con đừng có hiểu lầm, mẹ cũng vì tốt cho con mà thôi. Đạo diễn Trần mặc dù lớn tuổi, nhưng cũng là người đáng tin cậy để gửi thân gửi phận. Con theo ông ấy sẽ không thiệt, còn hơn là theo người trẻ tuổi không có tương lai như Cố Tư Thành."
Thật đáng cười. Không ai có thể nghĩ đến một giảng viên như mẹ Đường có thể nói những lời táng tận lương tâm, vô liêm sỉ đến mức này.
Lẽ nào bà ta ăn học bao nhiêu năm chỉ để đổi trắng thay đen, đảo lộn đúng sai hay sao?
Cô lắc đầu thở dài:
"Mẹ, nếu như mối hôn sự tốt như vậy, sao mẹ không dành cho chị gái đi! Chị ấy mới là con ruột của mẹ mà."
Lớp mặt nạ giả tạo của mẹ Đường bị đánh tan. Bà ta túng quẫn bóp tay.
"Tố Tố, thật ra chị con có thai rồi!"
Đường Tố Tố nâng mí mắt. Cô cũng không lấy làm lạ, Đường Hải Quỳnh giỏi ăn chơi, qua lại với không biết bao nhiêu người. Cô ta có thai, cũng chẳng phải việc ngoài ý muốn.
Nhưng câu tiếp theo của mẹ Đường lại đẩy cô vào tuyệt vọng ê chề.
"Cha đứa bé là Cố Tư Thành."
Chương 1 Thất thân trước hôn lễ
"Các người điên rồi!"
Lần đầu tiên Đường Tố Tố nghe được chuyện đáng chê cười như vậy.
Cố Tư Thành, chồng sắp cưới của cô, vậy mà lại là cha của đứa trẻ trong bụng Đường Hải Quỳnh. Có chết Đường Tố Tố cũng không có cách nào tin tưởng.
Anh yêu cô như vậy. Năm đó, anh còn vì cứu cô khỏi đám buôn người, suýt chút nữa không còn sống.
Làm sao Cố Tư Thành có thể phản bội cô được, khi anh vừa nói chuyện với cô bằng giọng nói ấm áp cách đây không bao lâu?
Đường Hải Quỳnh vênh mặt lên:
"Điên? Tố Tố, mày mới là kẻ điên. Mày nên nhìn lại bản thân mình đi, tao mới thực sự là con gái của nhà họ Đường. Mày chiếm vị trí của tao lâu như vậy, Cố Tư Thành chỉ là món quà đền bù mà thôi."
Đường Tố Tố im lặng lắng nghe những lời mà Đường Hải Quỳnh xỉa xói. Hai mươi hai năm trước, hai đứa trẻ cùng sinh trong một bệnh viện.
Giống như trò đùa nghiệt ngã, cả hai bị ôm nhầm. Đường Tố Tố trở thành con gái của Đường gia, nhận đủ mọi yêu thương của người nhà.
Mà đứa trẻ còn lại là Tố Diệp, con gái cưng của nhà họ Cố. Chỉ có điều Tố Diệp không may mắn, đến năm sáu tuổi, ba mẹ Cố đều mất, để lại Tố Diệp và người anh trai ngớ ngẩn bị tống vào viện mồ côi.
Cho đến năm Đường Hải Quỳnh được mười hai tuổi. Cha mẹ đường đưa cô bé đến thăm viện mồ côi, vô tình gặp được Tố Diệp.
Máu mủ tình thâm cứ như vậy mà nhận ra nhau. Đường Hải Quỳnh nhìn thấy cha mẹ mình ôm một cô gái giống với họ, cùng đến bệnh viện khóc lóc lớn.
Sau đó, cô không còn là Đường Hải Quỳnh nữa.
"Mẹ, cái tên đó đáng lẽ ra thuộc về con."
"Con gái à, con nhường cho chị được không? Con bé chịu khổ nhiều năm…"
"Được!"
"Mẹ, con không muốn để người khác biết mình từng ở trong viện mồ côi đâu."
"Tố Tố, mẹ có thể…"
"Được!"
Mỗi lần Tố Diệp, à không, phải nói Đường Hải Quỳnh muốn cái gì, cô đều có thể cho cái đó.
Tên họ, thân phận, thành tích học tập.
