Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 393: Tuyết Liên
Tên gián điệp tội nghiệp kia vất vả thoát khỏi sự phát hiện của Ninh Úc, nhưng lại bị người của Ninh Úc phát hiện và trực tiếp giết chết, giấc mộng đổi đời của hắn trong giây lát đã tan vỡ, sau chuyện. này cũng có thể thấy Ninh Úc có thực lực trong cung lớn cỡ nào.
Ninh Tương Y nghe thấy tiếng nói liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn, Ninh Úc âu yếm ôm lấy mặt nàng hôn thật sâu, nhìn thấy hắn rất háo hức, vui mừng, Ninh Tương Y không nỡ từ chối!
“Đừng sợ, không có ai ở đó…”
Răng môi giao hòa vào nhau, Ninh Tương Y lúc đầu có chút bất ngờ, nhưng là nghe hắn kiểu nói này, rất hiển nhiên hắn mang ám về đến, hành động này rất hiển nhiên hắn mang ám vệ đến, hành động này của bọn họ chẳng phải là toàn rơi vào trong mắt người khác hay sao?
Mặt cô đỏ bừng, tức giận đẩy Ninh Úc ra, còn dám nhận là có thị vệ trong cung theo bảo vệ, người này thật sự là … càng ngày càng to gan.
“Ta đi nghỉ ngơi! Cáo từ!”
Nàng quay đầu bước nhanh về phía Thái Cực điện, con khỉ kia rất hoang dã, nàng phải quay lại huấn luyện nó mới được!
Ninh Úc không có đuổi theo nàng, bởi vì lạnh lùng nhìn thấy trong bóng tối một thi thể bị lôi đi, môi đỏ mọng khẽ câu lên, chế nhạo nói.
Mặc dù Long gia đã bị tiêu diệt, trong Đại Dục vẫn có người muốn ngáng chân hắn, không ngờ những người này lại can đảm như vậy, xem ra là hắn nửa năm qua này chưa từng giết người, để bọn hắn tâm tư lại linh hoạt rồi? Như vậy hắn cũng không ngại tiếp tục để ý và cùng bọn họ chơi đùa.
Mọi thứ trong cung tất cả đều tại tiến hành đầu vào đấy, thời gian lại qua vài ngày nữa.
Hoàng đế rất vui mừng vì Ninh Tương Y trở về, nàng nói mọi kế hoạch cũng đang xây dựng nhanh chóng để Ninh Kham ma quyền sát chưởng, Hoàng đế hận không thể đi theo những người tuổi trẻ này làm một vố lớn!
Nhưng vui quá hóa buồn, Hoàng đế đột nhiên để bệnh!
Ninh Tương Y đợi ở bên cạnh đút thuốc, lẩm bẩm nói: “ Phụ hoàng, ta thật sự là phục ngươi, loại khí trời này còn có thể phát sốt... Người có biết tự bảo trọng cho Nhi thần bớt lo được không?!!”
Ninh Kham giả bộ tức giận, nhăn mặt nói: “Càng ngày càng vô phép, ngươi còn dạy ta mấy chuyện này sao?”
Nhưng vừa nói xong hắn liền ho khan vài tiếng, Ninh Tương Y thấy vậy liền lè lưỡi không thuyết phục hắn nữa, vội vàng đặt bát thuốc sang một bên, đưa khăn mặt cho hắn.
Thấy Ninh Kham không thoải mái, Ninh Tương Y cau mày nói với Thường Hỉ ở bên cạnh.
“Thường Hỉ, Phụ hoàng của ta, bị làm sao vậy? Tự nhiên nói ốm là ốm ngay” Hoàng đế trong ấn tượng của ta rất khỏe mạnh, tuy rằng kiếp trước đi sớm nhưng hắn đã sống sót bốn lần trong cuộc đời này. Bắt đầu từ năm mười hai tuổi, cũng không nên gặp bất kỳ vấn đề nào nữa.
