Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 591: Không hận không oán
Nghiêm túc mà nói, cuối cùng ở kiếp trước, lúc Ninh Tương Y cởi giáp trở về, vì điều gì mà mất hết ý chí cũng là có nguyên nhân.
Những thứ liên quan đó làm ám ảnh nàng cả trong giấc mộng, trong lòng không thể phát điên cũng tốt, bị người thóa mạ căm hận bất an cũng tốt, đều là hậu quả của việc làm nổ ra chiến tranh!
Rất nhiều người trải qua quá trình chiến đấu trên sa trường, rời khỏi chiến trường sau đều sẽ gặp tâm bệnh như vậy, cụ thể là mất hết ý chí chiến đấu trong cuộc sống, hành vi như một xác chết, lại hoặc là trở nên dị thường táo bạo, say rượu rồi chết v.v
Mà Ninh Tương Y sau khi chết trọng sinh, có cơ hội để làm lại tất cả, làm cho tâm bệnh của nàng cũng tốt lên rất nhiều.
Một lần nữa bắt đầu, nàng đối với tất cả đều tràn ngập hy vọng!
Chính là hiện tại, toàn bộ hoàng cung mây mù che phủ, thái y nơi Ninh Kham không sống được bao lâu! Ninh Tương Y không thể sửa đổi tất cả sự việc, nàng lại không thể trốn tránh, trong quá trình đổi mặt, tự trách, áy náy, tâm lý kích thích cực đại, kích thích nàng nhớ lại những chuyện mà nàng không bao giờ muốn nhớ tới.
Cho nên nàng hôm nay tỉnh lại mới bất an như vậy, giống như Ninh Úc chính là cứu tinh cuối cùng.
Nhưng ở Tề Vương phủ mới có được Ninh Úc mang đến một tia an ủi, lúc nhìn thấy Ninh Kham, tất cả an ủi liền nháy mắt tan thành mây khói.
Hắn sao có thể gầy như vậy? Thật giống như một bộ xương lớn! Tơ lụa hoàng bào gắn vào trên người hắn, có thể hiện ra một cho khung xương lớn! Mỡ trên người hắn mấy ngày nay đều đã tiêu hao hết, thân thể hắn lại đã tổn hại đến mức vô phương hấp thu mỡ mới, cho nên hắn chỉ càng ngày càng gầy, cuối cùng sống sờ sờ đến lúc chết vì gầy!
Nước mắt bất giác từng giọt rơi trên mu bàn tay của Ninh, hắn vì cái gì gầy như vậy, gầy đến thật đáng sợ.
Ninh Kham vừa cử động tay, tựa hồ lại cảm giác được, hình như có người ngồi khóc ở mép giường.
Làm sao có thể cam tâm được đây? Nếu không phải nàng làm mọi chuyện hỗn loạn như vậy, hắn căn bản còn có thể sống!
Làm sao có thể không phẫn nộ, nếu không phải nàng, Thường Hi sẽ không phải chết! Hai nhi tử của hắn sẽ không vì nàng mà đối địch, nếu không có nàng, hắn không đến nỗi rơi vào thế khó xử, bảo toàn một người lại tổn thương một người khác.
Làm sao có thể không thống hận, nàng nguy hiểm như thế, chính là hắn bận tâm Ninh Úc lại không thể giết nàng! Giữ lại nàng, giang sơn Đại Dục của hắn dường như treo trên lưỡi dao.
Có đôi khi, hắn cũng sẽ nghĩ, thế gian này làm sao có một nữ nhân làm người khác phải đau đầu như vậy.
Quả thực chính là tai họa! Là ông trời trừng phạt hắn, là tuyết tộc nguyền rủa, là báo ứng!
Nhưng khi nàng lặng lẽ ngồi trên mép giường hắn rơi lệ, trong lòng Ninh Kham xẹt qua trăm ngàn loại cảm xúc, cuối cùng đọng lại, là không đành lòng!
Nàng vẫn là một hài tử …… Nàng đã tận lực muốn làm tốt tất cả mọi chuyện, không nghĩ tới thế gian này làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ chứ?
Ninh Tương Y thấy Ninh Kham tỉnh lại, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, tiếng khóc càng lúc càng lớn, không vì chuyện gì khác, chỉ vì đôi mắt thâm lõm xuống kia của Ninh Kham kia, gầy đến không thể khép kín.