Cô trở thành Đường Tố Tố, đứa con nuôi của nhà họ Đường.
Thực ra, cô từng tham lam muốn được có tình yêu thương của cha mẹ như lúc xưa. Nhưng dần dà, cũng phải chấp nhận sự thật.
Cô không phải con gái của họ, tại sao lại có thể nhận được tình yêu như máu mủ ruột già?
Nhưng thật không ngờ, người nuôi cô hàng chục năm trời lại có thể làm người ta lạnh lòng đến mức này.
Cô vẫn không nhìn Đường Hải Quỳnh, chỉ nhìn vào mẹ Đường.
"Mẹ, mẹ từng coi con là con gái của mình chưa?"
Bà khẽ ngẩn người, sau đó ánh mắt lại thể hiện rõ sự quyết tuyệt. Đường Tố Tố biết rằng, ván cờ này mình đã thua đến tan tác rồi.
Cô im lặng nghe bà nói.
"Tố Tố, Hải Quỳnh nói thật. Con bé có thai được ba tháng rồi, ngay cả Tư Thành cũng biết. Nếu con không tin, có thể xem thứ này."
Vừa nói, bà vừa đưa một tờ báo cáo cho Đường Tố Tố.
Nhìn thấy chữ ký trên đó, cô thấy mình như có kim châm đâm vào mắt.
Giấy khám thai, người thanh toán viện phí ghi tên Cố Tư Thành.
Có người đàn ông nào sẽ mang chị vợ đi khám thai không?
Tay phải nắm chặt, cô tự mình dối mình:
"Chỉ bằng một tờ giấy mà các người nghĩ rằng có thể lừa được tôi? Mấy trò này không phải quá trẻ con rồi đi!"
"Vậy cái này thì sao?"
Đường Hải Quỳnh cao giọng, vạch tay áo ra. Trên cổ tay trắng nõn của cô ta đeo một chiếc vòng huyết ngọc đẹp vô cùng.
Đồng tử trong mắt Đường Tố Tố co rụt lại.
Chiếc vòng này là vật gia truyền của nhà họ Cố. Cố Tư Thành từng lấy ra cho cô xem nhiều lần, nói rằng tương lai thứ này sẽ thuộc về cô.
Thì ra, tất cả chỉ là lừa gạt.
Cô lần nữa rút điện thoại ra, ấn số gọi cho anh.
Như mọi lần, cuộc gọi kết nối rất nhanh.
"Anh ngủ với cô ta rồi à?"
Câu đầu tiên, Đường Tố Tố hỏi rất ngắn gọn.
Cố Tư Thành có vẻ bị ngợp, mãi về sau mới lắp bắp:
"Tố Tố, nghe anh nói, hôm đó anh bị say rượu. Đến khi tỉnh lại, cô ta đã có mặt ở đó rồi."
"Anh còn có con với cô ta nữa!", Đường Tố Tố bật cười, nhưng lại như khóc.
Nếu như say rượu có thể giải thích, vậy việc anh đưa Đường Hải Quỳnh đi khám thai phải nói thế nào đây?
Đứa trẻ được ba tháng, anh giao ra vật đính ước nhưng cô không hề được biết. Lẽ nào phải đợi đến lúc hai người tiến vào lễ đường rồi, anh mới nói cho cô sao?
Cố Tư Thành hoảng sợ:
"Tố Tố, anh đang có một hạng mục quan trọng. Đợi anh về rồi nói với em có được không?"
Càng nghe, lòng Đường Tố Tố càng lạnh. Đường Hải Quỳnh đứng bên cạnh xem kịch vui, vẫn không ngừng mân mê chiếc vòng huyết ngọc kia.
Từng sự thật như kim chát vào ngực, cô gượng cười:
"Hay là, chúng ta chia tay đi."
Cố Tư Thành hét lên:
"Tố Tố, cấm em nói bậy đấy! Anh nhất định không buông tay đâu."
Từng ký ức xẹt qua não của Đường Tố Tố. Cô nhớ đến đêm điên cuồng của mình. Xem ra đây là ý trời rồi, hai người đều phản bội đối phương, tình cảm dù có hàn thế nào, cũng chẳng thể gắn được nữa.
"Thực ra em cũng có người khác rồi. Anh không cần tự trách đâu."
