Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233: Cấm vệ quân đột phá vòng vây
- ---------------------------
Nhìn thấy đám cung thủ lại một lần nữa giường tên, không chỉ có Ninh Tương Y kinh ngạc mà ngay cả Long Hàm Yến cũng biến sắc!
Nàng vốn muốn mắng to Ninh Thích qua cầu rút ván, nhưng trong lòng nghĩ hắn nhất định không dám giết mình, chỉ muốn dọa Ninh Tương Y mà thôi liền vội vàng nói.
“Ngươi thấy đấy, bọn chúng không nghe lời ta! Thức thời thì mau thả ta ra, bằng không cả hai chúng ta cùng chết!”
Nàng ta hùng hổ nói ra, nhưng lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, sợ Ninh Tương Y thật sự không thèm quan tâm mà giết chết nàng ta. Ninh Tương Y suy nghĩ trong nháy mắt, hiển nhiên đang tính toán bước tiếp theo. Nhưng tiếp sau đó, nàng đột nhiên dí kiếm sát gần cổ Long Hàm Yến, lưu lại một vệt máu dài trên cổ nàng ta.
“Ngươi là Chiêu Khánh quận chúa được thái hậu cưng chiều, ta không tin, đám người kia dám phóng tên! Mau bảo bọn hắn dừng tay!”
Đau đớn bất ngờ ập đến khiến khí thế Long Hàm Yến giảm đi không ít, nàng ta ngay lập tức hoảng sợ.
“Ta..ta thật sự không thể điều khiển được bọn hắn.”
Nàng ta không thể điều khiển, nhưng trong số này cũng có đến một nửa là người của nàng ta.
Thấy nàng ta không nói thật, đáy mắt Ninh Tương Y lóe lên một tia hung ác, gia tăng lực trên tay! Long Hàm Yến liền a lên hét lớn một tiếng.
“Buông xuống! Mau dùng tay! Các người muốn nhìn ta chết sao hả!”
Nàng ta hốt hoảng hét lên một tiếng, một nửa người trong đám cung thủ. hạ cung xuống, nhưng số còn lại vẫn đứng im không hề nhúc nhích, quá rõ ràng là hai nhóm hai người điều kiện khiển.
Lúc này, phía trên nóc nhà, có một giọng nói xa lạ dùng nội lực phát ra tiếng, “Thả nàng ta ra, chúng ta sẽ để các ngươi đi!”
Nghe được thanh âm này, Ninh Tương Y và Ninh Úc liếc mắt trao đổi, đều như nhau cảm thấy như đang nghe truyện tiếu lâm vậy.
“Được thôi.”
Ninh Tương Y mở miệng nói “Được” nhưng lại nở một nụ cười xấu xa, tay cũng không hề buông lỏng.
“Vậy ta sẽ mang theo Chiêu Khánh quận chúa, đến cửa cung ta nhất định sẽ thả nàng ta ra.”
Đối phương trầm mặc trong chốc lát, hiển nhiên cách này bọn hắn cũng không ưng thuận, Chiêu Khánh quận chúa không phải là người kiên. cường, vạn nhất bị ép đến trước mặt hoàng đế, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thấy đối phương do dự, Ninh Tương Y cũng không thúc ép, cho nên hai bên cứ đứng giằng co hồi lâu như vậy, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Bắn tên!”
Lúc này đột nhiên có người hô lên, hiển nhiên dám chắc Ninh Tương Y không dám giết Long Hàm Yến.
Nhưng lại thấy Ninh Úc cười, bởi vì lúc bọn chúng bắn tên, một vạn cấm vệ quân đột nhiên xuất hiện, từ bốn phương tám hương xông ra đánh đến. Trong đó không ít cao thủ khinh công cao cường, trực tiếp nhảy lên nóc nhà hai bên đường phố, cùng đám cung thủ giao tranh một phen.
Cho nên mưa tên một lần nữa bị gián đoạn, cung thủ bị cấm vệ quân giết sạch không chừa manh giáp.
Cục diện như vậy Ninh Thích không hề ngờ tới, ngay cả Long Hàm Yến trông thấy một màn này cũng vừa sợ vừa giận.
“Ninh Úc! Chàng điên rồi sao! Nơi này là kinh thành! Chàng cũng dám tự điều binh! Chàng không muốn sống rồi sao?”
