Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 663: Gặp Lại
Ninh Úc ccảm thấy sát khí trong cơ thể càng lúc càng dâng trào, mới vừa rồi phát tiết căn bản không thể xả được hết sự bực mình trong lòng, hắn chỉ đơn giản ngả người dựa vào tựa lưng.
“Rót rượu.”
Lập tức, cung nhân quỳ xuống rót rượu.
Tuyết Liên và Phúc Nhai lúc này đều đã không có cách nào, ở trước mặt cường quyền tuyệt đối, điều bọn họ duy nhất có thể làm, chính là chờ đợi phán xử.
Thế là, tại đây dưới bầu không khí áp lực tới cực điểm, Tương Y mặc một bộ váy đỏ, đứng ở phía dưới Đại điện, ở trước mặt nàng là 99 cái bậc thang, mà vị kia Nhiếp Chính Vương đang ở bên trong…….
Ghét quá, vì sao mà hắn ta không đi đi?
Ninh Tương Y bị cung nhân vây quanh đi lên trên, nàng không để ý thấy biểu tình của những cung nhân chung quanh đang muốn nói gì đó lại thôi.
Bọn họ đều cảm thấy, công chúa đi lên chỉ lành ít dữ nhiều! Nhưng lúc này, ai còn dám lắm miệng nhắc nhở một câu? Nhiếp Chính Vương đã nói xem đám cưới xong sẽ đi, chỉ hy vọng hắn nói nghiêm túc……
Một bước… Hai bước…
Ninh Tương Y cảm thấy tim mình đập càng dồn dập lên, thật giống như có cái gì đang gọi…… Hoặc là, giống như đang kích thích nàng!
Mà Ninh Úc, cũng đang có loại cảm giác này.
Ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh băng, gắt gao nhìn chằm chằm cửa đại điện, môi mỏng mím chặt tay thiếu chút nữa là bóp méo chén rượu đồng!
Ninh Tương Y ở trong lòng một lần lại một lần nói với chính mình, nàng chỉ cần làm lễ rồi nói lời tạm biệt là xong rồi, vừa vặn lộc nàng sẽ đè lưỡi thay đổi giọng nói, nghĩ đến điều này trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhàng một chút, rồi mới giả bộ như là một cô dâu mới e lệ ngượng ngùng, từng bước một rụt rè hướng lên trên đi đến.
“Công chúa đến…”
Lễ quan run run rẩy rẫy hô một câu.
Ninh Tương Y cảm thấy kỳ quái, nhưng vì mang theo khăn voan nên căn bản nhìn không thấy khuôn mặt lễ quan đang tái nhợt.
Trong lòng Tuyết Liên đang khóc thầm, Y Nhi! Đừng đi lên!
Nhưng là lúc này, nàng không dám nói, chỉ có chờ đợi may mắn rằng Nhiếp Chính Vương thật sự sẽ không nhận ra, chỉ xem lễ một lúc sau đó liền đi.
Ninh Úc lúc này thật ra đã thả lỏng một ít, dùng tư thế ngồi có vẻ bình thường, nhìn chằm chằm vào cửa.
Nhưng cho dù hắn đã cố hết sức trấn áp, nhưng nếu luồng tà khí khủng khiếp không có, vẫn khiến cả đại điện như ngồi trên kim châm, chỉ mong thời gian trôi qua ngày càng nhanh!
Chín mươi tám, chín mươi chín!
Được rồi! Tới rồi!
Ninh Tương Y hít một hơi thật sâu, cảm giác tim sắp vọt lên tới cổ họng, nàng không khỏi sờ sờ bụng rồi mới đi vào!
Khoảnh khắc bóng dáng Ninh Tương Y ở cửa chính điện!
Hơi thở của mọi người dường như ngừng lại!
Bao gồm cả Ninh Úc.
Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia đau xót! Thật nhiều cảm xúc mãnh liệt mênh mông, đã cách xa mấy tháng, cuối cùng hắn lại một lần nữa được gặp thê tử của hắn!
