Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-65
Chương 65
Chương 65
Úc Cửu Thiên lại gõ đầu hắn một cái, nổi giận nói.
“Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ cái gì! Rõ ràng người ta nhằm vào Ninh Tương Y tới! Cho nên chỉ cần Ninh Tương Y ở đây, Kinh Vân này nhất định sẽ tìm đủ mọi cớ để kéo nàng ấy lên sân khấu, ngươi đừng hoang tưởng!”
Lời của Úc Cửu Thiên như một chậu nước lạnh xối tắt lòng hăng hái của mấy thiếu niên này.
Lý Kha trầm mặt nói: “Xem kỹ trước rồi hãng nói, có vẻ nữ nhân này không có ác ý.
Úc Cửu Thiên gật đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn chòng chọc xuống dưới, càng nhìn trong lòng càng không phục! Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ cái gì!
Nói trắng ra cũng chỉ là quan nhân thôi, còn nữa, Ninh Tương Y, con gái như cô nhìn chăm chú như vậy làm gì? Dù nhìn thế nào nàng ta cũng là nữ được không! Hắn ta lập tức sờ lên mặt mình, từ nhỏ đến lớn, phàm là người từng gặp hắn ta đều nói ngoại hình của hắn ta rất đẹp, lời khen ném lên người hắn ta như không cần tiền, nhưng dù như thế, sao không thấy nha đầu thối kia nhìn hắn ta như vậy?
Hình như Ninh Tương Y bị giọng nói ngoại hình của đối phương khiến cho mất hồn, sau khi kịp phản ứng mới vô tội nhún vai nói:”Nhưng bản công tử không biết gì hết mài!”
Hình như Kinh Vân ngây ra một lúc, lại cười nói: “Bất kể là nhạc khí gì, ca khúc gì, tiểu nữ tử cũng có thể tìm được nhạc khí hoặc vũ đạo phù hợp để diễn trên sân với công tử, tiểu công tử không cần khiêm tốn, ai chẳng biết kinh thành đông đúc nhân tài?”
Ninh Tương Y nát óc suy nghĩ, cuối cùng mới nhụt chí nói: “Ta thật sự không biết gì cả, như vậy đi, có nhạc sư đàn đệm, ngươi hãy nhảy múa ta nhìn là được rồi.”
Nàng vênh mặt sai khiến, không thương hương tiếc ngọc chút nào như vậy khiến người dưới sân khấu đấm ngực dậm chân! Nếu như người đi lên là bọn họ thì tốt bao nhiêu, tài tử giai nhân đánh đàn nhảy múa, nói ra chính là một đoạn giai thoại phong lưu!
Nghe lời của Ninh Tương Y và không ngừng có người đòi đổi người dưới sân khấu, Kinh Vân cắn răng, nét mặt hiện lên vẻ tổn thương.
“Đã như vậy, tiểu nữ tử cung kính không bằng tuân mệnh…” Nói rồi, sóng mắt nàng ta rưng rưng liếc mắt đưa tình với Ninh Tương Y, theo tiếng đàn tranh vang lên, nàng ta vươn dáng người, khí chất cả người thay đổi, nhảy một điệu múa kinh hồng sôi sục khắp kinh thành! Nàng ta múa một bước, tám vị mỹ nữ váy tím mỗi người mỗi vẻ đi lên giữa sân khấu, toàn bộ sân khấu bỗng trở nên rực rỡ.
Mà Kinh Vân đi quanh Ninh Tương Y trong tiếng cực kỳ hâm mộ của tất cả mọi người… Hoặc đá chân hoặc ôm vai, khiến Ninh Tương Y hơi chóng mặt.
Lúc này nàng đứng giữa các mỹ nhân, nghe tiên âm róc rách bên tai, được giai nhân hoặc xinh đẹp hoặc ngây ngô hoặc lạnh lùng vờn quanh, nếu là nam tử khác, lúc này chắc đã sớm không biết tối nay là năm nào, mỗi tội Ninh Tương Y giả nam, ánh mắt đưa tình của những nữ nhân này xem như vứt cho kẻ mù.
