Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 563: Trốn tránh hiện thực
Ninh Úc trong mắt hiện lên một tia ghen tỵ, nhưng là nhanh đến mức không ai nhìn thấy.
Hắn nhớ lại lúc hắn mười ba tuổi mới đến lãnh cung, chịu đủ lăng nhục, bị hạ độc, bị ngược đãi đánh đập! Cực khổ này kia,đều là một mình hắn chịu đựng!
Hắn ghen ghét Ninh Giác! Đều là con của hoàng đế, đều bị cực khổ, nhưng vì sao Ninh Giác lại có được một người xuất chúng toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn, giúp đỡ hắn chịu đựng cực khổ như vậy.
Mà hắn, lại muốn một người bên hắn như vậy! Vì cái gì?, hắn so với Ninh Giác kém hơn ở chỗ nào?!
Trong mắt Ninh Úc lệ khí cuồn cuộn, đằng đằng sát khí!
Những người đã đắc tội hắn, hại người của hắn, hắn sẽ không bỏ qua một người nào! Hắn phải dùng máu của bọn họ tới rửa sạch oán hận trong lòng hắn! Hơn nữa, hắn không chiếm được thì người khác làm sao có thể có được?
Ninh Úc rời đi, Ninh Tương Y lại không đuổi theo hắn, nàng nhìn bộ dáng Ninh Giác thất hồn lạc phách, hơi hơi thở dài.
Hắn là người duy nhất nàng toàn tâm toàn ý đối đãi, vì hắn mà sống, vì hắn mà chết.
Hắn cũng là Thái Tử ca ca của nàng, nhiều năm như một ngày đối xử với nàng rất tốt.
Nàng đem thù hận vứt bỏ, chỉ nhìn bộ dáng tiều tụy hiện giờ của hắn, nỗi hận thù với hắn trong lòng nàng trước giờ như không chỗ phát tiết bỗng nhiên tiêu tan, không thể phủ nhận một điều nàng và hắn đã từng có hạnh phúc.
Chỉ là đã bị oán hận xóa mờ đến phai màu, rốt cuộc không xốc dậy nổi một chút tình cảm.
Ninh Tương Y bước đi qua nhìn hai mắt Ninh Giác không hề có tiêu cự đang kêu tên nàng, Ninh Tương Y lại than một tiếng.
“Ninh Giác.”
Thần kỳ, Ninh Giác nghiêng đầu phảng phất như nghe được, đồng tử hắn nhìn ngắm khắp nơi nhưng chẳng thấy cái gì, vì sao….. Hắn lại nghe được Trân Trân gọi tên hắn nhỉ?
Ninh Tương Y duỗi tay sờ sờ cái trán hắn mặc dù biết hắn không cảm giác được.
“Ta quyết định không hận ngươi.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Chính là Ninh Giác lại đột nhiên hoảng loạn hô một tiếng.
“Trân Trân!”
Ninh Tương Y dừng bước chân nhưng không quay đầu lại, nàng không muốn nhìn bộ dáng hốt hoảng vô định của Ninh Giác lúc này, phu quân của nàng, Thái Tử ca ca của nàng, vĩnh viễn đều hơn là bộ dáng ôn tồn lễ độ làm người ta như tắm mình trong gió xuân.
“Trân Trân… Kiếp sau, người lại cho ta một cơ hội được không?”
Ninh Giác phảng phất cảm giác được Ninh Tương Y đang ở chỗ này, hắn nhìn xung quanh khắp nơi, mở to đôi mắt có chút làm cho người ta sợ hãi vội vàng nói.
“Kiếp sau, kiếp sau ta nhất định sẽ không như vậy….. Trân Trân…. Nàng có thể làm thê tử của ta nữa không……”
Ninh Tương Y lại một lần muốn rơi lệ, trong lòng rõ ràng, nào có nhiều kiếp sau như vậy?
