Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 535: Kẻ đứng sau
Nàng rốt cuộc cũng không phải người Tuyết Tộc, lại là nữ nhân, mặc dù biết bản đồ này quan trọng, nhưng cũng không còn cách, bây giờ có người ép đến cửa, nàng cảm thấy rất sợ, chỉ muốn hai mẹ con mình có thể an toàn, về phần bản đồ đưa ra ngoài sẽ có hậu quả gì, nàng mặc kệ!
Ninh Tương Y cười một tiếng, “Đồng ý.”
Nàng không khỏi nhớ tới lão già rất có trí tuệ lúc trước, nếu hắn còn sống, chắc chắn không giao ra bản đồ đơn giản như vậy, nhưng hắn lại chết rồi, chết bởi một chuyện ngoài ý muốn, có đôi khi nàng thật sự cảm thấy, rất nhiều chuyện, hình như đều có thần linh an bài, chỉ là, nàng không tin loại thu xếp này lắm thôi.
Nhưng nàng tin giác quan thứ sáu của mình! Bên trong bảo tàng kia, có lẽ thật sự có bảo vật thú vị nào không cũng khó nói!
Nàng do dự một chút, mang theo nữ nhi đi qua một bên, cắt bỏ một bức trướng treo trên tường đã đen như mực, đặt ở nơi dễ thấy như vậy sao? Nhưng mà cũng không thấy được, bên trên tấm da kia đều là dầu cách, không gạt bỏ đi, thì khó lòng mà phát hiện được.
Tấm bản đồ kia thế mà lại dễ như trở bàn tay rơi vào trong tay Ninh Tương Y, Ninh Tương Y nắm tờ giấy dầu, còn có chút khó tin.
“Chồng ngươi thật sự chưa từng nói gì sao?”
Người phụ nữ béo kia xoắn xuýt, cau mày ấp úng nói, “ cũng chỉ liên tục khuyên bảo, không được đem bản đồ giao cho người khác, nói nếu rơi vào trong tay người xấu… thiên hạ sẽ đại loạn gì đó...”
Kỳ thật người phụ nữ kia cũng không phải quá tin, Tuyết quốc sẽ có bảo tàng gì, cho dù có, bên trong cũng sẽ không có bao nhiêu tiền bạc, dù sao Tuyết quốc không giàu có chút nào.
Cho nên nàng vẫn cảm thấy phu quân mình chỉ là chuyện bé xé ra to, cái bảo tàng này coi như bị người khác tìm được thì có quan trọng gì? Chính vì nàng nghĩ như vậy, cho nên lúc đưa ra cũng không cảm thấy đáng tiếc chút nào.
Ninh Tương Y nhìn tấm da kia bị cắt bỏ, đột nhiên mím môi cười một tiếng, lão đầu hái thuốc mà sống, lấy tấm da ra như thế này sẽ cảm thấy chút đột ngột.
“Chồng ngươi khi còn sống có hay lui tới nơi bí mật nào hay không, trong núi có vị bằng hữu lớn tuổi nào không?”
Người phụ nữ nghe vậy có chút chần chờ..
“Có một người...”
Nàng đứng không yên vò vò tạp dề “Người kia rất lợi hại, nhưng tính cách không có vui vẻ, lại là người mù lòa, chồng ta thấy hắn đáng thương, mới hay cho hắn một chút đồ ăn, cũng không tính rất thân.”
“Vậy hắn ở đâu?”
Người phụ nữ nhìn nữ nhi của mình một chút, đột nhiên bản thân cũng có chút cảm giác quái dị.
“Hắn ở phía nam trong rừng Vô Vọng kia.”
Nói cách khác, Nhìn Nam, Nhìn Nam, là đang ám chỉ một người??
Ninh Tương Y đạt được manh mối vừa lòng thỏa ý, cùng Ninh Úc trở về, sau đó Ninh Úc phái người thu xếp tốt cho hai nữ nhân kia, lúc về đến phòng, phát hiện Hoàng tỷ đã đem bản đồ hợp lại với nhau, nhỏ máu lên.
