Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 478: Chuẩn bị chiến đấu
Ninh Tương Y ngồi ở trên ngựa, thân thể chật vật, Quan Tại Kim có chút tò mò, mới mấy canh giờ không gặp, mà nhìn qua có vẻ nàng bị thương rất nặng!
“Quan thúc thúc, lời đánh cược của chúng ta ngươi còn giữ lời không? Tư Vô Nhan không chết, ngài đã đồng ý sẽ thả bọn ta một lần!”
Quan Tại Kim nhìn nàng một cái, lại nhìn về sau nàng, “Thái hậu đã tập kết binh mã, lát nữa sẽ đến ngay thôi, các ngươi chỉ có ba ngàn người, coi như chạy cũng chạy không thoát.”
“Không thử một lần làm sao biết?”
Ninh Tương Y đưa hài tử trong tay lên, “Chỉ cần ngài mở cửa thành để bọn ta đi, đứa bé này, ta dâng hai tay cho ngài!”
Quan Tại Kim muốn đổi ý, “Ta không thể vi phạm ý chỉ của nàng, mà ta tin rằng, ngươi sẽ không giết đứa bé này.” Hắn thấy đứa bé kia ngủ rất yên lành, có thể thấy được Ninh Tương Y đối với nó không có chút nguy hiểm nào, bởi vì những người kia lo lắng quá mức, nên không phát hiện thôi.
Ninh Tương Y đảo mắt, liền biết nam nhân này khó chơi, nhưng nàng cũng sẽ không dễ dàng chịu thua.
“Ngài biết Thái hậu vì sao giận tím mặt không?”
“Chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi cứu bệ hạ?”
“Cũng không phải!” Ninh Tương Y khuôn mặt lấm lem lộ ra một nụ cười xấu xa, rồi chỉ vào Thượng Minh Hi, “Là bởi vì hắn! Ta để hắn đi lừa Thái hậu một phen, Thái hậu quả nhiên chưa hết tình cảm với hắn, còn trực tiếp giết Lam Từ rồi lại đón nhận hắn lần nữa, nếu không… Người cho rằng được trọng binh bao vây phòng thủ, ta làm thế nào trộm đứa bé này ra được?”.
Ninh Tương Y nói xong nháy mắt khiến mặt mày Quan Tại Kim tối om, hắn nhìn Thượng Minh Hi một chút, trong mắt lại có sát ý.
Hắn nhận ra Thượng Minh Hi, không ngờ đã bốn năm qua đi, Thái hậu còn chưa quên hắn!
Thượng Minh Hi cứng họng, hắn đúng là bị Ninh Tương Y lợi dụng mọi lúc mọi nơi.
Ninh Tương Y nghe sau lưng có động tĩnh, có chút gấp gáp, “Không còn thời gian, ta cho ngươi thêm một cơ hội, lời ta nói buổi sáng vẫn hữu hiệu như cũ, ngươi thả chúng ta, Thái hậu hỏi ngươi hãy nói là vì an nguy của Thái tử, nếu không Thượng Minh Hi sẽ trở lại bên cạnh Thái hậu, nàng càng thêm xa lánh ngươi!”
Nói xong, nàng dùng hai tay đưa đứa trẻ ra.
“Nếu người đồng ý, hãy đến nhận đứa trẻ này!”
“Công chúa!” Thượng Minh Hi không tin lão già này, sợ hắn lật lọng.
Nhưng Quan Tại Kim trong nháy mắt đưa ra quyết định, thật sự đi tới Ninh Tương Y.
Từ đầu Thái hậu đã ra lệnh là giết hết bọn họ, tuyệt đối không để bọn họ đi, nhưng hắn thân là người Ngọc Kỳ, phải bảo vệ huyết mạch hoàng gia, nói nghe cũng có lý không phải sao?
Ninh Tương Y không chút do dự đưa hài tử cho hắn, ngay lúc Quan Tại Kim ôm hài tử vào cũng còn chút chần chờ.
“Công chúa, ngươi sẽ giữ lời phải không?” Hắn nói đến chuyện hai người đã giao ước.
Ninh Tương Y nhìn hắn đang có gương mặt đang dằn co, liền cho hắn một viên thuốc an lại thần, “Yên tâm, ta nói làm được!”.
Nghe được câu trả lời thuyết phục của nàng, thấy nàng ngồi ở trên lưng ngựa, cho dù thân thể chật vật, nhưng thần thái vẫn sáng láng, Quan Tại Kim cuối cùng vẫn không thắng nổi ước muốn của mình, quay đầu lại nói.
