Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-133
Chương 133 Là tình cảm hay là cảm kích
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Mặc dù Thái hậu cảm thấy hắn là lạ chỗ nào, nhưng vẫn vui trở lai.
Bà ta vốn định trực tiếp tứ hôn, nhưng Ninh Úc đột nhiên nhường bước khiến bà ta bị cuốn theo: "Đúng là ý này, việc này à... cứ để hoàng tổ mẫu thu xếp đi! Người già rồi nên thích tác hợp cho nhân duyên của tiểu nhi nữ, có điều cô nương này thật sự rất tốt, cháu gặp thì biết!”
Bà ta cười tủm tỉm kết luận, mà Ninh Úc lắng nghe, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Gặp cũng được, nhưng nếu trong thời gian này xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chỉ có thể nói hắn không có diễm phúc này thôi...
Người thích?
Lời của Hoàng hậu khiến Ninh Giác có phần đau thương.
"Mẫu hậu, tâm ý con đã quyết rồi, việc này... Đợi nhi thần xong việc trở về rồi nói”
Nói xong, Ninh Giác chuẩn bị rời đi, nhưng làm sao Hoàng hậu lại chịu được?
Bà ta bước mấy bước đến trước mặt Ninh Giác, tâm tư lướt nhanh, cuối cùng nhìn hắn ta vô cùng đau thương nói.
“Trong lòng ta biết con thương Y Nhi, nhưng người chết không thể sống lại, sớm muộn gì con cũng phải thành hôn sinh con...”
Nói đến Ninh Tương Y, hai mắt Ninh Giác sáng lên: “Mẫu hậu, Y Nhi không chết... Nàng đến kinh thành rồi!"
Lời của hắn khiến Hoàng hậu kinh hãi! Không ngờ Ninh Tương Y lại không chết!
Cảm xúc trong lòng bà ta cuồn cuộn mãnh liệt!
Bảo sao, chính vì Ninh Tương Y không chết, con trai bà ta mới tỉnh táo lại nhanh như vậy, chính vì nàng không chết, Giác Nhi mới... không muốn thành hôn!
Nghĩ đến đài, các mặt Hoàng hậu hết sức khó coi, bàn về tình, bà ta và hoàng nhi nợ Ninh Tương Y rất nhiêu, nhưng bà ta không muốn dùng một đứa con trai để báo đáp lại án tình này!
Ninh Giác nghĩ đến Ninh Tương Y, cấm giác cá người sống lại,
hắn cười, nét mặt dịu dàng.
“Mẫu hậu cũng rất cảm kích Y Nhi đúng không? Như vậy nhất dịnh phải giữ bí mật này.."
Hoàng hậu há miệng, khó khăn gật đầu, lúc này bà ta nhìn Ninh Giác, có mấy lời đã đến lúc nói rö.
"Giác Nhi, trong lòng mâu hậu biết con cũng rất cảm kích Ninh Tương Y, đây là điều bình thường, có điều... Có đôi khi con người không thể hòa cảm kích và tình cảm vào làm một... Con có ro điểm này không?"
Ninh Giác nghe vậy, nhìn Hoàng hậu, nét mặt dần nhạt đi... Khi han không cười, ánh mắt nhìn người khác hơi âm träm, đây là tình huống sau khi khỏi bệnh mới có,
“Mẫu hậu có ý gì?"
Hoàng hậu bị ánh mắt của hắn ta ép lùi mấy bước, ngồi trên ngai phượng, nét mặt nghiêm trọng, hồi lâu mới thấp giọng nói.
“Mẫu hậu có ý gì... Con không hiểu sao?”
Ninh Giác đứng thẳng, nhìn vào mắt Hoàng hậu, khẽ lắc đầu.
"Con không hiểu."
"Giác Nhi!" Hoàng hậu nhức đầu ôm trán, thở dài nói: "Con! Có phải con thích Ninh Tương Y không?!"
