Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 380: Đăng quang
Tiêu Uyên rất ngạc nhiên, thật ra, tất cả những điều này có thể là quá tự nhiên, và hắn ta không có nhiều nhận thức về sự biến đổi danh tính của mình lần này.
Hoàng đế, hay hoàng tử, có sự khác biệt gì sao?
Ninh Tương Y thở dài, bây giờ cô cho rằng mình là như một bà mẹ già.
“Ngươi… Từ nay về sau, ngươi là Hoàng đế của Ngọc Hành, sẽ không còn thuộc về chính mình. Trách nhiệm, bổn phận duy nhất của ngươi, chính là làm cho Ngọc Hành phát triển thịnh vượng, mọi chuyện trong quá khứ đều đã qua.” Những điều người mong mỏi và lo lắng nên là giang sơn của Ngọc Hành. “
Ánh mắt Tiêu Uyên chợt lóe lên tia đau thương, hắn hiểu ý của Ninh Tương Y, nhưng, đây là cái giá phải trả để trở thành hoàng đế hay sao?
Hắn nhìn Ninh Tương Y, hơi nhíu mày.
“Ta giờ đây còn không chọn được nữ nhân mình thích sao?”
Ninh Tương Y che miệng cười, “… thật tốt, ngươi thích ta như vậy, ta thật sự cảm thấy rất cảm động, nhưng … người đã từng nghĩ đến hiện thực chưa?”
Mặc dù nàng đang cười, nhưng giọng điệu của nàng lại đặc biệt nghiêm túc.
“Nếu thực sự gả cho ta, ngươi nghĩ ta có thể mang lại nhiều lợi ích hay bất lợi cho ngươi?”
Không nói đến ưu điểm vội, ngược lại nhược điểm người càng rõ đúng không?
Tiêu Uyên giờ này không phải là Tiêu Uyên nữa, đứng cao nhìn xa, muốn gả cho Ninh Tương Y cũng không được, nàng sẽ không giao thuốc nổ ra. Hắn coi như có thể cứ thế không lập phi chờ nàng, thế nhưng, triều thần có đồng ý không? Bách tính của Ngọc Hành đồng ý không?
Hắn làm chuyện này, không phải vì để biểu hiện tình yêu với Ninh Tương Y, mà là vì hắn đang gây phiền phức cho nàng, hắn làm như vậy chính là lùi lại vạn bước để tính bước lâu dài, nàng thật sự không muốn kết hôn sao?
Tưởng tượng thì luôn cho ta sự ngọt ngào, những chuyện trước đây không dám nghĩ tới, bây giờ nghĩ lại, hắn cũng không dám nhắc tới, hắn chỉ có thể than thở.
Ninh Tương Y không phải là người sẽ thuộc về một quốc gia nào đó, một khi nàng thật sự kết hôn với Hoàng đế Ngọc Hành, với tính cách của Ninh Úc, hắn nhất định sẽ chiến đấu để giành lại nàng. Vì một nữ tử mà khai chiến, cho dù bọn hắn nguyện ý, Y Nhi... Nàng là không nguyện ý. Và trong tương lai, bốn nước sẽ cùng phát triển, Ninh Tương Y không thể thuộc về một đất nước nào cả, nếu không sẽ phá vỡ thế cân bằng. Giờ cả bốn nước đang trong giai đoạn xoay mình lột xác nên không có thời gian để nhòm ngó đối phương.
Nhưng trong tương lai, Ninh Tương Y nếu kết hôn, dựa theo quan niệm của bây giờ, sẽ cho rằng nàng nhất định có phần thiên vị đối với đất nước của phu quân, sẽ gây bất mãn cho các nước khác, đây cũng có thể là việc Ninh Tương Y không muốn giao ra thuốc nổ và nguyện ý không muốn gả cho ai.Nàng xem ra so với bản thân muốn tiến xa, nghĩ xa hơn rất nhiều.
Thấy hắn không lên tiếng, Ninh Tương y thở dài.
“Sự cân bằng, nó bao hàm sự phát triển. Không phải ta cao cao tự đại, nhưng xét về tình hình hiện tại, ta sẽ không kết hôn với bất kỳ quân vương nào. Đây không phải là vấn đề gả cho ai nữa mà nó là tai họa.”
Nàng nói đùa một cách thoải mái bằng giọng điệu của mình. .