“Mở cửa thành!”
Ninh Tương Y hai mắt sáng lên, nhìn hắn chắp tay cảm ơn!
“Đứa bé này hãy chăm sóc nói thật tốt, cáo từ!”
Quan Tại Kim tinh thần nghiêm túc nhắc nhở nói, “Trong tay Thái hậu có ba vạn cấm quân, trong tay của ta có hai vạn, lúc biết được các ngươi trốn đi, nàng chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực truy đuổi, chính người mới nên cẩn thận đi!”
Ninh Tương Y gật đầu, thúc ngựa chạy đi!
Trong lòng nàng sớm đã có nơi thích hợp - Tuyết Thành!
Tuyết Thành là thế lực nằm trong tay Tư Vô Nhan, cũng cách không xa Ngọc Hoa Thành, toàn quân cưỡi ngựa một ngày sẽ đến! Bên cạnh đó tường thành Tuyết Thành có tiếng kiên cố! Bởi vì phải phòng ngừa mãnh thú trong rừng xâm nhập, tường thành cao còn nhẵn bóng, địa hình dễ thủ khó công!
Ninh Tương Y mang theo đại đội chạy cấp tốc, Thái hậu cũng không phải ngồi yên, trực tiếp phái mấy ngàn kỵ binh chạy trước truy sát, Ninh Tương Y cùng đám người giao chiến, mất rất nhiều thời gian, nhưng mỗi một lần nàng đều có thể lấy ít thắng nhiều, mỗi một lần đều có thể chạy thoát ở ngay trước mí mắt Thái hậu, khiến Thái hậu nghiến răng nghiến lợi!
Thượng Minh Hi sắc mặt bái phục, hắn phát hiện Ninh Tương Y có khả năng điều hành quân sự đáng kinh ngạc, nói nàng dùng binh như thần không có chút nào phô trương, mỗi một lần, nàng hầu như đều vô thức quyết định, nhưng mỗi lần nàng quyết định đều chính xác, cái này khiến Thượng Minh Hi sợ hãi thán phục, những khả năng đáng kinh ngạc này đều là bẩm sinh sao?
Hắn làm sao mà biết kiếp trước Ninh Tương Y mười năm cầm quân đánh giặc?
Chỉ là cứ giao chiến như vậy không phải cách hay, bọn họ nhất định phải đến Tuyết Thành trước khi cả đại đội quân đuổi kịp!
Cuối cùng, trải qua cố gắng không ngừng, bọn họ không ngủ một đêm, hai ngày, hai buổi trưa đã đến được Tuyết Thành, toàn thành giới nghiêm!
Ninh Tương Y không kịp nghỉ ngơi, nàng thu xếp ổn thoả cho Tư Vô Nhan xong, để Bạch Khải Du ở lại chăm sóc, nàng mang theo Thượng Minh Hi đi đến cửa thành bố trí trận địa!
Thái hậu có ba vạn cấm quân, trong tay Quan Tại Kim có hai vạn, bình thường chắc chắn sẽ phải giữ lại hai vạn binh cai quản quốc gia, nhưng Thái hậu thấy bọn họ trốn được, chắc chắn sẽ nổi điên, chắc chắn dốc hết toàn binh lực!
Bên trong thành trì Tuyết Thành có năm ngàn trú quân, cộng thêm mang về ba ngàn người, tám ngàn binh đối đầu năm vạn binh, nghĩ thôi cũng biết kết quả thắng bại.
Dù là người bình tĩnh như Thượng Minh Hi lúc này cũng có chút nôn nóng, nhưng hắn nhìn thấy Ninh Tương Y rất tỉnh táo, nàng chỉ rửa mặt xong thay quần áo khác, vết thương trên người cũng chưa kịp xử lý! Liền mặc vào người một bộ giáp cồng kềnh, đứng ở trên tường thành.
Thấy nàng thật giống như đang gồng mình chống đỡ cả bầu trời, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật hiện tại là như thế.
“Tám ngàn người đấu với năm vạn người, trận chiến này người muốn đánh thế nào?”
Đang vào giữa trưa, nhưng dựa theo tốc độ của Thái hậu, bọn họ sẽ đuổi tới rất nhanh, có lẽ tầm một canh giờ nữa, hoặc chỉ nửa canh giờ.
