Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326: Lần nữa lên đường
Ninh Tương Y khiến Ninh Úc có chút thất vọng.. Hắn chỉ không muốn Ninh Tương Y đi Lâu Diệp mà thôi, vì đi lâu như vậy… Hắn sẽ rất nhớ.
Nhưng Ninh Tương Y còn không hiểu, vỗ vỗ vai của hắn, “Đa tạ ngươi vì ta mà suy nghĩ như thế, yên tâm đi, ta có thể!”
Ninh Úc vừa định trả lời, Bố Cát liền phẫn nộ nói.
“Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Các ngươi không chỉ có nhục nhã công chúa, còn bắt Vương gia của Lâu Diệp vương ta? Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta nhất định phải đem việc này báo cáo cho Hoàng đế ta! Để các ngươi phải trả giá đắt!”
Bởi vì Bố Cát còn nhìn thấy Chúc Luân, mặc dù rất kỳ quái không biết hắn tại sao lại ở đây, mà lại bị người của Ninh Úc người khống chế, khiến hắn càng thêm phẫn nộ!
Ninh Tương Y lòng đã quyết, Ninh Úc tất nhiên không muốn cũng phải tôn trọng nàng, lúc nhìn thấy Bố Cát hiểu lầm kiểu này, hắn hơi mất kiên nhẫn cau mày, sau đó nhẹ nhàng phất tay.
Cấm quân tuân lệnh, mang người của Lâu Diệp kéo đến trước mặt Bố Cát, đã chết bốn mươi mấy người, hiện tại chỉ còn không tới mười tên, cho nên bọn hắn nhìn Ninh Úc vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy đến bên cạnh Bố Cát.
Ninh Úc lạnh lùng nói, “ nói cho hắn biết, vừa mới xảy ra chuyện gì, tên Vương gia Lâu Diệp, đã làm cái gì.”
Ninh Úc ra lệnh như thế, đám người Lâu Diệp sống sót bên trong hỗn loạn không dám giấu diếm, vội vàng người một câu ta một câu kể cho Bố Cát.
Kể chuyện Ninh Tương Y dẫn bọn họ đi cứu người như thế nào, còn có bắt cóc tiểu công chúa chính là bọn người Vương gia Lâu Diệp, cùng người của Đại Dục kia.
Kể chuyện tiểu công chúa còn bị Vương gia nước hắn... Làm nhục, còn có… Tiểu công chúa sau khi chạy thoát đột nhiên phản bội, muốn liên lạc hợp với địch cùng nhau bắt Ninh Tương Y, đối phó với nàng, cuối cùng... Tề Vương Đại Dục đột nhiên xuất hiện, khống chế cục diện…
Sau đó Tề Vương muốn giết tiểu công chúa, Ninh Tương Y không cho phép chuyện này.
Bố Cát nghe xong, quả thực quá sợ hãi!
Hắn nhìn Vương gia Lâu Diệp lúc này quần áo không chỉnh tế đang quỳ trên mặt đất, hai mắt dán vào nửa thân trần của tiểu công chúa, chỉ cảm thấy trong lòng tức sắp học máu, hết lần này đến lần khác phải sượng mặt vì tiểu công chúa!
Bố Cát tâm tính vẫn rất ngay thẳng, cho nên hắn cảm thấy áy náy vô cùng! Nhưng vấn đề trước mặt vẫn phải giải quyết, cho nên hắn nhịn máu giận trong lòng xuống, hướng đến Ninh Úc quỳ xuống, khẩn cầu.
“Tề Vương Đại Dục xin thứ tội, mới nãy là ta kích động, bây giờ... quý quốc đại công chúa vẫn muốn trục xuất chúng ta về nước, mong rằng Vương đem tù binh của Vương gia giao phó lại cho ta, ta chắc chắn dẫn hắn trở về nhận tội, tiếp nhận trừng phạt thích đáng!”
Kỳ thật Ninh Úc cũng quyết định như vậy, Hoàng tỷ đã không chịu trở về, vậy hắn đành phải mang Lý Kha trở về điều tra đám người Long Quý Phi, còn tiểu công chúa và tên Vương gia Lâu Diệp kia, tất nhiên là giao cho Hoàng tỷ xử trí, có thể sau chuyện này, Hoàng tỷ đến Lâu Diệp cũng có thể nhẹ nhõm một chút.