Thường Hỉ nghe xong muốn nói nhưng Ninh Kham trừng mắt nhìn, sau đó nói với Ninh Tương Y, “Làm sao vậy, ta còn không được ốm sao? Ta ngày càng lớn tuổi, ốm vậy là chuyện bình thường! “
Ninh Tương Y mở to mắt khi nghe lời này của hắn, nàng vẻ mặt cường điệu nói: “Ai già chứ? Phụ hoàng không già đâu! Phụ hoàng là người đẹp trai, khí phách, người tốt như vậy nhất định phải sống lâu trăm tuổi!”
Hoàng đế cười, “Nhìn miệng lưỡi người kia, còn không phải nói là khéo nịnh quá sao?!”
Ninh Tương Y cau mày nghe xong, trầm giọng nói: “Lừa gạt sao?. Nếu Phụ hoàng có thể sống lâu, đó sẽ là tâm nguyện lớn nhất của ta!”
Ninh Kham cười, sờ sờ đầu Ninh Tương Y thở dài nhẹ nhõm.
Nữ tử của hắn, mặc dù từ nhỏ đã lanh lợi nhưng đôi khi nàng lại trở nên chân thành với mọi người khiến ai ai cũng thực sự cảm động. Nàng không nói những điều ảo não hư vô mà nói những lời thực tế, chân thành.
Đôi khi Ninh Kham rất mong Ninh Tương Y thực sự là con của hắn và Tuyết Liên …
“Ta rất hiểu rõ thân thể của mình, sợ rằng không thể sống lâu được.”
Lúc này, Ninh Kham giống như một lão gia bình thường, than thở với con:
“Cho nên, khi ta còn sống người phải đối với ta thật tốt có biết không!”
Hoàng thượng!” Thường Hỉ với mái tóc bạc trắng bất lực hét lên, Hoàng đế làm sao có thể nguyền rủa chính mình như thế này.
Ninh Kham hờ hững cười, “Sự thật là vậy?!”
Lúc này, hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, thì thào nói: “Y Nhi…… Phụ thân dung mạo tốt, nhưng khi còn nhỏ … đã bị thương nặng một lần suýt chết cho nên…..
Ninh Tương Y sửng sốt, sao nàng chưa từng nghe chuyện này, Ninh Kham là hoàng đế của Đại Dục, nếu bị thương nặng, Đại Dục không thể che giấu.
Thấy nàng không tin, Ninh Kham cười, “Không phải ở Đại Dục, mà là ở Uyển Thành, chính là … Tuyết Quốc khi đó!”
Từ “Tuyết Quốc” khiến khuôn mặt nhỏ nhắn thông minh của Ninh Tương Y hơi ngưng lại, sau đó lại nghe Ninh Kham nói, “Là đất nước của Tuyết Liên, hiện tại … nó đã không còn tồn tại từ lâu, và mẫu thân của con cũng đã mất từ khi con còn nhỏ, ta sợ ngươi không nhớ nổi? “
Ninh Tương Y gật đầu, “Ta không có nhiều ấn tượng.”
Ninh Kham chợt thở dài, hắn có chút mệt mỏi, với tiếng thở dài thườn thượt này, hắn dường như có vẻ già đi một chút.
Hắn chạm tay vào mặt Ninh Tương Y, nhưng hắn như nhìn thấy một người con người khác qua nàng.
“Tuyết Quốc là một nước nhỏ rất kỳ quái, dân chúng rất nghèo, nên đã nhiều lần quấy phá biên giới Đại Dục, nhưng ta nhất định phải hủy diệt Tuyết Quốc, bởi vì đất nước này quá quái dị, và thứ thịnh hành khi đó ở đây là vu cổ chi thuật..
Thật sự rất đáng lo lắng khi có nước láng giềng như vậy, vì vậy ta đã đặt một đội quân ở biên giới và muốn trực tiếp chiếm được Tuyết Quốc.
Nhìn thấy Ninh Tương Y bị mê hoặc, Ninh Kham mỉm cười, “Chỉ trách ta lúc đó còn quá trẻ, còn hung hăng, cho rằng một quốc gia nhỏ như vậy có thể bị một trăm vạn binh mã diệt vong nhanh gọn trong bảy ngày, nhưng không ngờ lại là bị thất bại. Rất kỳ quái, ta nhất thời không phòng bị nên đã bị bọn chúng hạ độc!”