Có điều hình ảnh Ninh Giác nửa đầu bạc trắng lại một lần nữa hiện lên ở trước mắt nàng làm nàng lại thêm chua xót, cuối cùng cũng không nói ra điều gì nhẫn tâm mà chỉ cười lạnh nói.
“Chờ đợi kiếp sau thì không bằng người hãy mong kiếp này có thể tiếp tục sống thật tốt đi.”
Bởi vì kiếp sau, nàng đã có Ninh Úc, hơn nữa chỉ có Ninh Úc, nếu cho chọn lại cũng sẽ không thay đổi.
Mà Ninh Giác nếu thật sự hối hận như thế, nếu thật sự muốn sống tốt hơn, muốn quay lại ngày đầu gặp nhau, chỉ là nàng không muốn gặp lại hắn.
Sau khi Ninh Tương Y rời đi, Ninh Giác trở nên cực kỳ an tỉnh, hắn rõ ràng không nghe được, rồi lại giống như nghe được. Thật tốt, thật vui vẻ, Trân Trân mới vừa rồi tới gặp hắn, còn nói không trách hắn……. Nhưng làm sao bây giờ, bộ dáng hiện tại của hắn khẳng định thực xấu, Trân Trân còn sẽ thích hắn sao? Ninh Giác lo được lo mất, khi cười khi khóc, hiển nhiên đã điên rồi!
Mà tất cả những điều này chẳng ai biết, sau khi sắc phong Hoàng Hậu chính là đại yến, tất cả triều thần đều sẽ tham gia, hoàng đế cũng sẽ xuất hiện, hoàn thành việc củng cố thân phận cho Diệp Khuynh Vãn!
Ninh Tương Y nhìn Ninh Úc lạnh giọng hạ xuống vô số mệnh lệnh, hiển nhiên nắm chắc thắng lợi trong tay.
Xem ra, đại yến đêm nay, không phải là lúc Diệp Khuynh Vãn thịnh cực, mà là ngày hắn xưng bá.
Ninh Tương Y không khỏi nhớ tới thời điểm nàng còn sống, chính tay nàng đã tầng tầng bố trí, chẳng lẽ mới thời gian nửa năm, Ninh Úc đã tìm được sơ hở rồi? Những người thủ hộ đó đã làm phản, theo Ninh Úc rồi sao?
Thủ đoạn này quả thật làm nhẫn tâm kinh ngạc.
Sắc trời tối đi, thịnh yến được tổ chức.
Mấy tháng tỉ mỉ chuẩn bị, trận đại yến này không tiền khoáng hậu! Diệp Khuynh Vãn vốn là người xa xỉ cực độ, hận không thể thông báo khắp nơi, để người khắp thiên hạ đều tới chiêm ngưỡng phong thái này!
Châu ngọc đầy người, các phu nhân vây quanh.
Diệp Khuynh Vãn cảm thấy lâng lâng, tươi cười chưa từng có! Hơn nữa nàng cố tình uống một chút rượu hoa đào, làm màu da mình ửng hồng hết sức động lòng người vì đợi lát nữa có thể hầu hạ Nhiếp Chính Vương thật tốt...
Vương gia đâu? Vì sao còn chưa tới?
Ca vũ vờn quanh, tiếng người ồn ào, nhưng bởi vì hoàng đế cùng Nhiếp Chính Vương cũng không ra mặt, cho nên còn chưa thể khai yến, cuối cùng, chỉ nghe một tiếng thông truyền.
“Bệ hạ giá lâm—–!”
Bách quan lại quỳ nghênh.
“Ngô - hoàng vạn tuế —-!”
Bọn họ không ai dám ngẩng đầu lên cho nên không phát hiện tinh thần Ninh Giác tựa hồ tốt lên rất nhiều, chỉ là có chút không bình thường ngó xem trái phải, được Tiết Dương đỡ bước đi lên long tọa.
“Miễn lễ.” Tiết Dương thay đại hoàng đế nói.
“Tạ bệ hạ!”