Hắn nhìn Ninh Tương Y, thấy Ninh Tương Y gật gật đầu, Ninh Úc im ắng thở dài, vung tay lên, buông Long Thành Thính Tuyết cùng người của Chúc Luân ra, hai người đều đứng lên.
Ninh Tương Y sờ sờ cái mũi, “Đã như vậy, ta còn phải đi đường dài, nên đi trước!”
Ninh Úc đột nhiên một bước ngăn lại bước chân của nàng, “Hoàng tỷ, nàng vừa mới nói muốn cảm tạ ta mà.”
Hắn thật xấu xa, làm Ninh Tương Y có chút để không được, thừa cơ lúc nàng sững sờ, Ninh Úc thật nhanh hôn một cái lên trán nàng.
Nhẹ nhàng thở dài.
“Nhớ kỹ… Nàng thiếu ta một lần cảm tạ, chờ nàng trở về, ta có một yêu cầu.”
Ninh Tương Y vô thức lui một bước, lại bị hắn bắt lấy tay, đem một bình thuốc ra, từ từ đặt vào trong lòng bàn tay nàng.
“Mặc dù ta có rất nhiều thuốc, thế nhưng… Đừng để ta mỗi một lần nhìn thấy nàng, nàng đều đang bị thương...”
Hắn nhìn lớp áo ngoài trên người nàng rách vụn cùng vết máu tràn ra, trong mặt thật sự đau lòng, cùng một sự nhẫn nhịn điên cuồng, “… Nếu lại để cho ta nhìn thấy nàng bị thương, ta sợ sẽ nhịn không được, khoá nàng lại! Để nàng không còn chạy loạn.”
Hắn hạ giọng chỉ có Ninh Tương Y có thể nghe thấy, Ninh Úc trong giọng nói rất nghiêm túc, khiến nàng cảm giác Ninh Úc sẽ làm như vậy thật.
Thấy nàng bị hù, khuôn mặt nhỏ đang ngơ ngác nhìn mình, Ninh Úc cảm thấy mình bị đánh bại, một câu nói nặng đều nói không nổi, chỉ có thể sở sờ vào mặt nàng.
“Đừng có lại để ta lo lắng.”
Lần thân mật này, không có bất kỳ ai dám nói gì, chỉ có Long Thành Thính Tuyết đột nhiên cười lạnh, nàng cầm quần áo phủ lên người, nhìn đôi uyên ương trước mắt, trong mặt đầy thống hận!
Một ngày nào đó, nàng muốn đem Ninh Tương Y bán vào trong kỹ viện hạ đẳng nhất! Nàng còn muốn Ninh Úc phải quỳ trên mặt đất cầu xin nàng sủng hạnh!
Nghĩ như vậy, nàng cười lớn đi đến Bố Cát phương, dù sao Ninh Úc đã đồng ý với Ninh Tương Y không giết nàng, Ninh Tương Y có cái gì đáng sợ!
“Đi!” Nàng tức giận nói với Bố Cát.
“Cái này…” Bố Cát mắt nhìn Ninh Úc, rồi nhìn Ninh Tương Y, có chút chần chờ!
Hắn bộ dạng này, khiến Long Thành Thính Tuyết trong mắt lóe lên phẫn nộ! Sau đó cũng không để ý hắn, tự mình rời đi!
Ninh Tương Y nhìn hắn phất phất tay, Bố Cát mới mang theo người đi trước.
Nắm nắm bình thuốc, có chút ấp úng nói với Ninh Úc, “ Vậy thì... Ta cũng đi đây.”
Ninh Úc nhìn nàng thật lâu, mới gật gật đầu.
“Chăm sóc tốt cho mình.”
Ninh Tương Y liên tục hứa hẹn, sau đó mang theo những người còn lại, cùng Chúc Luân rời đi.
Nhìn nàng rời đi, Ninh Úc đột nhiên cảm thấy, hắn giống như luôn luôn đuổi theo bóng lưng của nàng.