"Tố…"
Cố Tư Thành còn muốn nói gì nữa, nhưng cô đã tắt máy, còn cho anh vào danh sách đen.
Có những thứ không giải thích sẽ không thấy đau thương.
Giải quyết xong việc của Cố Tư Thành, cả người Đường Tố Tố đã không còn bất cứ sức lực nào. Cô nhìn từng góc một trong phòng khách, nơi mình đã sống hai mươi hai năm.
Mười hai năm hạnh phúc trong tiếng cười.
Mười năm âm thầm khóc đằng sau vẻ mặt vui tươi.
Bây giờ, tất cả đã chẳng còn gì quan trọng nữa. Cô lại bật ra một tiếng gọi.
"Mẹ!"
"..."
"Đây là lần cuối cùng, con nhường Cố Tư Thành cho cô ta. Sau này, con gái không thể báo hiếu mẹ được rồi. Từ nay tình cảm mẹ con ân đoạn nghĩa tuyệt, không hề liên quan đến nhau nữa."
Cô vừa nói, vừa lôi một chiếc kéo nhỏ vẫn thường mang trong túi xách ra. Kéo cắt vào tóc tạo thành từng tiếng "roạt… roạt…", trong đêm tối vô cùng chói tai.
Cả mẹ Đường lẫn Đường Hải Quỳnh đều lùi lại phía sau.
Những sợi tóc của cô rơi xuống sàn nhà, Đường Tố Tố lặp lại lần nữa:
"Ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên quan đến nhau nữa."
--------------------------------
Tác giả: Thân chào các bạn độc giả, mình là tác giả của truyện. Đây là truyện sáng tác, tác giả tuyên bố không chấp nhận để bất cứ bên thứ ba nào đăng tải tác phẩm này ngoài Readme/Findnovel. Đọc truyện có bản quyền thể hiện sự tôn trọng tối thiểu của các bạn dành cho tác giả và câu chuyện.
Mình hy vọng các bạn đều có những trải nghiệm tốt nhất trong cuốn truyện này. Tình yêu khắc cốt ghi tâm, chỉ một và duy nhất, dù thời gian có nghiệt ngã cũng không cách nào chia cắt nổi.
Lục Cẩn Ngôn, Đường Tố Tố sẽ lay động trái tim của bạn.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
P/s: Tác giả tự trả lời bình luận, các bạn nghĩ gì về truyện có thể thẳng thắn chia sẻ nhé. ❤
Chương 2 Công chúa hóa lọ lem
Đêm càng ngày càng sâu, căn phòng tráng lệ bị bao phủ trong bóng tối. Đã lâu lắm rồi, Lục Cẩn Ngôn mới bị cơn đau đầu dày vò như vậy.
Đau đến mức đầu muốn nứt ra. Hai mắt anh đỏ quạch, gân xanh trên trán nổi giần giật.
Thân thể bên cạnh nóng hầm hập, nhưng lại mang theo mùi hoa quế dịu dàng, giảm bớt sự cuồng nộ của anh.
"Xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Giọng nói người đàn ông bên tai vang lên khàn khàn, từ tính đầy mị hoặc, nhưng lại khiến lòng người rét lạnh.
Đường Tố Tố hoàn toàn tuyệt vọng, tay cô nắm chặt, khiến cho móng tay đâm sâu vào da thịt, phần vì sợ hãi, phần để chống lại tác dụng của thứ thuốc trong thân thể. Cô hét lên.
"Xin anh đó… dừng tay! Tôi…"
Cô còn chưa nói xong đã thấy cả thân thể căng chặt đau đớn. Người đàn ông công thành đoạt đất, không để cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Không biết qua bao nhiêu lâu, căn phòng cuối cùng cũng chìm vào yên tĩnh.
Đường Tố Tố lắng nghe tiếng hít thở trầm trầm bên cạnh, lách người ra khỏi vòng tay của anh. Trong phòng không sáng đèn, cô mò mẫm mãi mới có thể tìm thấy quần áo của mình đang nằm hỗn độn trên mặt đất.
Lần đầu tiên của cô vừa mới mất đi trong căn phòng này, trong tay một người đàn ông xa lạ mà cô không biết mặt. Tránh được lão già ghê tởm như đạo diễn Trần, nhưng lại...
