Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 396: Bị phát hiện
Hắn lơ đễnh nghĩ, bởi vì đại não dần dần bị yêu tinh trong ngực mê hoặc, hắn muốn giam cầm thân thể của nàng, để nàng không châm lửa chạy loạn, lại muốn nắm lấy tay nàng, để nàng không cách nào đẩy hắn ra, còn muốn hôn môi nàng, ôm lấy nàng cùng mình nhảy múa, quả là rất bận bịu…
Ninh Tương Y quả thực sắp bị tên vô sỉ này làm cho tức chết!
Nàng nhớ khi còn bé, nàng nói cái gì thì là cái đó, Ninh Úc sẽ chỉ ở đằng sau ngoan ngoãn đi theo, một bộ dạng nàng nói cái gì cũng đúng.
Nhưng bây giờ hắn lớn lên, có suy nghĩ của mình, càng ngày càng không nghe lời!Làm hoàng tỷ tốt như nàng uất ức muốn chết...
Không được, nàng muốn hỏi rõ ràng!
Cho nên nàng nghiêng mặt đi tránh Ninh Úc hôn nàng, một bên trừng mắt thê thảm hỏi, “Đáng ghét! Ta rõ ràng là hoàng tử của ngươi…Ngươi tại sao phải...ưm!”..
Không cẩn thận nàng lại bị ngậm lấy môi, Ninh Tương Y thẹn quá hoá giận, trực tiếp hai tay ôm đầu Ninh Úc, đặt ở trên vai mình.
“Hừ, ngươi nói đi, ngươi khi còn bé rõ ràng nghe lời như vậy, vì sao hiện tại không ngoan như thế? Hình tượng hoàng tỷ của ta, đã sụp đổ lúc nào vậy hả?”
Ninh Úc bị giọng điệu ‘hung dữ’ kia của nàng ‘dọa’ sợ phải rúc vào cổ nàng cười không ngừng.
Sức lực đâu? Quyền uy đầu?! Vì sao nàng cảm giác nàng bây giờ bị động như vậy?
“Nàng hỏi ta sụp đổ lúc nào?” Giọng nói khàn khàn của hắn như khiêu khích bên tai nàng, nhìn làn da trắng nõn của nàng dần dần biến thành màu hồng quyến rũ. Ninh Quyết mới thở dài nói, “Chuyện này ta còn phải suy nghĩ …”
Đúng vậy, từ khi nào nàng không còn đại diện cho uy nghiêm trong lòng hắn, không còn là sự bất khả xâm phạm trong trái tim hắn như một vị thần?
Có phải là từ lúc ra khỏi lãnh cũng, người nàng đầy máu me, nên hắn biết nàng cũng không phải là bất khả chiến bại?
Hay là tại Tây Châu, khi nàng đỡ được một mũi tên, không biết sống chết, hắn mới nhận ra nàng không phải toàn năng?
Trong trí nhớ, nàng luôn tự tin nhanh nhẹn, dương như trên trời dưới đất không có ai có đủ kiểu ngạo, để hắn sùng bái mù quáng, hận không thể trở thành cái bóng của nàng, đến mức sau khi yêu nàng, lúc nào cũng cảm thấy một loại khinh nhờn.
Thế nhưng nàng lần lượt gặp cản trở, lại mỗi một lần trỗi dậy, hắn mới biết được, cái cao không thể chạm tới là kiêu ngạo của nàng. Nàng sẽ không bị đánh bại, nhưng trừ cái đó ra, nàng cũng là một nữ nhân, một người nguyện ý vì hắn mà chết, một người làm hắn nguyện ý bỏ qua tất cả nữ nhân khác, không phải tỷ tỷ, không phải sự trưởng, người thân, chỉ là người hắn yêu.
Ninh Tương Y nghiêm túc chờ hắn trả lời, nàng ngược lại muốn biết, nàng không làm tốt chỗ nào, mới mất đi quyền uy của hoàng tỷ?