Ngôn Tình Sủng
Và Tiêu Uyên chợt nghĩ đến lời thề mà Ninh Úc đã tuyên bố trước công chúng khi bước qua nấc thang, Ninh Úc hẳn đã hiểu điều này từ lâu nên đã thề rằng sẽ không bao giờ tranh giành ngai vàng, thật sự là như vậy... hắn đã biết trước … Tiêu Uyên cười nhạt.
Ninh Tương Y thấy hắn có vẻ buồn bã, không khỏi an ủi.
“Tiêu Uyên, người phải tin rằng thứ không thể thiếu trên đời này chính là con người. Đến rồi đi, quan trọng gì cơ chứ? Khi một người đi rồi, sẽ có vô số người thay thế. Sẽ không có đi theo cùng ngươi 1 kết thúc cuộc đời…Nhân sinh suy cho cùng, đó là một hành trình của sự chia ly và từ bỏ “.
Tiêu Uyên trong lòng nhói đau. “Nàng trước đây không có nói những điều này. Những lời đau thương như vậy không nên từ miệng nàng nói ra” Ninh Tương Y chớp mắt cười, vẻ mặt biến đổi, giống như tinh linh.
“Ngươi thấy buồn sao? Nhưng ta là không nghĩ vậy. Nếu một người mất đi mà lại có được một người khác, đó là một lợi ích, phải không?”
Làm sao mắt người chỉ nhìn thấy bóng lưng người khác rời đi, mà không nhìn thấy nụ cười của một người khác sắp tới? Ngươi biết không, vạn vật đều có hai mặt, và ta vẫn nhắc người coi trọng mặt tột của mình, người hãy nhìn lại bản thân mình trải qua những gì?, ngươi lại quên mất rồi sao?”
Tiêu Uyên đột nhiên nắm lấy ngón tay của nàng, chân thành có chút kinh hãi.
“Nhưng làm sao đây, ta chỉ muốn một người, ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này là Hoàng đế, ta cũng không có được! Vậy làm Hoàng đế có ý nghĩa gì?!”
Lần này, Ninh Tương Y không rút tay về mà dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay có phần lạnh lùng của hắn.
“Nó có rất nhiều ý nghĩa - mặc dù mọi cảm giác đều là tối cao, nhưng có một thứ là trên hết mọi cảm giác.”
“Là gì?”
Tiêu Uyên trong tiềm thức hỏi nàng.
Ninh Tương Y cười, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ như vậy, đôi mắt trong sạch dường như chứa đựng tất cả mọi thứ trên đời.
“Đó là Hoàng vị.”
Nàng nói: “Chỉ có một mình ngươi - mang theo hy vọng của tất cả mọi người Ngọc Hành. Riêng chuyện này, ngươi không thấy là nó đã vượt qua tình cảm cá nhân của ngươi sao?”.
Nàng khẽ nhướng mày, giọng điệu trầm lắng, cùng với sự khao khát vô hạn.
“Ngươi có biết thế giới này rộng lớn như thế nào không?” Nàng nhìn về một hướng rồi đưa tay ra hiệu. Từ đây một mực đi theo hướng bắc, sẽ tới một thế giới băng tuyết, quanh năm sông băng không thay đổi...
Nếu tiếp tục đi về phía nam sẽ gặp phải đại dương xanh biếc, Bắc Minh có cá, chưa bao giờ là chuyện hoang đường.
Ngọc Hành … E rằng không có nhiều người nhìn thấy biển, đúng không?”
Khi nàng nói câu này, Tiêu Uyên như đã nhìn thấy Đại Hải trong mắt mình, hắn chưa từng nhìn thấy biển bao giờ, nhưng lúc này trong lòng lại dâng trào, khiến hắn đột nhiên muốn nhìn thấy Đại Hải trong truyền thuyết, có phải là giống như nàng nói. Hắn muốn được mở mang như tầm mắt rộng lớn của nàng.
“Ngoài ra, trên vùng đất xa xôi, có những người có làn da trắng, tất cả họ đều có làn da trắng như ngươi, đôi mắt xanh đỏ, tóc nâu vàng … và ở một vùng đất khác, có tộc người da rất đen. Người thấy có thật tuyệt vời phải không?”
Ninh Tương Y thì thào nói: “Ngươi thử nghĩ xem ở ngươi ở chỗ này mà làm theo ý mình. Người nghĩ đã đủ làm cho người của Ngọc Hành giàu có rồi sao? Con người không phải động vật bị giam cầm, vậy sao ngươi không thể ra ngoài nhìn xung quanh mà học tập. Ra khỏi đất nước xem thế giới ngoài kia rộng lớn như thế nào?, không phải chỉ có lợi cho bản thân người, mà là đất nước của ngươi cũng sẽ có nhiều lợi ích không ngờ.
