Nói xong, đôi tay Từ Duệ siết chặt vô lăng. Gã giảm mạnh chân ga, chiếc xe gầm rú xông lên.
“ Trong lúc vội vàng, gã nhìn về phía sau. Không chỉ có một chiếc xe bám theo, mà có tận ba chiếc. Lúc này gã mới chợt phát hiện, trên đường đến sân bay không hề có chiếc xe nào khác.
Ngoài chiếc xe việt dã còn có hai chiếc xe đuổi theo bao vây Từ Duệ.
Gã dốc sức giảm mạnh chân ga. Tốc độ xe tăng vọt lên 200km/h.
Việc tăng tốc kinh hoàng này khiến xe khác không thể tiếp cận được, trừ phi người đó muốn trở thành một đống sắt vụn.
“Lão Đại, tốc độ xe quá nhanh, phải nghĩ cách làm gã chậm lại.”
“Đừng gấp, phía trước là khúc rẽ ngoặt.” Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã chạy khỏi con đường thẳng tắp, tiến vào khúc cua. Từ Duệ không thể không giảm tốc độ, nhưng vẫn duy trì ở tốc độ 100km/h.
Ngụy Nam dẫn đầu, chạy vượt lên phía trước.
“Khốn kiếp, muốn chết hả?” Từ Duệ mắng một cầu, cố gắng chạy vượt qua bên cạnh chạy trốn.
Nhưng gã lái qua bên trái, Ngụy Nam cũng lách sang bên trái. Gã lái qua bên phải, Ngụy Nam cũng lách sang phải. Anh chặn hết lối thoát của Từ Duệ, trở thành phòng tuyến không thể đột phá.
Hai chiếc xe đuổi theo phía sau, một chiếc kè ngang hàng, một chiếc chạy phía sau đuôi, gã bị vây cả ba mặt.
Dưới tình thế cấp bách, Từ Duệ đột nhiên giẫm phanh gấp. “Rầm” một tiếng, xe đi phía sau tông thẳng vào. Ngụy Nam lái phía trước, Tống Cảnh Du kèm sát bên, còn phía sau là xe của Cố Thành Kiêu. Thân xe quân dụng của Cố Thành Kiêu to lớn mà vững chắc, cho dù có đâm trúng thì cũng chỉ lõm thanh cản trước mà thôi.
Còn cốp xe của Từ Duệ thì bật hết lên.
Tốc độ xe chậm dần, lúc mọi người đều cho là Từ Duệ sẽ dừng xe thì gã ta đột ngột quay đầu, vòng qua xe Cố Thành Kiêu chạy ngược trở lại, khiến những người có mặt đều bất ngờ.
Vì xe của Tổng Cảnh Du và Ngụy Nam đi với tốc độ quá lớn cho nên cách nhau khá xa, khi nhận ra sự việc, họ liền lập tức quay đầu truy đuổi.
Cố Thành Kiêu phản ứng trước tiên, nhưng vì xe bị đâm mà Lý Bất Ngôn bị thương không nhẹ. Cậu ta ôm ngực thở hổn hển, sắc mặt lập tức tái mét. Vẻ mặt Cố Thành Kiêu đanh lại: “Lý Bất Ngôn, cậu sao rồi?” “Lão Đại, tôi... không sao... Mau đuổi theo...”
“Cậu cố chịu đựng ở lại đây, tôi thông báo đội cấp cứu tới.”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Cố Thành Kiêu không thể không xuống xe.
Ngụy Nam vốn là người dẫn đầu nhưng giờ lại biến thành sau cùng. Mà Cố Thành Kiêu lại phải dừng xe cho nên khoảng cách ngày càng xa.
“Lý Bất Ngôn bị thương, đang ở đoạn cuối khúc rẽ đường ra sân bay, mau chóng đến cấp cứu.” Từ Duệ chạy ngược trở về. Đoạn đường thẳng tắp cho nên gã tăng tốc, bỏ bọn họ một khoảng xa. Tống Cảnh Du mở cửa nóc trên mui xách súng bắn tỉa ra: “Tiểu Cao, chạy thẳng.” Cao Kỳ Khâm: “Không thành vấn đề.”
Từ Duệ biết hôm nay khó mà thoát được, chỉ cần rơi vào tay cảnh sát thì gã chỉ có con đường chết. Do đó bằng mọi giá, gã phải liều mạng bứt phá vòng vây.
“Két!!!” Gã quẹo vào đường rẽ nhánh bên cạnh, chạy thẳng về phía trước. Đường sân bay rộng rãi thông thoáng cho nên gã không trốn được. Trái lại đường cong khúc khuỷu may ra còn có đường sông. “Chặn gã lại!” Cố Thành Kiêu hạ lệnh: “Không được để gã vào nội thành” “Rõ!” Mọi người đồng thanh hô. Cao Kỳ Khâm và Ngụy Nam tăng tốc.
Trịnh Tử Tuấn ở trên xe Ngụy Nam, nhìn điện thoại rồi nói với Cố Thành Kiêu đang ngồi ở ghế sau: “Lão Đại, vừa rồi cảnh sát đã khống chế Lâm Bồi, Chu Mạn Ngọc và toàn bộ quản lý cấp cao của tập đoàn Lâm thị. Sau đó Ủy ban quản lý chứng khoán sẽ triển khai việc điều tra Lâm thị.”