Lúc này, Kinh Vân cô nương dẫn đầu nở nụ cười xinh đẹp, sau đó trong tiếng ồn ào, tám cô nương chậm rãi cởi bỏ lớp lụa mỏng ngoài cùng, lộ áo ngực ngắn và quần lụa dài, ở thời cổ đại không thể nói là không bạo dạn, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy phong tình như ẩn như hiện này!
Ngược lại Ninh Tương Y nhìn đã mắt, huýt sáo nhỏ, ui da, eo mảnh vậy! Còn có cô nương kia, đúng là một cặp chân đẹp mà…
Ninh Tương Y đang nhìn không dời mắt, Kinh Vân xoay một vòng liên hoàn, lụa mỏng màu trắng trên người bay bay khiến hai mắt người ta hận không thể dính vào dưới lớp lụa mỏng! Cởi đi! Cởi đi! Đây tuyệt đối là tiếng lòng của tất cả khách làng chơi!
Mà như phối hợp với những người đó, Kinh Vân nghiêng vào trong ngực Ninh Tương Y, trong lúc đụng chạm, tay nàng ta đột nhiên nắm chặt tay Ninh Tương Y, nhét một thứ vào tay nàng, thì ra là một góc lụa mỏng trên người nàng ta, chỉ cần Ninh Tương Y kéo nhẹ một cái, dáng người dưới lớp lụa mỏng của Kinh Vân cô nương sẽ lộ ra trước mặt mọi người.
Lúc này nàng ta cho Ninh Tương Y một ánh mắt mập mờ, như đang khuyến khích nàng làm như thế.
“Kéo đi! Mau kéo đi!” Người phía dưới gào họng gào thét, hai mắt đỏ bừng, hận không thể trèo lên kéo tay! Ninh Tương Y bất đắc dĩ thở dài, sau đó khẽ cử động tay, lụa màu trắng trên người Kinh Vân chậm rãi bay xuống, người bên dưới sục sôi!
Mỹ nhân mỹ nhân, một mỹ nhân thật sự không chỉ đẹp ở ngoại hình, mà đó là vẻ đẹp từ trong ra ngoài sâu tận xương tủy! Có lễ bởi vì Kinh Vân cô nương luyện múa thời gian dài nên cơ thể đẹp đẽ, dáng người thon dài, mỗi một chỉ tiết đều ẩn chức sức mạnh!
Vòng eo gầy và đôi chân dài thẳng băng không có một chút thịt thừa, Ninh Tương Y nhìn mà suýt chảy nước miếng, chờ tiếng nhạc kết thúc, trong nháy mắt cả người nàng ta lại tới gần người Ninh Tương Y lần nữa, đôi mắt biết nói nhìn nàng như có thể chảy nước.
“Tiểu công tử…” Nàng ta ỏn ẻn gọi Ninh Tương Y, ngón tay nâng nhẹ cằm nàng, hà hơi như lan: “Tiểu nữ tử cảm thấy hết sức hứng thú đối với việc tiểu công tử còn nhỏ như vậy đã dạo chơi kỹ viện, không biết sau này tiểu công tử bằng lòng đi vào rèm trướng, chúng ta… tiếp xúc… sâu hơn không?”
Sau đó không đợi Ninh Tương Y trả lời, nàng ta đã đứng thẳng rời đi, mà trong nháy mắt đã bị những quan lại quyền quý kia vây quanh, nàng ta chui vào đó làm gì?
Lúc này Úc Cửu Thiên chạy vội tới, nhìn thấy Ninh Tương Y ngẩn ra, giận dữ nói: “Nhìn bộ dạng thần hồn điên đảo của cô kìa, không biết còn tưởng rằng cô thật sự là nam đấy!”
Ninh Tương Y ngẫm nghĩ quay đầu, nhìn hắn ta cười một tiếng: ‘Ai chẳng thích cái đẹp! Sao nào, đệ nhất mỹ nhân thiên hạ này cũng không lọt vào mắt ngươi được sao?”
“Nàng †a?” Úc Cửu Thiên nhìn qua đám người, khinh thường nói: “Nhìn rất bình thường mà, ta không thích mặt hàng này đâu.”