Đã tưởng tượng tình huống này rất nhiều lần, cũng đã nghĩ đến vô số lời ứng phó, chờ đến lúc thật sự đối mặt, Ninh Giác cũng bình thường trở lại.
Hắn ta gần như gật đầu không chút nghĩ ngợi: "Vâng."
Hình như cảm thấy mình biểu đạt chưa đủ rõ ràng, hắn ta còn lặp lại: “Con thích nàng” Hình như còn ngại sự đả kích này chưa đủ, chỉ cần vừa nghĩ tới nét mặt vui cười giận dữ của Ninh Tương Y, hắn ta đã cảm thấy hạnh phúc từ đáy lòng, đuôi lông mày cũng mềm mại giãn ra, trong giọng nói ôn hòa tràn ngập dịu dàng và ngọt ngào.
"Có lẽ nói thích còn chưa đúng... Con yêu nàng!”
Nói xong, hắn ta ngước mắt nhìn thái độ của Hoàng hậu, hình như chờ mong bà ta sẽ đồng ý với hắn ta.
Cho dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng thật sự nghe hån ta nói vậy, Hoàng hậu cảm giác trời sắp sụp!
Vừa nghĩ tới Ninh Tương Y xuất hiện ở đây, với sự yêu thích của Hoàng để với nàng, thể nào nàng cũng thoát được một kiếp, là không chừng còn gặp phúc trong họa lại trở thành công chúa lần nữa cũng khó nói!
Như vậy con trai thích muội muội ruột của mình sẽ thế nào?
Không không không... Cho dù Ninh Tương Y không phải con ruột của Hoàng đế, thế nhưng chỉ cần Hoàng đế công nhận nàng, như vậy nàng chính là công chúa hàng thật giá thật, khắp thiên hạ đều sẽ công nhận nàng, sẽ coi nàng như muội muội của Thái tử, mà tuyệt đối không thể nào là thể tử của Thái tử.
Lại vừa nghĩ tới thanh danh tốt vang xa của Ninh Tương Y, trên trán Hoàng hậu đầy mồ hôi lạnh, một khi tình cảm của Ninh Giác bị người đời biết, Ninh Tương Y có gặp xui hay không bà ta không biết, nhưng những hoàng tử đang nhăm nhe nhất định sẽ nuốt sống con trai! Ngay cả xương cũng không thừa!
Trong nội tâm bà ta còn sót lại chút hi vọng, cầu xin lại chờ đợi nhìn Ninh Giác, run giọng hỏi.
Giác Nhi, ta biết Y Nhi rất tốt với con, con rất cảm động, thậm chí cũng sẽ có ấn tượng tốt, nhưng hảo cảm này khác với tình cảm, chưa chắc đã là tình yêu... Con...”
"Con phân biệt rất rõ."
Giọng nói ung dung của Ninh Giác đập vỡ từng chút tia may mắn cuối cùng của Hoàng hậu.
Ninh Úc nhìn Hoàng hậu, lại như nhìn thấy người khác xuyên qua bà ta, khóe môi mang theo ý cười, nói khẽ.
"Chuyện tham ô năm đó, văn võ bá quan đứng về phía đối lập với
con, tất cả mọi người muốn lật đổ con, mẫu hậu, và cả Lưu gia, mà chỉ có nàng... vì ngày thường con có chút chiếu cố nàng mà cầu xin vì con, cuối cùng bị phụ hoàng tước đoạt vị phân" "Sau đó âm mưu quỷ kế kéo dài liên tiếp, bản án cũ lúc trước bị lật ra, đến mức vị trí Hoàng hậu của mẫu hậu tràn ngập nguy hiểm, mà con cầu xin, phụ hoàng lại nói câu người người có thể tranh hoàng vị... Con không còn cách nào nữa, chúng bạn xa lánh, lại mất hết can đảm... Là Y Nhi chăm sóc con, an ủi con, cuối cùng còn bày mưu tính kế vì con, tạo nên một vùng trời mới!”
