Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-181
Chương 181 Thả dây dài câu cá
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Chỉ chốc lát sau, tai nàng khẽ cử động, lật đật thu dọn tất cả mọi thứ, ra hiệu bằng mắt cho Tiêu Uyên... có người đến!
Người kia do dự ở cửa ra vào một lát mới hỏi: “Vương gia vẫn ổn chứ a?”
Lúc này, cửa mở ra, khuôn mặt Tiêu Uyên không có cảm xúc gì, hắn khoác áo lụa mỏng, trên người là dấu vết không che giấu được, hai mắt trống rỗng, dáng vẻ như đã chấp nhận. “Vương gia ngủ rồi, muốn ta đưa cái này cho ngươi, bảo người đi làm một chuyện."
Người kia sững sờ, nhận lấy lệnh bài, nói: “Người canh phòng trước đó đâu?"
Tiêu Uyên cười nhạt: “Phái đi rồi, lẽ nào vương gia muốn làm gì cũng cần ngươi cho phép?"
Thấy người kia chần chờ, Tiêu Uyên hơi mất kiên nhẫn nghiêng người: “Không tin thì người tự đi hỏi đi."
Nói rồi, hắn hơi mệt mỏi lui qua một bên, dựa vào khung cửa. "Thuộc hạ không dám!"
Người kia nghe thấy hắn nói như vậy xong, tin hơn phân nửa, thái độ ngoan ngoãn lại. "Không biết vương gia muốn thuộc hạ đi làm gì?"
Tiêu Uyên không nhìn hắn ta, yếu ớt nói: “Cũng không có gì, chỉ là bảo ngươi đi tìm vị phụ hoàng tốt của ta, nói cho người biết, giao dịch ngựa hết hiệu lực." "Cái này?" Trên khuôn mặt thô kệch của hắn ta có chút chần chờ, trong lòng suy nghĩ, rõ ràng đã thương lượng xong chuyện này rồi, sao còn lật lọng chứ?
Nghĩ đến đây, hắn ta nhìn qua Tiêu Uyên, có lẽ là tân sủng của vương gia nói gì đó, cho nên vương gia giận dữ vì hồng nhan chăng?
Tiêu Uyên lạnh lùng nhìn hắn ta: "Có vấn đề gì không?" "Không có, thuộc hạ đi làm ngay!” “Nhớ kỹ! Chuyện này, chỉ có thể nói cho phụ hoàng “Rõ!”
Kim Đường điện.
Lúc Tiêu Thắng bị lôi ra khỏi vòng tay dịu dàng còn hết sức bất mãn, nhưng nghe thấy là người của Lỗ Tra, ông ta vẫn tiếp kiến, kết quả vừa nghe xong, lập tức tức sùi bọt mép! “Vương gia các ngươi có ý gì! Đã bàn xong điều kiện rồi sao còn lật
Vì hợp tác vui vẻ, ông ta còn đưa cả con trai mình lên giường hắn ta, hắn ta ăn rồi còn muốn đổi ý hay sao?
Nói xong, ông ta cũng lười so đo với một hạ nhân, nổi giận đùng đùng đi Hành Vân cung.
Lúc này Tiêu Uyên đã mặc y phục xong, Ninh Tương Y kéo rèm xuống, để người ngoài không thấy rõ tình huống bên trong.
Chỉ ít lúc Tiêu Thắng đi vào, chỉ có thấy hai bóng người trong rèm trướng, một mình ông ta đi đến, nổi giận đùng đùng nói. "Ngươi có ý gì?"
Không ngờ người trả lời ông ta lại là Tiêu Uyên, hắn đi từng bước ra khỏi rèm che, nhìn Tiêu Thắng, trong mắt là ngọn lửa hừng hực!
Hắn cười nhạt. “Phụ hoàng! Chính là ý trên mặt chữ đó, Lỗ Tra cảm thấy dùng ngựa làm giao dịch quá thiệt thòi, muốn đổi quân cờ khác với người!”
Sự xuất hiện của Tiêu Uyên khiến Tiêu Thắng hơi chột dạ lui lại, hơn nữa dáng vẻ của Tiêu Uyên bây giờ thực sự dọa người, trong mắt là lửa giận và căm hận! Như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, tìm ông ta đòi mạng!
