Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-100
Chương 100 Cuộc đối nghịch trên sông Long Đăng
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
Thì ra nàng ta chính là vị Long Quý phi quanh năm cáo ốm không gặp người đó, nếu như Ninh Tương Y ở đây thì nàng sẽ ca ngợi một cầu, đúng là một vị mỹ nhân yếu đuổi nghiêng nước nghiêng thành...
Nàng ta chớp mắt, cặp mắt như nước mùa thu chứa đầy sự lo lång: "Bệ hạ cũng đừng lo lắng quá, thiếp nghĩ rằng những lời đồn đại đó chưa chắc đã là sự thật, có thể là Thái tử bị thương thật nên không thể về kinh, chứ không phải là lòng không thần phục, giả vờ bị thương để từ chối về kinh thành, lát nữa xin bệ hạ... đừng giận dữ quá."
Nàng ta nói rất chậm rãi, ngữ điệu cũng rất êm dịu, nhưng lại làm tâm trạng của Ninh Kham càng lúc càng lạnh xuống.
Mặt Ninh Kham trầm như nước, trên mặt còn co rút hai cái.
"Tốt nhất là hắn không có ý định này! Vị trí này của trẫm chỉ có trẫm cho chứ không để ai đoạt!"
Nói xong, ông ta liền đi nhanh ra khỏi điện, chuẩn bị xuất cung. Ông ta muốn tự mình đi nghênh đón người con trai gần một năm chẳng gặp nhưng bây giờ lại rất được lòng dân này.
Long Hương Hương nhìn bóng lưng xa dần của hoàng đế, che miệng cười.
Sông Long Đằng là con sông hộ thành, mà cửa Đông là cửa thành gần sông nhất, lúc này, hoàng để cùng bách quan đứng trên cổng thành, nhìn về phương xa.
Không giống với tâm trạng đang rất phức tạp của Ninh Kham, bá quan mỗi người một vẻ mặt, có lo âu sốt ruột, có yên tĩnh quy củ, có người có căng thắng giống như sắp ra chiến trường. Cho đến khi nhìn thấy chiếc thuyền lớn dưới sự vây quanh của dân chúng chậm rãi đi tới thì không ai trong số bọn họ có thể kiềm nén được sự kinh ngạc của mình, đều hô lên thành tiếng.
To quá, thật sự là quá to, giống hết một hành cung vậy! Thảo nào cần nhiều người kéo thuyền đến vậy, từ trước đến nay bọn họ chưa từng nhìn thấy chiếc thuyền nào lớn như thế này.
Có người nắm chặt thời cơ xì xào bàn tán sau lưng hoàng đế: "Chỉ bị đâm thôi mà đã dùng chiếc thuyền lớn như vậy để hồi kinh, Thái tử còn chưa thành thiên từ mà đã dám hao tài tốn của, xa hoa thối nát như vậy! Nếu thành thiên tử thì không biết s vì ham thích của bản thân mà làm khổ biết bao nhiêu bách tính.”
Ninh Kham nghe được thì không khỏi quay đầu nhìn người đứng bên cạnh Tả Tướng, cái nhìn này làm người đó lạnh cả sống lưng, ngượng ngùng câm miệng, không dám lại ngẩng đầu.
Thế nhưng gã không nói, thì còn người khác nói.
"Phẩm tính của Thái tử vốn không phải như thế, nghe nói rằng năm đó Thái tử đào được đỉnh Ngô Vương chìm dưới Ngọc Long, trên đỉnh có khắc một lời tiên đoán cứu tế thế nhân, ta nghĩ chắc là có kẻ hèn nào tâng bốc cho nên Thái tử mới trở thành không ra gì thế này."
"Chậc, tu sửa kênh đào, long trạch thiên hạ, đúng là quá lớn lối!"
Lời của bọn họ làm lòng Ninh Kham càng ngày càng nặng nề, nghĩ đến trong tay Ninh Tương Y có loại thuốc nổ đồn là có thể rung trời cắt đất, cùng với đỉnh đồng tiên đoán mà Thái tử đào được... Ông ta càng lúc càng lo lắng, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh.
Thấy thuyền đến gần, ông ta vung tay lên, người ở chỗ tối lập tức bày thế chờ sẵn! Hơn năm ngàn cấm quân vây quanh cửa Đông, nhìn chiếc thuyền lớn càng ngày càng gần, thần sắc cũng càng lúc càng hoang mang, nếu không phải là lòng không thần phục thì tại sao phải giống trống khua chiên làm đến mức này?