Mọi người đứng dậy, yến hội nháy mắt an tĩnh lại.
Bọn họ lúc này mới phát hiện Ninh Giác hôm nay rất khác so với bộ dáng âm trầm suy sút ngày thường, người tuy rằng gầy nhưng hai mắt lại lớn, tay chặt chẽ bắt lấy ống tay áo của chính mình, trong miệng không ngừng kêu hai chữ, hình như là “Trân Trân”?
Diệp Khuynh Vãn mặc kệ Ninh Giác như thế nào, nàng chỉ biết, chỉ cần Ninh Giác tại đây tuyến cáo thiên hạ, lời đồn đãi buổi sáng hắn không ra mặt trong lễ đại điển phong hậu liền sẽ tự biến mất, cho nên nàng trực tiếp uyển chuyển đi lên.
“Bệ hạ…… Thần thiếp đang chờ ngài…..”
“Cút ngay!”
Ninh Giác đột nhiên đẩy nàng một phen! Hắn kinh hoảng đối với không khí nói, “Trân Trân, ngươi không sao chứ? Ta sẽ không làm nàng ta chạm vào ngươi!”
Bộ dáng này của hắn làm mọi người hai mặt nhìn nhau không biết làm sao, mà Diệp Khuynh Vãn từ sau khi đàn áp Ninh Tương Y xuống, đâu chịu nổi ủy khuất như vậy nên lập tức rơi lệ.
“Bệ hạ, người không thương ta sao…….”
Ninh Giác cảm thấy ồn ào, cuối cùng lạnh lùng nhìn nàng một cái.
“Người kia là ai? Thật là xấu xí đến mức làm người ta buồn nôn! Kéo xuống đi, mau kéo xuống đi!”
Hoàng đế nói mọi người không dám không nghe, có điều hôm nay đại yến này Hoàng Hậu là vai chính đấy, như vậy kéo xuống thì thật sự không sao chứ?
Đột nhiên, một thanh âm khàn khàn lạnh nhạt truyền đến.
“Hoàng huynh, nàng là thê tử của ngươi cơ mà!”
Ninh Úc bước đi tiến vào, nhìn bộ dạng Ninh Giác thì rất vừa lòng, hắn thích xem người khác trốn tránh hiện thực, giả ngây giả dại, thực sự thú vị!
Ninh Giác mở to hai mắt nhìn!
“Nói bậy! Thê tử ta là Trân Trân! Ngươi đừng nói bậy, nàng sẽ tức giận ……?
Nói xong lời cuối cùng, hắn tựa hồ còn có chút khiếp đảm nhìn không khí liếc mắt một cái, bộ dạng như thật sự đang sợ một người tức giận.
Ninh Úc không lưu tình chút nào vạch trần, “Là sao? Chính là Trân Trân đã chết! Bị bổn vương hành hạ đến chết! Không phải người còn đem thi cốt nàng trộm thu liễm đến hoàng lăng, muốn hợp táng sao?”
Buồn cười, Ninh Giác lừa mình dối người, hắn một bên nói chính mình không hối hận, một bên lại ngày ngày chịu đủ loại hối hận tra tấn Trộm thu liễm thi cốt muốn cùng Ninh Tương Y cùng hợp táng, chờ đợi kiếp sau còn có thể tái ngộ, lại sợ người biết hắn làm như thế, biết hắn đã hối hận……
Màn diễn xuất này, thật là buồn cười!
Ninh Úc nói làm Ninh Giác chớp mắt một cái, ngay sau đó sắc mặt trắng bệch!
Hắn mở to mắt, trừng mắt Ninh Úc, phảng phất như nghe được việc cực kỳ đáng sợ!
Ninh Úc đứng ở dưới long tòa, khóe miệng giơ lên ý cười ác ma.
“Ninh Tương Y đã chết! Thương Trân, cũng đã chết! Bị chính người mình yêu nhất hại chết cảm giác như thế nào? Hoàng huynh, ngươi còn muốn tiếp tục giả ngây giả dại đến lúc nào?”
