Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 390: Dám nghĩ dám làm
Ninh Tương Y đưa tay rót rượu, thái độ thản nhiên nói
“Cái đường chính đó là lối đi do Thái Thú nơi đó sửa sang lại để tiện đi lại hàng ngày. Nhiều chỗ vô cùng hẹp, chưa nói đến phi ngựa, gặp núi phải lên xuống đường vòng, vô cùng bất tiện để vận chuyển. Theo ta, đó không phải là những đường chính chỉ là con đường nhỏ.”
Ở đây mọi người đều hết sức chăm chú nghe nàng nói, bởi vì chỉ cần từ miệng nàng nói ra, đều có thể thực hiện lại vì nước vì dân.
Tiếng sáo trúc làm tô đậm thêm giọng nói nàng giống như tiên nhạc, cái đại điện kim bích huy hoàng này, lúc này đều là nàng độc diễn.
Nàng tiếp tục nói: “Đường quan nhỏ hẹp, nhưng như vậy cũng đủ, chẳng qua là Đại Dục phát triển đến bây giờ, sau mấy trăm năm khôi phục, dân số càng ngày càng nhiều. Những con đường quan này có thể đáp ứng nhu cầu hàng ngày nhưng không đủ cho tương lai! Chứ nói gì đến một đại lộ để thông thương!”
Ninh Kham khẽ nhíu mày, nghĩ đến lo thượng thư nhiều nơi báo cáo, nói dân số ngày càng tăng, cần tăng cường kiểm soát, không khỏi hỏi: “Cái quốc lộ Y nhi nói tới kia là như thế nào?
Ninh Tương Y cười, bỏ ly rượu xuống, lớn tiếng nói, “Quốc lộ ý nghĩa như tên, chính là con đường riêng một nước! Ngày sau đường thủy thông suốt, Tam quốc chuồng ngựa buôn bán vãng lai, tốc độ vận chuyển hàng hoá trong nước chắc chắn phải nhanh hơn, dù sao tốc độ càng nhanh, ích lợi càng nhiều, thời gian là vàng bạc.
Tuy nhiên, càng về phía Tây, đường càng khó đi, thậm chí nhiều nơi phải làm vòng cua lớn nên ta nghĩ trên theo cơ sở đường chính hiện có, thứ nhất là nên mở rộng đường, thứ hai là tiết kiệm đoạn đường và khai thông lên núi! Dùng phương tiện cứng để mở đại lộ như vậy vận chuyển hàng hoá sẽ thuận tiện hơn. “
Ninh Kham cuối cùng cũng hiểu Ninh Tương Y muốn dùng lợi khí của nàng để mở đường! Sự nhận biết này khiến hắn ngồi ngay ngắn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một con đường rộng rãi và bằng phẳng, nếu có một con đường như vậy, trong tương lai cho dù là vận chuyển hay quân sự, nó sẽ thuận tiện hơn nhiều … Nhất là quân sự, hiện tại bốn nước thái bình, nhưng một khi có vấn đề, có một đại lộ dùng cho điều binh khiển tướng, cũng có thể chiếm trước cơ hội!
Nhưng sau tất cả cái nhìn của hắn còn chưa đủ xa, không hiểu câu nói của thế hệ sau này “Muốn làm giàu, sửa đường trước! “Muốn khống chế giàu nghèo, bắt buộc phải làm con đường này, mà hiện tại chủ yếu là đường cái, Ninh Tương Y cũng không cần xi măng nhựa đường cốt thép lưới sắt những vật này, công trình chỉ cần đo một cái, quá đơn giản. Ninh Kham suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nói. “Ngươi đó! Vừa mới trở về sao cứ phải nhọc lòng như vậy, chuyện này trẫm biết, để trẫm sau khi cùng các đại thần thảo luận, sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn!”.
Ninh Tương Y cười một tiếng, “Đa tạ phụ hoàng! Đến lúc đó xin phụ hoàng cho phép Nhi thần cùng nhau thảo luận!”
Ninh Kham giống như trừng nàng, “Sao có thể thiếu ngươi được. Chờ đi!”
Ninh Tương Y cười, dù sao nàng cũng không vội, kiếp này nàng còn rất nhiều thời gian để tiêu xài! Mới mười tám thôi mà, chính là tuổi phát triển tiền đồ! - Lúc này, hoàng hậu xen vào, “Y nhi à, ngươi nhìn người một chút đi, sao lại bị bệ hạ mang ra làm đủ thứ chuyện? Tốt xấu cũng là nữ nhi nhà ta, còn xinh đẹp như vậy, những chuyện này trước hết cứ thong thả đi.