Nhìn thấy những dấu vết mập mờ trên lồng ngực trần trụi của hắn, Tiêu Thắng vội xoay người không dám nhìn, chỉ nói với người trên giường: "Đổi quân cờ khác?! Không có khả năng! Chỉ có thể là ngựa, hơn nữa nhất định phải là chiến mã! Nếu không không có gì để nói hết!"
Tiêu Uyên liên tục cười nhạt: “Cho nên phụ hoàng thấy sự lấy ta đổi ngựa à? Thật đúng là... Không biết liêm si!"
Lời của hắn như một cái tát, tát mạnh vào mặt Tiêu Thắng! "Làm càn!”
Ông ta nổi giận, âm tàn nói: "Ngươi thì biết cái gì! Có thể cống hiến vì nước nhà là vinh hạnh của ngươi! Chẳng phải chỉ là ngủ với nam nhân thôi sao, có gì đâu chứ? Ngươi vốn là tiện chủng!"
Lời của Tiêu Thắng đâm Tiêu Uyên đau nhói! Như một con dao rạch lồng ngực của hắn chia năm xẻ bảy!
Lúc này, lại nghe thấy trên giường trong rèm che truyền ra giọng của Lỗ Tra! “Uyên Nhi, không được vô lễ."
Giọng nói này dọa Tiêu Uyên giật bắn, ông ta đứng ngây tại chỗ hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại, đây, là giọng của Ninh Tương Y?
Trong rèm che, Ninh Tương Y lại nói: "Về phần Ngọc Hành bệ hạ, giao dịch này, bản vương nghĩ như thế nào đều cảm thấy thua lỗ, chiến mã hiếm có, người đã tới, chúng ta không ngại tiếp tục bàn về vấn đề số lượng, thế nào?" "Phi!"
Lời của nàng khiến Tiêu Thắng tức đến xanh mặt, ông ta cho rằng ông ta đã rất vô sỉ rồi, lại không ngờ đối phương càng vô sỉ hơn! Lên giá ngay tại chỗ, hại ông ta bồi thường một đứa con trai tuyệt sắc miễn phí!
Cho nên dưới cơn nóng giận, ông ta không quan tâm gì nữa, trực tiếp nói: “Ngươi tưởng trẫm sợ ngươi à? Muốn đổi ý, được thôi, cùng lắm thì không làm ăn gì nữa! Chẳng phải là một vạn con ngựa sao, trẫm không cần nữa!"
Tiêu Uyên giật mình: “Không phải một nghìn con à?”
Tiêu Thắng nghe vậy có chút đồng tình nhìn hắn: “Con trai ngốc, một ngàn con ngựa chẳng qua là tiền đặt cọc thôi! Không có một vạn con ngựa mà muốn mượn đường của Ngọc Hành tiến đánh Đại Dục, không có cửa đâu! Trẫm còn chế ít, ngươi còn muốn trả giá à?"
Lời của ông ta khiến trong phòng yên tĩnh trở lại, hồi lâu sau, Ninh Tương Y mới nói: “ Uyên Nhi, ngươi ra ngoài đi!"
Lúc này Tiêu Uyên đã vô cùng khiếp sợ, thật sự ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Mà lúc này, Tiêu Thắng mới bất giác cảm giác được bất thường, ông ta vọt tới bên giường vén rèm lên, lại chỉ thấy mắt tối sầm lại, mất đi tri giác.
Tiêu Uyên mới đi tới cửa, thấy ông ta ngã xuống, hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn.
Cho Lâu Diệp mượn đường! Có phải Tiêu Thắng điên rồi không, loại giao dịch này mà cũng dám đồng ý?!
Nếu đối phương tự dưng đổi ý, như vậy thì đồng nghĩa với dẫn sói vào nhà, toàn bộ Ngọc Hành sẽ gặp tai ương!
Hån vẫn còn đang sợ hãi, mà Ninh Tương Y lại kéo Tiêu Thắng lên giường, hån không khỏi sững sờ nói: “Chẳng lẽ cô không lo lắng à? Lâu Diệp có ý đồ đánh Đại Dục đấy!”
Ninh Tương Y đưa tay cởi y phục của Tiêu Thắng, may mắn Tiêu Thắng vào đây một mình, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ mất.
Mà nghe thấy lời của Tiêu Uyên, nàng liếc mắt: “Lâu Diệp vương muốn thống nhất trung nguyên không phải ngày một ngày hai, có gì phải ngạc nhiên."
Lời của nàng khiến Tiêu Uyên nghẹn họng, tay nắm chặt thành nắm đấm!
