“Di à, rốt cuộc dì muốn nói gì?”
Dương Nhân thành khẩn nói: “Đông Quân là cháu đích tôn của nhà họ Cố, tiền đồ xán lạn, người vợ tương lai chắc hẳn cũng phải xứng với địa vị và thân phận của nó. Đương nhiên, hiện tại nhà họ Cố không còn được như khi lão Phong mới xây dựng trước đây, không xem trọng môn đăng hộ đối nữa. Nhưng mà, dù nhà gái không có gia thế hiển hách, thì cũng không thể là hạng bị chê trách, cháu nói xem?”
Lâm Du không nói nên lời nhìn bà ta, hóa ra ý của bà ta là vậy, “Dì, xin hỏi... đây là ý của dì hay là ý của bác gái ạ?”
“Không phải tôi thích xen vào chuyện của người khác đâu. Chị ấy là chị chồng của tôi nên tôi mới sẵn lòng làm người xấu. Tiểu Du à, tôi đứng ở góc độ người ngoài để hỏi cháu, cháu có gì có thể trợ giúp cho Đông Quân đây? Nếu không thể giúp nó, vậy thì cháu có thể đừng ngáng chân nó được không?”
“...” Lâm Du mấp máy môi mấy lần, nhưng cuối cùng không có lời gì để nói.
“Tiểu Du, bác gái cháu và tôi đều biết cháu là một đứa bé ngoan. Chuyện ba nuôi cháu bao nuôi nữ minh tinh không liên quan gì đến cháu. Cháu xen giữa Tống Đình Uy và Lâm Tiêu đại khái cũng là hiểu lầm. Còn xuất thân của cháu nữa, bản thân cháu cũng không thể định đoạt. Cho nên tất cả những chuyện này đều không thể trách cháu, muốn trách chỉ có thể trách số phận.”
Mặc dù Dương Nhân luôn miệng nói là không trách cô, nhưng mỗi một chuyện bà ta nhắc tới đều là vết nhơ trí mạng của cô.
Bà ta đang nhắc nhở cô rằng, cô không xứng với Cố Đông Quân. “Đông Quân là một thằng bé bảo thủ cố chấp, hoặc là không nói chuyện yêu đương, một khi có rồi thì sẽ hết lòng hết dạ. Với người có trách nhiệm như nó, thấy cháu gặp phải chuyện này thì nó sẽ không thể nào chia tay với cháu. Nếu như cháu thật sự yêu nó, hắn là nên nghĩ cho nó nhiều hơn.”
“Chúng tôi biết cháu bây giờ không có nơi nương tựa, càng không có nguồn kinh tế, cho nên đây là...” Dương Nhân móc ra một tấm chi phiếu đã chuẩn bị trước từ trong túi xách, nói: “Đây là chút tâm ý của bác trai và bác gái cháu. Bọn họ hi vọng cháu có thể chủ động rời khỏi Đông Quân, mong cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha mẹ như họ, và hi vọng cháu không nói với Đông Quân về sự việc hôm nay.”
Tình tiết rất cũ, rất xót xa và rất hiện thực tàn khốc.
Dương Nhân bình thản phán quyết, nhưng có câu nào không vạch trần cô đâu chứ? Mà cô lại không thể nào phản bác lại. “Di à, dù không cần nói nữa, cháu hiểu rồi.” Dương Nhân đẩy tờ chi phiếu qua, “Tốt, vậy cháu cất kỹ đi, số tiền này đủ để cháu tốt nghiệp đại học và chi tiêu chút ít trong giai đoạn đầu của công việc.” Lâm Du lắc đầu, thẳng thừng đẩy tờ chi phiếu lại, “Cảm ơn dì, tiền này cháu không thể nhận ạ.”
“Có thể...”
“Cho cháu chút thời gian...” Lâm Du cắt lời bà ta, “Cháu sẽ rời xa anh ấy.” Dương Nhân tỏ vẻ hài lòng, mỉm cười, lập tức nắm chặt lấy tay Lâm Du, nói bằng giọng điệu vui mừng mà đau lòng, “Đứa bé ngoan, hi vọng cháu không trách bác trai bác gái cháu. Bọn họ nói rằng sau này hễ cháu có bất kỳ khó khăn gì thì đều có thể đến tìm bọn họ nhờ giúp đỡ.” Lâm Du cười chua chát, đôi mắt hơi đau, nhưng cô cố hết sức nén nước mắt vào trong.
Để tránh xấu hổ, cô biết điều đứng lên, nói: “Dì, cháu chợt nhớ ra còn có việc ở trường, cháu xin phép đi trước.”
“Cháu không ăn thêm chút à?”
“Không ạ, cảm ơn.”
“Được, nếu cháu có việc thì cứ đi trước đi, cháu là một đứa bé hiểu chuyện, dì thật lòng chúc cháu sau này tiền đồ như gấm.”
“Cảm ơn dì.”
Vừa ra khỏi nhà hàng, gió rét thấu xương liền đập vào mặt giống như một thanh đao nhọn sắc bén, rạch lên mặt cô, đâm xuyên vào lòng cô.
