Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 556: Mở bảo tàng
Tuyết Sắc thấy tạm thời đã giữ được mạng mình, thở dài nhẹ nhõm!
Hắn cẩn thận suy đoán sắc mặt Ninh Úc, nhẹ giọng nói, “nàng hẳn là… Dùng một lần hai viên cổ độc… Hơn nữa còn vì khi đó nàng mất máu quá nhiều, dược tính của cổ độc quá mạnh, thân thể nàng vốn yếu, phát cuồng lâu như vậy càng thêm tiêu hao hết sức lực… suy yếu cực độ, thân thể liền bị ảnh hưởng tác dụng nguyên thủy của cổ độc…”
Hắn nói nhiều như vậy, thấy Ninh Úc có chút không kiên nhẫn, tốc độ thật nhanh nói.
“Cơ sở của cổ độc là thánh thạch! Người dùng bột đá thánh thạch sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, nàng là thân thể bị thương quá mức, cho nên thân thể tự động chịu một tác dụng phụ của cổ độc – ngủ say, nếu ngươi không nhanh chóng nghĩ cách, nàng có thể ngủ như vậy cả đời, cho đến chết đi!”
Ninh Úc lúc này mới hối hận, quả nhiên, hôm qua hắn nên khắc chế!
Thân thể Hoàng tỷ đã phải mất máu quá nhiều, cùng trận cuồng bạo sau đó, vốn đã dùng hết sức lực, lúc đó hắn nên nghĩ cách cứu nàng…chứ không phải… Cùng nàng trầm luân.
“Ngươi nói ngươi có cách?”.
Ninh Úc lạnh lùng nhìn chằm chằm Tuyết Sắc, trong nháy mắt đó, Tuyết Sắc cảm giác thật giống như Tử thần đang nhìn hắn, khiến hắn không còn dám nói dối.
“Có! Có...”
Tuyết Sắc yết hầu nhấp nhô, nuốt nước miếng, thấp giọng nói, “ phía trước chính là bảo tàng, bên trong bảo tàng có một khối thánh thạch lớn! Đưa nàng đặt ở trên thánh thạch là được, chỉ qua mấy ngày, nàng sẽ tỉnh lại!”
Ninh Úc nghe vậy, híp híp mắt, khi Tuyết Sắc vừa nhẹ nhõm thở ra, Ninh Úc đột nhiên ra tay, phế một cánh tay của hắn!
Trước đó hắn cũng phế một cái tay của Tuyết Sắc, nhưng khi đó chỉ là phong ấn huyệt đạo của hắn, về sau khi Tuyết Sắc cuồng hóa, huyệt đạo kia tự nhiên mở được! Còn lần này, Ninh Úc trực tiếp bóp nát tay hắn!
Tuyết Sắc hét thảm một tiếng, trong tiếng kêu gào thảm thiết, giọng Ninh Úc càng lạnh lẽo.
“Ngươi tốt nhất đừng có gạt ta.”
Ninh Úc nhìn Tuyết Sắc đau đớn lăn lộn trên mặt đất, đáy mắt là tàn nhẫn.
“Nếu không, ta sẽ khiến cho toàn thân người đều hưởng thụ được loại thống khổ này!”
Tuyết Sắc hung hăng cắn răng, cũng có không dám phản bác, bây giờ Ninh Úc là dao thớt hắn là thịt cá, hắn sẽ không làm chuyện mất lý trí.
“Người còn lại kia đâu?”
Ninh Úc chính là hỏi tên mù.
Nói đến đây, Tuyết Sắc đã cảm thấy phẫn nộ! Hắn cứu tên mù, nhưng sau khi tên mù lòa tốt lên một chút, đột nhiên đánh hắn ngất xỉu trốn đi!
“Hắn… Hắn hẳn là... Trở về rồi!”
Tuyết Sắc đau đến tắt thở, nhưng vẫn đứt quãng nói, “ không quan trọng! Chỉ cần, chỉ cần mở bảo tàng ra! Hắn... Sẽ trở lại!” .
Truyện Lịch Sử
Ninh Úc cũng cảm thấy bây giờ không cần phải gấp gáp báo thù, Hoàng tỷ mới quan trọng.
Việc này không nên chậm trễ, hắn không dám trì hoãn, ôm Ninh Tương Y nhanh chóng tiến lên, cuối cùng, đến một cánh cửa lớn nằm ở tận cùng.
Chỉ cần mở ra, chính là bảo tàng mà bọn họ muốn tìm!