Nghĩ đến Ngọc Hành bởi vì một suy nghĩ sai lầm của Tiêu Thắng mà rơi vào cảnh chiến tranh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này không thể thành công được! Nếu thành công, Ngọc Hành nguy rồi!"
Ninh Tương Y cười cười: “Tiêu Thắng cũng không quá ngu đâu, chẳng phải còn có một vạn con ngựa sao? Đây chính là sức mạnh không nhỏ, nếu trong quá trình Lâu Diệp mượn đường thật sự muốn lật lọng, dựa vào ưu thế địa phương, còn có những chiến mã này, Ngọc Hành cũng có thể ngăn cản một trận, hơn nữa ông ta có thể xin Đại Dục giúp đỡ vào nháy mắt Lâu Diệp đổi ý, môi hở răng lạnh, Đại Dục nhất định sẽ ra tay, cho nên... ông ta không ngốc, cuộc mua bán này cũng không thua thiệt."
Thậm chí một khi Lâu Diệp thành công đánh lén Đại Dục, Đại Dục dưới tình huống bị đánh không kịp trở tay, Ngọc Hành nhất định sẽ đánh lại Lâu Diệp, đến lúc đó hai nước đánh một nước, cuối cùng thành công sẽ có được nhiều lợi ích!
Ý tưởng thông minh như vậy thật sự không giống Tiêu Thắng có thể nghĩ ra.
Tiêu Uyên cũng cười nhạt nói: “Bảo hổ lột da, không nhìn xm ông ta có đầu óc thông minh như vậy và khẩu vị không!"
Sau khi nói xong, lúc này hắn mới phát hiện Ninh Tương Y đang cởi y phục của Hoàng đế, hắn liền vội đi tới: “Cô làm gì vậy?"
Ninh Tương Y cười xấu xa: “Ngươi nói đúng, ta cũng không tin đây là ý của Tiêu Thắng, hơn nữa chẳng phải ngươi không muốn chuyện này thành công sao? Cho nên ta đang phá hoại đó nha..."
Mắt nàng lóe lên ánh sang mờ mờ: “Chơi vui thật đấy, không biết Hoàng đế Ngọc Hành bị vương gia Lâu Diệp làm nhục, thì hai kẻ sau lưng còn ngồi yên được không.”
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Chỉ chốc lát sau, tai nàng khẽ cử động, lật đật thu dọn tất cả mọi thứ, ra hiệu bằng mắt cho Tiêu Uyên... có người đến!
Người kia do dự ở cửa ra vào một lát mới hỏi: “Vương gia vẫn ổn chứ a?”
Lúc này, cửa mở ra, khuôn mặt Tiêu Uyên không có cảm xúc gì, hắn khoác áo lụa mỏng, trên người là dấu vết không che giấu được, hai mắt trống rỗng, dáng vẻ như đã chấp nhận. “Vương gia ngủ rồi, muốn ta đưa cái này cho ngươi, bảo người đi làm một chuyện."
Người kia sững sờ, nhận lấy lệnh bài, nói: “Người canh phòng trước đó đâu?"
Tiêu Uyên cười nhạt: “Phái đi rồi, lẽ nào vương gia muốn làm gì cũng cần ngươi cho phép?"
Thấy người kia chần chờ, Tiêu Uyên hơi mất kiên nhẫn nghiêng người: “Không tin thì người tự đi hỏi đi."
Nói rồi, hắn hơi mệt mỏi lui qua một bên, dựa vào khung cửa. "Thuộc hạ không dám!"
Người kia nghe thấy hắn nói như vậy xong, tin hơn phân nửa, thái độ ngoan ngoãn lại. "Không biết vương gia muốn thuộc hạ đi làm gì?"
Tiêu Uyên không nhìn hắn ta, yếu ớt nói: “Cũng không có gì, chỉ là bảo ngươi đi tìm vị phụ hoàng tốt của ta, nói cho người biết, giao dịch ngựa hết hiệu lực." "Cái này?" Trên khuôn mặt thô kệch của hắn ta có chút chần chờ, trong lòng suy nghĩ, rõ ràng đã thương lượng xong chuyện này rồi, sao còn lật lọng chứ?
Nghĩ đến đây, hắn ta nhìn qua Tiêu Uyên, có lẽ là tân sủng của vương gia nói gì đó, cho nên vương gia giận dữ vì hồng nhan chăng?