Thậm chí cô còn không có quyền trách cứ người đàn ông này, vì bản thân mình vào nhầm phòng.
Đường Tố Tố không nhìn lại người đàn ông, mò mẫm trong bóng tối tròng từng lớp quần áo lên người rồi mở cửa ra ngoài.
Gió đêm tát vào mặt khiến cô tỉnh táo. Cô tựa lưng vào tường, ấn một số điện thoại quen thuộc.
Giọng nói bên kia rất ấm áp:
"Tố Tố, sao vậy? Không ngủ được sao?"
"Anh đang ở đâu?", tiếng cô khàn khàn, phần vì do dư âm của cuộc kích tình khi nãy, phần do cảm lạnh.
Cố Tư Thành hơi chần chừ:
"Ngoan! Anh đang chuẩn bị về nước rồi. Đợi anh về, chúng ta nói chuyện được không?"
Không được! Đường Tố Tố muốn gào lên kể với Cố Tư Thành mình vừa trải qua những chuyện gì. Nhưng lời đến cổ họng chỉ có thể bật lên:
"Anh giữ gìn sức khỏe một chút."
Cô vừa nói xong, bên kia đã cúp máy.
Cô và Cố Tư Thành yêu nhau đã năm năm, còn sắp làm đám cưới. Nhưng bây giờ, cô làm sao có thể đối diện với anh đây?
Cô làm sao có thể nói rằng, bản thân mình đã mất đi trong sạch ngay trước ngày hai người chuẩn bị đính hôn? Mà nói xong rồi, tình cảm giữa hai người sẽ trở thành thế nào?
Đường Tố Tố không nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Đêm dài đằng đẵng. Gió gào thét.
Đường Tố Tố để mở cửa xe, khiến cho gió lùa vào trong tát lên mặt lạnh buốt. Từ đoàn làm phim về đến nhà mất hai tiếng đồng hồ. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà chui vào lòng mẹ mình, khóc thật lớn cùng bà.
Xe đỗ ở khu nhà cao cấp của thành phố. Cơ thể của Đường Tố Tố như bị bánh xe nghiền qua. Cô chậm rãi bước qua khoảng sân rộng, vặn nắm cửa.
"Mẹ, mẹ có chắc không đó?"
Trực giác mách bảo cô nên dừng lại không tiếp tục nghe nữa.
Nhưng giọng của Đường Hải Quỳnh, chị gái của cô cứ đập vào tai.
"Mẹ, đạo diễn Trần có tiếng là nghiêm khắc, bên cạnh còn rất nhiều ngôi sao lớn. Ông ta thực sự có thể xem trọng con sao?"
Đạo diễn Trần!
Ánh mắt của Đường Tố Tố trở nên âm trầm đáng sợ.
Người bên trong vẫn không hề biết bên ngoài có thêm một người. Mẹ Đường cười khanh khách:
"Con yên tâm đi. Đạo diễn Trần nhắm vào Tố Tố đã lâu. Giờ chúng ta thỏa mãn được ông ta, chắc chắn vị trí nữ diễn viên chính sẽ thuộc về con. Đợi con làm nữ diễn viên chính rồi, với tài năng và sắc đẹp của con, lẽ nào không thể nổi tiếng đâu."
Đường Hải Quỳnh chu miệng:
"Nhưng Đường Tố Tố cũng không phải người vừa. Nếu cô ta tố cáo…"
"Làm sao có thể tố cáo? Thứ thuốc mẹ cho vào bánh của nó rất hiệu quả, không màu không mùi, dùng xong cũng không để lại di chứng. Dù có xét nghiệm máu cũng không tra được gì. Trong giới giải trí có rất nhiều chuyện ngươi tình ta nguyện, nó lúc đấy nếu nói ra chỉ chuốc nhục vào thân mà thôi."
Dừng lại một chút, mẹ Đường nói tiếp:
"Con sắp gả đi rồi, gia cảnh chúng ta không còn như xưa. Nếu như Đường Tố Tố chấp nhận gả cho đạo diễn Trần làm vợ kế, nó có thể làm đá kê chân cho con thuận lợi tiến vào hào môn."
Đường Tố Tố dựa lưng vào tường lắng nghe tất cả những lời khiến cho người ta lạnh lòng.