Ai ngờ suy nghĩ rất lâu Ninh Úc nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng, tận lực trêu đùa chỗ nàng mẫn cảm, cười khẽ nói, “bắt đầu từ khi lần đầu tiên hôn nàng, trong suy nghĩ ta nàng không còn là hoàng tỷ, mà chỉ là nữ nhân của ta.”
Lần đầu tiên hôn nàng? Ninh Tương Y kinh ngạc, lúc đó hắn mới mười một tuổi! Muốn hay không thì hắn có cần trưởng thành sớm như vậy không!?
Nàng đẩy Ninh Úc ra, nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi thành thật khai báo, ngươi là không… là… Không phải…” Có phải là rất sớm đã thăm dò nàng rồi không?
Nhưng vấn đề này quá rõ ràng, nàng không có nói, nhưng Ninh Úc đã trả lời
“Đúng, ta đã thăm dò nàng cực kỳ lâu, khi còn bé… Ta bị trúng mị dược, đều là tưởng tượng về hình dáng của nàng…”
Một câu, thành công khiến mặt nhỏ Ninh Tương Y đỏ bừng! Chết tiệt! Khi đó hắn mới bao nhiêu lớn! Cầm thú!
Tên Ninh Úc này lại thích cái dáng vẻ xù lông này của nàng, đặc biệt có sức sống, nhưng hắn thật sự còn có rất nhiều chuyện phải làm, cho dù không nỡ, hắn cũng không thể ở lại bao lâu bên nàng.
Đúng… Cho nên thời gian có hạn, liền làm nhiều một chút đi.
Ninh Úc đương nhiên cưỡng ép Ninh Tương Y cùng hắn lần nữa quấn quýt, nhiều lần không bằng một lần mãnh liệt, âm thanh thở dốc mập mờ, ở trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe rõ ràng sự tình gì bên trong, Ninh Tương Y nhịp tim. hốt hoảng, cơ hồ muốn ngạt thở... Cũng phát hiện Ninh Úc tim nhảy cực nhanh! Hiên nhiên là hắn chỉ giả bộ bình tĩnh như vậy!
Có lẽ bầu không khí quá tốt, có thể bởi vì sắp phải xa cách, trong lòng hai người chỉ có nhau, đúng như Ninh Úc nghĩ, chiếm hoàn toàn trái tim hoàng tỷ chỉ còn cách này.
Thế nhưng bọn họ không ngờ chính là có người đã đến đây nghe lén tất cả!
Hoàng đế đột nhiên trong giấc mơ không ngừng đau đầu, cứ một lát gọi tên Tuyết Liên một lát gọi tên Ninh Tương Y, Thường Hỉ nóng vội với bệnh tình Hoàng đế nên một mạch chạy đến, không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại này, khiến trong lòng hắn rối bời, không biết làm thế nào cho phải!
Hắn biết Ninh Tương Y không phải là con ruột Hoàng đế, thế nhưng.. Nàng đã là công chúa Đại Dục, bệ hạ cũng coi nàng như con gái ruột, nhưng chuyện này không thể để bệ hạ biết, nên làm thế nào cho phải?
Hắn chỉ nghe được phần sau, không biết Ninh Tương Y có đi ý muốn tìm bảo tàng Tuyết Tộc, càng không biết Ninh Tương Y đã muốn đem lợi khí giao cho Ninh Úc.
Lúc này mặc dù lòng hắn nóng như lửa đốt, nhưng chuyện Hoàng đế bệnh nặng càng khẩn cấp hơn! Cho nên hắn dùng lo khinh công rời khỏi, sau đó tìm một cung nhân, để hắn đến báo!
Tên tiểu thái giám kia nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của Thường Hỉ, vội vàng đi, còn Thường Hỉ im lặng trở về Chiêu Dương Điện.
Thường Hỉ võ công cao cường, công lực vô địch thiên hạ, khó có địch thủ, hiện tại có lẽ chỉ có Ninh Tương Y đánh ngang tay hắn, nhưng trong tình huống kia Ninh Tương Y và Ninh Úc tinh thần đều có chút bất ổn không phát hiện bất thường khi Thường Hỉ đến, nhưng chính sai lầm lần này đã tạo thành tại họa rất lớn!