Đổi lại đến mai, ngươi hãy theo bản cung cùng nhau đến yến hội vui chơi, nhìn xem các quý nữ trong kinh thành vui chơi như thế nào, người đó cũng nên học một ít, cho mình thư giãn cũng tốt”
Ninh Tương Y cúi đầu cười ngượng ngùng, “Sợ là không chơi được cùng nhau.” Bởi sau khi chứng kiến thế hệ sau phát triển thể nào, nữ tử và những trò hiện tại kia, nàng có hơi xem thường.
Hoàng hậu không vừa ý nhìn nàng một cái, “Như vậy không được, người dù sao cũng là công chúa, là tấm gương của nhóm quý nữ trong kinh thành học tập! Nhưng người ăn mặc kiểu này cũng không được, ngày mai bản cung sai người đến đo đạc kích thước cho ngươi, làm một vài bộ y phục đang thịnh hành trong kinh thành mà mặc lên người, cho ra dáng Ninh Tương Y còn có thể nói gì? Chỉ có thở dài, “Như thế, đa tạ ý tốt của mẫu hậu.”
Hoàng hậu mới nhẹ gật đầu, bắt đầu truyền lệnh bắt đầu một buổi tiệc tối mỹ mãn, Ninh Kham càng ngày càng thích loại không khí bình yên này, cảm thấy Y nhi chính là ngôi sao may mắn Đại Dục bọn họ, không chỉ có nhiều ý tưởng diệu kỳ, càng có thể làm người khác hết khúc mắc, ở chung rất thoải mái. Rượu quá ba bình, Ninh Tương Y có chút mệt mỏi liền đứng dậy cáo từ.
Ninh Úc muốn đưa nàng về nhưng Ninh Kham mượn tửu muốn cùng hắn nói đến chuyện hợp tác đại sự, kéo hắn không thả. Ninh Tương Y trừng mắt nhìn hắn, cười trên nỗi đau của hắn biểu hiện không muốn hắn đi cùng, tự mình về Thái Cực điện.
Trừ Đại công chúa phủ bên ngoài, Thái Cực điện cũng là chỗ của nàng, lúc này trong lòng nàng còn có chuyện cất giấu chưa làm. Đang đi trên đường Thái Cực điện, có một hoa viên không lớn lắm, cho nên bình thường người đến rất ít, Ninh Tương Y đi thẳng tới dưới một cây đại thụ, đem khối đá có thể quấy rầy tinh thần người khác giấu đi.
Làm xong tất cả, nàng giống như buông xuống điều xui xẻo, nhẹ nhàng thở ra. Ninh Tương Y quay đầu, phát hiện là Ninh Giác, nửa năm không gặp, nàng cũng rất nhớ vị ca ca này. “Thái tử ca ca?” Hắn hình như là chạy tới đây, còn đang thở dốc.
Ninh Giác thấy được nàng, vội vàng hít thở nhẹ nhàng, lộ ra nụ cười đẹp mắt nhất mà hắn tự nhận, đi tới phía nàng. “Y nhi… Ta rất nhớ nàng…”
Câu nói này của hắn là bộc lộ hoàn toàn tự nhiên, thế nhưng nhìn thấy Ninh Tương Y sững sờ, hắn vội vàng nói đỡ. “Nha đầu này càng ngày càng vô tình, vừa đi có nửa năm, e rằng đã sớm quên Thái tử ca ca này rồi..”
Ninh Tương Y vội vàng cười, bởi vì một chút nửa năm, e rằng đã sớm quên Thái tử ca ca này rồi..”
Ninh Tương Y vội vàng cười, bởi vì uống chút rượu, sắc mặt ửng hồng, khi cười lên, đôi mắt ngấn nước của nàng càng thêm thu hút, đặc biệt mê người dưới ánh đèn lồng trong cung điện ban đêm.
“Thái tử ca ca nói gì vậy, ta làm sao học quên người được!?”
Nói xong, nàng từ trong người móc ra một vật, là một cái ngọc trâm, tạo hình sắc nét, khắc hoa cũng rất đơn giản, nàng hai tay đưa lên.
“Ngươi xem đi, ta trở về còn đặc biệt mang quà cho ngươi! Đây là ngọc trâm ta tự làm, dùng ngọc thạch cứng rắn đặc biệt của Lâu Diệp, người mang theo sẽ rất đẹp mắt, còn có thể phòng thân!”
Ninh Giác nghe vậy hai mắt sáng lên, đưa tay nhận lấy, nhìn thấy Ninh Tương Y
“Ừm, khoẻ ta rồi, tất cả điều này… Đều là công của nàng hết.”