Ninh Tương Y chớp mắt cười nói: “Vậy ai có thể lọt vào mắt ngươi được vậy, ngươi thấy ta thế nào?” Mặt nàng xích lại gần, khiến Úc Cửu Thiên tự dưng hơi căng thẳng, hắn ta bỗng nhiên đẩy Ninh Tương Y ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Đi ra đi, cô xách giày cho tiểu gia ta còn tạm được!”
Lúc này Ninh Tương Y không dài dòng với hắn ta nữa, nàng kéo Úc Cửu Thiên nói: ‘Hôm nay nói xong chuyện chính rồi, các ngươi về đi thôi, mà ta còn có một việc phải làm, không đi cùng các ngươi nữa.”
“Vậy sao được?” Rốt cuộc Úc Cửu Thiên vẫn chưa quên Ninh Tương Y mới mười hai tuổi, ở lại nơi này còn cần danh dự nữa không vậy.
Nàng mất danh dự từ lâu rồi được không? Thấy Ninh Tương Y không nói câu nào, Úc Cửu Thiên lại nói: “Hơn nữa bọn họ tới chơi, chưa nói muốn đi bây giờ!” Ninh Tương Y ngạc nhiên nhìn hắn, đột nhiên cười vô cùng mập mờ, nháy mắt với hẳn.
“Không ngờ nha… Đám công tử các ngươi, Từ Nguyên mới mười lắm đúng không?” Úc Cửu Thiên đỏ mặt, cứng cổ nói: “Cô muốn đi đâu! Đợi lát nữa tiểu gia ta sẽ đi… Ánh, ánh mắt đó của cô là sao? Nhìn cái gì vậy?!”
Ninh Tương Y không quan trọng nhún vai: “Vậy tùy các ngươi, dù sao lát nữa ta cũng không đi cùng ngươi, với công phu của ta, không có gì đáng lo đâu.” Nàng nói như vậy, Úc Cửu Thiên yên tâm, nhưng vẫn có mấy phần khó chịu: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ninh Tương Y cười bí mật.
“. Cuộc hẹn giai nhân.”
Chương 65
Úc Cửu Thiên lại gõ đầu hắn một cái, nổi giận nói.
“Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ cái gì! Rõ ràng người ta nhằm vào Ninh Tương Y tới! Cho nên chỉ cần Ninh Tương Y ở đây, Kinh Vân này nhất định sẽ tìm đủ mọi cớ để kéo nàng ấy lên sân khấu, ngươi đừng hoang tưởng!”
Lời của Úc Cửu Thiên như một chậu nước lạnh xối tắt lòng hăng hái của mấy thiếu niên này.
Lý Kha trầm mặt nói: “Xem kỹ trước rồi hãng nói, có vẻ nữ nhân này không có ác ý.
Úc Cửu Thiên gật đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn chòng chọc xuống dưới, càng nhìn trong lòng càng không phục! Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ cái gì!
Nói trắng ra cũng chỉ là quan nhân thôi, còn nữa, Ninh Tương Y, con gái như cô nhìn chăm chú như vậy làm gì? Dù nhìn thế nào nàng ta cũng là nữ được không! Hắn ta lập tức sờ lên mặt mình, từ nhỏ đến lớn, phàm là người từng gặp hắn ta đều nói ngoại hình của hắn ta rất đẹp, lời khen ném lên người hắn ta như không cần tiền, nhưng dù như thế, sao không thấy nha đầu thối kia nhìn hắn ta như vậy?
Hình như Ninh Tương Y bị giọng nói ngoại hình của đối phương khiến cho mất hồn, sau khi kịp phản ứng mới vô tội nhún vai nói:”Nhưng bản công tử không biết gì hết mài!”
Hình như Kinh Vân ngây ra một lúc, lại cười nói: “Bất kể là nhạc khí gì, ca khúc gì, tiểu nữ tử cũng có thể tìm được nhạc khí hoặc vũ đạo phù hợp để diễn trên sân với công tử, tiểu công tử không cần khiêm tốn, ai chẳng biết kinh thành đông đúc nhân tài?”