“Ta cần tìm mấy thứ dùng nó để ngắm tầm bắn xa nhất! Còn cần thêm mười cung thủ bắn chuẩn xác nhất!”
“Mặt khác, nước sôi, đao, mũi giáo, máy ném đá những thứ cơ bản ngươi hãy đi chuẩn bị, chiến hào chắc chắn không kịp đào, còn nữa ở bốn đài vọng lâu ở cửa thành kia, mỗi một cái đều phải đổ một thùng dầu lên.
Nghe Ninh Tương Y không ngừng liên tục sắp xếp, Thượng Minh Hi cũng không dám trì hoãn, phân phó lại từng cái từng cái, mọi người trong thành vô cùng sợ hãi, Thái hậu thực sự muốn đánh nhau với Hoàng đế rồi sao?
Thái thú của Tuyết Thành là người của Tư Vô Nhan, hắn tìm những thái y giỏi nhất đi xem vết thương của Tư Vô Nhan, từng người đều nói chất độc đã vào đến nội tạng hắn, hết cách cứu chữa.
Chuyện này, hắn sai người đến truyền tin cho Thượng Minh Hi, Thượng Minh Hi do dự một chút, vẫn nói lại cho Ninh Tương Y.
Ninh Tương Y nghe chỉ là gật gật đầu, sắc mặt cũng không thay đổi.
Thượng Minh Hi nói, “ ngươi không lo lắng sao? Bệ hạ chết rồi, tất cả những gì ngươi cố gắng làm đều uổng phí.”
Ninh Tương Y nhíu mày, “Nếu hiện tại ta không làm gì, hắn mới chắc chắn phải chết, còn ta làm, hắn mới còn một chút hi vọng sống không phải sao? “Ngươi lộn đầu lộn đuôi rồi.”
Thương Minh Hi yên lặng, khi hắn vừa định nói tiếp, mặt đất có chút rung động, Thái hậu... Đến rồi!
Vào mùa thu khô ráo, bọn họ có thể nhìn thấy xa xa khói bụi mù lao tới, thế trận không nhỏ, nhưng xem xét lại trước mắt, thì không chỉ có năm vạn người!
Thượng Minh Hi có chút lo lắng, còn Ninh Tương Y chỉ híp mắt, hô to..
“Chuẩn bị, chuẩn bị chiến đấu”
- ---------------------------
“Quan thúc thúc, lời đánh cược của chúng ta ngươi còn giữ lời không? Tư Vô Nhan không chết, ngài đã đồng ý sẽ thả bọn ta một lần!”
Quan Tại Kim nhìn nàng một cái, lại nhìn về sau nàng, “Thái hậu đã tập kết binh mã, lát nữa sẽ đến ngay thôi, các ngươi chỉ có ba ngàn người, coi như chạy cũng chạy không thoát.”
“Không thử một lần làm sao biết?”
Ninh Tương Y đưa hài tử trong tay lên, “Chỉ cần ngài mở cửa thành để bọn ta đi, đứa bé này, ta dâng hai tay cho ngài!”
Quan Tại Kim muốn đổi ý, “Ta không thể vi phạm ý chỉ của nàng, mà ta tin rằng, ngươi sẽ không giết đứa bé này.” Hắn thấy đứa bé kia ngủ rất yên lành, có thể thấy được Ninh Tương Y đối với nó không có chút nguy hiểm nào, bởi vì những người kia lo lắng quá mức, nên không phát hiện thôi.
Ninh Tương Y đảo mắt, liền biết nam nhân này khó chơi, nhưng nàng cũng sẽ không dễ dàng chịu thua.
“Ngài biết Thái hậu vì sao giận tím mặt không?”
“Chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi cứu bệ hạ?”
“Cũng không phải!” Ninh Tương Y khuôn mặt lấm lem lộ ra một nụ cười xấu xa, rồi chỉ vào Thượng Minh Hi, “Là bởi vì hắn! Ta để hắn đi lừa Thái hậu một phen, Thái hậu quả nhiên chưa hết tình cảm với hắn, còn trực tiếp giết Lam Từ rồi lại đón nhận hắn lần nữa, nếu không… Người cho rằng được trọng binh bao vây phòng thủ, ta làm thế nào trộm đứa bé này ra được?”.
Ninh Tương Y nói xong nháy mắt khiến mặt mày Quan Tại Kim tối om, hắn nhìn Thượng Minh Hi một chút, trong mắt lại có sát ý.