Nàng mặc hỉ phục màu đỏ, hỉ phục kia có chút không hợp với người, làm bụng nàng hơi hơi nhô ra, đã…… hơn ba tháng rồi, con của bọn họ……
Người quan trọng nhất đã ở trước mắt lọc nhưng Ninh Úc trước mắt lại không xông lên, thật ra hắn đang rất lo sợ… Hắn sợ lại một lần không thấy nàng nữa, nàng lại chạy mất, hắn thật sự không chịu đựng nổi thống khổ một lần nữa nếu lại mất đi nàng!
Ninh Tương Y thấy mọi người không ho he một tiếng nào, có chút kỳ quái…
Vì trong không khí sát khí cũng đã biến mất hầu như không còn, khoảnh khắc nàng xuất hiện giống như một tia sáng xua tan mọi bóng tối.
Tuyết Liên nhìn thấy nàng thì rất xúc động, không khỏi nói, “Con gái…… Đến đây với mẹ!”
Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Ninh Úc, lại phát hiện Ninh Úc chỉ nhìn chằm chằm Y Nhi, cũng không biết có nhận ra hay không, nhưng ánh mắt kia có chút phức tạp, sát khí kia như kim chích vào lưng lại biến mất…… Nàng hơi an tâm nhìn lại con gái của mình.
Ninh Tương Y nghe lời, hướng Tuyết Liên đi đến, nàng vẫn là thực sợ hãi thực hoảng loạn, tay nhỏ vẫn luôn gắt gao túm lấy váy.
Ninh Úc nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt, nhìn thấy Ninh Tương Y đi thẳng đến chỗ Tuyết Liên, hắn ta đột nhiên lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh nhưng không hề lạnh lùng.
“Công chúa, xin dừng bước.”
Mọi người đều trợn mắt cảm thấy giống như gặp quỷ, Nhiếp Chính Vương sao lại dịu dàng như thế?! Mà Tuyết Liên có chút bất an nhìn trượng phu liếc mắt một cái, không xác định được Nhiếp Chính Vương có phải đã nhận ra hay không, nếu là bọn họ thật sự không giấu được, Nhiếp Chính Vương biết bọn họ muốn đem Ninh Tương Y gả cho người khác thì sẽ nổi trận lôi đình như thế nào?! Ninh Tương Y dừng bước chân, trong lòng như đang giao chiến, cuối cùng vẫn chậm rãi xoay người, hướng về phía Ninh Úc, dùng loại giọng khác đi cho hắn không nhận ra, sợ hãi hành lễ.
“Bái kiến Nhiếp Chính Vương…..”
Nhưng…Ninh Úc đột nhiên cười!
Căng thẳng lo âu lúc này được xóa bỏ hoàn toàn.
Hắn cuối cùng tìm được bảo bối của hắn rồi!
Không phải là thi thể lạnh băng, không phải say rượu nằm mơ, không phải cách xa nhau nơi hiểm yếu, mà là ở ngay trước mặt hắn!
Nghĩ đến nàng lúc ấy vì không muốn giết chết hắn mà không chút do dự nhảy xuống vách núi, Ninh Úc cười càng thêm đau khổ.
Thấy tay nhỏ của nàng gắt gao bắt lấy tay áo, ngữ khí của hắn lại một lần dịu dàng hơn.
Hai mắt vẫn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng,một lúc, như thể không bao giờ đủ.
“Miễn lễ”
Chỉ có La Khải nghe ra hai chữ này của Vương gia thật sự rất khó nói ra.
Hắn không khỏi nhìn cô gái đang sợ hãi trước mắt, đây thật sự là công chúa sao? Vì sao hắn cảm thấy rất không giống? Công chúa có bao giờ có bộ dạng e lệ hay sợ hãi Vương gia thế kia đầu?
Ninh Tương Y đợi thật lâu cũng không thấy Ninh Úc nói thêm gì, nàng lại bắt an nắm lấy rồi chà xát góc áo, nhịn không được nói.
“Vương gia….
Ngài, có mệnh lệnh gì?”
Ninh Úc lại cười, như muốn vứt bỏ mây mù nặng nề, nụ cười của hắn mang theo đầy hoa nhạc, giống như một vị thần núi tuyết, để cho mọi người có mặt không khỏi cảm thấy sợ hãi mà nhìn!
“Không có việc gì, các ngươi cứ tiếp tục đi, bốn vương… Cáo từ!”
Nói xong, hắn cười đứng dậy, còn cúi đầu hành lễ như đàn em với Phúc Nhai!