“Đến lúc đó ta suýt chút nữa đã chết, đại quân một trăm vạn của ta sẽ như rắn mất đầu, để tránh tình huống này, Thường Hỉ đã đích thân lẻn vào Tuyết quốc, bắt nữ thần của bọn họ, cũng chính là “Tuyết quốc Vương phi.”, giải độc cho ta! Nàng ấy chính là mẫu thân con, là Tuyết Liên …”
Ninh Tương Y không ngờ giữa bọn họ lại có quan hệ như vậy, “Sau này xảy ra chuyện gì?”.
“Sau đó…”
Ninh Kham mỉm cười, như đang nghĩ đến một điều gì đó đẹp đẽ và thú vị.
“Mẫu thân của người tuy là người rất nhu nhược, nhưng lại rất cứng đầu, ngay cả đối mặt với chết nàng cũng không chịu giải độc cho ta. Sau này nàng cũng không chịu giải độc cho ta. Sau này Thường HỈ không còn cách nào khác, đành phải nói chỉ cần nàng giải độc, Đại Dục sẽ rút lui!”
“Khi nàng nghe nói đến yêu cầu này, thật sự như được thỏa lòng, thật sự giải độc cho ta, nhưng là ta trúng độc quá lâu tổn thương nội tạng cho nên dù có được nàng giải độc thì từ đó đến nay vẫn chưa hồi phục.”
Ninh Tương Y cau mày nghe lời này, Ninh Kham không phải kẻ bội bạc thì làm sao Tuyết quốc lại bị tiêu diệt?
Vẻ mặt Ninh Kham đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn, “Ta rất muốn rút lui tiễn Tuyết Liên trở về, nhưng Tuyết tộc cho rằng ta đã xâm phạm Tuyết Liên, muốn cự tuyệt nên ta cũng không có biện pháp nào, bọn họ còn muốn giết ta trước dân chúng.”. Lúc đó để cứu tính mạng mình, ta dù không muốn, vẫn là phải thất hứa lần đầu tiên với Tuyết Liên và tiêu diệt Tuyết tộc. “
Nói đến đây, Ninh Kham thở dài, “Chẳng qua là vì Tuyết Liên không muốn nên ta cũng không vội giết người Tuyết quốc, mà là trục xuất những người Tuyết tộc không muốn đầu hàng Đại Dục.”
- ---------------------------
Ninh Tương Y nghe thấy tiếng nói liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn, Ninh Úc âu yếm ôm lấy mặt nàng hôn thật sâu, nhìn thấy hắn rất háo hức, vui mừng, Ninh Tương Y không nỡ từ chối!
“Đừng sợ, không có ai ở đó…”
Răng môi giao hòa vào nhau, Ninh Tương Y lúc đầu có chút bất ngờ, nhưng là nghe hắn kiểu nói này, rất hiển nhiên hắn mang ám về đến, hành động này rất hiển nhiên hắn mang ám vệ đến, hành động này của bọn họ chẳng phải là toàn rơi vào trong mắt người khác hay sao?
Mặt cô đỏ bừng, tức giận đẩy Ninh Úc ra, còn dám nhận là có thị vệ trong cung theo bảo vệ, người này thật sự là … càng ngày càng to gan.
“Ta đi nghỉ ngơi! Cáo từ!”
Nàng quay đầu bước nhanh về phía Thái Cực điện, con khỉ kia rất hoang dã, nàng phải quay lại huấn luyện nó mới được!
Ninh Úc không có đuổi theo nàng, bởi vì lạnh lùng nhìn thấy trong bóng tối một thi thể bị lôi đi, môi đỏ mọng khẽ câu lên, chế nhạo nói.
Mặc dù Long gia đã bị tiêu diệt, trong Đại Dục vẫn có người muốn ngáng chân hắn, không ngờ những người này lại can đảm như vậy, xem ra là hắn nửa năm qua này chưa từng giết người, để bọn hắn tâm tư lại linh hoạt rồi? Như vậy hắn cũng không ngại tiếp tục để ý và cùng bọn họ chơi đùa.
Mọi thứ trong cung tất cả đều tại tiến hành đầu vào đấy, thời gian lại qua vài ngày nữa.