Tiêu Uyên lạnh lùng nhìn hắn ta: "Có vấn đề gì không?" "Không có, thuộc hạ đi làm ngay!” “Nhớ kỹ! Chuyện này, chỉ có thể nói cho phụ hoàng “Rõ!”
Kim Đường điện.
Lúc Tiêu Thắng bị lôi ra khỏi vòng tay dịu dàng còn hết sức bất mãn, nhưng nghe thấy là người của Lỗ Tra, ông ta vẫn tiếp kiến, kết quả vừa nghe xong, lập tức tức sùi bọt mép! “Vương gia các ngươi có ý gì! Đã bàn xong điều kiện rồi sao còn lật
Vì hợp tác vui vẻ, ông ta còn đưa cả con trai mình lên giường hắn ta, hắn ta ăn rồi còn muốn đổi ý hay sao?
Nói xong, ông ta cũng lười so đo với một hạ nhân, nổi giận đùng đùng đi Hành Vân cung.
Lúc này Tiêu Uyên đã mặc y phục xong, Ninh Tương Y kéo rèm xuống, để người ngoài không thấy rõ tình huống bên trong.
Chỉ ít lúc Tiêu Thắng đi vào, chỉ có thấy hai bóng người trong rèm trướng, một mình ông ta đi đến, nổi giận đùng đùng nói. "Ngươi có ý gì?"
Không ngờ người trả lời ông ta lại là Tiêu Uyên, hắn đi từng bước ra khỏi rèm che, nhìn Tiêu Thắng, trong mắt là ngọn lửa hừng hực!
Hắn cười nhạt. “Phụ hoàng! Chính là ý trên mặt chữ đó, Lỗ Tra cảm thấy dùng ngựa làm giao dịch quá thiệt thòi, muốn đổi quân cờ khác với người!”
Sự xuất hiện của Tiêu Uyên khiến Tiêu Thắng hơi chột dạ lui lại, hơn nữa dáng vẻ của Tiêu Uyên bây giờ thực sự dọa người, trong mắt là lửa giận và căm hận! Như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, tìm ông ta đòi mạng!
Nhìn thấy những dấu vết mập mờ trên lồng ngực trần trụi của hắn, Tiêu Thắng vội xoay người không dám nhìn, chỉ nói với người trên giường: "Đổi quân cờ khác?! Không có khả năng! Chỉ có thể là ngựa, hơn nữa nhất định phải là chiến mã! Nếu không không có gì để nói hết!"
Tiêu Uyên liên tục cười nhạt: “Cho nên phụ hoàng thấy sự lấy ta đổi ngựa à? Thật đúng là... Không biết liêm si!"
Lời của hắn như một cái tát, tát mạnh vào mặt Tiêu Thắng! "Làm càn!”
Ông ta nổi giận, âm tàn nói: "Ngươi thì biết cái gì! Có thể cống hiến vì nước nhà là vinh hạnh của ngươi! Chẳng phải chỉ là ngủ với nam nhân thôi sao, có gì đâu chứ? Ngươi vốn là tiện chủng!"
Lời của Tiêu Thắng đâm Tiêu Uyên đau nhói! Như một con dao rạch lồng ngực của hắn chia năm xẻ bảy!
Lúc này, lại nghe thấy trên giường trong rèm che truyền ra giọng của Lỗ Tra! “Uyên Nhi, không được vô lễ."
Giọng nói này dọa Tiêu Uyên giật bắn, ông ta đứng ngây tại chỗ hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại, đây, là giọng của Ninh Tương Y?
Trong rèm che, Ninh Tương Y lại nói: "Về phần Ngọc Hành bệ hạ, giao dịch này, bản vương nghĩ như thế nào đều cảm thấy thua lỗ, chiến mã hiếm có, người đã tới, chúng ta không ngại tiếp tục bàn về vấn đề số lượng, thế nào?" "Phi!"
Lời của nàng khiến Tiêu Thắng tức đến xanh mặt, ông ta cho rằng ông ta đã rất vô sỉ rồi, lại không ngờ đối phương càng vô sỉ hơn! Lên giá ngay tại chỗ, hại ông ta bồi thường một đứa con trai tuyệt sắc miễn phí!
Cho nên dưới cơn nóng giận, ông ta không quan tâm gì nữa, trực tiếp nói: “Ngươi tưởng trẫm sợ ngươi à? Muốn đổi ý, được thôi, cùng lắm thì không làm ăn gì nữa! Chẳng phải là một vạn con ngựa sao, trẫm không cần nữa!"