Nhưng nhìn bản đồ không phải là điểm mạnh của nàng. Nàng thực sự không biết những đường này ở đâu, nhưng nàng rất thông minh. Bản đồ mà nàng lấy được hôm nay chắc hẳn là vẽ xung quanh Khu rừng Vô Vọng. Hóa ra, lão già đã mất là một trong những người bảo vệ kho báu. Vậy thì hắn phải sống không xa kho báu.
Cho nên phạm vi được thu nhỏ đi rất nhiều, chỉ là...rừng Vô Vọng cũng rất lớn, bản đồ này, đến cùng là vẽ ở chỗ nào?
Ninh Tương Y vò đầu bứt tóc, không nghĩ ra được…
Ninh Úc thấy nàng quỳ gối trên ghế dài, cả nửa người đều nằm sấp trên bàn đọc sách, bộ dạng không nghĩ ra được gì đến mức mất ngủ, hắn không khỏi đi qua, nói khẽ
“Khó lắm sao?”
Khó có chuyện gì làm khó được Hoàng tỷ
Ninh Tương Y nhìn thấy hắn tới, hai mắt tỏa sáng!”Mau tới giúp ta một chút, cái vị trí trong núi này làm ta nhức đầu nhất!
Ninh Úc nghe vậy, chẳng biết tại sao, liền nghĩ đến lúc trước, vì nàng hiểu rõ địa hình Tây Châu, tìm hiểu hết vị trí độ cao của cả núi tuyết Tây Châu! Cho nên, khi hắn đi Tây Châu đã nhanh chóng xác định được vị trí giếng mương, là vì nàng… Vì hắn mà tốn công và thời gian tìm phương án.
Nhưng bảo bối của hắn, lại đau đầu vì địa lý như vậy sao?
Ninh Úc hôn lên mặt nàng, nhưng mắt Ninh Tương Y vẫn dính trên bản đồ, Ninh Úc không khỏi nhấc cằm của nàng lên.
“Hoàng tỷ, để ta xem bản đồ, nàng nhìn ta là được.” Hắn mỉm cười, trong mắt dường như chứa đựng trăm vạn tinh tú!”Ta đẹp hơn bản đồ mà!
“…”
Ninh Tương Y trợn tròn tròng mắt, hồi lâu không phản bác được, “Vậy… vậy ngươi xem đi.”
Ninh Úc coi là thật đi xem bản đồ, Ninh Tương Y sờ sờ mặt mình, lén nhìn chằm chằm mặt hắn không rời.
Trong phòng đèn đuốc sáng tỏ, Ninh Úc mặt hơi cúi thấp, mỗi một đường cong đều hoàn mỹ không thể tưởng tượng nổi... Trên thế gian làm sao lại có người đẹp mắt như vậy chứ…
Ninh Tương Y lấy khuỷu tay chống lên bàn, bưng mặt nhìn chằm chằm hắn không nhúc nhích, kiếp trước bị những tổn thương cũng được, ác mộng cũng được, tất cả giống như một nháy mắt liền bị bay đi, trong lòng nàng rất yên tĩnh, cũng cảm thấy rất hạnh phúc…
Nàng không khỏi nghĩ.
Có lẽ trên thế giới này, mục đích hắn xuất hiện, chính là muốn an ủi cuộc đời của nàng, khiến nàng quên đi tất cả chuyện không tốt, vô thức càng trân trọng người trước mặt.
“Tấm bản đồ này hẳn là của rừng Vô Vọng kia, ta đã ghi lại bản vẽ, ngày mai đi đến rừng Vô Vọng, xem thực địa thế nào, mới có thể xác định ở đâu được.”
Ninh Tương Y gật gật đầu, sau đó đưa tay tới phía hắn.
“Ôm một cái nào…”
Giọng nói nàng mềm mềm, thân thể giật giật, hiển nhiên quỳ gối trên ghế khiến đầu gối nàng không thoải mái.
Ninh Úc vội vàng đưa tay ôm nàng vào ngực, dùng tư thế như ôm công chúa.
Trước đó đã rửa mặt, cho nên nàng không buộc tóc, ôm một cái, những sợi tóc mềm sáng ở giữa không trung nhẹ nhàng rung động, đèn đuốc chiếu rọi, sợi tóc đều hiện ra ánh sáng màu đỏ.
Ninh Tương Y ngáp nhỏ một cái, “Buồn ngủ.”