Vậy… ngươi còn nhiều việc phải làm, sao cứ muốn chìm đắm vào một người, một cảm giác, một kỉ niệm?”.
“Đế vương sở dĩ là đế vương, là bởi vì hắn leo lên vĩnh viễn không có điểm dừng.” Ninh Tương Y cười, “Nếu trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi có thể cùng ta ra khơi, cùng nhau nhìn ra thế giới rộng lớn. Tại sao phải nhất quyết là vợ chồng?. “
Tiêu Uyên biết nàng chỉ đang an ủi bản thân hắn, hoặc là cự tuyệt hắn, nhưng nàng nói đúng, sau ngày hôm nay, hắn … không còn có thể muốn làm gì thì làm, phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, trách nhiệm nặng nề, nặng nề …
Điều này thực sự rất đau đớn.
Đây cũng là hiện thực … Hắn nhìn Ninh Tương Y.
Hắn không có năng lực nhốt con chim ưng khao khát tự do với cái nhìn rộng lớn như nàng.Và thế giới của nàng rộng lớn hơn hẳn tưởng rất nhiều! Những người da trắng, da đen, tuyết và Đại Hải, tất cả những thứ mà thế giới của hắn chưa từng xuất hiện, nhưng tất cả những thứ ấy lại đều ở trong thế giới của nàng!
Đây là lý do thực sự, hắn không thể bỏ tất cả mọi thứ và đi cùng nàng vì vậy hắn sẽ không bao giờ bước đi trong thế giới của nàng.
Lúc này có người thông truyền một tiếng, giờ lành đã đến, Tiêu Uyên phải ra ngoài.
Hắn nhắm mắt lại, Ninh tương y không muốn quấy rầy hắn nữa, cho đến khi – hắn vươn tay về phía nàng …
Ninh Tương Y thấy hắn cười mà cười như khóc, trong lòng có một nỗi buồn khó tả.
“Có lần, ta mơ ước được nắm tay nàng cùng bước lên ngai vàng. Hôm nay, ta hy vọng nàng thỏa mãn ước vọng này của ta, cái này tượng trưng cho vương miện của Ngọc Hành hoàng đế, nàng sẽ đội vương miện cho ta được không?”
Ninh Tương y sửng sốt, sau đó cười thầm.
“Hân hạnh!”
- ---------------------------
Hoàng đế, hay hoàng tử, có sự khác biệt gì sao?
Ninh Tương Y thở dài, bây giờ cô cho rằng mình là như một bà mẹ già.
“Ngươi… Từ nay về sau, ngươi là Hoàng đế của Ngọc Hành, sẽ không còn thuộc về chính mình. Trách nhiệm, bổn phận duy nhất của ngươi, chính là làm cho Ngọc Hành phát triển thịnh vượng, mọi chuyện trong quá khứ đều đã qua.” Những điều người mong mỏi và lo lắng nên là giang sơn của Ngọc Hành. “
Ánh mắt Tiêu Uyên chợt lóe lên tia đau thương, hắn hiểu ý của Ninh Tương Y, nhưng, đây là cái giá phải trả để trở thành hoàng đế hay sao?
Hắn nhìn Ninh Tương Y, hơi nhíu mày.
“Ta giờ đây còn không chọn được nữ nhân mình thích sao?”
Ninh Tương Y che miệng cười, “… thật tốt, ngươi thích ta như vậy, ta thật sự cảm thấy rất cảm động, nhưng … người đã từng nghĩ đến hiện thực chưa?”
Mặc dù nàng đang cười, nhưng giọng điệu của nàng lại đặc biệt nghiêm túc.
“Nếu thực sự gả cho ta, ngươi nghĩ ta có thể mang lại nhiều lợi ích hay bất lợi cho ngươi?”
Không nói đến ưu điểm vội, ngược lại nhược điểm người càng rõ đúng không?
Tiêu Uyên giờ này không phải là Tiêu Uyên nữa, đứng cao nhìn xa, muốn gả cho Ninh Tương Y cũng không được, nàng sẽ không giao thuốc nổ ra. Hắn coi như có thể cứ thế không lập phi chờ nàng, thế nhưng, triều thần có đồng ý không? Bách tính của Ngọc Hành đồng ý không?
Hắn làm chuyện này, không phải vì để biểu hiện tình yêu với Ninh Tương Y, mà là vì hắn đang gây phiền phức cho nàng, hắn làm như vậy chính là lùi lại vạn bước để tính bước lâu dài, nàng thật sự không muốn kết hôn sao?