Ninh Tương Y nát óc suy nghĩ, cuối cùng mới nhụt chí nói: “Ta thật sự không biết gì cả, như vậy đi, có nhạc sư đàn đệm, ngươi hãy nhảy múa ta nhìn là được rồi.”
Nàng vênh mặt sai khiến, không thương hương tiếc ngọc chút nào như vậy khiến người dưới sân khấu đấm ngực dậm chân! Nếu như người đi lên là bọn họ thì tốt bao nhiêu, tài tử giai nhân đánh đàn nhảy múa, nói ra chính là một đoạn giai thoại phong lưu!
Nghe lời của Ninh Tương Y và không ngừng có người đòi đổi người dưới sân khấu, Kinh Vân cắn răng, nét mặt hiện lên vẻ tổn thương.
“Đã như vậy, tiểu nữ tử cung kính không bằng tuân mệnh…” Nói rồi, sóng mắt nàng ta rưng rưng liếc mắt đưa tình với Ninh Tương Y, theo tiếng đàn tranh vang lên, nàng ta vươn dáng người, khí chất cả người thay đổi, nhảy một điệu múa kinh hồng sôi sục khắp kinh thành! Nàng ta múa một bước, tám vị mỹ nữ váy tím mỗi người mỗi vẻ đi lên giữa sân khấu, toàn bộ sân khấu bỗng trở nên rực rỡ.
Mà Kinh Vân đi quanh Ninh Tương Y trong tiếng cực kỳ hâm mộ của tất cả mọi người… Hoặc đá chân hoặc ôm vai, khiến Ninh Tương Y hơi chóng mặt.
Lúc này nàng đứng giữa các mỹ nhân, nghe tiên âm róc rách bên tai, được giai nhân hoặc xinh đẹp hoặc ngây ngô hoặc lạnh lùng vờn quanh, nếu là nam tử khác, lúc này chắc đã sớm không biết tối nay là năm nào, mỗi tội Ninh Tương Y giả nam, ánh mắt đưa tình của những nữ nhân này xem như vứt cho kẻ mù.
Lúc này, Kinh Vân cô nương dẫn đầu nở nụ cười xinh đẹp, sau đó trong tiếng ồn ào, tám cô nương chậm rãi cởi bỏ lớp lụa mỏng ngoài cùng, lộ áo ngực ngắn và quần lụa dài, ở thời cổ đại không thể nói là không bạo dạn, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy phong tình như ẩn như hiện này!
Ngược lại Ninh Tương Y nhìn đã mắt, huýt sáo nhỏ, ui da, eo mảnh vậy! Còn có cô nương kia, đúng là một cặp chân đẹp mà…
Ninh Tương Y đang nhìn không dời mắt, Kinh Vân xoay một vòng liên hoàn, lụa mỏng màu trắng trên người bay bay khiến hai mắt người ta hận không thể dính vào dưới lớp lụa mỏng! Cởi đi! Cởi đi! Đây tuyệt đối là tiếng lòng của tất cả khách làng chơi!
Mà như phối hợp với những người đó, Kinh Vân nghiêng vào trong ngực Ninh Tương Y, trong lúc đụng chạm, tay nàng ta đột nhiên nắm chặt tay Ninh Tương Y, nhét một thứ vào tay nàng, thì ra là một góc lụa mỏng trên người nàng ta, chỉ cần Ninh Tương Y kéo nhẹ một cái, dáng người dưới lớp lụa mỏng của Kinh Vân cô nương sẽ lộ ra trước mặt mọi người.
Lúc này nàng ta cho Ninh Tương Y một ánh mắt mập mờ, như đang khuyến khích nàng làm như thế.
“Kéo đi! Mau kéo đi!” Người phía dưới gào họng gào thét, hai mắt đỏ bừng, hận không thể trèo lên kéo tay! Ninh Tương Y bất đắc dĩ thở dài, sau đó khẽ cử động tay, lụa màu trắng trên người Kinh Vân chậm rãi bay xuống, người bên dưới sục sôi!