Ninh Úc liền cởi giày ra cho nàng, còn đắp chăn mỏng lên.
Bây giờ lòng của bọn họ đã phá lệ tới gần, Ninh Úc cảm thấy sự kiên nhẫn của mình chưa bao giờ nhiều như thế, lúc hắn ôm nàng cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần nàng không làm loạn, hắn đều nhịn được.
Nhưng hắn nhất định không ngủ chung với nàng, cứ như vậy trong khoảng thời gian này, hắn sợ sẽ không nhịn được, nhưng tiểu yêu tinh đã mệt nhọc rồi…
Cho nên hắn hôn lên mắt nàng một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi rời đi, hắn nghiêm túc như vậy, Ninh Tương Y cũng hoài nghi hắn lúc theo đuổi và bây giờ có phải cùng một người hay không.
Cho nên trước khi hắn rời đi, Ninh Tương Y kéo tay áo hắn lại.
“Ở lại cùng nhau ngủ được không?”
Dưới bóng tối, ánh mắt nàng đen lay láy lấp lánh, buổi đêm yên tĩnh như bỗng có một hương thơm tinh nghịch lan tỏa.
Ninh Úc rất biết nghe lời, nằm xuống bên cạnh nàng, Ninh Tương Y thỏa mãn cọ cọ ở trong ngực hắn, đột nhiên hơi xúc động.
“Không ngờ, ngươi đã lớn như thế này rồi…“Lớn đến mức có thể ôm cả người của nàng nằm gọn trong ngực, lớn đến mức có thể cho nàng an bình, yên ổn, cảm giác an toàn.
“Thời gian trôi thật nhanh.
Ninh Úc vuốt ve nàng, nháy mắt trong lòng là thiếu niên này đã đạt được thỏa mãn, vẻ ngoài hiền lành kia, thế gian này chỉ có một.
“Nhanh sao?”
Hắn nhẹ giọng cười, hắn còn cảm thấy quá chậm... cuộc sống khi chưa có nàng, hắn không giờ khắc nào là không ép bản thân đến cùng phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa! Thời gian dài như vậy có rất nhiều việc, cũng khó nhẫn nhịn, cũng may tất cả thứ hắn trả giá đều được đền đáp, còn gì có thể may mắn hơn nữa đây?
Ninh Tương Y gật gật đầu.
“Ngủ đi...”
- ---------------------------
Ninh Tương Y cười một tiếng, “Đồng ý.”
Nàng không khỏi nhớ tới lão già rất có trí tuệ lúc trước, nếu hắn còn sống, chắc chắn không giao ra bản đồ đơn giản như vậy, nhưng hắn lại chết rồi, chết bởi một chuyện ngoài ý muốn, có đôi khi nàng thật sự cảm thấy, rất nhiều chuyện, hình như đều có thần linh an bài, chỉ là, nàng không tin loại thu xếp này lắm thôi.
Nhưng nàng tin giác quan thứ sáu của mình! Bên trong bảo tàng kia, có lẽ thật sự có bảo vật thú vị nào không cũng khó nói!
Nàng do dự một chút, mang theo nữ nhi đi qua một bên, cắt bỏ một bức trướng treo trên tường đã đen như mực, đặt ở nơi dễ thấy như vậy sao? Nhưng mà cũng không thấy được, bên trên tấm da kia đều là dầu cách, không gạt bỏ đi, thì khó lòng mà phát hiện được.
Tấm bản đồ kia thế mà lại dễ như trở bàn tay rơi vào trong tay Ninh Tương Y, Ninh Tương Y nắm tờ giấy dầu, còn có chút khó tin.
“Chồng ngươi thật sự chưa từng nói gì sao?”
Người phụ nữ béo kia xoắn xuýt, cau mày ấp úng nói, “ cũng chỉ liên tục khuyên bảo, không được đem bản đồ giao cho người khác, nói nếu rơi vào trong tay người xấu… thiên hạ sẽ đại loạn gì đó...”
Kỳ thật người phụ nữ kia cũng không phải quá tin, Tuyết quốc sẽ có bảo tàng gì, cho dù có, bên trong cũng sẽ không có bao nhiêu tiền bạc, dù sao Tuyết quốc không giàu có chút nào.
