Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 443: Sát khí bức người
Ý nghĩ này khiến Ninh Giác nản lòng thoái chí, bao nhiêu năm qua, hắn vẫn cho rằng hắn và Ninh Úc sức lực ngang nhau, thậm chí trước đó hắn liên tục đả kích,khi Ninh Úc cũng không phản kháng, càng làm cho hắn mất cảnh giác, cho rằng Ninh Úc không còn gì hơn nhưng hôm nay hắn mới biết được Ninh Úc đáng sợ thế nào, nếu như trong tay hắn không có thuốc nổ thì hắn cũng có thể thong dong rời đi.
Buồn cười, hắn luôn coi đối phương là đối thủ, thế nhưng trong mắt đối phương.. Hắn chả là cái gì, còn có gì nhục nhã hơn chuyện này?!
“Ta muốn giết ngươi! Ninh Úc! Ta nhất định phải giết ngươi!”
Người này, mãi mãi là trở ngại lớn nhất của hắn! Mặc kệ ở đâu hay tình huống nào đều phải giết..!
Giết hắn?
Ninh Úc khóe miệng mỉm cười, nước mưa thuận theo khóe môi hắn chảy xuống cằm, giọng điệu nguy hiểm làm cho người khác phải run rẩy.
“Ngươi quả là may mắn.”
Hắn giơ lên nụ cười tàn nhẫn, gương mặt kia lại đẹp tựa như tiên.
“Nếu như không vì nàng, ta rất muốn dùng thân thể ngươi đi thử thuốc nổ này, chắc sẽ rất vui vẻ.”
Một khắc này, những mảnh vỡ trong cơn mưa, một người ở trên, một người dưới, rất gần, cũng rất xa, ở giữa cách một lời hứa gọi là không chết không thôi!
Tay Ninh Tương Y dần dần yếu đi, tiếp tục như vậy không được!
Số lượng kẻ địch thực tế quá nhiều, như giòi trong xương, khiến nàng không kịp thở, nhất là còn che chở hai người phía sau, làm cho nàng thêm nôn nóng.
“Ninh Tương Y! Cẩn thận!” Bạch Khải Du thấy một thanh đao lao ra từ trong bóng tối, Bạch Khải Du nhắc nhở, Ninh Tương Y tránh được nguy hiểm, lửa giận trong lòng không ngừng bốc lên!
Nàng giết xong một tên, dùng nội lực hét to truyền âm!
“Ta nói lại lần nữa, ta tới cứu Bạch Quý, Liễu Kình mưu hại Bạch Quý, các ngươi đều đang ở đây tiếp tay cho giặc!”
Không ít người ra tay chần chờ, thế nhưng Liễu Kình bên kia cũng không thể ngồi không, lập tức quát!
“Bạch Tướng Quân chính là nghĩa phụ ta, đối với ta ân nghĩa như núi, bây giờ nghĩa phụ đã chết bởi một công chúa giả mạo này, nàng nhất định là muốn mang thi thể nghĩa phụ đi tranh công, các ngươi cần phải giết nàng tại chỗ!”
Các binh sĩ bị giết đỏ cả mắt, lúc này tất nhiên càng tin tưởng Liễu Kình, cho nên lần nữa bất chấp lao tới giết.
Ninh Tương Y giận dữ, sau một khắc, toàn thân nàng sát khí như ngưng kết lại!
Lúc đầu nàng còn có chút dè dặt, nhưng những người này không biết tốt xấu gì, vậy thì nàng cứ trực tiếp giết hết là được!
Rất nhiều người đến gần, đều bị sát khí ngất trời trên người Ninh Tương Y làm choáng váng, thanh đao trong tay cũng bắt đầu run lên, nhưng mệnh lệnh quân ngũ chắc như núi, bọn họ không thể lui lại.
“Thật có lỗi!”
Ninh Tương Y hai mắt hiện lên tia máu, cả người như Tu La địa ngục, nàng không những không còn lui ra phía sau, ngược lại xách đao lao về phía trước, nàng đột nhiên tiến gần, vậy mà khiến không ít người lui lại!
“Giết nàng!”