- ---------------------------
Hắn nhớ lại lúc hắn mười ba tuổi mới đến lãnh cung, chịu đủ lăng nhục, bị hạ độc, bị ngược đãi đánh đập! Cực khổ này kia,đều là một mình hắn chịu đựng!
Hắn ghen ghét Ninh Giác! Đều là con của hoàng đế, đều bị cực khổ, nhưng vì sao Ninh Giác lại có được một người xuất chúng toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn, giúp đỡ hắn chịu đựng cực khổ như vậy.
Mà hắn, lại muốn một người bên hắn như vậy! Vì cái gì?, hắn so với Ninh Giác kém hơn ở chỗ nào?!
Trong mắt Ninh Úc lệ khí cuồn cuộn, đằng đằng sát khí!
Những người đã đắc tội hắn, hại người của hắn, hắn sẽ không bỏ qua một người nào! Hắn phải dùng máu của bọn họ tới rửa sạch oán hận trong lòng hắn! Hơn nữa, hắn không chiếm được thì người khác làm sao có thể có được?
Ninh Úc rời đi, Ninh Tương Y lại không đuổi theo hắn, nàng nhìn bộ dáng Ninh Giác thất hồn lạc phách, hơi hơi thở dài.
Hắn là người duy nhất nàng toàn tâm toàn ý đối đãi, vì hắn mà sống, vì hắn mà chết.
Hắn cũng là Thái Tử ca ca của nàng, nhiều năm như một ngày đối xử với nàng rất tốt.
Nàng đem thù hận vứt bỏ, chỉ nhìn bộ dáng tiều tụy hiện giờ của hắn, nỗi hận thù với hắn trong lòng nàng trước giờ như không chỗ phát tiết bỗng nhiên tiêu tan, không thể phủ nhận một điều nàng và hắn đã từng có hạnh phúc.
Chỉ là đã bị oán hận xóa mờ đến phai màu, rốt cuộc không xốc dậy nổi một chút tình cảm.
Ninh Tương Y bước đi qua nhìn hai mắt Ninh Giác không hề có tiêu cự đang kêu tên nàng, Ninh Tương Y lại than một tiếng.
“Ninh Giác.”
Thần kỳ, Ninh Giác nghiêng đầu phảng phất như nghe được, đồng tử hắn nhìn ngắm khắp nơi nhưng chẳng thấy cái gì, vì sao….. Hắn lại nghe được Trân Trân gọi tên hắn nhỉ?
Ninh Tương Y duỗi tay sờ sờ cái trán hắn mặc dù biết hắn không cảm giác được.
“Ta quyết định không hận ngươi.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Chính là Ninh Giác lại đột nhiên hoảng loạn hô một tiếng.
“Trân Trân!”
Ninh Tương Y dừng bước chân nhưng không quay đầu lại, nàng không muốn nhìn bộ dáng hốt hoảng vô định của Ninh Giác lúc này, phu quân của nàng, Thái Tử ca ca của nàng, vĩnh viễn đều hơn là bộ dáng ôn tồn lễ độ làm người ta như tắm mình trong gió xuân.
“Trân Trân… Kiếp sau, người lại cho ta một cơ hội được không?”
Ninh Giác phảng phất cảm giác được Ninh Tương Y đang ở chỗ này, hắn nhìn xung quanh khắp nơi, mở to đôi mắt có chút làm cho người ta sợ hãi vội vàng nói.
“Kiếp sau, kiếp sau ta nhất định sẽ không như vậy….. Trân Trân…. Nàng có thể làm thê tử của ta nữa không……”
Ninh Tương Y lại một lần muốn rơi lệ, trong lòng rõ ràng, nào có nhiều kiếp sau như vậy?
Có điều hình ảnh Ninh Giác nửa đầu bạc trắng lại một lần nữa hiện lên ở trước mắt nàng làm nàng lại thêm chua xót, cuối cùng cũng không nói ra điều gì nhẫn tâm mà chỉ cười lạnh nói.