Cho nên nàng vẫn cảm thấy phu quân mình chỉ là chuyện bé xé ra to, cái bảo tàng này coi như bị người khác tìm được thì có quan trọng gì? Chính vì nàng nghĩ như vậy, cho nên lúc đưa ra cũng không cảm thấy đáng tiếc chút nào.
Ninh Tương Y nhìn tấm da kia bị cắt bỏ, đột nhiên mím môi cười một tiếng, lão đầu hái thuốc mà sống, lấy tấm da ra như thế này sẽ cảm thấy chút đột ngột.
“Chồng ngươi khi còn sống có hay lui tới nơi bí mật nào hay không, trong núi có vị bằng hữu lớn tuổi nào không?”
Người phụ nữ nghe vậy có chút chần chờ..
“Có một người...”
Nàng đứng không yên vò vò tạp dề “Người kia rất lợi hại, nhưng tính cách không có vui vẻ, lại là người mù lòa, chồng ta thấy hắn đáng thương, mới hay cho hắn một chút đồ ăn, cũng không tính rất thân.”
“Vậy hắn ở đâu?”
Người phụ nữ nhìn nữ nhi của mình một chút, đột nhiên bản thân cũng có chút cảm giác quái dị.
“Hắn ở phía nam trong rừng Vô Vọng kia.”
Nói cách khác, Nhìn Nam, Nhìn Nam, là đang ám chỉ một người??
Ninh Tương Y đạt được manh mối vừa lòng thỏa ý, cùng Ninh Úc trở về, sau đó Ninh Úc phái người thu xếp tốt cho hai nữ nhân kia, lúc về đến phòng, phát hiện Hoàng tỷ đã đem bản đồ hợp lại với nhau, nhỏ máu lên.
Nhưng nhìn bản đồ không phải là điểm mạnh của nàng. Nàng thực sự không biết những đường này ở đâu, nhưng nàng rất thông minh. Bản đồ mà nàng lấy được hôm nay chắc hẳn là vẽ xung quanh Khu rừng Vô Vọng. Hóa ra, lão già đã mất là một trong những người bảo vệ kho báu. Vậy thì hắn phải sống không xa kho báu.
Cho nên phạm vi được thu nhỏ đi rất nhiều, chỉ là...rừng Vô Vọng cũng rất lớn, bản đồ này, đến cùng là vẽ ở chỗ nào?
Ninh Tương Y vò đầu bứt tóc, không nghĩ ra được…
Ninh Úc thấy nàng quỳ gối trên ghế dài, cả nửa người đều nằm sấp trên bàn đọc sách, bộ dạng không nghĩ ra được gì đến mức mất ngủ, hắn không khỏi đi qua, nói khẽ
“Khó lắm sao?”
Khó có chuyện gì làm khó được Hoàng tỷ
Ninh Tương Y nhìn thấy hắn tới, hai mắt tỏa sáng!”Mau tới giúp ta một chút, cái vị trí trong núi này làm ta nhức đầu nhất!
Ninh Úc nghe vậy, chẳng biết tại sao, liền nghĩ đến lúc trước, vì nàng hiểu rõ địa hình Tây Châu, tìm hiểu hết vị trí độ cao của cả núi tuyết Tây Châu! Cho nên, khi hắn đi Tây Châu đã nhanh chóng xác định được vị trí giếng mương, là vì nàng… Vì hắn mà tốn công và thời gian tìm phương án.
Nhưng bảo bối của hắn, lại đau đầu vì địa lý như vậy sao?
Ninh Úc hôn lên mặt nàng, nhưng mắt Ninh Tương Y vẫn dính trên bản đồ, Ninh Úc không khỏi nhấc cằm của nàng lên.
“Hoàng tỷ, để ta xem bản đồ, nàng nhìn ta là được.” Hắn mỉm cười, trong mắt dường như chứa đựng trăm vạn tinh tú!”Ta đẹp hơn bản đồ mà!
“…”
Ninh Tương Y trợn tròn tròng mắt, hồi lâu không phản bác được, “Vậy… vậy ngươi xem đi.”
Ninh Úc coi là thật đi xem bản đồ, Ninh Tương Y sờ sờ mặt mình, lén nhìn chằm chằm mặt hắn không rời.