Phúc Nhai đại kinh thất sắc, vội vàng đứng dậy, mà bên kia Ninh Úc nhìn Ninh Tương Y liếc mắt một cái thật sâu, cười cười ý vị không rõ, rồi xoay người rời đi!
Hắn thực sự rời đi rồi sao!
Cung nhân của hắn đang bao vây đại điện cũng rời đi theo.
Ninh Tương Y cũng sợ ngây người, bởi vì quá giật mình, nàng một chút lại quên tránh đi, bị ai đó dẫm vào váy, đột nhiên bổ nhào về phía trước!
Bất ngờ lại bị một đôi tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy!
Ninh Úc hung ác trừng mắt nhìn thuộc hạ dẫm vào váy Ninh Tương Y liếc mắt một cái, rồi mới cực kỳ ôn nhu đem Ninh Tương Y từ trong lòng ra.
Một khắc kia, hương vị thuộc về Ninh Úc quạnh quẽ lại bá đạo cứ thế bay vào mũi nàng! Ninh Tương Y nháy mắt đỏ mặt, có chút chân tay luống cuống đã bị đối phương đỡ lên, Ninh Úc híp híp mắt, bất giác hít sâu một hơi, rồi mới có chút thỏa mãn cười.
“Cẩn thận.”
Tại sao mà hai chữ này bị hắn dùng cái giọng thanh nhã trầm trầm nói ra lại gợi cảm như vậy?
Ninh Tương Y luống cuống tay chân không biết làm thế nào……
“Xin… xin lỗi!”
Ninh Úc vừa lòng nhìn nàng một cái.
“Không sao.”
Sau đó, hắn buông nàng ra một cách miễn cưỡng và bước đi, như thể có chuyện gấp.
Sau khi hắn đi, mọi người còn không rõ nguyên do, Ninh Tương Y càng là đứng ở kia không biết nên làm cái gì mới phải, chỗ bị Ninh Úc chạm qua nóng rát như bị đốt lên, nàng vỗ vỗ mặt mình, ngây ngốc nghĩ, Nhiếp Chính Vương đối với nàng dịu dàng như thế, có lẽ là bởi vì không nhận ra nàng ở đây?
Có phải là nàng đã tránh thoát một kiếp rồi không?.
“Rót rượu.”
Lập tức, cung nhân quỳ xuống rót rượu.
Tuyết Liên và Phúc Nhai lúc này đều đã không có cách nào, ở trước mặt cường quyền tuyệt đối, điều bọn họ duy nhất có thể làm, chính là chờ đợi phán xử.
Thế là, tại đây dưới bầu không khí áp lực tới cực điểm, Tương Y mặc một bộ váy đỏ, đứng ở phía dưới Đại điện, ở trước mặt nàng là 99 cái bậc thang, mà vị kia Nhiếp Chính Vương đang ở bên trong…….
Ghét quá, vì sao mà hắn ta không đi đi?
Ninh Tương Y bị cung nhân vây quanh đi lên trên, nàng không để ý thấy biểu tình của những cung nhân chung quanh đang muốn nói gì đó lại thôi.
Bọn họ đều cảm thấy, công chúa đi lên chỉ lành ít dữ nhiều! Nhưng lúc này, ai còn dám lắm miệng nhắc nhở một câu? Nhiếp Chính Vương đã nói xem đám cưới xong sẽ đi, chỉ hy vọng hắn nói nghiêm túc……
Một bước… Hai bước…
Ninh Tương Y cảm thấy tim mình đập càng dồn dập lên, thật giống như có cái gì đang gọi…… Hoặc là, giống như đang kích thích nàng!
Mà Ninh Úc, cũng đang có loại cảm giác này.
Ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh băng, gắt gao nhìn chằm chằm cửa đại điện, môi mỏng mím chặt tay thiếu chút nữa là bóp méo chén rượu đồng!
Ninh Tương Y ở trong lòng một lần lại một lần nói với chính mình, nàng chỉ cần làm lễ rồi nói lời tạm biệt là xong rồi, vừa vặn lộc nàng sẽ đè lưỡi thay đổi giọng nói, nghĩ đến điều này trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhàng một chút, rồi mới giả bộ như là một cô dâu mới e lệ ngượng ngùng, từng bước một rụt rè hướng lên trên đi đến.