Thuyền tới gần..
Vô số học trò lần đầu tiên tụ tập dưới thành, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở trong lẫn ngoài thành, bọn họ ngẩng cao đầu, lưng thắng tắp! Sau đó toàn bộ quỳ xuống.
"Khẩu kiến bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
Tiếng hành lễ vang vọng trời đất kéo Ninh Kham về hiện thực, ông ta nhìn một đống người chi chít dưới thành, vẻ mặt phức tạp xen lẫn sự khó hiểu, sao bọn họ quỳ bái mình một cách thành tín như thế? Ninh Tương Y lại đang giở trò gì?
Trong lúc đó thuyền lớn cũng dần ngừng lại, cách cửa thành khoảng hai mươi đến ba mươi mét đường sông. Không ít người từ trên thuyền đi xuống quỳ lạy hoàng đế, nhưng cửa thành vẫn cứ đóng chặt, không có chút ý định muốn mở ra =.
Đôi mắt hổ của Ninh Kham nhìn chòng chọc vào thuyền, còn có người chưa xuống!
Khi tất cả mọi người đều đã xuống gần hết thì mới có người nâng Ninh Giác xuống, cảm tạ trời đất, trải qua mấy ngày trị liệu, Ninh Giác đã qua được một kiếp này, chỉ cần chờ hắn ta tỉnh lại là có thể dưỡng thương cho tốt.
Ninh Kham liếc mắt nhìn Ninh Giác một cái, tuy rằng cách xa nhưng dáng vẻ yếu ớt đó không thể lừa được người, hơn nữa Thường Thịnh còn theo Ninh Giác suốt dọc đường, bọn họ cũng không thể giả vờ được, nói như vậy thì chẳng lẽ Ninh Giác bị đâm thật, hơn nữa còn bị thương rất nặng?
Ninh Kham híp mắt, vì sao trong tình báo lại nói Ninh Giác bị thương không nặng?
Rốt cuộc thì trong việc này có bao nhiêu mờ ám?
Ông ta không nghĩ nữa, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền.
Còn có một người chưa xuống!
Con thuyền lớn này cao thật, cột buồm còn cao hơn cửa thành một đoạn, bây giờ đến gần mọi người mới có thể thấy được chiếc thuyền này đồ sộ và tinh xảo thế nào! Ninh Kham không thừa nhận trong lòng ông ta có chút ghen ghét, thuyền rồng của ông ta còn không tinh xảo được thế này.
Mà lúc này, Thường Thịnh đã trở về bên cạnh Ninh Kham nhưng còn thiếu một người. Ninh Tương Y còn chưa xuống!
Tựa hồ vì để hùa theo suy nghĩa của ông ta, một bóng người yếu ớt xuất hiện, nàng không rời thuyền mà đứng ở trên boong, bởi vì thuyền rất cao cho nên Ninh Kham có thể thấy rõ bây giờ nàng yếu ớt biết bao nhiều, gương mặt trắng bệch không còn chút máu, đôi mắt của nàng lạnh lùng nhìn về phía ông ta.
Thường Thịnh nhìn dáng vẻ này của Ninh Tương Y thì lập tức đề phòng, chuẩn bị bảo vệ để vương trong bất cứ trường hợp nào, cả một đoạn đường này ông ta hoàn toàn không biết được trong bụng của Ninh Tương Y nghĩ gì. Hai ngày trước khi tỉnh lại, ngoài trừ ra ngoài một lần để cảm ơn dân chúng thì nàng cứ im lặng không nói một lời.
Nghe được Thường Thịnh vừa cảnh giác vừa bẩm báo lại thì lòng Ninh Kham đau xót, ông ta hoàn toàn không ngờ Ninh Giác sắp chết thật, mà ông ta lại ban ý chỉ như thế ở thời điểm đó, cho nên đứa bé trước mắt này mới bị bức tới hộc máu!
Ông ta không thể tưởng tượng một người tâm trí cứng cỏi như Ninh Tương Y mà lại bị bức tới hộc máu!
Nàng là cô bé khi chỉ mới mười tuổi đã dám xin an thưởng vì giết người trước mặt vua! Nàng là cô bé trong lúc ông ta tức giận mà còn dám dùng công lao để đổi mạng của người nhà họ Lưu!
Nàng còn dám quang minh chính đại tiến Ninh Úc đi Tây Châu, dám vẽ ra một con đường lớn thông đến tận trời cho Ninh Giác trong khốn cảnh! Người như vậy cũng sẽ có lúc bất đắc dĩ bị bức tới hộc máu sao?!