Giống y hệt, cánh cửa này cũng cần máu mở đường, Ninh Úc sợ cái cửa này cũng lòng tham không đáy giống của đá trước đó, hắn cẩn thận cắn ngón tay Ninh Tương Y, nhỏ một giọt máu lên.
Một giọt máu, giống như đánh vỡ mặt hồ yên tĩnh! Ninh Úc nghe được âm thanh vù vù, vô thức bế Ninh Tương Y lui lại.
Mà hắn không nhìn thấy, Tuyết Sắc đi theo hắn sau lưng chạy tới, nhìn thấy cửa đá cao lớn dần dần phát sáng! Gần như vui đến phát khóc!
Nhiều năm như vậy! Hắn cuối cùng cũng đợi được ngày này!
Đó là một cái cửa đá lớn lớn cao chừng gấp ba người đang ong ong rung động, vô số cát đá từ trong khe cửa chấn động rớt xuống, trong bóng tối, cánh cửa kia dần dần phát ra tia sáng, quỷ dị không nói lên lời!
Ninh Úc ôm Ninh Tương Y đứng ở trước cửa, không sợ hãi!
Chỉ cần có thể cứu nàng! cái gì hắn cũng có thể nếm trải, chỗ nào cũng dám xông vào!
m thanh vù vù càng lúc càng lớn, mặt đất đều đang run rẩy, mà một cơn gió xuất hiện, cửa đá khổng lồ kia, mở ra một cái khe hở..
Cái bảo tàng này, là một ngọn núi nhỏ đào rỗng xây lên! Lúc cánh cửa kia mở ra một cái khe, trong mắt Ninh Úc phảng phất xuất hiện ảo giác, chung quanh một chút xuất hiện đèn đuốc sáng trưng, có người đang không ngừng ra ra vào vào, trong tay bọn họ cầm vật khác lạ, bình thuốc, thi thể động vật, còn có cái khác, sắc mặt mỗi người đều vội vàng, hình như đang làm chuyện đại sự gì đó.
Khi cửa bị mở ra thêm chút nữa, ảo giác kia cũng biến mất, xung quanh không có đèn đuốc, chỉ có ánh trăng, mà phiến cửa lớn này phát ra ánh sáng lấp lánh, trong khe cửa cũng lộ ra tia sáng, ngay lúc của chậm chậm mở ra!
Mùi đầu tiên bay ra không phải mục nát, mà là mùi thuốc… Ninh Úc nín thở, hoàn toàn không quay lại nhìn đi vào!
Đáng tiếc… Cho dù cảnh tượng này rất thật! Ninh Úc cũng không thể quên, Hoàng tỷ của hắn đang hôn mê bất tỉnh, hắn sợ hãi muốn điên lên! Làm sao còn có thể chìm đắm vào ảo giác?
Cho nên Ninh Úc khẽ thở dài, chung quanh ảo giác một chút liền biến mất, Hoàng tỷ của hắn đang nằm trên giường đá, ngủ rất an bình.
Nàng thật đẹp.
Ninh Úc không nhịn được cũng nằm lên trên giường đá, khối cự thạch này hẳn là vật chứa chất phóng xạ mà Hoàng tỷ nói qua, cho nên có thể khiến người khác sinh ra ảo giác, thế nhưng hắn lại không sợ, hắn chỉ muốn cùng nữ nhân hắn yêu mến ngủ cùng nhau, quấn quýt lấy nhau, đời đời kiếp kiếp cũng không xa rời nhau.
Ninh Úc nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nàng, có chút nhăn mày, thở dài nói.
“Bảo bối, nhanh tỉnh dậy đi, phu quân này không muốn chờ đợi được thành thân với nàng thêm nữa…”
“Ta thật sự muốn cả ngày lẫn đêm đều có thể ôm nàng, cùng nàng thân mật, nghe nàng gọi tên của ta… Chúng ta không quan tâm gì nữa… Được chứ?”
Hắn lại hôn một cái lên và mắt của nàng, sau đó cứ như vậy ôm nàng nằm trên lọc giường ngủ thiếp đi.
Toàn bộ trong động phủ, những viên ngọc phát ra ánh sáng yếu ớt, dưới giường đá cũng là ánh sáng lấp lóe, nhưng tất cả đều yên tĩnh, cũng không vì sự xâm nhập của hai người mà phát sinh thay đổi, hai con người xinh đẹp giữ nguyên quần áo mà ngủ, ngọt ngào phảng phất cả động phủ.