“Công chúa đến…”
Lễ quan run run rẩy rẫy hô một câu.
Ninh Tương Y cảm thấy kỳ quái, nhưng vì mang theo khăn voan nên căn bản nhìn không thấy khuôn mặt lễ quan đang tái nhợt.
Trong lòng Tuyết Liên đang khóc thầm, Y Nhi! Đừng đi lên!
Nhưng là lúc này, nàng không dám nói, chỉ có chờ đợi may mắn rằng Nhiếp Chính Vương thật sự sẽ không nhận ra, chỉ xem lễ một lúc sau đó liền đi.
Ninh Úc lúc này thật ra đã thả lỏng một ít, dùng tư thế ngồi có vẻ bình thường, nhìn chằm chằm vào cửa.
Nhưng cho dù hắn đã cố hết sức trấn áp, nhưng nếu luồng tà khí khủng khiếp không có, vẫn khiến cả đại điện như ngồi trên kim châm, chỉ mong thời gian trôi qua ngày càng nhanh!
Chín mươi tám, chín mươi chín!
Được rồi! Tới rồi!
Ninh Tương Y hít một hơi thật sâu, cảm giác tim sắp vọt lên tới cổ họng, nàng không khỏi sờ sờ bụng rồi mới đi vào!
Khoảnh khắc bóng dáng Ninh Tương Y ở cửa chính điện!
Hơi thở của mọi người dường như ngừng lại!
Bao gồm cả Ninh Úc.
Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia đau xót! Thật nhiều cảm xúc mãnh liệt mênh mông, đã cách xa mấy tháng, cuối cùng hắn lại một lần nữa được gặp thê tử của hắn!
Nàng mặc hỉ phục màu đỏ, hỉ phục kia có chút không hợp với người, làm bụng nàng hơi hơi nhô ra, đã…… hơn ba tháng rồi, con của bọn họ……
Người quan trọng nhất đã ở trước mắt lọc nhưng Ninh Úc trước mắt lại không xông lên, thật ra hắn đang rất lo sợ… Hắn sợ lại một lần không thấy nàng nữa, nàng lại chạy mất, hắn thật sự không chịu đựng nổi thống khổ một lần nữa nếu lại mất đi nàng!
Ninh Tương Y thấy mọi người không ho he một tiếng nào, có chút kỳ quái…
Vì trong không khí sát khí cũng đã biến mất hầu như không còn, khoảnh khắc nàng xuất hiện giống như một tia sáng xua tan mọi bóng tối.
Tuyết Liên nhìn thấy nàng thì rất xúc động, không khỏi nói, “Con gái…… Đến đây với mẹ!”
Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Ninh Úc, lại phát hiện Ninh Úc chỉ nhìn chằm chằm Y Nhi, cũng không biết có nhận ra hay không, nhưng ánh mắt kia có chút phức tạp, sát khí kia như kim chích vào lưng lại biến mất…… Nàng hơi an tâm nhìn lại con gái của mình.
Ninh Tương Y nghe lời, hướng Tuyết Liên đi đến, nàng vẫn là thực sợ hãi thực hoảng loạn, tay nhỏ vẫn luôn gắt gao túm lấy váy.
Ninh Úc nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt, nhìn thấy Ninh Tương Y đi thẳng đến chỗ Tuyết Liên, hắn ta đột nhiên lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh nhưng không hề lạnh lùng.
“Công chúa, xin dừng bước.”
Mọi người đều trợn mắt cảm thấy giống như gặp quỷ, Nhiếp Chính Vương sao lại dịu dàng như thế?! Mà Tuyết Liên có chút bất an nhìn trượng phu liếc mắt một cái, không xác định được Nhiếp Chính Vương có phải đã nhận ra hay không, nếu là bọn họ thật sự không giấu được, Nhiếp Chính Vương biết bọn họ muốn đem Ninh Tương Y gả cho người khác thì sẽ nổi trận lôi đình như thế nào?! Ninh Tương Y dừng bước chân, trong lòng như đang giao chiến, cuối cùng vẫn chậm rãi xoay người, hướng về phía Ninh Úc, dùng loại giọng khác đi cho hắn không nhận ra, sợ hãi hành lễ.