Vết nứt trong lòng nàng rạn lớn hơn, không thể tự chủ mà khóc to!
Ninh Kham mở to đôi mắt lớn nhìn nàng, nàng khóc đến càng ngày càng thảm, Ninh Kham liền có chút hoảng hốt, hắn không biết phải dùng biểu tình gì đối mặt với Ninh Tương Y, lúc vừa muốn giận, thế nhưng lại thấy nàng có chút vô tội.
“Đừng khóc.”
Hắn sẽ không hiểu được con gái, nhưng Ninh Tương Y khóc to như thế, thật đúng là lần đầu tiên.
“Trẫm…… Còn chưa có chết đâu……”
Ninh Tương Y khóc lớn hơn nữa!
Đều do nàng! Đều do nàng! Tuy rằng nàng cũng không biết, nàng cụ thể muốn trách chính mình cái gì, nhưng chỉ là áy náy hối hận đến không nói nên lời! Sớm biết như thế, nàng đã không trở về, nàng nên rời xa Đại Dục, có lẽ Ninh Kham còn có thể sống thật tốt.
“Đừng khóc..”
Ninh Kham thở dài, lúc này, hắn cố sức ngồi dậy, bởi vì quá gầy yếu chỉ còn da bọc xương nên hắn vừa động, xương cốt va chạm làm hắn khó chịu cực kỳ! Nhưng hắn chỉ nhíu nhíu mày, nửa nằm trên long sàng, duỗi tay muốn lau nước mắt cho Ninh Tương Y.
Tai Ninh Tương Y rất nhạy bén, nàng rõ ràng nghe được tiếng ma sát xương cốt của Ninh Kham, làm nàng muốn đỡ hắn một phen, nhưng không thể nào ra tay, cảm giác hình như chỉ cần nàng thoáng dùng sức,
Ninh Kham liền tan đi, cho nên nàng chỉ có khóc, giống như một đứa con bất lực.
Ninh Kham cũng không dám chạm vào nàng mặt, hắn cảm thấy, hắn nếu là một chạm vào, không chừng lại làm nàng khóc to hơn.
Hắn nhắm hai mắt, chờ Ninh Tương Y khóc xong.
Ninh Tương Y cũng chỉ là phát tiết, cũng không phải không dứt, nàng khóc một hồi, dần dần bình tĩnh xuống lại, cả người thật giống như mất đi một chút tinh khí, an tĩnh lại, nhưng nét u buồn lại không hề tan đi.
“Phụ hoàng…… Người có phải rất hận con không???”
Lúc nàng tới đây đã suy nghĩ rất nhiều, nàng cảm thấy Ninh Kham hẳn là muốn hận nàng, nếu không phải do nàng, Ninh Giác sẽ không như thế, nếu không phải nàng, hắn cũng sẽ không lập tức sẽ chết, Thường Hi cũng sẽ không chết, những cấm quân đó cũng sẽ không chết… Có đôi khi nàng đột nhiên suy nghĩ, nếu kiếp trước kiếp này đều không có nàng, Ninh Úc cùng Ninh Giác có thể sẽ không xảy ra bất đồng không, có thể sẽ càng tốt không?
Ninh Kham không có mở mắt ra, tựa hồ nhắm mắt lại tự hỏi, nửa ngày, mới nhẹ giọng nói.
“… Lúc nãy vừa nhìn thấy người, vẫn là hận.”
Khóe mắt Ninh Tương Y đỏ bừng, nghe vậy, đầu cúi thấp im lặng.
Ninh Kham nhẹ nhàng cười, mở mắt ra.
“Nhưng người ngồi ở đây một lúc, trẫm…… Đột nhiên lại không còn hận ngươi……?
Ninh Tương Y kinh ngạc nhìn Ninh Kham, tựa hồ muốn nhìn xem lời hắn nói có phải thật không, không phải nến hại chết hắn sao, sao hắn lại không hận nàng?
“Có lẽ người sắp chết…… Nhìn sự việc, lại càng thêm rõ ràng….”
Giọng nói của Ninh Kham rất nhẹ, hơi thở mong manh, nhìn Ninh Tương Y, lại đột nhiên nói chuyện có chút thất vọng.