- ---------------------------
Hắn cẩn thận suy đoán sắc mặt Ninh Úc, nhẹ giọng nói, “nàng hẳn là… Dùng một lần hai viên cổ độc… Hơn nữa còn vì khi đó nàng mất máu quá nhiều, dược tính của cổ độc quá mạnh, thân thể nàng vốn yếu, phát cuồng lâu như vậy càng thêm tiêu hao hết sức lực… suy yếu cực độ, thân thể liền bị ảnh hưởng tác dụng nguyên thủy của cổ độc…”
Hắn nói nhiều như vậy, thấy Ninh Úc có chút không kiên nhẫn, tốc độ thật nhanh nói.
“Cơ sở của cổ độc là thánh thạch! Người dùng bột đá thánh thạch sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, nàng là thân thể bị thương quá mức, cho nên thân thể tự động chịu một tác dụng phụ của cổ độc – ngủ say, nếu ngươi không nhanh chóng nghĩ cách, nàng có thể ngủ như vậy cả đời, cho đến chết đi!”
Ninh Úc lúc này mới hối hận, quả nhiên, hôm qua hắn nên khắc chế!
Thân thể Hoàng tỷ đã phải mất máu quá nhiều, cùng trận cuồng bạo sau đó, vốn đã dùng hết sức lực, lúc đó hắn nên nghĩ cách cứu nàng…chứ không phải… Cùng nàng trầm luân.
“Ngươi nói ngươi có cách?”.
Ninh Úc lạnh lùng nhìn chằm chằm Tuyết Sắc, trong nháy mắt đó, Tuyết Sắc cảm giác thật giống như Tử thần đang nhìn hắn, khiến hắn không còn dám nói dối.
“Có! Có...”
Tuyết Sắc yết hầu nhấp nhô, nuốt nước miếng, thấp giọng nói, “ phía trước chính là bảo tàng, bên trong bảo tàng có một khối thánh thạch lớn! Đưa nàng đặt ở trên thánh thạch là được, chỉ qua mấy ngày, nàng sẽ tỉnh lại!”
Ninh Úc nghe vậy, híp híp mắt, khi Tuyết Sắc vừa nhẹ nhõm thở ra, Ninh Úc đột nhiên ra tay, phế một cánh tay của hắn!
Trước đó hắn cũng phế một cái tay của Tuyết Sắc, nhưng khi đó chỉ là phong ấn huyệt đạo của hắn, về sau khi Tuyết Sắc cuồng hóa, huyệt đạo kia tự nhiên mở được! Còn lần này, Ninh Úc trực tiếp bóp nát tay hắn!
Tuyết Sắc hét thảm một tiếng, trong tiếng kêu gào thảm thiết, giọng Ninh Úc càng lạnh lẽo.
“Ngươi tốt nhất đừng có gạt ta.”
Ninh Úc nhìn Tuyết Sắc đau đớn lăn lộn trên mặt đất, đáy mắt là tàn nhẫn.
“Nếu không, ta sẽ khiến cho toàn thân người đều hưởng thụ được loại thống khổ này!”
Tuyết Sắc hung hăng cắn răng, cũng có không dám phản bác, bây giờ Ninh Úc là dao thớt hắn là thịt cá, hắn sẽ không làm chuyện mất lý trí.
“Người còn lại kia đâu?”
Ninh Úc chính là hỏi tên mù.
Nói đến đây, Tuyết Sắc đã cảm thấy phẫn nộ! Hắn cứu tên mù, nhưng sau khi tên mù lòa tốt lên một chút, đột nhiên đánh hắn ngất xỉu trốn đi!
“Hắn… Hắn hẳn là... Trở về rồi!”
Tuyết Sắc đau đến tắt thở, nhưng vẫn đứt quãng nói, “ không quan trọng! Chỉ cần, chỉ cần mở bảo tàng ra! Hắn... Sẽ trở lại!” .
Truyện Lịch Sử
Ninh Úc cũng cảm thấy bây giờ không cần phải gấp gáp báo thù, Hoàng tỷ mới quan trọng.
Việc này không nên chậm trễ, hắn không dám trì hoãn, ôm Ninh Tương Y nhanh chóng tiến lên, cuối cùng, đến một cánh cửa lớn nằm ở tận cùng.
Chỉ cần mở ra, chính là bảo tàng mà bọn họ muốn tìm!