Ninh Tương Y lẻ loi một mình đứng ở boong thuyền, gió giày xéo cơ thể gầy yếu và cao ngất của nàng, tay nàng đỡ lan can được khắc hoa xinh đẹp, mỉm cười nhìn người đứng trên cổng thành.
"Đã lâu không gặp, bệ hạ.
Giống như cách xa thiên sơn vạn thủy, rõ ràng ở trước mặt nhưng lại như cách xa ngàn dặm.
Ninh Kham còn nhớ nàng đã từng ngọt ngào kêu phụ hoàng, dùng đủ mọi cách để làm ông ta vui, sau đó chơi xỏ xin thưởng. Bây giờ, nàng lại đứng đối lập với ông ta, lạnh lùng gọi ông ta là bệ hạ, lòng Ninh Kham khá khó chịu nhưng vẫn uy nghiêm nhìn chằm chằm nàng, ông ta rất muốn xem xem rốt cuộc nàng muốn chơi trò gì.
"To gan! Nhìn thấy bệ hạ sao lại không quỳ?!"
Người bên cạnh hoàng đế phản ứng kịp, vội vã nhảy ra chỉ trích.
Ninh Tương Y chẳng thèm ngó tới gã: "Bệ hạ từng cho phép ta có thể không cần hành lễ với bất kỳ người nào, ngươi là cái thứ gì, ở đây đến phiên ngươi mở miệng sao?"
Viên quan kia nghen lời, rất muốn nói nàng chỉ là một kẻ thường dân, gã thân là nhất phẩm đại thần sao lại không có quyền mở miệng, nhưng khi thoáng thấy ánh mắt không vui của hoàng đế, lòng gã run lên, vội vã lui xuống.
"Y Nhi." Ninh Kham chỉ về đám học trò và dân chúng dưới cổng thành, mặt không vui gì.
Sau khi hành lễ xong thì những người này đều kiên trì bảo vệ ở hai bên thuyền, giống như là sợ ông ta đột nhiên nổi điên lên làm bị thương người vậy.
"Ngươi dùng thuyền lớn đi thẳng tới hoàng thành, lại mang những người này đến là có ý gì?"
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
Thì ra nàng ta chính là vị Long Quý phi quanh năm cáo ốm không gặp người đó, nếu như Ninh Tương Y ở đây thì nàng sẽ ca ngợi một cầu, đúng là một vị mỹ nhân yếu đuổi nghiêng nước nghiêng thành...
Nàng ta chớp mắt, cặp mắt như nước mùa thu chứa đầy sự lo lång: "Bệ hạ cũng đừng lo lắng quá, thiếp nghĩ rằng những lời đồn đại đó chưa chắc đã là sự thật, có thể là Thái tử bị thương thật nên không thể về kinh, chứ không phải là lòng không thần phục, giả vờ bị thương để từ chối về kinh thành, lát nữa xin bệ hạ... đừng giận dữ quá."
Nàng ta nói rất chậm rãi, ngữ điệu cũng rất êm dịu, nhưng lại làm tâm trạng của Ninh Kham càng lúc càng lạnh xuống.
Mặt Ninh Kham trầm như nước, trên mặt còn co rút hai cái.
"Tốt nhất là hắn không có ý định này! Vị trí này của trẫm chỉ có trẫm cho chứ không để ai đoạt!"
Nói xong, ông ta liền đi nhanh ra khỏi điện, chuẩn bị xuất cung. Ông ta muốn tự mình đi nghênh đón người con trai gần một năm chẳng gặp nhưng bây giờ lại rất được lòng dân này.
Long Hương Hương nhìn bóng lưng xa dần của hoàng đế, che miệng cười.
Sông Long Đằng là con sông hộ thành, mà cửa Đông là cửa thành gần sông nhất, lúc này, hoàng để cùng bách quan đứng trên cổng thành, nhìn về phương xa.
Không giống với tâm trạng đang rất phức tạp của Ninh Kham, bá quan mỗi người một vẻ mặt, có lo âu sốt ruột, có yên tĩnh quy củ, có người có căng thắng giống như sắp ra chiến trường. Cho đến khi nhìn thấy chiếc thuyền lớn dưới sự vây quanh của dân chúng chậm rãi đi tới thì không ai trong số bọn họ có thể kiềm nén được sự kinh ngạc của mình, đều hô lên thành tiếng.