Thời gian sửa kênh đào lâu cỡ nào, nếu như không phải vì con, Y Nhi hoàn toàn không cần thiết lấy thứ người người nhăm nhe ra! Nếu không phải vì chiếm cứ một chỗ cắm dùi để con có thể sớm ngày sửa kênh hồi kinh, nàng đã không cần làm như thế!”
"Cuối cùng lấy thứ đó ra, phụ hoàng giận dữ, mà con lại bị thương tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có nàng kiên trì đả thông đường thủy, để con đi thuyền hồi kinh, chỉ sợ con đã sớm chết trên đường rồi! Nếu không nhờ nàng giả chết, vơ hết tội vào người, phụ hoàng sẽ không vì áy náy mà dễ dàng tha cho con, nếu không phải nhờ, nếu không nhờ nàng...”
Những ký ức này vốn nên đau khổ, là long đong và trắc trở khó mà vượt qua trong đời hắn, nhưng bởi vì có nàng, mà chuyện nào cũng ngọt ngào, đều là chứng minh nàng từng nỗ lực vì hắn, là ký ức đáng để hắn khắc sâu!
Cả trái tim Ninh Giác như được ủ trong nước ấm, hơi ấm như tràn ra, nỗi hạnh phúc đó khiến hắn thở dài.
"Nếu không có nàng... sẽ không có con của nhày hôm nay, dù sao... tim con cũng là máu thịt, thực sự không cách nào không rung động vì nàng. Con đã thử kháng cự, không tìm nàng, không nói chuyện với nàng, không gặp nàng!”
Nghĩ tới nỗi thống khổ lúc trước vì tránh nàng không gặp nàng,
thật sự ngày nào tim cũng như bị dao cứa! "Con thật sự từng thử rồi... Nhưng con thất bại, con không có cách nào không nghĩ đến nàng, không có cách nào không thấy nàng, càng không có cách nào không yêu nàng! Nếu như tất cả những điều này không được coi là yêu, vậy con muốn hỏi mẫu hậu, rốt cuộc thế nào mới là yêu? Là thế nào!"
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Mặc dù Thái hậu cảm thấy hắn là lạ chỗ nào, nhưng vẫn vui trở lai.
Bà ta vốn định trực tiếp tứ hôn, nhưng Ninh Úc đột nhiên nhường bước khiến bà ta bị cuốn theo: "Đúng là ý này, việc này à... cứ để hoàng tổ mẫu thu xếp đi! Người già rồi nên thích tác hợp cho nhân duyên của tiểu nhi nữ, có điều cô nương này thật sự rất tốt, cháu gặp thì biết!”
Bà ta cười tủm tỉm kết luận, mà Ninh Úc lắng nghe, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Gặp cũng được, nhưng nếu trong thời gian này xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chỉ có thể nói hắn không có diễm phúc này thôi...
Người thích?
Lời của Hoàng hậu khiến Ninh Giác có phần đau thương.
"Mẫu hậu, tâm ý con đã quyết rồi, việc này... Đợi nhi thần xong việc trở về rồi nói”
Nói xong, Ninh Giác chuẩn bị rời đi, nhưng làm sao Hoàng hậu lại chịu được?
Bà ta bước mấy bước đến trước mặt Ninh Giác, tâm tư lướt nhanh, cuối cùng nhìn hắn ta vô cùng đau thương nói.
“Trong lòng ta biết con thương Y Nhi, nhưng người chết không thể sống lại, sớm muộn gì con cũng phải thành hôn sinh con...”
Nói đến Ninh Tương Y, hai mắt Ninh Giác sáng lên: “Mẫu hậu, Y Nhi không chết... Nàng đến kinh thành rồi!"
Lời của hắn khiến Hoàng hậu kinh hãi! Không ngờ Ninh Tương Y lại không chết!
Cảm xúc trong lòng bà ta cuồn cuộn mãnh liệt!
Bảo sao, chính vì Ninh Tương Y không chết, con trai bà ta mới tỉnh táo lại nhanh như vậy, chính vì nàng không chết, Giác Nhi mới... không muốn thành hôn!