Giống y hệt, cánh cửa này cũng cần máu mở đường, Ninh Úc sợ cái cửa này cũng lòng tham không đáy giống của đá trước đó, hắn cẩn thận cắn ngón tay Ninh Tương Y, nhỏ một giọt máu lên.
Một giọt máu, giống như đánh vỡ mặt hồ yên tĩnh! Ninh Úc nghe được âm thanh vù vù, vô thức bế Ninh Tương Y lui lại.
Mà hắn không nhìn thấy, Tuyết Sắc đi theo hắn sau lưng chạy tới, nhìn thấy cửa đá cao lớn dần dần phát sáng! Gần như vui đến phát khóc!
Nhiều năm như vậy! Hắn cuối cùng cũng đợi được ngày này!
Đó là một cái cửa đá lớn lớn cao chừng gấp ba người đang ong ong rung động, vô số cát đá từ trong khe cửa chấn động rớt xuống, trong bóng tối, cánh cửa kia dần dần phát ra tia sáng, quỷ dị không nói lên lời!
Ninh Úc ôm Ninh Tương Y đứng ở trước cửa, không sợ hãi!
Chỉ cần có thể cứu nàng! cái gì hắn cũng có thể nếm trải, chỗ nào cũng dám xông vào!
m thanh vù vù càng lúc càng lớn, mặt đất đều đang run rẩy, mà một cơn gió xuất hiện, cửa đá khổng lồ kia, mở ra một cái khe hở..
Cái bảo tàng này, là một ngọn núi nhỏ đào rỗng xây lên! Lúc cánh cửa kia mở ra một cái khe, trong mắt Ninh Úc phảng phất xuất hiện ảo giác, chung quanh một chút xuất hiện đèn đuốc sáng trưng, có người đang không ngừng ra ra vào vào, trong tay bọn họ cầm vật khác lạ, bình thuốc, thi thể động vật, còn có cái khác, sắc mặt mỗi người đều vội vàng, hình như đang làm chuyện đại sự gì đó.
Khi cửa bị mở ra thêm chút nữa, ảo giác kia cũng biến mất, xung quanh không có đèn đuốc, chỉ có ánh trăng, mà phiến cửa lớn này phát ra ánh sáng lấp lánh, trong khe cửa cũng lộ ra tia sáng, ngay lúc của chậm chậm mở ra!
Mùi đầu tiên bay ra không phải mục nát, mà là mùi thuốc… Ninh Úc nín thở, hoàn toàn không quay lại nhìn đi vào!
Đáng tiếc… Cho dù cảnh tượng này rất thật! Ninh Úc cũng không thể quên, Hoàng tỷ của hắn đang hôn mê bất tỉnh, hắn sợ hãi muốn điên lên! Làm sao còn có thể chìm đắm vào ảo giác?
Cho nên Ninh Úc khẽ thở dài, chung quanh ảo giác một chút liền biến mất, Hoàng tỷ của hắn đang nằm trên giường đá, ngủ rất an bình.
Nàng thật đẹp.
Ninh Úc không nhịn được cũng nằm lên trên giường đá, khối cự thạch này hẳn là vật chứa chất phóng xạ mà Hoàng tỷ nói qua, cho nên có thể khiến người khác sinh ra ảo giác, thế nhưng hắn lại không sợ, hắn chỉ muốn cùng nữ nhân hắn yêu mến ngủ cùng nhau, quấn quýt lấy nhau, đời đời kiếp kiếp cũng không xa rời nhau.
Ninh Úc nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nàng, có chút nhăn mày, thở dài nói.
“Bảo bối, nhanh tỉnh dậy đi, phu quân này không muốn chờ đợi được thành thân với nàng thêm nữa…”
“Ta thật sự muốn cả ngày lẫn đêm đều có thể ôm nàng, cùng nàng thân mật, nghe nàng gọi tên của ta… Chúng ta không quan tâm gì nữa… Được chứ?”
Hắn lại hôn một cái lên và mắt của nàng, sau đó cứ như vậy ôm nàng nằm trên lọc giường ngủ thiếp đi.
Toàn bộ trong động phủ, những viên ngọc phát ra ánh sáng yếu ớt, dưới giường đá cũng là ánh sáng lấp lóe, nhưng tất cả đều yên tĩnh, cũng không vì sự xâm nhập của hai người mà phát sinh thay đổi, hai con người xinh đẹp giữ nguyên quần áo mà ngủ, ngọt ngào phảng phất cả động phủ.
- ---------------------------
Bình luận facebook