Tiểu thái giám chạy thật nhanh vào Thái Cực điện, liền bị quản sự ngăn lại, công chúa và vương gia đều ở trong, lỗ mãng như thể là chán sống rồi sao?
Tiểu thái giám không có khinh công nhảy vào như Thường Hỉ, cho nên vội vàng nắm lấy quản sự nói.
“Xảy ra chuyện lớn rồi! Bệ hạ bệnh nặng!”
Quản sự nghe xong, vội vàng chạy vào bên trong, nghe có tiếng động, Ninh Tương Y xấu hổ bước ra, còn Ninh Úc có chút không vui vì bị người quấy rầy, lạnh lùng nói.
“Chuyện gì?”
Quản sự không dám ngẩng đầu, vội vàng nói.” thần nghe nói là bệ hạ bệnh nặng!”
Ninh Tương Y nghe xong vô cùng hoảng sợ. Nàng vội vàng xách váy lên chạy, sắc mặt khẩn trương vì quá lo lắng cho Hoàng đế.
Ninh Úc muốn đuổi theo nhưng lại nhìn thấy bên cạnh quân sự có một tiểu thái giám lạ mặt, rõ ràng là có người nhờ đến báo tin.
“Ngẩng đầu lên.”
Tiểu thái giám kia giật mình, vội vàng ngẩng đầu, nhưng mặt vẫn cụp xuống, không dám mạo phạm.
Ninh Úc nhíu mày, “Ngươi không phải người Chiêu Dương Điện, tại sao người lại đển báo tin?”
Tiểu thái giám nghe Tề Vương tra hỏi, vội vàng nơm nớp lo sợ nói, “ nô tài là người của hàn hương uyển, đang đi nửa đường thì gặp Thường Hỉ Đại tổng quản, hắn sai nô tài đến.”
Ninh Úc có chút suy nghĩ, hàn hương uyển cách Thái Cực điên gần như vậy, Thường Hỉ sao không trực tiếp đến nói, mà còn gọi người báo tin?
Lập tức, ánh mắt hắn co rụt lại, không lẽ hắn đã tới đây
- ---------------------------
Ninh Tương Y quả thực sắp bị tên vô sỉ này làm cho tức chết!
Nàng nhớ khi còn bé, nàng nói cái gì thì là cái đó, Ninh Úc sẽ chỉ ở đằng sau ngoan ngoãn đi theo, một bộ dạng nàng nói cái gì cũng đúng.
Nhưng bây giờ hắn lớn lên, có suy nghĩ của mình, càng ngày càng không nghe lời!Làm hoàng tỷ tốt như nàng uất ức muốn chết...
Không được, nàng muốn hỏi rõ ràng!
Cho nên nàng nghiêng mặt đi tránh Ninh Úc hôn nàng, một bên trừng mắt thê thảm hỏi, “Đáng ghét! Ta rõ ràng là hoàng tử của ngươi…Ngươi tại sao phải...ưm!”..
Không cẩn thận nàng lại bị ngậm lấy môi, Ninh Tương Y thẹn quá hoá giận, trực tiếp hai tay ôm đầu Ninh Úc, đặt ở trên vai mình.
“Hừ, ngươi nói đi, ngươi khi còn bé rõ ràng nghe lời như vậy, vì sao hiện tại không ngoan như thế? Hình tượng hoàng tỷ của ta, đã sụp đổ lúc nào vậy hả?”
Ninh Úc bị giọng điệu ‘hung dữ’ kia của nàng ‘dọa’ sợ phải rúc vào cổ nàng cười không ngừng.
Sức lực đâu? Quyền uy đầu?! Vì sao nàng cảm giác nàng bây giờ bị động như vậy?