Cô không kìm được nước mắt nữa. Đây là lần đầu tiên cô yêu một người đàn ông nhiều thế này. Cô đã dùng hết sức lực để theo đuổi người đàn ông đó. Cô rất may mắn khi theo đuổi được Cổ Đông Quân trước khi biết được thân thế của mình. Thế nhưng, may mắn đến với cô quá sớm, để cuối cùng cô phải buông tay. Lần đầu tiên gặp anh, cô cheo leo trên vách đá như ngàn cân treo sợi tóc, anh tựa như bậc vương giả cứu được cô. Từ đó cô liền rơi vào lưới tình, vừa gặp đã yêu anh.
Trong hố sâu ở Đại Thanh Sơn, anh đã xuất hiện để cô nhìn thấy niềm hi vọng trong lúc tuyệt vọng. Dưới đống đổ nát sau khi lở núi, bọn họ cùng nhau trải qua sống chết, anh cổ vũ cô, bảo vệ cô, khiến cô hoàn toàn yêu anh.
Từ lúc bắt đầu biết được ba mẹ hiện tại không phải ba mẹ ruột, đến lúc cô chẳng hiểu sao mình lại trở thành người thứ ba xen giữa chị gái và anh rể, sau đó nhà họ Lâm cắt đứt quan hệ với cô, cô cảm giác trong chớp mắt cô đã mất đi tất cả.
Mất đi ba mẹ, mất đi gia đình, và mất đi Cố Đông Quân... Trong nhà hàng, Phan Tuệ chậm rãi từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Dương Nhân ngồi một mình ở đó, bèn hỏi: “Tiểu Du đâu rồi?”
“Nó đi rồi.”
“Em đã nói gì vậy?” “Thì em nói thẳng, con bé cũng tự hiểu lấy.” Phan Tuệ mơ hồ bất an trong lòng, “Đông Quân mà biết thì chắc sẽ liều mạng với chị!”
Dương Nhân an ủi: “Chị à, em đã dặn con bé đừng nói với Đông Quân rồi. Em thấy con bé rất hiểu chuyện, chị đừng lo lắng quá.”
Phan Tuệ gật đầu, thở dài: “Haizz, thật ra chị rất thích con bé ấy. Chỉ là quan hệ giữa nó và nhà họ Lâm thật sự quá phức tạp, hiện tại còn dính dáng đến nhà họ Tống. Chị lo lắng sau này Đông Quân sẽ bị tổn thương.” Dương Nhân: “Đúng là như vậy. Cũng may bọn nó mới quen nhau không lâu, giải quyết cũng dễ dàng hơn.”
Phan Tuệ: “Chị chỉ hi vọng Đông Quân có thể hiểu được nỗi khổ tâm của chị và ba nó.” Sau khi về ký túc xá, Lâm Du liền chui đầu vào chăn. Cô không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thê thảm của mình. Không lâu sau, điện thoại dưới gối rung lên. Cô lấy ra xem thì nước mắt đã chảy ròng, là điện thoại của Cố Đông Quân.
Nhận hay không nhận cuộc gọi đây? Trong lúc cô do dự thì điện thoại bị ngắt, khuôn mặt cô thoáng hiện lên vẻ mất mát.
Rất nhanh, điện thoại lại gọi đến, tay cô run run, nhận cuộc gọi.
Cô ngạc nhiên trừng to mắt, vội vàng che miệng lại. “Alô, Tiểu Du, em đang ở đâu vậy?”
Lâm Du sợ anh nghe được, nên không dám lên tiếng.
“Alô? Alô?”
“Ừm.” Cô khẽ hừm một tiếng. “Em vẫn đang ở cùng mẹ anh hả?” “Không có.” Cô gắng sức làm giọng mình nghe thật nhẹ nhàng và vui vẻ, “Em đang ở ký túc xá.” “À, em gặp mặt mẹ sao rồi? Bà ấy có nhiệt tình quá không?” “Ha ha, vâng.” Cố Đông Quân nghe giọng cô không ổn lắm, nghi hoặc hỏi: “Em sao vậy? Bị cảm à?” “Không, em đang ngủ.” “Sao mới giờ này em đã ngủ rồi, trong người khó chịu hả?” “Không, không, đừng nói về em nữa, nói về anh đi, anh họp xong rồi hả?”
Cố Đông Quân thở phào một hơi, “Đúng vậy, kết thúc một ngày họp, ngồi đau cả lưng luôn. Tối nay cùng ăn cơm đi, bây giờ anh đến đón em nhé.”
“Không được, em... Lát nữa em còn có bài tập phải làm.” “Em sao thế? Hôm nay em là lạ thế nào ấy. Có phải mẹ anh đã hỏi vấn đề gì đó làm em khó xử không?” “Không đâu, bác gái tốt lắm.”
“Bà ấy nói nhiều thì có, chuyện gì cũng quan tâm. Tin anh đi, bà ấy hỏi em chỉ vì lo lắng quan tâm em thôi, không có ác ý gì đâu.” “Vâng, em biết rồi, bác gái rất hòa nhã, nói chuyện phiếm với bác rất nhẹ nhàng.” “Vậy thì tốt rồi, mà em thật sự không đi à?” “Vâng, bài tập gấp lắm, ngày mai phải nộp rồi.” Cố Đông Quân mất mát, nói: “Vậy được rồi, em nhớ tự chăm sóc mình, có chuyện gì cứ gọi cho anh, anh sẽ luôn ở bên em.”
Bên này, mặt mày Lâm Du đã sớm đẫm lệ, nước mắt tuôn từng đợt từng đợt ra ngoài, gối và nệm đều ướt, “Vâng.”
Bình luận facebook