Nghĩ đến đài, các mặt Hoàng hậu hết sức khó coi, bàn về tình, bà ta và hoàng nhi nợ Ninh Tương Y rất nhiêu, nhưng bà ta không muốn dùng một đứa con trai để báo đáp lại án tình này!
Ninh Giác nghĩ đến Ninh Tương Y, cấm giác cá người sống lại,
hắn cười, nét mặt dịu dàng.
“Mẫu hậu cũng rất cảm kích Y Nhi đúng không? Như vậy nhất dịnh phải giữ bí mật này.."
Hoàng hậu há miệng, khó khăn gật đầu, lúc này bà ta nhìn Ninh Giác, có mấy lời đã đến lúc nói rö.
"Giác Nhi, trong lòng mâu hậu biết con cũng rất cảm kích Ninh Tương Y, đây là điều bình thường, có điều... Có đôi khi con người không thể hòa cảm kích và tình cảm vào làm một... Con có ro điểm này không?"
Ninh Giác nghe vậy, nhìn Hoàng hậu, nét mặt dần nhạt đi... Khi han không cười, ánh mắt nhìn người khác hơi âm träm, đây là tình huống sau khi khỏi bệnh mới có,
“Mẫu hậu có ý gì?"
Hoàng hậu bị ánh mắt của hắn ta ép lùi mấy bước, ngồi trên ngai phượng, nét mặt nghiêm trọng, hồi lâu mới thấp giọng nói.
“Mẫu hậu có ý gì... Con không hiểu sao?”
Ninh Giác đứng thẳng, nhìn vào mắt Hoàng hậu, khẽ lắc đầu.
"Con không hiểu."
"Giác Nhi!" Hoàng hậu nhức đầu ôm trán, thở dài nói: "Con! Có phải con thích Ninh Tương Y không?!"
Đã tưởng tượng tình huống này rất nhiều lần, cũng đã nghĩ đến vô số lời ứng phó, chờ đến lúc thật sự đối mặt, Ninh Giác cũng bình thường trở lại.
Hắn ta gần như gật đầu không chút nghĩ ngợi: "Vâng."
Hình như cảm thấy mình biểu đạt chưa đủ rõ ràng, hắn ta còn lặp lại: “Con thích nàng” Hình như còn ngại sự đả kích này chưa đủ, chỉ cần vừa nghĩ tới nét mặt vui cười giận dữ của Ninh Tương Y, hắn ta đã cảm thấy hạnh phúc từ đáy lòng, đuôi lông mày cũng mềm mại giãn ra, trong giọng nói ôn hòa tràn ngập dịu dàng và ngọt ngào.
"Có lẽ nói thích còn chưa đúng... Con yêu nàng!”
Nói xong, hắn ta ngước mắt nhìn thái độ của Hoàng hậu, hình như chờ mong bà ta sẽ đồng ý với hắn ta.
Cho dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng thật sự nghe hån ta nói vậy, Hoàng hậu cảm giác trời sắp sụp!
Vừa nghĩ tới Ninh Tương Y xuất hiện ở đây, với sự yêu thích của Hoàng để với nàng, thể nào nàng cũng thoát được một kiếp, là không chừng còn gặp phúc trong họa lại trở thành công chúa lần nữa cũng khó nói!
Như vậy con trai thích muội muội ruột của mình sẽ thế nào?
Không không không... Cho dù Ninh Tương Y không phải con ruột của Hoàng đế, thế nhưng chỉ cần Hoàng đế công nhận nàng, như vậy nàng chính là công chúa hàng thật giá thật, khắp thiên hạ đều sẽ công nhận nàng, sẽ coi nàng như muội muội của Thái tử, mà tuyệt đối không thể nào là thể tử của Thái tử.