Liễu Kình cũng sợ Ninh Tương Y, đứng trốn phía xa, còn Ninh Tương Y lần này thật sự không chút nào nương tay, dưới ánh trăng cả người nàng như yêu nữ bên lưỡi đao, chiếc váy xoè hoa lệ kia cũng bị máu tươi nhuộm lên, vẻ đẹp kỳ dị, một cái liếc mắt cũng làm khiếp vía.
Bạch Khải Du biết bây giờ không phải lúc nên bỏ chạy, nếu như bình thường, cho dù trên lưng hắn khiêng phụ thân, cũng phải đứng đó giúp cho nàng một chút sức lực, thế nhưng nàng nghiêm túc như vậy, khiến hắn hiểu được, hắn ở đó chỉ thêm vướng víu, cho nên lần đầu tiên trong đời, hắn đè nén kích động, mang theo Bạch Quý trốn chạy!
Ninh Tương Y một khi muốn tàn sát thật kinh khủng!
Nàng một mình một kiếm, đứng giữa đội quân ai tiến ra liền giết, thân thể như binh khí!
Lữ quân sư rốt cục sợ hãi, “Rút lui đi, nàng thật đáng sợ, chúng ta không phải đối thủ của nàng!” Hắn sớm đã sợ vỡ cả mật!
Liễu Kình đẩy hắn ra, nhìn muốn rách cả mí mắt!”Lui cái gì mà lui? Hôm nay nàng sống, ngày sau người chết chính là chúng ta!”
Còn Ninh Tương Y một mình tức giận đứng ở giữa, nghe không được cũng thấy không rõ, nàng dường như đã nắm được nhịp giết người, máu tuôn ra theo từng nhát kiếm của nàng, chỉ có mùi giết chóc.
Rốt cục, sau khi nàng trong khoảnh khắc chém giết gần trăm người, tất cả binh sĩ đều sợ hãi, không dám tiến lên phía trước, cái người này là ai? Mới một hồi như thế, trên mặt đất đã ngập thi thể!
Trăng sáng như ban ngày, chiếu rõ từng thi thể, còn Ninh Tương Y đứng ở trong đó, gió thổi qua, toàn thân nàng nhuốm máu đỏ, lại tựa như tiên nhân mê người.
Trên người nàng chắc chắn có bị thương, nhưng nàng không thèm để ý, con người nàng một khi muốn tàn sát, tất cả cảm giác đau đớn đều mất cảm giác, giống như hiện tại nàng bị một con dao cắm vào bụng, nàng đứng trước mặt mọi người rút ra, ném xuống đất, phát ra âm thanh ghê rợn làm cả đám người giống như rơi vào đáy vực.
Sát khí ngưng tụ, dường như cứ giết mỗi một người, trên người nàng sát khí càng nặng, oán hận càng nặng, ánh mắt quét qua, không một người dám đối mặt, chỉ cảm thấy nàng là sát thần vô địch! Còn bọn họ, chỉ như lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết thôi.
“Còn muốn chơi sao?” Nàng hất kiếm lên những giọt máu tươi bắn ra tung toé, giọng nói lạnh lẽo khiến đám người đã lui lại càng lui.
Mà Liễu Kình thấy những người kia bị giết, hắn cũng khiếp đảm.
“Lên đi! Giết nàng, giết yêu nữ này!”
Ninh Tương Y cười, thật đúng là cách gọi này đã lâu không nghe thấy, nàng kiếp này muốn làm thánh nhân, được nghe đã mang ơn rất nhiều, nhưng ở kiếp trước, đều là yêu nữ.
Nàng cười một tiếng, gió bắt đầu thổi, dường như lấy nàng làm trung tâm xoay quanh mà thổi lên, binh sĩ cảm giác ngọn gió kia giống như lưỡi đao, quá sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau.
“Chẳng qua là một thi thể mà thôi, các ngươi xác định, phải vì một thi thể, mà muốn thêm nhiều người chết?” Nàng nhẹ nhàng kích động lòng người, trong mắt nàng là ánh sáng khát máu, còn có thêm một ngọn lửa.