Người nàng ấy thích có trí tuệ mạnh mẽ nhất trên thế giới, và cũng có ý chí rộng lớn nhất, vì vậy hắn đã sẵn sàng mãi theo đuổi nàng và không thể kiềm chế bản thân thích nàng.
Chăm sóc tốt cho mình, bởi vì thân thể nàng là của ta, tim cũng là của ta... Hoàng tỷ là của ta.
Lúc Ninh Tương Y trở lại đội ngũ, Long Thành Thính Tuyết đã trở lại trong xe ngựa, Ninh Tương Y cũng lười quan tâm nàng, coi như mặt không thấy tâm không phiền.
Không phải nàng không muốn làm khó Long Thành Thính Tuyết, mà vết thương trên người nàng bây giờ cần phải điều trị, còn Chúc Luân cũng là một con át chủ bài, nên phải trông giữ chặt chẽ!
Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã chạy tới biên giới Ngọc Hành, lúc này cỏ đã khô héo hướng đến Bắc Vọng xa vô tận, cứ theo tiến độ này, bọn họ sẽ sớm tới được Lâu Diệp!
Càng đến gần Lâu Diệp, Người của Lâu Diệp càng tỏ ra áy náy, bọn họ áy náy với Lâu Diệp Vương, cho nên đến cửa chính, lại không dám tới gần.
Một đội bắt đầu dựng trại.
Tia lửa từ từ bay lên, Ninh Tương Y ngồi bên cạnh đống lửa, xua tan cái lạnh trên người, trên tay là thịt nướng, ngồi ăn trong hoàn cảnh như vậy, hương vị có chút đặc biệt.
Thế nhưng lúc này, lại có một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, quấy nhiễu bầu không khí của nàng.
Gần đây Long Thành Thính Tuyết không dám làm gì, nhưng chỉ là không dám làm gì trước mặt Ninh Tương Y, đối với người của Lâu Diệp, nhất là cung nữ bên cạnh, nàng càng giày vò không chút nào nương tay.
Chỉ là đây là việc nhà của bọn họ, nàng không muốn quản, nhưng âm thanh ồn ào bên tai càng lúc càng lớn, Ninh Tương Y khẽ nhíu mày, chịu đựng không nổi nữa liền đứng dậy.
- ---------------------------
Nhưng Ninh Tương Y còn không hiểu, vỗ vỗ vai của hắn, “Đa tạ ngươi vì ta mà suy nghĩ như thế, yên tâm đi, ta có thể!”
Ninh Úc vừa định trả lời, Bố Cát liền phẫn nộ nói.
“Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Các ngươi không chỉ có nhục nhã công chúa, còn bắt Vương gia của Lâu Diệp vương ta? Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta nhất định phải đem việc này báo cáo cho Hoàng đế ta! Để các ngươi phải trả giá đắt!”
Bởi vì Bố Cát còn nhìn thấy Chúc Luân, mặc dù rất kỳ quái không biết hắn tại sao lại ở đây, mà lại bị người của Ninh Úc người khống chế, khiến hắn càng thêm phẫn nộ!
Ninh Tương Y lòng đã quyết, Ninh Úc tất nhiên không muốn cũng phải tôn trọng nàng, lúc nhìn thấy Bố Cát hiểu lầm kiểu này, hắn hơi mất kiên nhẫn cau mày, sau đó nhẹ nhàng phất tay.
Cấm quân tuân lệnh, mang người của Lâu Diệp kéo đến trước mặt Bố Cát, đã chết bốn mươi mấy người, hiện tại chỉ còn không tới mười tên, cho nên bọn hắn nhìn Ninh Úc vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy đến bên cạnh Bố Cát.
Ninh Úc lạnh lùng nói, “ nói cho hắn biết, vừa mới xảy ra chuyện gì, tên Vương gia Lâu Diệp, đã làm cái gì.”
Ninh Úc ra lệnh như thế, đám người Lâu Diệp sống sót bên trong hỗn loạn không dám giấu diếm, vội vàng người một câu ta một câu kể cho Bố Cát.
Kể chuyện Ninh Tương Y dẫn bọn họ đi cứu người như thế nào, còn có bắt cóc tiểu công chúa chính là bọn người Vương gia Lâu Diệp, cùng người của Đại Dục kia.