Mỹ nhân mỹ nhân, một mỹ nhân thật sự không chỉ đẹp ở ngoại hình, mà đó là vẻ đẹp từ trong ra ngoài sâu tận xương tủy! Có lễ bởi vì Kinh Vân cô nương luyện múa thời gian dài nên cơ thể đẹp đẽ, dáng người thon dài, mỗi một chỉ tiết đều ẩn chức sức mạnh!
Vòng eo gầy và đôi chân dài thẳng băng không có một chút thịt thừa, Ninh Tương Y nhìn mà suýt chảy nước miếng, chờ tiếng nhạc kết thúc, trong nháy mắt cả người nàng ta lại tới gần người Ninh Tương Y lần nữa, đôi mắt biết nói nhìn nàng như có thể chảy nước.
“Tiểu công tử…” Nàng ta ỏn ẻn gọi Ninh Tương Y, ngón tay nâng nhẹ cằm nàng, hà hơi như lan: “Tiểu nữ tử cảm thấy hết sức hứng thú đối với việc tiểu công tử còn nhỏ như vậy đã dạo chơi kỹ viện, không biết sau này tiểu công tử bằng lòng đi vào rèm trướng, chúng ta… tiếp xúc… sâu hơn không?”
Sau đó không đợi Ninh Tương Y trả lời, nàng ta đã đứng thẳng rời đi, mà trong nháy mắt đã bị những quan lại quyền quý kia vây quanh, nàng ta chui vào đó làm gì?
Lúc này Úc Cửu Thiên chạy vội tới, nhìn thấy Ninh Tương Y ngẩn ra, giận dữ nói: “Nhìn bộ dạng thần hồn điên đảo của cô kìa, không biết còn tưởng rằng cô thật sự là nam đấy!”
Ninh Tương Y ngẫm nghĩ quay đầu, nhìn hắn ta cười một tiếng: ‘Ai chẳng thích cái đẹp! Sao nào, đệ nhất mỹ nhân thiên hạ này cũng không lọt vào mắt ngươi được sao?”
“Nàng †a?” Úc Cửu Thiên nhìn qua đám người, khinh thường nói: “Nhìn rất bình thường mà, ta không thích mặt hàng này đâu.”
Ninh Tương Y chớp mắt cười nói: “Vậy ai có thể lọt vào mắt ngươi được vậy, ngươi thấy ta thế nào?” Mặt nàng xích lại gần, khiến Úc Cửu Thiên tự dưng hơi căng thẳng, hắn ta bỗng nhiên đẩy Ninh Tương Y ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Đi ra đi, cô xách giày cho tiểu gia ta còn tạm được!”
Lúc này Ninh Tương Y không dài dòng với hắn ta nữa, nàng kéo Úc Cửu Thiên nói: ‘Hôm nay nói xong chuyện chính rồi, các ngươi về đi thôi, mà ta còn có một việc phải làm, không đi cùng các ngươi nữa.”
“Vậy sao được?” Rốt cuộc Úc Cửu Thiên vẫn chưa quên Ninh Tương Y mới mười hai tuổi, ở lại nơi này còn cần danh dự nữa không vậy.
Nàng mất danh dự từ lâu rồi được không? Thấy Ninh Tương Y không nói câu nào, Úc Cửu Thiên lại nói: “Hơn nữa bọn họ tới chơi, chưa nói muốn đi bây giờ!” Ninh Tương Y ngạc nhiên nhìn hắn, đột nhiên cười vô cùng mập mờ, nháy mắt với hẳn.
“Không ngờ nha… Đám công tử các ngươi, Từ Nguyên mới mười lắm đúng không?” Úc Cửu Thiên đỏ mặt, cứng cổ nói: “Cô muốn đi đâu! Đợi lát nữa tiểu gia ta sẽ đi… Ánh, ánh mắt đó của cô là sao? Nhìn cái gì vậy?!”
Ninh Tương Y không quan trọng nhún vai: “Vậy tùy các ngươi, dù sao lát nữa ta cũng không đi cùng ngươi, với công phu của ta, không có gì đáng lo đâu.” Nàng nói như vậy, Úc Cửu Thiên yên tâm, nhưng vẫn có mấy phần khó chịu: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ninh Tương Y cười bí mật.
“. Cuộc hẹn giai nhân.”
Bình luận facebook