Hoàng đế rất vui mừng vì Ninh Tương Y trở về, nàng nói mọi kế hoạch cũng đang xây dựng nhanh chóng để Ninh Kham ma quyền sát chưởng, Hoàng đế hận không thể đi theo những người tuổi trẻ này làm một vố lớn!
Nhưng vui quá hóa buồn, Hoàng đế đột nhiên để bệnh!
Ninh Tương Y đợi ở bên cạnh đút thuốc, lẩm bẩm nói: “ Phụ hoàng, ta thật sự là phục ngươi, loại khí trời này còn có thể phát sốt... Người có biết tự bảo trọng cho Nhi thần bớt lo được không?!!”
Ninh Kham giả bộ tức giận, nhăn mặt nói: “Càng ngày càng vô phép, ngươi còn dạy ta mấy chuyện này sao?”
Nhưng vừa nói xong hắn liền ho khan vài tiếng, Ninh Tương Y thấy vậy liền lè lưỡi không thuyết phục hắn nữa, vội vàng đặt bát thuốc sang một bên, đưa khăn mặt cho hắn.
Thấy Ninh Kham không thoải mái, Ninh Tương Y cau mày nói với Thường Hỉ ở bên cạnh.
“Thường Hỉ, Phụ hoàng của ta, bị làm sao vậy? Tự nhiên nói ốm là ốm ngay” Hoàng đế trong ấn tượng của ta rất khỏe mạnh, tuy rằng kiếp trước đi sớm nhưng hắn đã sống sót bốn lần trong cuộc đời này. Bắt đầu từ năm mười hai tuổi, cũng không nên gặp bất kỳ vấn đề nào nữa.
Thường Hỉ nghe xong muốn nói nhưng Ninh Kham trừng mắt nhìn, sau đó nói với Ninh Tương Y, “Làm sao vậy, ta còn không được ốm sao? Ta ngày càng lớn tuổi, ốm vậy là chuyện bình thường! “
Ninh Tương Y mở to mắt khi nghe lời này của hắn, nàng vẻ mặt cường điệu nói: “Ai già chứ? Phụ hoàng không già đâu! Phụ hoàng là người đẹp trai, khí phách, người tốt như vậy nhất định phải sống lâu trăm tuổi!”
Hoàng đế cười, “Nhìn miệng lưỡi người kia, còn không phải nói là khéo nịnh quá sao?!”
Ninh Tương Y cau mày nghe xong, trầm giọng nói: “Lừa gạt sao?. Nếu Phụ hoàng có thể sống lâu, đó sẽ là tâm nguyện lớn nhất của ta!”
Ninh Kham cười, sờ sờ đầu Ninh Tương Y thở dài nhẹ nhõm.
Nữ tử của hắn, mặc dù từ nhỏ đã lanh lợi nhưng đôi khi nàng lại trở nên chân thành với mọi người khiến ai ai cũng thực sự cảm động. Nàng không nói những điều ảo não hư vô mà nói những lời thực tế, chân thành.
Đôi khi Ninh Kham rất mong Ninh Tương Y thực sự là con của hắn và Tuyết Liên …
“Ta rất hiểu rõ thân thể của mình, sợ rằng không thể sống lâu được.”
Lúc này, Ninh Kham giống như một lão gia bình thường, than thở với con:
“Cho nên, khi ta còn sống người phải đối với ta thật tốt có biết không!”
Hoàng thượng!” Thường Hỉ với mái tóc bạc trắng bất lực hét lên, Hoàng đế làm sao có thể nguyền rủa chính mình như thế này.
Ninh Kham hờ hững cười, “Sự thật là vậy?!”
Lúc này, hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, thì thào nói: “Y Nhi…… Phụ thân dung mạo tốt, nhưng khi còn nhỏ … đã bị thương nặng một lần suýt chết cho nên…..
Ninh Tương Y sửng sốt, sao nàng chưa từng nghe chuyện này, Ninh Kham là hoàng đế của Đại Dục, nếu bị thương nặng, Đại Dục không thể che giấu.
Thấy nàng không tin, Ninh Kham cười, “Không phải ở Đại Dục, mà là ở Uyển Thành, chính là … Tuyết Quốc khi đó!”