Cô nhớ lại món bánh được nhân viên đưa đến chiều nay. Cô từng rất vui vẻ nhận lấy nó, nào ngờ trong đó lại chứa thứ thuốc đẩy mình vào đường cùng đâu. Tình thân là mật ngọt, khiến cô vướng bẫy mà không hề biết.
Cay nghiệt!
Thật không ngờ có ngày cô cũng có thể biến thành vật hy sinh cho kẻ khác thăng tiến.
Nơi này, là nơi cô đã sống hai mươi hai năm.
Hai mươi hai năm.
Đường Tố Tố cười, càng cười càng lớn, trong đêm khuya nghe như tiếng oan hồn khóc lóc nỉ non.
Cuối cùng hai người trong nhà cũng phát hiện ra bên ngoài có người. Mẹ Đường và Đường Hải Quỳnh bước ra ngoài, sợ đến tái mặt.
"Tố Tố, sao con lại về vào giờ này? Đi đường rất nguy hiểm đó!"
Cô nhìn người đã nuôi sống mình đã hai mươi hai năm, gọi một tiếng.
"Mẹ!"
Tiếng gọi này khiến cả người mẹ Đường run lên.
"Các người nói con không phải con gái nhà họ Đường, con trả lại vị trí này cho thiên kim thực sự của nhà các người."
"Các người nói tên Đường Hải Quỳnh vốn dĩ thuộc về chị ấy, con nhường, để trở thành Đường Tố Tố."
Cô tiến lên một bước, không cảm tình mà than lên:
"Nhưng hai mươi hai năm qua, nuôi con chó cũng phải có cảm tình. Lẽ nào mẹ không thấy lương tâm bất an sao? Mẹ chưa từng thương xót cho con một chút nào sao?"
Hoặc giả là cô còn chưa từng có giá trị như con chó mà bà nuôi.
Mẹ Đường cau mày lại:
"Tố Tố, con đừng có hiểu lầm, mẹ cũng vì tốt cho con mà thôi. Đạo diễn Trần mặc dù lớn tuổi, nhưng cũng là người đáng tin cậy để gửi thân gửi phận. Con theo ông ấy sẽ không thiệt, còn hơn là theo người trẻ tuổi không có tương lai như Cố Tư Thành."
Thật đáng cười. Không ai có thể nghĩ đến một giảng viên như mẹ Đường có thể nói những lời táng tận lương tâm, vô liêm sỉ đến mức này.
Lẽ nào bà ta ăn học bao nhiêu năm chỉ để đổi trắng thay đen, đảo lộn đúng sai hay sao?
Cô lắc đầu thở dài:
"Mẹ, nếu như mối hôn sự tốt như vậy, sao mẹ không dành cho chị gái đi! Chị ấy mới là con ruột của mẹ mà."
Lớp mặt nạ giả tạo của mẹ Đường bị đánh tan. Bà ta túng quẫn bóp tay.
"Tố Tố, thật ra chị con có thai rồi!"
Đường Tố Tố nâng mí mắt. Cô cũng không lấy làm lạ, Đường Hải Quỳnh giỏi ăn chơi, qua lại với không biết bao nhiêu người. Cô ta có thai, cũng chẳng phải việc ngoài ý muốn.
Nhưng câu tiếp theo của mẹ Đường lại đẩy cô vào tuyệt vọng ê chề.
"Cha đứa bé là Cố Tư Thành."
Chương 1 Thất thân trước hôn lễ
"Các người điên rồi!"
Lần đầu tiên Đường Tố Tố nghe được chuyện đáng chê cười như vậy.
Cố Tư Thành, chồng sắp cưới của cô, vậy mà lại là cha của đứa trẻ trong bụng Đường Hải Quỳnh. Có chết Đường Tố Tố cũng không có cách nào tin tưởng.
Anh yêu cô như vậy. Năm đó, anh còn vì cứu cô khỏi đám buôn người, suýt chút nữa không còn sống.
Làm sao Cố Tư Thành có thể phản bội cô được, khi anh vừa nói chuyện với cô bằng giọng nói ấm áp cách đây không bao lâu?
Đường Hải Quỳnh vênh mặt lên:
"Điên? Tố Tố, mày mới là kẻ điên. Mày nên nhìn lại bản thân mình đi, tao mới thực sự là con gái của nhà họ Đường. Mày chiếm vị trí của tao lâu như vậy, Cố Tư Thành chỉ là món quà đền bù mà thôi."
