Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6 Cô vẫn tráo trở như ngày xưa
Lưu Niên Trang Viên có hai cổng, một cổng mở ra đường Cảnh Hòa, một bên là đường Trường Xuân.
Đường Tố Tố vừa đến cổng sau, đã bị một thau nước bất ngờ đổ ập xuống người, mang theo rác rưởi và những thứ đồ bẩn thỉu. Mùi tanh nồng xộc vào mũi, khiến cô muốn nôn.
Nhà giàu có những cách nhục nhã người rất đặc biệt.
Cô nhìn thấy Nhậm Hạ Lan đang đứng cách đó mười mét nhìn mình với ánh mắt khinh miệt.
"Nhà họ Đường vì tiền tài bán con gái, xem ra cũng là hạng người đê tiện như nhau."
Đường Tố Tố không phản bác.
Hoàng Như và Đường Tư biết cô phải chịu những gì khi đến nhà họ Lục, nhưng để bảo vệ sự nghiệp của mình, vẫn đưa cô đến đây.
Thật ra gì tâm trạng của cô đã bình thản lắm rồi, không còn chút phập phồng khóc thương cho tình cảm gia đình nào nữa.
Ít nhất trong thời gian ở nhà họ Lục, cô nên để Nhậm Hạ Lan thấy mình là kẻ vô dụng, không thú vị thì hơn.
"Lục thiếu phu nhân, bà nói đúng."
Lục phu nhân lần đầu tiên cảm nhận được mình như đánh vào bông, chẳng sung sướng chút nào cả.p
Bà "hừ" lạnh:
"Cô nhớ lấy cho tôi, cô đến đây với tư cách người hầu cũng không bằng. Từ quản gia sẽ sắp xếp cho cô mọi việc. Để tôi xem cô còn cứng miệng được đến bao giờ."
Đường Tố Tô không nói gì thêm, chỉ quay sang quản gia Từ:
"Phiền quản gia chỉ dạy rồi. Tố Tố nguyện ý lắng nghe."
Không nhanh không chậm, không mặn không nhạt. Thái độ này càng làm Nhậm Hạ Lan cảm thấy chán ghét.
"Đê tiện! Rẻ tiền!"
Đợi đến lúc mọi người đều vào trong rồi, Đường Tố Tố mới biết điều đi theo Từ quản gia. Cô được sắp xếp ở gian nhà của người làm. Trong phòng đơn sơ, đến cả giường đều cố ý bị mang đi.
Dưới đất một manh chiếu rách cũng không có. May mà quần áo đã chuẩn bị sẵn.
Cũng không tệ lắm.
Từ quản gia nhìn Đường Tố Tố không chút cảm tình.
"Cô có năm phút để tẩy rửa thay quần áo, sau đó lên nhà chính gặp tôi."
Năm phút?
Chắc chắn đây cũng là một kiểu tra tấn người.
Đường Tố Tố không dám chậm trễ, vội vã vào trong nhà tắm cởi bộ quần áo bẩn của mình ra. Cô tính váy cưới nếu giặt đi, hoàn toàn có thể trải xuống dưới đất để nằm.
Cô gội qua đầu, còn lại chỉ có thời gian để tráng qua người. Nước mùa đông lạnh thấu xương, cả người tím lại, run lên.
Trên người cô rất hôi, phải dùng rất nhiều dầu gội đầu mới có thể bớt được.
"Còn một phút nữa, nếu như cô không xong thì trần truồng mà lên nhà chính đấy."
Từ quản gia nói đều đều, không có chút tình người nào. Đường Tố Tố cắn răng dội thêm một lần nước, mặc bộ quần áo bạc phếch của người làm đi ra ngoài.
Bên ngoài cũng đã trưa.
Nhậm Hạ Lan đang ngồi ở giữa nhà, phe phẩy quạt. Nhìn thấy cô bước vào, mắt bà ngay lập tức cau lại.
"Quỳ xuống!"
Từ quản gia đạp mạnh vào khoeo chân Đường Tố Tố, khiến cô ngã rạp xuống đất.
Cô chỉ ngồi bệt trên đất, nhất quyết không quỳ.
Tự tôn là thứ không thể nào mang ra trao đổi được.
Đợi đến ngày anh trai phẫu thuật xong rồi, cô sẽ đòi hết món nợ này trên người Đường Hải Quỳnh.
Nhậm Hạ Lan nhìn người đang ngồi trên đất một vòng, hừ lạnh:
"Cô làm mất phẩm giá của bộ quần áo này rồi đấy."
"Lục phu nhân dạy rất phải."
Thái độ co được duỗi được này của cô lại lần nữa khiến cho Nhậm Hạ Lan không biết phải nói sao.