Long Hàm Yến thét to, nếu là cấm vệ quân thì bọn họ làm sao còn có thể phản kháng được chứ?
Ninh Úc từng bước đi về phía Ninh Tương Y, cả quá trình đều vô cùng bình thản, lại tràn ngập sát khí, liếc mắt nhìn nàng ta, cười lạnh nói, “Ta luyện binh, vừa vặn gặp phải đám thích khách trong kinh thành, thể là liền xuất binh dẹp loạn, có tội gì? Long Hàm Yến lần đầu tiên được mở mang tầm mắt nhìn Ninh Úc trợn mắt nói dối, nhất thời càng thêm oán hận Ninh Tương Y.
Nếu không phải là do nàng ta, Ninh Úc sao có thể mạo hiểm đến mức này?
Mà Ninh Thích cũng không ngờ rằng lá gan Ninh Úc lại lớn như vậy, dù có nguy cơ bị mất đầu mà hắn cũng phải phái cấm vệ quân đến hộ tống Ninh Tương Y. Lần này, Ninh Thích lại thất bại rồi.
Hắn ta đã bại dưới tay Ninh Úc rất nhiều lần rồi. Đôi lúc hắn ta nghĩ Ninh Úc ngày ngày bận rộn chuyện Ngân trang, nếu không phải hắn ta động đến những thứ trong tay Ninh Úc, nói không chừng Ninh Úc cũng sẽ không thèm để ý đến hắn ta.
Lần nào hắn ta xuất thủ, cũng đều không thành công. Ý thức được điều này khiến cả khuôn mặt hắn ta trở nên vặn vẹo.
Ninh Úc! Hắn chính là khắc tinh của hắn ta.
“Đi”
Hắn ta hạ lệnh cho đám người của mình rút đi, Long Hàm Yến bị hắn ta vứt bỏ không thương tiếc, không phải…Mà là hắn ta không quản được, nữ nhân ngu xuẩn kia đã bị bại lộ, giờ hắn ta ra mặt chỉ liên lụy bản thân mình mà thôi, không bằng rút lui còn có thể bảo toàn.
Với lại, hắn cũng không tin, Ninh Úc sau khi biết thân phận của Long Hàm Yến còn dám giết nàng ta.
Thấy sát thủ càng đánh càng lui, trên mặt đất toàn là thi thể người của mình, mà cấm vệ quân lại ngày càng đông, trực tiếp khống chế hiện trường. Long Hàm Yến nhìn cấm vệ quân đông như kiến cũng có chút sợ hãi, Ninh Thích, hắn ta vậy mà dám bỏ mặc nàng!
Bây giờ chỉ còn lại vài cao thủ, bọn hắn cũng đã bị khống chế, không dám phản kháng. Ninh Tương Y cười, “Ngươi bây giờ mới biết sợ, có phải là hơi muộn rồi không?”
Nàng cảm nhận được cơ thể Long Hàm Yến cứng đờ, không khỏi cười châm chọc.
Long Hàm Yến nuốt nước miếng, nàng sợ hãi nhìn Ninh Tương Y nhưng cũng hận nàng. Muốn nàng ta cầu xin Ninh Tương Y, chi bằng để nàng ta chết quách đi cho xong.
Cho nên nàng ta ngước mắt nhìn về phía Ninh Úc, trong anh mắt có khổ sở, có oán hận, càng nhiều hơn vẫn là lưu luyến si mê. “Cửu hoàng đệ, xin đệ..Tha cho ta đi! Ta làm như vậy…tất cả đều là vì đệ!”
Ninh Tương Y cảm thấy quái lạ, giờ nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Long Hàm Yến nghe thấy tên nàng lại muốn chém muốn giết, hóa ra, là vì Ninh Úc.
Mà Ninh Úc, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm cấm vệ quân, nhìn bọn họ dọn dẹp thị thể, nghe thấy lời cầu tình của nàng ta, lại không chút quan tâm.
“Vì ta?”
Hắn nhàn nhạt quay đầu liếc mắt nhìn nàng ta, nhíu mày, “Ta quen ngươi sao?”
Hắn không để ý Long Hàm Yến, nhưng nghe xong thân phận của nàng ta không lý nào lại không biết, chỉ là hiện tại nàng ta đang dịch dung, tại sao hắn phải thừa nhận biết nàng ta, để lại cho thái hậu một cái cớ để trị tội hắn?