Đường Tố Tố im lặng lắng nghe những lời mà Đường Hải Quỳnh xỉa xói. Hai mươi hai năm trước, hai đứa trẻ cùng sinh trong một bệnh viện.
Giống như trò đùa nghiệt ngã, cả hai bị ôm nhầm. Đường Tố Tố trở thành con gái của Đường gia, nhận đủ mọi yêu thương của người nhà.
Mà đứa trẻ còn lại là Tố Diệp, con gái cưng của nhà họ Cố. Chỉ có điều Tố Diệp không may mắn, đến năm sáu tuổi, ba mẹ Cố đều mất, để lại Tố Diệp và người anh trai ngớ ngẩn bị tống vào viện mồ côi.
Cho đến năm Đường Hải Quỳnh được mười hai tuổi. Cha mẹ đường đưa cô bé đến thăm viện mồ côi, vô tình gặp được Tố Diệp.
Máu mủ tình thâm cứ như vậy mà nhận ra nhau. Đường Hải Quỳnh nhìn thấy cha mẹ mình ôm một cô gái giống với họ, cùng đến bệnh viện khóc lóc lớn.
Sau đó, cô không còn là Đường Hải Quỳnh nữa.
"Mẹ, cái tên đó đáng lẽ ra thuộc về con."
"Con gái à, con nhường cho chị được không? Con bé chịu khổ nhiều năm…"
"Được!"
"Mẹ, con không muốn để người khác biết mình từng ở trong viện mồ côi đâu."
"Tố Tố, mẹ có thể…"
"Được!"
Mỗi lần Tố Diệp, à không, phải nói Đường Hải Quỳnh muốn cái gì, cô đều có thể cho cái đó.
Tên họ, thân phận, thành tích học tập.
Cô trở thành Đường Tố Tố, đứa con nuôi của nhà họ Đường.
Thực ra, cô từng tham lam muốn được có tình yêu thương của cha mẹ như lúc xưa. Nhưng dần dà, cũng phải chấp nhận sự thật.
Cô không phải con gái của họ, tại sao lại có thể nhận được tình yêu như máu mủ ruột già?
Nhưng thật không ngờ, người nuôi cô hàng chục năm trời lại có thể làm người ta lạnh lòng đến mức này.
Cô vẫn không nhìn Đường Hải Quỳnh, chỉ nhìn vào mẹ Đường.
"Mẹ, mẹ từng coi con là con gái của mình chưa?"
Bà khẽ ngẩn người, sau đó ánh mắt lại thể hiện rõ sự quyết tuyệt. Đường Tố Tố biết rằng, ván cờ này mình đã thua đến tan tác rồi.
Cô im lặng nghe bà nói.
"Tố Tố, Hải Quỳnh nói thật. Con bé có thai được ba tháng rồi, ngay cả Tư Thành cũng biết. Nếu con không tin, có thể xem thứ này."
Vừa nói, bà vừa đưa một tờ báo cáo cho Đường Tố Tố.
Nhìn thấy chữ ký trên đó, cô thấy mình như có kim châm đâm vào mắt.
Giấy khám thai, người thanh toán viện phí ghi tên Cố Tư Thành.
Có người đàn ông nào sẽ mang chị vợ đi khám thai không?
Tay phải nắm chặt, cô tự mình dối mình:
"Chỉ bằng một tờ giấy mà các người nghĩ rằng có thể lừa được tôi? Mấy trò này không phải quá trẻ con rồi đi!"
"Vậy cái này thì sao?"
Đường Hải Quỳnh cao giọng, vạch tay áo ra. Trên cổ tay trắng nõn của cô ta đeo một chiếc vòng huyết ngọc đẹp vô cùng.
Đồng tử trong mắt Đường Tố Tố co rụt lại.
Chiếc vòng này là vật gia truyền của nhà họ Cố. Cố Tư Thành từng lấy ra cho cô xem nhiều lần, nói rằng tương lai thứ này sẽ thuộc về cô.
Thì ra, tất cả chỉ là lừa gạt.
Cô lần nữa rút điện thoại ra, ấn số gọi cho anh.
Như mọi lần, cuộc gọi kết nối rất nhanh.
"Anh ngủ với cô ta rồi à?"