Tưởng tượng thì luôn cho ta sự ngọt ngào, những chuyện trước đây không dám nghĩ tới, bây giờ nghĩ lại, hắn cũng không dám nhắc tới, hắn chỉ có thể than thở.
Ninh Tương Y không phải là người sẽ thuộc về một quốc gia nào đó, một khi nàng thật sự kết hôn với Hoàng đế Ngọc Hành, với tính cách của Ninh Úc, hắn nhất định sẽ chiến đấu để giành lại nàng. Vì một nữ tử mà khai chiến, cho dù bọn hắn nguyện ý, Y Nhi... Nàng là không nguyện ý. Và trong tương lai, bốn nước sẽ cùng phát triển, Ninh Tương Y không thể thuộc về một đất nước nào cả, nếu không sẽ phá vỡ thế cân bằng. Giờ cả bốn nước đang trong giai đoạn xoay mình lột xác nên không có thời gian để nhòm ngó đối phương.
Nhưng trong tương lai, Ninh Tương Y nếu kết hôn, dựa theo quan niệm của bây giờ, sẽ cho rằng nàng nhất định có phần thiên vị đối với đất nước của phu quân, sẽ gây bất mãn cho các nước khác, đây cũng có thể là việc Ninh Tương Y không muốn giao ra thuốc nổ và nguyện ý không muốn gả cho ai.Nàng xem ra so với bản thân muốn tiến xa, nghĩ xa hơn rất nhiều.
Thấy hắn không lên tiếng, Ninh Tương y thở dài.
“Sự cân bằng, nó bao hàm sự phát triển. Không phải ta cao cao tự đại, nhưng xét về tình hình hiện tại, ta sẽ không kết hôn với bất kỳ quân vương nào. Đây không phải là vấn đề gả cho ai nữa mà nó là tai họa.”
Nàng nói đùa một cách thoải mái bằng giọng điệu của mình. .
Ngôn Tình Sủng
Và Tiêu Uyên chợt nghĩ đến lời thề mà Ninh Úc đã tuyên bố trước công chúng khi bước qua nấc thang, Ninh Úc hẳn đã hiểu điều này từ lâu nên đã thề rằng sẽ không bao giờ tranh giành ngai vàng, thật sự là như vậy... hắn đã biết trước … Tiêu Uyên cười nhạt.
Ninh Tương Y thấy hắn có vẻ buồn bã, không khỏi an ủi.
“Tiêu Uyên, người phải tin rằng thứ không thể thiếu trên đời này chính là con người. Đến rồi đi, quan trọng gì cơ chứ? Khi một người đi rồi, sẽ có vô số người thay thế. Sẽ không có đi theo cùng ngươi 1 kết thúc cuộc đời…Nhân sinh suy cho cùng, đó là một hành trình của sự chia ly và từ bỏ “.
Tiêu Uyên trong lòng nhói đau. “Nàng trước đây không có nói những điều này. Những lời đau thương như vậy không nên từ miệng nàng nói ra” Ninh Tương Y chớp mắt cười, vẻ mặt biến đổi, giống như tinh linh.
“Ngươi thấy buồn sao? Nhưng ta là không nghĩ vậy. Nếu một người mất đi mà lại có được một người khác, đó là một lợi ích, phải không?”
Làm sao mắt người chỉ nhìn thấy bóng lưng người khác rời đi, mà không nhìn thấy nụ cười của một người khác sắp tới? Ngươi biết không, vạn vật đều có hai mặt, và ta vẫn nhắc người coi trọng mặt tột của mình, người hãy nhìn lại bản thân mình trải qua những gì?, ngươi lại quên mất rồi sao?”
Tiêu Uyên đột nhiên nắm lấy ngón tay của nàng, chân thành có chút kinh hãi.
“Nhưng làm sao đây, ta chỉ muốn một người, ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này là Hoàng đế, ta cũng không có được! Vậy làm Hoàng đế có ý nghĩa gì?!”
Lần này, Ninh Tương Y không rút tay về mà dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay có phần lạnh lùng của hắn.
“Nó có rất nhiều ý nghĩa - mặc dù mọi cảm giác đều là tối cao, nhưng có một thứ là trên hết mọi cảm giác.”
“Là gì?”
Tiêu Uyên trong tiềm thức hỏi nàng.
Ninh Tương Y cười, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ như vậy, đôi mắt trong sạch dường như chứa đựng tất cả mọi thứ trên đời.
“Đó là Hoàng vị.”