“Chờ đợi kiếp sau thì không bằng người hãy mong kiếp này có thể tiếp tục sống thật tốt đi.”
Bởi vì kiếp sau, nàng đã có Ninh Úc, hơn nữa chỉ có Ninh Úc, nếu cho chọn lại cũng sẽ không thay đổi.
Mà Ninh Giác nếu thật sự hối hận như thế, nếu thật sự muốn sống tốt hơn, muốn quay lại ngày đầu gặp nhau, chỉ là nàng không muốn gặp lại hắn.
Sau khi Ninh Tương Y rời đi, Ninh Giác trở nên cực kỳ an tỉnh, hắn rõ ràng không nghe được, rồi lại giống như nghe được. Thật tốt, thật vui vẻ, Trân Trân mới vừa rồi tới gặp hắn, còn nói không trách hắn……. Nhưng làm sao bây giờ, bộ dáng hiện tại của hắn khẳng định thực xấu, Trân Trân còn sẽ thích hắn sao? Ninh Giác lo được lo mất, khi cười khi khóc, hiển nhiên đã điên rồi!
Mà tất cả những điều này chẳng ai biết, sau khi sắc phong Hoàng Hậu chính là đại yến, tất cả triều thần đều sẽ tham gia, hoàng đế cũng sẽ xuất hiện, hoàn thành việc củng cố thân phận cho Diệp Khuynh Vãn!
Ninh Tương Y nhìn Ninh Úc lạnh giọng hạ xuống vô số mệnh lệnh, hiển nhiên nắm chắc thắng lợi trong tay.
Xem ra, đại yến đêm nay, không phải là lúc Diệp Khuynh Vãn thịnh cực, mà là ngày hắn xưng bá.
Ninh Tương Y không khỏi nhớ tới thời điểm nàng còn sống, chính tay nàng đã tầng tầng bố trí, chẳng lẽ mới thời gian nửa năm, Ninh Úc đã tìm được sơ hở rồi? Những người thủ hộ đó đã làm phản, theo Ninh Úc rồi sao?
Thủ đoạn này quả thật làm nhẫn tâm kinh ngạc.
Sắc trời tối đi, thịnh yến được tổ chức.
Mấy tháng tỉ mỉ chuẩn bị, trận đại yến này không tiền khoáng hậu! Diệp Khuynh Vãn vốn là người xa xỉ cực độ, hận không thể thông báo khắp nơi, để người khắp thiên hạ đều tới chiêm ngưỡng phong thái này!
Châu ngọc đầy người, các phu nhân vây quanh.
Diệp Khuynh Vãn cảm thấy lâng lâng, tươi cười chưa từng có! Hơn nữa nàng cố tình uống một chút rượu hoa đào, làm màu da mình ửng hồng hết sức động lòng người vì đợi lát nữa có thể hầu hạ Nhiếp Chính Vương thật tốt...
Vương gia đâu? Vì sao còn chưa tới?
Ca vũ vờn quanh, tiếng người ồn ào, nhưng bởi vì hoàng đế cùng Nhiếp Chính Vương cũng không ra mặt, cho nên còn chưa thể khai yến, cuối cùng, chỉ nghe một tiếng thông truyền.
“Bệ hạ giá lâm—–!”
Bách quan lại quỳ nghênh.
“Ngô - hoàng vạn tuế —-!”
Bọn họ không ai dám ngẩng đầu lên cho nên không phát hiện tinh thần Ninh Giác tựa hồ tốt lên rất nhiều, chỉ là có chút không bình thường ngó xem trái phải, được Tiết Dương đỡ bước đi lên long tọa.
“Miễn lễ.” Tiết Dương thay đại hoàng đế nói.
“Tạ bệ hạ!”
Mọi người đứng dậy, yến hội nháy mắt an tĩnh lại.