Câu đầu tiên, Đường Tố Tố hỏi rất ngắn gọn.
Cố Tư Thành có vẻ bị ngợp, mãi về sau mới lắp bắp:
"Tố Tố, nghe anh nói, hôm đó anh bị say rượu. Đến khi tỉnh lại, cô ta đã có mặt ở đó rồi."
"Anh còn có con với cô ta nữa!", Đường Tố Tố bật cười, nhưng lại như khóc.
Nếu như say rượu có thể giải thích, vậy việc anh đưa Đường Hải Quỳnh đi khám thai phải nói thế nào đây?
Đứa trẻ được ba tháng, anh giao ra vật đính ước nhưng cô không hề được biết. Lẽ nào phải đợi đến lúc hai người tiến vào lễ đường rồi, anh mới nói cho cô sao?
Cố Tư Thành hoảng sợ:
"Tố Tố, anh đang có một hạng mục quan trọng. Đợi anh về rồi nói với em có được không?"
Càng nghe, lòng Đường Tố Tố càng lạnh. Đường Hải Quỳnh đứng bên cạnh xem kịch vui, vẫn không ngừng mân mê chiếc vòng huyết ngọc kia.
Từng sự thật như kim chát vào ngực, cô gượng cười:
"Hay là, chúng ta chia tay đi."
Cố Tư Thành hét lên:
"Tố Tố, cấm em nói bậy đấy! Anh nhất định không buông tay đâu."
Từng ký ức xẹt qua não của Đường Tố Tố. Cô nhớ đến đêm điên cuồng của mình. Xem ra đây là ý trời rồi, hai người đều phản bội đối phương, tình cảm dù có hàn thế nào, cũng chẳng thể gắn được nữa.
"Thực ra em cũng có người khác rồi. Anh không cần tự trách đâu."
"Tố…"
Cố Tư Thành còn muốn nói gì nữa, nhưng cô đã tắt máy, còn cho anh vào danh sách đen.
Có những thứ không giải thích sẽ không thấy đau thương.
Giải quyết xong việc của Cố Tư Thành, cả người Đường Tố Tố đã không còn bất cứ sức lực nào. Cô nhìn từng góc một trong phòng khách, nơi mình đã sống hai mươi hai năm.
Mười hai năm hạnh phúc trong tiếng cười.
Mười năm âm thầm khóc đằng sau vẻ mặt vui tươi.
Bây giờ, tất cả đã chẳng còn gì quan trọng nữa. Cô lại bật ra một tiếng gọi.
"Mẹ!"
"..."
"Đây là lần cuối cùng, con nhường Cố Tư Thành cho cô ta. Sau này, con gái không thể báo hiếu mẹ được rồi. Từ nay tình cảm mẹ con ân đoạn nghĩa tuyệt, không hề liên quan đến nhau nữa."
Cô vừa nói, vừa lôi một chiếc kéo nhỏ vẫn thường mang trong túi xách ra. Kéo cắt vào tóc tạo thành từng tiếng "roạt… roạt…", trong đêm tối vô cùng chói tai.
Cả mẹ Đường lẫn Đường Hải Quỳnh đều lùi lại phía sau.
Những sợi tóc của cô rơi xuống sàn nhà, Đường Tố Tố lặp lại lần nữa:
"Ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên quan đến nhau nữa."
--------------------------------
Tác giả: Thân chào các bạn độc giả, mình là tác giả của truyện. Đây là truyện sáng tác, tác giả tuyên bố không chấp nhận để bất cứ bên thứ ba nào đăng tải tác phẩm này ngoài Readme/Findnovel. Đọc truyện có bản quyền thể hiện sự tôn trọng tối thiểu của các bạn dành cho tác giả và câu chuyện.
Mình hy vọng các bạn đều có những trải nghiệm tốt nhất trong cuốn truyện này. Tình yêu khắc cốt ghi tâm, chỉ một và duy nhất, dù thời gian có nghiệt ngã cũng không cách nào chia cắt nổi.
Lục Cẩn Ngôn, Đường Tố Tố sẽ lay động trái tim của bạn.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
P/s: Tác giả tự trả lời bình luận, các bạn nghĩ gì về truyện có thể thẳng thắn chia sẻ nhé. ❤
Chương 2 Công chúa hóa lọ lem
Bình luận facebook