“Không sao, nếu như muốn chết, ta không ngại đưa các ngươi lên đường…”
Vừa mới nói xong, nàng vận nội công như cuồng phong gào thét mà xông lên, công lực cao thâm thế này bọn họ chưa từng thấy, chỉ cảm thấy giống như thần tiên tái thế mới có được!
Rốt cục, thanh kiếm lạnh thấu xương xoắn nát quần áo bọn họ, cũng xoắn nát óc phòng tuyến sau cùng trong lòng họ, tất cả mọi người đều lui!
Quái vật! Cái này nhất định là quái vật! Đánh lâu như vậy, thương vong lớn như vậy, người nàng lại gần như không hề gì, còn có thể sử dụng nội công!
Không phải là quái vật trong truyền thuyết sao?
Ninh Tương Y cười tiến lên một bước, những người kia liền lui lại một bước, mặc cho Liễu Kình ở phía sau mắng chửi như thế nào, bọn họ cầm đao, nhưng làm sao có cũng không dám tiến lên một bước.
Ninh Tương Y thong dong đi về phía trước, trên người nàng toàn mùi máu tanh, đám người liên tục lùi lại, vậy mà rời khỏi một con đường, nàng đi thong dong bước đi, quần áo trên người phất phơ, phong thái cao thủ kia, sát khí nghiền nát kẻ định, khiến bọn họ muốn quỳ xuống mà khuất phục!
Cứ như vậy ra khỏi vòng vây, Ninh lọc Tương Y đột nhiên quay đầu, xa như vậy, rõ ràng thấy không rõ nhưng Liễu Kình vẫn cảm giác ánh mắt của nàng đang nhìn hắn, khiến lưng hắn cứng đờ nín thở!
“Ngươi quả là may mắn.”
Giọng nói trong veo của nàng được đưa tới bên tai hắn, như giọng yêu nữ đòi mạng, khiến hắn không rét mà run lên!
“Nếu không phải ta không muốn giết hết thuộc hạ của Bạch Quý, thì tối nay sẽ là ngày chết của ngươi!”
Liễu Kình hai chân mềm nhũn, ngồi bịch xuống mặt đất, trong lòng của hắn không chút nghi ngờ, nếu không phải bận tâm đến Bạch Quý, Ninh Tương Y ngay từ đầu đã có thể giết hắn, mà bây giờ, trong tay hắn không còn con át chủ bài là Bạch Quý, Ninh Tương Y lại thoát được, thứ chờ đợi hắn, chỉ có con đường chết!
- ---------------------------
Buồn cười, hắn luôn coi đối phương là đối thủ, thế nhưng trong mắt đối phương.. Hắn chả là cái gì, còn có gì nhục nhã hơn chuyện này?!
“Ta muốn giết ngươi! Ninh Úc! Ta nhất định phải giết ngươi!”
Người này, mãi mãi là trở ngại lớn nhất của hắn! Mặc kệ ở đâu hay tình huống nào đều phải giết..!
Giết hắn?
Ninh Úc khóe miệng mỉm cười, nước mưa thuận theo khóe môi hắn chảy xuống cằm, giọng điệu nguy hiểm làm cho người khác phải run rẩy.
“Ngươi quả là may mắn.”
Hắn giơ lên nụ cười tàn nhẫn, gương mặt kia lại đẹp tựa như tiên.
“Nếu như không vì nàng, ta rất muốn dùng thân thể ngươi đi thử thuốc nổ này, chắc sẽ rất vui vẻ.”
Một khắc này, những mảnh vỡ trong cơn mưa, một người ở trên, một người dưới, rất gần, cũng rất xa, ở giữa cách một lời hứa gọi là không chết không thôi!
Tay Ninh Tương Y dần dần yếu đi, tiếp tục như vậy không được!
Số lượng kẻ địch thực tế quá nhiều, như giòi trong xương, khiến nàng không kịp thở, nhất là còn che chở hai người phía sau, làm cho nàng thêm nôn nóng.
“Ninh Tương Y! Cẩn thận!” Bạch Khải Du thấy một thanh đao lao ra từ trong bóng tối, Bạch Khải Du nhắc nhở, Ninh Tương Y tránh được nguy hiểm, lửa giận trong lòng không ngừng bốc lên!
Nàng giết xong một tên, dùng nội lực hét to truyền âm!