“Nàng hỏi ta sụp đổ lúc nào?” Giọng nói khàn khàn của hắn như khiêu khích bên tai nàng, nhìn làn da trắng nõn của nàng dần dần biến thành màu hồng quyến rũ. Ninh Quyết mới thở dài nói, “Chuyện này ta còn phải suy nghĩ …”
Đúng vậy, từ khi nào nàng không còn đại diện cho uy nghiêm trong lòng hắn, không còn là sự bất khả xâm phạm trong trái tim hắn như một vị thần?
Có phải là từ lúc ra khỏi lãnh cũng, người nàng đầy máu me, nên hắn biết nàng cũng không phải là bất khả chiến bại?
Hay là tại Tây Châu, khi nàng đỡ được một mũi tên, không biết sống chết, hắn mới nhận ra nàng không phải toàn năng?
Trong trí nhớ, nàng luôn tự tin nhanh nhẹn, dương như trên trời dưới đất không có ai có đủ kiểu ngạo, để hắn sùng bái mù quáng, hận không thể trở thành cái bóng của nàng, đến mức sau khi yêu nàng, lúc nào cũng cảm thấy một loại khinh nhờn.
Thế nhưng nàng lần lượt gặp cản trở, lại mỗi một lần trỗi dậy, hắn mới biết được, cái cao không thể chạm tới là kiêu ngạo của nàng. Nàng sẽ không bị đánh bại, nhưng trừ cái đó ra, nàng cũng là một nữ nhân, một người nguyện ý vì hắn mà chết, một người làm hắn nguyện ý bỏ qua tất cả nữ nhân khác, không phải tỷ tỷ, không phải sự trưởng, người thân, chỉ là người hắn yêu.
Ninh Tương Y nghiêm túc chờ hắn trả lời, nàng ngược lại muốn biết, nàng không làm tốt chỗ nào, mới mất đi quyền uy của hoàng tỷ?
Ai ngờ suy nghĩ rất lâu Ninh Úc nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng, tận lực trêu đùa chỗ nàng mẫn cảm, cười khẽ nói, “bắt đầu từ khi lần đầu tiên hôn nàng, trong suy nghĩ ta nàng không còn là hoàng tỷ, mà chỉ là nữ nhân của ta.”
Lần đầu tiên hôn nàng? Ninh Tương Y kinh ngạc, lúc đó hắn mới mười một tuổi! Muốn hay không thì hắn có cần trưởng thành sớm như vậy không!?
Nàng đẩy Ninh Úc ra, nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi thành thật khai báo, ngươi là không… là… Không phải…” Có phải là rất sớm đã thăm dò nàng rồi không?
Nhưng vấn đề này quá rõ ràng, nàng không có nói, nhưng Ninh Úc đã trả lời
“Đúng, ta đã thăm dò nàng cực kỳ lâu, khi còn bé… Ta bị trúng mị dược, đều là tưởng tượng về hình dáng của nàng…”
Một câu, thành công khiến mặt nhỏ Ninh Tương Y đỏ bừng! Chết tiệt! Khi đó hắn mới bao nhiêu lớn! Cầm thú!
Tên Ninh Úc này lại thích cái dáng vẻ xù lông này của nàng, đặc biệt có sức sống, nhưng hắn thật sự còn có rất nhiều chuyện phải làm, cho dù không nỡ, hắn cũng không thể ở lại bao lâu bên nàng.
Đúng… Cho nên thời gian có hạn, liền làm nhiều một chút đi.
Ninh Úc đương nhiên cưỡng ép Ninh Tương Y cùng hắn lần nữa quấn quýt, nhiều lần không bằng một lần mãnh liệt, âm thanh thở dốc mập mờ, ở trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe rõ ràng sự tình gì bên trong, Ninh Tương Y nhịp tim. hốt hoảng, cơ hồ muốn ngạt thở... Cũng phát hiện Ninh Úc tim nhảy cực nhanh! Hiên nhiên là hắn chỉ giả bộ bình tĩnh như vậy!
Có lẽ bầu không khí quá tốt, có thể bởi vì sắp phải xa cách, trong lòng hai người chỉ có nhau, đúng như Ninh Úc nghĩ, chiếm hoàn toàn trái tim hoàng tỷ chỉ còn cách này.