Bọn họ lúc này mới phát hiện Ninh Giác hôm nay rất khác so với bộ dáng âm trầm suy sút ngày thường, người tuy rằng gầy nhưng hai mắt lại lớn, tay chặt chẽ bắt lấy ống tay áo của chính mình, trong miệng không ngừng kêu hai chữ, hình như là “Trân Trân”?
Diệp Khuynh Vãn mặc kệ Ninh Giác như thế nào, nàng chỉ biết, chỉ cần Ninh Giác tại đây tuyến cáo thiên hạ, lời đồn đãi buổi sáng hắn không ra mặt trong lễ đại điển phong hậu liền sẽ tự biến mất, cho nên nàng trực tiếp uyển chuyển đi lên.
“Bệ hạ…… Thần thiếp đang chờ ngài…..”
“Cút ngay!”
Ninh Giác đột nhiên đẩy nàng một phen! Hắn kinh hoảng đối với không khí nói, “Trân Trân, ngươi không sao chứ? Ta sẽ không làm nàng ta chạm vào ngươi!”
Bộ dáng này của hắn làm mọi người hai mặt nhìn nhau không biết làm sao, mà Diệp Khuynh Vãn từ sau khi đàn áp Ninh Tương Y xuống, đâu chịu nổi ủy khuất như vậy nên lập tức rơi lệ.
“Bệ hạ, người không thương ta sao…….”
Ninh Giác cảm thấy ồn ào, cuối cùng lạnh lùng nhìn nàng một cái.
“Người kia là ai? Thật là xấu xí đến mức làm người ta buồn nôn! Kéo xuống đi, mau kéo xuống đi!”
Hoàng đế nói mọi người không dám không nghe, có điều hôm nay đại yến này Hoàng Hậu là vai chính đấy, như vậy kéo xuống thì thật sự không sao chứ?
Đột nhiên, một thanh âm khàn khàn lạnh nhạt truyền đến.
“Hoàng huynh, nàng là thê tử của ngươi cơ mà!”
Ninh Úc bước đi tiến vào, nhìn bộ dạng Ninh Giác thì rất vừa lòng, hắn thích xem người khác trốn tránh hiện thực, giả ngây giả dại, thực sự thú vị!
Ninh Giác mở to hai mắt nhìn!
“Nói bậy! Thê tử ta là Trân Trân! Ngươi đừng nói bậy, nàng sẽ tức giận ……?
Nói xong lời cuối cùng, hắn tựa hồ còn có chút khiếp đảm nhìn không khí liếc mắt một cái, bộ dạng như thật sự đang sợ một người tức giận.
Ninh Úc không lưu tình chút nào vạch trần, “Là sao? Chính là Trân Trân đã chết! Bị bổn vương hành hạ đến chết! Không phải người còn đem thi cốt nàng trộm thu liễm đến hoàng lăng, muốn hợp táng sao?”
Buồn cười, Ninh Giác lừa mình dối người, hắn một bên nói chính mình không hối hận, một bên lại ngày ngày chịu đủ loại hối hận tra tấn Trộm thu liễm thi cốt muốn cùng Ninh Tương Y cùng hợp táng, chờ đợi kiếp sau còn có thể tái ngộ, lại sợ người biết hắn làm như thế, biết hắn đã hối hận……
Màn diễn xuất này, thật là buồn cười!
Ninh Úc nói làm Ninh Giác chớp mắt một cái, ngay sau đó sắc mặt trắng bệch!
Hắn mở to mắt, trừng mắt Ninh Úc, phảng phất như nghe được việc cực kỳ đáng sợ!
Ninh Úc đứng ở dưới long tòa, khóe miệng giơ lên ý cười ác ma.
“Ninh Tương Y đã chết! Thương Trân, cũng đã chết! Bị chính người mình yêu nhất hại chết cảm giác như thế nào? Hoàng huynh, ngươi còn muốn tiếp tục giả ngây giả dại đến lúc nào?”
- ---------------------------
Bình luận facebook