Bà dứt khoát quay đi, không quan tâm nữa. Từ quản gia ra mặt:
"Công việc của cô bắt đầu từ bốn giờ sáng, chuẩn bị cơm cho người làm, cho chó của cậu chủ ăn và chăm sóc chúng, lau toàn bộ ba tầng nhà, cắt tỉa vườn tược, giặt toàn bộ quần áo của người làm bằng tay. Cô có ý kiến gì không?"
Đường Tố Tố lắng nghe thật kỹ, rút ra được mấy từ.
Người khác chăm lo cho chủ, cô hầu hạ người làm và chó.
Cũng đúng, nhà họ Lục làm sao có can đảm để giao việc liên quan đến mình cho cô? Mà để cô làm những việc cho những người làm khác, mới thực sự là hành động nhục nhã.
"Đã rõ!"
Đường Tố Tố trả lời một câu, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Sự bình tĩnh của cô làm cho Từ quản gia phải nhìn bằng con mắt khác.
"Nếu đã rõ rồi còn không đi làm đi! Đứng đây làm gì?"
Mặc dù mười năm trước đã không còn là thiên kim nhà họ Đường, nhưng Đường Tố Tố chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này.
Trời mùa đông lạnh giá, cô giặt quần áo đến mức cóng cả tay lại.
Mấy người làm cứ hai ba phút lại ném thêm một bộ quần áo vào.
Thực sự muốn mượn uy danh của Từ quản gia để có thể ngồi lên đầu cô.
Đường Tố Tố dừng tay lại, gượng cười.
"Hà cớ gì phải làm vậy đâu các dì? Hôm nay tôi là người hầu, nhưng vẫn mang trên người thân phận thiếu phu nhân. Nếu cả đời này tôi không xoay mình được đã đành, nếu như tôi…"
Đám người nhớ đến khuôn mặt lạnh như băng của Lục Cẩn Ngôn, rùng mình.
Tại sao họ lại quên dù sao đi chăng nữa người phụ nữ này cũng là vợ của cậu chủ cơ chứ?
Nếu cô có cơ hội xoay mình, sợ là sẽ nhớ chuyện này đến hết đời.
Nhưng cũng có người không hề bị lừa:
"Cô gạt ai? Cô thậm chí còn chẳng có cơ hội gặp mặt cậu chủ nữa. Mà dù có đi chăng nữa, cậu ấy sẽ bảo vệ cho người đâm bị thương em gái mình sao?"
Đường Tố Tố vẫn không ngừng tay, vắt thêm được một chiếc áo.
"Bắt nạt tôi trăm hại chẳng có một lợi. Các người cũng nên nhớ thật kĩ, làm gì cũng nên để lại đường lui cho riêng mình. Nếu có ngày tôi khiến Lục tổng say mê mình không rời, đến lúc đấy người phải khóc là các vị đây rồi. Dù gì đi chăng nữa, lời nói bên gối bao giờ cũng thật dễ dàng."
Mọi người im lặng, hít sâu một hơi.
Đường Tố Tố biết rằng mình chẳng có bản lĩnh để có thể nắm lấy lòng của Lục Cẩn Ngôn, nhưng lại có thể dùng vài lời khiến người khác phải đề phòng mình.
Ít nhất có thể khiến cho bản thân thư thả mấy phút đồng hồ.
Cô cuối cùng cũng nhân cơ hội này mà giặt xong chiếc áo cuối cùng. Cô đứng dậy, tươi cười:
"Cảm ơn các vị thương xót. Tố Tố đi trước."
Mọi người vẫn không phản ứng gì cả. Đến lúc này, Đường Tố bắt đầu cảm thấy không đúng.
Hình như không khí có chút lành lạnh thì phải.
Cô quay đầu lại, bắt gặp được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Con ngươi người đó lóe lên như đang mong chờ cô làm sao mới có thể khiến mình say mê không rời.
Đường Tố Tố nuốt một ngụm nước bọt khan, kêu lên hai tiếng:
"Lục… Lục tổng?"
Lục Cẩn Ngôn nhìn cô gái trước mặt. Sắc mặt trắng bệch do thiếu dinh dưỡng, lại thêm làm việc quá độ. Nhưng tất cả những điều đó cũng không có cách nào làm lu mờ đi sự tao nhã của cô.
Đường Tố Tố rất đẹp, không phải đẹp sắc sảo giàu tính xâm lược, mà là kiểu con gái nhà quý tộc thanh lịch cao sang, mỗi cái nhăn máy đều phong tình, ý vị.
Nhưng anh nhớ đến những lời mà cô nói khi nãy, chỉ thấy buồn cười.