Đối với hai đứa con trai của hắn, hắn là thất vọng, chỉ lo tư tình nhi nữ, không màng đại cục, nhưng đối với Ninh Tương Y, hắn vừa thương lại vừa hận, thương là xuất phát từ bản thân nàng, hận, lại là xuất phát từ các con của hắn.
Nhưng giờ này khắc này, lúc hắn biết chính mình không sống được bao lâu, không biết vì sao, hắn đột nhiên xem nhẹ đi rất nhiều, không hề câu nệ chuyện sinh tử, thật sự làm được, không màng chuyện sống chết nữa.
“Không có ngươi, trẫm có lẽ sớm đã lớn chết….. Lúc trước Nam Vương điều chế ra thuốc lá làm con người phải nghiện…… Nếu không phải ngươi đem tin nói cho o Ninh Úc …… Trẫm cũng không thể tránh thoát kia kiếp, khả năng sớm đã chết……”
Hắn nói cũng không phải không đúng, rốt cuộc so với kiếp trước, Ninh Kham còn sống lâu hơn mấy năm, nhưng Ninh Tương Y chính là không có cách nào tha thứ chính mình, người căn bản có thể sống rất lâu.
Ninh Kham nhẹ nhàng thở dài, “… Ngươi vì giang sơn….. Vì thiên hạ này, lập vô số công lao, lại qua mấy năm….. Thế gian phồn vinh, bốn nước hưng thịnh….. Trong chuyện này, người có một nửa công lao! Cho nên, Y Nhi, ngươi rất tốt….”
Vì thế mà đứa con ưu tú nhất của hắn cũng thích nàng, hơn nữa vì nàng, cái gì đều có thể không cần, lúc trước hắn chưa rõ, cảm thấy không có cái gì có thể sánh với giang sơn, nhưng sau đó ngẫm lại thì hiểu ra, nữ nhi ưu tú như thế, không một nam nhi ưu tú nào có thể bỏ qua nàng.
Giống như Ninh Giác không được đáp lại bất cứ cái gì, vẫn không chịu buông tay, chính là bởi vì, không có nam nhi nào sau khi yêu nàng có thể buông tay nữa, trừ phi không ở bên cạnh nàng, nếu là ở cạnh, khẳng định muốn tranh đến cuối cùng.
- ---------------------------
Những thứ liên quan đó làm ám ảnh nàng cả trong giấc mộng, trong lòng không thể phát điên cũng tốt, bị người thóa mạ căm hận bất an cũng tốt, đều là hậu quả của việc làm nổ ra chiến tranh!
Rất nhiều người trải qua quá trình chiến đấu trên sa trường, rời khỏi chiến trường sau đều sẽ gặp tâm bệnh như vậy, cụ thể là mất hết ý chí chiến đấu trong cuộc sống, hành vi như một xác chết, lại hoặc là trở nên dị thường táo bạo, say rượu rồi chết v.v
Mà Ninh Tương Y sau khi chết trọng sinh, có cơ hội để làm lại tất cả, làm cho tâm bệnh của nàng cũng tốt lên rất nhiều.
Một lần nữa bắt đầu, nàng đối với tất cả đều tràn ngập hy vọng!
Chính là hiện tại, toàn bộ hoàng cung mây mù che phủ, thái y nơi Ninh Kham không sống được bao lâu! Ninh Tương Y không thể sửa đổi tất cả sự việc, nàng lại không thể trốn tránh, trong quá trình đổi mặt, tự trách, áy náy, tâm lý kích thích cực đại, kích thích nàng nhớ lại những chuyện mà nàng không bao giờ muốn nhớ tới.
Cho nên nàng hôm nay tỉnh lại mới bất an như vậy, giống như Ninh Úc chính là cứu tinh cuối cùng.
Nhưng ở Tề Vương phủ mới có được Ninh Úc mang đến một tia an ủi, lúc nhìn thấy Ninh Kham, tất cả an ủi liền nháy mắt tan thành mây khói.
Hắn sao có thể gầy như vậy? Thật giống như một bộ xương lớn! Tơ lụa hoàng bào gắn vào trên người hắn, có thể hiện ra một cho khung xương lớn! Mỡ trên người hắn mấy ngày nay đều đã tiêu hao hết, thân thể hắn lại đã tổn hại đến mức vô phương hấp thu mỡ mới, cho nên hắn chỉ càng ngày càng gầy, cuối cùng sống sờ sờ đến lúc chết vì gầy!