“Cậu đã tra ra được tiền của Lâm thị chuyển về đầu chưa?”
“Là tài khoản tài vụ của tập đoàn Hoa thị, nhưng số tiền đã bị đóng băng. Hoa Thiên Minh đăng ký mở một chi nhánh công ty Hoa thị ở Mỹ, nếu số tiền khổng lồ này rơi vào tài khoản của Hoa thị và chuyển tới chi nhánh ở Mỹ thì sẽ được tẩy trắng hoàn toàn.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Năm trăm tỷ.”
Ngụy Nam đang lái xe cũng buột miệng: “F*ck, nhiều tiền thế, ông đây sẽ cho các người có tiền mà không có mạng hưởng.” Cố Thành Kiêu nghe thấy con số cũng không nói nên lời.
Trịnh Tử Tuấn: “May mà lão Đại đã giám sát tài vụ Lâm thị từ sớm cho nên mới có thể kịp thời đóng băng được số tiền khổng lồ này.”
Xe chạy ra đường quốc lộ. Đoạn đường này còn chưa được khai thông cho nên rất nhiều xe qua lại.
“Ngụy Tử, lái cẩn thận.”
“Rõ, lão Đại, hai người bám chắc vào.”
Từ Duệ lái xe cực nhanh, Ngụy Nam và Cao Kỳ Khâm đuổi sát theo sau. Cao Kỳ Khâm chạy lên trước, Tống Cảnh Du mở còi cảnh sát, đồng thời ngắm súng bắn tỉa vào xe phía trước.
“Đoàng” một tiếng, viên đạn thứ nhất bắn ra, thành công bắn trúng lốp sau của Từ Duệ.
Xe Từ Duệ lập tức mất khống chế, chiếc xe rẽ ngoặt 90 độ rồi bay ra ngoài. Lực ma sát quá lớn khiến mặt đường xuất hiện ba vệt lốp xe. Ngay sau đó, “âm” một tiếng, xe Từ Duệ bị lật. Nóc xe ma sát xuống mặt đường, đập vào chân cầu vượt của đường sân bay. “YES!” Tống Cảnh Du quan sát lúc không có xe phía trước mới nổ súng: “Tiểu Cao, mau lái qua đó xem thử.” Cao Kỳ Khâm cẩn trọng, siết chặt vô lăng, giẫm ga chạy thẳng tới hiện trường tai nạn. Cả người Từ Duệ bị lật ngược, mắc kẹt trong xe. Đầu chảy máu đầm đìa, đau đớn kêu rên. Tống Cảnh Du và Cao Kỳ Khâm mau chóng xuống xe, mở cửa cố gắng cứu Từ Duệ đang mắc kẹt bên trong. Ngụy Nam chạy phía sau đuổi tới. Các xe xung quanh cũng nhốn nháo dừng lại. Những người hảo tâm nhìn thấy có người đang cứu hộ thì cũng nhập bọn vào.
Có người nhiệt tình vây lại xem, có người báo cảnh sát, có người gọi cứu thương, ai cũng vì người bị nạn mà góp sức.
Tống Cảnh Du cạy cửa xe, hợp lực với Cao Kỳ Khâm cứu Từ Duệ đang bị vây khốn ra ngoài. Phía sau có một người tốt bụng tới nắm tay Từ Duệ: “Cậu trai trẻ, không sao chứ?... Xe bị hỏng nhưng người không sao là tốt rồi.” Ai ngờ Từ Duệ đột nhiên dùng sức chế trụ cổ của người đó, tay kia móc ra một khẩu súng lục ở thắt lưng, dí sát vào thái dương của con tin.
Người đó ngớ người ra.
Tống Cảnh Du và Cao Kỳ Khâm không kịp trở tay.
Với cú đâm xe mạnh như vậy, cứ ngỡ gã không chết thì cũng tàn phế. Ai ngờ Từ Duệ vẫn còn sức để khống chế con tin.
Chỉ có thể nói rằng mạng Tử Duệ thật lớn, còn người kia thật xui xẻo. “Không được tới đây!” Từ Duệ khống chế người, uy hiếp: “Tới đây là tao bắn chết nó!”
Trước giờ người kia chưa từng gặp phải trường hợp này. Cho dù là một người đàn ông cao hai mét cũng sợ hãi, huống chi anh ta chỉ có lòng muốn cứu người.
Anh ta sợ tới nỗi mặt trắng bệch, hai chân run rẩy.
“Từ Duệ!” Giọng nói của Cố Thành Kiêu vang lên từ phía sau: “Cậu chạy không thoát đâu, bắt con tin chỉ làm tội danh nặng hơn mà thôi. Tôi khuyên cậu hãy ngoan ngoãn chịu trói đi.” Giọng nói uy hiếp làm Từ Duệ bất giác run rẩy. Gã sởn gai ốc, cảm giác như đó là tiếng phán quan từ địa ngục diêm la.
Trước
Bình luận facebook