Lại vừa nghĩ tới thanh danh tốt vang xa của Ninh Tương Y, trên trán Hoàng hậu đầy mồ hôi lạnh, một khi tình cảm của Ninh Giác bị người đời biết, Ninh Tương Y có gặp xui hay không bà ta không biết, nhưng những hoàng tử đang nhăm nhe nhất định sẽ nuốt sống con trai! Ngay cả xương cũng không thừa!
Trong nội tâm bà ta còn sót lại chút hi vọng, cầu xin lại chờ đợi nhìn Ninh Giác, run giọng hỏi.
Giác Nhi, ta biết Y Nhi rất tốt với con, con rất cảm động, thậm chí cũng sẽ có ấn tượng tốt, nhưng hảo cảm này khác với tình cảm, chưa chắc đã là tình yêu... Con...”
"Con phân biệt rất rõ."
Giọng nói ung dung của Ninh Giác đập vỡ từng chút tia may mắn cuối cùng của Hoàng hậu.
Ninh Úc nhìn Hoàng hậu, lại như nhìn thấy người khác xuyên qua bà ta, khóe môi mang theo ý cười, nói khẽ.
"Chuyện tham ô năm đó, văn võ bá quan đứng về phía đối lập với
con, tất cả mọi người muốn lật đổ con, mẫu hậu, và cả Lưu gia, mà chỉ có nàng... vì ngày thường con có chút chiếu cố nàng mà cầu xin vì con, cuối cùng bị phụ hoàng tước đoạt vị phân" "Sau đó âm mưu quỷ kế kéo dài liên tiếp, bản án cũ lúc trước bị lật ra, đến mức vị trí Hoàng hậu của mẫu hậu tràn ngập nguy hiểm, mà con cầu xin, phụ hoàng lại nói câu người người có thể tranh hoàng vị... Con không còn cách nào nữa, chúng bạn xa lánh, lại mất hết can đảm... Là Y Nhi chăm sóc con, an ủi con, cuối cùng còn bày mưu tính kế vì con, tạo nên một vùng trời mới!”
Thời gian sửa kênh đào lâu cỡ nào, nếu như không phải vì con, Y Nhi hoàn toàn không cần thiết lấy thứ người người nhăm nhe ra! Nếu không phải vì chiếm cứ một chỗ cắm dùi để con có thể sớm ngày sửa kênh hồi kinh, nàng đã không cần làm như thế!”
"Cuối cùng lấy thứ đó ra, phụ hoàng giận dữ, mà con lại bị thương tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có nàng kiên trì đả thông đường thủy, để con đi thuyền hồi kinh, chỉ sợ con đã sớm chết trên đường rồi! Nếu không nhờ nàng giả chết, vơ hết tội vào người, phụ hoàng sẽ không vì áy náy mà dễ dàng tha cho con, nếu không phải nhờ, nếu không nhờ nàng...”
Những ký ức này vốn nên đau khổ, là long đong và trắc trở khó mà vượt qua trong đời hắn, nhưng bởi vì có nàng, mà chuyện nào cũng ngọt ngào, đều là chứng minh nàng từng nỗ lực vì hắn, là ký ức đáng để hắn khắc sâu!
Cả trái tim Ninh Giác như được ủ trong nước ấm, hơi ấm như tràn ra, nỗi hạnh phúc đó khiến hắn thở dài.
"Nếu không có nàng... sẽ không có con của nhày hôm nay, dù sao... tim con cũng là máu thịt, thực sự không cách nào không rung động vì nàng. Con đã thử kháng cự, không tìm nàng, không nói chuyện với nàng, không gặp nàng!”
Nghĩ tới nỗi thống khổ lúc trước vì tránh nàng không gặp nàng,
thật sự ngày nào tim cũng như bị dao cứa! "Con thật sự từng thử rồi... Nhưng con thất bại, con không có cách nào không nghĩ đến nàng, không có cách nào không thấy nàng, càng không có cách nào không yêu nàng! Nếu như tất cả những điều này không được coi là yêu, vậy con muốn hỏi mẫu hậu, rốt cuộc thế nào mới là yêu? Là thế nào!"
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Bình luận facebook