Lời nói của hắn như mũi kiếm nhọn hung hăng đâm vào tim của nàng ta, mỗi lúc một sâu khiến tim Long Hàm Yến không ngừng chảy máu. Mặt nàng ta trắng bệch, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Nếu không phải đang bị bắt làm con tin, nàng ta chỉ sợ mình đã nổi điên. rồi.
Tất cả đều là tại Ninh Tương Y! Nếu không phải vì ả ta, Ninh Úc đối với nàng sao lại lạnh lùng như này! Dung mạo của nàng chẳng lẽ không đẹp sao? Gia thế không tốt sao? Nếu không có sự tồn tại của Ninh Tương Y, Ninh Úc sao lại không để mắt đến nàng được?
Đúng là tiện nhân! Câu dẫn cả đệ đệ ruột của mình, mà vẫn còn mặt mũi đứng ở đây, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Thế nhưng nàng ta hiện tại không thể gây sự với Ninh Tương Y được, nếu Ninh Tương Y thật sự giết nàng ta thì phải làm sao? Nàng ta nhất định phải vào được cung, kêu thái hậu làm chủ cho nàng ta
Cho nên mặt nàng ta hết xanh rồi lại trắng, không tiếp tục cầu xin Ninh Úc nữa, mà hung hăng quay sang Ninh Tương Y nói, “Ta mới không sợ ngươi! Chẳng qua chỉ là một tiện nhân phản quốc chạy trốn mà thôi! Có dám đến trước mặt bệ hạ phân bua không! Xem bệ hạ liệu có xử lý ta hay không?”
Ninh Tương Y cười cười, “Bệ hạ đương nhiên sẽ không xử lý ngươi.” Nhiều nhất chỉ là trừng phạt một chút không ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi.
“Nhưng mà…ta thì sẽ..”
Nàng thấp giọng nói một câu, lời nhẹ như mây gió, nhưng Long Hàm Yến Có thể nghe ra, trong đó ngập tràn sát ý.
“Ta đã từng nói rồi mà..”
Ninh Tương Y nhìn cái cổ trắng nõn của nàng ta, mắt hơi híp lại, “Ta nói, lần sau gặp lại ngươi, ta sẽ giết ngươi!”
Nhìn thấy đám cung thủ lại một lần nữa giường tên, không chỉ có Ninh Tương Y kinh ngạc mà ngay cả Long Hàm Yến cũng biến sắc!
Nàng vốn muốn mắng to Ninh Thích qua cầu rút ván, nhưng trong lòng nghĩ hắn nhất định không dám giết mình, chỉ muốn dọa Ninh Tương Y mà thôi liền vội vàng nói.
“Ngươi thấy đấy, bọn chúng không nghe lời ta! Thức thời thì mau thả ta ra, bằng không cả hai chúng ta cùng chết!”
Nàng ta hùng hổ nói ra, nhưng lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, sợ Ninh Tương Y thật sự không thèm quan tâm mà giết chết nàng ta. Ninh Tương Y suy nghĩ trong nháy mắt, hiển nhiên đang tính toán bước tiếp theo. Nhưng tiếp sau đó, nàng đột nhiên dí kiếm sát gần cổ Long Hàm Yến, lưu lại một vệt máu dài trên cổ nàng ta.
“Ngươi là Chiêu Khánh quận chúa được thái hậu cưng chiều, ta không tin, đám người kia dám phóng tên! Mau bảo bọn hắn dừng tay!”
Đau đớn bất ngờ ập đến khiến khí thế Long Hàm Yến giảm đi không ít, nàng ta ngay lập tức hoảng sợ.
“Ta..ta thật sự không thể điều khiển được bọn hắn.”
Nàng ta không thể điều khiển, nhưng trong số này cũng có đến một nửa là người của nàng ta.
Thấy nàng ta không nói thật, đáy mắt Ninh Tương Y lóe lên một tia hung ác, gia tăng lực trên tay! Long Hàm Yến liền a lên hét lớn một tiếng.
“Buông xuống! Mau dùng tay! Các người muốn nhìn ta chết sao hả!”
Nàng ta hốt hoảng hét lên một tiếng, một nửa người trong đám cung thủ. hạ cung xuống, nhưng số còn lại vẫn đứng im không hề nhúc nhích, quá rõ ràng là hai nhóm hai người điều kiện khiển.