"Cô vẫn giống hệt như ngày xưa, bản tính tráo trở không biết xấu hổ."
Đường Tố Tố vừa đến cổng sau, đã bị một thau nước bất ngờ đổ ập xuống người, mang theo rác rưởi và những thứ đồ bẩn thỉu. Mùi tanh nồng xộc vào mũi, khiến cô muốn nôn.
Nhà giàu có những cách nhục nhã người rất đặc biệt.
Cô nhìn thấy Nhậm Hạ Lan đang đứng cách đó mười mét nhìn mình với ánh mắt khinh miệt.
"Nhà họ Đường vì tiền tài bán con gái, xem ra cũng là hạng người đê tiện như nhau."
Đường Tố Tố không phản bác.
Hoàng Như và Đường Tư biết cô phải chịu những gì khi đến nhà họ Lục, nhưng để bảo vệ sự nghiệp của mình, vẫn đưa cô đến đây.
Thật ra gì tâm trạng của cô đã bình thản lắm rồi, không còn chút phập phồng khóc thương cho tình cảm gia đình nào nữa.
Ít nhất trong thời gian ở nhà họ Lục, cô nên để Nhậm Hạ Lan thấy mình là kẻ vô dụng, không thú vị thì hơn.
"Lục thiếu phu nhân, bà nói đúng."
Lục phu nhân lần đầu tiên cảm nhận được mình như đánh vào bông, chẳng sung sướng chút nào cả.p
Bà "hừ" lạnh:
"Cô nhớ lấy cho tôi, cô đến đây với tư cách người hầu cũng không bằng. Từ quản gia sẽ sắp xếp cho cô mọi việc. Để tôi xem cô còn cứng miệng được đến bao giờ."
Đường Tố Tô không nói gì thêm, chỉ quay sang quản gia Từ:
"Phiền quản gia chỉ dạy rồi. Tố Tố nguyện ý lắng nghe."
Không nhanh không chậm, không mặn không nhạt. Thái độ này càng làm Nhậm Hạ Lan cảm thấy chán ghét.
"Đê tiện! Rẻ tiền!"
Đợi đến lúc mọi người đều vào trong rồi, Đường Tố Tố mới biết điều đi theo Từ quản gia. Cô được sắp xếp ở gian nhà của người làm. Trong phòng đơn sơ, đến cả giường đều cố ý bị mang đi.
Dưới đất một manh chiếu rách cũng không có. May mà quần áo đã chuẩn bị sẵn.
Cũng không tệ lắm.
Từ quản gia nhìn Đường Tố Tố không chút cảm tình.
"Cô có năm phút để tẩy rửa thay quần áo, sau đó lên nhà chính gặp tôi."
Năm phút?
Chắc chắn đây cũng là một kiểu tra tấn người.
Đường Tố Tố không dám chậm trễ, vội vã vào trong nhà tắm cởi bộ quần áo bẩn của mình ra. Cô tính váy cưới nếu giặt đi, hoàn toàn có thể trải xuống dưới đất để nằm.
Cô gội qua đầu, còn lại chỉ có thời gian để tráng qua người. Nước mùa đông lạnh thấu xương, cả người tím lại, run lên.
Trên người cô rất hôi, phải dùng rất nhiều dầu gội đầu mới có thể bớt được.
"Còn một phút nữa, nếu như cô không xong thì trần truồng mà lên nhà chính đấy."
Từ quản gia nói đều đều, không có chút tình người nào. Đường Tố Tố cắn răng dội thêm một lần nước, mặc bộ quần áo bạc phếch của người làm đi ra ngoài.
Bên ngoài cũng đã trưa.
Nhậm Hạ Lan đang ngồi ở giữa nhà, phe phẩy quạt. Nhìn thấy cô bước vào, mắt bà ngay lập tức cau lại.
"Quỳ xuống!"
Từ quản gia đạp mạnh vào khoeo chân Đường Tố Tố, khiến cô ngã rạp xuống đất.
Cô chỉ ngồi bệt trên đất, nhất quyết không quỳ.
Tự tôn là thứ không thể nào mang ra trao đổi được.
Đợi đến ngày anh trai phẫu thuật xong rồi, cô sẽ đòi hết món nợ này trên người Đường Hải Quỳnh.
Nhậm Hạ Lan nhìn người đang ngồi trên đất một vòng, hừ lạnh:
"Cô làm mất phẩm giá của bộ quần áo này rồi đấy."
"Lục phu nhân dạy rất phải."
Thái độ co được duỗi được này của cô lại lần nữa khiến cho Nhậm Hạ Lan không biết phải nói sao.