Kể chuyện tiểu công chúa còn bị Vương gia nước hắn... Làm nhục, còn có… Tiểu công chúa sau khi chạy thoát đột nhiên phản bội, muốn liên lạc hợp với địch cùng nhau bắt Ninh Tương Y, đối phó với nàng, cuối cùng... Tề Vương Đại Dục đột nhiên xuất hiện, khống chế cục diện…
Sau đó Tề Vương muốn giết tiểu công chúa, Ninh Tương Y không cho phép chuyện này.
Bố Cát nghe xong, quả thực quá sợ hãi!
Hắn nhìn Vương gia Lâu Diệp lúc này quần áo không chỉnh tế đang quỳ trên mặt đất, hai mắt dán vào nửa thân trần của tiểu công chúa, chỉ cảm thấy trong lòng tức sắp học máu, hết lần này đến lần khác phải sượng mặt vì tiểu công chúa!
Bố Cát tâm tính vẫn rất ngay thẳng, cho nên hắn cảm thấy áy náy vô cùng! Nhưng vấn đề trước mặt vẫn phải giải quyết, cho nên hắn nhịn máu giận trong lòng xuống, hướng đến Ninh Úc quỳ xuống, khẩn cầu.
“Tề Vương Đại Dục xin thứ tội, mới nãy là ta kích động, bây giờ... quý quốc đại công chúa vẫn muốn trục xuất chúng ta về nước, mong rằng Vương đem tù binh của Vương gia giao phó lại cho ta, ta chắc chắn dẫn hắn trở về nhận tội, tiếp nhận trừng phạt thích đáng!”
Kỳ thật Ninh Úc cũng quyết định như vậy, Hoàng tỷ đã không chịu trở về, vậy hắn đành phải mang Lý Kha trở về điều tra đám người Long Quý Phi, còn tiểu công chúa và tên Vương gia Lâu Diệp kia, tất nhiên là giao cho Hoàng tỷ xử trí, có thể sau chuyện này, Hoàng tỷ đến Lâu Diệp cũng có thể nhẹ nhõm một chút.
Hắn nhìn Ninh Tương Y, thấy Ninh Tương Y gật gật đầu, Ninh Úc im ắng thở dài, vung tay lên, buông Long Thành Thính Tuyết cùng người của Chúc Luân ra, hai người đều đứng lên.
Ninh Tương Y sờ sờ cái mũi, “Đã như vậy, ta còn phải đi đường dài, nên đi trước!”
Ninh Úc đột nhiên một bước ngăn lại bước chân của nàng, “Hoàng tỷ, nàng vừa mới nói muốn cảm tạ ta mà.”
Hắn thật xấu xa, làm Ninh Tương Y có chút để không được, thừa cơ lúc nàng sững sờ, Ninh Úc thật nhanh hôn một cái lên trán nàng.
Nhẹ nhàng thở dài.
“Nhớ kỹ… Nàng thiếu ta một lần cảm tạ, chờ nàng trở về, ta có một yêu cầu.”
Ninh Tương Y vô thức lui một bước, lại bị hắn bắt lấy tay, đem một bình thuốc ra, từ từ đặt vào trong lòng bàn tay nàng.
“Mặc dù ta có rất nhiều thuốc, thế nhưng… Đừng để ta mỗi một lần nhìn thấy nàng, nàng đều đang bị thương...”
Hắn nhìn lớp áo ngoài trên người nàng rách vụn cùng vết máu tràn ra, trong mặt thật sự đau lòng, cùng một sự nhẫn nhịn điên cuồng, “… Nếu lại để cho ta nhìn thấy nàng bị thương, ta sợ sẽ nhịn không được, khoá nàng lại! Để nàng không còn chạy loạn.”
Hắn hạ giọng chỉ có Ninh Tương Y có thể nghe thấy, Ninh Úc trong giọng nói rất nghiêm túc, khiến nàng cảm giác Ninh Úc sẽ làm như vậy thật.
Thấy nàng bị hù, khuôn mặt nhỏ đang ngơ ngác nhìn mình, Ninh Úc cảm thấy mình bị đánh bại, một câu nói nặng đều nói không nổi, chỉ có thể sở sờ vào mặt nàng.