Lúc này, phía trên nóc nhà, có một giọng nói xa lạ dùng nội lực phát ra tiếng, “Thả nàng ta ra, chúng ta sẽ để các ngươi đi!”
Nghe được thanh âm này, Ninh Tương Y và Ninh Úc liếc mắt trao đổi, đều như nhau cảm thấy như đang nghe truyện tiếu lâm vậy.
“Được thôi.”
Ninh Tương Y mở miệng nói “Được” nhưng lại nở một nụ cười xấu xa, tay cũng không hề buông lỏng.
“Vậy ta sẽ mang theo Chiêu Khánh quận chúa, đến cửa cung ta nhất định sẽ thả nàng ta ra.”
Đối phương trầm mặc trong chốc lát, hiển nhiên cách này bọn hắn cũng không ưng thuận, Chiêu Khánh quận chúa không phải là người kiên. cường, vạn nhất bị ép đến trước mặt hoàng đế, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thấy đối phương do dự, Ninh Tương Y cũng không thúc ép, cho nên hai bên cứ đứng giằng co hồi lâu như vậy, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Bắn tên!”
Lúc này đột nhiên có người hô lên, hiển nhiên dám chắc Ninh Tương Y không dám giết Long Hàm Yến.
Nhưng lại thấy Ninh Úc cười, bởi vì lúc bọn chúng bắn tên, một vạn cấm vệ quân đột nhiên xuất hiện, từ bốn phương tám hương xông ra đánh đến. Trong đó không ít cao thủ khinh công cao cường, trực tiếp nhảy lên nóc nhà hai bên đường phố, cùng đám cung thủ giao tranh một phen.
Cho nên mưa tên một lần nữa bị gián đoạn, cung thủ bị cấm vệ quân giết sạch không chừa manh giáp.
Cục diện như vậy Ninh Thích không hề ngờ tới, ngay cả Long Hàm Yến trông thấy một màn này cũng vừa sợ vừa giận.
“Ninh Úc! Chàng điên rồi sao! Nơi này là kinh thành! Chàng cũng dám tự điều binh! Chàng không muốn sống rồi sao?”
Long Hàm Yến thét to, nếu là cấm vệ quân thì bọn họ làm sao còn có thể phản kháng được chứ?
Ninh Úc từng bước đi về phía Ninh Tương Y, cả quá trình đều vô cùng bình thản, lại tràn ngập sát khí, liếc mắt nhìn nàng ta, cười lạnh nói, “Ta luyện binh, vừa vặn gặp phải đám thích khách trong kinh thành, thể là liền xuất binh dẹp loạn, có tội gì? Long Hàm Yến lần đầu tiên được mở mang tầm mắt nhìn Ninh Úc trợn mắt nói dối, nhất thời càng thêm oán hận Ninh Tương Y.
Nếu không phải là do nàng ta, Ninh Úc sao có thể mạo hiểm đến mức này?
Mà Ninh Thích cũng không ngờ rằng lá gan Ninh Úc lại lớn như vậy, dù có nguy cơ bị mất đầu mà hắn cũng phải phái cấm vệ quân đến hộ tống Ninh Tương Y. Lần này, Ninh Thích lại thất bại rồi.
Hắn ta đã bại dưới tay Ninh Úc rất nhiều lần rồi. Đôi lúc hắn ta nghĩ Ninh Úc ngày ngày bận rộn chuyện Ngân trang, nếu không phải hắn ta động đến những thứ trong tay Ninh Úc, nói không chừng Ninh Úc cũng sẽ không thèm để ý đến hắn ta.
Lần nào hắn ta xuất thủ, cũng đều không thành công. Ý thức được điều này khiến cả khuôn mặt hắn ta trở nên vặn vẹo.
Ninh Úc! Hắn chính là khắc tinh của hắn ta.
“Đi”
Hắn ta hạ lệnh cho đám người của mình rút đi, Long Hàm Yến bị hắn ta vứt bỏ không thương tiếc, không phải…Mà là hắn ta không quản được, nữ nhân ngu xuẩn kia đã bị bại lộ, giờ hắn ta ra mặt chỉ liên lụy bản thân mình mà thôi, không bằng rút lui còn có thể bảo toàn.
Với lại, hắn cũng không tin, Ninh Úc sau khi biết thân phận của Long Hàm Yến còn dám giết nàng ta.