Trong phòng đèn đuốc sáng tỏ, Ninh Úc mặt hơi cúi thấp, mỗi một đường cong đều hoàn mỹ không thể tưởng tượng nổi... Trên thế gian làm sao lại có người đẹp mắt như vậy chứ…
Ninh Tương Y lấy khuỷu tay chống lên bàn, bưng mặt nhìn chằm chằm hắn không nhúc nhích, kiếp trước bị những tổn thương cũng được, ác mộng cũng được, tất cả giống như một nháy mắt liền bị bay đi, trong lòng nàng rất yên tĩnh, cũng cảm thấy rất hạnh phúc…
Nàng không khỏi nghĩ.
Có lẽ trên thế giới này, mục đích hắn xuất hiện, chính là muốn an ủi cuộc đời của nàng, khiến nàng quên đi tất cả chuyện không tốt, vô thức càng trân trọng người trước mặt.
“Tấm bản đồ này hẳn là của rừng Vô Vọng kia, ta đã ghi lại bản vẽ, ngày mai đi đến rừng Vô Vọng, xem thực địa thế nào, mới có thể xác định ở đâu được.”
Ninh Tương Y gật gật đầu, sau đó đưa tay tới phía hắn.
“Ôm một cái nào…”
Giọng nói nàng mềm mềm, thân thể giật giật, hiển nhiên quỳ gối trên ghế khiến đầu gối nàng không thoải mái.
Ninh Úc vội vàng đưa tay ôm nàng vào ngực, dùng tư thế như ôm công chúa.
Trước đó đã rửa mặt, cho nên nàng không buộc tóc, ôm một cái, những sợi tóc mềm sáng ở giữa không trung nhẹ nhàng rung động, đèn đuốc chiếu rọi, sợi tóc đều hiện ra ánh sáng màu đỏ.
Ninh Tương Y ngáp nhỏ một cái, “Buồn ngủ.”
Ninh Úc liền cởi giày ra cho nàng, còn đắp chăn mỏng lên.
Bây giờ lòng của bọn họ đã phá lệ tới gần, Ninh Úc cảm thấy sự kiên nhẫn của mình chưa bao giờ nhiều như thế, lúc hắn ôm nàng cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần nàng không làm loạn, hắn đều nhịn được.
Nhưng hắn nhất định không ngủ chung với nàng, cứ như vậy trong khoảng thời gian này, hắn sợ sẽ không nhịn được, nhưng tiểu yêu tinh đã mệt nhọc rồi…
Cho nên hắn hôn lên mắt nàng một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi rời đi, hắn nghiêm túc như vậy, Ninh Tương Y cũng hoài nghi hắn lúc theo đuổi và bây giờ có phải cùng một người hay không.
Cho nên trước khi hắn rời đi, Ninh Tương Y kéo tay áo hắn lại.
“Ở lại cùng nhau ngủ được không?”
Dưới bóng tối, ánh mắt nàng đen lay láy lấp lánh, buổi đêm yên tĩnh như bỗng có một hương thơm tinh nghịch lan tỏa.
Ninh Úc rất biết nghe lời, nằm xuống bên cạnh nàng, Ninh Tương Y thỏa mãn cọ cọ ở trong ngực hắn, đột nhiên hơi xúc động.
“Không ngờ, ngươi đã lớn như thế này rồi…“Lớn đến mức có thể ôm cả người của nàng nằm gọn trong ngực, lớn đến mức có thể cho nàng an bình, yên ổn, cảm giác an toàn.
“Thời gian trôi thật nhanh.
Ninh Úc vuốt ve nàng, nháy mắt trong lòng là thiếu niên này đã đạt được thỏa mãn, vẻ ngoài hiền lành kia, thế gian này chỉ có một.
“Nhanh sao?”
Hắn nhẹ giọng cười, hắn còn cảm thấy quá chậm... cuộc sống khi chưa có nàng, hắn không giờ khắc nào là không ép bản thân đến cùng phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa! Thời gian dài như vậy có rất nhiều việc, cũng khó nhẫn nhịn, cũng may tất cả thứ hắn trả giá đều được đền đáp, còn gì có thể may mắn hơn nữa đây?
Ninh Tương Y gật gật đầu.
“Ngủ đi...”
- ---------------------------
Bình luận facebook