To quá, thật sự là quá to, giống hết một hành cung vậy! Thảo nào cần nhiều người kéo thuyền đến vậy, từ trước đến nay bọn họ chưa từng nhìn thấy chiếc thuyền nào lớn như thế này.
Có người nắm chặt thời cơ xì xào bàn tán sau lưng hoàng đế: "Chỉ bị đâm thôi mà đã dùng chiếc thuyền lớn như vậy để hồi kinh, Thái tử còn chưa thành thiên từ mà đã dám hao tài tốn của, xa hoa thối nát như vậy! Nếu thành thiên tử thì không biết s vì ham thích của bản thân mà làm khổ biết bao nhiêu bách tính.”
Ninh Kham nghe được thì không khỏi quay đầu nhìn người đứng bên cạnh Tả Tướng, cái nhìn này làm người đó lạnh cả sống lưng, ngượng ngùng câm miệng, không dám lại ngẩng đầu.
Thế nhưng gã không nói, thì còn người khác nói.
"Phẩm tính của Thái tử vốn không phải như thế, nghe nói rằng năm đó Thái tử đào được đỉnh Ngô Vương chìm dưới Ngọc Long, trên đỉnh có khắc một lời tiên đoán cứu tế thế nhân, ta nghĩ chắc là có kẻ hèn nào tâng bốc cho nên Thái tử mới trở thành không ra gì thế này."
"Chậc, tu sửa kênh đào, long trạch thiên hạ, đúng là quá lớn lối!"
Lời của bọn họ làm lòng Ninh Kham càng ngày càng nặng nề, nghĩ đến trong tay Ninh Tương Y có loại thuốc nổ đồn là có thể rung trời cắt đất, cùng với đỉnh đồng tiên đoán mà Thái tử đào được... Ông ta càng lúc càng lo lắng, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh.
Thấy thuyền đến gần, ông ta vung tay lên, người ở chỗ tối lập tức bày thế chờ sẵn! Hơn năm ngàn cấm quân vây quanh cửa Đông, nhìn chiếc thuyền lớn càng ngày càng gần, thần sắc cũng càng lúc càng hoang mang, nếu không phải là lòng không thần phục thì tại sao phải giống trống khua chiên làm đến mức này?
Thuyền tới gần..
Vô số học trò lần đầu tiên tụ tập dưới thành, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở trong lẫn ngoài thành, bọn họ ngẩng cao đầu, lưng thắng tắp! Sau đó toàn bộ quỳ xuống.
"Khẩu kiến bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
Tiếng hành lễ vang vọng trời đất kéo Ninh Kham về hiện thực, ông ta nhìn một đống người chi chít dưới thành, vẻ mặt phức tạp xen lẫn sự khó hiểu, sao bọn họ quỳ bái mình một cách thành tín như thế? Ninh Tương Y lại đang giở trò gì?
Trong lúc đó thuyền lớn cũng dần ngừng lại, cách cửa thành khoảng hai mươi đến ba mươi mét đường sông. Không ít người từ trên thuyền đi xuống quỳ lạy hoàng đế, nhưng cửa thành vẫn cứ đóng chặt, không có chút ý định muốn mở ra =.
Đôi mắt hổ của Ninh Kham nhìn chòng chọc vào thuyền, còn có người chưa xuống!
Khi tất cả mọi người đều đã xuống gần hết thì mới có người nâng Ninh Giác xuống, cảm tạ trời đất, trải qua mấy ngày trị liệu, Ninh Giác đã qua được một kiếp này, chỉ cần chờ hắn ta tỉnh lại là có thể dưỡng thương cho tốt.
Ninh Kham liếc mắt nhìn Ninh Giác một cái, tuy rằng cách xa nhưng dáng vẻ yếu ớt đó không thể lừa được người, hơn nữa Thường Thịnh còn theo Ninh Giác suốt dọc đường, bọn họ cũng không thể giả vờ được, nói như vậy thì chẳng lẽ Ninh Giác bị đâm thật, hơn nữa còn bị thương rất nặng?
Ninh Kham híp mắt, vì sao trong tình báo lại nói Ninh Giác bị thương không nặng?
Rốt cuộc thì trong việc này có bao nhiêu mờ ám?
Ông ta không nghĩ nữa, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền.
Còn có một người chưa xuống!
Con thuyền lớn này cao thật, cột buồm còn cao hơn cửa thành một đoạn, bây giờ đến gần mọi người mới có thể thấy được chiếc thuyền này đồ sộ và tinh xảo thế nào! Ninh Kham không thừa nhận trong lòng ông ta có chút ghen ghét, thuyền rồng của ông ta còn không tinh xảo được thế này.