Hắn nhận ra Thượng Minh Hi, không ngờ đã bốn năm qua đi, Thái hậu còn chưa quên hắn!
Thượng Minh Hi cứng họng, hắn đúng là bị Ninh Tương Y lợi dụng mọi lúc mọi nơi.
Ninh Tương Y nghe sau lưng có động tĩnh, có chút gấp gáp, “Không còn thời gian, ta cho ngươi thêm một cơ hội, lời ta nói buổi sáng vẫn hữu hiệu như cũ, ngươi thả chúng ta, Thái hậu hỏi ngươi hãy nói là vì an nguy của Thái tử, nếu không Thượng Minh Hi sẽ trở lại bên cạnh Thái hậu, nàng càng thêm xa lánh ngươi!”
Nói xong, nàng dùng hai tay đưa đứa trẻ ra.
“Nếu người đồng ý, hãy đến nhận đứa trẻ này!”
“Công chúa!” Thượng Minh Hi không tin lão già này, sợ hắn lật lọng.
Nhưng Quan Tại Kim trong nháy mắt đưa ra quyết định, thật sự đi tới Ninh Tương Y.
Từ đầu Thái hậu đã ra lệnh là giết hết bọn họ, tuyệt đối không để bọn họ đi, nhưng hắn thân là người Ngọc Kỳ, phải bảo vệ huyết mạch hoàng gia, nói nghe cũng có lý không phải sao?
Ninh Tương Y không chút do dự đưa hài tử cho hắn, ngay lúc Quan Tại Kim ôm hài tử vào cũng còn chút chần chờ.
“Công chúa, ngươi sẽ giữ lời phải không?” Hắn nói đến chuyện hai người đã giao ước.
Ninh Tương Y nhìn hắn đang có gương mặt đang dằn co, liền cho hắn một viên thuốc an lại thần, “Yên tâm, ta nói làm được!”.
Nghe được câu trả lời thuyết phục của nàng, thấy nàng ngồi ở trên lưng ngựa, cho dù thân thể chật vật, nhưng thần thái vẫn sáng láng, Quan Tại Kim cuối cùng vẫn không thắng nổi ước muốn của mình, quay đầu lại nói.
“Mở cửa thành!”
Ninh Tương Y hai mắt sáng lên, nhìn hắn chắp tay cảm ơn!
“Đứa bé này hãy chăm sóc nói thật tốt, cáo từ!”
Quan Tại Kim tinh thần nghiêm túc nhắc nhở nói, “Trong tay Thái hậu có ba vạn cấm quân, trong tay của ta có hai vạn, lúc biết được các ngươi trốn đi, nàng chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực truy đuổi, chính người mới nên cẩn thận đi!”
Ninh Tương Y gật đầu, thúc ngựa chạy đi!
Trong lòng nàng sớm đã có nơi thích hợp - Tuyết Thành!
Tuyết Thành là thế lực nằm trong tay Tư Vô Nhan, cũng cách không xa Ngọc Hoa Thành, toàn quân cưỡi ngựa một ngày sẽ đến! Bên cạnh đó tường thành Tuyết Thành có tiếng kiên cố! Bởi vì phải phòng ngừa mãnh thú trong rừng xâm nhập, tường thành cao còn nhẵn bóng, địa hình dễ thủ khó công!
Ninh Tương Y mang theo đại đội chạy cấp tốc, Thái hậu cũng không phải ngồi yên, trực tiếp phái mấy ngàn kỵ binh chạy trước truy sát, Ninh Tương Y cùng đám người giao chiến, mất rất nhiều thời gian, nhưng mỗi một lần nàng đều có thể lấy ít thắng nhiều, mỗi một lần đều có thể chạy thoát ở ngay trước mí mắt Thái hậu, khiến Thái hậu nghiến răng nghiến lợi!
Thượng Minh Hi sắc mặt bái phục, hắn phát hiện Ninh Tương Y có khả năng điều hành quân sự đáng kinh ngạc, nói nàng dùng binh như thần không có chút nào phô trương, mỗi một lần, nàng hầu như đều vô thức quyết định, nhưng mỗi lần nàng quyết định đều chính xác, cái này khiến Thượng Minh Hi sợ hãi thán phục, những khả năng đáng kinh ngạc này đều là bẩm sinh sao?
Hắn làm sao mà biết kiếp trước Ninh Tương Y mười năm cầm quân đánh giặc?