Bà dứt khoát quay đi, không quan tâm nữa. Từ quản gia ra mặt:
"Công việc của cô bắt đầu từ bốn giờ sáng, chuẩn bị cơm cho người làm, cho chó của cậu chủ ăn và chăm sóc chúng, lau toàn bộ ba tầng nhà, cắt tỉa vườn tược, giặt toàn bộ quần áo của người làm bằng tay. Cô có ý kiến gì không?"
Đường Tố Tố lắng nghe thật kỹ, rút ra được mấy từ.
Người khác chăm lo cho chủ, cô hầu hạ người làm và chó.
Cũng đúng, nhà họ Lục làm sao có can đảm để giao việc liên quan đến mình cho cô? Mà để cô làm những việc cho những người làm khác, mới thực sự là hành động nhục nhã.
"Đã rõ!"
Đường Tố Tố trả lời một câu, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Sự bình tĩnh của cô làm cho Từ quản gia phải nhìn bằng con mắt khác.
"Nếu đã rõ rồi còn không đi làm đi! Đứng đây làm gì?"
Mặc dù mười năm trước đã không còn là thiên kim nhà họ Đường, nhưng Đường Tố Tố chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này.
Trời mùa đông lạnh giá, cô giặt quần áo đến mức cóng cả tay lại.
Mấy người làm cứ hai ba phút lại ném thêm một bộ quần áo vào.
Thực sự muốn mượn uy danh của Từ quản gia để có thể ngồi lên đầu cô.
Đường Tố Tố dừng tay lại, gượng cười.
"Hà cớ gì phải làm vậy đâu các dì? Hôm nay tôi là người hầu, nhưng vẫn mang trên người thân phận thiếu phu nhân. Nếu cả đời này tôi không xoay mình được đã đành, nếu như tôi…"
Đám người nhớ đến khuôn mặt lạnh như băng của Lục Cẩn Ngôn, rùng mình.
Tại sao họ lại quên dù sao đi chăng nữa người phụ nữ này cũng là vợ của cậu chủ cơ chứ?
Nếu cô có cơ hội xoay mình, sợ là sẽ nhớ chuyện này đến hết đời.
Nhưng cũng có người không hề bị lừa:
"Cô gạt ai? Cô thậm chí còn chẳng có cơ hội gặp mặt cậu chủ nữa. Mà dù có đi chăng nữa, cậu ấy sẽ bảo vệ cho người đâm bị thương em gái mình sao?"
Đường Tố Tố vẫn không ngừng tay, vắt thêm được một chiếc áo.
"Bắt nạt tôi trăm hại chẳng có một lợi. Các người cũng nên nhớ thật kĩ, làm gì cũng nên để lại đường lui cho riêng mình. Nếu có ngày tôi khiến Lục tổng say mê mình không rời, đến lúc đấy người phải khóc là các vị đây rồi. Dù gì đi chăng nữa, lời nói bên gối bao giờ cũng thật dễ dàng."
Mọi người im lặng, hít sâu một hơi.
Đường Tố Tố biết rằng mình chẳng có bản lĩnh để có thể nắm lấy lòng của Lục Cẩn Ngôn, nhưng lại có thể dùng vài lời khiến người khác phải đề phòng mình.
Ít nhất có thể khiến cho bản thân thư thả mấy phút đồng hồ.
Cô cuối cùng cũng nhân cơ hội này mà giặt xong chiếc áo cuối cùng. Cô đứng dậy, tươi cười:
"Cảm ơn các vị thương xót. Tố Tố đi trước."
Mọi người vẫn không phản ứng gì cả. Đến lúc này, Đường Tố bắt đầu cảm thấy không đúng.
Hình như không khí có chút lành lạnh thì phải.
Cô quay đầu lại, bắt gặp được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Con ngươi người đó lóe lên như đang mong chờ cô làm sao mới có thể khiến mình say mê không rời.
Đường Tố Tố nuốt một ngụm nước bọt khan, kêu lên hai tiếng:
"Lục… Lục tổng?"
Lục Cẩn Ngôn nhìn cô gái trước mặt. Sắc mặt trắng bệch do thiếu dinh dưỡng, lại thêm làm việc quá độ. Nhưng tất cả những điều đó cũng không có cách nào làm lu mờ đi sự tao nhã của cô.
Đường Tố Tố rất đẹp, không phải đẹp sắc sảo giàu tính xâm lược, mà là kiểu con gái nhà quý tộc thanh lịch cao sang, mỗi cái nhăn máy đều phong tình, ý vị.
Nhưng anh nhớ đến những lời mà cô nói khi nãy, chỉ thấy buồn cười.
"Cô vẫn giống hệt như ngày xưa, bản tính tráo trở không biết xấu hổ."
Bình luận facebook