“Ta nói lại lần nữa, ta tới cứu Bạch Quý, Liễu Kình mưu hại Bạch Quý, các ngươi đều đang ở đây tiếp tay cho giặc!”
Không ít người ra tay chần chờ, thế nhưng Liễu Kình bên kia cũng không thể ngồi không, lập tức quát!
“Bạch Tướng Quân chính là nghĩa phụ ta, đối với ta ân nghĩa như núi, bây giờ nghĩa phụ đã chết bởi một công chúa giả mạo này, nàng nhất định là muốn mang thi thể nghĩa phụ đi tranh công, các ngươi cần phải giết nàng tại chỗ!”
Các binh sĩ bị giết đỏ cả mắt, lúc này tất nhiên càng tin tưởng Liễu Kình, cho nên lần nữa bất chấp lao tới giết.
Ninh Tương Y giận dữ, sau một khắc, toàn thân nàng sát khí như ngưng kết lại!
Lúc đầu nàng còn có chút dè dặt, nhưng những người này không biết tốt xấu gì, vậy thì nàng cứ trực tiếp giết hết là được!
Rất nhiều người đến gần, đều bị sát khí ngất trời trên người Ninh Tương Y làm choáng váng, thanh đao trong tay cũng bắt đầu run lên, nhưng mệnh lệnh quân ngũ chắc như núi, bọn họ không thể lui lại.
“Thật có lỗi!”
Ninh Tương Y hai mắt hiện lên tia máu, cả người như Tu La địa ngục, nàng không những không còn lui ra phía sau, ngược lại xách đao lao về phía trước, nàng đột nhiên tiến gần, vậy mà khiến không ít người lui lại!
“Giết nàng!”
Liễu Kình cũng sợ Ninh Tương Y, đứng trốn phía xa, còn Ninh Tương Y lần này thật sự không chút nào nương tay, dưới ánh trăng cả người nàng như yêu nữ bên lưỡi đao, chiếc váy xoè hoa lệ kia cũng bị máu tươi nhuộm lên, vẻ đẹp kỳ dị, một cái liếc mắt cũng làm khiếp vía.
Bạch Khải Du biết bây giờ không phải lúc nên bỏ chạy, nếu như bình thường, cho dù trên lưng hắn khiêng phụ thân, cũng phải đứng đó giúp cho nàng một chút sức lực, thế nhưng nàng nghiêm túc như vậy, khiến hắn hiểu được, hắn ở đó chỉ thêm vướng víu, cho nên lần đầu tiên trong đời, hắn đè nén kích động, mang theo Bạch Quý trốn chạy!
Ninh Tương Y một khi muốn tàn sát thật kinh khủng!
Nàng một mình một kiếm, đứng giữa đội quân ai tiến ra liền giết, thân thể như binh khí!
Lữ quân sư rốt cục sợ hãi, “Rút lui đi, nàng thật đáng sợ, chúng ta không phải đối thủ của nàng!” Hắn sớm đã sợ vỡ cả mật!
Liễu Kình đẩy hắn ra, nhìn muốn rách cả mí mắt!”Lui cái gì mà lui? Hôm nay nàng sống, ngày sau người chết chính là chúng ta!”
Còn Ninh Tương Y một mình tức giận đứng ở giữa, nghe không được cũng thấy không rõ, nàng dường như đã nắm được nhịp giết người, máu tuôn ra theo từng nhát kiếm của nàng, chỉ có mùi giết chóc.
Rốt cục, sau khi nàng trong khoảnh khắc chém giết gần trăm người, tất cả binh sĩ đều sợ hãi, không dám tiến lên phía trước, cái người này là ai? Mới một hồi như thế, trên mặt đất đã ngập thi thể!
Trăng sáng như ban ngày, chiếu rõ từng thi thể, còn Ninh Tương Y đứng ở trong đó, gió thổi qua, toàn thân nàng nhuốm máu đỏ, lại tựa như tiên nhân mê người.
Trên người nàng chắc chắn có bị thương, nhưng nàng không thèm để ý, con người nàng một khi muốn tàn sát, tất cả cảm giác đau đớn đều mất cảm giác, giống như hiện tại nàng bị một con dao cắm vào bụng, nàng đứng trước mặt mọi người rút ra, ném xuống đất, phát ra âm thanh ghê rợn làm cả đám người giống như rơi vào đáy vực.