Nước mắt bất giác từng giọt rơi trên mu bàn tay của Ninh, hắn vì cái gì gầy như vậy, gầy đến thật đáng sợ.
Ninh Kham vừa cử động tay, tựa hồ lại cảm giác được, hình như có người ngồi khóc ở mép giường.
Làm sao có thể cam tâm được đây? Nếu không phải nàng làm mọi chuyện hỗn loạn như vậy, hắn căn bản còn có thể sống!
Làm sao có thể không phẫn nộ, nếu không phải nàng, Thường Hi sẽ không phải chết! Hai nhi tử của hắn sẽ không vì nàng mà đối địch, nếu không có nàng, hắn không đến nỗi rơi vào thế khó xử, bảo toàn một người lại tổn thương một người khác.
Làm sao có thể không thống hận, nàng nguy hiểm như thế, chính là hắn bận tâm Ninh Úc lại không thể giết nàng! Giữ lại nàng, giang sơn Đại Dục của hắn dường như treo trên lưỡi dao.
Có đôi khi, hắn cũng sẽ nghĩ, thế gian này làm sao có một nữ nhân làm người khác phải đau đầu như vậy.
Quả thực chính là tai họa! Là ông trời trừng phạt hắn, là tuyết tộc nguyền rủa, là báo ứng!
Nhưng khi nàng lặng lẽ ngồi trên mép giường hắn rơi lệ, trong lòng Ninh Kham xẹt qua trăm ngàn loại cảm xúc, cuối cùng đọng lại, là không đành lòng!
Nàng vẫn là một hài tử …… Nàng đã tận lực muốn làm tốt tất cả mọi chuyện, không nghĩ tới thế gian này làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ chứ?
Ninh Tương Y thấy Ninh Kham tỉnh lại, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, tiếng khóc càng lúc càng lớn, không vì chuyện gì khác, chỉ vì đôi mắt thâm lõm xuống kia của Ninh Kham kia, gầy đến không thể khép kín.
Vết nứt trong lòng nàng rạn lớn hơn, không thể tự chủ mà khóc to!
Ninh Kham mở to đôi mắt lớn nhìn nàng, nàng khóc đến càng ngày càng thảm, Ninh Kham liền có chút hoảng hốt, hắn không biết phải dùng biểu tình gì đối mặt với Ninh Tương Y, lúc vừa muốn giận, thế nhưng lại thấy nàng có chút vô tội.
“Đừng khóc.”
Hắn sẽ không hiểu được con gái, nhưng Ninh Tương Y khóc to như thế, thật đúng là lần đầu tiên.
“Trẫm…… Còn chưa có chết đâu……”
Ninh Tương Y khóc lớn hơn nữa!
Đều do nàng! Đều do nàng! Tuy rằng nàng cũng không biết, nàng cụ thể muốn trách chính mình cái gì, nhưng chỉ là áy náy hối hận đến không nói nên lời! Sớm biết như thế, nàng đã không trở về, nàng nên rời xa Đại Dục, có lẽ Ninh Kham còn có thể sống thật tốt.
“Đừng khóc..”
Ninh Kham thở dài, lúc này, hắn cố sức ngồi dậy, bởi vì quá gầy yếu chỉ còn da bọc xương nên hắn vừa động, xương cốt va chạm làm hắn khó chịu cực kỳ! Nhưng hắn chỉ nhíu nhíu mày, nửa nằm trên long sàng, duỗi tay muốn lau nước mắt cho Ninh Tương Y.
Tai Ninh Tương Y rất nhạy bén, nàng rõ ràng nghe được tiếng ma sát xương cốt của Ninh Kham, làm nàng muốn đỡ hắn một phen, nhưng không thể nào ra tay, cảm giác hình như chỉ cần nàng thoáng dùng sức,
Ninh Kham liền tan đi, cho nên nàng chỉ có khóc, giống như một đứa con bất lực.
Ninh Kham cũng không dám chạm vào nàng mặt, hắn cảm thấy, hắn nếu là một chạm vào, không chừng lại làm nàng khóc to hơn.
Hắn nhắm hai mắt, chờ Ninh Tương Y khóc xong.