Thế nhưng bọn họ không ngờ chính là có người đã đến đây nghe lén tất cả!
Hoàng đế đột nhiên trong giấc mơ không ngừng đau đầu, cứ một lát gọi tên Tuyết Liên một lát gọi tên Ninh Tương Y, Thường Hỉ nóng vội với bệnh tình Hoàng đế nên một mạch chạy đến, không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại này, khiến trong lòng hắn rối bời, không biết làm thế nào cho phải!
Hắn biết Ninh Tương Y không phải là con ruột Hoàng đế, thế nhưng.. Nàng đã là công chúa Đại Dục, bệ hạ cũng coi nàng như con gái ruột, nhưng chuyện này không thể để bệ hạ biết, nên làm thế nào cho phải?
Hắn chỉ nghe được phần sau, không biết Ninh Tương Y có đi ý muốn tìm bảo tàng Tuyết Tộc, càng không biết Ninh Tương Y đã muốn đem lợi khí giao cho Ninh Úc.
Lúc này mặc dù lòng hắn nóng như lửa đốt, nhưng chuyện Hoàng đế bệnh nặng càng khẩn cấp hơn! Cho nên hắn dùng lo khinh công rời khỏi, sau đó tìm một cung nhân, để hắn đến báo!
Tên tiểu thái giám kia nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của Thường Hỉ, vội vàng đi, còn Thường Hỉ im lặng trở về Chiêu Dương Điện.
Thường Hỉ võ công cao cường, công lực vô địch thiên hạ, khó có địch thủ, hiện tại có lẽ chỉ có Ninh Tương Y đánh ngang tay hắn, nhưng trong tình huống kia Ninh Tương Y và Ninh Úc tinh thần đều có chút bất ổn không phát hiện bất thường khi Thường Hỉ đến, nhưng chính sai lầm lần này đã tạo thành tại họa rất lớn!
Tiểu thái giám chạy thật nhanh vào Thái Cực điện, liền bị quản sự ngăn lại, công chúa và vương gia đều ở trong, lỗ mãng như thể là chán sống rồi sao?
Tiểu thái giám không có khinh công nhảy vào như Thường Hỉ, cho nên vội vàng nắm lấy quản sự nói.
“Xảy ra chuyện lớn rồi! Bệ hạ bệnh nặng!”
Quản sự nghe xong, vội vàng chạy vào bên trong, nghe có tiếng động, Ninh Tương Y xấu hổ bước ra, còn Ninh Úc có chút không vui vì bị người quấy rầy, lạnh lùng nói.
“Chuyện gì?”
Quản sự không dám ngẩng đầu, vội vàng nói.” thần nghe nói là bệ hạ bệnh nặng!”
Ninh Tương Y nghe xong vô cùng hoảng sợ. Nàng vội vàng xách váy lên chạy, sắc mặt khẩn trương vì quá lo lắng cho Hoàng đế.
Ninh Úc muốn đuổi theo nhưng lại nhìn thấy bên cạnh quân sự có một tiểu thái giám lạ mặt, rõ ràng là có người nhờ đến báo tin.
“Ngẩng đầu lên.”
Tiểu thái giám kia giật mình, vội vàng ngẩng đầu, nhưng mặt vẫn cụp xuống, không dám mạo phạm.
Ninh Úc nhíu mày, “Ngươi không phải người Chiêu Dương Điện, tại sao người lại đển báo tin?”
Tiểu thái giám nghe Tề Vương tra hỏi, vội vàng nơm nớp lo sợ nói, “ nô tài là người của hàn hương uyển, đang đi nửa đường thì gặp Thường Hỉ Đại tổng quản, hắn sai nô tài đến.”
Ninh Úc có chút suy nghĩ, hàn hương uyển cách Thái Cực điên gần như vậy, Thường Hỉ sao không trực tiếp đến nói, mà còn gọi người báo tin?
Lập tức, ánh mắt hắn co rụt lại, không lẽ hắn đã tới đây
- ---------------------------
Bình luận facebook