Sát khí ngưng tụ, dường như cứ giết mỗi một người, trên người nàng sát khí càng nặng, oán hận càng nặng, ánh mắt quét qua, không một người dám đối mặt, chỉ cảm thấy nàng là sát thần vô địch! Còn bọn họ, chỉ như lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết thôi.
“Còn muốn chơi sao?” Nàng hất kiếm lên những giọt máu tươi bắn ra tung toé, giọng nói lạnh lẽo khiến đám người đã lui lại càng lui.
Mà Liễu Kình thấy những người kia bị giết, hắn cũng khiếp đảm.
“Lên đi! Giết nàng, giết yêu nữ này!”
Ninh Tương Y cười, thật đúng là cách gọi này đã lâu không nghe thấy, nàng kiếp này muốn làm thánh nhân, được nghe đã mang ơn rất nhiều, nhưng ở kiếp trước, đều là yêu nữ.
Nàng cười một tiếng, gió bắt đầu thổi, dường như lấy nàng làm trung tâm xoay quanh mà thổi lên, binh sĩ cảm giác ngọn gió kia giống như lưỡi đao, quá sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau.
“Chẳng qua là một thi thể mà thôi, các ngươi xác định, phải vì một thi thể, mà muốn thêm nhiều người chết?” Nàng nhẹ nhàng kích động lòng người, trong mắt nàng là ánh sáng khát máu, còn có thêm một ngọn lửa.
“Không sao, nếu như muốn chết, ta không ngại đưa các ngươi lên đường…”
Vừa mới nói xong, nàng vận nội công như cuồng phong gào thét mà xông lên, công lực cao thâm thế này bọn họ chưa từng thấy, chỉ cảm thấy giống như thần tiên tái thế mới có được!
Rốt cục, thanh kiếm lạnh thấu xương xoắn nát quần áo bọn họ, cũng xoắn nát óc phòng tuyến sau cùng trong lòng họ, tất cả mọi người đều lui!
Quái vật! Cái này nhất định là quái vật! Đánh lâu như vậy, thương vong lớn như vậy, người nàng lại gần như không hề gì, còn có thể sử dụng nội công!
Không phải là quái vật trong truyền thuyết sao?
Ninh Tương Y cười tiến lên một bước, những người kia liền lui lại một bước, mặc cho Liễu Kình ở phía sau mắng chửi như thế nào, bọn họ cầm đao, nhưng làm sao có cũng không dám tiến lên một bước.
Ninh Tương Y thong dong đi về phía trước, trên người nàng toàn mùi máu tanh, đám người liên tục lùi lại, vậy mà rời khỏi một con đường, nàng đi thong dong bước đi, quần áo trên người phất phơ, phong thái cao thủ kia, sát khí nghiền nát kẻ định, khiến bọn họ muốn quỳ xuống mà khuất phục!
Cứ như vậy ra khỏi vòng vây, Ninh lọc Tương Y đột nhiên quay đầu, xa như vậy, rõ ràng thấy không rõ nhưng Liễu Kình vẫn cảm giác ánh mắt của nàng đang nhìn hắn, khiến lưng hắn cứng đờ nín thở!
“Ngươi quả là may mắn.”
Giọng nói trong veo của nàng được đưa tới bên tai hắn, như giọng yêu nữ đòi mạng, khiến hắn không rét mà run lên!
“Nếu không phải ta không muốn giết hết thuộc hạ của Bạch Quý, thì tối nay sẽ là ngày chết của ngươi!”
Liễu Kình hai chân mềm nhũn, ngồi bịch xuống mặt đất, trong lòng của hắn không chút nghi ngờ, nếu không phải bận tâm đến Bạch Quý, Ninh Tương Y ngay từ đầu đã có thể giết hắn, mà bây giờ, trong tay hắn không còn con át chủ bài là Bạch Quý, Ninh Tương Y lại thoát được, thứ chờ đợi hắn, chỉ có con đường chết!
- ---------------------------
Bình luận facebook