- ---------------------------
“Cái đường chính đó là lối đi do Thái Thú nơi đó sửa sang lại để tiện đi lại hàng ngày. Nhiều chỗ vô cùng hẹp, chưa nói đến phi ngựa, gặp núi phải lên xuống đường vòng, vô cùng bất tiện để vận chuyển. Theo ta, đó không phải là những đường chính chỉ là con đường nhỏ.”
Ở đây mọi người đều hết sức chăm chú nghe nàng nói, bởi vì chỉ cần từ miệng nàng nói ra, đều có thể thực hiện lại vì nước vì dân.
Tiếng sáo trúc làm tô đậm thêm giọng nói nàng giống như tiên nhạc, cái đại điện kim bích huy hoàng này, lúc này đều là nàng độc diễn.
Nàng tiếp tục nói: “Đường quan nhỏ hẹp, nhưng như vậy cũng đủ, chẳng qua là Đại Dục phát triển đến bây giờ, sau mấy trăm năm khôi phục, dân số càng ngày càng nhiều. Những con đường quan này có thể đáp ứng nhu cầu hàng ngày nhưng không đủ cho tương lai! Chứ nói gì đến một đại lộ để thông thương!”
Ninh Kham khẽ nhíu mày, nghĩ đến lo thượng thư nhiều nơi báo cáo, nói dân số ngày càng tăng, cần tăng cường kiểm soát, không khỏi hỏi: “Cái quốc lộ Y nhi nói tới kia là như thế nào?
Ninh Tương Y cười, bỏ ly rượu xuống, lớn tiếng nói, “Quốc lộ ý nghĩa như tên, chính là con đường riêng một nước! Ngày sau đường thủy thông suốt, Tam quốc chuồng ngựa buôn bán vãng lai, tốc độ vận chuyển hàng hoá trong nước chắc chắn phải nhanh hơn, dù sao tốc độ càng nhanh, ích lợi càng nhiều, thời gian là vàng bạc.
Tuy nhiên, càng về phía Tây, đường càng khó đi, thậm chí nhiều nơi phải làm vòng cua lớn nên ta nghĩ trên theo cơ sở đường chính hiện có, thứ nhất là nên mở rộng đường, thứ hai là tiết kiệm đoạn đường và khai thông lên núi! Dùng phương tiện cứng để mở đại lộ như vậy vận chuyển hàng hoá sẽ thuận tiện hơn. “
Ninh Kham cuối cùng cũng hiểu Ninh Tương Y muốn dùng lợi khí của nàng để mở đường! Sự nhận biết này khiến hắn ngồi ngay ngắn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một con đường rộng rãi và bằng phẳng, nếu có một con đường như vậy, trong tương lai cho dù là vận chuyển hay quân sự, nó sẽ thuận tiện hơn nhiều … Nhất là quân sự, hiện tại bốn nước thái bình, nhưng một khi có vấn đề, có một đại lộ dùng cho điều binh khiển tướng, cũng có thể chiếm trước cơ hội!
Nhưng sau tất cả cái nhìn của hắn còn chưa đủ xa, không hiểu câu nói của thế hệ sau này “Muốn làm giàu, sửa đường trước! “Muốn khống chế giàu nghèo, bắt buộc phải làm con đường này, mà hiện tại chủ yếu là đường cái, Ninh Tương Y cũng không cần xi măng nhựa đường cốt thép lưới sắt những vật này, công trình chỉ cần đo một cái, quá đơn giản. Ninh Kham suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nói. “Ngươi đó! Vừa mới trở về sao cứ phải nhọc lòng như vậy, chuyện này trẫm biết, để trẫm sau khi cùng các đại thần thảo luận, sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn!”.
Ninh Tương Y cười một tiếng, “Đa tạ phụ hoàng! Đến lúc đó xin phụ hoàng cho phép Nhi thần cùng nhau thảo luận!”
Ninh Kham giống như trừng nàng, “Sao có thể thiếu ngươi được. Chờ đi!”
Ninh Tương Y cười, dù sao nàng cũng không vội, kiếp này nàng còn rất nhiều thời gian để tiêu xài! Mới mười tám thôi mà, chính là tuổi phát triển tiền đồ! - Lúc này, hoàng hậu xen vào, “Y nhi à, ngươi nhìn người một chút đi, sao lại bị bệ hạ mang ra làm đủ thứ chuyện? Tốt xấu cũng là nữ nhi nhà ta, còn xinh đẹp như vậy, những chuyện này trước hết cứ thong thả đi.