Tiêu Uyên giật mình: “Không phải một nghìn con à?”
Tiêu Thắng nghe vậy có chút đồng tình nhìn hắn: “Con trai ngốc, một ngàn con ngựa chẳng qua là tiền đặt cọc thôi! Không có một vạn con ngựa mà muốn mượn đường của Ngọc Hành tiến đánh Đại Dục, không có cửa đâu! Trẫm còn chế ít, ngươi còn muốn trả giá à?"
Lời của ông ta khiến trong phòng yên tĩnh trở lại, hồi lâu sau, Ninh Tương Y mới nói: “ Uyên Nhi, ngươi ra ngoài đi!"
Lúc này Tiêu Uyên đã vô cùng khiếp sợ, thật sự ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Mà lúc này, Tiêu Thắng mới bất giác cảm giác được bất thường, ông ta vọt tới bên giường vén rèm lên, lại chỉ thấy mắt tối sầm lại, mất đi tri giác.
Tiêu Uyên mới đi tới cửa, thấy ông ta ngã xuống, hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn.
Cho Lâu Diệp mượn đường! Có phải Tiêu Thắng điên rồi không, loại giao dịch này mà cũng dám đồng ý?!
Nếu đối phương tự dưng đổi ý, như vậy thì đồng nghĩa với dẫn sói vào nhà, toàn bộ Ngọc Hành sẽ gặp tai ương!
Hån vẫn còn đang sợ hãi, mà Ninh Tương Y lại kéo Tiêu Thắng lên giường, hån không khỏi sững sờ nói: “Chẳng lẽ cô không lo lắng à? Lâu Diệp có ý đồ đánh Đại Dục đấy!”
Ninh Tương Y đưa tay cởi y phục của Tiêu Thắng, may mắn Tiêu Thắng vào đây một mình, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ mất.
Mà nghe thấy lời của Tiêu Uyên, nàng liếc mắt: “Lâu Diệp vương muốn thống nhất trung nguyên không phải ngày một ngày hai, có gì phải ngạc nhiên."
Lời của nàng khiến Tiêu Uyên nghẹn họng, tay nắm chặt thành nắm đấm!
Nghĩ đến Ngọc Hành bởi vì một suy nghĩ sai lầm của Tiêu Thắng mà rơi vào cảnh chiến tranh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này không thể thành công được! Nếu thành công, Ngọc Hành nguy rồi!"
Ninh Tương Y cười cười: “Tiêu Thắng cũng không quá ngu đâu, chẳng phải còn có một vạn con ngựa sao? Đây chính là sức mạnh không nhỏ, nếu trong quá trình Lâu Diệp mượn đường thật sự muốn lật lọng, dựa vào ưu thế địa phương, còn có những chiến mã này, Ngọc Hành cũng có thể ngăn cản một trận, hơn nữa ông ta có thể xin Đại Dục giúp đỡ vào nháy mắt Lâu Diệp đổi ý, môi hở răng lạnh, Đại Dục nhất định sẽ ra tay, cho nên... ông ta không ngốc, cuộc mua bán này cũng không thua thiệt."
Thậm chí một khi Lâu Diệp thành công đánh lén Đại Dục, Đại Dục dưới tình huống bị đánh không kịp trở tay, Ngọc Hành nhất định sẽ đánh lại Lâu Diệp, đến lúc đó hai nước đánh một nước, cuối cùng thành công sẽ có được nhiều lợi ích!
Ý tưởng thông minh như vậy thật sự không giống Tiêu Thắng có thể nghĩ ra.
Tiêu Uyên cũng cười nhạt nói: “Bảo hổ lột da, không nhìn xm ông ta có đầu óc thông minh như vậy và khẩu vị không!"
Sau khi nói xong, lúc này hắn mới phát hiện Ninh Tương Y đang cởi y phục của Hoàng đế, hắn liền vội đi tới: “Cô làm gì vậy?"
Ninh Tương Y cười xấu xa: “Ngươi nói đúng, ta cũng không tin đây là ý của Tiêu Thắng, hơn nữa chẳng phải ngươi không muốn chuyện này thành công sao? Cho nên ta đang phá hoại đó nha..."
Mắt nàng lóe lên ánh sang mờ mờ: “Chơi vui thật đấy, không biết Hoàng đế Ngọc Hành bị vương gia Lâu Diệp làm nhục, thì hai kẻ sau lưng còn ngồi yên được không.”
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Bình luận facebook