Từ “Tuyết Quốc” khiến khuôn mặt nhỏ nhắn thông minh của Ninh Tương Y hơi ngưng lại, sau đó lại nghe Ninh Kham nói, “Là đất nước của Tuyết Liên, hiện tại … nó đã không còn tồn tại từ lâu, và mẫu thân của con cũng đã mất từ khi con còn nhỏ, ta sợ ngươi không nhớ nổi? “
Ninh Tương Y gật đầu, “Ta không có nhiều ấn tượng.”
Ninh Kham chợt thở dài, hắn có chút mệt mỏi, với tiếng thở dài thườn thượt này, hắn dường như có vẻ già đi một chút.
Hắn chạm tay vào mặt Ninh Tương Y, nhưng hắn như nhìn thấy một người con người khác qua nàng.
“Tuyết Quốc là một nước nhỏ rất kỳ quái, dân chúng rất nghèo, nên đã nhiều lần quấy phá biên giới Đại Dục, nhưng ta nhất định phải hủy diệt Tuyết Quốc, bởi vì đất nước này quá quái dị, và thứ thịnh hành khi đó ở đây là vu cổ chi thuật..
Thật sự rất đáng lo lắng khi có nước láng giềng như vậy, vì vậy ta đã đặt một đội quân ở biên giới và muốn trực tiếp chiếm được Tuyết Quốc.
Nhìn thấy Ninh Tương Y bị mê hoặc, Ninh Kham mỉm cười, “Chỉ trách ta lúc đó còn quá trẻ, còn hung hăng, cho rằng một quốc gia nhỏ như vậy có thể bị một trăm vạn binh mã diệt vong nhanh gọn trong bảy ngày, nhưng không ngờ lại là bị thất bại. Rất kỳ quái, ta nhất thời không phòng bị nên đã bị bọn chúng hạ độc!”
“Đến lúc đó ta suýt chút nữa đã chết, đại quân một trăm vạn của ta sẽ như rắn mất đầu, để tránh tình huống này, Thường Hỉ đã đích thân lẻn vào Tuyết quốc, bắt nữ thần của bọn họ, cũng chính là “Tuyết quốc Vương phi.”, giải độc cho ta! Nàng ấy chính là mẫu thân con, là Tuyết Liên …”
Ninh Tương Y không ngờ giữa bọn họ lại có quan hệ như vậy, “Sau này xảy ra chuyện gì?”.
“Sau đó…”
Ninh Kham mỉm cười, như đang nghĩ đến một điều gì đó đẹp đẽ và thú vị.
“Mẫu thân của người tuy là người rất nhu nhược, nhưng lại rất cứng đầu, ngay cả đối mặt với chết nàng cũng không chịu giải độc cho ta. Sau này nàng cũng không chịu giải độc cho ta. Sau này Thường HỈ không còn cách nào khác, đành phải nói chỉ cần nàng giải độc, Đại Dục sẽ rút lui!”
“Khi nàng nghe nói đến yêu cầu này, thật sự như được thỏa lòng, thật sự giải độc cho ta, nhưng là ta trúng độc quá lâu tổn thương nội tạng cho nên dù có được nàng giải độc thì từ đó đến nay vẫn chưa hồi phục.”
Ninh Tương Y cau mày nghe lời này, Ninh Kham không phải kẻ bội bạc thì làm sao Tuyết quốc lại bị tiêu diệt?
Vẻ mặt Ninh Kham đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn, “Ta rất muốn rút lui tiễn Tuyết Liên trở về, nhưng Tuyết tộc cho rằng ta đã xâm phạm Tuyết Liên, muốn cự tuyệt nên ta cũng không có biện pháp nào, bọn họ còn muốn giết ta trước dân chúng.”. Lúc đó để cứu tính mạng mình, ta dù không muốn, vẫn là phải thất hứa lần đầu tiên với Tuyết Liên và tiêu diệt Tuyết tộc. “
Nói đến đây, Ninh Kham thở dài, “Chẳng qua là vì Tuyết Liên không muốn nên ta cũng không vội giết người Tuyết quốc, mà là trục xuất những người Tuyết tộc không muốn đầu hàng Đại Dục.”
- ---------------------------
Bình luận facebook