Mà lúc này, Thường Thịnh đã trở về bên cạnh Ninh Kham nhưng còn thiếu một người. Ninh Tương Y còn chưa xuống!
Tựa hồ vì để hùa theo suy nghĩa của ông ta, một bóng người yếu ớt xuất hiện, nàng không rời thuyền mà đứng ở trên boong, bởi vì thuyền rất cao cho nên Ninh Kham có thể thấy rõ bây giờ nàng yếu ớt biết bao nhiều, gương mặt trắng bệch không còn chút máu, đôi mắt của nàng lạnh lùng nhìn về phía ông ta.
Thường Thịnh nhìn dáng vẻ này của Ninh Tương Y thì lập tức đề phòng, chuẩn bị bảo vệ để vương trong bất cứ trường hợp nào, cả một đoạn đường này ông ta hoàn toàn không biết được trong bụng của Ninh Tương Y nghĩ gì. Hai ngày trước khi tỉnh lại, ngoài trừ ra ngoài một lần để cảm ơn dân chúng thì nàng cứ im lặng không nói một lời.
Nghe được Thường Thịnh vừa cảnh giác vừa bẩm báo lại thì lòng Ninh Kham đau xót, ông ta hoàn toàn không ngờ Ninh Giác sắp chết thật, mà ông ta lại ban ý chỉ như thế ở thời điểm đó, cho nên đứa bé trước mắt này mới bị bức tới hộc máu!
Ông ta không thể tưởng tượng một người tâm trí cứng cỏi như Ninh Tương Y mà lại bị bức tới hộc máu!
Nàng là cô bé khi chỉ mới mười tuổi đã dám xin an thưởng vì giết người trước mặt vua! Nàng là cô bé trong lúc ông ta tức giận mà còn dám dùng công lao để đổi mạng của người nhà họ Lưu!
Nàng còn dám quang minh chính đại tiến Ninh Úc đi Tây Châu, dám vẽ ra một con đường lớn thông đến tận trời cho Ninh Giác trong khốn cảnh! Người như vậy cũng sẽ có lúc bất đắc dĩ bị bức tới hộc máu sao?!
Ninh Tương Y lẻ loi một mình đứng ở boong thuyền, gió giày xéo cơ thể gầy yếu và cao ngất của nàng, tay nàng đỡ lan can được khắc hoa xinh đẹp, mỉm cười nhìn người đứng trên cổng thành.
"Đã lâu không gặp, bệ hạ.
Giống như cách xa thiên sơn vạn thủy, rõ ràng ở trước mặt nhưng lại như cách xa ngàn dặm.
Ninh Kham còn nhớ nàng đã từng ngọt ngào kêu phụ hoàng, dùng đủ mọi cách để làm ông ta vui, sau đó chơi xỏ xin thưởng. Bây giờ, nàng lại đứng đối lập với ông ta, lạnh lùng gọi ông ta là bệ hạ, lòng Ninh Kham khá khó chịu nhưng vẫn uy nghiêm nhìn chằm chằm nàng, ông ta rất muốn xem xem rốt cuộc nàng muốn chơi trò gì.
"To gan! Nhìn thấy bệ hạ sao lại không quỳ?!"
Người bên cạnh hoàng đế phản ứng kịp, vội vã nhảy ra chỉ trích.
Ninh Tương Y chẳng thèm ngó tới gã: "Bệ hạ từng cho phép ta có thể không cần hành lễ với bất kỳ người nào, ngươi là cái thứ gì, ở đây đến phiên ngươi mở miệng sao?"
Viên quan kia nghen lời, rất muốn nói nàng chỉ là một kẻ thường dân, gã thân là nhất phẩm đại thần sao lại không có quyền mở miệng, nhưng khi thoáng thấy ánh mắt không vui của hoàng đế, lòng gã run lên, vội vã lui xuống.
"Y Nhi." Ninh Kham chỉ về đám học trò và dân chúng dưới cổng thành, mặt không vui gì.
Sau khi hành lễ xong thì những người này đều kiên trì bảo vệ ở hai bên thuyền, giống như là sợ ông ta đột nhiên nổi điên lên làm bị thương người vậy.
"Ngươi dùng thuyền lớn đi thẳng tới hoàng thành, lại mang những người này đến là có ý gì?"
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
Bình luận facebook