“Bái kiến Nhiếp Chính Vương…..”
Nhưng…Ninh Úc đột nhiên cười!
Căng thẳng lo âu lúc này được xóa bỏ hoàn toàn.
Hắn cuối cùng tìm được bảo bối của hắn rồi!
Không phải là thi thể lạnh băng, không phải say rượu nằm mơ, không phải cách xa nhau nơi hiểm yếu, mà là ở ngay trước mặt hắn!
Nghĩ đến nàng lúc ấy vì không muốn giết chết hắn mà không chút do dự nhảy xuống vách núi, Ninh Úc cười càng thêm đau khổ.
Thấy tay nhỏ của nàng gắt gao bắt lấy tay áo, ngữ khí của hắn lại một lần dịu dàng hơn.
Hai mắt vẫn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng,một lúc, như thể không bao giờ đủ.
“Miễn lễ”
Chỉ có La Khải nghe ra hai chữ này của Vương gia thật sự rất khó nói ra.
Hắn không khỏi nhìn cô gái đang sợ hãi trước mắt, đây thật sự là công chúa sao? Vì sao hắn cảm thấy rất không giống? Công chúa có bao giờ có bộ dạng e lệ hay sợ hãi Vương gia thế kia đầu?
Ninh Tương Y đợi thật lâu cũng không thấy Ninh Úc nói thêm gì, nàng lại bắt an nắm lấy rồi chà xát góc áo, nhịn không được nói.
“Vương gia….
Ngài, có mệnh lệnh gì?”
Ninh Úc lại cười, như muốn vứt bỏ mây mù nặng nề, nụ cười của hắn mang theo đầy hoa nhạc, giống như một vị thần núi tuyết, để cho mọi người có mặt không khỏi cảm thấy sợ hãi mà nhìn!
“Không có việc gì, các ngươi cứ tiếp tục đi, bốn vương… Cáo từ!”
Nói xong, hắn cười đứng dậy, còn cúi đầu hành lễ như đàn em với Phúc Nhai!
Phúc Nhai đại kinh thất sắc, vội vàng đứng dậy, mà bên kia Ninh Úc nhìn Ninh Tương Y liếc mắt một cái thật sâu, cười cười ý vị không rõ, rồi xoay người rời đi!
Hắn thực sự rời đi rồi sao!
Cung nhân của hắn đang bao vây đại điện cũng rời đi theo.
Ninh Tương Y cũng sợ ngây người, bởi vì quá giật mình, nàng một chút lại quên tránh đi, bị ai đó dẫm vào váy, đột nhiên bổ nhào về phía trước!
Bất ngờ lại bị một đôi tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy!
Ninh Úc hung ác trừng mắt nhìn thuộc hạ dẫm vào váy Ninh Tương Y liếc mắt một cái, rồi mới cực kỳ ôn nhu đem Ninh Tương Y từ trong lòng ra.
Một khắc kia, hương vị thuộc về Ninh Úc quạnh quẽ lại bá đạo cứ thế bay vào mũi nàng! Ninh Tương Y nháy mắt đỏ mặt, có chút chân tay luống cuống đã bị đối phương đỡ lên, Ninh Úc híp híp mắt, bất giác hít sâu một hơi, rồi mới có chút thỏa mãn cười.
“Cẩn thận.”
Tại sao mà hai chữ này bị hắn dùng cái giọng thanh nhã trầm trầm nói ra lại gợi cảm như vậy?
Ninh Tương Y luống cuống tay chân không biết làm thế nào……
“Xin… xin lỗi!”
Ninh Úc vừa lòng nhìn nàng một cái.
“Không sao.”
Sau đó, hắn buông nàng ra một cách miễn cưỡng và bước đi, như thể có chuyện gấp.
Sau khi hắn đi, mọi người còn không rõ nguyên do, Ninh Tương Y càng là đứng ở kia không biết nên làm cái gì mới phải, chỗ bị Ninh Úc chạm qua nóng rát như bị đốt lên, nàng vỗ vỗ mặt mình, ngây ngốc nghĩ, Nhiếp Chính Vương đối với nàng dịu dàng như thế, có lẽ là bởi vì không nhận ra nàng ở đây?
Có phải là nàng đã tránh thoát một kiếp rồi không?.
Bình luận facebook