Ninh Tương Y cũng chỉ là phát tiết, cũng không phải không dứt, nàng khóc một hồi, dần dần bình tĩnh xuống lại, cả người thật giống như mất đi một chút tinh khí, an tĩnh lại, nhưng nét u buồn lại không hề tan đi.
“Phụ hoàng…… Người có phải rất hận con không???”
Lúc nàng tới đây đã suy nghĩ rất nhiều, nàng cảm thấy Ninh Kham hẳn là muốn hận nàng, nếu không phải do nàng, Ninh Giác sẽ không như thế, nếu không phải nàng, hắn cũng sẽ không lập tức sẽ chết, Thường Hi cũng sẽ không chết, những cấm quân đó cũng sẽ không chết… Có đôi khi nàng đột nhiên suy nghĩ, nếu kiếp trước kiếp này đều không có nàng, Ninh Úc cùng Ninh Giác có thể sẽ không xảy ra bất đồng không, có thể sẽ càng tốt không?
Ninh Kham không có mở mắt ra, tựa hồ nhắm mắt lại tự hỏi, nửa ngày, mới nhẹ giọng nói.
“… Lúc nãy vừa nhìn thấy người, vẫn là hận.”
Khóe mắt Ninh Tương Y đỏ bừng, nghe vậy, đầu cúi thấp im lặng.
Ninh Kham nhẹ nhàng cười, mở mắt ra.
“Nhưng người ngồi ở đây một lúc, trẫm…… Đột nhiên lại không còn hận ngươi……?
Ninh Tương Y kinh ngạc nhìn Ninh Kham, tựa hồ muốn nhìn xem lời hắn nói có phải thật không, không phải nến hại chết hắn sao, sao hắn lại không hận nàng?
“Có lẽ người sắp chết…… Nhìn sự việc, lại càng thêm rõ ràng….”
Giọng nói của Ninh Kham rất nhẹ, hơi thở mong manh, nhìn Ninh Tương Y, lại đột nhiên nói chuyện có chút thất vọng.
Đối với hai đứa con trai của hắn, hắn là thất vọng, chỉ lo tư tình nhi nữ, không màng đại cục, nhưng đối với Ninh Tương Y, hắn vừa thương lại vừa hận, thương là xuất phát từ bản thân nàng, hận, lại là xuất phát từ các con của hắn.
Nhưng giờ này khắc này, lúc hắn biết chính mình không sống được bao lâu, không biết vì sao, hắn đột nhiên xem nhẹ đi rất nhiều, không hề câu nệ chuyện sinh tử, thật sự làm được, không màng chuyện sống chết nữa.
“Không có ngươi, trẫm có lẽ sớm đã lớn chết….. Lúc trước Nam Vương điều chế ra thuốc lá làm con người phải nghiện…… Nếu không phải ngươi đem tin nói cho o Ninh Úc …… Trẫm cũng không thể tránh thoát kia kiếp, khả năng sớm đã chết……”
Hắn nói cũng không phải không đúng, rốt cuộc so với kiếp trước, Ninh Kham còn sống lâu hơn mấy năm, nhưng Ninh Tương Y chính là không có cách nào tha thứ chính mình, người căn bản có thể sống rất lâu.
Ninh Kham nhẹ nhàng thở dài, “… Ngươi vì giang sơn….. Vì thiên hạ này, lập vô số công lao, lại qua mấy năm….. Thế gian phồn vinh, bốn nước hưng thịnh….. Trong chuyện này, người có một nửa công lao! Cho nên, Y Nhi, ngươi rất tốt….”
Vì thế mà đứa con ưu tú nhất của hắn cũng thích nàng, hơn nữa vì nàng, cái gì đều có thể không cần, lúc trước hắn chưa rõ, cảm thấy không có cái gì có thể sánh với giang sơn, nhưng sau đó ngẫm lại thì hiểu ra, nữ nhi ưu tú như thế, không một nam nhi ưu tú nào có thể bỏ qua nàng.
Giống như Ninh Giác không được đáp lại bất cứ cái gì, vẫn không chịu buông tay, chính là bởi vì, không có nam nhi nào sau khi yêu nàng có thể buông tay nữa, trừ phi không ở bên cạnh nàng, nếu là ở cạnh, khẳng định muốn tranh đến cuối cùng.
- ---------------------------
Bình luận facebook