Đổi lại đến mai, ngươi hãy theo bản cung cùng nhau đến yến hội vui chơi, nhìn xem các quý nữ trong kinh thành vui chơi như thế nào, người đó cũng nên học một ít, cho mình thư giãn cũng tốt”
Ninh Tương Y cúi đầu cười ngượng ngùng, “Sợ là không chơi được cùng nhau.” Bởi sau khi chứng kiến thế hệ sau phát triển thể nào, nữ tử và những trò hiện tại kia, nàng có hơi xem thường.
Hoàng hậu không vừa ý nhìn nàng một cái, “Như vậy không được, người dù sao cũng là công chúa, là tấm gương của nhóm quý nữ trong kinh thành học tập! Nhưng người ăn mặc kiểu này cũng không được, ngày mai bản cung sai người đến đo đạc kích thước cho ngươi, làm một vài bộ y phục đang thịnh hành trong kinh thành mà mặc lên người, cho ra dáng Ninh Tương Y còn có thể nói gì? Chỉ có thở dài, “Như thế, đa tạ ý tốt của mẫu hậu.”
Hoàng hậu mới nhẹ gật đầu, bắt đầu truyền lệnh bắt đầu một buổi tiệc tối mỹ mãn, Ninh Kham càng ngày càng thích loại không khí bình yên này, cảm thấy Y nhi chính là ngôi sao may mắn Đại Dục bọn họ, không chỉ có nhiều ý tưởng diệu kỳ, càng có thể làm người khác hết khúc mắc, ở chung rất thoải mái. Rượu quá ba bình, Ninh Tương Y có chút mệt mỏi liền đứng dậy cáo từ.
Ninh Úc muốn đưa nàng về nhưng Ninh Kham mượn tửu muốn cùng hắn nói đến chuyện hợp tác đại sự, kéo hắn không thả. Ninh Tương Y trừng mắt nhìn hắn, cười trên nỗi đau của hắn biểu hiện không muốn hắn đi cùng, tự mình về Thái Cực điện.
Trừ Đại công chúa phủ bên ngoài, Thái Cực điện cũng là chỗ của nàng, lúc này trong lòng nàng còn có chuyện cất giấu chưa làm. Đang đi trên đường Thái Cực điện, có một hoa viên không lớn lắm, cho nên bình thường người đến rất ít, Ninh Tương Y đi thẳng tới dưới một cây đại thụ, đem khối đá có thể quấy rầy tinh thần người khác giấu đi.
Làm xong tất cả, nàng giống như buông xuống điều xui xẻo, nhẹ nhàng thở ra. Ninh Tương Y quay đầu, phát hiện là Ninh Giác, nửa năm không gặp, nàng cũng rất nhớ vị ca ca này. “Thái tử ca ca?” Hắn hình như là chạy tới đây, còn đang thở dốc.
Ninh Giác thấy được nàng, vội vàng hít thở nhẹ nhàng, lộ ra nụ cười đẹp mắt nhất mà hắn tự nhận, đi tới phía nàng. “Y nhi… Ta rất nhớ nàng…”
Câu nói này của hắn là bộc lộ hoàn toàn tự nhiên, thế nhưng nhìn thấy Ninh Tương Y sững sờ, hắn vội vàng nói đỡ. “Nha đầu này càng ngày càng vô tình, vừa đi có nửa năm, e rằng đã sớm quên Thái tử ca ca này rồi..”
Ninh Tương Y vội vàng cười, bởi vì một chút nửa năm, e rằng đã sớm quên Thái tử ca ca này rồi..”
Ninh Tương Y vội vàng cười, bởi vì uống chút rượu, sắc mặt ửng hồng, khi cười lên, đôi mắt ngấn nước của nàng càng thêm thu hút, đặc biệt mê người dưới ánh đèn lồng trong cung điện ban đêm.
“Thái tử ca ca nói gì vậy, ta làm sao học quên người được!?”
Nói xong, nàng từ trong người móc ra một vật, là một cái ngọc trâm, tạo hình sắc nét, khắc hoa cũng rất đơn giản, nàng hai tay đưa lên.
“Ngươi xem đi, ta trở về còn đặc biệt mang quà cho ngươi! Đây là ngọc trâm ta tự làm, dùng ngọc thạch cứng rắn đặc biệt của Lâu Diệp, người mang theo sẽ rất đẹp mắt, còn có thể phòng thân!”
Ninh Giác nghe vậy hai mắt sáng lên, đưa tay nhận lấy, nhìn thấy Ninh Tương Y
“Ừm, khoẻ ta rồi, tất cả điều này… Đều là công của nàng hết.”
- ---------------------------
Bình luận facebook