“Đừng có lại để ta lo lắng.”
Lần thân mật này, không có bất kỳ ai dám nói gì, chỉ có Long Thành Thính Tuyết đột nhiên cười lạnh, nàng cầm quần áo phủ lên người, nhìn đôi uyên ương trước mắt, trong mặt đầy thống hận!
Một ngày nào đó, nàng muốn đem Ninh Tương Y bán vào trong kỹ viện hạ đẳng nhất! Nàng còn muốn Ninh Úc phải quỳ trên mặt đất cầu xin nàng sủng hạnh!
Nghĩ như vậy, nàng cười lớn đi đến Bố Cát phương, dù sao Ninh Úc đã đồng ý với Ninh Tương Y không giết nàng, Ninh Tương Y có cái gì đáng sợ!
“Đi!” Nàng tức giận nói với Bố Cát.
“Cái này…” Bố Cát mắt nhìn Ninh Úc, rồi nhìn Ninh Tương Y, có chút chần chờ!
Hắn bộ dạng này, khiến Long Thành Thính Tuyết trong mắt lóe lên phẫn nộ! Sau đó cũng không để ý hắn, tự mình rời đi!
Ninh Tương Y nhìn hắn phất phất tay, Bố Cát mới mang theo người đi trước.
Nắm nắm bình thuốc, có chút ấp úng nói với Ninh Úc, “ Vậy thì... Ta cũng đi đây.”
Ninh Úc nhìn nàng thật lâu, mới gật gật đầu.
“Chăm sóc tốt cho mình.”
Ninh Tương Y liên tục hứa hẹn, sau đó mang theo những người còn lại, cùng Chúc Luân rời đi.
Nhìn nàng rời đi, Ninh Úc đột nhiên cảm thấy, hắn giống như luôn luôn đuổi theo bóng lưng của nàng.
Người nàng ấy thích có trí tuệ mạnh mẽ nhất trên thế giới, và cũng có ý chí rộng lớn nhất, vì vậy hắn đã sẵn sàng mãi theo đuổi nàng và không thể kiềm chế bản thân thích nàng.
Chăm sóc tốt cho mình, bởi vì thân thể nàng là của ta, tim cũng là của ta... Hoàng tỷ là của ta.
Lúc Ninh Tương Y trở lại đội ngũ, Long Thành Thính Tuyết đã trở lại trong xe ngựa, Ninh Tương Y cũng lười quan tâm nàng, coi như mặt không thấy tâm không phiền.
Không phải nàng không muốn làm khó Long Thành Thính Tuyết, mà vết thương trên người nàng bây giờ cần phải điều trị, còn Chúc Luân cũng là một con át chủ bài, nên phải trông giữ chặt chẽ!
Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã chạy tới biên giới Ngọc Hành, lúc này cỏ đã khô héo hướng đến Bắc Vọng xa vô tận, cứ theo tiến độ này, bọn họ sẽ sớm tới được Lâu Diệp!
Càng đến gần Lâu Diệp, Người của Lâu Diệp càng tỏ ra áy náy, bọn họ áy náy với Lâu Diệp Vương, cho nên đến cửa chính, lại không dám tới gần.
Một đội bắt đầu dựng trại.
Tia lửa từ từ bay lên, Ninh Tương Y ngồi bên cạnh đống lửa, xua tan cái lạnh trên người, trên tay là thịt nướng, ngồi ăn trong hoàn cảnh như vậy, hương vị có chút đặc biệt.
Thế nhưng lúc này, lại có một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, quấy nhiễu bầu không khí của nàng.
Gần đây Long Thành Thính Tuyết không dám làm gì, nhưng chỉ là không dám làm gì trước mặt Ninh Tương Y, đối với người của Lâu Diệp, nhất là cung nữ bên cạnh, nàng càng giày vò không chút nào nương tay.
Chỉ là đây là việc nhà của bọn họ, nàng không muốn quản, nhưng âm thanh ồn ào bên tai càng lúc càng lớn, Ninh Tương Y khẽ nhíu mày, chịu đựng không nổi nữa liền đứng dậy.
- ---------------------------
Bình luận facebook