Thấy sát thủ càng đánh càng lui, trên mặt đất toàn là thi thể người của mình, mà cấm vệ quân lại ngày càng đông, trực tiếp khống chế hiện trường. Long Hàm Yến nhìn cấm vệ quân đông như kiến cũng có chút sợ hãi, Ninh Thích, hắn ta vậy mà dám bỏ mặc nàng!
Bây giờ chỉ còn lại vài cao thủ, bọn hắn cũng đã bị khống chế, không dám phản kháng. Ninh Tương Y cười, “Ngươi bây giờ mới biết sợ, có phải là hơi muộn rồi không?”
Nàng cảm nhận được cơ thể Long Hàm Yến cứng đờ, không khỏi cười châm chọc.
Long Hàm Yến nuốt nước miếng, nàng sợ hãi nhìn Ninh Tương Y nhưng cũng hận nàng. Muốn nàng ta cầu xin Ninh Tương Y, chi bằng để nàng ta chết quách đi cho xong.
Cho nên nàng ta ngước mắt nhìn về phía Ninh Úc, trong anh mắt có khổ sở, có oán hận, càng nhiều hơn vẫn là lưu luyến si mê. “Cửu hoàng đệ, xin đệ..Tha cho ta đi! Ta làm như vậy…tất cả đều là vì đệ!”
Ninh Tương Y cảm thấy quái lạ, giờ nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Long Hàm Yến nghe thấy tên nàng lại muốn chém muốn giết, hóa ra, là vì Ninh Úc.
Mà Ninh Úc, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm cấm vệ quân, nhìn bọn họ dọn dẹp thị thể, nghe thấy lời cầu tình của nàng ta, lại không chút quan tâm.
“Vì ta?”
Hắn nhàn nhạt quay đầu liếc mắt nhìn nàng ta, nhíu mày, “Ta quen ngươi sao?”
Hắn không để ý Long Hàm Yến, nhưng nghe xong thân phận của nàng ta không lý nào lại không biết, chỉ là hiện tại nàng ta đang dịch dung, tại sao hắn phải thừa nhận biết nàng ta, để lại cho thái hậu một cái cớ để trị tội hắn?
Lời nói của hắn như mũi kiếm nhọn hung hăng đâm vào tim của nàng ta, mỗi lúc một sâu khiến tim Long Hàm Yến không ngừng chảy máu. Mặt nàng ta trắng bệch, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Nếu không phải đang bị bắt làm con tin, nàng ta chỉ sợ mình đã nổi điên. rồi.
Tất cả đều là tại Ninh Tương Y! Nếu không phải vì ả ta, Ninh Úc đối với nàng sao lại lạnh lùng như này! Dung mạo của nàng chẳng lẽ không đẹp sao? Gia thế không tốt sao? Nếu không có sự tồn tại của Ninh Tương Y, Ninh Úc sao lại không để mắt đến nàng được?
Đúng là tiện nhân! Câu dẫn cả đệ đệ ruột của mình, mà vẫn còn mặt mũi đứng ở đây, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Thế nhưng nàng ta hiện tại không thể gây sự với Ninh Tương Y được, nếu Ninh Tương Y thật sự giết nàng ta thì phải làm sao? Nàng ta nhất định phải vào được cung, kêu thái hậu làm chủ cho nàng ta
Cho nên mặt nàng ta hết xanh rồi lại trắng, không tiếp tục cầu xin Ninh Úc nữa, mà hung hăng quay sang Ninh Tương Y nói, “Ta mới không sợ ngươi! Chẳng qua chỉ là một tiện nhân phản quốc chạy trốn mà thôi! Có dám đến trước mặt bệ hạ phân bua không! Xem bệ hạ liệu có xử lý ta hay không?”
Ninh Tương Y cười cười, “Bệ hạ đương nhiên sẽ không xử lý ngươi.” Nhiều nhất chỉ là trừng phạt một chút không ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi.
“Nhưng mà…ta thì sẽ..”
Nàng thấp giọng nói một câu, lời nhẹ như mây gió, nhưng Long Hàm Yến Có thể nghe ra, trong đó ngập tràn sát ý.
“Ta đã từng nói rồi mà..”
Ninh Tương Y nhìn cái cổ trắng nõn của nàng ta, mắt hơi híp lại, “Ta nói, lần sau gặp lại ngươi, ta sẽ giết ngươi!”
Bình luận facebook