Nàng nói: “Chỉ có một mình ngươi - mang theo hy vọng của tất cả mọi người Ngọc Hành. Riêng chuyện này, ngươi không thấy là nó đã vượt qua tình cảm cá nhân của ngươi sao?”.
Nàng khẽ nhướng mày, giọng điệu trầm lắng, cùng với sự khao khát vô hạn.
“Ngươi có biết thế giới này rộng lớn như thế nào không?” Nàng nhìn về một hướng rồi đưa tay ra hiệu. Từ đây một mực đi theo hướng bắc, sẽ tới một thế giới băng tuyết, quanh năm sông băng không thay đổi...
Nếu tiếp tục đi về phía nam sẽ gặp phải đại dương xanh biếc, Bắc Minh có cá, chưa bao giờ là chuyện hoang đường.
Ngọc Hành … E rằng không có nhiều người nhìn thấy biển, đúng không?”
Khi nàng nói câu này, Tiêu Uyên như đã nhìn thấy Đại Hải trong mắt mình, hắn chưa từng nhìn thấy biển bao giờ, nhưng lúc này trong lòng lại dâng trào, khiến hắn đột nhiên muốn nhìn thấy Đại Hải trong truyền thuyết, có phải là giống như nàng nói. Hắn muốn được mở mang như tầm mắt rộng lớn của nàng.
“Ngoài ra, trên vùng đất xa xôi, có những người có làn da trắng, tất cả họ đều có làn da trắng như ngươi, đôi mắt xanh đỏ, tóc nâu vàng … và ở một vùng đất khác, có tộc người da rất đen. Người thấy có thật tuyệt vời phải không?”
Ninh Tương Y thì thào nói: “Ngươi thử nghĩ xem ở ngươi ở chỗ này mà làm theo ý mình. Người nghĩ đã đủ làm cho người của Ngọc Hành giàu có rồi sao? Con người không phải động vật bị giam cầm, vậy sao ngươi không thể ra ngoài nhìn xung quanh mà học tập. Ra khỏi đất nước xem thế giới ngoài kia rộng lớn như thế nào?, không phải chỉ có lợi cho bản thân người, mà là đất nước của ngươi cũng sẽ có nhiều lợi ích không ngờ.
Vậy… ngươi còn nhiều việc phải làm, sao cứ muốn chìm đắm vào một người, một cảm giác, một kỉ niệm?”.
“Đế vương sở dĩ là đế vương, là bởi vì hắn leo lên vĩnh viễn không có điểm dừng.” Ninh Tương Y cười, “Nếu trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi có thể cùng ta ra khơi, cùng nhau nhìn ra thế giới rộng lớn. Tại sao phải nhất quyết là vợ chồng?. “
Tiêu Uyên biết nàng chỉ đang an ủi bản thân hắn, hoặc là cự tuyệt hắn, nhưng nàng nói đúng, sau ngày hôm nay, hắn … không còn có thể muốn làm gì thì làm, phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, trách nhiệm nặng nề, nặng nề …
Điều này thực sự rất đau đớn.
Đây cũng là hiện thực … Hắn nhìn Ninh Tương Y.
Hắn không có năng lực nhốt con chim ưng khao khát tự do với cái nhìn rộng lớn như nàng.Và thế giới của nàng rộng lớn hơn hẳn tưởng rất nhiều! Những người da trắng, da đen, tuyết và Đại Hải, tất cả những thứ mà thế giới của hắn chưa từng xuất hiện, nhưng tất cả những thứ ấy lại đều ở trong thế giới của nàng!
Đây là lý do thực sự, hắn không thể bỏ tất cả mọi thứ và đi cùng nàng vì vậy hắn sẽ không bao giờ bước đi trong thế giới của nàng.
Lúc này có người thông truyền một tiếng, giờ lành đã đến, Tiêu Uyên phải ra ngoài.
Hắn nhắm mắt lại, Ninh tương y không muốn quấy rầy hắn nữa, cho đến khi – hắn vươn tay về phía nàng …
Ninh Tương Y thấy hắn cười mà cười như khóc, trong lòng có một nỗi buồn khó tả.
“Có lần, ta mơ ước được nắm tay nàng cùng bước lên ngai vàng. Hôm nay, ta hy vọng nàng thỏa mãn ước vọng này của ta, cái này tượng trưng cho vương miện của Ngọc Hành hoàng đế, nàng sẽ đội vương miện cho ta được không?”
Ninh Tương y sửng sốt, sau đó cười thầm.
“Hân hạnh!”
- ---------------------------
Bình luận facebook