Chỉ là cứ giao chiến như vậy không phải cách hay, bọn họ nhất định phải đến Tuyết Thành trước khi cả đại đội quân đuổi kịp!
Cuối cùng, trải qua cố gắng không ngừng, bọn họ không ngủ một đêm, hai ngày, hai buổi trưa đã đến được Tuyết Thành, toàn thành giới nghiêm!
Ninh Tương Y không kịp nghỉ ngơi, nàng thu xếp ổn thoả cho Tư Vô Nhan xong, để Bạch Khải Du ở lại chăm sóc, nàng mang theo Thượng Minh Hi đi đến cửa thành bố trí trận địa!
Thái hậu có ba vạn cấm quân, trong tay Quan Tại Kim có hai vạn, bình thường chắc chắn sẽ phải giữ lại hai vạn binh cai quản quốc gia, nhưng Thái hậu thấy bọn họ trốn được, chắc chắn sẽ nổi điên, chắc chắn dốc hết toàn binh lực!
Bên trong thành trì Tuyết Thành có năm ngàn trú quân, cộng thêm mang về ba ngàn người, tám ngàn binh đối đầu năm vạn binh, nghĩ thôi cũng biết kết quả thắng bại.
Dù là người bình tĩnh như Thượng Minh Hi lúc này cũng có chút nôn nóng, nhưng hắn nhìn thấy Ninh Tương Y rất tỉnh táo, nàng chỉ rửa mặt xong thay quần áo khác, vết thương trên người cũng chưa kịp xử lý! Liền mặc vào người một bộ giáp cồng kềnh, đứng ở trên tường thành.
Thấy nàng thật giống như đang gồng mình chống đỡ cả bầu trời, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật hiện tại là như thế.
“Tám ngàn người đấu với năm vạn người, trận chiến này người muốn đánh thế nào?”
Đang vào giữa trưa, nhưng dựa theo tốc độ của Thái hậu, bọn họ sẽ đuổi tới rất nhanh, có lẽ tầm một canh giờ nữa, hoặc chỉ nửa canh giờ.
“Ta cần tìm mấy thứ dùng nó để ngắm tầm bắn xa nhất! Còn cần thêm mười cung thủ bắn chuẩn xác nhất!”
“Mặt khác, nước sôi, đao, mũi giáo, máy ném đá những thứ cơ bản ngươi hãy đi chuẩn bị, chiến hào chắc chắn không kịp đào, còn nữa ở bốn đài vọng lâu ở cửa thành kia, mỗi một cái đều phải đổ một thùng dầu lên.
Nghe Ninh Tương Y không ngừng liên tục sắp xếp, Thượng Minh Hi cũng không dám trì hoãn, phân phó lại từng cái từng cái, mọi người trong thành vô cùng sợ hãi, Thái hậu thực sự muốn đánh nhau với Hoàng đế rồi sao?
Thái thú của Tuyết Thành là người của Tư Vô Nhan, hắn tìm những thái y giỏi nhất đi xem vết thương của Tư Vô Nhan, từng người đều nói chất độc đã vào đến nội tạng hắn, hết cách cứu chữa.
Chuyện này, hắn sai người đến truyền tin cho Thượng Minh Hi, Thượng Minh Hi do dự một chút, vẫn nói lại cho Ninh Tương Y.
Ninh Tương Y nghe chỉ là gật gật đầu, sắc mặt cũng không thay đổi.
Thượng Minh Hi nói, “ ngươi không lo lắng sao? Bệ hạ chết rồi, tất cả những gì ngươi cố gắng làm đều uổng phí.”
Ninh Tương Y nhíu mày, “Nếu hiện tại ta không làm gì, hắn mới chắc chắn phải chết, còn ta làm, hắn mới còn một chút hi vọng sống không phải sao? “Ngươi lộn đầu lộn đuôi rồi.”
Thương Minh Hi yên lặng, khi hắn vừa định nói tiếp, mặt đất có chút rung động, Thái hậu... Đến rồi!
Vào mùa thu khô ráo, bọn họ có thể nhìn thấy xa xa khói bụi mù lao tới, thế trận không nhỏ, nhưng xem xét lại trước mắt, thì không chỉ có năm vạn người!
Thượng Minh Hi có chút lo lắng, còn Ninh Tương Y chỉ híp mắt, hô to..
“Chuẩn bị, chuẩn bị chiến đấu”
- ---------------------------
Bình luận facebook